Tôi Giữ Zombies Dưới Hầm
-
Chương 6
Tôi đã từng thấy trên Internet nói rằng sự kết hợp giữa thuốc trừ sâu với bật lửa có thể tạo ra hiệu ứng của súng phun lửa. Tôi đã thử nó, hiệu ứng rất mạnh. Sắp bị bao vây rồi, hy vọng có thể thiêu cháy được vài zombie nha trời! (Đừng bắt chước những hành vi nguy hiểm trong cuộc sống hàng ngày)
Qua nửa ngày, Sở Tai Tai đắc ý khoe một lọ dung dịch.
Tôi định nghiêng người nhìn xem thì bên ngoài đã có tiếng bước chân cùng với tiếng gầm thét chói tai.
Kéo rèm cửa ra, một số lượng lớn zombie đang rơi xuống hố sâu do Trần Lạc Hà đào trước đó.
Có điều, điều đó cũng không ngăn họ được bao lâu.
Khoảng mười phút sau, có một vụ va chạm dữ dội và tiếng la hét từ cánh cổng ở tầng một, tuyến phòng thủ bằng dây thép gai thứ hai do Trần Lạc Hà bố trí đóng vai trò trong đó.
Tôi với Sở Tai Tai vội vàng đi tìm vũ khí, nhưng tiếng kính vỡ xuyên qua khiến chúng tôi chú ý –
Cửa sổ kính hướng ra phía sau núi thực sự đã bị vỡ!
Vì nằm sát ngọn núi lưng dốc, người bình thường khó leo nên đây là cửa sổ duy nhất trong nhà không có kính cường lực.
Nhưng bây giờ thứ chúng tôi đang đối phó lại là zombie.
Ngoài cửa sổ, một cánh tay bằng xương bằng thịt nhanh chóng vươn ra túm tóc tôi với tốc độ cực nhanh.
Lúc Sở Tai Tai đến kéo tôi, nửa người tôi đã bị kéo ra khỏi cửa sổ, treo ngược trên không.
Cơn đau từ da đầu đến tận xương, qua đôi mắt đỏ ngầu của mình tôi nhìn thấy—
cách đó không xa là khuôn mặt gớm ghiếc lộn ngược của Cát Chân.
“Cắt tóc đi!”
Giọng nói ngắn gọn và mạnh mẽ của Sở Tai Tai vang lên.
Tôi rút con dao quanh eo, cắt phăng mái tóc, dùng hết sức vặn vẹo đầu, ngồi bật dậy rồi ngã vào nhà.
Tôi miễn cưỡng vuốt một túm tóc, chẳng những ngắn đi rất nhiều mà còn bị zombie sống sót lấy đi, chưa đợi đến lúc chết đầu hói rồi cũng nên!
Lọ dung dịch mà Sở Tai Tai mày mò cả buổi chiều đã được đổ ra ngoài ngay lập tức.
Tôi nhanh chóng xem xét tình hình bên ngoài cửa sổ, một nhóm zombie trong làn nước la hét nối tiếp nhau, cơ thể liên tục phát ra khói trắng với vết máu lớn, phảng phất như địa ngục quay lại nhân gian.
Nhưng mà sao cứ thấy thứ này chả phải đang cứu người thế này?
“Cô không đổ huyết thanh sao?”
Sở Tai Tai vẻ mặt vô tội: “Là axit sunfuric. Cô nghĩ huyết thanh tạo dễ lắm sao? Trong môi trường này, tinh chế rất khó!”
Nói cũng đúng, quả thực là tôi đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Giờ chỉ biết tận dụng những thứ có thể sử dụng được ở đây thôi…
Cuối cùng tôi cũng đặt tầm ngắm của mình vào chiếc vòng hoa đó.
Tôi hái một vài bông hoa và để Sở Tai Tai nghiền thành bột để xem chúng có ảnh hưởng gì đến zombie không.
Sở Tai Tai kỳ quái nhìn tôi: “Cô ngốc à?”
“Ý cô là sao?”
“Trần Lạc Hà không ngừng hét lên tên cô trước khi khi anh ấy biến thành zombie. Cảnh tượng lúc đó rất hỗn loạn. Anh ấy luôn cố gắng bảo vệ cánh hoa này không cho bị rơi, còn muốn đến giao tận nơi cho cô. Cô cứ dứt khoát đưa nó cho tôi thế này, tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho anh ấy.”
Tôi sững sờ một lúc.
Tôi luôn cảm thấy rằng tôi đã cứu họ, nhưng tôi không ngờ tới những câu chuyện đằng sau họ.
“Anh ấy đặc biệt đến để đưa cho tôi?”
“Đúng rồi. Tôi nói anh đưa cho cô ấy rồi lồi cổ bắn anh thì thế nào, anh ấy lại bảo nó vẫn đáng giá!”
Sở Tai Tai vừa lắc đầu vừa nghiến răng:
“Hôm đó cô không thấy anh ấy nháy mắt với tôi điên cuồng sao? Làm việc với anh ấy lâu như thế, đó là lần đầu tiên anh ấy cầu xin tôi đó! Xin tôi cùng diễn xuất để đuổi cô đi. Ai biết được, tụi này đã diễn đến thế rồi mà cô chỉ đóng cửa lại, làm càn không chịu đi cơ chứ!”
Tôi xấu hổ đến mức quắn quéo ngón chân mình.
Tôi đã nghĩ rằng họ đang tán tỉnh trước mặt tôi.
Mấy ngày liền cứ mắng tiểu trà này tiểu trà nọ, hóa ra tôi đã sai rồi…
“Hóa ra cô đối với anh ấy không có ý gì à.”
Sở Tai Tai trợn mắt:
“Nghĩ sao zị má, làm việc với anh ấy chỉ như muốn tổn thọ tôi thôi! Rõ ràng tôi mới là người thăng chức mà ai không biết còn tưởng anh ấy mới là thủ lĩnh đó … Ách! “Chưa
Còn chưa nói xong, một hòn đá to bằng nắm tay đã bay vào trong phòng xẹt qua tai Sở Tai Tai.
Tôi buộc phải đội chiếc mũ bảo hiểm xe máy cứng rắn vào cho cô ấy: “Không nói, không thấy không sợ!”
Sở Tai Tai cau mày, tôi biết cô ấy định nói gì, nhưng tôi chặn miệng cô ấy dự đoán..
Sau khi kiểm tra trực quan, dân số cư trú ở thôn chúng tôi chỉ còn vài người, đa số là người già, yếu, ốm đau, tàn tật, không có nhiều đột biến, vẫn coi như có hiệu quả.
Với hỏa lực như này, Cát Chân ước tính cũng đang ở cuối đường, giờ chỉ phụ thuộc vào ai mất nhiều thời gian nhất
May mắn thay, sau khi phấn hoa được rắc, nó đã phát huy tác dụng, một số lượng lớn zombie sống sót đã xuất hiện các triệu chứng khó chịu, khiến cuộc tấn công của chúng bị trì hoãn.
Cát Chân có lẽ đã nổi điên, sau khi cắt điện của tôi, cậu ta leo lên lưới điện của tôi mà không hề sợ hãi, lao lên với tốc độ đáng kinh ngạc.
Chỉ khi cậu ta đến gần tôi, tôi mới có thể nhìn thấy rõ ràng rằng một bên mắt của cậu ta đã trắng bệch như một zombie, còn mắt còn lại vẫn đen như một con người.
Đáng lẽ sau khi bị tôi đuổi đi cậu ta phải bị nhiễm rồi chứ.
Lẽ nào là kiểu nửa người nửa xác trong truyền thuyết?
Hèn gì những zombie này không tấn công cậu ta.
“Lâm Ngọc, đi ra chết đi!”
Chết cái đầu quỷ nhà cậu!
Tôi với Sở Tai Tai đập phá mọi thứ có thể đập phá rồi ném vào người cậu ta, nhưng cậu ta cứ như đu trên lưới điện, hai con dao cắm trên người không bao giờ buông ra.
Không khó để nhận ra từ đôi mắt điên cuồng của cậu ta rằng cậu ta không quan tâm đến nguồn lương thực nữa, cậu ta làm tất cả những điều này chỉ để giết tôi.
Cái lạnh của cái chết bò khắp người tôi.
Ánh mắt của cậu ta hoàn toàn là ác ý, khiến tôi sợ hãi hơn bất kỳ zombie nào.
Quăng đi quăng lại cũng không xong, tôi nhanh chóng chạy về nhà kho, dọn ra một thùng keo siêu dính mà bà tôi mua hồi những năm đầu đổ lên đầu hắn.
Mắt cậu ta bị dính chặt, trở nên cáu kỉnh hơn, bàn tay dang ra của cậu ta gần như dính vào tóc tôi.
Ôi cái mạng lớn của toi, hình như chỉ có cắt tóc mới chứng minh được cái mạng lớn này, không biết cậu ta với con zombie trước có phải là quân đồng minh hay không nữa.
Lợi dụng sơ hở này, tôi quyết đoán nhặt thuốc trừ sâu với một chiếc bật lửa lên, tính tặng cậu ta một bữa tiệc nướng sang trọng.
Ngay trước khi ngọn lửa được bắn ra, ánh đèn trong phòng khách đột nhiên trở nên lập lòe.
Đó là dấu hiệu báo cho điện đã được khôi phục.
Qua nửa ngày, Sở Tai Tai đắc ý khoe một lọ dung dịch.
Tôi định nghiêng người nhìn xem thì bên ngoài đã có tiếng bước chân cùng với tiếng gầm thét chói tai.
Kéo rèm cửa ra, một số lượng lớn zombie đang rơi xuống hố sâu do Trần Lạc Hà đào trước đó.
Có điều, điều đó cũng không ngăn họ được bao lâu.
Khoảng mười phút sau, có một vụ va chạm dữ dội và tiếng la hét từ cánh cổng ở tầng một, tuyến phòng thủ bằng dây thép gai thứ hai do Trần Lạc Hà bố trí đóng vai trò trong đó.
Tôi với Sở Tai Tai vội vàng đi tìm vũ khí, nhưng tiếng kính vỡ xuyên qua khiến chúng tôi chú ý –
Cửa sổ kính hướng ra phía sau núi thực sự đã bị vỡ!
Vì nằm sát ngọn núi lưng dốc, người bình thường khó leo nên đây là cửa sổ duy nhất trong nhà không có kính cường lực.
Nhưng bây giờ thứ chúng tôi đang đối phó lại là zombie.
Ngoài cửa sổ, một cánh tay bằng xương bằng thịt nhanh chóng vươn ra túm tóc tôi với tốc độ cực nhanh.
Lúc Sở Tai Tai đến kéo tôi, nửa người tôi đã bị kéo ra khỏi cửa sổ, treo ngược trên không.
Cơn đau từ da đầu đến tận xương, qua đôi mắt đỏ ngầu của mình tôi nhìn thấy—
cách đó không xa là khuôn mặt gớm ghiếc lộn ngược của Cát Chân.
“Cắt tóc đi!”
Giọng nói ngắn gọn và mạnh mẽ của Sở Tai Tai vang lên.
Tôi rút con dao quanh eo, cắt phăng mái tóc, dùng hết sức vặn vẹo đầu, ngồi bật dậy rồi ngã vào nhà.
Tôi miễn cưỡng vuốt một túm tóc, chẳng những ngắn đi rất nhiều mà còn bị zombie sống sót lấy đi, chưa đợi đến lúc chết đầu hói rồi cũng nên!
Lọ dung dịch mà Sở Tai Tai mày mò cả buổi chiều đã được đổ ra ngoài ngay lập tức.
Tôi nhanh chóng xem xét tình hình bên ngoài cửa sổ, một nhóm zombie trong làn nước la hét nối tiếp nhau, cơ thể liên tục phát ra khói trắng với vết máu lớn, phảng phất như địa ngục quay lại nhân gian.
Nhưng mà sao cứ thấy thứ này chả phải đang cứu người thế này?
“Cô không đổ huyết thanh sao?”
Sở Tai Tai vẻ mặt vô tội: “Là axit sunfuric. Cô nghĩ huyết thanh tạo dễ lắm sao? Trong môi trường này, tinh chế rất khó!”
Nói cũng đúng, quả thực là tôi đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Giờ chỉ biết tận dụng những thứ có thể sử dụng được ở đây thôi…
Cuối cùng tôi cũng đặt tầm ngắm của mình vào chiếc vòng hoa đó.
Tôi hái một vài bông hoa và để Sở Tai Tai nghiền thành bột để xem chúng có ảnh hưởng gì đến zombie không.
Sở Tai Tai kỳ quái nhìn tôi: “Cô ngốc à?”
“Ý cô là sao?”
“Trần Lạc Hà không ngừng hét lên tên cô trước khi khi anh ấy biến thành zombie. Cảnh tượng lúc đó rất hỗn loạn. Anh ấy luôn cố gắng bảo vệ cánh hoa này không cho bị rơi, còn muốn đến giao tận nơi cho cô. Cô cứ dứt khoát đưa nó cho tôi thế này, tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho anh ấy.”
Tôi sững sờ một lúc.
Tôi luôn cảm thấy rằng tôi đã cứu họ, nhưng tôi không ngờ tới những câu chuyện đằng sau họ.
“Anh ấy đặc biệt đến để đưa cho tôi?”
“Đúng rồi. Tôi nói anh đưa cho cô ấy rồi lồi cổ bắn anh thì thế nào, anh ấy lại bảo nó vẫn đáng giá!”
Sở Tai Tai vừa lắc đầu vừa nghiến răng:
“Hôm đó cô không thấy anh ấy nháy mắt với tôi điên cuồng sao? Làm việc với anh ấy lâu như thế, đó là lần đầu tiên anh ấy cầu xin tôi đó! Xin tôi cùng diễn xuất để đuổi cô đi. Ai biết được, tụi này đã diễn đến thế rồi mà cô chỉ đóng cửa lại, làm càn không chịu đi cơ chứ!”
Tôi xấu hổ đến mức quắn quéo ngón chân mình.
Tôi đã nghĩ rằng họ đang tán tỉnh trước mặt tôi.
Mấy ngày liền cứ mắng tiểu trà này tiểu trà nọ, hóa ra tôi đã sai rồi…
“Hóa ra cô đối với anh ấy không có ý gì à.”
Sở Tai Tai trợn mắt:
“Nghĩ sao zị má, làm việc với anh ấy chỉ như muốn tổn thọ tôi thôi! Rõ ràng tôi mới là người thăng chức mà ai không biết còn tưởng anh ấy mới là thủ lĩnh đó … Ách! “Chưa
Còn chưa nói xong, một hòn đá to bằng nắm tay đã bay vào trong phòng xẹt qua tai Sở Tai Tai.
Tôi buộc phải đội chiếc mũ bảo hiểm xe máy cứng rắn vào cho cô ấy: “Không nói, không thấy không sợ!”
Sở Tai Tai cau mày, tôi biết cô ấy định nói gì, nhưng tôi chặn miệng cô ấy dự đoán..
Sau khi kiểm tra trực quan, dân số cư trú ở thôn chúng tôi chỉ còn vài người, đa số là người già, yếu, ốm đau, tàn tật, không có nhiều đột biến, vẫn coi như có hiệu quả.
Với hỏa lực như này, Cát Chân ước tính cũng đang ở cuối đường, giờ chỉ phụ thuộc vào ai mất nhiều thời gian nhất
May mắn thay, sau khi phấn hoa được rắc, nó đã phát huy tác dụng, một số lượng lớn zombie sống sót đã xuất hiện các triệu chứng khó chịu, khiến cuộc tấn công của chúng bị trì hoãn.
Cát Chân có lẽ đã nổi điên, sau khi cắt điện của tôi, cậu ta leo lên lưới điện của tôi mà không hề sợ hãi, lao lên với tốc độ đáng kinh ngạc.
Chỉ khi cậu ta đến gần tôi, tôi mới có thể nhìn thấy rõ ràng rằng một bên mắt của cậu ta đã trắng bệch như một zombie, còn mắt còn lại vẫn đen như một con người.
Đáng lẽ sau khi bị tôi đuổi đi cậu ta phải bị nhiễm rồi chứ.
Lẽ nào là kiểu nửa người nửa xác trong truyền thuyết?
Hèn gì những zombie này không tấn công cậu ta.
“Lâm Ngọc, đi ra chết đi!”
Chết cái đầu quỷ nhà cậu!
Tôi với Sở Tai Tai đập phá mọi thứ có thể đập phá rồi ném vào người cậu ta, nhưng cậu ta cứ như đu trên lưới điện, hai con dao cắm trên người không bao giờ buông ra.
Không khó để nhận ra từ đôi mắt điên cuồng của cậu ta rằng cậu ta không quan tâm đến nguồn lương thực nữa, cậu ta làm tất cả những điều này chỉ để giết tôi.
Cái lạnh của cái chết bò khắp người tôi.
Ánh mắt của cậu ta hoàn toàn là ác ý, khiến tôi sợ hãi hơn bất kỳ zombie nào.
Quăng đi quăng lại cũng không xong, tôi nhanh chóng chạy về nhà kho, dọn ra một thùng keo siêu dính mà bà tôi mua hồi những năm đầu đổ lên đầu hắn.
Mắt cậu ta bị dính chặt, trở nên cáu kỉnh hơn, bàn tay dang ra của cậu ta gần như dính vào tóc tôi.
Ôi cái mạng lớn của toi, hình như chỉ có cắt tóc mới chứng minh được cái mạng lớn này, không biết cậu ta với con zombie trước có phải là quân đồng minh hay không nữa.
Lợi dụng sơ hở này, tôi quyết đoán nhặt thuốc trừ sâu với một chiếc bật lửa lên, tính tặng cậu ta một bữa tiệc nướng sang trọng.
Ngay trước khi ngọn lửa được bắn ra, ánh đèn trong phòng khách đột nhiên trở nên lập lòe.
Đó là dấu hiệu báo cho điện đã được khôi phục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook