Tôi Dựa Vào Vũ Lực Xoay Chuyển Giới Giải Trí
-
Chương 4: Thanh Sơn Hữu Tư (4)
Hai năm qua Tần Tư Tranh tùy ý làm bậy, anti-fan chất như núi.
Trong đó có một blogger tư nhân rất lớn【 Tịnh Thời 】, nói là blogger nhưng xưa nay hắn viết bài đều dựa theo tâm tình của chính mình, không nhận quảng cáo không tiếp tẩy trắng, chỉ chuyên chú hắc Tần Tư Tranh.
Hắn nhìn thấy bức ảnh ga trải giường của Tần Tư Tranh, không tới mấy phút sau load lại đã biến mất, lập tức suốt đêm viết một bài văn dài, từng chữ như châu như ngọc, khiến cho anti-fan của Tần Tư Tranh sảng khoái từ đầu đến chân.
【 Tịnh Thời 】 cũng trực tiếp vọt thẳng lên hot search, lượt xem cao tới ngàn vạn, lượt chuyển phát lên đến trăm vạn, đem chiều gió mạnh mẽ kéo trở lại, còn mang theo nhịp điệu "trải ga trải giường", Giang Khê tức giận đến mắng chửi người.
Hồng Tuyết Phi Phi là fan lớn của Tần Tư Tranh, thanh danh trong giới rất vang, tại thời điểm trước của Tần Tư Tranh đều công khai biểu thị sẽ không thoát fan, tin tưởng cậu vẫn là thiếu niên hết sức chân thành kia.
Cô cùng Tịnh Thời hai người như nước với lửa, một người tận lực hắc, một người fan mẹ ruột, ba ngày hai bữa, gặp mặt lần nào xé nhau lần đó.
Hồng Tuyết Phi Phi trực tiếp điểm danh Tịnh Thời, để cho hắn đi ra battle.
Có cô là dẫn đầu, các Tiểu Cầm Huyền lần thứ hai chậm rãi đoàn kết lại, hơn nữa Tần Tư Tranh đã đáp lại các cô, cũng làm cho các cô có dũng khí phản kích tại thời điểm đối mặt với anti-fan.
Mấy ngày nay Tần Tư Tranh hơi hơi thích ứng một chút với cái thế giới mới này, cùng thế giới cũ của cậu không sai biệt lắm, khoa học kỹ thuật không có đặc biệt phát triển cũng không lạc hậu, cho nên không quá vất vả.
Cậu nhờ Giang Khê mua một bao cát và treo ở trong nhà.
Kỹ xảo quyền anh mặc dù không có quên, nhưng độ linh hoạt của thân thể mới hoàn toàn không được, phản ứng cũng chậm hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả khi cậu tắm xong đi ra còn có thể bị vấp ngưỡng cửa ngã.
Đối với thế giới này cậu chưa quen thuộc, đối với giới giải trí càng là không biết gì.
Ngoại trừ Từ Chiêu gọi cậu đi ra ngoài không thì cậu liền ngộp ở nhà luyện quyền, kiếp trước cậu có thói quen để mình trần luyện quyền, nhưng vừa nhìn thấy hai hạt đậu hồng bị xỏ lỗ kia cậu liền tê cả da đầu, không thể làm gì khác hơn là tìm một cái áo phông rộng rãi mặc vào, nhắm mắt làm ngơ.
Cậu mới luyện nửa giờ chuông cửa liền vang lên, Giang Khê đẩy cửa tiến vào, "Ca, chúng ta đi sao?"
"Cậu chờ một chút, tôi thay quần áo." Tần Tư Tranh thu quyền, tiện tay lau mồ hôi trên trán, mặt mũi thanh niên diễm lệ lại thêm một tia dã tính.
Giang Khê nuốt nước miếng.
Từ Chiêu tìm một phòng tập thể hình tư nhân, hơn phân nửa đều là người trong giới, tính riêng tư rất tốt.
Tần Tư Tranh dựa theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác đến phòng thay quần áo, thời điểm thay quần áo cậu nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra người trước mắt là ai, vai chính công bên trong nguyên tác, Lục Tiện Thanh.
Là người thầm mến khó nói của nguyên chủ "Tần Tư Tranh", vì hắn mà xỏ nhiều lỗ như vậy, còn lén lút tự chơi chính mình trước poster của hắn.
Người đàn ông tay đặt ở trên cửa, tùy ý ngước mắt lên, đôi lông mày khẽ nhếch.
Lục Tiện Thanh tóc hơi ẩm, có chút lộn xộn mà đáp ở trên trán, trên tai đeo một cái tai nghe màu đen, từng giọt mồ hôi thuận theo hình dáng xinh đẹp của xương quai xanh đi vào áo ba lỗ.
Cơ bắp cánh tay cân đối, đường cong eo và bụng uốn lượn qua lớp áo thể thao ba lỗ mỏng manh, không khó để tưởng tượng cơ thể được bao bọc dưới lớp vải là như thế nào.
Tần Tư Tranh không tự chủ được nuốt nước miếng, hắn có một dáng người tuyệt vời như vậy, gần như khắc sâu sự hấp dẫn của mình vào trong xương.
Cậu đã đánh quyền anh nhiều năm và nhìn thấy đủ loại dáng người, nhưng không ai trong số họ có dáng người cân đối và đẹp như hắn!
Mỗi một thớ cơ đều phát triển đúng chỗ, không quá dày cũng không quá mỏng, quả thực là hoàn mỹ!
"Tần Tư Tranh." Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng.
Đáy mắt hắn hàm chứa một tia nghiền ngẫm, thời điểm nói chuyện yết hầu khẽ nhúc nhích, trong ánh mắt đen kịt cất giấu một cỗ u ám không thể nhận ra cùng một loại cảm xúc không cách nào hình dung được.
"Chào ngài." Tần Tư Tranh nhìn lén bị bắt quả tang, lúng túng lui về phía sau một bước.
Ngài?
Lục Tiện Thanh hướng cậu đi tới, đôi mắt hẹp dài hơi rủ xuống, rơi vào nửa người trên của Tần Tư Tranh, đầu ngón tay hư ảo giật giật hai cái.
"Bạn nhỏ, rất biết cách chơi nha."
Tần Tư Tranh thuận theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, hai cái lỗ sau khi tháo xuống cặp khuyên ngực hiện lên rõ ràng ở trước mắt.
Lục Tiện Thanh cao hơn Tần Tư Tranh rất nhiều, tư thế này giống như là đem cậu vây ở tủ quần áo cùng trong lòng. Quanh năm thi đấu quyền anh, độ nhạy cảm đối với nguy hiểm của Tần Tư Tranh cực cao.
Thời điểm bị nhìn chằm chằm lông tơ khắp người đều dựng đứng lên theo phản xạ, ánh mắt đó phảng phất như là một cái vực sâu không đáy.
Cậu theo bản năng nắm chặt tay, ở trong lòng đánh giá xem mấy đấm có thể đem hắn đánh ngã.
Dựa theo thân hình của hắn, cậu dùng toàn lực đánh hai đấm hẳn là đủ đi?
Không cẩn thận đánh chết liền hỏng bét.
Tần Tư Tranh ở trong lòng âm thầm đánh giá thời cơ ra chiêu.
Nếu hắn dám táy máy tay chân, vậy cậu liền một đấm đem hắn đánh ngã, nhưng phải tính toán tốt đâu là tự vệ cùng phòng vệ quá giới hạn, không thể thất thủ.
Lục Tiện Thanh nhìn thấy cậu siết chặt nắm đấm, cưỡng bách chính mình thu hồi tầm mắt từ đôi bàn tay kia, lùi lại mà cầu việc khác, ánh mắt lại rơi vào vành tai hồng hào no đủ của cậu, "Bạn nhỏ, trên người cậu nhiều lỗ như vậy đều có thể dùng."
Tần Tư Tranh thoáng nhíu mày, "Không liên quan đến anh!"
Lục Tiện Thanh khẽ nhướng mày, vươn tay về phía cậu, Tần Tư Tranh cho rằng hắn muốn sờ mình, theo phản xạ tung ra một đấm, sau đó chỉ nghe được một tiếng trầm đục.
Tần Tư Tranh cả kinh, lúc ý thức được, đầu óc cậu trống rỗng, tệ rồi, bản năng của cậu luôn rất nhanh.
"Cái kia... Anh không sao chứ? Tôi không cố ý."
Lục Tiện Thanh sắc mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng tái nhợt hơn, Tần Tư Tranh sắp ngạt thở.
Đầu tiên, nguyên chủ mắng hắn ở trên weibo, gặp mặt không nói hai lời cậu đã đấm hắn ta một phát.
Nguyên chủ rất lạc quan, hơn nữa Tần Tư Tranh cũng rất lạc quan, ở trong lòng cân nhắc từ ngữ, cậu thăm dò hỏi, "Bằng không tôi mang anh đi gặp bác sĩ? Hoặc là bồi thường kinh tế cho anh, anh muốn lựa chọn như thế nào cũng được."
Ánh mắt Lục Tiện Thanh dừng trên xương ngón tay thon dài của cậu, nhàn nhạt nói: "Như thế nào cũng được, vậy xoa bóp cho tôi coi như xong."
Tần Tư Tranh từ chối: "Không được."
Lục Tiện Thanh nở nụ cười, "Không được, vậy tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát, Tần Tư Tranh vô duyên vô cớ đánh Lục Tiện Thanh, tin tức như vậy cậu cảm thấy có thể lên hot search hay không?"
Trong mắt người đàn ông loé lên sự uy hiếp, cố tình bóp chặt lấy mệnh môn của Tần Tư Tranh, cậu không thể vì chuyện này mà lại lên hot search nữa!
Nhịn xuống!
Tần Tư Tranh cắn răng, "Xoa đúng không, được!"
Cậu đưa tay ra, dùng sức ấn vào thái dương sưng tấy của Lục Tiện Thanh, đau đến mức người đàn ông hít vào một hơi, trong lòng cậu thoải mái hơn, càng thêm dùng sức xoa bóp, hắn muốn xoa, cậu liền xoa bóp cho hắn!
Tần Tư Tranh xoa xoa cho hắn một hồi, vừa quan sát sắc mặt của hắn.
Ngoại hình của Lục Tiện Thanh thực sự rất đẹp, trong nguyên tác đã tốn rất nhiều giấy mực để miêu tả ngoại hình của hắn, khi đó Tần Tư Tranh nghĩ rằng tác giả đã quá phóng đại, có lẽ đó chỉ là vấn đề về ngôn từ. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy, cậu cảm thấy không có từ nào để diễn tả vẻ đẹp của Lục Tiện Thanh.
Đôi lông mi dài đen nhánh hơi cong lên, đôi mắt cong bên trong như móc câu, bên ngoài giống như cánh hoa đào dịu dàng nhất mùa xuân, nếp nhăn nông, trên đôi mí mắt mảnh mai mơ hồ có thể có thể nhìn thấy mạch máu.
Hắn giống như một con dao mổ với ánh sáng lạnh lẽo, sắc bén và đầy nguy hiểm.
Nguyên chủ si mê hắn như vậy, thật sự có lý.
Thái dương Lục Tiện Thanh đau nhức, ngược lại trong lòng lại dâng lên một ham muốn, suy nghĩ không thể kìm nén.
Bầu không khí khá hoà thuận, Tần Tư Tranh nhìn đôi mắt hơi nhắm nghiền của Lục Tiện Thanh, ngập ngừng gọi: "Tứ ca."
"Sao?"
"Tôi đã xoá tất cả weibo trước đó."
Lục Tiện Thanh mở mắt ra và không nói gì, thân thủ đem bàn tay của cậu kéo xuống, thuận thế nhéo nhéo xương ngón tay, nhưng hắn buông tay quá nhanh, Tần Tư Tranh không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, liền bị câu nói tiếp theo của hắn làm mất tập trung.
"Cái nào? Cái mà tôi khí tiết tuổi già khó giữ sao?"
Tần Tư Tranh thu tay về.
Lục Tiện Thanh vân vê ngón tay hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại của ngón tay còn sót lại trên trán, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cậu, "Hả? Tôi khí tiết tuổi già ném ở chỗ nào rồi?"
Oan gia ngõ hẹp, Tần Tư Tranh chột dạ không dám nhìn vào mắt Lục Tiện Thanh, cố gắng giải thích nói: "Đó chỉ là nói nhảm, tôi... Thực tế tôi là fan hâm mộ của anh và muốn thu hút sự chú ý của anh."
Lục Tiện Thanh trầm thấp cười một tiếng, da đầu Tần Tư Tranh tê dại, mắng chính là mắng, có thù liền báo thù, anh cười cái gì!
Anh không biết là nó rất đáng sợ sao!
"Fan hâm mộ của tôi? Cậu đã xem bộ phim nào của tôi chưa? Vậy tại sao lại cảm thấy rằng giải thưởng mà tôi giành được không xứng với danh hiệu?"
Tần Tư Tranh lập tức phủ nhận: "Không phải."
Lục Tiện Thanh nắm cằm cậu nâng lên, "Bạn nhỏ, cọ nhiệt có thể, nhưng không thể lấy chuyện khí tiết tuổi già của tôi ra nói, hiểu không?"
Tần Tư Tranh gật đầu lia lịa, hiện tại có kề dao vào cổ cậu cũng không dám nói.
Tại sao cậu chỉ đi tập gym cũng có thể đụng phải hắn!
Gông xiềng trên cằm được nới lỏng, khi Tần Tư Tranh ngẩng đầu lên thì Lục Tiện Thanh đã rời đi rồi.
Cậu như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay và phía sau lưng dính dính cơ hồ ướt đẫm.
Áp lực quá mạnh.
Lục Tiện Thanh rõ ràng không có làm cái gì, nhưng cậu lại cảm thấy cực kì áp bách, khiến cho cậu ngay cả hô hấp cũng chậm lại mấy phần.
Lời trấn an của Từ Chiêu vẫn còn văng vẳng bên tai, vấn đề không nghiêm trọng đâu, đừng hoảng hốt.
Đừng hoảng hốt, aaaaa đó là một vấn đề lớn, cậu thật sự cần phải hoảng loạn.
Nhưng may mắn thay, cậu sắp quay một show tống nghệ, Lục Tiện Thanh là một bông hoa cao lãnh chỉ đóng phim, và họ sẽ không đụng phải nhau trong ít nhất vài tháng.
Chà, thế giới vẫn còn nắng.
———
Vì biết người biết ta, Tần Tư Tranh đã xem qua một lần tất cả các bộ phim điện ảnh của Lục Tiện Thanh, đặc biệt là bộ thứ nhất "Lục Sinh", bộ phim giúp hắn giành được giải ảnh đế đầu tiên.
Hắn vào vai một nghệ nhân xăm hình, vùng vẫy trong vũng bùn lầy lội đầy tội nghiệt, sự u ám và chán chường trong mắt gần như tràn ra khỏi màn hình.
Sau đó có một ngày, trong sinh mệnh đột nhiên xuất hiện một tia sáng. Lần đầu tiên "Tứ ca" cảm nhận được ánh sáng đến ôm ấp hắn, tuy rằng rất đau, nhưng hắn vẫn học cách làm người bình thường, muốn cùng đối phương cùng đứng dưới ánh mặt trời.
Bộ phim bắt đầu có màu sắc và sức sống, và thỉnh thoảng hắn sẽ nở một nụ cười gượng gạo trên khoé miệng.
Thời điểm Tần Tư Tranh nhìn hắn luyện tập cười trước gương, tim đều nhói đau.
Nhưng mà, sự tình lại trái ngược với mong đợi, đối phương là một kẻ dối trá, những ôn nhu toả nắng cùng những lần cố ý tiếp cận đều là có tính toán trước, giả vờ ngoan ngoãn, nịnh nọt, tất cả chỉ vì mục đích lừa gạt của hắn.
"Xin lỗi, tôi chưa bao giờ yêu em, cũng không muốn lại lừa dối em."
Trong tầng hầm lạnh lẽo ẩm thấp, người đàn ông cụp mắt cuống, thời điểm lông mi rũ xuống tạo thành một mảng nhỏ bóng tối dưới mắt, ung dung thong thả đeo găng tay y tế.
Một thanh niên với bộ dạng tinh xảo thanh tú đang bị trói vào khung gỗ.
"Tôi sẽ khiến em trở thành tác phẩm đẹp nhất trên đời."
Tứ ca cúi đầu, đưa tay vuốt ve con mắt của y, ôn nhu đến cực điểm nói: "Em sẽ là bức tranh tốt nhất, chúng ta cùng nhau hoàn thành nó, được không?"
Người thanh niên liều mạng giằng co, trong con ngươi tràn ngập sự sợ hãi, "Không, Tứ ca, Tứ ca không được!"
"Đừng nhúc nhích, tôi không muốn thương tổn em, ngoan, ngoan." Tứ ca nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của y, hắn cầm bút, hoa văn thiết kế được miêu tả trên làn da nhẵn nhụi.
Thanh niên giãy dụa, hoa văn lập tức trở nên cong queo.
"Anh là đồ điên! Đồ điên!"
Ánh mắt Tứ trầm xuống, tiện tay đụng vào một con dao điêu khắc sắc bén, nhẹ nhàng ấn vào xương quai xanh của y, tạo thành một vết thương nông, nghe thấy phía sau có âm thanh ôn nhu truyền đến, thanh niên cả người run lên, "Không ngoan?"
"Tôi không động, tôi không động, Tứ ca không muốn..."
Tứ ca rất hài lòng, lần này hoàn thành công tác mất trọn vẹn ba ngày, mỗi một lần khắc đều dốc hết tâm huyết, vết máu vẫn đang rỉ ra, hắn cúi đầu ôn nhu, quyến luyến mà lau đi.
Người thanh niên run lên, loại cảm giác đó còn đáng sợ hơn cả cái chết, nỗi sợ hãi siết chặt lấy cổ họng đến mức y không thể phát ra âm thanh.
Y khóc lóc, "Tứ ca... Tha, tha cho tôi đi, cầu xin anh, tôi không muốn chết..."
Tứ ca dựa vào cổ y, âm thanh tràn đầy vô hạn quyến luyến cùng ôn nhu: "Em nói cái gì, tôi không nghe rõ, lặp lại lần nữa."
Vừa thấy cổ đau, thanh niên liều mạng giằng co, động mạch cổ bị cắt thống khổ không cách nào chịu được, máu tươi phun ra tung toé, ngay sau đó liền rơi vào hôn mê, rồi tử vong.
Tứ ca miêu tả khuôn mặt của y, "Em bây giờ thật ngoan, nhưng đáng tiếc em không sờ được bức tranh tốt tranh tốt như vậy. Bất quá không sao, tôi sẽ ký tên vì em. Tôi đã nói sẽ cho em trở thành thợ xăm hình tốt nhất, tôi yêu em."
Hắn chụp ảnh tác phẩm của mình rồi đăng lên. Hằn ngồi ở giữa chiếc lồng do chính mình tạo ra, tự đeo gông cùm cho mình, sau đó vẽ một nét dài lên cổ tay, lãnh đạm nhìn máu tươi ồ ạt tuôn ra.
Lúc này ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hắn ngẩng đầu nhìn ánh nắng bẩn thỉu, lông mi khẽ run rẩy giống như cách bướm.
Hắn cười, rồi từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, lúc đó bộ phim đột ngột kết thúc.
Lục Tiện Thanh bởi vì bộ phim này phong thần, và cũng bởi vì bộ phim quá ăn sâu vào lòng người, cho nên đã để lại danh xưng "Tứ ca" này cho tới bây giờ.
Tần Tư Tranh một đời trước đã đi học quyền anh trước khi học xong sơ trung, đối với nghệ thuật càng là một chữ bẻ đôi cũng không biết, mà kỹ năng diễn xuất của Lục Tiện Thanh đã nắm lấy cậu một cách gắt gao, xem phim xong cảm thấy mặt hơi ngứa, đưa tay lên lau một cái mới phát hiện là nước mắt.
Hắn như vậy, tựa hồ nguyên chủ sẽ thích hắn cũng không có gì nghi ngờ.
Nhưng mà, cằm đau quá!
Thời điểm người này nắm cằm cậu một chút cũng không lưu tình, nhất định là hắn đã trả thù cho chính mình vì cú đấm kia!
Tên khốn già thật đáng báo thù! Hãy cẩn thận!
———
Sau khi thay xong quần áo, Tần Tư Tranh chuẩn bị đi đến phòng huấn luyện một người do Từ Chiêu sắp xếp. Làm một pháo hôi trong nguyên tác, sống tổng cộng không quá mười chương, cậu không muốn cứ như vậy mà chết.
Cuộc sống thật tươi đẹp, vì vậy cậu không muốn dính líu đến Lục Tiện Thanh!
Cậu đóng sầm cửa tủ lại, siết chặt nắm tay động viên chính mình, "Trân quý sinh mệnh, rời xa Lục Tiện Thanh!"
Liên tục niệm ba lần động viên chính mình.
Xây dựng tâm lý xong, cậu ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng huấn luyện.
Sinh mệnh tươi đẹp như vậy, cậu mới không cần dính líu quan hệ cùng Lục Tiện Thanh!
Xây dựng sự nghiệp không tốt sao?
Ngoài cửa Lục Tiện Thanh, "?"
Thế nào là rời xa hắn sinh mệnh liền tốt đẹp?
Bất quá, bạn nhỏ này, con ngươi giống như lưu ly, tràn ngập linh khí, một bộ dáng dấp không thể chinh phục, vừa nói trân quý sinh mệnh rời xa hắn, một bên nắm tay tiếp sức cho chính mình.
Có sức sống như vậy, Lục Tiện Thanh suy nghĩ một chút, ở trong lòng so sánh: Giống như... Đoàn trưởng đoàn xiếc thú, chưởng quản một đám khỉ con giống như cậu.
Tần Tư Tranh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới trước mặt huấn luyện viên thể hình, trước tiên hỏi một câu: "Những thứ này đều có thể dùng sao?"
Nhận được đáp án khẳng định của huấn luyện viên, cậu đấm bốc một cách đầy hăng hái đặc biệt có sức lực, một bên vừa đấm một bên vừa niệm: "Trân quý sinh mệnh! Rời xa Lục Tiện Thanh!"
Huấn luyện viên thể hình vốn định dạy cậu nhận biết các thiết bị trước, lời nói đến đầu lưỡi mới phát hiện hoàn toàn không cần, cậu dùng so với mình còn thuần thục hơn.
Huấn luận viên hoàn toàn hỗn loạn.
Đã nói tay trói gà không chặt đâu? Cái này mà gọi là tay trói gà không chặt hả?
————
Tác giả có điều muốn nói:
Diều nhỏ: Tôi thật dũng cảm.
Tứ ca: Em không có tay cũng không sao, nguyên bản là em thích bị đánh.
(*) Trong tiếng Trung: 筝/zhēng: có nghĩa là diều. Từ "Tranh" trong Tần Tư Tranh/秦思筝/Qín Sī Zhēng cũng có nghĩa là diều. Thế nên Tiểu Tranh cũng có nghĩa là Diều nhỏ.
Trong đó có một blogger tư nhân rất lớn【 Tịnh Thời 】, nói là blogger nhưng xưa nay hắn viết bài đều dựa theo tâm tình của chính mình, không nhận quảng cáo không tiếp tẩy trắng, chỉ chuyên chú hắc Tần Tư Tranh.
Hắn nhìn thấy bức ảnh ga trải giường của Tần Tư Tranh, không tới mấy phút sau load lại đã biến mất, lập tức suốt đêm viết một bài văn dài, từng chữ như châu như ngọc, khiến cho anti-fan của Tần Tư Tranh sảng khoái từ đầu đến chân.
【 Tịnh Thời 】 cũng trực tiếp vọt thẳng lên hot search, lượt xem cao tới ngàn vạn, lượt chuyển phát lên đến trăm vạn, đem chiều gió mạnh mẽ kéo trở lại, còn mang theo nhịp điệu "trải ga trải giường", Giang Khê tức giận đến mắng chửi người.
Hồng Tuyết Phi Phi là fan lớn của Tần Tư Tranh, thanh danh trong giới rất vang, tại thời điểm trước của Tần Tư Tranh đều công khai biểu thị sẽ không thoát fan, tin tưởng cậu vẫn là thiếu niên hết sức chân thành kia.
Cô cùng Tịnh Thời hai người như nước với lửa, một người tận lực hắc, một người fan mẹ ruột, ba ngày hai bữa, gặp mặt lần nào xé nhau lần đó.
Hồng Tuyết Phi Phi trực tiếp điểm danh Tịnh Thời, để cho hắn đi ra battle.
Có cô là dẫn đầu, các Tiểu Cầm Huyền lần thứ hai chậm rãi đoàn kết lại, hơn nữa Tần Tư Tranh đã đáp lại các cô, cũng làm cho các cô có dũng khí phản kích tại thời điểm đối mặt với anti-fan.
Mấy ngày nay Tần Tư Tranh hơi hơi thích ứng một chút với cái thế giới mới này, cùng thế giới cũ của cậu không sai biệt lắm, khoa học kỹ thuật không có đặc biệt phát triển cũng không lạc hậu, cho nên không quá vất vả.
Cậu nhờ Giang Khê mua một bao cát và treo ở trong nhà.
Kỹ xảo quyền anh mặc dù không có quên, nhưng độ linh hoạt của thân thể mới hoàn toàn không được, phản ứng cũng chậm hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả khi cậu tắm xong đi ra còn có thể bị vấp ngưỡng cửa ngã.
Đối với thế giới này cậu chưa quen thuộc, đối với giới giải trí càng là không biết gì.
Ngoại trừ Từ Chiêu gọi cậu đi ra ngoài không thì cậu liền ngộp ở nhà luyện quyền, kiếp trước cậu có thói quen để mình trần luyện quyền, nhưng vừa nhìn thấy hai hạt đậu hồng bị xỏ lỗ kia cậu liền tê cả da đầu, không thể làm gì khác hơn là tìm một cái áo phông rộng rãi mặc vào, nhắm mắt làm ngơ.
Cậu mới luyện nửa giờ chuông cửa liền vang lên, Giang Khê đẩy cửa tiến vào, "Ca, chúng ta đi sao?"
"Cậu chờ một chút, tôi thay quần áo." Tần Tư Tranh thu quyền, tiện tay lau mồ hôi trên trán, mặt mũi thanh niên diễm lệ lại thêm một tia dã tính.
Giang Khê nuốt nước miếng.
Từ Chiêu tìm một phòng tập thể hình tư nhân, hơn phân nửa đều là người trong giới, tính riêng tư rất tốt.
Tần Tư Tranh dựa theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác đến phòng thay quần áo, thời điểm thay quần áo cậu nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra người trước mắt là ai, vai chính công bên trong nguyên tác, Lục Tiện Thanh.
Là người thầm mến khó nói của nguyên chủ "Tần Tư Tranh", vì hắn mà xỏ nhiều lỗ như vậy, còn lén lút tự chơi chính mình trước poster của hắn.
Người đàn ông tay đặt ở trên cửa, tùy ý ngước mắt lên, đôi lông mày khẽ nhếch.
Lục Tiện Thanh tóc hơi ẩm, có chút lộn xộn mà đáp ở trên trán, trên tai đeo một cái tai nghe màu đen, từng giọt mồ hôi thuận theo hình dáng xinh đẹp của xương quai xanh đi vào áo ba lỗ.
Cơ bắp cánh tay cân đối, đường cong eo và bụng uốn lượn qua lớp áo thể thao ba lỗ mỏng manh, không khó để tưởng tượng cơ thể được bao bọc dưới lớp vải là như thế nào.
Tần Tư Tranh không tự chủ được nuốt nước miếng, hắn có một dáng người tuyệt vời như vậy, gần như khắc sâu sự hấp dẫn của mình vào trong xương.
Cậu đã đánh quyền anh nhiều năm và nhìn thấy đủ loại dáng người, nhưng không ai trong số họ có dáng người cân đối và đẹp như hắn!
Mỗi một thớ cơ đều phát triển đúng chỗ, không quá dày cũng không quá mỏng, quả thực là hoàn mỹ!
"Tần Tư Tranh." Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng.
Đáy mắt hắn hàm chứa một tia nghiền ngẫm, thời điểm nói chuyện yết hầu khẽ nhúc nhích, trong ánh mắt đen kịt cất giấu một cỗ u ám không thể nhận ra cùng một loại cảm xúc không cách nào hình dung được.
"Chào ngài." Tần Tư Tranh nhìn lén bị bắt quả tang, lúng túng lui về phía sau một bước.
Ngài?
Lục Tiện Thanh hướng cậu đi tới, đôi mắt hẹp dài hơi rủ xuống, rơi vào nửa người trên của Tần Tư Tranh, đầu ngón tay hư ảo giật giật hai cái.
"Bạn nhỏ, rất biết cách chơi nha."
Tần Tư Tranh thuận theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, hai cái lỗ sau khi tháo xuống cặp khuyên ngực hiện lên rõ ràng ở trước mắt.
Lục Tiện Thanh cao hơn Tần Tư Tranh rất nhiều, tư thế này giống như là đem cậu vây ở tủ quần áo cùng trong lòng. Quanh năm thi đấu quyền anh, độ nhạy cảm đối với nguy hiểm của Tần Tư Tranh cực cao.
Thời điểm bị nhìn chằm chằm lông tơ khắp người đều dựng đứng lên theo phản xạ, ánh mắt đó phảng phất như là một cái vực sâu không đáy.
Cậu theo bản năng nắm chặt tay, ở trong lòng đánh giá xem mấy đấm có thể đem hắn đánh ngã.
Dựa theo thân hình của hắn, cậu dùng toàn lực đánh hai đấm hẳn là đủ đi?
Không cẩn thận đánh chết liền hỏng bét.
Tần Tư Tranh ở trong lòng âm thầm đánh giá thời cơ ra chiêu.
Nếu hắn dám táy máy tay chân, vậy cậu liền một đấm đem hắn đánh ngã, nhưng phải tính toán tốt đâu là tự vệ cùng phòng vệ quá giới hạn, không thể thất thủ.
Lục Tiện Thanh nhìn thấy cậu siết chặt nắm đấm, cưỡng bách chính mình thu hồi tầm mắt từ đôi bàn tay kia, lùi lại mà cầu việc khác, ánh mắt lại rơi vào vành tai hồng hào no đủ của cậu, "Bạn nhỏ, trên người cậu nhiều lỗ như vậy đều có thể dùng."
Tần Tư Tranh thoáng nhíu mày, "Không liên quan đến anh!"
Lục Tiện Thanh khẽ nhướng mày, vươn tay về phía cậu, Tần Tư Tranh cho rằng hắn muốn sờ mình, theo phản xạ tung ra một đấm, sau đó chỉ nghe được một tiếng trầm đục.
Tần Tư Tranh cả kinh, lúc ý thức được, đầu óc cậu trống rỗng, tệ rồi, bản năng của cậu luôn rất nhanh.
"Cái kia... Anh không sao chứ? Tôi không cố ý."
Lục Tiện Thanh sắc mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng tái nhợt hơn, Tần Tư Tranh sắp ngạt thở.
Đầu tiên, nguyên chủ mắng hắn ở trên weibo, gặp mặt không nói hai lời cậu đã đấm hắn ta một phát.
Nguyên chủ rất lạc quan, hơn nữa Tần Tư Tranh cũng rất lạc quan, ở trong lòng cân nhắc từ ngữ, cậu thăm dò hỏi, "Bằng không tôi mang anh đi gặp bác sĩ? Hoặc là bồi thường kinh tế cho anh, anh muốn lựa chọn như thế nào cũng được."
Ánh mắt Lục Tiện Thanh dừng trên xương ngón tay thon dài của cậu, nhàn nhạt nói: "Như thế nào cũng được, vậy xoa bóp cho tôi coi như xong."
Tần Tư Tranh từ chối: "Không được."
Lục Tiện Thanh nở nụ cười, "Không được, vậy tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát, Tần Tư Tranh vô duyên vô cớ đánh Lục Tiện Thanh, tin tức như vậy cậu cảm thấy có thể lên hot search hay không?"
Trong mắt người đàn ông loé lên sự uy hiếp, cố tình bóp chặt lấy mệnh môn của Tần Tư Tranh, cậu không thể vì chuyện này mà lại lên hot search nữa!
Nhịn xuống!
Tần Tư Tranh cắn răng, "Xoa đúng không, được!"
Cậu đưa tay ra, dùng sức ấn vào thái dương sưng tấy của Lục Tiện Thanh, đau đến mức người đàn ông hít vào một hơi, trong lòng cậu thoải mái hơn, càng thêm dùng sức xoa bóp, hắn muốn xoa, cậu liền xoa bóp cho hắn!
Tần Tư Tranh xoa xoa cho hắn một hồi, vừa quan sát sắc mặt của hắn.
Ngoại hình của Lục Tiện Thanh thực sự rất đẹp, trong nguyên tác đã tốn rất nhiều giấy mực để miêu tả ngoại hình của hắn, khi đó Tần Tư Tranh nghĩ rằng tác giả đã quá phóng đại, có lẽ đó chỉ là vấn đề về ngôn từ. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy, cậu cảm thấy không có từ nào để diễn tả vẻ đẹp của Lục Tiện Thanh.
Đôi lông mi dài đen nhánh hơi cong lên, đôi mắt cong bên trong như móc câu, bên ngoài giống như cánh hoa đào dịu dàng nhất mùa xuân, nếp nhăn nông, trên đôi mí mắt mảnh mai mơ hồ có thể có thể nhìn thấy mạch máu.
Hắn giống như một con dao mổ với ánh sáng lạnh lẽo, sắc bén và đầy nguy hiểm.
Nguyên chủ si mê hắn như vậy, thật sự có lý.
Thái dương Lục Tiện Thanh đau nhức, ngược lại trong lòng lại dâng lên một ham muốn, suy nghĩ không thể kìm nén.
Bầu không khí khá hoà thuận, Tần Tư Tranh nhìn đôi mắt hơi nhắm nghiền của Lục Tiện Thanh, ngập ngừng gọi: "Tứ ca."
"Sao?"
"Tôi đã xoá tất cả weibo trước đó."
Lục Tiện Thanh mở mắt ra và không nói gì, thân thủ đem bàn tay của cậu kéo xuống, thuận thế nhéo nhéo xương ngón tay, nhưng hắn buông tay quá nhanh, Tần Tư Tranh không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, liền bị câu nói tiếp theo của hắn làm mất tập trung.
"Cái nào? Cái mà tôi khí tiết tuổi già khó giữ sao?"
Tần Tư Tranh thu tay về.
Lục Tiện Thanh vân vê ngón tay hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại của ngón tay còn sót lại trên trán, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cậu, "Hả? Tôi khí tiết tuổi già ném ở chỗ nào rồi?"
Oan gia ngõ hẹp, Tần Tư Tranh chột dạ không dám nhìn vào mắt Lục Tiện Thanh, cố gắng giải thích nói: "Đó chỉ là nói nhảm, tôi... Thực tế tôi là fan hâm mộ của anh và muốn thu hút sự chú ý của anh."
Lục Tiện Thanh trầm thấp cười một tiếng, da đầu Tần Tư Tranh tê dại, mắng chính là mắng, có thù liền báo thù, anh cười cái gì!
Anh không biết là nó rất đáng sợ sao!
"Fan hâm mộ của tôi? Cậu đã xem bộ phim nào của tôi chưa? Vậy tại sao lại cảm thấy rằng giải thưởng mà tôi giành được không xứng với danh hiệu?"
Tần Tư Tranh lập tức phủ nhận: "Không phải."
Lục Tiện Thanh nắm cằm cậu nâng lên, "Bạn nhỏ, cọ nhiệt có thể, nhưng không thể lấy chuyện khí tiết tuổi già của tôi ra nói, hiểu không?"
Tần Tư Tranh gật đầu lia lịa, hiện tại có kề dao vào cổ cậu cũng không dám nói.
Tại sao cậu chỉ đi tập gym cũng có thể đụng phải hắn!
Gông xiềng trên cằm được nới lỏng, khi Tần Tư Tranh ngẩng đầu lên thì Lục Tiện Thanh đã rời đi rồi.
Cậu như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay và phía sau lưng dính dính cơ hồ ướt đẫm.
Áp lực quá mạnh.
Lục Tiện Thanh rõ ràng không có làm cái gì, nhưng cậu lại cảm thấy cực kì áp bách, khiến cho cậu ngay cả hô hấp cũng chậm lại mấy phần.
Lời trấn an của Từ Chiêu vẫn còn văng vẳng bên tai, vấn đề không nghiêm trọng đâu, đừng hoảng hốt.
Đừng hoảng hốt, aaaaa đó là một vấn đề lớn, cậu thật sự cần phải hoảng loạn.
Nhưng may mắn thay, cậu sắp quay một show tống nghệ, Lục Tiện Thanh là một bông hoa cao lãnh chỉ đóng phim, và họ sẽ không đụng phải nhau trong ít nhất vài tháng.
Chà, thế giới vẫn còn nắng.
———
Vì biết người biết ta, Tần Tư Tranh đã xem qua một lần tất cả các bộ phim điện ảnh của Lục Tiện Thanh, đặc biệt là bộ thứ nhất "Lục Sinh", bộ phim giúp hắn giành được giải ảnh đế đầu tiên.
Hắn vào vai một nghệ nhân xăm hình, vùng vẫy trong vũng bùn lầy lội đầy tội nghiệt, sự u ám và chán chường trong mắt gần như tràn ra khỏi màn hình.
Sau đó có một ngày, trong sinh mệnh đột nhiên xuất hiện một tia sáng. Lần đầu tiên "Tứ ca" cảm nhận được ánh sáng đến ôm ấp hắn, tuy rằng rất đau, nhưng hắn vẫn học cách làm người bình thường, muốn cùng đối phương cùng đứng dưới ánh mặt trời.
Bộ phim bắt đầu có màu sắc và sức sống, và thỉnh thoảng hắn sẽ nở một nụ cười gượng gạo trên khoé miệng.
Thời điểm Tần Tư Tranh nhìn hắn luyện tập cười trước gương, tim đều nhói đau.
Nhưng mà, sự tình lại trái ngược với mong đợi, đối phương là một kẻ dối trá, những ôn nhu toả nắng cùng những lần cố ý tiếp cận đều là có tính toán trước, giả vờ ngoan ngoãn, nịnh nọt, tất cả chỉ vì mục đích lừa gạt của hắn.
"Xin lỗi, tôi chưa bao giờ yêu em, cũng không muốn lại lừa dối em."
Trong tầng hầm lạnh lẽo ẩm thấp, người đàn ông cụp mắt cuống, thời điểm lông mi rũ xuống tạo thành một mảng nhỏ bóng tối dưới mắt, ung dung thong thả đeo găng tay y tế.
Một thanh niên với bộ dạng tinh xảo thanh tú đang bị trói vào khung gỗ.
"Tôi sẽ khiến em trở thành tác phẩm đẹp nhất trên đời."
Tứ ca cúi đầu, đưa tay vuốt ve con mắt của y, ôn nhu đến cực điểm nói: "Em sẽ là bức tranh tốt nhất, chúng ta cùng nhau hoàn thành nó, được không?"
Người thanh niên liều mạng giằng co, trong con ngươi tràn ngập sự sợ hãi, "Không, Tứ ca, Tứ ca không được!"
"Đừng nhúc nhích, tôi không muốn thương tổn em, ngoan, ngoan." Tứ ca nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của y, hắn cầm bút, hoa văn thiết kế được miêu tả trên làn da nhẵn nhụi.
Thanh niên giãy dụa, hoa văn lập tức trở nên cong queo.
"Anh là đồ điên! Đồ điên!"
Ánh mắt Tứ trầm xuống, tiện tay đụng vào một con dao điêu khắc sắc bén, nhẹ nhàng ấn vào xương quai xanh của y, tạo thành một vết thương nông, nghe thấy phía sau có âm thanh ôn nhu truyền đến, thanh niên cả người run lên, "Không ngoan?"
"Tôi không động, tôi không động, Tứ ca không muốn..."
Tứ ca rất hài lòng, lần này hoàn thành công tác mất trọn vẹn ba ngày, mỗi một lần khắc đều dốc hết tâm huyết, vết máu vẫn đang rỉ ra, hắn cúi đầu ôn nhu, quyến luyến mà lau đi.
Người thanh niên run lên, loại cảm giác đó còn đáng sợ hơn cả cái chết, nỗi sợ hãi siết chặt lấy cổ họng đến mức y không thể phát ra âm thanh.
Y khóc lóc, "Tứ ca... Tha, tha cho tôi đi, cầu xin anh, tôi không muốn chết..."
Tứ ca dựa vào cổ y, âm thanh tràn đầy vô hạn quyến luyến cùng ôn nhu: "Em nói cái gì, tôi không nghe rõ, lặp lại lần nữa."
Vừa thấy cổ đau, thanh niên liều mạng giằng co, động mạch cổ bị cắt thống khổ không cách nào chịu được, máu tươi phun ra tung toé, ngay sau đó liền rơi vào hôn mê, rồi tử vong.
Tứ ca miêu tả khuôn mặt của y, "Em bây giờ thật ngoan, nhưng đáng tiếc em không sờ được bức tranh tốt tranh tốt như vậy. Bất quá không sao, tôi sẽ ký tên vì em. Tôi đã nói sẽ cho em trở thành thợ xăm hình tốt nhất, tôi yêu em."
Hắn chụp ảnh tác phẩm của mình rồi đăng lên. Hằn ngồi ở giữa chiếc lồng do chính mình tạo ra, tự đeo gông cùm cho mình, sau đó vẽ một nét dài lên cổ tay, lãnh đạm nhìn máu tươi ồ ạt tuôn ra.
Lúc này ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hắn ngẩng đầu nhìn ánh nắng bẩn thỉu, lông mi khẽ run rẩy giống như cách bướm.
Hắn cười, rồi từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, lúc đó bộ phim đột ngột kết thúc.
Lục Tiện Thanh bởi vì bộ phim này phong thần, và cũng bởi vì bộ phim quá ăn sâu vào lòng người, cho nên đã để lại danh xưng "Tứ ca" này cho tới bây giờ.
Tần Tư Tranh một đời trước đã đi học quyền anh trước khi học xong sơ trung, đối với nghệ thuật càng là một chữ bẻ đôi cũng không biết, mà kỹ năng diễn xuất của Lục Tiện Thanh đã nắm lấy cậu một cách gắt gao, xem phim xong cảm thấy mặt hơi ngứa, đưa tay lên lau một cái mới phát hiện là nước mắt.
Hắn như vậy, tựa hồ nguyên chủ sẽ thích hắn cũng không có gì nghi ngờ.
Nhưng mà, cằm đau quá!
Thời điểm người này nắm cằm cậu một chút cũng không lưu tình, nhất định là hắn đã trả thù cho chính mình vì cú đấm kia!
Tên khốn già thật đáng báo thù! Hãy cẩn thận!
———
Sau khi thay xong quần áo, Tần Tư Tranh chuẩn bị đi đến phòng huấn luyện một người do Từ Chiêu sắp xếp. Làm một pháo hôi trong nguyên tác, sống tổng cộng không quá mười chương, cậu không muốn cứ như vậy mà chết.
Cuộc sống thật tươi đẹp, vì vậy cậu không muốn dính líu đến Lục Tiện Thanh!
Cậu đóng sầm cửa tủ lại, siết chặt nắm tay động viên chính mình, "Trân quý sinh mệnh, rời xa Lục Tiện Thanh!"
Liên tục niệm ba lần động viên chính mình.
Xây dựng tâm lý xong, cậu ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng huấn luyện.
Sinh mệnh tươi đẹp như vậy, cậu mới không cần dính líu quan hệ cùng Lục Tiện Thanh!
Xây dựng sự nghiệp không tốt sao?
Ngoài cửa Lục Tiện Thanh, "?"
Thế nào là rời xa hắn sinh mệnh liền tốt đẹp?
Bất quá, bạn nhỏ này, con ngươi giống như lưu ly, tràn ngập linh khí, một bộ dáng dấp không thể chinh phục, vừa nói trân quý sinh mệnh rời xa hắn, một bên nắm tay tiếp sức cho chính mình.
Có sức sống như vậy, Lục Tiện Thanh suy nghĩ một chút, ở trong lòng so sánh: Giống như... Đoàn trưởng đoàn xiếc thú, chưởng quản một đám khỉ con giống như cậu.
Tần Tư Tranh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới trước mặt huấn luyện viên thể hình, trước tiên hỏi một câu: "Những thứ này đều có thể dùng sao?"
Nhận được đáp án khẳng định của huấn luyện viên, cậu đấm bốc một cách đầy hăng hái đặc biệt có sức lực, một bên vừa đấm một bên vừa niệm: "Trân quý sinh mệnh! Rời xa Lục Tiện Thanh!"
Huấn luyện viên thể hình vốn định dạy cậu nhận biết các thiết bị trước, lời nói đến đầu lưỡi mới phát hiện hoàn toàn không cần, cậu dùng so với mình còn thuần thục hơn.
Huấn luận viên hoàn toàn hỗn loạn.
Đã nói tay trói gà không chặt đâu? Cái này mà gọi là tay trói gà không chặt hả?
————
Tác giả có điều muốn nói:
Diều nhỏ: Tôi thật dũng cảm.
Tứ ca: Em không có tay cũng không sao, nguyên bản là em thích bị đánh.
(*) Trong tiếng Trung: 筝/zhēng: có nghĩa là diều. Từ "Tranh" trong Tần Tư Tranh/秦思筝/Qín Sī Zhēng cũng có nghĩa là diều. Thế nên Tiểu Tranh cũng có nghĩa là Diều nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook