Lộ Phong cũng không gấp, nói xong thì để lại không gian cho Nguyễn Văn Văn suy nghĩ.

Anh xoay người đi tới phòng cất quần áo và thay quần áo ở nhà, sau đó trở lại phòng ngủ.

Nguyễn Văn Văn khẽ thò đầu ra khỏi khe chăn, trong chăn quá ngộp, cô sắp không thở nổi nữa.

Lúc Lộ Phong bước vào thì thấy cô giống con cá nhỏ há mồm thở hổn hển, mái tóc rối bù bết vào mặt, gương mặt đỏ ửng, ánh đèn chiếu xuống lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đôi mắt cô vốn đã to, lúc này nhìn vào chỉ thấy ngập nước giống như một hồ nước suối.

Màu sắc đôi môi càng thêm đậm, tươi đẹp ướt át.

Lộ Phong nhớ tới cảnh tượng hôn môi vừa nãy làm cho cổ họng hơi ngứa, yết hầu nhô lên hơi lăn nhẹ, bước tới gần.

Nguyễn Văn Văn vừa muốn chui vào lại thì bị anh nắm lấy cánh tay, kéo một cái nhẹ nhàng khiến cô ra khỏi chăn.

Cô không muốn để cho anh nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ bây giờ, lập tức nhào vào trong lòng và thuận tay che kín mắt anh, nũng nịu nói: “Không được nhìn.


”Lộ Phong không kéo ra tay cô mà ôm chặt lấy vòng eo kia, lặp lại lời nói ban nãy: “Muốn xem phim hay là muốn xem trang sức hả?”Nguyễn Văn Văn lựa chọn xem phim, dù sao trang sức cũng sẽ không chạy: “Em muốn xem phim.

”Lộ Phong: “Được.

”Giây tiếp theo anh ôm ngang cô lên, chỗ bọn họ đang ở là tầng 3 có rạp chiếu phim, lúc trước làm theo sở thích của Nguyễn Văn Văn.

Nhưng mà hai người chưa bao giờ cùng nhau xem phim, đây là lần đầu tiên của bọn họ.

Lộ Phong ôm Nguyễn Văn Văn lên tầng, trước khi lên còn dặn thím Chu chuẩn bị một vài đồ ăn thức uống.

Hai người ngồi xuống không bao lâu thì thím Chu bưng đồ uống và trái cây lên, sau khi vào cửa thì sửng sốt lúc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Sau khi đặt đồ xuống thì lui ra ngoài, vì sợ quấy rầy đến bọn họ nên động tác đóng cửa rất cẩn thận.

Nguyễn Văn Văn không biết sự dao động trong lòng của thím Chu, cô đang ngồi trên đùi của Lộ Phong, há mồm chờ anh bón cho.

Thật ra Lộ Phong không ngờ tới cách xem phim là như thế này nên vẻ mặt hơi mất tự nhiên, tay bóp chặt vòng eo của cô, ra vẻ muốn đặt cô ngồi qua ghế bên cạnh.

Nguyễn Văn Văn ôm cổ anh rồi nũng nịu nói: “Em muốn ngồi trên đùi của anh xem.

”Nếu là trước kia thì Lộ Phong chắc chắn sẽ quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ, còn sẽ nói: Em điên rồi.

Nhưng lúc này Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ, bác sĩ nói phải làm theo ý của cô, không thể khiến cô có dao động cảm xúc quá lớn, như vậy càng không tốt cho việc hồi phục sức khoẻ của cô.

Sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, anh đã thỏa hiệp.

Nếu để cho mấy người bạn thân từ nhỏ kia của anh biết, chắc hẳn sẽ cực kỳ sốc, cho rằng Lộ Phong bị ép buộc hoặc nghĩ rằng người bị tông xe chính là anh.

Dù không phải bị điên thì cũng cách điên không xa.


Nguyễn Văn Văn ôm lấy cổ anh, há mồm: “A——”Lộ Phong đưa một quả quýt cho cô, Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Em muốn ăn chuối.

”Lộ Phong buông quýt xuống, lấy chuối cho cô.

Nguyễn Văn Văn ăn xong, híp mắt cười nói: “Em muốn ăn nho.

”Anh vẫn nhớ cô ăn nho rất kén chọn, cứ thế bón chắc chắn là sẽ không được.

Nguyễn Văn Văn thấy anh không nhúc nhích, vừa lắc anh vừa nhắc lại một lần: “Em muốn ăn nho, anh bóc vỏ cho em đi mà.

”Âm cuối của chữ “mà” này cao lên, vừa mềm mại vừa chọc người, quyến rũ khiến trái tim người ta phải run lên.

Đương nhiên trong lòng Lộ Phong cũng không run rẩy, anh coi tất cả chuyện này là cô Lộ đang tác oai tác quái, dù sao thì trước kia cũng đã từng có lúc như vậy rồi.

Anh khó khăn lắm mới bóc vỏ nho cho cô xong, vậy mà cô không thèm nhìn lấy một cái mà đứng lên đi mất, trước khi vào cửa thì dừng lại, xoay người từ tốn nói: “Em chỉ muốn xem thử anh có thể vì em mà làm được đến mức nào.

”Cô rất vừa lòng với chuyện anh làm.

Lộ Phong có thể lên làm tổng giám đốc của tập đoàn Lộ Thị cũng không phải là chuyện thuận buồm xuôi gió, trong đó trải qua quá rất nhiều chuyện mà người bình thường chưa từng trải qua.

Vì vậy anh không để chuyện trêu chọc kia của Nguyễn Văn Văn vào mắt.


Rốt cuộc so với những thứ anh đã từng trải qua, chút chuyện này không tính là cái gì cả.

Lộ Phong thong thả ung dung bóc vỏ ra, đầu ngón tay lạnh lùng trắng trẻo cầm quả nho, càng tôn lên màu da trắng nõn của anh.

Anh bóc xong bèn bón thẳng vào miệng cô.

Đôi môi của Nguyễn Văn Văn rất mềm, khi ăn nho lại như có như không chạm nhẹ vào đầu ngón tay anh.

Lộ Phong rụt tay lại, ánh mắt rơi xuống đầu ngón tay nơi bị cô chạm vào.

Anh im lặng vài giây, ngước mắt nhìn cô, lại bắt được vẻ trêu đùa loé lên ở sâu trong mắt cô.

Quả nhiên.

Lại là cố ý.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương