Lâm Cạnh dùng tốc độ chạy 100m xuống tầng, không kiềm được mà nhảy nhót mấy cái.Mấy nữ sinh đi qua đều nhìn anh bằng ánh mắt quái dị, không lẽ đây là một tên ngốc?Anh không buồn quan tâm, đầu óc chỉ toàn là "Sương Sương thật đáng yêu, huhu", "Tay cô ấy vừa trắng vừa mềm...", "Muốn ôm, muốn hôn, muốn chịch." Ngốc nghếch đứng nghĩ như vậy cả buổi.Ban nãy giúp cô bê đồ dùng lực hơi mạnh, vừa rồi còn là dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, bây giờ bàn tay buông thõng bên hông của Lâm Cạnh hơi run nhẹ, song anh cũng chẳng buồn để ýLâm Cạnh run tay móc điện thoại trong túi quần ra, nhấn vào tấm ảnh đại diện quen thuộc, tin nhắn gần nhất là cùng cô chào buổi sáng."Sương Sương, đến trường học chưa?"Trần Ngữ Sương kéo chiếc thùng vào phòng, chỗ bàn học đã lâu không đụng đến bám đầy bụi, cô tìm chiếc giẻ lau dưới bàn...!Không ngạc nhiên lắm, bạn cùng phòng lại lấy dùng rồi.


Cô chớp mắt, không lên tiếng móc tờ khăn giấy trong túi ra lau ghế.Bạn cùng phòng lên tiếng: "À, Sương Sương, tớ thấy cậu không ở nên mượn giẻ lau dùng một chút, cậu không tức giận đấy chứ?"Cô bình tĩnh đáp lại: "Không sao."Hai người kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu thân thiết chào hỏi cô: "Bảo bối, bọn tớ nhớ cậu muốn chết!"Trần Ngữ Sương thật sự không biết nên trả lời thế nào, đành cười cười gật đầu.Từ lúc cô bước vào, bầu không khí trong phòng liền lắng xuống, sau câu vừa rồi thì lại lập tức trở về vẻ thoải mái thường ngày.


Động tác nhỏ nhẹ của bạn cùng phòng lại trở lại như thường, tiếng bình bịch vang vọng trong căn phòng ký túc, khiến Trần Ngữ Sương nhức hết cả đầu.Qua hồi lâu, có người không nhịn được nữa bèn mở miệng hỏi: "Sương Sương, người vừa rồi đứng trước cửa...!là bạn trai của cậu à?"Trần Ngữ Sương cụp mắt, mở chiếc thùng ra, còn chưa kịp trả lời.Vương Hội Văn nằm trên chiếc giường ngủ gần cô, vội thò đầu nhìn xuống: "Xì! Người đó chính là đàn anh Lâm Cạnh đấy, hotboy người ta đã độc thân mấy năm nay rồi, làm gì có chuyện..."Ngụ ý là không có chuyện sẽ thích cô.Trần Ngữ Sương im lặng, trong đầu vẫn còn đang nghĩ: Ồ, thì ra anh ấy tên là Lâm Cạnh.Mấy người kia thấy cô không nói gì, càng lớn giọng hơn, thấp thoáng vẻ đắc ý: "Lúc trước tớ với bạn đi xem Lâm Cạnh chơi bóng rổ, mẹ ơi, siêu đẹp trai luôn! Về sau còn xin được QQ của anh ấy nữa, hì hì."Hai người còn lại "woa" mấy tiếng cổ vũ, kêu Vương Hội Văn chia sẻ ID QQ cho mọi người, tiếng cười vang tận mây xanh.Đến lúc bọn họ ồn ào xong thì Trần Ngữ Sương đã lau sạch bàn từ trong ra ngoài.Có người thò tay qua, bàn tay dính đầy mồ hôi sờ lên cổ cô, xúc cảm nhớp nháp làm cô nổi một lớp da gà."Sương Sương, cậu cứ mãi độc lai độc vãng như vậy...!Tớ nói này, con gái thì vẫn nên có bạn trai."Cô ta nở nụ cười sắc bén: "Bạn cùng phòng của bạn trai tớ cũng khá được đấy, mới bị đá mấy hôm trước, còn đang buồn lắm, hay là để tớ giới thiệu giúp cậu nhé?Trần Ngữ Sương nghiêng đầu né tránh, nhỏ giọng nói: "Tớ có bạn trai rồi."Phòng ngủ lập tức yên tĩnh, mấy người cùng đổ dồn mắt nhìn cô: "Gì cơ? Thật hay giả thế?""Thật." Khoé miệng cô cong lên, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường."Chậc chậc chậc..." Vương Hội Văn chậc lưỡi mấy cái rõ to, giọng nói có phần mỉa mai: "Thế thì hôm nào phải dẫn về đây cho bọn tớ nhìn thử, con trai nhà ai mà xứng đôi với Sương Sương của chúng ta."Trần Ngữ Sương đứng dậy, trên người ướt đẫm mồ hôi, cong lưng đùa nghịch hòm đồ của mình.Mấy người kia thấy cô im lặng cũng đâm ra chán, quay đầu tán gẫu mấy chuyện linh tinh trên mạng.Cô thở một hơi nhẹ nhõm, lấy điện thoại vừa rung lên trong túi ra.[Cá Voi]: Sương Sương, đến trường học chưa?Trong mắt cô thấp thoáng ý cười.

Trần Ngữ Sương ra ngoài ban công rồi đóng cửa, gọi điện cho anh.Bên kia bắt máy rất nhanh: "Sương Sương." Giọng nói có vẻ rất vui, xen lẫn tiếng ồn ào xung quanh."Em đến trường rồi, còn đang dọn bàn vẽ với sách vở." Cô kéo váy, cười hỏi anh: "Sao chỗ anh ồn vậy?"Lâm Cạnh im lặng: "Anh đang ở...!siêu thị, mua chút đồ để tối nấu.""Em muốn ăn cánh gà chiên coca." Có lẽ hôm nay gặp phải mấy người không thích nên tâm trạng hơi khó chịu, cô bỗng muốn làm nũng với anh."Được, nấu xong anh sẽ chụp cho em xem."Cô lại nói: "Anh biết không, hôm nay em gặp phải một đàn anh kỳ quái lắm luôn, cứ nhất quyết đòi xách đồ cho em."Giọng anh có phần kỳ lạ: "Kỳ quái...!Đàn anh? Sao lại thế?""Em không biết anh ta, thế mà anh ta cứ đòi mang đồ giúp em tới tận cửa ký túc, em còn chưa kịp nói gì đã chạy mất dạng, còn chưa kịp hỏi tên anh ấy nữa."Đầu kia im lặng một lúc, Lâm Cạnh cứng đờ cả người...!do xấu hổ.Anh húng hắng: "Đúng là quái dị thật, nhưng có lẽ người ta có lòng tốt thôi, em đừng lo lắng."Trần Ngữ Sương hừ một tiếng: "Anh không ăn giấm hả? Đàn anh này vừa cao vừa đẹp trai đấy nhé."Giọng đầu kia phấn chấn hẳn lên, âm cuối còn hơi bay bổng: "Ăn ăn ăn, anh đang rất chua đây~"Lâm Cạnh: Tôi ăn giấm của chính mình..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương