Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính
-
Chương 22
Tịnh Y:" Em thật sự được một lão già bao nuôi?"
Chu Mẫn nghe lời này liền phản bác:" Sao chị lại nói khó nghe như vậy? Cái gì mà lão già, có tiền chính là tiên chính là phật, không già chút nào."
Tịnh Y nắm chặt vô lăng xe cố bình tĩnh, không thể trách Chu Mẫn được, còn trẻ ai lại muốn sống khổ sở, chưa kể đến Chu Mẫn còn không có được bao nhiêu tài nguyên của công ty, Chu Gia cũng không đưa ra tài nguyên gì, chẳng trách.
- Chuyện này chị giữ bí mật cho em, đừng để người ngoài biết có biết chưa.
Chuyện này cần phải nói nữa sao, Chu Mẫn tất nhiên biết, bọn họ sớm muộn cũng ly hôn tốt nhất không nên công khai, mặc dù Chu Mẫn có thể công bố tin này kéo thêm chút fan cho mình.
Nếu là nghệ sĩ khác chỉ sợ công bố tin đã lập gia đình sẽ mất fan nhưng người Chu Mẫn cưới chính là Tử Minh đó, nhìn cái nhan sắc đó đi, còn gia thế ở phía sau nữa chỉ sợ công khai xong còn kéo thêm một đám fan girl cho Tử Minh.
Chu Mẫn:" Em biết rồi mà, người chuyên nghiệp như em sẽ không phạm sai lầm để người quán lí như chị đau đầu đâu."
Tịnh Y hờ hững đáp một tiếng:" Em rất chuyên nghiệp sao? Đúng thật em rất chuyên nghiệp, lựa kịch bản cũng rất kỹ, một năm đóng chưa đến hai bộ phim, rất chuyên nghiệp."
Chu Mẫn nghe câu này lập tức ngậm miệng.
Cô chắc chắn Tịnh Y chính là mẹ kế của công chúa bạch tuyết chuyển thế, lời nói ra sao ác độc được như vậy chứ.
Trên đường đi Tịnh Y mua bốn cái bánh bao, mỗi người hai cái coi như ăn sáng, Chu Mẫn cũng không thể không ăn, ai bảo sức ăn của cô lớn quá làm gì, ăn mấy cái bánh kẹp kia căn bản chỉ đủ lót dạ cho những món khác mà thôi.
Ăn xong hai cái bánh bao Chu Mẫn lôi kịch bản ra đọc thêm một chút, bởi vì hôm qua Chu Mẫn bị mất ngủ nên tranh thủ ngủ bù thêm một lát.
Xe từ Giang Nam qua thành phố bên cạnh cũng phải lái đến gần hai tiếng, Chu Mẫn có thể ngủ thêm hai tiếng nữa.
Cô mơ màng liền bị gọi Tịnh Y gọi dậy.
Khách sạn bọn họ ở lần này tương đối lớn là do đạo diễn thuê cho bọn họ, gần như bao hết tầng 5, hai người đến sau đạo diễn hay diễn viên khác đều đến bốn năm ngày trước, Chu Mẫn cũng không có vai diễn không cần đến nhưng hai hôm trước đạo diễn muốn Chu Mẫn với nam chính có cơ hội tiếp xúc, thuận tiện cho lúc quay phim hơn.
Dù sao vai Chu Mẫn nhận lần này chính là bạch nguyệt quang trong lòng nam chính, chẳng qua người trong lòng của nam chính bị bệnh ung thư mà qua đời nếu không chỉ sợ đã lấy nhau rồi, đạo diễn này họ Dư phim của ông rất được mọi người thích, vừa bi thương lại có chút ngọt ngào khiến cho người ta xem là không dứt ra được, đừng nói giới trẻ bây giờ những người nội trợ cũng thích xem phim của ông vào buổi trưa.
Tịnh Y đi phía trước tay kéo vali của mình đi đến quầy lễ tân báo tên.
Chu Mẫn đi theo phía sau, tay cũng kéo theo vali mà nhìn một vòng.
Vì một bộ phim mà thuê một khách sạn lớn như vậy, Chu Mẫn lần này chính là nhờ Tịnh Y mới được đặt chân vào chỗ sang trọng như vậy.
Mùi tiền thật thơm.
Phòng của hai người ở tầng năm, tầng đó đều là diễn viên những người liên quan đến bộ phim lần này, biên tập cũng ở đó.
Tịnh Y lúc này mới để ý đến quầng thâm dưới mắt Chu Mẫn, liền bưng lấy mặt cô mà ngó qua lại.
- Sao lại có quầng thâm dưới mắt? Em không ngủ được? Lúc lên xe chị còn tưởng em nhàm chán không có việc gì làm mới ngủ, hoá ra là thiếu ngủ?
Chu Mẫn thở dài:" Hôm qua em thức đến 3h, không ngủ được."
Cũng không thể nói cho Tịnh Y biết lần đầu tiên Chu Mẫn nhận được vai diễn có thoại còn có tận mười câu, vừa nghĩ đến Chu Mẫn liền không ngủ được.
Quá là hứng phấn.
Tịnh Y buông mặt cô ra.
Lão già kia sao lại ác độc như vậy? Chu Mẫn còn trẻ lại dày vò đứa nhỏ này đến 3h sáng, Tịnh Y tất nhiên bất bình nhưng cũng không dám làm gì, ai bảo y không có tiền chứ.
- Em mau về phòng ngủ bù đi, một lát chị gọi em dậy ăn trưa, lịch chụp ảnh là hai giờ, đến lúc đó không được vừa chụp ảnh vừa ngủ gật có biết không?
Chu Mẫn đáp một tiếng kéo vali tiến vào phòng.
Cũng không phải bình thường mà Tịnh Y nói câu này, năm trước Chu Mẫn vừa chụp ảnh vừa ngủ, cả ngày đều không tỉnh táo dày vò nhân viên của đoàn rất lâu, đến Tịnh Y đứng bên ngoài thấy cũng sốt ruột hết cả lên.
Cuối cùng cũng không cần phải nói, tất nhiên đổi người diễn luôn chứ sao.
Bọn họ cũng không muốn hợp tác với người vô trách nhiệm, cứ như vậy uy tín của Chu Mẫn bị kéo xuống thêm một bậc.
Lần này nếu xảy ra sai sót gì, chỉ sợ thật sự Chu Mẫn phải rút ra khỏi ngành giải trí hoặc kêu lão già kia đập tiền đại vào một bộ phim rồi đưa Chu Mẫn vào chọn đại một vai cho cô.
Những đoàn phim khác cảm thấy bọn họ chứa không nổi con ông trời này.
Mấy năm qua làm quản lí của Chu Mẫn, Tịnh Y tất nhiên cũng khổ tâm muốn chết, tuy vào công ty lâu mấy năm nhưng mức lương chưa vượt quá 1 ngàn tệ, ra bên ngoài làm bán thời gian một tháng kiếm còn được hơn 3 ngàn.
Người khác flop cũng biết tìm đường ngoi đầu lên hớp chút không khí rồi chìm xuống lại, còn Chu Mẫn đến chòi đầu lên hớp một chút không khí cũng không hớp nổi, như vậy mà không bị chết ngạt cũng thật tài.
Chu Mẫn vừa bước vào phòng khách sạn liền lăn lên giường, cái giường này tuy so với ở biệt thự không êm bằng cũng không tưng bằng nhưng cũng rất lớn, đây là phòng phổ thông của khách sạn, diễn viên chính được ở phòng chủ tịch đãi ngộ cũng rất tốt.
Chu Mẫn không thay quần áo cởi áo khoác ngoài quăng lên sofa liền vùi đầu vào chăn mà ngủ, chưa ngủ được năm phút cô liền ngồi bật dậy soạn một tin nhắn gửi cho Tử Minh mới nằm xuống an tâm mà ngủ tiếp.
Chu Mẫn cảm thấy bản thân làm vậy không có gì không ổn.
Đến giờ ăn trưa Tịnh Y với Chu Mẫn đi xuống sảnh khách sạn gọi vài món, ăn xong cô liền chạy về phòng ngủ đến một giờ rưỡi bị Tịnh Y gõ cửa đánh thức.
Lần này Chu Mẫn cảm thấy rất bất an, cảm giác mỗi lúc một mảnh liệt.
Tịnh Y vừa vào đã đi thẳng tới sofa ngã người lên.
- Chị nghe nói buổi chiều sẽ có người đến xem tiến triển tình hình quay phim, em chuẩn bị tâm lý một chút, bọn họ có nói gì cũng phải nhịn, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng.
Chu Mẫn vẫn chưa tỉnh ngủ gật đầu qua loa. Lúc đến chỗ chụp ảnh Chu Mẫn mới biết tại sao Tịnh Y lúc nãy nói với mình phải chuẩn bị tâm lý.
Chu Lạc đến đoàn làm phim làm gì? Tuy hai người đều học diễn viên nhưng Chu Lạc chỉ mới mười tám tuổi là sinh viên đại học năm nhất nếu muốn đóng phim cũng phải chờ đến năm hai, Chu Mẫn lục lọi trí nhớ một chút, trong tiểu thuyết hình như cũng có phân đoạn Chu Lạc gặp Chu Mẫn ở đoàn phim, nhưng mà lúc nãy nguyên thân đã gã cho nam chính rồi.
Khỏi cần nói cũng biết Chu Lạc hận người chị này bao nhiêu, nói là đến quan sát tiến triển quay phim nhưng thật ra y chính là ngán chân người khác, còn ngán chân Chu Mẫn không hoàn thành tốt buổi chụp ảnh, cuối cùng phim này cũng đổi diễn viên, nguyên thân trở về nhà liền bị mẹ con Tử Hào không cho đi đóng phim nữa, ở nhà làm người giúp việc cho bọn họ.
Chu Mẫn nghe lời này liền phản bác:" Sao chị lại nói khó nghe như vậy? Cái gì mà lão già, có tiền chính là tiên chính là phật, không già chút nào."
Tịnh Y nắm chặt vô lăng xe cố bình tĩnh, không thể trách Chu Mẫn được, còn trẻ ai lại muốn sống khổ sở, chưa kể đến Chu Mẫn còn không có được bao nhiêu tài nguyên của công ty, Chu Gia cũng không đưa ra tài nguyên gì, chẳng trách.
- Chuyện này chị giữ bí mật cho em, đừng để người ngoài biết có biết chưa.
Chuyện này cần phải nói nữa sao, Chu Mẫn tất nhiên biết, bọn họ sớm muộn cũng ly hôn tốt nhất không nên công khai, mặc dù Chu Mẫn có thể công bố tin này kéo thêm chút fan cho mình.
Nếu là nghệ sĩ khác chỉ sợ công bố tin đã lập gia đình sẽ mất fan nhưng người Chu Mẫn cưới chính là Tử Minh đó, nhìn cái nhan sắc đó đi, còn gia thế ở phía sau nữa chỉ sợ công khai xong còn kéo thêm một đám fan girl cho Tử Minh.
Chu Mẫn:" Em biết rồi mà, người chuyên nghiệp như em sẽ không phạm sai lầm để người quán lí như chị đau đầu đâu."
Tịnh Y hờ hững đáp một tiếng:" Em rất chuyên nghiệp sao? Đúng thật em rất chuyên nghiệp, lựa kịch bản cũng rất kỹ, một năm đóng chưa đến hai bộ phim, rất chuyên nghiệp."
Chu Mẫn nghe câu này lập tức ngậm miệng.
Cô chắc chắn Tịnh Y chính là mẹ kế của công chúa bạch tuyết chuyển thế, lời nói ra sao ác độc được như vậy chứ.
Trên đường đi Tịnh Y mua bốn cái bánh bao, mỗi người hai cái coi như ăn sáng, Chu Mẫn cũng không thể không ăn, ai bảo sức ăn của cô lớn quá làm gì, ăn mấy cái bánh kẹp kia căn bản chỉ đủ lót dạ cho những món khác mà thôi.
Ăn xong hai cái bánh bao Chu Mẫn lôi kịch bản ra đọc thêm một chút, bởi vì hôm qua Chu Mẫn bị mất ngủ nên tranh thủ ngủ bù thêm một lát.
Xe từ Giang Nam qua thành phố bên cạnh cũng phải lái đến gần hai tiếng, Chu Mẫn có thể ngủ thêm hai tiếng nữa.
Cô mơ màng liền bị gọi Tịnh Y gọi dậy.
Khách sạn bọn họ ở lần này tương đối lớn là do đạo diễn thuê cho bọn họ, gần như bao hết tầng 5, hai người đến sau đạo diễn hay diễn viên khác đều đến bốn năm ngày trước, Chu Mẫn cũng không có vai diễn không cần đến nhưng hai hôm trước đạo diễn muốn Chu Mẫn với nam chính có cơ hội tiếp xúc, thuận tiện cho lúc quay phim hơn.
Dù sao vai Chu Mẫn nhận lần này chính là bạch nguyệt quang trong lòng nam chính, chẳng qua người trong lòng của nam chính bị bệnh ung thư mà qua đời nếu không chỉ sợ đã lấy nhau rồi, đạo diễn này họ Dư phim của ông rất được mọi người thích, vừa bi thương lại có chút ngọt ngào khiến cho người ta xem là không dứt ra được, đừng nói giới trẻ bây giờ những người nội trợ cũng thích xem phim của ông vào buổi trưa.
Tịnh Y đi phía trước tay kéo vali của mình đi đến quầy lễ tân báo tên.
Chu Mẫn đi theo phía sau, tay cũng kéo theo vali mà nhìn một vòng.
Vì một bộ phim mà thuê một khách sạn lớn như vậy, Chu Mẫn lần này chính là nhờ Tịnh Y mới được đặt chân vào chỗ sang trọng như vậy.
Mùi tiền thật thơm.
Phòng của hai người ở tầng năm, tầng đó đều là diễn viên những người liên quan đến bộ phim lần này, biên tập cũng ở đó.
Tịnh Y lúc này mới để ý đến quầng thâm dưới mắt Chu Mẫn, liền bưng lấy mặt cô mà ngó qua lại.
- Sao lại có quầng thâm dưới mắt? Em không ngủ được? Lúc lên xe chị còn tưởng em nhàm chán không có việc gì làm mới ngủ, hoá ra là thiếu ngủ?
Chu Mẫn thở dài:" Hôm qua em thức đến 3h, không ngủ được."
Cũng không thể nói cho Tịnh Y biết lần đầu tiên Chu Mẫn nhận được vai diễn có thoại còn có tận mười câu, vừa nghĩ đến Chu Mẫn liền không ngủ được.
Quá là hứng phấn.
Tịnh Y buông mặt cô ra.
Lão già kia sao lại ác độc như vậy? Chu Mẫn còn trẻ lại dày vò đứa nhỏ này đến 3h sáng, Tịnh Y tất nhiên bất bình nhưng cũng không dám làm gì, ai bảo y không có tiền chứ.
- Em mau về phòng ngủ bù đi, một lát chị gọi em dậy ăn trưa, lịch chụp ảnh là hai giờ, đến lúc đó không được vừa chụp ảnh vừa ngủ gật có biết không?
Chu Mẫn đáp một tiếng kéo vali tiến vào phòng.
Cũng không phải bình thường mà Tịnh Y nói câu này, năm trước Chu Mẫn vừa chụp ảnh vừa ngủ, cả ngày đều không tỉnh táo dày vò nhân viên của đoàn rất lâu, đến Tịnh Y đứng bên ngoài thấy cũng sốt ruột hết cả lên.
Cuối cùng cũng không cần phải nói, tất nhiên đổi người diễn luôn chứ sao.
Bọn họ cũng không muốn hợp tác với người vô trách nhiệm, cứ như vậy uy tín của Chu Mẫn bị kéo xuống thêm một bậc.
Lần này nếu xảy ra sai sót gì, chỉ sợ thật sự Chu Mẫn phải rút ra khỏi ngành giải trí hoặc kêu lão già kia đập tiền đại vào một bộ phim rồi đưa Chu Mẫn vào chọn đại một vai cho cô.
Những đoàn phim khác cảm thấy bọn họ chứa không nổi con ông trời này.
Mấy năm qua làm quản lí của Chu Mẫn, Tịnh Y tất nhiên cũng khổ tâm muốn chết, tuy vào công ty lâu mấy năm nhưng mức lương chưa vượt quá 1 ngàn tệ, ra bên ngoài làm bán thời gian một tháng kiếm còn được hơn 3 ngàn.
Người khác flop cũng biết tìm đường ngoi đầu lên hớp chút không khí rồi chìm xuống lại, còn Chu Mẫn đến chòi đầu lên hớp một chút không khí cũng không hớp nổi, như vậy mà không bị chết ngạt cũng thật tài.
Chu Mẫn vừa bước vào phòng khách sạn liền lăn lên giường, cái giường này tuy so với ở biệt thự không êm bằng cũng không tưng bằng nhưng cũng rất lớn, đây là phòng phổ thông của khách sạn, diễn viên chính được ở phòng chủ tịch đãi ngộ cũng rất tốt.
Chu Mẫn không thay quần áo cởi áo khoác ngoài quăng lên sofa liền vùi đầu vào chăn mà ngủ, chưa ngủ được năm phút cô liền ngồi bật dậy soạn một tin nhắn gửi cho Tử Minh mới nằm xuống an tâm mà ngủ tiếp.
Chu Mẫn cảm thấy bản thân làm vậy không có gì không ổn.
Đến giờ ăn trưa Tịnh Y với Chu Mẫn đi xuống sảnh khách sạn gọi vài món, ăn xong cô liền chạy về phòng ngủ đến một giờ rưỡi bị Tịnh Y gõ cửa đánh thức.
Lần này Chu Mẫn cảm thấy rất bất an, cảm giác mỗi lúc một mảnh liệt.
Tịnh Y vừa vào đã đi thẳng tới sofa ngã người lên.
- Chị nghe nói buổi chiều sẽ có người đến xem tiến triển tình hình quay phim, em chuẩn bị tâm lý một chút, bọn họ có nói gì cũng phải nhịn, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng.
Chu Mẫn vẫn chưa tỉnh ngủ gật đầu qua loa. Lúc đến chỗ chụp ảnh Chu Mẫn mới biết tại sao Tịnh Y lúc nãy nói với mình phải chuẩn bị tâm lý.
Chu Lạc đến đoàn làm phim làm gì? Tuy hai người đều học diễn viên nhưng Chu Lạc chỉ mới mười tám tuổi là sinh viên đại học năm nhất nếu muốn đóng phim cũng phải chờ đến năm hai, Chu Mẫn lục lọi trí nhớ một chút, trong tiểu thuyết hình như cũng có phân đoạn Chu Lạc gặp Chu Mẫn ở đoàn phim, nhưng mà lúc nãy nguyên thân đã gã cho nam chính rồi.
Khỏi cần nói cũng biết Chu Lạc hận người chị này bao nhiêu, nói là đến quan sát tiến triển quay phim nhưng thật ra y chính là ngán chân người khác, còn ngán chân Chu Mẫn không hoàn thành tốt buổi chụp ảnh, cuối cùng phim này cũng đổi diễn viên, nguyên thân trở về nhà liền bị mẹ con Tử Hào không cho đi đóng phim nữa, ở nhà làm người giúp việc cho bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook