Nguyễn Văn Văn không cẩn thận ngã khỏi ghế, sắc mặt hơi khó miêu tả, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra vẻ lúng túng.

Cô đứng dậy cũng không nói lời nào, cho rằng nằm trên giường càng quá xấu hổ, lần này cô lại giấu mình trong chăn.

Trùm kín đến mức không lọt một chút gió nào.

Lộ Phong đã có kinh nghiệm trải qua cảnh tượng quen thuộc này đến mấy lần, vẻ mặt cũng xem như bình tĩnh, anh từ từ đi tới rồi khom lưng kéo chăn của cô: "Ra ngoài nào, bên trong ngột ngạt lắm.

"Nguyễn Văn Văn làm gì còn mặt mũi xuất hiện nữa chứ, cô rục đầu vào trong: "Em sợ lạnh, ấm áp như thế này cơ mà.

"Bây giờ đã tháng bảy mà còn nói lạnh, người có thể nghĩ ra cái cớ vụng về thế hẳn chỉ có một mình cô Lộ mà thôi.


Cô há miệng thở ra từng ngụm bên trong lớp chăn dày cộm, nhớ tới Lộ Phong nghe được lời Trâu Mỹ nói, ngón chân càng dùng sức đè chăn.

Chắc chắn Lộ Phong đã tức giận đúng không?Mình phải làm gì đây?Có nên dỗ dành hay không nhỉ?Nguyễn Văn Văn đặt Lộ Phong ở vị trí cao nhất trong lòng, người cô nâng niu trên đầu quả tim đã tức giận, cô cũng không vui, không được, phải dỗ anh thôi.

Cô cách tấm chăn bắt đầu dỗ dành, giọng nói trở nên rất ngột ngạt: "À thì, anh đừng để những gì bạn em nói trong lòng, cậu ấy nói nhảm đấy.

"Lộ Phong đến gần hơn một chút: "Chứ không phải là chính em nói với cô ấy sao?"Đúng là nồi nào úp vung nấy, Nguyễn Văn Văn dùng sức mím môi, mở miệng giải thích: "Sao lại có chuyện như vậy được? Làm sao mà em có thể nói chuyện này với cậu ấy được chứ, chắc chắn cậu ấy đã nghe sai rồi.

"Lộ Phong gật gù, nhẹ nhàng "ồ" lên một tiếng.

Giọng nói của anh hơi nhỏ khiến Nguyễn Văn Văn cảm thấy anh không tin điều mình nói, tiếp tục dỗ dành: "Em không có lừa anh, thật ra, thật ra thì…"Trong đầu Nguyễn Văn Văn đang cố gắng lựa chọn từ ngữ nào có thể làm anh vui vẻ trở lại, cô hít sâu một hơi rồi tiếp tục: "Thật ra anh cực kỳ giỏi, cũng rất được.

""Không phải, là đỉnh của đỉnh mới đúng, tốt hơn tất cả mọi đàn ông trên thế giới.

"Một giây trước Lộ Phong còn đang cười, giây sau đã thu lại nụ cười kia, mí mắt rũ xuống, lạnh nhạt hỏi: "Người đàn ông khác à? Em còn có đối tượng để so sánh nữa sao?"Câu cô vừa mới nói qua tai anh thì được dịch là, thì ra em đã làm chuyện này chuyện kia với tên đàn ông khác rồi.

Trong lòng Nguyễn Văn Văn lộp bộp vài tiếng, cô bĩu môi tỏ vẻ mình làm gì có người đàn ông nào khác cơ chứ, vội vàng giải thích: "Sai rồi, không phải đàn ông khác, em không có người đàn ông khác, em chỉ muốn nói cho anh biết anh cực kỳ xuất sắc mà thôi.

"Cô càng giải thích càng lộn xộn, cuối cùng cũng chẳng hiểu bản thân mình đang nói cái gì.

Cô vừa dứt lời, bên phía Lộ Phong đã không còn tiếng động.


Nguyễn Văn Văn nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, nghĩ thầm, không phải chứ, anh lại tức giận rồi sao?Sao anh khó dỗ quá vậy?Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, khó dỗ dành như vậy thì dẹp hết không làm nữa.

Sau đó, một giọng nói khác xuất hiện, đàn ông rất so đo về phương diện này, cô bảo anh không được thì dĩ nhiên anh không hài lòng.

Giọng nói đầu tiên khẽ cười một tiếng: "Đồ nhỏ mọn.

"Giọng nói thứ hai không phục phản bác: "Cái này thì liên quan đến nhỏ mọn gì chứ, nếu có người nói ngực cô giống như sân bay thì cô bằng lòng nghe hả?"Sau khi giọng nói thứ hai ngừng hẳn, Nguyễn Văn Văn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, nếu thật sự có người nói ngực cô phẳng như sân bay thì cô sẽ tức giận.

Sau đó cô lại giả sử người nói nhảm đó là Lộ Phong, nếu Lộ Phong nói cô như vậy thì chắc chắn một trăm phần trăm cô sẽ đau buồn chết mất.

Lúc này khi đặt mình vào trường hợp tương tự thì cô biết bản thân đã làm sai.

Cô vùi đầu trong chăn suy nghĩ nên xin lỗi bằng cách nào mới thể hiện rõ lòng chân thành và sự hối hận của mình đây.


Tiếng bước chân di chuyển truyền đến từ bên ngoài, trái tim của Nguyễn Văn Văn đột nhiên run lên, thôi tiêu rồi, anh bị cô chọc tức giận đến mức bỏ đi luôn rồi.

Không được, phải dỗ dành ngay mới được.

Cô Lộ sau khi mất trí nhớ thì có thêm một ưu điểm chính là thái độ nhận sai rất chân thành, cô đột nhiên xốc chăn lên, cúi đầu xin lỗi: "Anh giận em rồi sao, em xin lỗi, sau này em sẽ không nói anh không được nữa.

"Cô làm nũng kéo tay áo người đang đứng đối diện trước mắt: "Anh được, thật sự rất được, kỹ thuật trên giường đứng hạng nhất, cho nên anh tha thứ cho em đi mà.

"Cô ngẩng đầu lên với đôi mắt run rẩy, một giây sau, nụ cười trên khuôn mặt trở nên cứng nhắc, cô hét lên: "A, sao thím Chu lại ở đây vậy?"Thím Chu hiển nhiên bị tiếng la vang trời của Nguyễn Văn Văn làm cho sợ hãi, tay run lên khiến cốc sữa trong tay suýt nữa tràn ra: "Cậu chủ bảo tôi mang sữa lên cho mợ chủ.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương