Lý An Sinh “Anh có muốn đến công ty chúng tôi làm không?”

Triệu Vũ “…”

Lý An Sinh “…”

Đại ca cùng chị dâu “cũ” hai mặt nhìn nhau.

Cả người Triệu Vũ cứng nhắc. Anh ta có cảm giác như đầu óc mình đang quay tròn với vận tốc ba ngàn sáu trăm vòng trên phút, tim thì thùm thụp đập loạn. Mẹ kiếp, thế là có ý gì? Thương hại ông đây không có lương? Hờ, cứ như việc của ông còn không phải do cậu ta đạp đổ? Giờ lại muốn làm sếp lớn đi giúp dân nghèo cải thiện chất lượng cuộc sống? Hay là cậu ta tình cũ chưa dứt? Nếu như là tình cũ chưa dứt, vậy tên nhóc này còn bày ra cái bộ dạng cao ngạo hờ hững như cái thời đi học làm cái rắm gì?… Triệu Vũ nhớ lại việc Lý An Sinh vừa hỏi tình hình cha mẹ mình, lờ mờ giống như hiểu ra cái gì.

Hóa ra cậu ta vẫn nghĩ anh là tên công tử nhà giàu ăn không cần lo mặc không cần nghĩ như xưa.

Mấy năm trước, gia đình Triệu Vũ gặp phải biến cố, một bước rơi từ mây cao xuống đất bùn. Cậu ấm đã quen tiêu tiền như rác làm sao có thể vứt hết mặt mũi đi nói với người mình yêu rằng từ nay về sau anh chỉ là một thằng khố rách áo ôm? Thế là cái gì giấu được liền tận lực giấu đi. Giấu mãi giấu mãi, cuối cùng biến thành đôi bên cãi vã long trời nở đất, đôi ngả chia ly. Xem ra, cho đến tận ngày hôm nay, Lý An Sinh cũng chưa từng hoài nghi màn diễn kịch của Triệu Vũ năm đó. Thực xứng đáng đi nhận một cái tượng người vàng nho nhỏ dành cho danh hiệu ảnh đế mà.

Tuy vậy, Triệu Vũ cũng không có ý định làm rõ. Mấy năm nay, đám Nhị Cẩu đều tránh né đề tài này, bạn bè biết chuyện Triệu Vũ lại đã lâu không còn qua lại, cho nên bản thân anh ta gần như đã sớm quên hết quá khứ, cũng như hiểu ra cái thái độ bướng bỉnh ngông nghênh của mình lúc còn trẻ buồn cười đến cỡ nào. Giờ kiếm ăn bằng hai bàn tay trắng, tuy cuộc sống bình bình đạm đạm, nhưng Triệu Vũ tuyệt không thấy hổ thẹn. Chỉ là… Chuyện này mà để Lý An Sinh biết, thì nó lại khác… Lý An Sinh, con người này ấy à, mặt lạnh nhưng tim ấm, chỉ cần người khác đối tốt với cậu ta nửa phần, cậu ta liền trả lại cả mười phần, tính toán rạch ròi vô cùng. Nếu như để cậu ta biết chuyện năm xưa chỉ là hiểu nhầm, chẳng biết cậu ta sẽ tưởng tượng ra thành cái gì…

Lý An Sinh bây giờ tương lai sáng lạn, cậu ta việc gì phải gánh trên lưng cái sự hổ thẹn của thời niên thiếu chưa hiểu chuyện cơ chứ?

Triệu Vũ lảng tránh nói “Tôi làm ở đó quen rồi.”

“…Thế thì tốt.” Lý An Sinh đáp “Tối nay tôi sẽ nói rõ với giám đốc Tôn, xin lỗi anh.”

Triệu Vũ không dám hỏi nhiều, khô khốc cất tiếng “Vậy thì cảm ơn cậu trước… Làm phiền cậu rồi, cái đó, tôi đi đây.”

Lý An Sinh đứng lên theo Triệu Vũ, nhỏ giọng nói “Tôi tiễn anh.”

Triệu Vũ cứng nhắc rời đi. Lý An Sinh một mực im lặng đi sau anh ta, duy trì khoảng cách một bước chân. Triệu Vũ nhịn không được nhớ lại ngày còn học cấp hai, khi ấy, anh ta cũng đi trước, còn Lý An Sinh theo sau thế này. Chỉ là so với khi ấy, cái dáng đi ngông nghênh như con cua bò ngang của anh ta đã trở nên quy củ hơn rất nhiều. Còn Lý An Sinh, từ bộ dạng của cô vợ nhỏ, nay chầm chậm mà vững vàng nện bước. Đôi giày da của cậu ta dậm xuống nền đá hoa, vang lên âm thanh cộp cộp khe khẽ, nhịp nhàng gõ vào lòng Triệu Vũ.

Lý An Sinh giúp Triệu Vũ ấn thang máy, cửa thang máy chầm chậm khép lại. Hai người chen nhau trong một không gian nhỏ hẹp, tưởng như có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.

Triệu Vũ trước đây chưa từng biết ngại là gì, nhưng lúc này, biểu tình của anh ta thật sự như muốn nổ tung.

Anh ta do dự mở miệng “Dì có khỏe không?”

Lý An Sinh vẻ mặt thản nhiên đáp “Bà ấy mất mấy năm trước rồi.”

Tim Triệu Vũ đập hụt mất một nhịp, ấp ứ nói “Xin lỗi.”

Lý An Sinh khẽ lắc đầu. Triệu Vũ ngửi thấy mùi nước hoa nam nhàn nhạt, cảm giác thành thục mà ôn hòa. Anh ta ngẫm một lúc rồi hỏi “Đợt trước tôi nghe cái cậu phụ trách bên phía công ty cậu nói, cậu từng ra nước ngoài?” Hơi dừng một chút “Là chương trình học bổng du học của đại học N sao?”

“Tôi đi Canada.” Âm thanh của Lý An Sinh không một tia gợn sóng. Nhưng cậu ta không trả lời hết mà hỏi ngược lại Triệu Vũ “Tôi nhớ hình như hồi lớp mười một, cha anh có ý định cho anh đi du học cơ mà, sao cuối cùng lại không đi nữa?”

Triệu Vũ nghẹn lời. Đúng là năm lớp mười một, cha anh ta có nhiều lần khuyên anh ta xuất ngoại, địa điểm thậm chí còn con mẹ nó là Canada không sai. Nhưng khi ấy, anh ta với Lý An Sinh đang đúng thời kì quấn quýt ngọt ngào, cho nên tất nhiên là anh ta kiên quyết từ chối. Chẳng ngờ Lý An Sinh lại nhớ kĩ như vậy.

Đang lúc Triệu Vũ không biết phải trả lời ra sao cho phải, Lý An Sinh đã chuyển đề hỏi “Anh lái xe tải có vất vả không?”

Triệu Vũ “Cũng được, nếu là chạy hàng xa thì có hai người đổi ca, ngắn thì tiện hơn, nói chung cũng không quá mệt.”

Lý An Sinh mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại biến thành mím mím môi. Cậu ta khẽ rũ mắt nhìn người thanh niên trước mặt, nhìn thấy tóc đối phương hơi dài, từng lọn từng lọn tua tủa rơi xuống cần cổ.

Triệu Vũ có một mái tóc mềm mại, trái ngược hoàn toàn với cái tính bướng bỉnh của anh ta. Trước đây, Lý An Sinh thích nhất là nhẹ nhàng xoa tóc Triệu Vũ, không mang theo tình sắc, cũng không mang theo bất cứ tâm tư gì, chỉ đơn thuần xoa, cảm nhận những lọn tóc ngắn ngủi xuyên qua từng kẽ ngón tay, tựa như bản thân đang được chạm vào trái tim tuổi trẻ.

Trong lòng Lý An Sinh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cậu ta lại không biết làm sao để mở lời. Lý An Sinh thầm nghĩ, một Triệu Vũ đã từng là lá ngọc cành vàng, ăn ngon mặc đẹp, mới tí tuổi đầu đã biết ngại đồ ăn trong trường ăn dở, ngày ngày chạy ra ngoài ăn hàng, tiền có tiêu như nước cũng không buồn chớp mắt, làm sao có thể chịu được nỗi vất vả khi chạy hàng đường trường? Cậu ta vừa muốn khuyên anh hà cớ gì phải chịu khổ như thế, vừa muốn biết xem bao nhiêu năm qua, anh rốt cuộc đã phải trải qua những gì. Thế nhưng, cậu ta lấy thân phận gì, lập trường gì để lên tiếng? Lấy tư cách gì để lên tiếng bây giờ?

Xa cách bao năm, biết bao gắn bó thân thiết đã từng có giữa hai người bỗng chốc biến thành chẳng biết nói gì. Điều này thực khiến con người ta vừa sợ hãi lại vừa bất lực.

Thang máy xuống đến tầng trệt, cửa mở ra.

Lý An Sinh dùng tay giữ cửa nói “Tôi cho anh số của tôi, đợi khi nào nói chuyện ổn thỏa với giám đốc Tôn xong, tôi sẽ báo cho anh.”

Triệu Vũ ồ một tiếng, cúi đầu tìm điện thoại, đang sờ khắp các túi thì nghe Lý An Sinh cắt ngang “Thôi, anh cứ lưu thẳng số của anh vào máy tôi luôn đi.”

Triệu Vũ ấn mở khóa, không ngờ Lý An Sinh lại vô tư đến mật mã cũng không cài. Màn hình là hình ảnh một cái cây, còn các ứng dụng thì được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Rất hợp với chứng ép buộc của chủ nhân nó!

Triệu Vũ không dám nhìn nhiều, lưu số xong liền trả ngay máy cho đối phương. Lý An Sinh nhận máy, cụp mắt nhìn anh. Con ngươi cậu ta đen kịt, giống như đang ẩn giấu một cảm xúc không nói lên lời.

Triệu Vũ gần như là chạy trối chết rời đi.

Ra đến cửa lớn, anh ta mới đột nhiên nhớ ra, cái cây trên màn hình điện thoại Lý An Sinh hình như có chút giống với cái cây được trồng trong khuôn viên trường cấp hai Thập Tứ?

Cấp hai Thập Tứ.

Ưu điểm duy nhất của cái trường cấp hai tồi tàn đó chính là môi trường xanh hóa. Hiệu trưởng giống như có một sự truy cầu mạnh mẽ với mỹ quan trường học, trong trường đâu đâu cũng là hoa hoa cỏ cỏ, quanh năm suốt tháng cứ hoa này tàn là hoa kia lại nở, không bao giờ ngừng nghỉ. Từ trên cao nhìn xuống, mấy tòa phòng học cùng sân thể dục tựa như đang giấu mình trong khoảnh rừng rộng lớn. Thế nhưng Triệu Vũ hoàn toàn không có hứng thú với đám hoa hồng hoa quế linh tinh mà chỉ vừa ý mỗi cái cây to lớn kia. Cái cây kia được trồng ở một vị trí vô cùng đẹp, trước có phòng học, sau có quán ăn, dưới cây thậm chí còn bố trí một băng ghế dài. Nhiều năm sau, Lý An Sinh từng đánh giá việc Triệu Vũ bữa nào cũng ra ngoài ăn là một việc hết sức bất hợp lí. Dù cho tiền tiêu vặt của Triệu Vũ rất nhiều, nhưng thế thì nó cũng chỉ có hạn, mà đám anh em bạn bè xung quanh anh ta thì chẳng khác nào một đám đỉa hút máu, hút hút chỉ hận không thể hút khô Triệu Vũ. Có đôi khi, Triệu Vũ mời khách quá tay, hoặc là đem tiền cho người khác mượn, bản thân còn phải đi ăn mì ăn liền cầm hơi – không sai, Triệu Vũ thà ăn mì ăn liền cũng nhất định không nguyện động đũa với đồ ăn trong căng tin trường. Quay lại vấn đề, cho dù là ăn mì ăn liền, người trả tiền không cần nghi ngờ vẫn cứ là Triệu Vũ. Nhị Cẩu, Gà Mái khách quen không nói, có đôi khi Tưởng Điềm Điềm cũng đến góp vui, cộng thêm một đám anh em thường xuyên chạm mặt, linh tinh lang tang cũng cơ chừng mười người không ít.

Anh Vũ dạo quanh trường một vòng, dứt khoát hoạch định lãnh địa – cái cây này, là của tao! Đến trưa, anh ta ngồi chống chân trên ghế, chờ Gà Mái pha mì tôm bưng đến.

Hôm nay không có Tưởng Điềm Điềm mà chỉ có mấy tên bạn cùng lớp.

Một tên mặt đầy trứng cá ngồi đối diện Triệu Vũ đang xì xụp ăn mì thì bất ngờ a lên một tiếng “Anh Vũ, thằng ẻo lả kia anh dạy dỗ thế nào rồi?”

Triệu Vũ tức giận “Cái thằng đó đích thị là một thằng đầu gỗ, dạy cái mẹ gì mà dạy!”

“Đánh nó nó không đánh trả, chửi nó nó không chửi trả.” Nhị Cẩu ở bên bổ sung “Xé sách nó, một tiếng ừ hử nó cũng không rên, chả có vẻ gì là sợ hãi chấn kinh cả!”

Thật đúng là như vậy. Nếu như không phải nghe mọi người nói thành tích của Lý An Sinh rất tốt, Triệu Vũ còn cho là cậu ta bị nhược não. Vốn dĩ “giao hẹn” thời hạn xả giận một tháng, thế nhưng thời gian còn chưa đến một tuần lễ, anh ta đã tức đến không thốt lên nổi thành lời! Đánh cậu ta cậu ta không rên, mắng cậu ta cậu ta không đáp, bảo cậu ta đi theo cậu ta liền ngoan ngoãn đi theo… Tuy thế, từ đầu đến đuôi, biểu tình của Lý An Sinh lại chưa từng thay đổi lấy một lần, việc này thực… Mẹ nó, một chút cũng không câu lên được cảm giác thỏa mãn trong lòng anh Vũ! Hay nói nho nhã hơn một chút thì chính là “tẻ nhạt”. Triệu Vũ thậm chí đã từng nghĩ, hay là cứ dứt khoát kệ mẹ cậu ta, dù sao anh ta cũng không phải thiếu người để bắt nạt, cần chi cứ khúc mắc mãi với một tên ẻo lả?

Mặt trứng cá cười cười “Anh, giờ đang chán, hay là gọi nó đến đùa tí cho vui?”

Triệu Vũ mắt cũng không thèm nhấc “Mày muốn gọi thì gọi đi.”

Mặt trứng cá giống như nhận được lệnh, cùng với một tên béo khác ném bát đi tìm Lý An Sinh. Thực ra cũng chẳng cần tìm, vì Lý An Sinh vốn dĩ luôn ngồi ăn trưa quy củ trong căng tin trường. Lúc bị hai người xô xô đẩy đẩy ra ngoài, cả mặt cậu ta còn khó kìm chế được mà lộ ra đôi vẻ mờ mịt – dù sao ngoại trừ Triệu Vũ, Lý An Sinh không hề đắc tội với bất kì người nào khác. Phải mãi cho đến tận khi nhìn thấy Triệu Vũ, cậu ta mới khôi phục lại được bình tĩnh.

Triệu Vũ bị cặp mắt đen láy của đối phương đảo qua, lông gà lông vịt toàn thân liền như dựng ngược hết cả lên.

Anh ta nhìn mặt trứng cá thẳng tay ấn Lý An Sinh xuống đất, không hiểu sao lại thấy lòng khó chịu. Nhưng Triệu Vũ không phải kẻ hẹp hòi, đã là anh em, kể cả anh em sơ giao như mặt trứng cá, thì cho dù có mắc lỗi tày trời, anh ta cũng sẽ không làm cậu ta mất mặt trước đám đông. Lại nói, nếu như Triệu Vũ lên tiếng, vậy còn không khiến thiên hạ cười rớt răng? Anh ta mới đánh người có vài ngày không lẽ đã đánh ra tình cảm?

Mặt trứng cá đá bát mì dưới chân “Thằng ngu, mau uống hết cho ông.”

Triệu Vũ nhíu mày.

Anh ta cảm thấy hành vi này có chút sỉ nhục người quá đáng. Tuy rằng bản thân cũng mắng người chửi người thật đấy, nhưng anh ta chưa từng làm ra chuyện gây tổn hại đến tôn nghiêm của người khác như thế này. Đối với mấy thằng thanh niên dăm ba tuổi đầu, “tôn nghiêm” chính là thứ quan trọng nhất. Cha Triệu Vũ từng nói, có bản lĩnh đánh người thì hãy đánh đến khi đối phương chịu phục, còn đã không có bản lĩnh, thì đừng ỷ thế bắt họ cởi đồ quỳ gối, bởi vì chỉ có đám đàn bà con gái mới thích làm mấy chuyện đó.

Nhị Cẩu giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, nhanh nhẹn cao giọng nói “Ây, ăn mì thừa là có ý gì? Thằng ẻo lả kia, qua đây!”

Lý An Sinh từ dưới đất lảo đảo đứng lên, bước thấp bước cao cúi đầu đi về phía Triệu Vũ.

Mặt trứng cá có chút tái mặt, Gà Mái đứng cạnh thấy vậy nhỏ giọng khuyên “Anh, anh đừng lo, anh Vũ kiểu gì cũng hành thằng này đến nơi đến chốn…”

Triệu Vũ quả nhiên không phụ sự kì vọng của mọi người, quăng năm mươi đồng lên khuôn mặt tái nhợt của Lý An Sinh nói “Đi mua thêm cho tao bát mì.”

Mặt trứng cá lúc này mới hơi hơi hồi phục lại tâm lí, cả mặt tràn đầy hào hứng muốn nhìn xem Triệu Vũ sẽ hành cái tên trâu bò lúc nào cũng đứng đầu này thế nào.

Lý An Sinh không nói không rằng, chen vào quầy bán hàng ăn vặt mua mì. Sau khi pha xong, cậu ta bưng bát đến chỗ Triệu Vũ, những ngón tay thon dài đỡ chặt thành bát, đến nỗi các khớp xương, khớp nào khớp nấy trắng đều bệch hết cả ra.

Triệu Vũ nếm thử một miếng liền phì phì nhổ ra, giận tím mặt quát “Mày pha cái mẹ gì đấy? Tự mình nếm thử xem!”

Lý An Sinh nhắm hai mắt lại, giơ bát lên húp một hơi.

Nước ra nước, mì ra mì, vị cay của súp bột từ yết hầu chảy xuống, không có gì là bất ổn.

Lý An Sinh sửng sốt. Các khớp ngón tay bấu chặt thành bát bất giác buông lỏng.

Nhị Cẩu đứng cạnh trợ giúp đại ca mình ra oai “Thằng ẻo lả này chắc chắn không pha mì cẩn thận! Mày lén cho cái gì vào hả? Tự mình ăn hết đi!”

Lý An Sinh cúi đầu nhìn Triệu Vũ. Triệu Vũ ngồi trên ghế dài cũng giương mắt nhìn Lý An Sinh. Ánh mắt hai người giao nhau, trong con ngươi trong trẻo của Triệu Vũ ánh lên tia giảo hoạt “Nhìn cái mẹ gì mà nhìn? Ăn!”

Trưa hôm đó, Lý An Sinh cứ thế đứng ăn hết một bát mì không có vấn đề gì. Trước đây, cậu ta chưa từng ăn qua mấy thứ vớ vẩn này, giờ bỗng dưng được ăn, không khỏi cảm thấy mới mẻ. Đợi khi một bát mì ăn xong, bờ môi mỏng vốn nhợt nhạt đã đỏ ửng. Mấy người ăn ké như kiểu mặt trứng cá đã sớm bị Triệu Vũ kiếm cớ đuổi đi, cho nên đến cuối cùng chỉ còn có mỗi Triệu Vũ, Nhị Cẩu và Gà Mái ba người ngồi đợi Lý An Sinh ăn xong.

Lý An Sinh ăn xong, cúi người dọn sạch từng bát mì bỏ vào thùng rác rồi đi đến trước mặt Triệu Vũ. Cậu ta im lặng nửa ngày mới lên tiếng “Cảm ơn.”

Gà Mái đỡ lời nói “… Phải kêu là anh Vũ.”

Lý An Sinh rất biết nghe lời “Cảm ơn anh Vũ.”

Anh Vũ thấy vậy, bỗng dưng lại thấy có phần thú vị.

Từ đó về sau, Lý An Sinh cứ thế mà bị tước đi quyền lợi được ngồi ăn trưa trong căng tin trường. Nếu như anh Vũ có tiền, sẽ giống như bình thường dắt theo Nhị Cẩu Gà Mái ra ngoài ăn cơm, thậm chí còn cưỡng chế bắt theo cả Lý An Sinh. Không ngờ Lý An Sinh vóc người gầy yếu, nhưng lượng ăn lại không nhỏ, đã thế còn biết phân đồ ngon dở. Triệu Vũ an tâm nghĩ, hóa ra tên ẻo lả này không phải là không có vị giác, mà chỉ là do quá nghèo nên mới chịu ăn đồ ăn căng tin. Còn nếu như anh Vũ hết tiền, vậy một đám chỉ đành ăn mì ăn liền mua ở quán ăn vặt. Cả đám đông người, mỗi lần ăn, Lý An Sinh đều phải đứng gọn ở một góc ăn như bị bắt nạt. Mấy ngày đi qua, Triệu Vũ liền mất vui. Một là thấy đám anh em cứ chỉ chỉ trỏ trỏ ẻo lả khiến lòng anh ta không thích, hai là Lý An Sinh chuộng đồ thanh đạm, một đôi lần ăn mì còn thấy ngon, chứ ăn nhiều thì có vẻ không ổn, dù thế cậu ta cũng chỉ im lặng khẽ nhíu mày. Người khác đương nhiên không để ý, chỉ có mỗi mình Triệu Vũ là mỗi lần nhìn thấy đối phương nhíu mày liền khó chịu, sau đó số lần ăn mì ngay lập tức ít đi rất nhiều.

Lại đến sau đó, Triệu Vũ làm gì có chuyện bắt nạt Lý An Sinh một tháng liền nguôi giận? Thời hạn rõ ràng đã bị kéo dài ra thành vô cực!

Lại lại đến sau đó, Lý An Sinh bắt đầu bị người ta gọi là “chị dâu”. Triệu Vũ dứt khoát không bao giờ ăn mì ăn liền nữa, lãnh địa dưới tàng cây kia cũng dần dần không người hỏi thăm, bị phá đi.

Nhưng nó thực sự bị phá đi ư?

Nó, không phải vẫn còn trên màn hình điện thoại của Lý An Sinh đó sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương