Tiêu Lam đi một hồi lâu trên đường phố, đường phố vẫn mang dáng vẻ như xưa.

Người đi đường hai bên bận bận rộn rộn, từng người làm chuyện của mình, bọn họ nhìn qua cũng không giống loại con rối giả dối.

Tiêu Lam thử đi vào một cửa hàng hẻo lánh, cậu đã từng làm công ở chỗ này.

Hết thảy chi tiết trong cửa hàng đều rất chân thật, bất luận là cảm giác sờ vào sản phẩm, mấy nhãn dán có chút cũ kĩ trên kệ để hàng, hay là bụi bặm không chớp mắt rơi xuống trong góc xó, và con nhện ngẫu nhiên từ góc tường lặng lẽ trốn đi.

Hết thảy giống như đúc trong ký ức của cậu, thậm chí còn bổ khuyết những phần cậu nhớ không rõ.

Nơi này giống như một thế giới chân thật, dựa theo trật tự nguyên bản mà tiến hành.

Cậu tìm không thấy phương pháp rời đi.

Nơi này giống như cũng không phải trong màn chơi, Tiêu Lam cũng không thể dựa theo phương thức xuyên qua trò chơi để rời đi.

Trong lúc nhất thời, thế mà hình như cậu đã bị nhốt ở chỗ này mất rồi.

Rời khỏi cửa hàng, Tiêu Lam áp xuống nôn nóng dưới đáy lòng, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.

Đầu tiên, nơi này nhất định không phải thế giới chân thật, cậu không có khả năng ở lại nơi này.

Tiếp theo, nếu đây là một ảo cảnh, thì nhất định sẽ có sơ hở.

Như vậy…… Sơ hở lớn nhất ảo cảnh này ở nơi nào?

Bỗng nhiên, gương mặt của mẹ hiện lên trong đầu cậu.

Mẹ… ngay lúc này hẳn là đã chết, cho nên mẹ xuất hiện là không đúng.

Chẳng lẽ cậu phải động thủ với mẹ hay sao?

Tiêu Lam siết chặt nắm tay, nhưng làm như thế nào cũng không thể làm chính mình xoay người lại được.

Cho dù là một ảo cảnh, chẳng sợ chỉ là mẹ do hồi ức bịa đặt mà ra, nhưng mẹ vẫn là người mẹ quan tâm con trai, cổ vũ con trai đi làm chuyện mà nó muốn làm kia.

Nhưng mà…… chiến tranh với Thế Giới Hàng Lâm còn đang tiếp tục.

Cậu không thể bởi vì chính mình chần chừ và không nỡ mà làm người khác cùng nhau trầm luân với mình.

Cậu không có tư cách dùng sinh mệnh của người khác an ủi chính mình. 

【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】 nháy mắt xuất hiện trong tay, Tiêu Lam chuyển nó sang hình thái ‘nhận’, nhìn về hướng mình mới đi qua.

“A ——” Bé trai bên người bị động tĩnh của cậu dọa tới rồi, bé nhìn đao trong tay Tiêu Lam, sợ hãi mà trốn ra phía sau mẹ mình.

Mẹ bé duỗi tay ôm con, một bên cẩn thận mà lui về phía sau, một bên an ủi con mình: “Đừng sợ đừng sợ, anh đang biến phép thuật đó.”

Tiêu Lam nhìn người phụ nữ trước mắt chỉ cao đến bả vai mình này.

Sợ hãi trong mắt chị ta rõ ràng đến vậy, nhưng chị vẫn cứ chặt chẽ che chở con phía sau mình, dùng thân thể của mình thay cậu bé ngăn cản nguy hiểm trước mắt.

Thân thể mỏng manh của chị căn bản khiêng không được một đao của Tiêu Lam.

Có lẽ chính bản thân chị cũng rất rõ ràng, nhưng chị vẫn không chút do dự làm như vậy.

Đại khái, mẹ là thế này đi.

Giờ khắc này, Tiêu Lam cảm giác người phụ nữ xa lạ trước mắt phảng phất như trùng hợp lên bóng dáng của mẹ mình.

Cậu thu hồi đao, triển lãm đôi tay rỗng tuếch của mình cho cậu bé xem: “Em xem, anh thật sự biến được phép thuật nè.”

“Oa!” Bé trai hưng phấn kêu lên, bé lắc lắc cánh tay mẹ mình, “Mẹ mẹ, mẹ coi kìa, anh này lợi hại quá!”

Mẹ cậu bé có chút chần chờ mà nhìn Tiêu Lam, vẫn duỗi tay kéo lại con đang muốn tiến lên.

Tiêu Lam cúi mình vái chào chị ta: “Xin lỗi, vừa rồi nghĩ đến quá nhập thần, không chú ý đây là trên đường cái mà luyện tập lên, dọa đến hai người rồi. Ngại quá.”

Nói xong, cậu xoay người rời đi.

Phía sau truyền đến đối thoại của hai mẹ con.

“Mẹ ơi, em cũng muốn học phép thuật!”

“Vậy sau này mỗi ngày con phải uống một ly sữa bò.”

“Hả? Không mà……”

“Không lớn lên cao như anh là không được học phép thuật đâu nha. Con xem anh trai kia cao như vậy, chính là bởi vì mỗi ngày đều uống sữa đó.”

“Ồ…… vậy con cũng muốn uống sữa bò mỗi ngày.”

“Ngoan.”

Giọng nói bọn họ dần dần đi xa.

Nhưng bởi vì bọn họ xuất hiện, làm Tiêu Lam đột nhiên ý thức được một sự kiện khác.

Ở thế giới này, tồn tại không bình thường không chỉ là mẹ, còn có chính cậu.

Suýt chút nữa cậu đã nghĩ sai rồi.

Một bản thân cậu đến từ tương lai, so với mẹ chỉ là thay đổi kết quả giải phẫu mà nói, mới là sơ hở lớn nhất trong thế giới này.

Tiêu Lam đi lên sân thượng một tòa nhà cao, nhìn xuống phía dưới, phía dưới là mặt đất cứng rắn bằng xi măng.

Cậu không chút do dự nhảy xuống.

Tất cả xung quanh nhanh chóng lướt qua trước mắt cậu, rơi xuống tốc độ cao làm hình ảnh trước mắt cậu trở nên mơ hồ.

Cậu vẫn luôn rơi xuống phía dưới, cảm giác thân thể của mình nện thật mạnh xuống mặt đất.

Nhưng cảm giác rơi vẫn mãi không ngừng lại.

Cậu cứ như vậy tiếp tục rơi hướng về phía dưới, cảnh tượng xung quanh cũng dần dần thay đổi, không biết sương trắng nơi nào dần dần từ hình ảnh tràn ra, hơn nữa càng ngày càng nhiều, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn.

Cảm giác rơi xuống cuối cùng cũng dừng lại.

Tiêu Lam phát hiện mình đang đứng trên một con đường nhỏ đen nhánh, xung quanh là một mảnh hỗn độn.

Một mảnh sương trắng mông phía trên cậu, nhìn không ra rốt cuộc là cái gì, nhưng đây hẳn là chính là thế giới ảo giác ban nãy, vừa rồi cậu chính là từ nơi này rời đi.

Trên con đường đen nhánh dưới chân, Tiêu Lam cảm nhận được sức mạnh thuộc về Lạc, đường nhỏ uốn lượn khúc khuỷu, không biết đến tột cùng kéo dài đến tận đâu. 

Cậu hít sâu một hơi, tiến về phía trước. 

Đi về phía trước, đây là con đường Lạc mở cho cậu, nhất định không chỉ khiến cậu chạy ra ngoài mà thôi.

——

Dọc theo đường nhỏ đen nhánh, Tiêu Lam đi tới giữa hỗn độn.

Đường nhỏ dưới chân vẫn luôn kéo dài, xuyên qua không ít màn chơi.

Những màn chơi đó đều là dáng vẻ đã trải qua đại chiến không hề có ngoại lệ, nhìn qua thảm đạm mười phần, giữa không trung còn có tảng lớn lỗ hổng xuất hiện.

Nhưng một đường đi tới, cậu lại không thấy được người nào.

Bỗng nhiên, Tiêu Lam thấy được bóng người ở phía trước.

Trên người bọn họ đang mặc áo gió màu xám Tiêu Lam từng gặp qua, đó là tiêu chí của thành viên Vô Xá.

“Vô Xá? thành viên của Vô Xá không phải đã sớm……” Tiêu Lam nghi hoặc.

Cậu bước nhanh tiến lên, chạy về hướng bóng người.

Đi vào cậu mới phát hiện, hình ảnh phía trước là yên lặng.

Đó là một cô gái mặc áo gió màu xám, cột tóc đuôi ngựa cao; một người đàn ông đầu trọc, cái gáy có xăm mình, đồng dạng mặc áo gió màu xám; còn có một bạch kỵ sĩ nhìn như là chỉ có thể xuất hiện trong viện bảo tàng.

Cô gái tóc đuôi ngựa quỳ gối trên lưng bạch kỵ sĩ, đôi tay nắm đao, hung hăng đâm vào vào gáy của bạch kỵ sĩ.

Phía trước, người đàn ông đầu trọc đâm một đao vào ngực bạch kỵ sĩ, đồng thời lại bị trường thương trong tay bạch kỵ sĩ xỏ xuyên qua ngực.

Hô hấp hai người sớm đã ngừng lại, nhưng thi thể vẫn duy trì tư thế chiến đấu cuối cùng.

Nhìn kỹ đi, mặc kệ là nữ hay nam, bọn họ đều mang vết thương chồng chất cả người, tựa hồ đã đã trải qua vô số trận chiến đấu.

Máu trên người bọn họ lây dính lên bạch kỵ sĩ, cũng khiến hắn trở nên loang lổ.

Ba thân ảnh cứ như vậy yên lặng, phảng phất như bức điêu khắc bị đọng lại.

Tuy rằng nguyên nhân không rõ, nhưng giờ phút này Tiêu Lam lại đúng lúc thấy được cảnh tượng thành viên Vô Xá tử vong.

Chẳng lẽ cậu đây là về quá khứ rồi?

Vết máu và tro bụi chồng lên làm người gần như không nhìn rõ gương mặt của bọn họ.

Nhưng Tiêu Lam vẫn cứ từ trên người nam nữ phía trước cảm giác được một loại quen thuộc khó có thể miêu tả.

Đặc biệt là, hình xăm ở gáy người đàn ông kia, và mái tóc dài cột cao cao của cô gái kia.

Cậu từng gặp qua bọn họ, nhưng khi đó, bọn họ cũng không mặc áo gió màu xám tiêu chí của Vô Xá.

Đó là vào một lần mẹ Tiêu Lam nằm viện, đã từng gặp được một đôi vợ chồng rất tốt bụng.

Bọn họ nói mình cũng có người lớn trong nhà nằm viện, thường xuyên đi thăm thuận tiện chia sẻ đồ ăn, giới thiệu bác sĩ, còn hỗ trợ xê dịch giường ngủ cho bọn họ.

Khi đó Tiêu Lam phải một bên làm công, một bên chăm sóc mẹ, còn phải bớt thời giờ học tập, mỗi ngày đều rất bận rộn, hơn nữa hai người nói người thân nằm trong phòng ICU* không cho phép thăm hỏi, cho nên cũng vẫn luôn chưa gặp qua người thân đó của họ.

(*Chăm sóc tích cực, ICU, hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân. Tại đây, máy móc được sử dụng để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ oxy trong máu)

Hiện tại ngẫm lại, phòng bệnh ICU cách phòng bệnh của mẹ không ngắn.

Đôi vợ chồng này sao lại chạy xa như vậy, lại trùng hợp quen biết bọn họ như vậy, còn rất nhiệt tình hỗ trợ, quả thực là còn muốn ấm lòng hơn cả một vài người họ hàng.

Hóa ra bọn họ là người của Vô Xá.

Vị người nhà nằm viện kia đại khái cũng là bịa đặt ra, chỉ là bọn họ lấy cớ tới bệnh viện chăm sóc mẹ con Tiêu Lam mà thôi.

Tiêu Lam còn nhớ rõ, Tiêu Thành Nham trước đó đã ước định với Ôn Khỉ, sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.

Hoa Giáp cũng nói qua, lão đại không cho bọn họ tới gần vợ con của mình.

Nhưng âm thầm lại có thành viên Vô Xá trộm chạy tới chăm sóc bọn họ, không biết có phải Tiêu Thành Nham cố tình mở cửa sau hay không.

Ông già Tiêu Thành Nham mạnh miệng này lại trước nay không hề nhắc tới trước mặt con tra mình.

Có lẽ là xuất phát từ mặt mũi người cha, lại có lẽ là nguyên nhân nào khác.

Sau đó, Tiêu Lam lại thấy được một vài thân ảnh đã từng gặp qua.

Chàng trai tóc thắt bím từng gặp qua vài lần khi đi làm công.

Mấy cô bé xinh đẹp từng ăn liên hoan ở nhà hàng cậu từng làm.

Tuy rằng trước đó nhìn thấy thân phận bọn họ khác nhau, nhưng lúc này đây gặp nhau, những người này đều không ngoại lệ, đều mặc áo gió màu xám thống nhất của Vô Xá.

Hóa ra, bọn họ đều là thành viên Vô Xá.

Mà đến khi Tiêu Lam gặp được bọn họ, tất cả bọn đều đã chết.

Mỗi người đều là chết trận, bọn họ vết thương chồng chất, lại không một người nào lui về phía sau.

Tiêu Lam nghĩ đến rất nhiều người xa lạ đã từng xuất hiện, đã từng giúp đỡ cậu.

Những người đã từng vươn tay giúp đỡ cậu đó, có phải trong đó cũng có rất nhiều là thành viên Vô Xá hay không?

Tiêu Lam muốn biết tên của bọn họ, nhưng lúc này bọn họ đã không tài nào mở miệng được nữa.

Đến cuối cùng, bọn họ đều chỉ là người xa lạ mà thôi.

——

Tiêu Lam một đường đi tới, cảnh tượng xung quanh cũng không ngừng xuất hiện, lại trở về hỗn độn.

Đi tới đi tới một hồi, phía trước lại lần nữa xuất hiện cảnh tượng.

Khắp nơi đều là tường vỡ sân tàn, kiến trúc đập vào mắt không có cái nào là hoàn hảo, không khác trước đó gặp qua cho lắm, như đã trải qua một trận chiến tranh thanh to thế lớn.

Lại đi đến phía trước một đoạn, bước chân Tiêu Lam tạm dừng lại.

Cậu thấy được một người quen thuộc người……

Có lẽ, kia đã không tính là là “một người” nữa.

Người nọ miễn cưỡng mà dựa vào một góc vách tường đổ nát, phần eo dưới của anh ta đã biến mất toàn bộ, mặt vỡ ra thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn, máu tươi dính đầy mặt đất, mơ hồ có thể nhìn đến dấu vết nội tạng và xương sống.

Đó là…… Hoa Giáp.

Hoa Giáp tuy rằng trọng thương, lại bằng vào thể chất người chơi cao cấp cường hãn, chống choi được một hơi.

Tiêu Lam vội vàng chạy đến trước mặt Hoa Giáp.

Nhìn thấy người đã từng gặp mặt một lần người biến thành như bây giờ, Tiêu Lam cảm giác trong lòng khó chịu một trận.

Hoa Giáp nghe được tiếng bước chân trước mặt mình, miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

“Ồ~ Đây không phải là thiếu chủ sao…… Chúng ta… gặp qua rồi…… cậu còn nhớ rõ tôi không?”

Đối thoại giống nhau như đúc, lại là thời không khác nhau, cảnh tượng khác nhau.

Tiêu Lam gọi ra tên của anh ta: “Hoa Giáp.”

Hoa Giáp sửng sốt: “Làm sao… cậu lại… biết tên của tôi……”

Tiêu Lam ngồi xổm trước mặt anh ta: “Anh khoan đừng nói chuyện, đợi lát nữa rồi giải thích.”

Nói rồi, cậu lấy ra 【 Nghịch thời kế 】, số lần có thể sử dụng còn lại một lần cuối cùng.

Đạo cụ trị thương như chém eo là không có biện pháp, nhưng loại thương thế trình độ này chắc chắn là không vượt qua một ngày, dùng 【 Nghịch thời kế 】 con có cơ may cứu được.

Tiêu Lam sử dụng 【 Nghịch thời kế 】với Hoa Giáp.

Nhưng đạo cụ lại không hề có động tĩnh, chẳng khác nào hư rồi.

“Sao có thể?” Tiêu Lam cảm giác không thể tưởng tượng được.

Hoa Giáp lại cười: “Thiếu chủ à… Lúc nhìn thấy cậu tôi đã phát hiện rồi… Khí thế của cậu rất mạnh, người chơi mạnh như vậy… Tôi không có khả năng chưa nghe nói qua. Hơn nữa, một lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu… Cậu cũng căn bản không phải người chơi, không đạo lý nhanh như vậy đã thăng cấp… Giống như ăn Jinkela* vậy……”

(*Đây là tên của một nhóm quảng cáo phân bón từng hot một thời bên TQ)

Anh ta nhìn Tiêu Lam: “Có phải cậu… Đến từ thời không khác? Đạo cụ này… Cũng hoàn toàn không nằm trong tuyến thời gian của tôi chăng?”

Tiêu Lam nhìn gương mặt quen thuộc kia của anh ta, đột nhiên ý thức được đây là thời gian Vô Xá phản kháng Thế Giới Hàng Lâm lúc ấy.

【 Nghịch thời kế 】 là đạo cụ có thể nghịch chuyển thời gian, nhưng nó thoạt nhìn cũng không thể thao tác thời gian không thuộc về tuyến thời gian của mình.

Tiêu Lam nói: “Đúng vậy, tôi đến từ tương lai, khi đó chúng tôi cũng đang phản kháng Thế Giới Hàng Lâm.”

Hoa Giáp nỗ lực chi cậu một ngón tay cái: “Không hổ là thiếu chủ… Ngầu lắm… Đáng tiếc… Chúng tôi không thể giữ thể diện cho cậu.…”

Tiêu Lam nhìn miệng vết thương lớn đến mức làm cậu cảm thấy mình thật vô lực  kia: “Thương thế của anh là chuyện thế nào vậy?”

Hoa Giáp chỉ chỉ vài bạch kỵ sĩ bị chém thành khối vụn bên cạnh: “Ờm, mấy cái đó…… Kẻ Duy Tự* hắc hắc, tôi giải quyết được mấy cái rồi, đáng tiếc… Bọn chúng thật sự là quá nhiều……”

(*Kẻ Duy Tự: kẻ chấp hành, người duy trì trật tự…)

Tiêu Lam nhìn xung quanh, nhìn thấy khối vụn bạch kỵ sĩ trước đó thường xuyên nhìn thấy, hỏi: “Kẻ Duy Tự? Đó là cái gì?”

Hoa Giáp: “Bọn chúng là chuyển hóa từ người chơi khế ước mà ra…… Thiêu đốt khế ước sinh mệnh, chịu tải sức mạnh của chúa tể, thu hoạch chiến lực mạnh mẽ trong ngắn ngủi, là… át chủ bài bí mật hắn sáng tạo ra.”

Hóa ra đây mới là thứ chúa tể dựa vào.

Hắn trước nay không hề đem người chơi khế ước nhìn trong mắt, cũng không hề trông cậy chuyện dựa vào chiến lực của người chơi khế ước đến trấn áp phản kháng.

Con người với hắn mà nói chỉ là tư liệu sống mà thôi, hắn tin tưởng chỉ có sức mạnh của chính mình.

Nói xong những lời đó, Hoa Giáp tựa hồ đã cảm thấy rất mỏi mệt.

Giọng nói anh ta nhỏ dần xuống: “Thiếu chủ… Có thuốc lá không? Tốt nhất là số 99… của cửa hàng hệ thống…”

Tiêu Lam lấy thuốc lá số 99 từ không gian trữ vật của mình ra, đưa cho Hoa Giáp.

Đây là sau khi cậu ngẫu nhiên gặp được Hoa Giáp ở sân huấn luyện xong, ma xui quỷ khiến mà lấy bỏ vào. Không nghĩ rằng qua lâu như vậy rồi, vẫn là đưa đến tận tay anh ta.

Hoa Giáp nhận lấy thuốc lá, thỏa mãn mà hút một ngụm: “Ừm…… Vẫn là cái này… đủ vị nhất… Thiếu chủ cậu cũng có phẩm vị thật đó…”

Tiêu Lam nói: “Vốn dĩ chính là cho anh mà.”

Hoa Giáp: “Chúng ta…… Trong tương lai gặp qua rồi?”

Tiêu Lam gật gật đầu.

Hoa Giáp nghĩ nghĩ: “Vậy nhất định là ở sân huấn luyện kỹ năng… Bởi vì tôi… sẽ chết…”

Trong mắt anh ta còn có chút không tha đối với thế giới, nhưng nhìn không ra sợ hãi và giãy giụa.

Có lẽ vào thời điểm quyết định tham gia phản kháng, anh ra cũng đã chuẩn bị tốt khi đối mặt với kết quả tệ nhất rồi.

Hoa Giáp tựa như nhớ tới gì đó: “Nếu chúng ta có giao tình… vậy… Có thể phiền cậu nhìn thấy em trai tôi… được thì giúp nó một chút……”

Tiêu Lam nói: “Tôi đã gặp qua Hoa Bối, khi đó cậu ấy đã trở thành người chơi trung cấp rồi, nếu sau này còn gặp, tôi sẽ lại giúp cậu ấy. Nếu chúng ta có thể thành công, cậu ấy cũng sẽ không bao giờ cần phải lo lắng nữa.”

Hoa Giáp cười: “Ha ha… Vậy là tốt rồi… tốt rồi……”

Anh ta ngẩng đầu nhìn không trung, đôi mắt đã không có tiêu cự, anh lẩm bẩm tự nói, giọng nói lại càng ngày càng thấp: “Cậu nói xem… Chuyện chúng ta làm… liệu có người… nào… nhớ đến… hay không….”

Lời còn chưa dứt, đôi mắt Hoa Giáp đã chậm rãi nhắm lại.

Tay anh ta cầm thuốc lá cũng rũ xuống, đầu thuốc lá trong tay còn chưa cháy cạn cũng đã rơi xuống mặt đất.

Anh còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, trong lòng còn có vướng bận, đáng tiếc lại không có thời gian.

Tiêu Lam cầm lấy áo gió màu xám của Hoa Giáp rơi xuống một bên, dính đầy bụi đất và vết máu, còn có chút rách tung toé, đang chuẩn bị đắp lên cho anh ta.

Cách đó không xa lại bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Giống như là, kỵ sĩ mặc áo giáp dày nặng.

Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, trong đổ nát thê lương, một Kẻ Duy Tự cầm rìu lớn trong tay đi về phía cậu.

Trên rìu lớn màu tuyết trắng còn dính màu đỏ thắm chói mắt, đang nhỏ giọt xuống. 

Nghĩ cũng biết màu đỏ đó là cái gì.

Máu nhỏ giọt dừng trên mặt đất, sau khi lây dính tro bụi bị mặt đất hấp thu, chỉ để lại một điểm tròn trở nên đỏ sậm.

Đôi mắt đau đớn phảng phất như bị vết máu trên rìu dây vào, Tiêu Lam cảm giác trái tim mình cuồn cuộn nỗi tức giận.

Nỗi tức giận này kêu gào, bảo cậu kéo vị chúa tể cao cao tại thượng, tùy ý giẫm đạp con người kia xuống. 

Đánh hắn vào trong bụi bặm, khiến hắn rốt cuộc không thể thao túng vận mệnh con người nữa.

Kẻ Duy Tự đã đi tới trước mặt Tiêu Lam, không nói một lời mà múa may lên rìu lớn trong tay với cậu.

Tiêu Lam cũng không nói gì, cậu tạm thời buông chiếc áo gió dính máu kia xuống, nắm chặt 【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】, lưỡi đao đen nhánh không chút nào yếu thế chém về phía Kẻ Duy Tự.

Rìu lớn nặng trịch và trường đao trông khá mảnh khảnh giao nhau, phát ra tiếng vang chói tai.

Vũ khí dung hợp trung tâm của Kẻ Bội Nghịch, đối đầu với Kẻ Duy Tự được tạo ra từ sức mạnh của chúa tể.

Rõ ràng là vũ khí hình thể cách xa, giờ phút này lại cầm cự được.

Ánh mắt Tiêu Lam tàn nhẫn mà trừng bạch kỵ sĩ trước mặt, sức lực trong tay lại tăng mạnh thêm.

Lưỡi đao đen nhánh lần thứ hai lướt tới, bỗng nhiên một đao trảm ra rìu lớn đang đánh úp lại.

Tiếp theo là trảm đánh điên cuồng liên tiếp không ngừng, nhìn qua không có kết cấu gì, nhưng lại mang theo sức mạnh cường đại vô pháp chống cự.

Cánh tay Tiêu Lam nắm đao nổi đầy gân xanh, mỗi một đao đều mang theo sự phẫn nộ của cậu.

Giờ phút  trong mắt cậu chỉ có đối thủ trước mắt, cậu muốn hoàn toàn phá hủy hắn.

Rìu lớn dày nặng bị lưỡi đao của cậu chém ra chỗ hổng, áo giáp cứng rắn bị lưỡi đao trảm đến vỡ ra.

Theo lớp ngoài áo giáp không ngừng bị phá hư, Tiêu Lam phát hiện bên trong Kẻ Duy Tự này thế nhưng là trống rỗng. 

Trong đó, người chơi khế ước làm vật dẫn đã bị tiêu hao hầu như không còn.

Đây là chân tướng của người chơi khế ước.

Bọn họ dùng hết toàn lực cho rằng chính mình có thể được đến đặc quyền, thật ra chính là trở thành gia súc mà chúa tể nuôi dưỡng, vào thời điểm cần thiết sẽ bị giết, cắt thịt hoặc là lấy máu, cung cấp hết thảy những gì cần thiết cho hắn ta.

Một đao chém ra, Tiêu Lam hoàn toàn chém xuống mũ giáp của Kẻ Duy Tự.

Bên dưới mũ giáp đương nhiên là không có vật thật.

Nhưng giờ phút này đang có một luồng ánh sáng trắng đang lập trong mũ giáp, từ ánh sáng truyền ra sức mạnh làm Tiêu Lam cảm thấy quen thuộc mười phần.

Đây là, sức mạnh của chúa tể.

Theo ánh sáng trắng lập loè, cơ thể Kẻ Duy Tự lại cử động lần nữa.

Thân thể tàn phá của hắn cầm lấy vũ khí, 

Hắn tàn phá thân thể cầm lấy vũ khí, lung lay mà đứng lên, chuẩn bị lại phát động công kích với Tiêu Lam lần nữa. 

Tiêu Lam thì lại vươn tay ra, bắt được luồng sáng trắng kia.

Đồng thời cậu mở kỹ năng lên, năng lực là —— phân giải.

Sau khi trải qua thức tỉnh, Tiêu Lam không chỉ có được sức mạnh cường đại, hơn nữa khống chế sức mạnh càng thêm chính xác.

Giờ phút này, cậu cẩn thận mà cảm giác hình thái năng lượng của luồng sáng trắng trong tay này.

Tìm kiếm nơi nào là nhược điểm yếu nhất của nó, tự hỏi làm sao mới có thể phân giải nó.

Hóa ra cái tên nhìn qua không thể chiến thắng kia là cái dạng này, chẳng sợ hắn ta là một tồn tại ở chiều không gian càng cao hơn, phương tây tổ hợp năng lượng của hắn ta cũng không phải bất khả chiến thắng như vậy.

Nện bước nặng nề phía sau từng chút từng chút tiếp cận.

Tiêu Lam không quay đầu lại, hung hăng mà siết chặt lòng bàn tay.

Luồng sáng trắng trong tay kia phát ra ánh sáng chói mắt, tựa hồ là muốn thoát đi, lại bất đắc dĩ mà càng ngày càng ảm đạm, cuối cùng biến mất vô tung.

Theo ánh sáng trắng biến mất, cơ thể Kẻ Duy Tự cũng lại lần nữa ngã xuống.

Mất đi sức mạnh chống đỡ, vốn là áo giáp trắng vốn đã tàn phá rơi tan nát xuống đất, hòa hợp thành một thể với bụi đất gạch ngói trên mặt đất. 

Giống như là một đống rác không có chút thu hút nào.

Tiêu Lam xoay người, về đến bên người Hoa Giáp.

Cậu nhặt áo gió xám dưới đất lên, phủ lên thi thể tàn khuyết của anh ta.

Tiêu Lam nhẹ giọng nói: “Chúng tôi sẽ nhớ rõ, hơn nữa kế thừa ý chí của mọi người, tiếp tục tiến lên.”

“Bởi vì, mọi người đều là anh hùng.”

Hết chương 196.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương