Lâm Ý Nhiên gượng ngồi dậy, bắt đầu cầm theo điện thoại của nguyên chủ bò ra khỏi giường.Do hệ thống đã đã cho Lâm Ý Nhiên xem ký ức của nguyên chủ nên bây giờ cô đã nắm khá rõ về cuộc sống và sinh hoạt cá nhân của cô ấy.Đây là 1 căn hộ nhỏ bình dân 1 phòng ngủ, vì lúc mới ký hợp đồng thấy nguyên chủ ko có chỗ ở, đang phải tá túc trong căn phòng nhỏ trên lầu của quán cafe nên quyết định cho cô mượn một căn hộ cũ của 1 thực tập sinh đang chuẩn bị debut thành Idol sau 1 show tuyển chọn tài năng của TC Ent và đài Thỏ.Lâm Ý Nhiên nhìn qua căn phòng 1 hồi, cố nén cảm giác bực bội.

Nguyên chủ quả ko phụ lòng của người quản lý, căn hộ cũ kỹ với những mảng tường ố kết hợp với đồ đạc bừa bộn, quần áo rơi vãi khắp nhà và khu bếp cáu bẩn lạnh lẽo thật xứng đôi vừa lứa.Lâm Ý Nhiên đứng chống nạnh, ngửa đầu thở một hơi dài rồi bắt tay dọn dẹp lại căn hộ, dù sao đi nữa đây cũng sẽ là nơi cô nương thân một thời gian dài trong thế giới này.[Đã có một cuộc đời thê thảm, sinh hoạt cũng thê thảm ko kém][Ít ra ngươi nên chọn cho ta một thời điểm thích hợp, ví dụ như sau khi cô ấy đã dọn phòng chứ.]Hệ thống im re ko dám nói lại tiếng nào, nó cũng cảm thấy nguyên chủ đúng là hết thuốc chữa, không uổng phí cái danh nữ phụ phản diện pháo hôi mà.Lau dọn 1 hồi, Lâm Ý Nhiên mới nhớ ra sáng giờ mình chưa ăn gì, lại lật đật đi đến tủ lạnh mở ra.

Nhìn vào bên trong chỉ toàn là rượu Vodka trắng và mấy chai nước lọc vơi nửa, Lâm Ý Nhiên thật muốn chửi thề.

Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, cô sống cái kiểu này hỏi sao ko thăng thiên sớm.[Vừa mới đến nơi đã khuyến mãi cho một buổi lau dọn nhà cửa mệt chết bà nội thế này, còn có nữ phụ nào thê thảm như tôi ko cơ chứ?][Chịu khó tí đi, dù gì đi nữa kí chủ cũng phải ở trong căn phòng này gần một năm.]- Hệ thống an ủiKiểm tra tiền mặt trong ví xong, Lâm Ý Nhiên uể oải lê bước ra khỏi căn hộ đi xuống dưới lầu mua thực phẩm, nếu không cô chưa kịp chết vì bị nam nữ chính hành hạ thì đã chết vì đói rồi.Căn hộ dù cũ nhưng cũng coi như nằm ở khu dân cư nhộn nhịp gần trung tâm thành phố.

Nhìn người ta đi qua di lại tấp nập, Lâm Ý Nhiên cũng cảm thấy vui vẻ trở lại, đây chính là cuộc sống.Tiền mặt trong ví của nguyên chủ cũng ko nhiều lắm nên Lâm Ý Nhiên cũng ko dám mua nhiều, xách thêm 1 thùng nước 5 lít trên tay rồi quày quả đi ra bàn tính tiền, dự định mai sẽ gọi người đưa nước lên sau.Đi ra khỏi siêu thị 24h, Lâm Ý Nhiên ko nhịn được bóc ngay một cái bánh mì bơ sữa ra ăn lót dạ.

Đang đứng ăn ngon lành, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mình trong kính phản chiếu của một chiếc xe màu đen bóng loáng đang đậu sát vỉa hè.


Trong kính hiện lên 1 gương mặt bơ phờ, quầng thâm dưới mắt đã hiện ra một viền xanh, đặc biệt là mái đầu tổ quạ bù xù được buộc sơ sài bằng 1 cọng thun đen nay đã bị gió thổi làm lệch sang một bên.

Lâm Ý Nhiên quay đầu nhìn 1 vòng rồi lạch bạch đôi dép lê đã hở keo gần 1/3 đến gần chiếc xe rồi dí sát mặt mình vào kính.

Sau một hồi hết vạch mắt, vỗ má, đến nhe răng, Lâm Ý Nhiên mới nhớ ra cái búi tóc lỏng lẻo trên đầu, vội vàng đứng thẳng dậy vuốt vuốt một hồi rồi nghiêng đầu 2 cái cười ngốc với người trong kính.[Này, hồi nãy ngươi nói là chỉ cần một năm à?][Theo như cốt truyện thì các tình tiết của nhân vật nữ phụ này sẽ xuất hiện trong một năm nay, trước khi Triệu Vy Vân thành danh]- Hệ thống trả lời.Lâm Ý Nhiên gãi đầu, chỉ ngón tay với bóng hình phản chiếu trên kính: [Vậy là mày phải cố gắng lăn lộn một năm này nghe chưa!]“Này cô, cô đang làm gì thế?”- Giọng 1 người đàn ông khó chịu vang lên làm Lâm Ý Nhiên giật mình.Người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng gần cửa tay lái nhăn mi nhìn Lâm Ý Nhiên làm trò khùng điên trước xe mình.

Cô đoán có vẻ đây là chủ xe, nhìn cách ăn mặc sang trọng lịch sự, quay lại nhìn chiếc xe mới phát hiện đây ko phải chiếc xe bình thường, trông nó không khác gì những chiếc siêu xe của giới siêu giàu suốt ngày được tâng bốc trên mạng.“À, xin lỗi, xin lỗi…”- Lâm Ý Nhiên ngượng ngùng lùi bước đi lên lề cách xe chiếc xe gần 2 mét, lo lắng ko biết lúc nãy mình có đụng tay vào xe người ta ko? Chỉ 1 vết trầy trên chiếc xe này thôi, có bán cô đi sợ cũng ko có đủ tiền đền.Người đàn ông dò xét nhìn cô đi giật lùi ra xa rồi lại vội vàng ôm bình nước dưới đất lên tay cúi đầu đi thẳng, lúc này mới dời tầm mắt, mở cửa xe ngồi vào trong.“Xin lỗi, là tôi ko cẩn thận để ảnh hưởng đến ngài rồi….”- Khác hẳn khí thế bắt người vừa nãy, người đàn ông khúm núm quay về ghế sau, cúi đầu nhỏ giọng.“Cũng ko hẳn là lỗi của anh, là tôi kêu anh đi, ko nghĩ lại có người đến gần.”- Giọng người đàn ông ngồi ghế sau vang lên lạnh nhạt, ko biết đang vui hay buồn.Người tài xế lái xe lúc này mới thở phào một hơi, ngồi hẳn xuống ghế lái cài dây an toàn, chầm chậm lái xe rời khỏi khu vực đậu xe bên đường.Mà người đàn ông ngồi ghế sau lúc này lại đưa mắt nhìn cửa kính xe.

Bóng dáng cô gái hồi nãy chưa đi xa, đôi dép lê dưới chân hẳn khiến cô ta ko đi nhanh được, 1 tay ôm bình nước lớn, 1 tay xách 1 bịch đồ, vừa đi vừa gặm miếng bánh mì ngon lành.

Đột nhiên đang đi cô gái dừng lại, ngoái đầu nhìn đằng sau, rồi lại lạch bạch chạy đến gần 1 người phụ nữ lớn tuổi tóc muối tiêu, khom người nói gì đó, rồi giằng lấy bình nước lớn trong tay bà ấy.


Sau đó là hình ảnh 1 cô gái chân tay gầy nhẳng mỗi tay ôm 1 bình nước 5 lít, trên khuỷu tay treo lủng lẳng 2 bịch đồ, bàn chân đi đôi vớ đen đã muốn lọt ra khỏi chiếc dép lê, đang cười nói gì đó với người đi bên cạnh.Nhìn thấy ông chủ của mình lạnh mặt nhìn ra ngoài, trợ lý ngồi bên ghế phụ e ngại mà mở miệng với tài xế bên cạnh: “Cô ấy chính là Lâm Ý Nhiên, một âm hồn bất tán.

Thời gian vừa qua liên tục tìm đến cửa công ty muốn gặp ngài, còn bịa đặt ám chỉ cô ta có quan hệ với Tần Tổng cho các ê kíp làm phim nữa, thật là mặt dày ko biết xấu hổ.

Hôm nay xuất hiện ở đây ko biết là cố ý hay vô tình đây, chúng ta nên cẩn thận một chút, tránh bị truyền thông vẽ chuyện.”“Tần tổng, có cần tôi đi kiểm tra 1 chút ko ạ?”- Tài xế kiêm vệ sĩ nghe thấy trợ lý dặn dò, vội vàng nhổm người dậy, ánh mắt thập phần cẩn trọng.“Không cần, chờ xem sao” – Người đàn ông quay đầu lại, dựa vào ghế da đắt đỏ, phất tay với trợ lý.Chiếc xe sang trọng tiếp tục lăn bánh mất hút trong màn đêm, bỏ lại sau lưng những cảnh náo nhiệt trên đường.Lâm Ý Nhiên khệ nệ đi về căn hộ của mình, vừa đi vừa vui vẻ nhìn về phía 2 chai sữa yogurt được tặng kia.

Thật ra mấy chuyện giúp đỡ nhỏ nhặt như vậy đối với Lâm Ý Nhiên rất bình thường.

Sinh trưởng trong gia đình trung bình, từ bé mọi người đều phải tự lập.

Cho nên Lâm Ý Nhiên không giỏi cái gì, chỉ giỏi nhất là khoản thể lực.


Khi thi đại học, cũng vì thành tích làng nhàng, ko có môn nào gọi là nổi bật, Lâm Ý Nhiên dứt khoát nộp đơn vào khoa giáo dục thể chất của trường đại học gần nhà, vừa thấp điểm, học phí lại rẻ mà cũng ít người đăng ký.

Sau đó đường hoàng trở thành giáo viên thể dục của một trường trung học trong tỉnh, mỗi ngày đều hùng hục trên đường chạy mặc kệ nắng mưa, hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện sức khỏe cho những mầm non của Tổ quốc.Nhưng đến khi vác thùng nước leo 4 tầng lầu thì Lâm Ý Nhiên cũng thấm mệt, ngồi xuống cửa thở hồng hộc như trâu.

Cái thân thể của nguyên chủ này vừa ốm vừa yếu, nhìn là biết người chẳng chịu tập tành gì, lại nhịn đói cả buổi, hỏi sao cô ko thấy mệt.Đang xì xụp húp lấy húp để tô mì, điện thoại trên bàn lại vang lên.

Nhìn vào màn hình hiển thị người gọi là đại diện Trần Hồng, Lâm Ý Nhiên đảo mắt qua một vòng rồi quệt miệng bắt máy.“Ý Nhiên hả em? Chị nghe tin bên Rồng bay phượng múa từ chối suất nữ hai cho em.

Chuyện này là sao vậy? Không phải là em nói với chị em có cách à?"“Hả? Cái gì Rồng bay phượng múa ạ?”- Lâm Ý Nhiên ù ù cạc cạc hỏi lại.“Ây da, cái con bé này, dự án chị em tâm huyết bao nhiêu ngày qua mà có thể quên được ư? Lúc trước người nào nhảy dựng lên xin chị bằng được để tham gia vai nữ hai này chứ hả?”Lâm Ý Nhiên nghe Trần Hồng ra rả bên tai cũng bắt đầu định thần lại: [Đây là cái gì thế?]Hệ thống xoẹt xoẹt mở ra thông tin: [Theo tuyến truyện, ký chủ sẽ trực tiếp chạm mặt nữ chính ở dự án có tên là Rồng bay phượng múa, lúc này là ký chủ đang tranh vai nữ hai với nữ chính Triệu Vy Vân nhưng bất thành, sau lại nghe nói công ty nam chính bỏ vốn đầu tư bộ phim nhờ đó mà nữ chính có cơ hội gặp mặt nam chính, vì thế mà sinh lòng ghen ghét, bắt đầu kết thù với nữ chính.][À thế à, vậy là đã bắt đầu vô cốt truyện rồi à?][Đúng vậy, báo cho ký chủ thêm một tin xấu, từ lúc này ký chủ đã đắc tội với nam chính rồi.]- Hệ thống lần nữa lên tiếng.[Fuck? Nhanh vậy, ta đã làm cái gì đâu, mặt người ta còn chưa thấy.]- Lâm Ý Nhiên rên rỉ.[Trước đó để giành vai diễn này, ký chủ đã dùng tiền mua vài trang blog nhỏ tung tin đồn giữa mình và nam chủ, cho nên bị Tần thị đưa lời cảnh báo xuống đoàn phim, đó là lí do mà ký chủ bị mất vai nữ hai.]- Hệ thống cũng ko hiểu sao trên đời có nhân vật ngu ngốc đến thế.“Em đang làm gì đó, mãi mà ko thấy trả lời chị vậy?”.

Trần Hồng sốt ruộtLâm Ý Nhiên thở dài ngao ngán với người trong điện thoại: “Không được thì thôi chị à.”“Em nói cái gì đấy?” – Trần Hồng không tin vào tai mình, lập tức gào lên trong điện thoại.Lâm Ý Nhiên cảm thấy cuồng phong sắp nổi lên, run rẩy muốn tắt điện thoại thì trong đầu lại vang lên “ting” 1 tiếng.[Không được từ chối, ký chủ phải tìm cách tham gia dự án này, như vậy với có cơ hội xuất hiện trước mặt nam chủ và nữ chủ.]Lâm Ý Nhiên nhíu mi, lắc đầu như trống bỏi: [Không được, người ta đã từ chối tôi rồi, lấy gì mà hoàn thành nhiệm vụ, chơi khó nhau thế sao được.][Ký chủ chỉ cần tìm cách xuất hiện ở phim trường thôi, sau đó thuận theo tự nhiên, diễn đến sống động nhân vật nữ phụ tâm cơ độc ác trước mặt hai người họ là được, quan tâm gì đến việc dành được vai nào.][Vậy cũng được á hả?]- Lâm Ý Nhiên khinh thường.[Ký chủ chỉ cần biết hiện tại quan trọng nhất là tiếp cận được với hai người kia và diễn cho ra vai nữ phụ, khiến cốt truyện đi đúng hướng, giúp cho nam chủ và nữ chủ nhìn đến đối phương.

Còn lại những thứ khác ko quan trọng.]- Hệ thống chắc nịch khẳng địnhTrần Hồng bên đầu dây ko thấy Lâm Ý Nhiên trả lời, đã tức muốn tắt điện thoại mà trực tiếp qua gặp người, lúc này lại nghe thấy giọng ỉu xìu của cô ấy bên kia điện thoại: “Chị à…”“Cô còn biết đến người chị này à? Bao nhiêu công sức dồn cho cô, vậy mà có nói thôi là thôi sao? Cô có nghĩ cho người chị này, có nghĩ cho tương lai của mình ko? Cô quên tình hình bản thân mình hiện tại rồi à?” – Trần Hồng dồn hết sức rống trong điện thoại.“Em nói thôi là thôi cái vai nữ hai chứ ko có ý là bỏ dự án này.


Bây giờ chị xem giúp em xem còn vị trí nào trong đoàn ko? Vai gì cũng được, miễn là được 1 chân tham gia dự án này là ok rồi ạ.”“Nhưng ngay từ đầu mục tiêu của chúng ta là vai nữ hai này, em cũng còn nói là dùng mọi cách để đoạt về cũng rất chắc chắn về điều này, bây giờ lại nói nhẹ nhàng như vậy, cam tâm sao?” – Trần Hồng dịu giọng lại, thở dài trong điện thoại.Lâm Ý Nhiên vỗ vỗ đầu, nhăn mặt giải thích: “Vai này đã định ko thể cho em rồi, có giành cũng ko giành được, tốt hơn hết là buông tay, chọn lựa cái nào đó phù hợp hơn, dù gì đây cũng là 1 dự án được đầu tư của TC Ent và đài lớn cho nên chắc chắn bộ phim này sẽ thành công, chỉ cần đóng góp 1 vai nhỏ trong đây cũng trở thành bàn đạp để tiến lên.

Không nhất thiết phải là vai nữ hai đó, vả lại khả năng diễn xuất của em chưa tốt, có khi lại còn kéo dẫm tác phẩm, trở thành tấm bia nhận gạch đá khi bộ phim ra mắt, như vậy rất không tốt cho con đường thăng tiến về sau.”Trần Hồng dù chỉ là đại diện của công ty nhỏ nhưng cũng lăn lộn trong nghề gần chục năm, cho nên khi nghe những lời Lâm Ý Nhiên nói ko phải là ko đúng, chỉ là ban đầu đã đầu tư quá nhiều tâm huyết trong đấy, lại nhìn Lâm Ý Nhiên khi đó vừa xinh đẹp lại tràn đầy tự tin nói với chị ta cho nên Trần Hồng cũng ôm mộng lớn một chút.

Ai ngờ cuối cùng vẫn gãy.“Nếu em đã nói như vậy, chị cũng ko có ý kiến nữa, tiếp theo em muốn thế nào?”- Trần Hồng hít 1 hơi, nhẹ giọng hỏi.

Chị ta cảm thấy Lâm Ý Nhiên lúc này có hơi khác so với trước đây, cảm giác suy nghĩ thấu đáo hơn, có chủ kiến hơn.“Chị xem mấy vai phụ ở dưới, còn vai nào chưa chốt, xin cho em 1 suất được ko? Vai nào cũng được.”“Từ vai nữ bốn trở xuống thì đều chưa chốt, để chị hỏi giúp em, mấy vai này đa phần là phụ của phụ, lên hình cũng ko được bao nhiêu tập, thoại ko nhiều, xin cho em 1 suất chắc cũng ko có vấn đề gì.

Em chuẩn bị chờ tin tốt của chị nhé.”Dặn dò vài câu, Trần Hồng nguôi giận cúp máy.

Lâm Ý Nhiên thở phào, ôm tô mì húp ngụm cuối rồi lết vào nhà bếp tiếp tục công cuộc lau dọn của mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương