Kể từ khi biết rằng địa phủ sẽ không bỏ qua cho tà vật kia, Hạ Anh đã ngưng chú ý quá nhiều đến vụ án của Ngưu Trí Cường, cống hiến hết mình cho công việc của Khoa pháp y.Dần dần cô hiểu ra rằng công việc của Khoa pháp y không đơn giản chỉ là khám nghiệm tử thi mà còn có những việc lặt vặt như họp hội nghị, giấy tờ phải làm hàng ngày.

Chưa kể đến các loại hoạt động phải tham gia.Công việc bận rộn dường như khiến cho thời gian trôi qua nhanh chóng, cho đến một hôm Lăng Sảng bỗng chạy đến phàn nàn với cô, nói rằng lãnh đạo yêu cầu bọn họ sửa sang tài liệu trong vụ án của Ngưu Trí Cường và chuẩn bị chuyển giao.“Sắp phá án rồi, vì cái gì mà phải chuyển giao cơ chứ!” Lăng Sảng phàn nàn với Hạ Anh.“Chắc lãnh đạo cũng có những suy tính của mình.” Hạ Anh an ủi, “Chuyển giao đến chỗ nào thế?”Lăng Sảng lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là chuyển giao cho một tổ điều tra đặc biệt.”“Trịnh Lực thì sao?”“Tỉnh rồi, phía bệnh viện nói rằng không có gì trở ngại, tinh thần cũng bình thường, chỉ là chúng tôi còn chưa kịp ghi lại lời khai.

Nhưng mà trung tâm giám định nói rằng vết máu trên quần áo và rìu của Trịnh Lực quả thật là của Ngưu Trí Cường.

Vì vậy tôi chắc chắn gã ta là hung thủ.”Hạ Anh, người biết toàn bộ chân tướng, không khỏi thở dài, “Nếu đã được chuyển giao ra ngoài thì chắc hẳn sẽ có người đi điều tra, cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá.”Tuy nói vậy, nhưng Hạ Anh mơ hồ nhận ra rằng, vụ án bị chuyển giao có lẽ là do có người đã nhận ra điều gì đó giống cô.Nhưng mà vậy lại càng tốt, Trịnh Lực đỡ phải mang tội cố ý giết người……Nhân giới và địa phủ cùng lúc điều tra, tà vật kia cũng không trốn được lâu nữa đâu.Buổi chiều, Hạ Anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ người môi giới của công ty bất động sản, nói rằng có một căn phòng rất phù hợp với yêu cầu của cô, hỏi cô có muốn đến xem không.Hạ Anh và người môi giới hẹn nhau đi xem phòng sau khi tan làm.Vị trí căn nhà cách đơn vị khoảng 1km, vì không gần đường chính nên hơi hẻo lánh.


Bên cạnh tiểu khu có một cái hồ nhỏ, mùa hè có hơi nước, có thể phần nào giảm bớt nhiệt độ.Điều khiến Hạ Anh hài lòng là cây xanh ở đây không tồi, linh khí trong không khí cũng dồi dào hơn hầu hết các khu vực trong thành phố.Mặc dù bây giờ Hạ Anh không cần dựa vào linh khí để tu luyện, nhưng nơi tràn ngập linh khí vẫn khiến cô thấy thoải mái.“Diện tích xanh hóa của tiểu khu này lên tới 50%, môi trường rất tốt.

Ven hồ còn có thảm cỏ xanh mát, sáng hay tối đều có rất nhiều người đi dạo.Người môi giới vừa giới thiệu, vừa dẫn Hạ Anh đến trước một tòa nhà, “Chính là ở tầng 8, không cao cũng không thấp, diện tích cũng không lớn, phù hợp nhất với những nhân viên văn phòng như cô.”Hạ Anh ngẩng đầu liếc nhìn, tòa nhà này tổng cộng có 16 tầng, phía trước lẫn phía sau đều không có vật cản, về phương diện ánh sáng chắc chắn không có vấn đề.Người môi giới dùng chìa khóa mở cửa đại sảnh, hai người cùng bước vào thang máy.Sau khi vào thang máy, Hạ Anh thấy một bóng đen đang ngồi xổm trong góc.Khóe miệng cô co giật.

Hạ Anh không biết do công pháp cô tu luyện có vấn đề, hay đơn giản là do cô xui xẻo, chứ tại sao cô luôn gặp phải những “thứ” này.Có lẽ cảm nhận được sinh khí của người sống, bóng đen bắt đầu di chuyển chậm chạp.Hạ Anh lặng lẽ di chuyển vị trí, ngăn cách bóng đen và người môi giới.Đến khi ra khỏi thang máy, Hạ Anh phát hiện bóng đen cũng không đi theo, mà nó chỉ ở trong thang máy.Sau khi xem một lượt phòng ở, Hạ Anh cảm thấy khá vừa lòng, đặc biệt là từ ban công có thể nhìn thẳng ra hồ nước, phong cảnh rất tốt.

Tuy rằng gia cụ hơi ít, nhưng cô có thể tự bổ sung vào.Ký xong hợp đồng, Hạ Anh chờ đến cuối tuần để bắt đầu chuyển nhàVì không có quá nhiều đồ vật, các vật lớn sẽ nhờ bên bưu điện thành phố chuyển qua, nên Hạ Anh chỉ cần mang theo vali chứa những vật dễ vỡ.Kéo vali vào trong thang máy, cô vẫn thấy bóng đen đang ngồi ở góc, nhưng hơi thở đã yếu hơn trước.

Cứ đà này e rằng sớm muộn cũng sẽ tiêu tan.Thấy nó không có ý định hại người, Hạ Anh thở dài, phá vỡ một viên châu ngưng tụ từ âm khí rồi ném qua.Bóng đen hấp thu âm khí, cuối cùng biến trở lại hình dáng ban đầu.Đến lúc này Hạ Anh mới phát hiện, thì ra nó không phải con người, mà là linh hồn của một con chó.


Cần thận xác định chủng loại, là một con chó lông vàng, hơn nữa còn rất đẹp.

Trông nó rất ngoan, hai mắt ươn ướt.Hạ Anh vẫy vẫy tay, ý bảo lông vàng đi tới.

Sau đó cô nhẹ nhàng xoa cái đầu lông xù của nó, nhỏ giọng hỏi: “Sao cứ ở trong thang máy mãi thế?”Con chó lông vàng vẫy mạnh đuôi, “Gâu gâu!”Hạ Anh ngồi xổm xuống, phát hiện phần cổ của lông vàng có một vết thắt sâu, hẳn đấy là nguyên nhân khiến nó chết.Thông thường hồn ma sau khi chết sẽ không ở mãi một chỗ quá lâu, ngoại trừ một số ít có sự ám ảnh lớn mới ở lại nơi mình tử vong hoặc về nơi sinh thời còn lưu luyến.Mà con chó lông vàng này……Hạ Anh nghĩ, thang máy có lẽ là nơi nó chết.Những bi kịch tương tự không phải chưa từng xảy ra…..Rất nhiều thang máy không cảm nhận được sự hiện diện của thú cưng, nên nhiều thú cưng dễ dàng bị kẹp trong thang máy, sau đó gặp nguy hiểm.Nhưng dù thế nào, cũng là do sự bất cẩn của chủ vật nuôi.Hạ Anh ấm giọng thảo luận với lông vàng: “Trước tiên chị thu em vào trong hạt châu, chờ đến khi gặp âm sai thì đưa em đi đầu thai, được không?”Đây là thuật pháp Hạ Anh mới học được gần đây, có thể thu hồn ma vào trong hạt châu ngưng tụ từ âm khí.So với việc trực tiếp dùng ngưng khí quyết để phong ấn, cách này ít ảnh hưởng tới âm hồn nhất, âm khí trong âm châu còn có thể phát huy tác dụng dưỡng hồn.Chó lông vàng liếm tay Hạ Anh, tỏ vẻ đồng ý.Cất âm châu chứa hồn phách của lông vàng, Hạ Anh vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy một cặp đôi đang giận dỗi nhau.Khuôn mặt cô gái đầy vẻ không vui, còn chàng trai thì kiên nhẫn dỗ dành.“Huyên Huyên, em đừng giận! Chúng mình có thể nuôi con khác mà! Anh vừa nhận được địa chỉ nuôi chó từ chỗ bạn, hai hôm sau chúng mình đi xem, nhất định sẽ tìm được một con ngoan ngoãn hơn.”“Nhưng nó không phải là Ưu Ưu của em.” Cô gái vừa nói vừa bật khóc, “Anh đã hứa với em sẽ chăm sóc nó thật tốt, vậy mà em chỉ mới đi có mấy ngày, Ưu Ưu đã…..”“Cũng đâu thể trách anh được, anh cũng đâu biết rằng thang máy sẽ gặp trục trặc! Huyên Huyên à em đừng khóc……”Cuộc nói chuyện của hai người khiến Hạ Anh đang định đi liền ngừng lại, cô nhìn chằm chằm vào chàng trai rồi đột nhiên nói: “Có phải hai người nuôi một con chó lông vàng có đốm trắng hình trái tim ở bụng không?”Nghe những lời Hạ Anh nói, cô gái bỗng ngưng khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Hạ Anh, “Sao cô biết, cô từng gặp được Ưu Ưu sao?”Hạ Anh liếc nhìn chàng trai đột nhiên trở nên căng thẳng, chỉ về phía sau hắn ta: “Nó ở ngay đó, luôn đi theo hai người.”Giọng điệu cô rất bình tĩnh, nhưng lại khiến sống lưng của cặp đôi lạnh toát.Đặc biệt là chàng trai, hắn cứng cổ, quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau rỗng tuếch, lập tức thở dài nhẹ nhõm, quay người tức giận nói với Hạ Anh: “Cô nói bậy bạ cái gì! Phía sau chúng tôi làm gì có con chó nào!”Hạ Anh giả vờ kinh ngạc: “Hình như nó bị thương, trên cổ có vết thắt rất sâu!”Chàng trai dường như đột nhiên nhớ tới gi đó, không khỏi run rẩy toàn thân: “Mày là từ đâu tới, đồ lừa đảo! Mày mà còn nói nhảm nữa tao sẽ báo cảnh sát đấy!”Giọng điệu chàng trai có vẻ hung ác, nhưng cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu.Hạ Anh lơ hắn ta, nhìn về phía cô gái nói: “Cô có muốn gặp lại nó không?”Cô gái sửng sốt: “Nhưng mà Ưu Ưu….đã chết.”Từ khi cô ấy biết chuyện Ưu Ưu gặp nạn liền vẫn luôn muốn gặp nó lần cuối.

Nhưng bạn trai nói rằng vì để Ưu Ưu sớm được yên giấc ngàn thu, hắn ta đã tìm một chỗ chôn trước khi cô ấy kịp trở về……Hạ Anh có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của cô gái dành cho chó, cô mỉm cười: “Chỉ cần cô muốn, tôi sẽ giúp cô gặp nó.


Hơn nữa, cô không muốn biết nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của nó sao?”Hạ Anh ám chỉ nhìn về phía chàng trai.

Cô thấy trên người hắn có lớp trọc khí rất dày, hơn nữa trong đó còn có một chút mùi máu.

Lại nhớ đến cuộc trò chuyện của hai người lúc nãy, thủ phạm gây ra cái chết của lông vàng liền trở nên rõ ràng.Cô gái có vẻ kinh nghi*, nhìn bạn trai mình rồi lại nhìn Hạ Anh.*kinh nghi: kinh ngạc và nghi hoặc.Sắc mặt chàng trai biến đổi, vươn tay kéo lấy bạn gái: “Đừng nghe cô ta nói bậy bạ, Huyên Huyên à, mình đi thôi em!”Cô gái tên Huyên Huyên dường như bỗng bừng tỉnh, giãy khỏi tay chàng trai, chạy về phía Hạ Anh, chắc nịch nói: “Tôi muốn gặp Ưu Ưu!”“Em điên à! Cô ta là kẻ lừa đảo!” Chàng trai ở phía sau gào lên.Huyên Huyên phớt lờ bạn trai, nhìn Hạ Anh đầy mong đợi.Hạ Anh nhẹ nhàng lướt qua trước mắt cô gái tên Huyên Huyên, lặng lẽ thả hồn phách của lông vàng ra khỏi âm châu.“Ưu Ưu!”Huyên Huyên vừa mở mắt liền thấy bóng dáng của chó cưng.

Cô ấy phấn khích lao về trước, lại nhận ra mình chỉ xuyên qua không khí.Thấy cô ấy ngã ngồi dưới đất, Hạ Anh thương cảm nói: “Nó chết rồi.”Huyên Huyên sững sờ ngồi dưới đất, sau đó gào khóc.Chó lông vàng lo lắng chạy quanh, lè lưỡi định liếm mặt cô ấy.

Tiếc rằng nó không thể chạm vào chủ nhân của mình như trước nữa.Chàng trai nhìn bạn gái mình đang khóc lớn, nhận ra rằng cô ấy có lẽ thật sự nhìn thấy gì đó, sợ đến mức lắp bắp: “Huyên, Huyên, anh còn có việc, anh đi trước đây……” Nói rồi quay người bỏ chạy.Hạ Anh hừ lạnh một tiếng, vung tay, một cỗ trọc khí bay về phía chàng trai.Trọc khí trên người chàng trai vốn đã dày đặc, thêm vào của Hạ Anh, chỉ sợ sẽ gặp xui xẻo mãi.


Tất nhiên, gieo nhân nào gặt quả nấy, đáng đời!Chờ đến lúc tâm trạng của Huyên Huyên bình tĩnh trở lại, Hạ Anh nói: “Có một số việc không chỉ nghe từ một phía.

Nếu thú cưng của cô xảy ra chuyện do thang máy trục trặc, vậy thì đến chỗ quản lý bất động sản yêu cầu lời giải thích.

Nếu không phải……tôi nghĩ cô càng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.”Nếu đã biết toàn bộ sự thật mà vẫn quyết định ở bên kẻ đầy trọc khí kia, Hạ Anh cũng sẽ không có gì để nói, cô đã nhắc nhở mọi thứ mình có thể nhắc nhở.“Cảm ơn.” Huyên Huyên ôm chó cưng đầy vô vọng, đôi mắt hoe đỏ nói lời cảm ơn với Hạ Anh.“Tôi muốn tạm thời mang hồn phách nó đi.” Hạ Anh không nỡ để chủ chó hai người chia lìa, nhưng người và quỷ có hai con đường khác nhau, cố chấp đi chung chỉ có thể gây ra tai nạn.

“Nó cần nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tôi sẽ đưa nó đi đầu thai chuyển kiếp.”Linh hồn động vật vốn không mạnh bằng của con người, linh hồn của lông vàng cũng không đủ ổn định, đến địa phủ cũng sẽ chịu đau khổ, còn không bằng tĩnh dưỡng ở chỗ cô.

Sau khi hồi phục thì tìm một âm sai đưa nó đến địa phủ.Huyên Huyên có hơi luyến tiếc, nhưng sau khi do dự, cô ấy gật đầu đồng ý.Hạ Anh thu hồi linh hồn chó lông vàng vào hạt châu màu bạc, nhìn đôi mắt trông mong của cô gái, thở dài nói: “Trước khi nó rời đi, cô có thể đến thăm nó mỗi ngày.”Đôi mắt Huyên Huyên sáng lên: “Thật sao?”“Ừm.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương