“Có phải thấy đỡ hơn không?” Uyển Như cầm khăn bông lau mồ hôi trên trán cho anh, đôi mắt cô sáng rỡ.“Ừm, cô thông minh thật.” Mộ Hàn nóng nực, cười với cô gái, anh nằm trên giường, mắt nhìn vào hư không, tùy ý hỏi: “Trước đó sao cô không vứt tôi lại rồi chạy đi?”Nếu cô không thức tỉnh dị năng, trong tình hình nguy hiểm như vậy, người bình thường chẳng phải sẽ lựa chọn bỏ một người vướng chân như anh lại, đảm bảo an toàn tính mạng của bản thân trước hay sao? Trước khi cô gái đến, rất nhiều người đến đây đều làm vậy.Có người giống như Bách Điền và Dạ Nguyệt, muốn giết anh để chiếm đồ làm của riêng, cũng có người đã vô thức đẩy anh ra làm lá chắn dưới tình thế nguy hiểm.

Anh đã thử rất nhiều lần, không có ngoại lệ.Dần dà, anh cảm thấy chán chường.

Bản tính con người vốn xấu xa, chẳng khác gì thây ma xấu xí.

Giống như ba mẹ và chị gái trên danh nghĩa của anh, đều ích kỷ và khiến người ta kinh tởm, còn chẳng bằng một thây ma không có trí tuệ.Trong lúc anh rục rịch, muốn làm chút gì đó với tên biến thái vặn vẹo này giúp xã hội, nhưng sau đó thì Uyển Như xuất hiện.

Cô gái ngây thơ lại có chút ngớ ngẩn, ánh mắt trong veo.

Trông có vẻ đang rất thèm đồ ăn của anh, nhưng lại không có ý muốn xin một miếng.


Anh đã nhiều lần cố gắng thể hiện vẻ mặt yếu đuối của mình ra trước mặt cô, mà cô lại không có hành động khác thường nào, ngược lại còn cảm thấy anh là một tên ngốc.Đây có lẽ là một người lương thiện thật sự, hoặc có thể là một người cực kỳ giỏi trong việc ngụy trang bản thân.

Bất kể là loại nào, Mộ Hàn đều cảm thấy rất thú vị.

Cuộc sống khô khan như một vũng nước đọng, khó khăn lắm mới tìm được chút niềm vui."Không phải đã nói rồi sao, bởi vì anh từng cứu tôi.

Ăn khế trả vàng, đương nhiên tôi sẽ không bỏ lại anh." Uyển Như nghi hoặc nhìn người đàn ông một cái, không biết tại sao anh lại hỏi vấn đề này."Nếu như tôi chưa từng cứu cô, có phải cô sẽ bỏ lại tôi rồi đi mất?" Vẻ mặt Mộ Hàn nghiêm túc, dáng vẻ như đang truy hỏi rõ ràng sự việc.Mặc dù không rõ tại sao người đàn ông trước mặt lại cố chấp muốn hỏi, nhưng Uyển Như vẫn dựa vào thực tế mà suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Nếu chúng ta chỉ là người xa lạ như bèo nước gặp nhau, nếu có thể cứu được tôi đương nhiên sẽ cố hết sức.

Nhưng nếu tình huống nguy cấp, hai chúng ta chỉ có thể có một người sống sót, vậy tôi nhất định sẽ tranh thủ giành lấy cơ hội sống đó cho mình.”Không ai không muốn sống tiếp, Uyển Như cũng như thế.

Giơ tay giúp đỡ người xa lạ là tình cảm, trong lúc lực bất tòng tâm thì lựa chọn bảo vệ tốt bản thân, theo Uyển Như thấy thì đây là chuyện rất bình thường.

Cô cũng không phải Thánh Mẫu, nên không có tinh thần quên mình vì người.

Có điều đối tượng gặp nạn là bạn của bản thân hoặc là người có chút cội nguồn, vậy thì sẽ có cách đối xử khác.Nghe vậy Mộ Hàn đăm chiêu, không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ yên tĩnh nằm ở trên giường.

Còn lỗ tai của Uyển Như trong chốc lát chợt thanh tịnh nên có chút không quen, phân tích hết chuyện của hôm nay qua một lần, căn dặn Mộ Hàn đang có biểu hiện mệt mỏi rằng sau này để ý một chút, đừng đặt bất cứ sự tin tưởng nào đối với người ngoài.Khiêm tốn một chút, tính cảnh giác cao một chút thì có thể tránh khỏi không ít phiền phức, dù sao trên đời này không phải tất cả mọi người đều là người khiêm tốn.Đổ mồ hôi khắp người, sắc mặt người đàn ông cũng tốt hơn nhiều rồi.

Trong lúc anh đi vào phòng tắm để tắm, Uyển Như cũng đã tìm thấy phòng bếp, cau mày dự định nấu một nồi cháo nhỏ.Cô không giỏi nấu nướng, mấy ngày trước đều là Mộ Hàn nấu cơm.


Nhưng bây giờ sức khỏe người ta không được tốt, cô cũng không nên mặt dày ngồi đợi ăn cơm, thế là muốn nấu cháo ăn.Nhìn tới nhìn lui, cô đành từ bỏ ý nghĩ dùng nồi đất để nấu cháo, lựa chọn thứ đơn giản hơn chính là dùng nồi cơm điện.

Không cần canh lửa, còn không cần lo lắng nước nấu bị cạn, cực kỳ thuận tiện cho loại người lười biếng đến thời kỳ cuối như cô.Ra vườn rau ở phía sau hái được một bắp cải trắng, cắt thật tỉ mỉ rồi bỏ vào trong nồi xào nấu.

May là cải trắng có chứa nhiều hàm lượng nước, không đến nỗi xào đến khét.

Bỏ vào chút giấm trắng, rồi bỏ ít đường, một lúc sau thì múc vào trong đĩa.Đợi thêm nửa tiếng sau, cháo cũng nấu chín rồi.

Uyển Như đặt nồi vào trong nước lạnh để tản nhiệt, khi đã nguội được một lúc thì hứng thú múc ra hai cái bát nhỏ đặt trên bàn, sau đó gọi Mộ Hàn đến: "Ăn cơm nào.""Thế nào?" Nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nếm thử ngụm đầu tiên, Uyển Như tha thiết mong chờ đến gần để hỏi.Sau khi chầm chậm nuốt cải trắng trong miệng xuống, biểu cảm trên mặt Mộ Hàn không thay đổi, tao nhã lấy khăn giấy lau miệng, ngước mắt lên cười nhẹ: "Mùi vị hơi nhạt.""Aiya." Uyển Như vỗ vỗ bắp đùi của chính mình, kinh ngạc thốt lên: "Quên bỏ muối rồi."Nói rồi hấp tấp chạy đến phòng bếp ôm chai nước tương đi ra, một bàn cải trắng nước tương không đâu vào đâu cứ như vậy được sinh ra.

Uyển Như ghét bỏ ăn vài miếng, còn lại tất cả đều vào bụng của anh.Hai người Bách Điền và Dạ Nguyệt bị nhốt ở phòng riêng đã bị bỏ đói hai ngày rồi.

Phòng ngủ đó có phòng vệ sinh, bên trong còn có hệ thống cung cấp nước uống, nên không ăn cũng không thể chết đói.


Nhưng cứ nhốt người ở trong mãi cũng không phải là cách.Hôm đó sau khi bị một đấm đánh bay ra ngoài, Bách Điền ói ra máu ngay tại chỗ.

Sau khi tỉnh dậy có hơi động đậy thì phế quản trên người vô cùng đau đớn.

Ngoài việc đi vệ sinh ra, anh ta gần như nằm trên giường không nhúc nhích.

Dạ Nguyệt chịu phải kích thích thì nghi thần nghi quỷ, chỉ cần nghe được một tiếng vang sẽ lập tức ôm đầu ngồi trong góc run cầm cập.

Tinh thần của hai người không còn như xưa nữa, bầu không khí trở nên trầm lặng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương