Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa FULL
-
Chương 20
Tần Cảnh Sâm một thân tây trang phẳng phiu màu đen, kim cài cà vạt và cổ tay áo cùng một bộ làm bằng kim cương sáng lấp lánh.
Hắn ko nhìn Lâm Ý Nhiên, ung dung ngồi chính giữa phòng bao, đôi chân vắt chéo, gương mặt như được điêu khắc hơi hất lên, khí chất thanh lãnh cao quý tràn ngập căn phòng.Không ai ở đây có thể ngờ được tối nay, người đại diện nhà đầu tư đến gặp bọn họ là Tần Cảnh Sâm nổi danh Minh Thành.
Cho nên những người có mặt hôm nay ở phòng bao này chắc chắn đã có một niềm vui bất ngờ.Ngoại trừ Lâm Ý Nhiên.Không có nữ chính Triệu Vy Vân ở đây, cô ko muốn diễn gì hết, vả lại, Lâm Ý Nhiên cũng mong muốn gây ấn tượng tốt với đoàn phim này, cho nên lựa chọn ngồi im trầm mặc.Không khí phòng bao hưng phấn trở lại, đạo diễn Chung vẫn còn trẻ tuổi, run tay rót một ly rượu cung kính nâng lên mời ông chủ lớn.
Tần Cảnh Sâm trái lại phong thái văn nhã, vô cùng dễ chịu mà cầm ly rượu lên, nhấp môi một cái.Giám đốc Chương hắng giọng một tiếng, hướng Chung Thịnh và nhà sản xuất lên giọng: “Tần tổng cảm thấy dự án phim này rất có tiềm năng, nên đích thân đến đây hôm nay để gặp ê kíp.”Nhà sản xuất gật đầu liên tục, nụ cười đến tận mang tai: “Được tiếp đón Tần tổng là vinh hạnh của chúng tôi.”Hàn Duệ một bộ lạnh lùng ngồi bên cạnh ông chủ, bấy giờ lên tiếng cắt ngang: “Phiền đạo diễn Chung đây có thể trình bày một lượt về nội dung kịch bản cũng như tiến trình của dự án đến đâu? Thành phần diễn viên của chúng ta đã có những ai rồi?”Chung Thịnh đã có kinh nghiệm đi xin tài trợ từ các nhà đầu tư, ngay lập tức rút ra cuốn kịch bản đã chuẩn bị sẵn, nghiêm túc giới thiệu sơ qua.Tần Cảnh Sâm từ đầu đến cuối đều lơ đãng uống rượu, đợi đến khi đạo diễn Chung miệng đắng lưỡi khô tóm lược tất cả cùng những điểm chính yếu có thể thu hút người xem, mới thong dong để ly rượu xuống.“Nói về diễn viên và vai diễn một chút đi.”“À vâng, hiện tại dàn diễn viên chính đã cast xong rồi ạ.
Nữ chính là chị Phan Lộ Lộ đây, là một gương mặt nổi bật bên mảng truyền hình chính kịch mấy năm nay, nam chính chồng của nữ chính là Cao Lãng, đã từng tham gia mấy dự án gần đây của TC Ent, còn lại hai bạn diễn viên trẻ một người là Tống Hiên của show sống còn “Tôi có thể” đang rất hot năm nay, Lâm Ý Nhiên, diễn viên trẻ của SStars.”Lần lượt những người được nhắc tên vội vàng nở nụ cười đẹp nhất tiến lên nâng ly kính rượu.Mà Lâm Ý Nhiên vẫn đang làm đà điểu rụt đầu lại giật thót một cái khi nghe nhắc tên, len lén nhìn qua lại bắt gặp ánh mắt ý vị thâm trường của Tần Cảnh Sâm đang nhìn mình.Đối diện với ánh mắt lấm lét của Lâm Ý Nhiên, Tần Cảnh Sâm nhếch môi cười một cái khiến cô nổi da gà.“Diễn viên đã cast xong hết rồi thì bên chúng tôi cũng ko có ý kiến, chúng ta bàn lại nội dung kịch bản một chút đi đạo diễn Chung.” Hàn Duệ đề nghị.Chung Thịnh nhìn biên kịch đi cùng, mở miệng hỏi: “Kịch bản có chỗ nào chưa ổn thì Tần tổng cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ xem xét kỹ càng.”Tần Cảnh Sâm gõ lên cuốn kịch bản đang mở: “Tôi cảm thấy mấy cảnh như vầy ko nên quá lạm dụng.”Vị trí ngón tay của hắn đang chỉ là một phân đoạn nam chính ngoại tình với nữ phụ, cả hai có một cảnh giường chiếu khá bỏng mắt để bắt đầu cao trào cho một màn trả thù vạch mặt chốn hào môn.Chung Thịnh rất tâm huyết với kịch bản lần này, vội vàng thanh minh: “Tôi biết nội dung có hơi gây shock một chút, nhưng tôi tin tưởng rằng bộ phim sẽ đột phá người xem, những phân cảnh trong phim sẽ được quay khéo léo, không phô phang thô tục nhưng vẫn truyền tải đầy đủ những mặt tối của hôn nhân.”“Tôi tôn trọng ý kiến của đạo diễn Chung, nếu ko thể thương lượng thì buổi gặp gỡ hôm nay coi như chưa từng xảy ra.” Tần Cảnh Sâm giơ ly rượu lên để phục vụ bỏ thêm đá lạnh.“Và nếu như đàm phán ko thành, tôi nghĩ các đài và nền tảng phát sóng cũng như cục chắc chắn sẽ có cùng quan điểm với tôi.”Tần Cảnh Sâm nâng phiến môi, nhẹ nhàng thả ra câu chốt cuối cùng khiến ê kíp đổ mồ hôi lạnh, đây còn ko phải là lời đe dọa hay sao?“Thương lượng chứ, dự án này Tần tổng muốn chỉnh sửa bố trí như thế nào cứ nói, chúng tôi sẽ khiến ngài hài lòng.” Nhà sản xuất lau mồ hôi trán, vội vàng xuống nước xoa dịu.Biết đối phương ko thể chống đỡ, Hàn Duệ đưa ra một tập hồ sơ được chuẩn bị sẵn, yêu cầu ê kíp trả lời trong ngày mai, nếu họ có thể đảm bảo thực hiện theo đúng thỏa thuận, bên Tần thị sẽ trở thành nhà đầu tư lớn nhất của dự án cũng như chịu trách nhiệm liên hệ bên đài Sunday cho việc phát sóng.
Đây thực sự là một điều kiện vô cùng tốt mà trước giờ Chung Thịnh chưa được gặp qua.Quyết định xong xuôi, Tần Cảnh Sâm ko có ý nán lại lâu, trực tiếp rời khỏi phòng bao cùng giám đốc Chương, nhóm đạo diễn biên kịch và nhà sản xuất đêm nay phải bận rộn để điều chỉnh lại kịch bản và kế hoạch quay phim theo thỏa thuận mới này, không còn tâm trạng để ở lại ăn chơi tiếp, cũng muốn đứng dậy rời đi, cho nên nhóm diễn viên cũng ko ai nói nhau đồng loạt đứng dậy muốn trở về.
Nhóm của Lâm Ý Nhiên là những người rời phòng bao cuối cùng.Những người ở đây đều có xe riêng, cho nên giờ này đều đứng ở khu vực sảnh chờ để đợi xe do nhân viên phục vụ lái đến, một vài người tranh thủ thời gian hỏi thăm nhau vài câu, nói vài chuyện vặt vãnh.Lâm Ý Nhiên đang lễ phép đứng đó cười cười ra vẻ lắng nghe nhóm tiền bối ôn vài kỉ niệm quay phim cùng nhau lúc trước, bóng một người đàn ông đã phủ trước mặt.“Cô Lâm, Tần tổng mời cô lên xe một chuyến, chỗ ngài ấy có một món đồ cần gửi lại cho cô Lâm đây.” Hàn Duệ lịch sự đưa tay mời.Trần Hồng đang đứng ngáp bên cạnh trợn mắt lên, miệng chưa kịp khép lại, đánh mắt qua bên Lâm Ý Nhiên, khẩu hình mở ra: “Em lại làm ra cái chuyện gì nữa vậy?”“Xin lỗi, tôi nghe ko hiểu lắm, tôi ko có món đồ nào ở chỗ Tần tổng cả.”- Lâm Ý Nhiên giả điên giả khùng,“Hàn trợ lý à, Nhiên Nhiên nhà tôi không được khéo léo cho lắm, ko biết đã làm phiền gì đến Tần tổng đây?”- Trần Hồng vội vã kéo tay Lâm Ý Nhiên.“Cô Lâm đây thật mau quên, ngày hôm đó cô Lâm đã chạy trốn….”“Hàn trợ lý, cung kính chi bằng tuân mệnh, tôi đây lập tức qua đó diện kiến Tần tổng ngay.”- Lâm Ý Nhiên vội vàng la lên, cắt ngang câu nói của Hàn Duệ hòng hủy thi diệt tích trước mặt Trần Hồng.
Nếu để chị ấy biết cô gây rắc rối cho Triệu Vy Vân còn bị Tần Cảnh Sâm bắt được sau đó chạy trốn khỏi tay hắn thì sẽ chị Hồng bóp cổ chết ngay tại chỗ này rồi.Lâm Ý Nhiên cắn răng, thần thái như tử sĩ chuẩn bị ra chiến trường, chậm rì rì theo sau Hàn Duệ đi đến chiếc xe Maybach màu đen đang đỗ đối diện, trước chục con mắt của người trong đoàn làm phim.Tần Cảnh Sâm vẫn một bộ dáng lạnh nhạt an tĩnh lướt Ipad trong không gian rộng rãi xa hoa, thậm chí hắn chẳng thèm quay đầu nhìn cái người đang run rẩy chui vào xe ngồi kế bên mình.Chiếc xe lăn bánh được chừng 5 phút, Tần Cảnh Sâm mới tắt Ipad, để sang một bên, bàn tay nhẹ nhàng gỡ bỏ hai nút áo ở cổ tay, thoải mái gác lên tay vịn của ghế da rồi mới quay sang nhìn Lâm Ý Nhiên tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Hôm nay thấy tôi ko vui sao?”Lâm Ý Nhiên xoắn hai ngón tay, cười lấy lòng: “Ko có.”Tần Cảnh Sâm nghiền ngẫm gương mặt của cô, không nói thêm.Chung cư cuối cùng cũng hiện ra trước mặt, Lâm Ý Nhiên kích động muốn xuống xe ngay lập tức.
Khi chiếc xe dừng hẳn lại, cô đã hấp tấp đưa tay ra muốn mở cửa xe.Lại bị khóa nữa rồi.Lâm Ý Nhiên cười như mếu, quay sang Tần Cảnh Sâm: “Tần tổng, cám ơn ngài đã đưa tôi về nhà, hiện tại cũng đã đến nơi rồi…”Cho nên cho tôi xuống xe đi.
Nội tâm Lâm Ý Nhiên gào thét.“Tôi đưa cô về tận nhà, lại ko quên mang theo đôi giày mà cô bỏ quên trên xe...”Tần Cảnh Sâm nhẹ nhàng nói ra đến đó, không làm thêm bất kỳ động tác nào.Mà cửa xe thì vẫn bị khóa kín.Lâm Ý Nhiên dùng hết các tế bào não để thăm dò thế trận, thái độ quay ngoắt 180 độ: “Nhiên Nhiên biết mà, Tần tổng thật là tốt với Nhiên Nhiên.”, giọng nhão như nước hồ.Thấy gân xanh hai bên thái dương Tần Cảnh Sâm giật 1 cái, Lâm Ý Nhiên cảm thấy cách này đúng là hữu dụng, tên này rất phản cảm với những người phụ nữ õng ẹo nịnh hót ôm mộng yêu thương muốn tính kế leo lên giường hắn.
Bây giờ cô giở lại chiêu câu dẫn của nguyên chủ đã từng bị hắn ghét bỏ trước đây, hẳn là ko còn kiên nhẫn mà đuổi cô xuống.“Cho nên đây là cách cô Lâm đối xử với người mình thích sao? Đúng là ko hề có thành ý?”.
Tần Cảnh Sâm nhướng mày.Lâm Ý Nhiên ngẩn người hẳn 3 giây, đây là hắn có ý gì đây: “Tấm lòng của Nhiên Nhiên đối với Tần tổng có trời đất chứng giám, thành ý mười phần, nhưng lực bất tòng tâm, không biết làm sao mới có thể khiến có Tần tổng động lòng.
Ngài xem, Nhiên Nhiên hèn mọn thế này, ngay cả việc mời Tần tổng lên tệ xá uống ly trà cũng chỉ là mơ mộng hão huyền, Nhiên Nhiên biết mình ko có phúc phần, không xứng…”.Lâm Ý Nhiên khua môi múa mép, cố gắng tìm đường sống trong cái chết mà giở ra mười phần công lực diễn xuất của mình, nói đến mụ mị đầu óc, vùi dập bản thân đến thảm thương.“Được.”.
Giọng đàn ông vang lên.Lâm Ý Nhiên đang thổn thức ôm ngực, lúc này không kiềm được mà ngẩng phắt đầu mê man hỏi lại: “Gì cơ?”“Đi thôi, không phải Nhiên Nhiên muốn mời tôi ghé thăm tệ xá uống ly trà sao.
Tôi thành toàn cho cô.”.
Tần Cảnh Sâm trả lại nguyên câu cho Lâm Ý Nhiên, ung dung mở cửa xe bước xuống, dẫn trước đi vào chung cư.“Tần tổng…chờ một chút…cái người này.”Khi đã tỉnh táo lại, Tần Cảnh Sâm đã đi được một đoạn xa, Lâm Ý Nhiên hốt hoảng hét to, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ, ai nói cho cô biết với.Tần Cảnh Sâm một đường thẳng tiến đến lầu 4, chính xác mà đứng trước cửa căn hộ của Lâm ý Nhiên, nhàn nhã nhìn cô đuổi theo bở hơi tai đằng sau.Lần trước là hắn tự ý xông vào, chưa bao giờ Lâm Ý Nhiên chủ động mời hắn lên nhà cả.
Đây mà nói là thích hắn sao, hắn ko tin đâu.Cho nên hắn phải từng bước ép cô lộ ra chân tướng mới được.“Tần tổng, hôm nay không tiện đâu.” Lâm Ý Nhiên chống đầu gối thở dốc một hơi rồi xua tay với người trước mặt.“Mở cửa đi, hôm nay tôi cảm thấy rất tiện.”.
Tần Cảnh Sâm dựa vào một bên, hất đầu ra hiệu.Lâm Ý Nhiên muốn điên rồi, hắn như vậy là muốn giở trò gì với cô đây, dò xét nơi ở, tiện bề sau này xử lí cô sao? Cô thật sự ko muốn giả bộ nữa rồi.“Tần Cảnh Sâm, anh đừng ép người quá đáng?”.
Lâm Ý Nhiên sầm mặt, hệ thống đã trốn mất, ko còn ai nhắc nhở cô phải giữ bình tĩnh.Lần đầu tiên nghe Lâm Ý Nhiên gọi thẳng tên mình bằng cái giọng điệu phẫn nộ như vậy, ngược lại khiến Tần Cảnh Sâm vui vẻ hơn bình thường, trước đây nếu ko phải là cái chất giọng nhão nhoẹt cùng điệu bộ õng ẽo giả vờ tâng bốc lấy lòng thì là trốn đông trốn tây.
Bây giờ đã đến lúc chịu ko nổi muốn bộc phát rồi.“Nếu cô ko muốn nửa đêm có một đám người đến tháo cửa, thì cứ tiếp tục đứng đấy.”.
Tần Cảnh Sâm chẳng hề bị ảnh hưởng, rút điện thoại ra cầm trên tay.Đây là kiểu nói gì thế này, còn không phải là là đang đe dọa sao? Lâm Ý Nhiên xìu xuống, cô phải nhịn đến khi tống tiễn được tên ôn thần này đi.Gương mặt hiện lên vẻ giận dỗi rõ ràng, Lâm Ý Nhiên dậm chân đi đến trước cửa ấn mấy con số, cánh cửa mở ra, cô trực tiếp đi vào trong nhà đá bay đôi giày dưới chân rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, một bộ dáng tỏ ý bà đây mệt rồi, không muốn diễn trò với ngươi nữa.Tần Cảnh Sâm cũng không khách khí nữa, với tay đóng cửa lại, đôi mắt nhìn vào tủ giày đặt trước cửa.
Tốt lắm, ko có giày của đàn ông, chỉ toàn mấy đôi dép bông và sandal rẻ tiền, toàn bộ đều là kiểu dáng của nữ.Nhìn Tần Cảnh Sâm có vẻ muốn lê đôi giày da vô nhà, Lâm Ý Nhiên phụng phịu chỉ vào đôi dép bông hình con heo hồng đang để trước huyền quan.“Anh đi đôi dép đó vào đi, tôi mới mua đó, chưa đi bao giờ.”Đôi dép bông của Lâm Ý Nhiên khiến Tần Cảnh Sâm nhớ đến hình ảnh mình nhìn thấy mấy ngày trước đó, cô ăn mặc tỳ tiện, dưới chân lê đôi dép hình thú, vừa đi vừa gặm bánh mì, hai cái má phồng ra, trông đến là thích mắt.Ghế sofa lún xuống một bên do thêm một người ngồi.
Lâm Ý Nhiên lúc này mới hoàn toàn xác định, hiện giờ vị nam chính đại thần lại tiếp tục yên vị ở trong nhà cô.Ai đến thì cũng là khách, Lâm Ý Nhiên không tình nguyện đứng dậy đi đến tủ lạnh mở ra: “Thật ra nhà tôi ko có trà, Tần tổng uống đỡ nước lọc nhé, còn ko thì có nước ngọt và café gói.”“Nước lọc được rồi.”.
Tần Cảnh Sâm khoác tay lên ghế, thong thả đưa mắt đánh giá một vòng, lần trước đến đây trong tâm trạng giận dữ cực độ, hắn cũng chưa kịp ngắm nhìn nhà cô kỹ lưỡng.
Căn hộ nhỏ, đã cũ, tường đã ố vài chỗ, chứa nhiều đồ đạc rẻ tiền nhưng lại sạch sẽ tươm tất, nào giống phong cách phô trương khoe mẽ bên ngoài của chủ nhân nó chứ.Lâm Ý Nhiên cầm nước lọc bằng hai tay, hít một hơi thật dài, ngồi xuống trước mặt Tần Cảnh Sâm.“Tần tổng, chúng ta thẳng thắn với nhau nhé, tôi biết bản thân mình chơi không nổi với ngài.”Tần Cảnh Sâm lườm cô một cái: “Giờ gọi lại Tần tồng rồi à?”.“Là tôi nhất thời xúc động…”- Lâm Ý Nhiên xua tay, muốn tìm lại không khí hòa hoãn của hai người, thấy Tần Cảnh Sâm ko lên tiếng, quyết định nói tiếp.“Nói gì thì nói, vẫn là do tôi ko biết tự lượng sức mình, lại dám bày trò quấy nhiễu Tần đại tổng tài đây, sau lại còn gây chuyện khiến bạn gái của ngài khó chịu, ngài đại nhân đại lượng có thể bỏ qua cho tôi, đừng truy cùng giết tận được ko? Còn không thì cứ dứt khoát, ban một lệnh phong sát cho tôi là được, chỉ cần phong sát thôi, đừng sử dụng thêm biện pháp nào nữa, có được ko?”.
Lâm Ý Nhiên hạ giọng thương lượng, cốt truyện chính yếu là thời điểm cô bị Tần Cảnh Sâm phong sát, nhất định phải diễn đến lúc đó, cho nên có thể nói lệnh phong sát này với cô rất quan trọng để hoàn thành nhiệm vụ vai nữ phụ độc ác này.“Bạn gái tôi là ai? Sao tôi còn chưa biết nhỉ?”- Tần Cảnh Sâm âm dương quái khí hỏi ngược, hắn ko để tâm nghe Lâm Ý Nhiên nói hươu nói vượn nhưng vấn đề bạn gái này hắn cảm thấy phải hỏi cho rõ ràng.Còn không phải Triệu Vy Vân sao, mấy nay cô có gây sự với ai ngoài nữ chính đâu cơ chứ.
Nhưng nghe giọng điệu của Tần Cảnh Sâm, chẳng lẽ nam chính vẫn chưa thu phục được Triệu Vy Vân về tay sao.
Không hổ là nữ chính con đẻ của cốt truyện, cao ngạo thanh lãnh như thế.Phát hiện này khiến Lâm Ý Nhiên kích động, hai mắt sáng quắc nhoài người nhìn về phía Tần Cảnh Sâm, quyết định đánh xuống một chiêu hiểm hóc: “Tần tổng này, nếu mà tôi có thể giúp được ngài, ngài có thể hứa với tôi một chuyện được ko?”“Giúp tôi? Chuyện gì?”- Tần Cảnh Sâm học điệu bộ của cô đổ người về phía trước ra vẻ tò mò.“Cái đó đó…bạn gái của ngài đó…!”- Lâm Ý Nhiên càng ghé lại gần, giọng điệu ra vẻ thần bí.“À…!”.
Tần Cảnh Sâm mân khóe môi, nhìn xoáy vào Lâm Ý Nhiên, cuối cùng cũng nhịn ko nổi nữa mà đi vào vấn đề chính rồi.
Đúng là đã thông minh hơn nhiều, hắn ngược lại cũng muốn thử xem, Lâm Ý Nhiên này có thể khiến hắn bất ngờ đến mức nào nữa đây.Thấy Tần Cảnh Sâm đã nổi lên hứng thú, Lâm Ý Nhiên ngồi thẳng người lại, gương mặt nghiêm túc: “Điều kiện của tôi rất đơn giản, trừ phong sát ra, mong Tần tổng nương tay, không truy cùng giết tận, cho Lâm Ý Nhiên tôi một con đường sống, làm người đàng hoàng an an ổn ổn.
Có được hay ko?”.Vấn đề phong sát này, nhất định Lâm Ý Nhiên cô phải giúp nó diễn ra thuận lợi êm xuôi nhất, sau đó mới có thể tính đến cuộc sống thoải mái an nhàn.Tần Cảnh Sâm nhíu mày có điều suy nghĩ, đang nói về chuyện bạn trai bạn gái với hắn, sao lại nhảy sang vấn đề phong sát, ngươi sống ta chết rồi.“Tôi cảm thấy việc phong sát hình như không liên quan!” – Tần Cảnh Sâm xua tay, có hơi bực bội đáp lại.
Nực cười, tại sao hắn phải đi phong sát bạn gái của mình chứ, nếu cô ấy làm hắn phật lòng, không còn hứng thú muốn tiếp tục gặp gỡ, thì vung tay cho một ít nhà xe gì đó, hay một số tài nguyên thương vụ hạng A, hắn cũng ko phải người keo kiệt, chút tiền ấy bỏ ra cho cô cũng ko là gì.
Lý nào đã chia tay rồi còn phải phong sát cô.
Lâm Ý Nhiên đang nghĩ cái quái gì vậy, cô nghĩ hắn là tên hẹp hòi nhỏ mọn như vậy sao.“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cho nên việc này tôi vẫn muốn nghe Tần tổng bảo đảm.”.
Lâm Ý Nhiên kiên trì thuyết phục.Tần Cảnh Sâm thực sự ko muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, tùy ý phất tay đáp ứng: “Được rồi, tôi hứa với em.”.
Cái việc phong sát này, hắn chẳng bao giờ thèm để mắt vào.Nghe Tần Cảnh Sâm đồng ý với điều kiện của mình, Lâm Ý Nhiên nhẹ nhõm hẳn, nở một nụ cười tươi như hoa, thái độ cũng thân thiết hơn mà sán lại gần nịnh nọt.“Tần tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ.”Đây có thể là lần đầu tiên mà Tần Cảnh Sâm nhìn thấy được gương mặt tươi tắn vui vẻ thực sự của Lâm Ý Nhiên, đôi mắt cong hình trăng khuyết, những sợi lông mi rung động theo từng âm thanh phát ra trong lồng ngực đang phập phồng lên xuống của cô.
Hmm, cũng ko tệ, tròn đầy, căng mọng, cảm giác sẽ rất vừa tay.Trong lòng dâng lên một hương vị ngọt ngào dễ chịu hiếm thấy, Tần Cảnh Sâm giơ tay vuốt một lọn tóc rơi bên vành tai Lâm Ý Nhiên, hiếm có một lần quan tâm săn sóc hỏi han: “Thích đóng phim?”Lâm Ý Nhiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thật ra cô cũng ko thích lắm, cũng ko có năng khiếu lắm, nhưng cô cảm thấy muốn gắn bó với nghề này đến khi hoàn tất cốt truyện của nhân vật nữ phụ, dù gì nghề này kiếm tiền cũng ko tệ.“Có lẽ là thích đi.”“Nếu thích thì cứ tiếp tục, tôi ko cấm cản em, nhưng có mấy điều em cần nhớ kỹ cho tôi.”.
Tần Cảnh Sâm cưng chìu nói.“Điều gì?”“Không được đóng cảnh thân mật với bạn diễn khác giới, không được mặc trang phục lộ da thịt quá nhiều, đây là giới hạn của tôi, hiểu chưa.”Lâm Ý Nhiên lầm bầm trong miệng: “Tôi cũng ko thích, bản cô nương vẫn là hoàng hoa khuê nữ, còn chưa hôn ai bao giờ, sao có thể đóng mấy cảnh thân mật với người xa lạ chứ.”Gương mặt của Tần Cảnh Sâm như tắm gió xuân, cảm giác thỏa mãn lan tràn khiến hắn càng thêm tùy ý: “Tốt, tôi đã cho người đi xử lý phần kịch bản kia, em cứ yên tâm đóng phim, còn lại, muốn gì cứ nói với tôi hoặc trợ lý Hàn, tài nguyên thương vụ gì đó tôi sẽ ko để em chịu thiệt.”Lâm Ý Nhiên ko để tâm câu nói của Tần Cảnh Sâm, liếc nhìn đồng hồ, lại thấy thân hình người đàn ông vô cùng thoải mái ngả ra ghế sofa, ko nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Tần tổng, cũng đã trễ rồi, có phải ngài nên quay về nghỉ ngơi rồi ko?”Tần Cảnh Sâm xoa nhẹ đôi mắt, giọng trầm trầm: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”Lâm Ý Nhiên vui mừng đứng lên, đon đả đưa vị tôn thần ra cửa: “Tần tổng, ngài về cẩn thận nhé.”Tần Cảnh Sâm đã đi giày ra đến cửa lại đột nhiên quay lại, cau mày bất mãn: “Đã như vầy rồi, em còn gọi tôi như thế à?”“Hả?”.
Vị này lại bắt đầu lên cơn gì nữa thế? Lâm Ý Nhiên ngây người.“Tôi cũng ko phải là ông chủ của em.”Anh ko phải ông chủ trực tiếp của tôi mà còn hơn thế nữa, anh là người nắm giữ mạng sống và nửa đời sau của tôi đó, tôi chỉ thiếu điều tôn anh là hoàng đế bệ hạ mà ba quỳ chín lạy hô vạn tuế vạn vạn tuế mà thôi.Lâm Ý Nhiên chỉ dám nghĩ trong đầu chứ nào dám nói ra, trên mặt vẫn là nụ cười lấy lòng: “Vậy phải gọi thế nào đây?”“Gọi tên đi.”.
Tần Cảnh Sâm ngoắc môi.“Tên…Tần…Cảnh Sâm.” Lâm Ý Nhiên thăm dò một chút.“Hmmm, gọi cả họ lẫn tên như vậy vẫn chưa cảm thấy có hương vị thân thiết lắm.”.
Tần Cảnh Sâm vẫn còn trầm ngâm.“Tôi thấy như vậy là được rồi, Tần tổng à.”.
Lâm Ý Nhiên xua tay.Ánh mắt sắc bén của Tần Cảnh Sâm lại bắn tới khiến Lâm Ý Nhiên run một cái, nhỏ giọng kêu: “Là…Tần Cảnh Sâm.”“Được rồi, tiễn đến đây thôi.
Em vào nhà đi.”Bóng dáng cao lớn của Tần Cảnh Sâm khuất sau cầu thang, Lâm Ý Nhiên mới dám thở phào đóng cửa lại, nhảy lên giường nằm suy nghĩ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook