Editor: Mít

Biểu hiện của Hạ Vân Trù đột nhiên nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn nhìn chằm chằm Trương Diệu Vi, điều này làm cho cô ta cảm thấy căng thẳng trong lòng, vô thức lùi về sau hai bước.

Không thể không nói, "Hạ mặt lạnh" trở nên nghiêm túc thật sự đáng sợ!

"Tôi, tôi tôi nói tôi tìm Chi Chi..." Dưới ánh mắt nhìn lom lom của anh, Trương Diệu Vi lắp ba lắp bắp nói.

Hạ Vân Trù: "Câu sau." Anh cau mày, ánh mắt sắc bén.

"Chi Chi, Chi Chi có vẻ gầy hơn trong hình!" Thân thể Trương Diệu Vi cứng ngắc, khuôn mặt căng thẳng.

Hạ Vân Trù hít thật sâu một hơi, cúi đầu nhìn chó con, nhìn từ trên xuống dưới.

Trong nháy mắt, Mạc Linh Chi có cùng phản ứng giống như Trương Diệu Vi, cả người cứng đờ.

Anh nhấc cô lên trước mặt: “Nhóc thật sự gầy đi, mới một buổi tối mà thôi.”

Mạc Linh Chi: "..."

Cô cứng nhắc nghiêng đầu: “Ăng?” Anh nói cái gì? Tôi không hiểu!

Đánh chết cũng không thừa nhận!

Lông mày Hạ Vân Trù càng nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.

Mạc Linh Chi: "..."

Sợ sợ.

Cô cứng ngắc xoay người duỗi chân về phía Trương Diệu Vi, cổ họng phát ra âm thanh: “Áu!”

Bạn hiền, không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao? Chúng ta đi thôi!

Trương Diệu Vi không dám động.

Hạ Vân Trù nặng nề thở dài một hơi, đưa cô cho Trương Diệu Vi, mắt nghi ngờ nhìn cô: “Rốt cuộc nhóc vẫn có bí mật hay là anh nghĩ sai, anh nhất định sẽ làm rõ.”

Mạc Linh Chi: "..." Run lẩy bẩy.

Nhưng khi được Trương Diệu Vi ôm trong ngực, rời xa người nhận nuôi, cô sẽ không còn tâm trạng căng thẳng như vừa rồi nữa.

Dù sao, anh vẫn rất yêu thương cô so với người khác, cô cũng không sợ anh.

Cho nên, cô nghiêng đầu, bày ra biểu hiện mờ mịt, giống như không hiểu sao Hạ Vân Trù lại muốn nói như vậy.

Anh xoa xoa huyệt thái dương, xoay người: "Hai người chơi đi, lát nữa tôi hết bận thì tìm hai người.”

Thật sự đoán sai rồi sao?

Nhưng sao đột nhiên chó con lại gầy đi chứ?

Cái này không khoa học.

-

Hạ Vân Trù vào văn phòng, Mạc Linh Chi và Trương Diệu Vi gần như đồng thời thở ra một hơi thật dài: “Phù...”

Mạc Linh Chi: Cuối cùng người nhận nuôi cũng không tiếp tục truy hỏi!

Trương Diệu Vi: Ông chủ doạ người cuối cùng cũng đi rồi.

Trương Diệu Vi ôm chó con, nhìn bóng lưng Hạ Vân Trù không nhịn được nói: “Anh ta nghiêm túc không hiểu phong tình như vậy sau này sao có thể tìm được phụ nữ? Dù cho có người nhào lên thì cũng bị anh ta đá văng, thật sự dự định sống một mình đến hết đời à?”

"Áu." Không cho cô nói người nhận nuôi!

Mạc Linh Chi trừng mắt nhìn Trương Diệu Vi, còn giãy giụa muốn nhảy xuống.

Trương Diệu Vi nghệt ra, sợ cô giãy giụa sẽ té xuống nên vội vàng cẩn thận thả cô xuống.

Hiện tại giá trị bản thân của con chó này rất quý, cô không đền nổi.

Mạc Linh Chi đứng trên đất, nhìn cô ta: “Áu?” Rốt cuộc cô tìm tôi làm gì?

Trương Diệu Vi ngồi xổm xuống, không hiểu rõ ý của chó con, nhưng không cản trở cô ta cảm thán: “Chi Chi, chị thật sự rất thích em, tuy xuất phát điểm không đơn thuần!”

Mạc Linh Chi mờ mịt.

Trương Diệu Vi kích động: "Em thật sự làm quá tuyệt! Đoạt hết danh tiếng của Bạch Ngọc, làm cho cô ta không được thêm một chút lưu lượng nào cả, ha ha ha! Có người nói lúc hai người quay tập ba bốn, biểu hiện của Bạch Ngọc cực kỳ gay go thì phải?”

Cô ta lộ rõ sự hưng phấn khi xem kịch vui, biết kẻ thù gặp xui xẻo, cô ta mừng đến mức ngửa cả người ra sau.

Trương Diệu Vi thật sự rất vui, mấy ngày trước đã không đợi được tìm người để nói lên sự sung sướng của mình. Nhưng mà nói với người khác vẫn luôn cảm thấy không dễ chịu, nghe nói hôm nay Hạ tổng tới công ty, cô ta đã đến từ sáng sớm.

Tìm Hạ tổng nói chuyện thì đương nhiên là không dám, nhưng có thể tìm Chi Chi!

Mạc Linh Chi: "..."

Cô ghét bỏ địa lùi về sau một bước, muốn rời đi.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, cô tự nói với mình phải đề phòng Bạch Ngọc mới không để người nhận nuôi đưa Bạch Ngọc về nhà.

Cô lại dừng lại, ánh mắt hữu hảo hơn một chút.

“Em có thật sự hoàn toàn nghe hiểu tiếng người không? Nhiều người nói thì có khi là do hiệu ứng mà ê-kíp tạo nên, nhưng khi chị xem chương trình, cảm thấy em thật sự hiểu tiếng người!” Trương Diệu Vi lại hỏi.

Mạc Linh Chi: “Áu!” Cô chậm rãi gật đầu.

Trương Diệu Vi kích động đưa hai tay ra vu0t v3 chó con, khoé miệng cười muốn nứt ra: “Chỉ cần nghĩ tới cô ta tốn bao công sức lên chương trình này, còn kéo chị rớt xuống, cuối cùng lại bị em cắt đứt, chị lại mừng như điên, thật sự muốn nhìn biểu cảm đặc sắc trên mặt cô ta một chút.”

Mạc Linh Chi ngồi xuống, nhìn cô ta.

Trương Diệu Vi: "Nghĩ kỹ lại thì Hạ tổng không hiểu phong tình cũng tốt, chị không quyến rũ được, Bạch Ngọc cũng chẳng có cơ hội, cô ta cứ dính tới la li3m người ta nhưng bên ngoài lại tỏ ra thanh thuần, thật sự làm người ta buồn nôn.”

Ánh mắt cô ta chứa đầy niềm vui, giọng nói nhẹ nhàng: “May mà chương trình này có Chi Chi! Đúng là xoay chuyển tình thế, đợi đến khi chị come back, chị nhất định sẽ tìm cô ta nói mát một chút, ha ha ha!”

Hạ Vân Trù đã đồng ý hỗ trợ cô ta trở lại, đối với yêu cầu cô ta đưa ra cũng khá sẵn lòng.

Đấu với Bạch Ngọc?

Đó là điều tất yếu!

Mạc Linh Chi gật đầu đồng tình, người nhận nuôi thực sự rất tốt, lúc nào cũng tốt.

Đặc biệt là việc anh hứa hẹn không đưa Bạch Ngọc về nhà.

Cười xong, đột nhiên Trương Diệu Vi lại nghiêm túc, vẻ mặt thành thật nhìn Chi Chi...

"Cái chương trình này đã không còn vị trí nào cho chị, hiện tại chị hi vọng em đừng cho Bạch Ngọc bất kỳ cơ hội nào, tiếp tục cố gắng, cướp hết danh tiếng của cô ta! Nếu không... nếu không cô ta sẽ dính lấy Hạ tổng, đuổi em ra khỏi nhà họ Hạ, làm cho em phải sống cuộc sống khổ sở!”

Cô ta rất nghiêm túc nói cho Chi Chi.

Nhưng mà...

Mạc Linh Chi ghét bỏ nhìn cô ta một cái, vẩy đuôi: "Áu!" Lừa trẻ con ba tuổi à?

Cô là gấu trúc quốc bảo, dù cho rời khỏi người nhận nuôi cũng sẽ không sống cuộc sống khổ sở!

Hơn nữa người nhận nuôi đã đồng ý không ở cùng với Bạch Ngọc!

Trương Diệu Vi không hiểu cô nghĩ gì nhưng trên khuôn mặt của chó con lộ rõ sự ghét bỏ.

Lại bị một con chó ghét bỏ.

Cô ta không nhịn được xoa đầu chó con: “Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, lại bị em ghét bỏ! Haiz, thôi bỏ đi, bây giờ em còn nổi tiếng hơn chị.”

Lực của cô ấy không nhỏ, Mạc Linh Chi bị xoa hai lần thì né tránh.

Trương Diệu Vi tức giận thu tay về: “Thật sự ghen tị em trở nên nổi tiếng, bây giờ cả giới giải trí đều đố kị với em, bọn chị đương nhiên không thể sánh được với một con... gấu trúc. Nếu như em là một con người, chắc chắn có thể đi thẳng lên top, nhanh chóng bước vào hàng ngũ ngôi sao hạng hai.”

Suy nghĩ một chút, cô ấy còn nói: "Tuy chị ghen tị với em, nhưng nghĩ tới Bạch Ngọc chị lại rất vui, ha ha ha, em phải nổi tiếng nha. Sau này cố gắng biểu hiện, càng ngày càng hot hơn trước, tức chết Bạch Ngọc đi!”

Lúc này mặt Mạc Linh Chi tỏ vẻ nghi hoặc.

Ai cũng nói cô nổi tiếng, nhưng cô thật sự không biết mình nổi như thế nào...

Ngoại trừ việc có nhiều người yêu thích, có thể làm Bạch Ngọc tức giận, cho mọi người biết cô là gấu trúc quốc bảo, còn có lợi ích khác sao?

Lúc này Trương Diệu Vi thấy mặt cô chứa đầy sự nghi ngờ thì ôm cô lên, đặt lên ghế sa lông, sau đó tự ngồi xuống bên cạnh, lấy điện thoại di động ra nói.

"Chắc chắn em không biết bây giờ em nổi như thế nào, em xem Weibo của Hạ tổng đi, fan cũng lên đến gần mười triệu, phần lớn đều là fan của em. Chương trình mới phát được hai tập, đợi đến khi phát hết, thì độ hot của em còn bành trướng nữa. Xem trên Reuters, biểu hiện của em ở tập ba cũng rất tốt.”

“Em đã lên tiêu đề ba lần, bây giờ nhiều đến mỗi ngày đều tăng cao, các video trên mấy trang web lớn đều có em, đặc biệt là mấy trang web video ngắn, ngày nào cũng có bài về em.”

Nghe vậy, khoé miệng chó con chậm rãi nứt ra.

Chuyện này...

Thích cô đến mức này sao?

Chà, ngại quá!

Nghĩ như vậy, đuôi cô vẩy liên tục, tai dựng thẳng, cằm cũng hướng lên.

Giọng nói của Trương Diệu Vi chứa đầy sự ước ao: “Hơn nữa, danh tiếng còn rất tốt, cơ bản không có anti fan, không ai mắng em, dù cho có người nghi ngờ cố tình huấn luyện em thành như vậy thì cũng là mắng ê-kíp.”

Đúng vậy, dù sao cũng làm gì có ai đi bôi đen một con chó?

Hơn nữa Chi Chi rất thông minh, điều này quá rõ ràng rồi.

Mạc Linh Chi: "Áu!"

Ôi chao, quá khen quá khen, gấu trúc quốc bảo người gặp người thích, đâu còn cách nào khác đâu.

Mặc dù lúc cô quay chương trình có hơi mập, nhưng vẫn được người khác yêu thích như vậy.

Cái mị lực chết tiệt của cô, cô đúng là có chút không chống cự được.

Độ cong khoé miệng của cô càng cao hơn, mắt càng sáng hơn, thậm chí có chút lâng lâng.

"Đây chính là nhiệt độ đó! Nhiệt độ còn có thể tăng nữa! Đáng tiếc Hạ tổng không thiếu tiền, không cho em quay quảng cáo, có người nói có rất nhiều nhãn hàng đưa ra giá cao để mời em đóng quảng cáo, hiện tại giá trị bản thân của em vô cùng cao.” Trương Diệu Vi cảm thán.

“Áu.” Thật à?

Mắt Mạc Linh Chi càng sáng hơn.

Cô tới gần Trương Diệu Vi, dùng sức cọ cọ, mặt đầy hưng phấn.

Quay quảng cáo gì? Nói chi tiết chút.

Trương Diệu Vi không hiểu ý cho lắm, nhưng thấy đột nhiên cô kề sát vào, ánh mắt lấp lánh, không nhịn được hỏi: “Làm sao? Em còn muốn quay quảng cáo à? Em có Hạ tổng rồi, cần tiền làm gì?

Mạc Linh Chi: "Áu!"

Muốn mà, có rất nhiều thứ người nhận nuôi không cho cô ăn, cũng không muốn mua cho cô, nếu bản thân cô có tiền, muốn mua cái gì thì mua, nghĩ đã thấy tốt đẹp rồi.

Nói nhanh lên, quay quảng cáo như thế nào?

Nhưng mà...

Trương Diệu Vi không hiểu ý của cô, vẫn tiếp tục nói liên miên dài dòng bên cạnh.

Lúc thì nói mơ ước được như cô, lúc thì lại mắng Bạch Ngọc, lúc sau lại không nhịn được phỉ nhổ.

“Hạ Vân Trù đúng là một người đàn ông không hiểu phong tình, đời này có lẽ sẽ không có một xu quan hệ tới phụ nữ đâu nhỉ?”

-

Nhưng thực tế, Hạ Vân Trù “không có một xu quan hệ tới phụ nữ”, trong đầu lúc này đang nghĩ lại người trong “mơ” đêm qua.

Anh mới gặp trong mơ hai lần, nhưng anh lại không sinh ra bất kỳ sự ác cảm nào cả.

Đặc biệt là đôi mắt kia, kỳ lạ thay anh lại vô cùng ưa thích.

Mãi cho đến hiện tại, bóng người của cô đôi khi vẫn xẹt qua trong đầu anh.

Để lại ấn tượng sâu sắc.

Đột nhiên, Hạ Vân Trù lắc đầu, để bản thân khôi phục lý trí.

Trợ lý Cao: “Hạ tổng? Anh làm sao vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”

Hạ Vân Trù lắc đầu, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, dặn dò anh ta: “Đi liên hệ với một... ừm, đại sư kiểu như huyền học hay phong thủy gì đó, chiều nay sau khi tan ca, dẫn đến phòng làm việc của tôi.”

Trợ lý Cao: “???”

Cái gì?

Đại sư huyền học?!

Đây là lời vừa được sếp anh ta nói ra sao?!

Mắt anh ta trừng lớn, khuôn mặt tràn đầy sự không tin tưởng được.

Hạ Vân Trù: “Còn không đi?”

"À à à được..." Hai mắt trợ lý Cao vô thần, lơ mơ đi ra khỏi văn phòng.

Đúng lúc anh ta va vào thư ký Đàm.

Thư ký Đàm nhíu mày, khuôn mặt đầy nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không nhìn đường à?”

Trợ lý Cao giật cả mình, cũng mặc kệ thư ký Đàm lạnh mặt, lẩm bẩm nói: “Chết rồi, vừa rồi tôi nghe nhầm, hay Hạ tổng thật sự dặn dò như vậy?! Đúng là quá kỳ quái.”

Thư ký Đàm: “???” Người này làm gì vậy?

Trợ lý Cao ôm đầu gục xuống nói: “A a a rốt cuộc là tôi nghe nhầm hay tự tưởng tượng ra, hay là sếp thật sự đã nói như vậy!”

Anh ta tự nghi ngờ bản thân, nhưng anh ta lại không dám hỏi lại Hạ Vân Trù!

Điên mất.

Thư ký Đàm lắc đầu một cái, mặc kệ anh ta, bước vào văn phòng.

-

Cả ngày nay Mạc Linh Chi đều ở công ty, nhưng cả buổi sáng gần như chỉ nói chuyện với Trương Diệu Vi.

Cô gái kia chính là một người lắm lời, mang một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, xinh đẹp, nhưng nói nhiều muốn chết, nói chuyện với người khác sợ hỏng mất hình tượng, nên lôi kéo chó con trò chuyện suốt sáng.

Miệng nói đến khô cả họng thì cô ấy mới hài lòng rời đi, trước khi đi còn để lại một câu...

“Nhớ phải không ngừng cố gắng, nhất định phải nỗ lực biểu hiện, tiếp tục cướp đi lưu lượng của Bạch Ngọc.”

Mạc Linh Chi ngồi phịch lên ghế sa lông.

Nếu thỉnh thoảng Trương Diệu Vi có đan xen vài việc liên quan tới cô, thì còn lâu cô mới ngồi nghe cô ta càm ràm cả một buổi sáng như thế!

Có điều...

Cuối cùng vẫn không tìm hiểu rõ, rốt cuộc quay quảng cáo là gì?

Buổi chiều Mạc Linh Chi hoạt động ở công ty như thường ngày, nhưng mà mấy đàn em của người nhận nuôi quá quá nhiệt tình!

"Chi Chi!"

"Oa, là Chi Chi!!"

"Đi nựng một chút."

"Mẹ ơi, giúp con chụp một tấm với em ấy."

"Đây chính là chó con nổi tiếng nhất bây giờ! À quên, là gấu trúc!”

...

Nếu không có người nhận nuôi làm mặt lạnh uy hiếp, đầu của cô cũng bị nựng đến ngốc luôn rồi!

Hết cách rồi, chó con chỉ có thể chạy vào văn phòng của Hạ Vân Trù.

Buổi chiều anh làm việc thì cô xem ti vi.

Sau khi xem xong Tây Du Kí, bây giờ cô lại bắt đầu xem Phong Thần Diễn Nghĩa.

-

Năm giờ.

Mạc Linh Chi không thể đợi được nữa bỏ máy tính bảng xuống, nhìn Hạ Vân Trù: “Áu.” Người nhận nuôi, về nhà thôi!

Hạ Vân Trù ôm cô lên, kéo vào l0ng nguc: “Chờ một chút rồi về, anh còn có chút việc.”

Nói xong, anh gọi điện thoại cố định: “Người tới chưa? Đến rồi thì đưa vào đi.”

Mặt Mạc Linh Chi mờ mịt.

Ngay sau đó, trợ lý Cao dẫn theo một ông lão râu tóc đã bạc phơ đi vào.

Người này nhìn rất lớn tuổi, mặc trang phục thời Đường, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, sau khi đi vào thì gật đầu: “Hạ tiên sinh, cậu có yêu cầu gì sao? Tôi họ Vương, những người khác đều gọi tôi là Vương thiên sư.”

Hạ Vân Trù gật đầu, không cung kính gọi ông ta bằng cái tên "Vương thiên sư", chỉ là chỉ vào cái ghế đối diện: "Mời ngồi."

Trợ lý Cao giúp ông ta kéo ghế, sau khi rót nước thì nhanh chóng rời đi, còn rất hiểu ý mà đóng cửa lại.

Vương thiên sư: “Hạ tiên sinh, cậu gặp phải phiền toái gì sao?”

Ông ta vuốt râu, tỏ vẻ cao thâm khó dò.

Hạ Vân Trù vừa vu0t v3 chó con, vừa cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Gần đây có một chút chuyện siêu nhiên xảy ra xung quanh tôi, làm tôi có chút không nghĩ ra được.”

Vương thiên sư gật gù, nâng tách trà lên uống một hớp, đặt xuống, hất cằm lên: “Được rồi Hạ tiên sinh, chuyện sau đó không cần nói, để tôi phán đoán một chút.”

Hạ Vân Trù: “Mời ông.”

Mạc Linh Chi: “...”?? Đang làm gì thế?

Mặt cô mờ mịt, hoàn toàn không hiểu, nhưng cũng không mở miệng, chỉ tò mò nằm trong ngực người nhận nuôi.

Đôi mắt Vương thiên sư nhìn chằm chằm Hạ Vân Trù, ngón tay không ngừng bấm quẻ tính toán, một lát, nhíu mày lại: “Hạ tiên sinh, gần đây cậu có vận xui!”

Nói xong câu đó, biểu hiện của ông ta nghiêm túc: “Gần đây có phải cậu ngủ không ngon? Hơn nữa cậu còn cảm thấy mình đã nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn đúng không?”

Ngón tay Hạ Vân Trù gõ xuống mặt bàn: "Tiếp tục."

Vương thiên sư: "Sắc mặt của cậu cũng không tệ lắm, nhưng lúc tôi vừa nhìn thấy cậu, đã nhìn thấy mi tâm cậu quanh quẩn sát khí, hiển nhiên là bị thứ không hay quấn lấy rồi!”

Ngón tay Hạ Vân Trù hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm Vương thiên sư trước mặt.

“Hạ tiên sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, có phải gần đây cậu từng làm chuyện gì không hay?” Vương thiên sư cau mày.

Hạ Vân Trù nhìn ông ta.

Vương thiên sư vuốt râu: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không hỏi cụ thể, hơn nữa sẽ giữ kín cho khách hàng. Chỉ là tôi có thể nhìn ra, sát khí gần đây của cậu là do trước đó cậu đã làm chuyện gì đó không hay. Có điều, Hạ tiên sinh yên tâm, về mặt phá sát khí đối với Vương mỗ, chắc chắn là...”

Hạ Vân Trù giơ tay, ngắt lời ông ta, không thèm nói cái gì, chỉ cầm điện thoại bàn lên gọi đi...

“Trợ lỵ Cao, báo cảnh sát, đưa tên lừa gạt này đến cục cảnh sát đi.”

Vương thiên sư: “???”

Ông ta tức giận đứng lên: “Hạ tiên sinh! Cậu thật sự quá đáng! Nếu cậu không tin tôi, tôi đi là được, cái sát khí của cậu tự đi mà bài trừ, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cậu bị sát khí quấn thân, sống không nổi quá một tháng!”

Ông ta muốn rời khỏi, Hạ Vân Trù chỉ lạnh nhạt nói: “Bảo vệ đâu? Dẫn người tới cục cảnh sát đi, lợi dụng việc mê tín lừa người, lại còn uy hiếp đe dọa, nói rõ ràng cho cảnh sát.”

Vương thiên sư: “???”

Mạc Linh Chi: "..." Đây là... xảy ra chuyện gì vậy?

Hạ Vân Trù day huyệt thái dương.

Tên lừa gạt này quá dễ dàng nhận ra, thấy anh là ông chủ của một công ty giải trí, lập tức nói anh từng làm chuyện xấu.

Nghe anh nói “gặp chuyện siêu nhiên”, ngay lập tức nói anh gặp “vận xui”, hoàn toàn là một tên lừa đảo.

Lúc này lại còn chó cùng đường dứt dậu, nói hươu nói vượn muốn chạy trốn, quá giả.

Hạ Vân Trù nhìn Trợ lý Cao một chút: "Ngươi cậu tìm..."

Trợ lý Cao chột dạ sờ sờ mũi, lùi về sau vài bước.

Đây chính là đại sư được rất nhiều ngôi sao trong giới thờ phụng.

Bảo vệ đã giữ lấy người, Vương thiên sư kia cũng tức giận không hề nhẹ, chửi ầm lên.

“Nếu cậu không tin cái này thì đừng tìm tôi, tìm tôi xong còn muốn tố cáo tôi, Hạ Vân Trù có phải cậu bị bệnh không?”

Chà, chắc trước đó đã tìm hiểu qua, biết anh là ai.

Hạ Vân Trù vung tay, để bảo vệ nhanh chóng dẫn người đến cục cảnh sát, anh xoa mi tâm.

Chó con ngơ ngác nhìn anh.

Hạ Vân Trù thu tay về, xoa đầu chó con, thở dài.

“Khả năng anh thật sự có bệnh rồi, nào có chuyện gì siêu nhiên, chỉ là hai giấc mơ mà thôi, anh còn cứ canh cánh trong lòng.”

Anh lắc đầu một cái, ôm chó con đứng lên: “Đi thôi, về nhà.”

Đó chỉ là mơ thôi, nào có mấy chuyện siêu nhiên quỷ thần gì, gần đây anh có chút nghi thần nghi quỷ rồi.

Lại còn tin vào huyền học?

Nhưng mà...

Lúc Hạ Vân Trù nhận định bản thân mình đã nghi thần nghi quỷ...

Đêm đó, anh lại gặp được cô gái kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương