Editor: Mít
Cục trắng đen rất nghiêm túc, ngũ quan trên mặt cũng nhíu lại, dễ dàng nhận ra cô đang suy nghĩ vấn đề làm cho cô cực kỳ đau đầu, cũng làm cô rất khó khăn.
Hạ Vân Trù bật cười, nhấn cô xuống: "Nghĩ gì thế? Mau ngủ đi, nhóc không mệt sao?"
Chó con: "Áu!" Mệt, nhưng cũng phải nghĩ!
Giải cứu anh em là việc lớn!
Hạ Vân Trù: "Nếu như nhóc không nỡ xa anh em của nhóc, sau này có thể lén lút gặp, hơn nữa chương trình còn chưa quay xong, sau đó còn quay cùng nhau nữa mà."
Anh vuốt đầu của cô, cho rằng cô không nỡ xa bạn bè.
Nhưng mà trong mắt Mạc Linh Chi vẫn còn khổ não, sự xoắn xuýt vẫn hiện rõ trên mặt.
Ngày mai sẽ kết thúc, không phải gặp người mình không thích, đúng là quá tốt.
Nhưng vẫn phải nghĩ tới mấy anh em kia... Bạch Ngọc lại là người nhận nuôi của chúng nó, ngày mai chúng nó cũng chỉ có thể theo Bạch Ngọc.
Tầm mắt của cô nhìn về phía người nhận nuôi, phát ra âm thanh: "Áu?"
Hạ Vân Trù: "?"
Cái ánh mắt này quá phức tạp, anh không lý giải được.
Mạc Linh Chi vỗ một bên, lăn qua lăn lại, sau đó chỉ ra bên ngoài, phát ra tiếng: "Gâu!"
"Ý nhóc muốn nói đến bọn YY?" Hạ Vân Trù suy đoán.
Mạc Linh Chi gật đầu thật mạnh: "Áu!" Đúng, chính là chúng nó.
Sau đó, cô lại vỗ một bên, rồi chỉ vào vali hành lý.
Hạ Vân Trù đã hiểu, bất đắc dĩ xoa mi tâm: "Không thể, anh không nuôi thú cưng."
Nói tới đây anh ngây một chút.
Không nuôi thú cưng...
Vậy còn Chi Chi?
Hình như bây giờ anh không hề coi nhóc là thú cưng, mà xem nhóc là... người nhà.
Anh đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Trên giường, Mạc Linh Chi thu tầm mắt lại.
Người nhận nuôi không muốn nuôi chó, chỉ nuôi gấu trúc quốc bảo như cô, đúng là ánh mắt cực cao, mấy đứa em YY không còn cách nào rồi, ai bảo chúng nó là chó đây?
Haiz, cô là gấu trúc quốc bảo người gặp người thích như vậy, đúng là có ưu thế.
Cô vỗ đầu, thực sự không nghĩ ra cách khác.
Ồ?
Chờ chút!
Người nhận nuôi không nuôi, có thể để người khác nuôi chúng mà!
Ánh mắt Mạc Linh Chi sáng lên.
Cô có cách rồi!
Sau khi cô sắp xếp chủ ý trong đầu xong, lập tức yên tâm, đổ gục xuống giường, tiếp tục cơn buồn ngủ của mình, phát huy sở trường, một giây đã ngủ.
Sau đó, đến khi Hạ Vân Trù lấy lại tinh thần, chuẩn bị nghĩ kế cho chó con...
Chó con: "Khò khò khò”, đương nhiên đã ngủ say sưa.
Hạ Vân Trù vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay ra, xo4 n4n tai của cô.
Cô nhóc này, sao tâm tư có thể đơn giản như vậy?
-
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, sau khi Mạc Linh Chi vẽ xong vành mắt đen, bình thường sẽ ngủ tiếp.
Nhưng lần này, cô không ngủ thẳng đến lúc ăn điểm tâm, trái lại đúng lúc Hạ Vân Trù thức dậy, còn lim dim mắt buồn ngủ, cô mạnh mẽ chui ra khỏi chăn, nhảy xuống đất.
Hạ Vân Trù: "Ồ? Sao hôm nay không ngủ nữa?" Thực sự ngạc nhiên.
Mạc Linh Chi nghiêm túc: "Xì." Có việc quan trọng.
Nói xong, cô cùng đi súc miệng với Hạ Vân Trù.
Lúc Hạ Vân Trù đi ra khỏi phòng, cũng đi theo ra.
Mấy khách mời khác đều lục tục đến rồi, Cam Vũ Quyên và Trần Dương ngồi trên ghế sofa, Trương Dương Triết còn đang sắp xếp bữa sáng cho Trương Tụng Hạo, mà Trương Tụng Hạo còn ngủ trong phòng.
Mạc Linh Chi đột nhiên dậy sớm như thế, những người khác cũng bất ngờ một chút, lập tức chào hỏi với cô.
Càng ở chung, càng cảm thấy con chó này không đơn giản.
Cô rất thông minh, có thể hiểu tiếng người, lại là bảo bối trong lòng bàn tay Hạ Vân Trù, còn có độ hot như siêu cao, hiện tại video biên tập về cô đều leo lên đầu mỗi trang web đó.
Con chó như vậy, không thể không coi cô là một “khách mời.”
Không thấy ê-kíp đã phân cho cô hai thợ quay phim sao? Đãi ngộ còn cao hơn mấy khách mời khác, thậm chí còn có thêm một máy quay di động nữa.
Trần Dương và Trương Tụng Hạo cũng không có đãi ngộ này.
Mạc Linh Chi cũng chào hỏi với bọn họ, động tác vung móng vuốt có thể làm truỵ tim tất cả mọi người.
Sau khi chào hỏi xong, cô đứng ở đầu cầu thang, phát ra âm thanh.
"Gâu!!"
Một tiếng kêu này, vang vọng cả biệt thự.
Tất cả mọi người đều bị giật mình, đột nhiên nhìn về phía cô.
Hạ Vân Trù không đi tập thể dục, đi theo sau Mạc Linh Chi, hôm nay chó con khác thường, anh cũng rất tò mò.
Một tiếng kêu này cũng làm mọi người giật mình, Tô Ức đang ngủ cũng phải ra khỏi phòng.
Anh vuốt tóc còn rối, mắt lim dim buồn ngủ đi ra: "Chi Chi, nhóc làm gì thế?"
Mạc Linh Chi không để ý đến anh ta.
Ngày hôm qua cô đã quyết định không để ý tới anh ta, bọn họ đã tuyệt giao!
Sau khi cô kêu lên xong, năm con Teddy đủ màu sắc từ khắp nơi trong biệt thự lao đến như gió, giống như nghe lệnh của đại ca, bất kể chúng đang làm gì, đều lập tức có mặt.
Không khác gì quân lệnh.
Lúc này, năm con Teddy đang đứng trước mặt gấu trúc đen trắng, ngồi thành hàng, tha thiết mong chờ nhìn cô, đợi ra mệnh lệnh tiếp theo.
Người quay phim: "..."
Đi theo con chó này, thật sự tôi đã phải chịu đựng rất nhiều.
Cô gần như không ngừng làm mới nhận thức của anh ta, thậm chí nhiều lúc anh nhìn nội dung mình quay còn nghi ngờ... đây là giả, có sự sắp xếp sẵn!
Nhưng mà, lý trí nói cho anh ta biết, đây là thật.
Là một người quay phim, thật sự tôi đã gánh chịu quá nhiều!
Anh ta cảm thán xong, tiếp tục chức trách quay phim của mình.
Mấy khách mời và nhân viên đều nhìn chúng, thực sự phải thừa nhận, mỗi ngày chó con đều có thể dùng cách khác nhau để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ!
Lúc này trong lòng bọn họ đều tràn đầy nghi hoặc... rốt cuộc cô định làm gì?
-
Mạc Linh Chi cũng không biết những người này vừa làm mới lại nhận thức, cô nghiêm túc giao tiếp vài câu với mấy con chó.
Sau đó, tầm mắt của cô nhìn về phía Tô Ức.
Vốn dĩ anh là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng... bọn họ tuyệt giao!
Cô "lạnh lùng" rời tầm mắt, chỉ cho Tô Ức nhìn thấy bóng lưng "cao ngạo", sau đó năm con chó con đi theo đại ca, mặt cũng nghiêm túc như vậy.
Tô Ức: "..." Phốc.
"Gấu trúc trắng đen" dẫn theo năm con chó tới phòng Trương Dương Triết, sau đó, cô giơ móng vuốt lên.
"Cốc cốc cốc."
Tô Ức: "Ồ, nhóc còn biết gõ cửa à?"
Chó con biết gõ cửa, thực sự ngạc nhiên!
Mạc Linh Chi không thể nhịn được nữa, quay đầu quay về phía anh ta nhe răng: "Áu."
Người này quá xấu rồi!
Cô là quốc bảo lễ phép, làm sao có chuyện không gõ cửa?!
Cô kêu một tiếng, năm đứa em phía sau đều rít gào về phía Tô Ức: “Gâu gâu gâu!!”
Tô Ức lùi về sau một bước, giơ hai tay lên chạm vào mái tóc tổ chim: “Được rồi, anh đầu hàng nhóc cứ tiếp tục.” Giọng nói mang đầy ý cười, mắt hoa đào cũng hơi híp lại.
Không thể không nói, anh ta như vậy, cho dù là tóc tổ chim, mặc bao tải cũng vẫn đẹp trai.
Mạc Linh Chi lại nhếch miệng cảnh cáo lần nữa, sau đó lại gõ cửa.
Lần này cô vừa gõ một cái, Trương Tụng Hạo đã mở cửa phòng, bé vẫn còn mặc áo ngủ gấu nhỏ, tóc cũng rối tung, hơn nữa tóc bé là tóc quăn, cho nên trở nên cực kỳ đẹp.
Hiển nhiên bé còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, chép miệng.
"Áu!" Mạc Linh Chi phát ra âm thanh.
Trương Tụng Hạo vừa nhìn thấy mắt đã sáng lên, cơn buồn ngủ tan trong nháy mắt, giọng nói vui vẻ: “Chi Chi!”
Mạc Linh Chi quẫy đuôi, mặc kệ đứa bé loài người xoa đầu.
Lập tức, cô quay đầu chĩa móng vuốt về năm con chó phía sau, năm con chó điên cuồng quẫy đuôi, trong nháy mắt vây xung quanh Trương Tụng Hạo, mặt lấy lòng: “Oáp”.
Mặt Trương Tụng Hạo ngạc nhiên: “Chi Chi, các em gọi anh đến chơi sao?”
Mạc Linh Chi lắc đầu một cái, vỗ lên con chó Teddy màu trắng đẩy về phía Trương Tụng Hạo: "Áu!!"
Trương Tụng Hạo: "..." Vẫn không hiểu.
Tô Ức vừa bị "uy hiếp" nhưng lúc này lại nói chen vào: "Nhóc nói, muốn cháu nuôi mấy con chó này."
Mạc Linh Chi mím môi.
Tuy rằng Tô Ức giúp cô chuyền đạt ý tứ, nhưng cô vẫn không thèm nhìn anh ta, vẫn giữ thái độ "tuyệt giao".
Ánh mắt Trương Tụng Hạo sáng lên.
Lập tức nghĩ đến cái gì, bé chuyển tầm mắt về phía Trương Dương Triết.
Trương Dương Triết cũng vừa nhìn con trai, thấy cảnh này, khoé miệng hơi giật giật.
Năm con chó...
Hay là năm con Teddy.
Ngẫm lại sức phá hoại của đám nhóc này, đầu Trương Dương Triết bắt đầu đau.
Anh ta nở nụ cười, ngồi xổm xuống: "Đương nhiên có thể, nếu như con muốn nuôi chó, ba ủng hộ con."
Tuy đau đầu, nhưng anh sẽ không từ chối Trương Tụng Hạo.
Bé thích chó như vậy, anh không muốn cự tuyệt bé.
Ba không hề phản đối, ánh mắt nhìn bé vẫn dịu dàng làm cho ánh mắt của Trương Tụng Hạo càng sáng hơn.
Hoá ra, hôm qua không phải nằm mơ, ba thật sự tốt hơn trước đây nhiều!
Nhìn dáng vẻ vui tươi của bé làm viền mắt của Trương Dương Triết lại hơi chua xót, anh ta chỉnh lại tóc cho bé: “Ba ủng hộ con, thế nhưng đám YY là của chị Bạch Ngọc, chúng ta muốn thì phải hỏi xem chị Bạch Ngọc có thích hay không.”
Trong nháy mắt, Trương Tụng Hạo thất vọng, vẫn gật đầu: "Vâng ạ."
Trương Dương Triết xoa đầu bé, cười nói: "Có điều con yên tâm, ba sẽ cố gắng giúp con tranh thủ, coi như chị Bạch Ngọc không đồng ý, ba mua cho con mấy con chó khác về, có được không?"
Trương Tụng Hạo theo bản năng định cúi đầu không nói gì, nhưng nghĩ tới hôm qua và hôm nay ba đều ôn nhu như vậy, bé lấy hết dũng khí, thăm dò nói: "Con muốn Chi Chi và đám YY."
Nhi tử chịu chủ động nói chuyện, Trương Dương Triết rất vui vẻ.
Thế nhưng...
Chó của Bạch Ngọc còn nói được, về phần Chi Chi?
Con trai, con biết giá trị bản thân của Chi Chi hiện tại không?
Trương Dương Triết còn chưa nghĩ tới làm sao để con trai buông bỏ ý niệm này, Mạc Linh Chi đã duỗi chân ra, một chân cào lên người Trương Tụng Hạo, phát ra âm thanh chống cự: "Áu!"
Không thể, đừng nằm mơ!
Tuy tôi là gấu trúc quốc bảo Chi Chi, người gặp người thích, nhưng bây giờ tôi đã có người nhận nuôi!
Sau lưng, Hạ Vân Trù lộ ra nụ cười.
Trương Tụng Hạo thất vọng thở dài, nói: "Haiz, vậy cũng được, nhưng sau này anh muốn đến thăm em."
"Áu!" Đến đi đến đi, tuỳ cậu.
"Vậy ba dẫn con đi hỏi chị Bạch Ngọc một chút." Trương Dương Triết lộ ra nụ cười.
Nói là hỏi, nhưng ngữ khí của anh ta giống như chắc chắn.
Nói cho con trai cần hỏi ý Bạch Ngọc, vì muốn dạy cho bé cách tôn trọng người khác, không thể cướp đoạt được.
Nhưng đối với Trương Dương Triết mà nói, năm con chó này, anh ta nhất định phải có.
Bạch Ngọc rất không thích chó, mang mấy con chó này nhằm mục đích gì, bọn họ ai cũng biết.
Hơn nữa mấy con chó này bài xích Bạch Ngọc vô cùng, trong tình huống này, mấy con chó theo Bạch Ngọc cũng không có tương lai tốt đẹp.
Hôm qua mới đến, chọn chó cũng không phải tự Bạch Ngọc chọn, thế thì có tình cảm gì?
Huống hồ, vì con trai, dù thế nào anh cũng phải đoạt được.
Ánh mắt Trương Dương Triết tự tin mà trầm ổn.
Đúng lúc này, Bạch Ngọc đi vào thiệt thự, Trương Dương Triết cười đưa ra đề nghị muốn thu nuôi năm con chó.
Phản ứng đầu tiên của cô ta là phản đối: “Chuyện này... không hay lắm, em cũng rất thích đám YY.”
Cô ta không thích, không thích một chút nào.
Thậm chí cô ta dự định khi trở về sẽ thu dọn đồ đạc của đám ăn cây táo rào cây sung này.
Nhưng mình vừa mua chó, mới được một ngày đã đưa cho người khác, khán giả sẽ nghĩ cô thế nào?
Trương Dương Triết bình tĩnh mỉm cười: "Nhưng mà chúng nó không thích cô."
Trong nháy mắt, mặt Bạch Ngọc cũng tái rồi.
Tô Ức nhìn khuôn mặt chờ mong của Chi Chi, lại nhìn về phía Bạch Ngọc: "Bạch Ngọc, khi trở lại đám YY sẽ nổi tiếng, cũng sẽ có fan, cô dẫn chúng về, phải chăm sóc chúng thật tốt, nhưng tôi nhớ công việc của cô rất bận, có thời gian làm bạn với chúng sao?”
Bạch Ngọc: "..." Mấy con chó mà thôi, làm bạn làm gì?
Thế nhưng lời này của Tô Ức nhắc nhở cô ta một điều, nếu như mang về sẽ trở thành trách nhiệm, mấy con chó này không thông minh đến mức có thể kéo lưu lượng lên cho cô ta, nếu như cô ta gi*t chúng... có thể bị tung lên trên mạng không?
Cô ta lưỡng lự.
Cam Vũ Quyên đi ra đưa cho cô ta một cái cớ: "Bạch Ngọc, Tụng Hạo thật sự rất yêu thích mấy con chó này, bọn họ cũng trở thành bạn bè rồi, nếu cô không quý chúng như vậy, thì bỏ thứ mình yêu thích một chút. Nếu cô thật sự rất thích chúng, thế thì bảo Tụng Hạo tự tới cửa hàng để chọn."
Biểu hiện của cô ta hôm qua...
Đừng nói "rất yêu quý", ngay cả "thích" cũng không.
Bạch Ngọc cũng nghĩ đến, cô ta nở nụ cười: "Được rồi, vậy thì nhờ thầy Trương và Tụng Hạo chăm sóc đám tiểu tử này."
Mạc Linh Chi và Trương Tụng Hạo đều vui vẻ.
Trương Dương Triết gật gù cười: "Cảm ơn Bạch Ngọc, trở về tôi sẽ nói chuyện với trợ lý của cô, tôi chuyển tiền lại cho cô."
"Không cần..."
Trương Dương Triết chặn họng cô ta: "Không cần thì vẫn phải đưa."
Bạch Ngọc nói không ra lời.
Cam Vũ Quyên nhìn một người một chó cùng vui vẻ, buồn cười lắc đầu một cái: "Chuẩn bị ăn cơm đi, lát nữa còn phải thi đấu đó, để xem ai sẽ thắng."
Trần Dương cũng nở nụ cười, mắt liếc nhìn Mạc Linh Chi: "Chỉ là hôm nay Hạ tổng phải chịu khổ rồi, dù sao Chi Chi cũng là… thú cưng, lại nhỏ như vậy, không giúp được gì nhiều, tính ra thì chỉ có một mình Hạ tổng chiến đấu thôi."
Anh ta chỉ muốn nói đùa một chút.
Mạc Linh Chi lập tức kháng nghị: "Áu” Nói hươu nói vượn!
Cô có thể giúp đỡ!
Hơn nữa cô còn muốn giành được phần thắng!
Người này thực sự là người đánh giá thấp gấu trúc!!
Hạ Vân Trù xoa đầu của cô: "Nhóc rất tuyệt, nhóc nhất định có thể giúp anh một chút."
Mạc Linh Chi vừa nhấc đầu: "Xi!" Đó là đương nhiên.
Sau khi ăn xong.
Mạc Linh Chi không cho Hạ Vân Trù ôm đi, trái lại cô rung rung lỗ tai, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi tới phía trước đám khách mời, đuôi cũng vểnh lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Cô muốn giành được thắng lợi.
Cô muốn cho người đánh giá thấp gấu trúc mở mang tầm mắt!
Ngày hôm nay cô chính là Nữu Hỗ Lộc Chi Chi.
- -------------------
Cục trắng đen rất nghiêm túc, ngũ quan trên mặt cũng nhíu lại, dễ dàng nhận ra cô đang suy nghĩ vấn đề làm cho cô cực kỳ đau đầu, cũng làm cô rất khó khăn.
Hạ Vân Trù bật cười, nhấn cô xuống: "Nghĩ gì thế? Mau ngủ đi, nhóc không mệt sao?"
Chó con: "Áu!" Mệt, nhưng cũng phải nghĩ!
Giải cứu anh em là việc lớn!
Hạ Vân Trù: "Nếu như nhóc không nỡ xa anh em của nhóc, sau này có thể lén lút gặp, hơn nữa chương trình còn chưa quay xong, sau đó còn quay cùng nhau nữa mà."
Anh vuốt đầu của cô, cho rằng cô không nỡ xa bạn bè.
Nhưng mà trong mắt Mạc Linh Chi vẫn còn khổ não, sự xoắn xuýt vẫn hiện rõ trên mặt.
Ngày mai sẽ kết thúc, không phải gặp người mình không thích, đúng là quá tốt.
Nhưng vẫn phải nghĩ tới mấy anh em kia... Bạch Ngọc lại là người nhận nuôi của chúng nó, ngày mai chúng nó cũng chỉ có thể theo Bạch Ngọc.
Tầm mắt của cô nhìn về phía người nhận nuôi, phát ra âm thanh: "Áu?"
Hạ Vân Trù: "?"
Cái ánh mắt này quá phức tạp, anh không lý giải được.
Mạc Linh Chi vỗ một bên, lăn qua lăn lại, sau đó chỉ ra bên ngoài, phát ra tiếng: "Gâu!"
"Ý nhóc muốn nói đến bọn YY?" Hạ Vân Trù suy đoán.
Mạc Linh Chi gật đầu thật mạnh: "Áu!" Đúng, chính là chúng nó.
Sau đó, cô lại vỗ một bên, rồi chỉ vào vali hành lý.
Hạ Vân Trù đã hiểu, bất đắc dĩ xoa mi tâm: "Không thể, anh không nuôi thú cưng."
Nói tới đây anh ngây một chút.
Không nuôi thú cưng...
Vậy còn Chi Chi?
Hình như bây giờ anh không hề coi nhóc là thú cưng, mà xem nhóc là... người nhà.
Anh đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Trên giường, Mạc Linh Chi thu tầm mắt lại.
Người nhận nuôi không muốn nuôi chó, chỉ nuôi gấu trúc quốc bảo như cô, đúng là ánh mắt cực cao, mấy đứa em YY không còn cách nào rồi, ai bảo chúng nó là chó đây?
Haiz, cô là gấu trúc quốc bảo người gặp người thích như vậy, đúng là có ưu thế.
Cô vỗ đầu, thực sự không nghĩ ra cách khác.
Ồ?
Chờ chút!
Người nhận nuôi không nuôi, có thể để người khác nuôi chúng mà!
Ánh mắt Mạc Linh Chi sáng lên.
Cô có cách rồi!
Sau khi cô sắp xếp chủ ý trong đầu xong, lập tức yên tâm, đổ gục xuống giường, tiếp tục cơn buồn ngủ của mình, phát huy sở trường, một giây đã ngủ.
Sau đó, đến khi Hạ Vân Trù lấy lại tinh thần, chuẩn bị nghĩ kế cho chó con...
Chó con: "Khò khò khò”, đương nhiên đã ngủ say sưa.
Hạ Vân Trù vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay ra, xo4 n4n tai của cô.
Cô nhóc này, sao tâm tư có thể đơn giản như vậy?
-
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, sau khi Mạc Linh Chi vẽ xong vành mắt đen, bình thường sẽ ngủ tiếp.
Nhưng lần này, cô không ngủ thẳng đến lúc ăn điểm tâm, trái lại đúng lúc Hạ Vân Trù thức dậy, còn lim dim mắt buồn ngủ, cô mạnh mẽ chui ra khỏi chăn, nhảy xuống đất.
Hạ Vân Trù: "Ồ? Sao hôm nay không ngủ nữa?" Thực sự ngạc nhiên.
Mạc Linh Chi nghiêm túc: "Xì." Có việc quan trọng.
Nói xong, cô cùng đi súc miệng với Hạ Vân Trù.
Lúc Hạ Vân Trù đi ra khỏi phòng, cũng đi theo ra.
Mấy khách mời khác đều lục tục đến rồi, Cam Vũ Quyên và Trần Dương ngồi trên ghế sofa, Trương Dương Triết còn đang sắp xếp bữa sáng cho Trương Tụng Hạo, mà Trương Tụng Hạo còn ngủ trong phòng.
Mạc Linh Chi đột nhiên dậy sớm như thế, những người khác cũng bất ngờ một chút, lập tức chào hỏi với cô.
Càng ở chung, càng cảm thấy con chó này không đơn giản.
Cô rất thông minh, có thể hiểu tiếng người, lại là bảo bối trong lòng bàn tay Hạ Vân Trù, còn có độ hot như siêu cao, hiện tại video biên tập về cô đều leo lên đầu mỗi trang web đó.
Con chó như vậy, không thể không coi cô là một “khách mời.”
Không thấy ê-kíp đã phân cho cô hai thợ quay phim sao? Đãi ngộ còn cao hơn mấy khách mời khác, thậm chí còn có thêm một máy quay di động nữa.
Trần Dương và Trương Tụng Hạo cũng không có đãi ngộ này.
Mạc Linh Chi cũng chào hỏi với bọn họ, động tác vung móng vuốt có thể làm truỵ tim tất cả mọi người.
Sau khi chào hỏi xong, cô đứng ở đầu cầu thang, phát ra âm thanh.
"Gâu!!"
Một tiếng kêu này, vang vọng cả biệt thự.
Tất cả mọi người đều bị giật mình, đột nhiên nhìn về phía cô.
Hạ Vân Trù không đi tập thể dục, đi theo sau Mạc Linh Chi, hôm nay chó con khác thường, anh cũng rất tò mò.
Một tiếng kêu này cũng làm mọi người giật mình, Tô Ức đang ngủ cũng phải ra khỏi phòng.
Anh vuốt tóc còn rối, mắt lim dim buồn ngủ đi ra: "Chi Chi, nhóc làm gì thế?"
Mạc Linh Chi không để ý đến anh ta.
Ngày hôm qua cô đã quyết định không để ý tới anh ta, bọn họ đã tuyệt giao!
Sau khi cô kêu lên xong, năm con Teddy đủ màu sắc từ khắp nơi trong biệt thự lao đến như gió, giống như nghe lệnh của đại ca, bất kể chúng đang làm gì, đều lập tức có mặt.
Không khác gì quân lệnh.
Lúc này, năm con Teddy đang đứng trước mặt gấu trúc đen trắng, ngồi thành hàng, tha thiết mong chờ nhìn cô, đợi ra mệnh lệnh tiếp theo.
Người quay phim: "..."
Đi theo con chó này, thật sự tôi đã phải chịu đựng rất nhiều.
Cô gần như không ngừng làm mới nhận thức của anh ta, thậm chí nhiều lúc anh nhìn nội dung mình quay còn nghi ngờ... đây là giả, có sự sắp xếp sẵn!
Nhưng mà, lý trí nói cho anh ta biết, đây là thật.
Là một người quay phim, thật sự tôi đã gánh chịu quá nhiều!
Anh ta cảm thán xong, tiếp tục chức trách quay phim của mình.
Mấy khách mời và nhân viên đều nhìn chúng, thực sự phải thừa nhận, mỗi ngày chó con đều có thể dùng cách khác nhau để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ!
Lúc này trong lòng bọn họ đều tràn đầy nghi hoặc... rốt cuộc cô định làm gì?
-
Mạc Linh Chi cũng không biết những người này vừa làm mới lại nhận thức, cô nghiêm túc giao tiếp vài câu với mấy con chó.
Sau đó, tầm mắt của cô nhìn về phía Tô Ức.
Vốn dĩ anh là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng... bọn họ tuyệt giao!
Cô "lạnh lùng" rời tầm mắt, chỉ cho Tô Ức nhìn thấy bóng lưng "cao ngạo", sau đó năm con chó con đi theo đại ca, mặt cũng nghiêm túc như vậy.
Tô Ức: "..." Phốc.
"Gấu trúc trắng đen" dẫn theo năm con chó tới phòng Trương Dương Triết, sau đó, cô giơ móng vuốt lên.
"Cốc cốc cốc."
Tô Ức: "Ồ, nhóc còn biết gõ cửa à?"
Chó con biết gõ cửa, thực sự ngạc nhiên!
Mạc Linh Chi không thể nhịn được nữa, quay đầu quay về phía anh ta nhe răng: "Áu."
Người này quá xấu rồi!
Cô là quốc bảo lễ phép, làm sao có chuyện không gõ cửa?!
Cô kêu một tiếng, năm đứa em phía sau đều rít gào về phía Tô Ức: “Gâu gâu gâu!!”
Tô Ức lùi về sau một bước, giơ hai tay lên chạm vào mái tóc tổ chim: “Được rồi, anh đầu hàng nhóc cứ tiếp tục.” Giọng nói mang đầy ý cười, mắt hoa đào cũng hơi híp lại.
Không thể không nói, anh ta như vậy, cho dù là tóc tổ chim, mặc bao tải cũng vẫn đẹp trai.
Mạc Linh Chi lại nhếch miệng cảnh cáo lần nữa, sau đó lại gõ cửa.
Lần này cô vừa gõ một cái, Trương Tụng Hạo đã mở cửa phòng, bé vẫn còn mặc áo ngủ gấu nhỏ, tóc cũng rối tung, hơn nữa tóc bé là tóc quăn, cho nên trở nên cực kỳ đẹp.
Hiển nhiên bé còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, chép miệng.
"Áu!" Mạc Linh Chi phát ra âm thanh.
Trương Tụng Hạo vừa nhìn thấy mắt đã sáng lên, cơn buồn ngủ tan trong nháy mắt, giọng nói vui vẻ: “Chi Chi!”
Mạc Linh Chi quẫy đuôi, mặc kệ đứa bé loài người xoa đầu.
Lập tức, cô quay đầu chĩa móng vuốt về năm con chó phía sau, năm con chó điên cuồng quẫy đuôi, trong nháy mắt vây xung quanh Trương Tụng Hạo, mặt lấy lòng: “Oáp”.
Mặt Trương Tụng Hạo ngạc nhiên: “Chi Chi, các em gọi anh đến chơi sao?”
Mạc Linh Chi lắc đầu một cái, vỗ lên con chó Teddy màu trắng đẩy về phía Trương Tụng Hạo: "Áu!!"
Trương Tụng Hạo: "..." Vẫn không hiểu.
Tô Ức vừa bị "uy hiếp" nhưng lúc này lại nói chen vào: "Nhóc nói, muốn cháu nuôi mấy con chó này."
Mạc Linh Chi mím môi.
Tuy rằng Tô Ức giúp cô chuyền đạt ý tứ, nhưng cô vẫn không thèm nhìn anh ta, vẫn giữ thái độ "tuyệt giao".
Ánh mắt Trương Tụng Hạo sáng lên.
Lập tức nghĩ đến cái gì, bé chuyển tầm mắt về phía Trương Dương Triết.
Trương Dương Triết cũng vừa nhìn con trai, thấy cảnh này, khoé miệng hơi giật giật.
Năm con chó...
Hay là năm con Teddy.
Ngẫm lại sức phá hoại của đám nhóc này, đầu Trương Dương Triết bắt đầu đau.
Anh ta nở nụ cười, ngồi xổm xuống: "Đương nhiên có thể, nếu như con muốn nuôi chó, ba ủng hộ con."
Tuy đau đầu, nhưng anh sẽ không từ chối Trương Tụng Hạo.
Bé thích chó như vậy, anh không muốn cự tuyệt bé.
Ba không hề phản đối, ánh mắt nhìn bé vẫn dịu dàng làm cho ánh mắt của Trương Tụng Hạo càng sáng hơn.
Hoá ra, hôm qua không phải nằm mơ, ba thật sự tốt hơn trước đây nhiều!
Nhìn dáng vẻ vui tươi của bé làm viền mắt của Trương Dương Triết lại hơi chua xót, anh ta chỉnh lại tóc cho bé: “Ba ủng hộ con, thế nhưng đám YY là của chị Bạch Ngọc, chúng ta muốn thì phải hỏi xem chị Bạch Ngọc có thích hay không.”
Trong nháy mắt, Trương Tụng Hạo thất vọng, vẫn gật đầu: "Vâng ạ."
Trương Dương Triết xoa đầu bé, cười nói: "Có điều con yên tâm, ba sẽ cố gắng giúp con tranh thủ, coi như chị Bạch Ngọc không đồng ý, ba mua cho con mấy con chó khác về, có được không?"
Trương Tụng Hạo theo bản năng định cúi đầu không nói gì, nhưng nghĩ tới hôm qua và hôm nay ba đều ôn nhu như vậy, bé lấy hết dũng khí, thăm dò nói: "Con muốn Chi Chi và đám YY."
Nhi tử chịu chủ động nói chuyện, Trương Dương Triết rất vui vẻ.
Thế nhưng...
Chó của Bạch Ngọc còn nói được, về phần Chi Chi?
Con trai, con biết giá trị bản thân của Chi Chi hiện tại không?
Trương Dương Triết còn chưa nghĩ tới làm sao để con trai buông bỏ ý niệm này, Mạc Linh Chi đã duỗi chân ra, một chân cào lên người Trương Tụng Hạo, phát ra âm thanh chống cự: "Áu!"
Không thể, đừng nằm mơ!
Tuy tôi là gấu trúc quốc bảo Chi Chi, người gặp người thích, nhưng bây giờ tôi đã có người nhận nuôi!
Sau lưng, Hạ Vân Trù lộ ra nụ cười.
Trương Tụng Hạo thất vọng thở dài, nói: "Haiz, vậy cũng được, nhưng sau này anh muốn đến thăm em."
"Áu!" Đến đi đến đi, tuỳ cậu.
"Vậy ba dẫn con đi hỏi chị Bạch Ngọc một chút." Trương Dương Triết lộ ra nụ cười.
Nói là hỏi, nhưng ngữ khí của anh ta giống như chắc chắn.
Nói cho con trai cần hỏi ý Bạch Ngọc, vì muốn dạy cho bé cách tôn trọng người khác, không thể cướp đoạt được.
Nhưng đối với Trương Dương Triết mà nói, năm con chó này, anh ta nhất định phải có.
Bạch Ngọc rất không thích chó, mang mấy con chó này nhằm mục đích gì, bọn họ ai cũng biết.
Hơn nữa mấy con chó này bài xích Bạch Ngọc vô cùng, trong tình huống này, mấy con chó theo Bạch Ngọc cũng không có tương lai tốt đẹp.
Hôm qua mới đến, chọn chó cũng không phải tự Bạch Ngọc chọn, thế thì có tình cảm gì?
Huống hồ, vì con trai, dù thế nào anh cũng phải đoạt được.
Ánh mắt Trương Dương Triết tự tin mà trầm ổn.
Đúng lúc này, Bạch Ngọc đi vào thiệt thự, Trương Dương Triết cười đưa ra đề nghị muốn thu nuôi năm con chó.
Phản ứng đầu tiên của cô ta là phản đối: “Chuyện này... không hay lắm, em cũng rất thích đám YY.”
Cô ta không thích, không thích một chút nào.
Thậm chí cô ta dự định khi trở về sẽ thu dọn đồ đạc của đám ăn cây táo rào cây sung này.
Nhưng mình vừa mua chó, mới được một ngày đã đưa cho người khác, khán giả sẽ nghĩ cô thế nào?
Trương Dương Triết bình tĩnh mỉm cười: "Nhưng mà chúng nó không thích cô."
Trong nháy mắt, mặt Bạch Ngọc cũng tái rồi.
Tô Ức nhìn khuôn mặt chờ mong của Chi Chi, lại nhìn về phía Bạch Ngọc: "Bạch Ngọc, khi trở lại đám YY sẽ nổi tiếng, cũng sẽ có fan, cô dẫn chúng về, phải chăm sóc chúng thật tốt, nhưng tôi nhớ công việc của cô rất bận, có thời gian làm bạn với chúng sao?”
Bạch Ngọc: "..." Mấy con chó mà thôi, làm bạn làm gì?
Thế nhưng lời này của Tô Ức nhắc nhở cô ta một điều, nếu như mang về sẽ trở thành trách nhiệm, mấy con chó này không thông minh đến mức có thể kéo lưu lượng lên cho cô ta, nếu như cô ta gi*t chúng... có thể bị tung lên trên mạng không?
Cô ta lưỡng lự.
Cam Vũ Quyên đi ra đưa cho cô ta một cái cớ: "Bạch Ngọc, Tụng Hạo thật sự rất yêu thích mấy con chó này, bọn họ cũng trở thành bạn bè rồi, nếu cô không quý chúng như vậy, thì bỏ thứ mình yêu thích một chút. Nếu cô thật sự rất thích chúng, thế thì bảo Tụng Hạo tự tới cửa hàng để chọn."
Biểu hiện của cô ta hôm qua...
Đừng nói "rất yêu quý", ngay cả "thích" cũng không.
Bạch Ngọc cũng nghĩ đến, cô ta nở nụ cười: "Được rồi, vậy thì nhờ thầy Trương và Tụng Hạo chăm sóc đám tiểu tử này."
Mạc Linh Chi và Trương Tụng Hạo đều vui vẻ.
Trương Dương Triết gật gù cười: "Cảm ơn Bạch Ngọc, trở về tôi sẽ nói chuyện với trợ lý của cô, tôi chuyển tiền lại cho cô."
"Không cần..."
Trương Dương Triết chặn họng cô ta: "Không cần thì vẫn phải đưa."
Bạch Ngọc nói không ra lời.
Cam Vũ Quyên nhìn một người một chó cùng vui vẻ, buồn cười lắc đầu một cái: "Chuẩn bị ăn cơm đi, lát nữa còn phải thi đấu đó, để xem ai sẽ thắng."
Trần Dương cũng nở nụ cười, mắt liếc nhìn Mạc Linh Chi: "Chỉ là hôm nay Hạ tổng phải chịu khổ rồi, dù sao Chi Chi cũng là… thú cưng, lại nhỏ như vậy, không giúp được gì nhiều, tính ra thì chỉ có một mình Hạ tổng chiến đấu thôi."
Anh ta chỉ muốn nói đùa một chút.
Mạc Linh Chi lập tức kháng nghị: "Áu” Nói hươu nói vượn!
Cô có thể giúp đỡ!
Hơn nữa cô còn muốn giành được phần thắng!
Người này thực sự là người đánh giá thấp gấu trúc!!
Hạ Vân Trù xoa đầu của cô: "Nhóc rất tuyệt, nhóc nhất định có thể giúp anh một chút."
Mạc Linh Chi vừa nhấc đầu: "Xi!" Đó là đương nhiên.
Sau khi ăn xong.
Mạc Linh Chi không cho Hạ Vân Trù ôm đi, trái lại cô rung rung lỗ tai, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi tới phía trước đám khách mời, đuôi cũng vểnh lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Cô muốn giành được thắng lợi.
Cô muốn cho người đánh giá thấp gấu trúc mở mang tầm mắt!
Ngày hôm nay cô chính là Nữu Hỗ Lộc Chi Chi.
- -------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook