Tôi Khóc Rồi Xạo Đấy
-
Chương 1
Quãng thời gian nhàn hạ trước kia nay đã trôi đi như mây trời, nữ nhân viên trẻ bận bù đầu bù cổ, xác nhận lại đơn với khách hàng: "Một ly chè xoài Hong Kong(*) phải không ạ? Lượng đường tiêu chuẩn nhỉ?"
*chè xoài Hong Kong (mango pomelo sago) là một món chè được làm từ xoài, bưởi, bột sago, nước cốt dừa, kem, đường
Một giọng nam đáp lời: "100% đường, càng ngọt càng tốt."
Bởi vì cửa tiệm này tọa lạc tại điểm tiếp giáp giữa hai ngôi trường điện ảnh trứ danh của thành phố C, thanh niên tới đây đa phần đều là minh tinh tương lai có yêu cầu khắt khe về cân nặng và lượng mỡ cơ thể.
Quen nghe những yêu cầu ít đường không đường rồi, bỗng nghe được 100% đường nên nhân viên lập tức ngẩng đầu nhìn theo bản năng, nhất thời không khỏi kinh ngạc, cũng không phải vì thứ gì khác, chỉ đơn giản là vì nhan sắc của người đối diện cao quá.
Đi làm ở một cửa tiệm có trai xinh gái đẹp xếp lớp thì mỗi ngày mức nhan sắc mà nhân viên được thấy đã cao hơn nhiều so với người bình thường rồi, nhưng cho dù bị đặt giữa một đám hot boy hot girl với tương lai rộng mở, người đàn ông trước mắt này vẫn sẽ là người xuất sắc trong những người xuất sắc.
Kỳ lạ nhất là, mép môi trên của người này còn có một nốt ruồi mỹ nhân không đậm không nhạt, ấn tượng khá sâu sắc, cực kỳ hiếm gặp.
Sau khi làm xong một lượt, nữ nhân viên chủ động đổi ca với đồng nghiệp, đích thân đi đưa món cho nam sinh mới vừa rồi.
Càng đến gần càng kích động, chàng sinh viên trẻ này chắc còn chưa tới hai mươi, mặt mũi lộ vẻ non nớt, nốt ruồi mỹ nhân kia cứ như "vẽ rồng điểm mắt" vậy, khiến gương mặt tinh xảo của cậu tăng thêm đôi chút trăng hoa, non nớt và trăng hoa hòa quyện, làm người ta vừa không dám nhìn, vừa không thể rời mắt.
Ngoại trừ khuôn mặt khiến người khác vừa nhìn đã khó quên, vóc dáng của cậu nom cũng tương đối vượt trội, đường cong cơ thể gần như hoàn hảo, tựa như viết hai chữ "tao nhã" vào trong xương cốt.
Mặc dù là người ngoài ngành nhưng cũng cảm nhận được khí chất của cậu rất đặc biệt, e rằng phải là một vũ công kiên trì hơn mười năm cũng nên.
Trình độ này, chẳng phải mai sau sẽ ra mắt công chúng sao?
Nữ nhân viên vừa suy ngẫm vừa mỉm cười, nói: "Chào anh, đây là chè xoài Hong Kong của anh."
Đang định nói tiếp, người trước mắt chợt "suỵt" một tiếng, tỏ ý cô im lặng.
Hai người ngồi bàn sát đằng sau đang trò chuyện, hình như họ đang thảo luận đến đề tài gây tranh cãi, ngữ điệu hơi quyết liệt, hoàn toàn không biết rằng có người ở gần trong gang tấc đang nghe ngóng.
"Khang Dao Khang Dao? Ông còn có lòng dạ thương xót cho Khang Dao à? Chúng ta đã chuẩn bị cho sân khấu này bao lâu rồi? Một mình cậu ta bị thương đã kéo theo mấy ngày tập luyện của tụi mình, cơ hội diễn tập cũng ít đi một lần, ông có thời gian lo cho người khác thì bất bình giùm mình trước đi."
Người còn lại cũng hơi cáu tiết: "Tôi chỉ nói có một câu tiếc thay Khang Dao thôi, mắc gì phải tức giận vậy? Ông tức vì Khang Dao bị loại khỏi vị trí múa dẫn đầu rồi mà vẫn không đến lượt ông chứ gì."
"Ông nói nhảm à, múa dẫn đầu dù tới lượt ai cũng không tới lượt ông với tôi, Khang Dao vừa mới nhập viện là vị trí múa đầu đã được trao cho Đồng Thiệu, ông chưa hiểu ý thầy sao, chỉ sợ rằng đã chờ sự cố này từ lâu rồi, gia đình Đồng Thiệu người ta làm cái gì cơ chứ, tụi mình đi để làm màu cho cậu ta thôi, có mỗi Khang Dao đầu óc không tỉnh táo, ám chỉ cậu ấy bao nhiêu lần rồi mà cậu ấy vẫn ương bướng chiếm vị trí đó."
Người còn lại tạm dừng, thỏ thẻ: "Liệu Khang Dao bị thương có phải do Đồng Thiệu không? Hôm xảy ra tai nạn chúng ta đều nhìn thấy đó, lúc rơi xuống thì hai người Đồng Thiệu và Khang Dao đang ở đằng trước, họ đều lạnh mặt với nhau, thêm cái sân khấu kia cao hơn hai mét, nếu té thì xảy ra chuyện gì ấy nhỉ..."
"Nếu té thật thì Đồng Thiệu bồi thường nổi mà, người có tiền, nuôi Khang Dao nửa đời sau cũng còn được."
Ngôn từ của nam sinh đang nói không hề tốt, nghe vào cũng không biết rốt cuộc là đang chế giễu ai: "Có điều cũng khoan xử oan con nhà giàu người ta, nói không chừng vấn đề nằm ở chính Khang Dao, bằng không bác sĩ đã nói chân không bị thương nghiêm trọng rồi thì tại sao cậu ta không múa dẫn đầu tiếp? Theo tui một là ổng rén nếu nhận tiền của người ta, hai là ổng mắc chứng sợ sân khấu."
"Nếu vậy...!xét từ điệu bộ trầm lặng kiệm lời gặp ai cũng cúi đầu của Khang Dao, cũng không phải điều bất khả thi."
Tuy nữ nhân viên không biết tình huống cụ thể trong câu chuyện của họ, nhưng nghe vậy vẫn có phần oán thầm.
Cô biết tối nay trường điện ảnh C có một buổi dạ tiệc tốt nghiệp, tổ chức hằng năm vào thời điểm này, quy mô cực khủng, rất nhiều diễn viên đạo diễn gạo cội là cựu sinh viên đều sẽ nhận lời mời tới tham gia, nhân vật nổi tiếng của các xí nghiệp cũng sẽ đến dự.
Nghe nói trình độ biểu diễn ở dạ tiệc cực cao, người ngoài trường muốn vào xem cũng khó kiếm vé, sinh viên trong trường phải tranh nhau bể đầu để được tỏa sáng ở dạ tiệc, thậm chí có người đã chuẩn bị cho lần diễn này sớm trước nửa năm, tranh thủ năng lực hòng giành lấy cơ hội để đời.
Ở cái nơi ai ai cũng muốn xuất hiện này, chứng sợ sân khấu nghe đã có hơi bất thường, một người múa dẫn đầu có khả năng thu hút ánh nhìn mà còn sợ sân khấu đồng thời cố ý để bản thân bị thương thì nghe ra càng bất thường hơn.
Đây chẳng phải nói xấu sau lưng người khác ư?
Tầm mắt của nữ nhân viên rơi lên người trước mặt, phỏng đoán xem cái phốt này có đến từ chuyên ngành vũ đạo giống anh ta không, thảo nào anh ta nghe ngóng đến là nhiệt huyết.
Sau đó thấy người đối diện đột nhiên ngửa đầu nhìn cô, trên mặt thoáng ý cười, cô bất ngờ bèn cố tình ho khan một tiếng.
Âm thanh này cắt ngang đoạn đối thoại dần biến chất sau lưng, hai người kia ngoái nhìn theo tiếng động, sắc mặt bỗng "ngoạn mục" quá đỗi.
Trong phút chốc ngắn ngủn, nét mặt họ như thể đang diễn một vở kịch câm, đủ loại biểu cảm trình diễn liên tiếp, cuối cùng một người kéo người còn lại, cả hai lúng túng cất bước đi, thức uống húp chưa được hai ngụm cũng không cầm theo.
Thần thái của chủ nốt ruồi mỹ nhân vẫn điềm nhiên, thậm chí vẻ mặt pha chút hài hước, cậu cười híp mắt chủ động hỏi nhân viên: "Ờm, ban nãy cô định nói gì?"
Nhân viên bị phản ứng của hai người kia làm cho sửng sốt, mất mấy giây mới hoàn hồn: "Vâng, xin hỏi anh còn cần gì khác không?"
Nam sinh nói: "Không, ổn rồi."
Nhân viên thẹn thùng bởi dáng vẻ của nam sinh, trước đó gương mặt người này luôn vô cảm, thoạt nhìn như tranh chân dung người đẹp thanh cao, nhưng không ngờ một khi để lộ thần thái, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, cười nhếch môi, tràn trề cảm giác quyến rũ lẫn phong thái không ăn nhập một cách khó hiểu.
Nhân viên hỏi: "Anh là sinh viên của trường điện ảnh C bên cạnh ạ? Tôi có thể ——"
Vốn dĩ định xin chữ ký, người nọ lại tiếp lời: "Xin Dongxun?"
Dongxun hiện là ứng dụng xã hội thịnh hành nhất trên thị trường, nhân viên nhất thời kinh ngạc: "Không phải không phải, tôi không có ý quấy rầy anh."
Nam sinh: "Được mà, thêm đi."
Nhân viên chưa phản ứng kịp, sau đó ngạc nhiên mừng rỡ: "Thật á??"
Nam sinh gật đầu, điện thoại của họ quét mã nhau, danh dạ mỗi bên tăng thêm một người bạn.
Không ngờ thêm được một nam sinh điển trai đến thế, nhan sắc cao tới mức rất có thể tương lai sẽ leo lên màn ảnh, nữ nhân viên phấn khích khôn nguôi: "Cảm ơn, anh đẹp lắm ấy, sau này có tác phẩm nào tôi nhất định sẽ ủng hộ."
Dứt lời, cô nhìn danh thiếp vừa bật ra trên di động, thoáng sững sờ, phía trên đang hiển thị vị trí thành phố C nước Trung Quốc, tên Dongxin: Khang Dao.
Khoan khoan, sao quen quá nhỉ, Khang Dao? Chẳng phải đây là...!
Chẳng trách sắc mặt của hai người ban nãy thật kỳ lạ, nữ nhân viên khiếp sợ rời đi, trước khi đi biểu cảm hoàn toàn là vẻ không tưởng tượng nổi.
Khang Dao lại chẳng màng quan tâm đến cô nhân viên chỉ có duyên gặp một lần sẽ kinh ngạc bao nhiêu đối với hành vi nhàn nhã dọa người đang hóng phốt của mình, sau khi nhân viên rời khỏi, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, danh bạn hiển thị cậu đang có hơn ba trăm người bạn.
Hơn ba trăm, chỉ có mười mấy số là có sẵn, ngoài ra đều là cậu thêm trong hai ngày nay, có nghĩa là, hơn ba trăm người này bất kể xa gần, bất kể quan hệ gì, đối với cậu mà nói thì đều là người xa lạ.
Cậu tên Khang Dao, sinh ra diện mạo đã thế này, nhưng cậu lại không phải Khang Dao trong miệng hai người kia, mà là một kẻ ngoại lai trùng họ trùng tên.
Hiện tại cậu đang ở trong một quyển sách.
Từ khi ngất xỉu ở buổi họp báo game rồi tỉnh lại tiến vào thế giới mới thì đã hai ngày trời, Khang Dao vẫn chưa nhớ quyển sách này tên gì, có điều tình tiết đã lăn lộn trong đầu hết mấy vòng rồi.
Đây là một quyển văn học ngụy thế thân + văn học ngụy vợ bé, tác phẩm đam mỹ, câu chuyện tình yêu nam nam.
Nói vắn tắt thì, thụ là crush của công, công thích thụ, thụ thích cha của công, hai người yêu tới yêu lui tan tan hợp hợp, cuối cùng thành công HE.
Nhân vật của Khang Dao ở trong đó có hơi vi diệu, trông thì giống làm nền, nhưng thực chất không hẳn là làm nền.
Cậu là thế thân mà công nuôi cho đỡ thèm vào giai đoạn khi công bị thụ từ chối, theo công chưa được mấy tháng, crush vừa trở về đã bị đuổi việc một cách vinh quang, ý nghĩa tồn tại cứ như chỉ để làm phong phú thêm thiết lập "nhiều năm nhớ hoài không quên" của công đối với thụ.
Vừa hay nhắc tới, chỗ giống nhau duy nhất giữa cậu và vị crush kia, chính là nốt ruồi mỹ nhân điểm ở mép môi trên.
Khang Dao chậm rãi hút một ngụm nước, phần thức uống 100% đường này chẳng nếm ra vị ngọt nào, nghe có hơi khủng bố, nhưng cậu chẳng thấy hoang mang, món ăn vô vị cũng không khiến cậu nảy sinh bất kỳ nỗi sốt ruột gì.
Trước mắt cậu hiện lên một hàng chữ lớn: Chấp nhận hoàn thành tình tiết thế thân chứ?
Dưới mục "Yes" ghi rõ thân thể và linh hồn sẽ được hòa hợp suôn sẻ, dưới mục "No" lại trống trơn, nhưng cũng không khó đoán, ắt sẽ game over tại chỗ nếu chọn "No".
Khang Dao không thấy lo lắng, kiên trì "thủ tiêu" ly chè xoài đầy ắp như bông vải, xong xuôi bèn chơi luân phiên mấy chục cái game đang thịnh hành suốt cả buổi chiều.
Tới đây đã hai ngày, cậu sắp chơi hết game nổi tiếng rồi, quả thực khá là nhàm chán, tạm thế này đến sẩm tối mới chậm rì rì đi đến tòa biểu diễn của trường.
Đại sảnh của tòa nhà người đến người đi, còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu diễn, bầu không khí căng thẳng đã thấm đẫm cả hội trường từ lâu.
Tại thời điểm này, ở hậu đài ghi rõ dòng "Không phận sự miễn vào", nhưng khí chất của sinh viên múa Khang Dao nổi bật quá mức, chẳng những bảo vệ không cản mà còn tốt bụng dặn cậu một câu: "Khán giả bắt đầu vào rồi đấy, không ít nhân vật tai to mặt lớn tới đây nhé."
Vào hậu đài rồi, cảm giác bận rộn áp lực càng thêm rõ ràng, Khang Dao chẳng quan tâm, bước thẳng đến cánh cửa nhỏ có thể nhìn thấy khán đài, trong trí nhớ thì vị trí đó nhìn ra khán đài là dễ nhất, chỉ cần liếc mắt sẽ thấy được ba hàng đầu tiên.
Lúc Khang Dao đi qua, đã có mấy người đứng ở cửa, bọn họ mặc trang phục diễn riêng, đang xì xào bàn tán.
"Cái người tóc xám khói đó là thầy Lại á? Thầy ấy tới thật luôn?!"
"Danh sách được mời trên web có viết mà, thầy ấy là sinh viên tốt nghiệp mấy khóa trước, đương nhiên sẽ đến!"
"Nhưng đẳng cấp hiện tại của Lại Tinh Duy rất cao, tác phẩm của thầy ấy đều là IP(*) cao cấp, mấy nhà sản xuất bây giờ ai cũng tranh bản quyền của thầy ấy."
(*) IP (Intellectual Property): nghĩa là tài sản trí tuệ, chỉ những sản phẩm sáng tạo của bộ óc con người
Khang Dao nghe được phân nửa, tầm mắt xuyên qua mấy người nọ, rơi lên vị trí bên cạnh "thầy Lại" trong miệng bọn họ.
Một người đàn ông trẻ tuổi âu phục giày đó ngồi tại đó, đang nghiêng đầu nghe Lại Tinh Duy trò chuyện, vì nghiêng đầu nên trông dáng dấp không rõ lắm.
Trong chủ đề bàn tán của đám người kia không có nhắc tới anh ta, nhưng Khang Dao biết, giá trị con người và tài sản của anh ta vượt xa Lại Tinh Duy gấp mấy lần.
Từ Diệu, vai công chính của quyển sách, mẹ là giám đốc nhãn thời trang nữ Hawilla nổi tiếng quốc tế, cha là ông tổng của xí nghiệp đào tạo minh tinh, bản thân hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, giả sử đặt giữa một đám con nhà giàu đỉnh cao thì hắn sẽ là hoàng tử của các hoàng tử.
Chẳng qua hẳn là mới trở về từ nước ngoài không lâu, trong nước chưa đánh hơi ra tin tức của hắn nên tạm thời đám người kia chưa phát hiện ra nơi này đã lặng lẽ xuất hiện một "ông Phật" lớn.
Những kẻ đang lén lút quan sát bỗng nhận ra Khang Dao ở sau lưng, một trong số đó sửng sốt: "Khang Dao? Sao cậu tới đây?"
Không ngờ ở đây còn có người biết Khang Dao, Khang Dao không đếm xỉa tới gã, tiếp tục nhìn chòng chọc về hướng Từ Diệu.
Người trước mặt hỏi tiếp: "Cậu về trường từ hồi nào, Đồng Thiệu biết chưa?...!Cậu đi nhanh lên đi, sắp diễn rồi, giờ hình như không thích hợp lắm đâu."
Chính vào lúc này, Từ Diệu ở khán đài chợt nghiêng đầu, ánh sáng đang được chạy thử của hội trường lóe qua mặt hắn, vừa khéo thấy rõ dung nhan.
Đường nét của hắn khá sâu, mắt một mí, sống mũi cao đến nỗi nom hơi khó gần.
Không biết có phải do đèn sáng quá hay không, trong khoảnh khắc kia thoạt nhìn như Từ Diệu chẳng có chút huyết sắc, làn da trắng bệch, sắc mặt cũng lạnh lẽo, toát ra một loại khác biệt không ăn khớp với xung quanh.
Cũng không tính là bảnh nhất, bởi vì sống mũi quá cao mang vẻ bạc bẽo dị thường, tướng khá dữ, nhưng chắc chắn hắn là trai đẹp, là kiểu nếu ở chung một phòng, tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Người này...!được đấy.
Khang Dao hơi híp mắt, cùng lúc đó, cậu chọn nút "Yes" trong đầu, một trận ớn lạnh truyền khắp toàn thân, cảm giác trên người hồi phục, ngay cả những vết thương đau nhức cũ do cơ thể này luyện nhảy quanh năm cũng nổi lên.
Tuy nhiên, vẫn kém hơn cảm giác cậu từng phải ngồi trước máy vi tính quanh năm suốt tháng.
Thấy Khang Dao trì trệ không đáp lời, người hỏi mất kiên nhẫn nhìn theo tầm mắt Khang Dao: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Khang Dao lia đường nhìn, nói như đùa giỡn: "Nhìn kẻ tiêu tiền như rác sắp rơi vào bẫy."
"Cái gì?" Người hỏi nghe không hiểu, nhưng cũng chẳng xem là điều gì quan trọng, định bụng khuyên nhủ Khang Dao mau rời hậu đài thì mắt chợt nhìn lướt về phía trước, nhất thời ngây người, "Đồng Thiệu."
Khang Dao ngó theo, hình thể người đứng đằng sau cao gầy thon thả.
Đồng Thiệu đã thay xong trang phục ballet nam sẽ múa dẫn đầu hôm nay, từ trên xuống dưới một màu trắng, trông như một hoàng tử ballet cao quý.
Song vừa mở miệng, giọng điệu lại bất mãn: "Cậu làm gì ở đây?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook