Tôi Kết Hôn Cùng Với Đồng Nghiệp Công Ty
-
27: Một Bất Ngờ Ập Đến
Đã được hai tuần Ngọc Trúc nhìn ra được Tuấn Quốc đang có dấu hiệu kỳ lạ.
Mỗi buổi sáng anh vẫn đều đặn chở cô đi làm nhưng sẽ cách vài ngày anh mới chở cô vì lí do bận bịu công việc, xe thì đưa cho cô lái xe còn anh thì bắt taxi.
Buổi tối anh cũng không về sớm, đêm ngủ anh cũng vào giường rất trễ, thường nhốt mình trong phòng làm việc tận khuya.
Liên tục trong hai tuần số ngày anh chở cô về chưa đến năm ngày.
Nhận thấy sự bất thường, cô lại suy nghĩ mông lung như liệu anh có phải là có người mới rồi không? Hay anh đã hết tình cảm với cô và muốn đi tìm một cảm giác mới.
Nghĩ cũng có khả năng vì ngày trước hai người kết hôn cũng chỉ vì ngẫu hứng và ra quyết định.
Thì chắc anh cũng chỉ có hứng thú ngay lúc đó và anh cũng đang cần một người vợ để đáp ứng yêu cầu của bố mẹ.
Trải qua một khoảng thời gian thì chắc anh đang để ý người nào đó và hiện tại đã giảm đi tình cảm đối với cô.
Trên công ty, mọi người nhận ra được Ngọc Trúc đang có tâm sự, không ai dám bước lên hỏi vì không muốn làm cô buồn.
Nhưng không hỏi thì không được, Ái Thi ngồi đối diện cứ liên tục nhìn cô đang làm việc một cách không ngừng, vì khi Ngọc Trúc buồn thì hiệu suất làm việc của cô rất cao, có thể hoàn thành lượng công việc của ba ngày.
Tới giờ nghỉ trưa, Ái Thi kéo Ngọc Trúc ngồi xuống bàn ăn, Hữu Đăng nói sẽ mang phần ăn đến cho hai người nên hãy đợi một chút.
“Trúc..em sao vậy?” Ái Thi nhân cơ hội Hữu Đăng đi mất, gật đầu với cậu, chị thực hiện kế hoạch của cả phòng bàn nảy giờ.
“Sao ạ..em có làm sao đâu.
Sao chị lại hỏi vậy?” Ngọc Trúc ngạc nhiên, nhìn chị mà lắc đầu.
Ái Thi nhìn thấu được cô nên chị lắc đầu bảo cô đừng cố nói dối nữa.
“Chị và mọi người đều nhìn ra được em đang có vấn đề và hiện tại em không muốn nói ra.”
Ngọc Trúc những phút đầu còn ra sức phủ nhận, cho đến khi Hữu Đăng xuất hiện cùng ba phần cơm trưa và cũng hỗ trợ cho Ái Thi.
Ngọc Trúc cuối cùng cũng đã nhận thua mà kể lại cho mọi người.
“Cậu ấy làm như vậy thật sao?” Ái Thi bất ngờ khi Ngọc Trúc vừa kể xong, chị trước giờ không nghĩ Tuấn Quốc là một người như vậy.
Dù như thế nào ai ai cũng thấy được anh rất yêu thương Ngọc Trúc.
Nếu là trước đây chị còn tin nhưng từ sau khi Tuấn Quốc công khai thông báo với tất cả mọi người trong công ty là Ngọc Trúc là vợ mình thì chị đã thay đổi ánh nhìn của mình.
Hơn nữa, mỗi lần đi chơi với Minh Lâm, cả hai người cũng hay nói về con người của Tuấn Quốc, hầu hết là điểm tốt của anh.
Còn điểm xấu duy nhất là anh là người hơi vô tâm với những người xung quanh.
Nhưng điều đó đã biến mất khi Ngọc Trúc xuất hiện bên cạnh.
Ái Thi có hơi bất ngờ khi Ngọc Trúc, không biết cô có hiểu lầm gì với anh không.
Nhưng chị ngại hỏi vì dù sao Ngọc Trúc vẫn đang buồn.
Chỉ có thể bên cạnh an ủi mà không giúp ích được gì.
Tối đến, Ái Thi đi ăn tối cùng với Minh Lâm, không chịu được liền đem hết chuyện hồi sáng của Ngọc Trúc mà nói với hắn.
Ban đầu hắn còn nghĩ tại sao bạn mình lại hành động như vậy nhưng nghe đến nửa câu chuyện thì hắn đã hiểu được phần nào.
Minh Lâm không ngần ngại mà kể hết chuyện cho Ái Thi nghe, dù sao chính Tuấn Quốc cũng đã lên tiếng nhờ hắn nói với Ái Thi để giúp sức.
Chị nghe toàn bộ câu chuyện mà hắn kể, ánh mắt rõ là đang tức giận dần trở nên sáng lấp lánh, môi tự động mỉm cười toe toét.
“Thật vậy à.” Ái Thi hỏi để xác nhận lại lần nữa.
Minh Lâm gật đầu chắc nịch với chị.
Chị vui vẻ mà tiếp tục dùng bữa cùng với hắn.
Tâm trạng bây giờ đã tốt lên và thật sự rất mong chờ vào sự kiện sắp tới.
Minh Lâm nhìn chị vui vẻ như thế.
Trong lòng cũng đột nhiên rạo rực, tâm trí cũng xuất hiện vài dòng suy nghĩ.
Mấy ngày liên tục, Ngọc Trúc luôn một tâm trạng buồn rầu, ai nhìn vào cũng thương thay cho cô gái nhỏ của ban.
Ái Thi phải nói là một diễn viên xuất sắc đang ẩn mình trước giang hồ.
Ngoài mặt là một người đàn chị tâm lý luôn bên cạnh an ủi Ngọc Trúc trên mọi phương diện, mặt khác chị đã liên lạc với Tuấn Quốc và Minh Lâm để thực hiện kế hoạch sắp tới.
Hôm đấy là thứ sáu, là ngày cuối tuần, hôm nay Tuấn Quốc lại ra ngoài sớm, Ngọc Trúc vẫn cứ thế mà đi đến công ty một mình, làm việc cho đến hết giờ rồi xách túi đi về.
Ái Thi kéo cô lại và rủ đi mua sắm, ban đầu Ngọc Trúc còn từ chối nhưng chị Ái Thi lôi kéo cô rất quyết liệt.
Cô cũng chỉ nghĩ rằng do chị quá quan tâm đến mình nên mới có hành động như vậy, hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều.
Đi gần cả chục shop váy, đầm dạ hội.
Chị một tay xách cả đống trang phục, một tay đẩy Ngọc Trúc vào phòng thử đồ.
Đến khi chị hài lòng mới thôi.
Bị chị dắt đi quá nhiều nên tâm trạng buồn bã của cô đã vơi đi phần nào.
Đến cửa tiệm cuối cùng, cô hơi bất ngờ khi thấy cửa tiệm váy cưới.
Hơi nghi ngờ nhưng khi chị nói bản thân muốn được khoác lên một bộ váy cưới.
Ngọc Trúc cũng ngây thơ mà chọn tin tưởng.
Nói là vậy nhưng Ái Thi lại lựa chọn một váy cưới và đưa cho cô thử, ban đầu cô còn từ chối nhưng đã nhanh chóng vô dụng trước lời nói của chị.
“Em làm mẫu thử giúp chị nhé, để chị xem thử kích thước và form váy như thế nào để dễ xem xét hơn.
Hôm nay may mắn mới có thể đi cùng với em không thôi chị cũng không biết phải tự mình đánh giá như thế nào.”
Ngọc Trúc đành mặc thử vào.
Bộ váy cưới đơn giản không quá cầu kỳ, rất sang trọng.
Chiếc váy trắng suông nơ kép, chiếc áo có độ bóng nhẹ nhàng, mềm mịn và tạo cảm giác thoải mái khi cô mặc thử.
Mẫu thiết kế tay áo phồng nhẹ kết hợp với cổ tròn mang lại nét cổ điển cho chiếc váy cưới.
Điểm nổi bật nằm ở chi tiết phía sau eo được đính một chiếc nơ cỡ lớn, phong cách lạ mắt với đuôi nơ kéo dài qua chân váy.
Ái Thi xúc động với khung cảnh trước mắt, bản thân tự hào khi đã tự tay chọn một chiếc váy thật xinh đẹp.
Nhanh chóng đi tìm thêm thợ làm tóc và trang điểm cho cô.
Ngọc Trúc bắt đầu hoảng loạn, tại sao làm mẫu thử thôi mà còn thêm dịch vụ này nữa.
Nhưng Ái Thi đã thành công thuyết phục Ngọc Trúc một lần nữa.
Nhanh chóng mọi thứ đã xong xuôi, chị đã nhân lúc Ngọc Trúc đang trang điểm mà chạy ra tính tiền mọi thứ.
Chị sử dụng chiếc thẻ đặc biệt chỉ có một.
Xong xuôi.
Thành quả quá tuyệt vời.
Chị kéo Ngọc Trúc ra khỏi cửa tiệm, bắt một chiếc taxi và đưa địa chỉ cho bác tài.
Ngọc Trúc liên tục hỏi chị chuyện gì đang xảy ra nhưng chị không nói dù chỉ là một chữ, ánh mắt chị cứ liên tục nhìn phía trước mà không để ý gì đến Ngọc Trúc đang sốt ruột ở bên cạnh.
Đến nơi, chị trả tiền cho bác tài và lôi cô xuống xe, chị dắt cô đến bãi cát rộng lớn, là bãi biển quen thuộc đến mức chỉ cần đặt chân xuống là nhận ra.
Cô được chị kéo tay đi tới phần thảm đỏ được trải ra giữa bãi cát.
Thảm đỏ dài hướng tới một người đàn ông mặc vét đứng đợi.
Cô vừa đi vừa nhíu mắt nhìn xem là ai.
Tim cô rộn ràng hơn khi nhận ra đó là anh, là Tuấn Quốc chồng của cô.
Không biết từ khi nào mà Ngọc Trúc đã có thể tự mình bước tới mà không cần sự chỉ dẫn của Ái Thi.
Khi bước gần tới chỗ anh, phía sau lưng Tuấn Quốc đột nhiên sáng lên, ánh sáng của những bóng đèn vàng lấp lánh chữ NGỌC TRÚC EM ĐỒNG Ý LẤY ANH NHÉ.
Cô rưng rưng bật khóc, đưa bàn tay run run nắm lấy tay anh đang đưa ra.
Tuấn Quốc đỡ lấy cô khi nhận ra đôi chân cô đang mền nhũn.
“Chuyện này là sao vậy?” Ngọc Trúc tựa vào người Tuấn Quốc, ánh mắt nhìn xung quanh, đến bây giờ cô mới thấy hai bên hàng được trang trí bằng rất nhiều loại san hô khác nhau, đầy đủ từng loại và màu sắc trông rất đẹp, phía sau là khung tranh poster tấm hình cưới được chụp trước đây, lúc đó cả hai còn đang ngại ngùng vì lần gặp bỡ ngỡ.
“Anh nhận ra rằng bản thân vẫn chưa cầu hôn và cho em một đám cưới trọn vẹn, chúng ta khi lấy nhau cũng không có ai tham dự, không người thân hay bạn bè.
Cho nên anh muốn cùng em tổ chức lại một buổi cầu hôn và một lễ cưới với nhiều sự chúc phúc từ mọi người.”
Nước mắt cô rơi xuống, cô khóc trong lòng của anh.
“Xin lỗi em vì đã làm em lo lắng trong mấy ngày qua, thật sự việc giấu em là một trong những điều khó khăn nhất trong cuộc đời.”
Ngọc Trúc đấm đấm vào người anh, vừa khóc vừa trách móc.
“Anh làm em sợ chết khiếp, em cứ tưởng anh không còn thích em nữa rồi chứ.”
“Ai nói với em như thế vậy?”
Tuấn Quốc bật cười, cạn lời với trí tưởng tượng của cô.
Anh đột nhiên nghiêm túc, nhìn thẳng Ngọc Trúc.
Anh tạo một khoảng cách phù hợp, khụy một chân xuống, tay lấy ra một cái hộp nhỏ nhỏ màu đỏ.
Đừng nói là…
Anh mở chiếc hộp ra, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trước mặt cô, mọi người xung quanh đồng loạt ồ lên.
Lúc này cô mới nhận ra những người xung quanh đều là đồng nghiệp trong công ty, bên phải là Hữu Đăng đứng cùng với Tư Na, Ái Thi nắm tay với Minh Lâm hò reo.
Còn rất nhiều người trong phòng Kinh Doanh và Marketing đến cổ vũ.
“Ngọc Trúc, trước đó chúng ta có một sự bắt đầu không hoàn chỉnh.
Nhưng cảm giác và tình cảm của anh ngay từ lúc đầu không hề thay đổi.
Em chính là người đã giúp anh cảm nhận được tình yêu và được yêu.
Anh hy vọng quãng đời còn lại của mình sẽ luôn có em bên cạnh anh.”
Ngọc Trúc rưng rưng, nắm tay Tuấn Quốc, gật đầu lia lịa, anh đeo nhẫn vào tay của cô, đứng dậy ôm cô vào lòng.
“Em cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều đã không bỏ rơi em.”
“Cấm em nói như thế.
Chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nhau, anh sẽ không từ bỏ em.”
Tuấn Quốc thì thầm vào tai của cô, nhẹ nhàng đến mức cô nghĩ mình sẽ vỡ vụn trong vòng tay của anh.
Ngọc Trúc gật gật đầu, khẳng định chủ quyền.
“Em cũng sẽ không từ bỏ anh, cho dù anh có chính miệng nói không cần em, em cũng sẽ kéo anh lại, em sẽ không cho anh rời xa em.”
Tuấn Quốc bật cười, cúi xuống hôn lên môi cô.
Nhẹ nhàng tận hưởng vị ngọt trong đôi môi.
Xung quanh hò hét vui mừng.
Ái Thi cũng xúc động muốn khóc, Minh Lâm ôm chị vào lòng để không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt này của chị.
“Chúc mừng nhé người anh em.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook