Mọi người đang căng thẳng trước tâm trạng của Ngọc Trúc, mặc dù cô không nói gì nhưng ám khí phát ra từ cô đủ khiến mọi người thấy cô ấy đang không ổn.

Mặc dù công việc cô đang làm thực sự là quá tốt, cả phần việc trong ba ngày cô cũng đang hoàn thành một cách hoàn chỉnh.
Ái Thi rất muốn ngăn cô lại trước khi cô gục ngã tại cái bàn này.

Chị đi đến đặt tay lên vai cô vỗ vỗ, Ngọc Trúc ngừng tay ngước lên nhìn chị.

“Sao vậy ạ?”
“Ngăn em bước chân vào cánh cổng của địa ngục.” Ái Thi cười.

Chị xem đồng hồ trên tường đề nghị.

“Xem này tới giờ giải lao rồi, hay là chúng ta cùng nhau đi tới phòng ăn và ăn một chút gì đó, uống một chút gì đó để khiến em đỡ hơn được không?”
“Là sao ạ? Em cảm thấy mình rất ổn.” Ngọc Trúc cười nhẹ, cô chứng minh rằng mình không hề có chuyện gì hết.

Ái Thi nhìn cô như thể chuyện đó có thật à?
“Có vẻ như câu đó thật sự có tác dụng với chị.” Ái Thi gật gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.

“Và bây giờ chúng ta cùng nhau đi đến phòng ăn nào và thưởng thức nhiều thứ nào.”
Thế rồi cô bị kéo đi, Từ Cơ nhìn thấy, hắn đứng dậy chạy theo.

Đến nơi đã thấy cô đang ngồi chung với chị Ái Thi, hắn không ngồi chung chỉ có thể ngồi tại bàn khác và nghe lén hai người đó.

Hành động này làm nhớ đến trước đó Tuấn Quốc cũng đã từng làm như vậy.
Ái Thi gọi một ly nước cam có đường, Ngọc Trúc gọi một ly socola nóng.

Hai người họ ngồi cạnh nhau và Ái Thi bắt đầu hỏi.
“Rồi nói chị nghe thử, gần đây em gặp vấn đề gì à?”
“Sao vậy em bình thường mà.


Thật đấy.” Ngọc Trúc phủ nhận điều mà chị.
“Oh chị mong tất cả mọi người đều thấy điều đó.” Ái Thi thành công phản bác lời của cô.
Ngọc Trúc lơ đi, không dám nhìn vào mắt của Ái Thi, điều đó khẳng định rằng cô đang trốn tránh gì đó.

Nhưng khi trốn tránh được một chút, cô quay lại nhìn chị thì thấy chị vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
Ngọc Trúc thua cuộc, cô đầu hàng trước trước sự cứng đầu của chị.

Cô bắt đầu nói.
“Chẳng qua là cách đây ba ngày, em đã gặp lại bạn trai cũ.”
Vì đây là chuyện khó giải thích, nên cô phải thay đổi một số tình tiết.
Ái Thi chăm chú nghe cô kể chuyện.

“Cái gì cơ..rồi chuyện gì đã xảy ra?”
Cô kể lại toàn bộ chuyện ngày hôm đó, tránh nói đến sự xuất hiện của Tuấn Quốc.

Ái Thi vừa nghe vừa lộ ra rất nhiều biểu cảm.

“Thật ư? Thằng đó làm như vậy thật à?”
“Phải đấy..và điều đó làm em rất điên máu.

Không ngờ em lại bị hắn điều khiển như vậy mà không hề nhận ra.”
Từ Cơ nghe toàn bộ chuyện mà cô kể lại, hắn nhột đến độ muốn chui đầu xuống đất dù rằng cô không hề nhắc đến tên hắn.

Phải, việc hắn tự động gọi đến hỏi thăm mẹ cô và đề nghị cùng cô xuất hiện tại buổi sinh nhật của em trai là sai lầm, nhưng đó là vì hắn muốn một cơ hội để quay lại với cô và tạo một ấn tượng tốt với gia đình của cô thôi mà.
Hắn đứng dậy muốn đi đến chỗ hai người họ nhưng ngừng lại, Tuấn Quốc đang đi đến bàn của họ và ngồi xuống.

Cái gì vậy? Anh dám làm như vậy tại công ty sao?
Việc Tuấn Quốc xuất hiện và ngồi xuống không chỉ làm Từ Cơ bất ngờ, còn có cả Ái Thi và Ngọc Trúc đều hoảng hốt.

Mỗi người mỗi biểu cảm khác nhau.

“Xin chào.” Tuấn Quốc chào hỏi trước sự ngỡ ngàng của vợ.

Cô đứng dậy chào anh thật nghiêm túc.

“Xin đừng..hãy chắc rằng là cô sẽ không bị vấp té lần nữa.”
Ngọc Trúc nhớ lại lời nói dối trước đó của mình, lại xấu hổ cúi mặt xuống.

Sao anh nhớ lâu như vậy.
Ái Thi bật cười vì lời nói của anh.

Cố gắng không nhìn Ngọc Trúc.
“Nếu không phiền tôi có thể ngồi đây với cả hai được chứ? Có vẻ như người đi cùng với tôi đã biến mất rồi.” Tuấn Quốc đặt ly cà phê đen xuống bàn, đề nghị với hai người.
Vài phút trước Minh Lâm còn đi cùng anh, quay qua quay lại thì không thấy hắn đâu.

Đang định bỏ về thì thấy vợ mình đang ngồi cùng với đồng nghiệp khác, trông cô có vẻ tức giận gì đó vì cách cô nói chuyện như muốn xả hết cơn giận.

Anh lại nhìn qua bên bàn gần đó thấy Từ Cơ đang nghe lén.

Anh quyết định tiền trảm hậu tấu.
Cả ba người họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Ngọc Trúc trông căng thẳng vì sợ bị lộ nhưng đến cuối đều rất bình thường, điều tuyệt vời hơn là anh đã khiến cho cô thoải mái trong cuộc nói chuyện.
“Đã đến giờ tôi quay lại với công việc của mình rồi.

Rất vui vì được nói chuyện với hai người.” Tuấn Quốc đứng dậy cầm ly cà phê đã hết lên.

“Chúc một ngày làm việc thuận lợi.”
Anh nhân lúc Ái Thi cúi mặt xuống cười thích thú, anh nháy mắt với Ngọc Trúc một cái rồi bỏ đi.
“Đây chính là lí do tại sao anh ấy được tất cả mọi người mê đắm.” Ái Thi mê mẩn nhìn anh rời đi khỏi nhà ăn.


“Nhưng trước giờ chưa từng anh ấy lại chủ động bắt chuyện như thế này.

Đều nhờ công vấp té của em đó Ngọc Trúc.”
Cô cười bất đắc dĩ.
Nói thêm vài câu nữa hai người họ trở về làm việc.

Chỉ còn lại Từ Cơ đau đớn cúi mặt xuống.

Những hành động vừa rồi anh làm với cô hắn đều thấy hết cả.

Hắn ghét điều đó, tại sao anh được quyền làm vậy với cô còn hắn thì không? Chúng ta đã từng thực sự rất thân với nhau kia mà.
Không được, hắn phải hành động, hắn phải làm gì đó.

Mặc dù cô đã kết hôn nhưng bọn họ chỉ mới cưới nhau được vài tháng, còn hắn và cô đã hẹn hò tận bốn năm, tình cảm của họ chắc chắn sẽ sâu đậm hơn.

Ngọc Trúc không hiểu sao dạo này Từ Cơ luôn xuất hiện trước mặt cô, từ công việc đến việc riêng, hắn luôn cầm tài liệu và qua để hỏi ý kiến, giờ ăn trưa hắn cũng ngồi bên cạnh cô để ăn cùng.

Đến mức cô còn bực bội trốn tránh hắn.
Ngọc Trúc chuồn ngay khi thấy Từ Cơ đi đến cùng với bản tài liệu khác trên tay.

Hắn đuổi theo cô liên tục nói mời cô đi ăn tối, mà còn là ăn riêng.
Cô kéo hắn ra chỗ lối thoát hiểm gặng hỏi.

“Anh đang làm gì vậy?”
“Anh đang nói chuyện với em.” Từ Cơ ngây thơ trả lời.
“Ý tôi là anh đang có âm mưu gì vậy? Gần một tuần rồi anh cứ luôn bám theo tôi là như thế nào?” Ngọc Trúc lườm hắn, thái độ của hắn làm cô không thể chịu nổi.
Từ Cơ lắc đầu, khuôn mặt vô tội như cô là người xấu đang ức hiếp hắn.

“Nghe này chuyện trước đây anh muốn xin lỗi em, anh đã làm tổn thương em rất nhiều, anh biết điều đó, và nay anh có mặt tại đây làm những điều này vì anh muốn được có thêm một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, để được em tha thứ.”
Người ngoài nghe thấy chắc họ sẽ bị lời nói tựa đường của hắn làm cho tan chảy mất nhưng cô nhìn hắn không khác gì tên tra nam đang cố gắng làm những chuyện không tưởng.
“Anh biết mặc dù em đã kết hôn, nhưng đó chỉ là hành động vô thức trong lúc nóng giận mà phải không em? Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu..nếu em nguyện cho chúng ta một cơ hội.

Anh sẽ không để ý gì đến việc em đã từng có một đời chồng đâu.” Từ Cơ dừng lại một khoảng, vì sắc mặt của cô thể hiện rất rõ câu Tên điên này đang nói cái gì vậy? Hắn hắng giọng lấy lại phong độ để đỡ quê.

“Ý anh là chúng ta đều có lỗi lầm trong quá khứ mà phải không? Anh có và em cũng sẽ có nếu em từ bỏ chồng em.


Vậy thì anh cũng sẽ bỏ qua việc đấy và tha thứ.”
“Câm miệng lại đi tên điên.

Tôi nói cho anh biết..dù như thế nào, có chuyện gì tôi cũng sẽ không li dị với chồng tôi.

Và anh biết gì không? Cho dù không có anh ấy thì chắc chắn tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại với anh, ngu lắm hay sao lại nhảy vào một vũng nước đã đen xì, vừa bẩn vừa hôi.” Ngọc Trúc bắn rap, nhìn Từ Cơ bị tổn thương đến đau đớn hiện rõ.

“Tôi nói anh đó, anh không cần phải suy nghĩ rằng có phải là mình hay không.”
Ngọc Trúc như trút được hết cơn giận dữ và nỗi bức xúc của mình.

Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, bồi thêm một câu rồi bỏ đi.

“Thử làm phiền tôi nữa xem, tôi cho anh rõ thế nào là đau đớn trước khi bất tỉnh.”
Ngọc Trúc đi về phía văn phòng của mình, trên đường cô gặp Tuấn Quốc đang đi cùng với Minh Lâm, cô vui vẻ cúi chào cả hai, có lẽ việc lúc nảy khiến cô cực kỳ hài lòng bản thân.
“Oh hô..xin chào trưởng phòng phu nhân.” Minh Lâm cười cười chào cô, cách xưng hô này làm cô đỏ mặt.

Liếc nhìn xung quanh không có ai mới an tâm một chút.
“Xin chào buổi sáng trưởng phòng Tuấn Quốc, trưởng phòng Minh Lâm.” Ngọc Trúc lịch sự chào lại.
Tuấn Quốc liếc thằng bạn, mau giữ mồm giữ miệng, bằng không tôi sẽ bắt cậu đi qua văn phòng kinh doanh 24/24 chỉ để khởi động lại máy tính đấy.

Hắn nhìn anh rồi né tránh quay sang chỗ khác.
“Anh muốn hẹn em ăn tối..em có bận không?” Tuấn Quốc hỏi cô, ra hiệu cho Minh Lâm quan sát xung quanh.

Hắn miễn cưỡng gật đầu, rời sang chỗ khác để trông chừng.
“Không ạ..chúng ta sẽ đi ăn tối sao?” Trông cô phấn khởi như trẻ con nghe tin sắp được nhận quà, anh mỉm cười vì cô đã ngầm đồng ý.
“Vậy nhé..anh sẽ đón em lúc tan ca.” Tuấn Quốc nói.

Anh rất muốn hôn cô ngay lúc này nhưng xung quanh lắp đầy camera nên anh phải kiềm lại.
Đợi cô gật đầu, anh rời đi, cố tình tay chạm tay với Ngọc Trúc làm tim cô đập nhanh.

Cô ngại ngùng đứng không yên.
“Phải rồi..hạnh phúc là như thế nhỉ.” Minh Lâm xuất hiện bên tai cô làm cô giật mình lùi xa, nhìn hắn sững sờ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương