Tôi Giữ Zombies Dưới Hầm
-
Chương 1
Như thường lệ, tôi đứng bên trong cửa sổ inox hai lớp có lưới điện đếm số zombie trong sân nhỏ.
Một số zombie vẫn chưa chết hoàn toàn, không dễ dàng gì thoát ra được khỏi đám xác chết bước tới, kết quả, một tay vừa đụng vào lưới điện, cả người liền bị giật.
Tôi lắc lắc đầu, hai ngày trước, tôi nghe trên đài nói nhà nước đang nghiên cứu một loại thuốc để phục hồi lý trí của họ, bây giờ họ mà chết thế này thì thật đáng tiếc.
Lượng người không may bị giật trong sân nhỏ nhà tôi đã chất thành đống cao rồi, giờ phải dọn dẹp bọn họ một chút, nếu không, sẽ càng ngày càng cao.
Có điều, nhiệm vụ nguy hiểm như này chắc chắn không phải của tôi.
Tôi mở khóa căn hầm, nâng nắp lên, Sở Tai Tai đang cắn dây, cố gắng cởi được dây trói để tấn công tôi.
Sau khi trở thành một zombie, cô ta thực sự không hề giấu giếm sự căm ghét của mình đối với tôi.
Còn tên cẩu nam nhân Trần Lạc Hà, người bị trói một bên, trông vẫn rất ngoan, nhưng mà anh ta đã biến thành zombie rồi mà, còn giữ cái bộ dạng thanh cao tự thượng đó làm gì cơ chứ. Tôi nhìn mà thấy ghét.
Thế là, tôi cầm một cái chân gà lớn ném xuống, đập ngay vào chân anh ta, nghĩ bụng để Sở Tai Tai vừa ăn chân gà vừa cắn chết Trần Lạc Hà luôn đi.
Vậy mà cái cô trà xanh nhỏ với Trần Lạc Hà này chỉ nhìn nhau, ngay cả tóc gáy đói đến mức dựng cả lên cũng mềm nhũn ra cả rồi mà cả hai bày còn vẻ đáng thương lui xuống một góc.
Tôi tức giận cười một tiếng: “Này! Bây giờ cô là zombie rồi đó hỉu hong, cô cắn anh ta đi mà!”
Sở Tai Tai nghe hiểu ý tôi, cô ta nhìn chằm chằm tôi, cánh tay cứng nhắc khua khuẩy, ý bảo tôi tự đi xuống mà cắn Trần Lạc Hà.
Yo?
Chị đây bắt đầu bực rồi đấy, chụy mà còn phải sợ hai zombie nhỏ nhà các ngươi sao?
Tôi leo xuống cầu thang, Sở Tai Tai “gào gào” một tiếng như kiểu muốn cắn tôi.
Tôi lặng lẽ rút ra một cái dùi cui gây tê cực mạnh, cô ta nhảy cao ba thước ngã xuống lăn ra đất, co giật một hồi rồi bất tỉnh.
Mỗi lần xuống hầm tôi đều phải làm cô ta như này, điện nóng đến mức cháy hết cả tóc rồi mà cô ta vẫn còn không rút ra được bài học.
Tôi đá đá Trần Lạc Hà. Kể từ ngày tôi giải cứu anh ta, anh ta chưa bao giờ gây hấn với tôi. Điểm này coi như khiến tôi hài lòng đi.
“Đừng giả chết nữa, ra ngoài làm việc.”
Trần Lạc Hà ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt ban đầu đã trở nên hỗn loạn, râu cũng đã nhú lên một chút, đẹp trai thì vẫn đẹp trai đó, dù có chút sa sút tinh thần nhưng không ảnh hưởng lắm.
Nhưng anh ta lại quay đầu đi, tỏ vẻ zombie cũng có tôn nghiêm của zombie, anh ta không làm.
Tôi cũng không ngốc, giờ mà tự mình ra ngoài ngã vào đám zombie thì có chút phiêu lưu lắm. Cái tên zombie Trần Lạc Hà này có chút nhát, vậy nên, tôi phải tung ra mấy tuyệt chiêu bình thường tôi hay làm với anh ta.
Hai tay đan vào nhau, lông mày nhếch lên, méo miệng: “Xin anh mà ~”
Trần Lạc Hà ngay lập tức đứng dậy.
Ai da! Zombie cũng không thể thoát khỏi mỹ nhân kế của chụy!
“Đừng làm vậy nữa, anh nôn hết mấy thứ đã ăn trong đời ra mất.”
??
Tôi nhìn cái môi nhếch lên hạ xuống của Trần Lạc Hà mà sốc vãi mèo~.
VN, zombie đã đột biến đến nỗi biết nói chuyện luôn rồi!
Còn nói mấy lời tôi không thích nghe nữa chớ!
Sau khi đeo mõm và găng tay dày cho Trần Lạc Hà, người đang bị trói gô cổ với chéo hai cánh tay ra sau lưng, tôi thả anh ta ra.
Zombie Trần đã tự mình tiến hóa thành một zombie biết nói, nhưng hình như cũng không có nhiều bộ nhớ.
Lúc không bị kích thích, anh ta luôn bày ra bộ dạng hờ hững với tôi, nhưng, chỉ cần tôi vén quần áo anh ta lên, bày ra vẻ thèm thuồng nam sắc, anh ta sẽ nói “Không được”.
Nhạt Nhẽo, keo kiệt hệt lúc làm người.
Tôi dẫn anh ta ra khỏi đường hầm, gắn một thiết bị phát điện vào người anh ta, bất cứ khi nào anh ta trở nên hung hăng tôi liền nhấn nút để làm anh ta choáng váng. Mọi thứ đã sẵn sàng.
Tôi không dám đi qua cửa chính, cẩn thận trèo ra bên ngoài ban công tầng hai, hạ dây thiết bị, chỉ cho anh ta cách rơi tầng một một cách an toàn.
Có điều, Zombie Trần lại không quan tâm đến điều đó, lúc tôi vẫn còn đang lơ lửng trên không trung thì anh ta đã nóng lòng muốn từ trên lầu nhảy xuống.
Tôi còn nghĩ anh ta đã đột biến nên có thể vượt nóc băng tường, nhưng không, bộ dạng nhảy của anh ta nhảy không được tốt lắm, rơi một phát đầu đập xuống đất luôn.
Hầy, phải hạ cánh xem sao mới được.
Tôi xuống xem xét, có rọ mõm bảo vệ nên anh ta không bị sức đầu mẻ trán mà chỉ bị… chảy máu mũi.
“Anh gấp cái gì, ngơ ngơ ngần ngẩn chết thì biết làm sao!”
Anh ta nhìn chằm chằm: “Tránh ra!”
Hừ, tôi còn đang tức đây này, anh còn dám làm ầm ĩ lên ở đây với ai đấy!
Nhưng trước khi tôi có thể dạy cho anh ta một bài học, anh ta đã tung một cú đấm thẳng vào tôi –
May thay, không phải trúng tôi, trúng zombie sau lưng tôi.
“U u gào gào!” (tiếng zombie, hỏng biết diễn tả)
Zombie trúng đạn ngã sang một bên gầm lên, rõ ràng trước đó mấy giây thôi tôi còn chưa cảm nhận sự tồn tại của nó mà.
Nếu không nhờ cú đấm của Trần Lạc Hà, tôi sợ rằng đã xảy ra một trận chiến ác liệt rồi.
Quả nhiên, như trên đài phát thanh đã nói, zombie đang dần dần đột biến, ngày càng có chỉ số thông minh.
Cách đây một tháng, lúc bà đi du lịch, tôi vừa được nghỉ hè nên cũng tiện về giúp bà trông coi cửa hàng, không ngờ, vừa vặn đúng lúc gặp được Trần Lạc Hà với Sở Tai Tai về làng điều tra thực tế.
Điều buồn cười là, Trần Lạc Hà lại nói với tôi rằng anh ta đang đi công tác ở một nơi khác.
Hai người chỉ là đồng nghiệp của Viện Sinh học nhưng Sở Tai Tai không ngừng đeo bám Trần Lạc Hà.
Tôi tức giận, Sở Tai Tai cứ như trà xanh, nhưng Trần Lạc Hà lại bảo tôi bình tĩnh, nhanh chóng rời đi đi.
Tôi nhổ vào! Bảo tôi bình tĩnh cái cớt!
Ngay lập tức tôi biến anh ta thành bạn trai cũ, trở về quầy ăn vặt điên cuồng.
Nhưng đêm đó, trong làng như xảy ra chuyện gì đó.
Chú nhà bên cứ thấy người là cắn, một đồn mười, mười đồn trăm, nếu không phải tôi nhanh tay đóng cửa có khi khi não tôi cũng bị hỏng luôn rồi.
Cũng may mắn một điều là hồi bà tôi còn trẻ, bà đã thầm sợ trộm nên ngôi nhà nhỏ đơn lẻ này được thiết kế bảo vệ ba lớp trong, ba lớp ngoài, lưới chống trộm cũng luôn được kích hoạt, thậm chí kính trong nhà toàn là kính cường lực chống đạn. (quầy ăn vặt mà như nhà tổng thống vậy á😉)))
Khoảng sân nhỏ còn có giếng với ao, là căn cứ hoàn mỹ để trồng một số loại rau, không lo khoản ăn uống.
Tôi có thể ở lại đây dù zombie bùng nổ, cũng có thể xem như nhờ phúc của tổ tiên.
Hai ngày sau khi zombie bùng phát, tôi từ tầng hai quan sát thấy Trần Lạc Hà và Sở Tai Tai chạy đến cửa nhà tôi.
Tôi yếu lòng, vẫn là nhốt bọn họ xuống dưới hầm.
Cả hai đều đã biến thành zombie, nhưng tin tốt là họ không hung dữ lắm, có lẽ chuyện này là nhờ phúc tôi mỗi ngày đều ca bài “Hai người phải làm người tốt.”
Một tuần sau khi bùng phát zombies, cuối cùng tôi cũng nhận được thông báo từ chính phủ.
Nguồn gốc phát ra zombie không rõ ràng, nhưng mọi thứ đã được kiểm soát, zombie chỉ bùng phát ở tỉnh w, nó lan rộng từ thành phố đến các vùng nông thôn xung quanh..
Chính phủ yêu cầu mọi người ở nhà, chờ cứu hộ tới cứu viện, nhưng ai cũng hiểu, từ “cứu viện” chỉ là một lời nói viễn vong trong tình huống nguy hiểm cấp bách lúc này
Hai tuần sau khi zombie bùng phát, kết quả nghiên cứu mới nhất được đưa tin lên đài, những zombie này đã đột biến.
Chúng có thể khôi phục sự tỉnh táo, hoặc, cũng có thể trở nên hưng phấn hơn, ăn thịt lại chính đồng loại của mình.
Một số zombie vẫn chưa chết hoàn toàn, không dễ dàng gì thoát ra được khỏi đám xác chết bước tới, kết quả, một tay vừa đụng vào lưới điện, cả người liền bị giật.
Tôi lắc lắc đầu, hai ngày trước, tôi nghe trên đài nói nhà nước đang nghiên cứu một loại thuốc để phục hồi lý trí của họ, bây giờ họ mà chết thế này thì thật đáng tiếc.
Lượng người không may bị giật trong sân nhỏ nhà tôi đã chất thành đống cao rồi, giờ phải dọn dẹp bọn họ một chút, nếu không, sẽ càng ngày càng cao.
Có điều, nhiệm vụ nguy hiểm như này chắc chắn không phải của tôi.
Tôi mở khóa căn hầm, nâng nắp lên, Sở Tai Tai đang cắn dây, cố gắng cởi được dây trói để tấn công tôi.
Sau khi trở thành một zombie, cô ta thực sự không hề giấu giếm sự căm ghét của mình đối với tôi.
Còn tên cẩu nam nhân Trần Lạc Hà, người bị trói một bên, trông vẫn rất ngoan, nhưng mà anh ta đã biến thành zombie rồi mà, còn giữ cái bộ dạng thanh cao tự thượng đó làm gì cơ chứ. Tôi nhìn mà thấy ghét.
Thế là, tôi cầm một cái chân gà lớn ném xuống, đập ngay vào chân anh ta, nghĩ bụng để Sở Tai Tai vừa ăn chân gà vừa cắn chết Trần Lạc Hà luôn đi.
Vậy mà cái cô trà xanh nhỏ với Trần Lạc Hà này chỉ nhìn nhau, ngay cả tóc gáy đói đến mức dựng cả lên cũng mềm nhũn ra cả rồi mà cả hai bày còn vẻ đáng thương lui xuống một góc.
Tôi tức giận cười một tiếng: “Này! Bây giờ cô là zombie rồi đó hỉu hong, cô cắn anh ta đi mà!”
Sở Tai Tai nghe hiểu ý tôi, cô ta nhìn chằm chằm tôi, cánh tay cứng nhắc khua khuẩy, ý bảo tôi tự đi xuống mà cắn Trần Lạc Hà.
Yo?
Chị đây bắt đầu bực rồi đấy, chụy mà còn phải sợ hai zombie nhỏ nhà các ngươi sao?
Tôi leo xuống cầu thang, Sở Tai Tai “gào gào” một tiếng như kiểu muốn cắn tôi.
Tôi lặng lẽ rút ra một cái dùi cui gây tê cực mạnh, cô ta nhảy cao ba thước ngã xuống lăn ra đất, co giật một hồi rồi bất tỉnh.
Mỗi lần xuống hầm tôi đều phải làm cô ta như này, điện nóng đến mức cháy hết cả tóc rồi mà cô ta vẫn còn không rút ra được bài học.
Tôi đá đá Trần Lạc Hà. Kể từ ngày tôi giải cứu anh ta, anh ta chưa bao giờ gây hấn với tôi. Điểm này coi như khiến tôi hài lòng đi.
“Đừng giả chết nữa, ra ngoài làm việc.”
Trần Lạc Hà ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt ban đầu đã trở nên hỗn loạn, râu cũng đã nhú lên một chút, đẹp trai thì vẫn đẹp trai đó, dù có chút sa sút tinh thần nhưng không ảnh hưởng lắm.
Nhưng anh ta lại quay đầu đi, tỏ vẻ zombie cũng có tôn nghiêm của zombie, anh ta không làm.
Tôi cũng không ngốc, giờ mà tự mình ra ngoài ngã vào đám zombie thì có chút phiêu lưu lắm. Cái tên zombie Trần Lạc Hà này có chút nhát, vậy nên, tôi phải tung ra mấy tuyệt chiêu bình thường tôi hay làm với anh ta.
Hai tay đan vào nhau, lông mày nhếch lên, méo miệng: “Xin anh mà ~”
Trần Lạc Hà ngay lập tức đứng dậy.
Ai da! Zombie cũng không thể thoát khỏi mỹ nhân kế của chụy!
“Đừng làm vậy nữa, anh nôn hết mấy thứ đã ăn trong đời ra mất.”
??
Tôi nhìn cái môi nhếch lên hạ xuống của Trần Lạc Hà mà sốc vãi mèo~.
VN, zombie đã đột biến đến nỗi biết nói chuyện luôn rồi!
Còn nói mấy lời tôi không thích nghe nữa chớ!
Sau khi đeo mõm và găng tay dày cho Trần Lạc Hà, người đang bị trói gô cổ với chéo hai cánh tay ra sau lưng, tôi thả anh ta ra.
Zombie Trần đã tự mình tiến hóa thành một zombie biết nói, nhưng hình như cũng không có nhiều bộ nhớ.
Lúc không bị kích thích, anh ta luôn bày ra bộ dạng hờ hững với tôi, nhưng, chỉ cần tôi vén quần áo anh ta lên, bày ra vẻ thèm thuồng nam sắc, anh ta sẽ nói “Không được”.
Nhạt Nhẽo, keo kiệt hệt lúc làm người.
Tôi dẫn anh ta ra khỏi đường hầm, gắn một thiết bị phát điện vào người anh ta, bất cứ khi nào anh ta trở nên hung hăng tôi liền nhấn nút để làm anh ta choáng váng. Mọi thứ đã sẵn sàng.
Tôi không dám đi qua cửa chính, cẩn thận trèo ra bên ngoài ban công tầng hai, hạ dây thiết bị, chỉ cho anh ta cách rơi tầng một một cách an toàn.
Có điều, Zombie Trần lại không quan tâm đến điều đó, lúc tôi vẫn còn đang lơ lửng trên không trung thì anh ta đã nóng lòng muốn từ trên lầu nhảy xuống.
Tôi còn nghĩ anh ta đã đột biến nên có thể vượt nóc băng tường, nhưng không, bộ dạng nhảy của anh ta nhảy không được tốt lắm, rơi một phát đầu đập xuống đất luôn.
Hầy, phải hạ cánh xem sao mới được.
Tôi xuống xem xét, có rọ mõm bảo vệ nên anh ta không bị sức đầu mẻ trán mà chỉ bị… chảy máu mũi.
“Anh gấp cái gì, ngơ ngơ ngần ngẩn chết thì biết làm sao!”
Anh ta nhìn chằm chằm: “Tránh ra!”
Hừ, tôi còn đang tức đây này, anh còn dám làm ầm ĩ lên ở đây với ai đấy!
Nhưng trước khi tôi có thể dạy cho anh ta một bài học, anh ta đã tung một cú đấm thẳng vào tôi –
May thay, không phải trúng tôi, trúng zombie sau lưng tôi.
“U u gào gào!” (tiếng zombie, hỏng biết diễn tả)
Zombie trúng đạn ngã sang một bên gầm lên, rõ ràng trước đó mấy giây thôi tôi còn chưa cảm nhận sự tồn tại của nó mà.
Nếu không nhờ cú đấm của Trần Lạc Hà, tôi sợ rằng đã xảy ra một trận chiến ác liệt rồi.
Quả nhiên, như trên đài phát thanh đã nói, zombie đang dần dần đột biến, ngày càng có chỉ số thông minh.
Cách đây một tháng, lúc bà đi du lịch, tôi vừa được nghỉ hè nên cũng tiện về giúp bà trông coi cửa hàng, không ngờ, vừa vặn đúng lúc gặp được Trần Lạc Hà với Sở Tai Tai về làng điều tra thực tế.
Điều buồn cười là, Trần Lạc Hà lại nói với tôi rằng anh ta đang đi công tác ở một nơi khác.
Hai người chỉ là đồng nghiệp của Viện Sinh học nhưng Sở Tai Tai không ngừng đeo bám Trần Lạc Hà.
Tôi tức giận, Sở Tai Tai cứ như trà xanh, nhưng Trần Lạc Hà lại bảo tôi bình tĩnh, nhanh chóng rời đi đi.
Tôi nhổ vào! Bảo tôi bình tĩnh cái cớt!
Ngay lập tức tôi biến anh ta thành bạn trai cũ, trở về quầy ăn vặt điên cuồng.
Nhưng đêm đó, trong làng như xảy ra chuyện gì đó.
Chú nhà bên cứ thấy người là cắn, một đồn mười, mười đồn trăm, nếu không phải tôi nhanh tay đóng cửa có khi khi não tôi cũng bị hỏng luôn rồi.
Cũng may mắn một điều là hồi bà tôi còn trẻ, bà đã thầm sợ trộm nên ngôi nhà nhỏ đơn lẻ này được thiết kế bảo vệ ba lớp trong, ba lớp ngoài, lưới chống trộm cũng luôn được kích hoạt, thậm chí kính trong nhà toàn là kính cường lực chống đạn. (quầy ăn vặt mà như nhà tổng thống vậy á😉)))
Khoảng sân nhỏ còn có giếng với ao, là căn cứ hoàn mỹ để trồng một số loại rau, không lo khoản ăn uống.
Tôi có thể ở lại đây dù zombie bùng nổ, cũng có thể xem như nhờ phúc của tổ tiên.
Hai ngày sau khi zombie bùng phát, tôi từ tầng hai quan sát thấy Trần Lạc Hà và Sở Tai Tai chạy đến cửa nhà tôi.
Tôi yếu lòng, vẫn là nhốt bọn họ xuống dưới hầm.
Cả hai đều đã biến thành zombie, nhưng tin tốt là họ không hung dữ lắm, có lẽ chuyện này là nhờ phúc tôi mỗi ngày đều ca bài “Hai người phải làm người tốt.”
Một tuần sau khi bùng phát zombies, cuối cùng tôi cũng nhận được thông báo từ chính phủ.
Nguồn gốc phát ra zombie không rõ ràng, nhưng mọi thứ đã được kiểm soát, zombie chỉ bùng phát ở tỉnh w, nó lan rộng từ thành phố đến các vùng nông thôn xung quanh..
Chính phủ yêu cầu mọi người ở nhà, chờ cứu hộ tới cứu viện, nhưng ai cũng hiểu, từ “cứu viện” chỉ là một lời nói viễn vong trong tình huống nguy hiểm cấp bách lúc này
Hai tuần sau khi zombie bùng phát, kết quả nghiên cứu mới nhất được đưa tin lên đài, những zombie này đã đột biến.
Chúng có thể khôi phục sự tỉnh táo, hoặc, cũng có thể trở nên hưng phấn hơn, ăn thịt lại chính đồng loại của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook