Trans: Mướp Đắng
Rốt cuộc thì con chó này có ma lực gì?
Nhiều lần lên hotsearch thì thôi đi, Hạ Vân Trù còn bằng lòng xả giận cho cô, làm ra cái sự việc “hại người hại mình” như vậy?!
Cướp mất tài nguyên của cô, ngăn cản quan hệ hợp tác của cô, Hoa Minh chắc chắn cũng phải trả giá cho những việc này!
Đây chỉ là một con chó, cũng không phải là “hồng nhan họa thủy” gì, Hạ Vân Trù điên mới làm ra những việc như vậy không phải sao?!
Bạch Ngọc khí huyết dâng trào.
Cô hối hận rồi, vô cùng hối hận, nếu biết sớm hơn thua với một con chó sẽ có kết cục như vậy, cô tuyệt đối sẽ không làm khó dễ một con chó.
Chỉ là một súc vật mà thôi, sao cô có thể hồ đồ đến mức đi hơn thua với nó chứ.
Đã gây ra một đống rắc rối, mà lại không vớt vát được chút lợi ích nào.
“Mệt rồi phải không, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Bạch Ngọc hơi nhếch miệng, cười nói với đám người vừa quay về.
Nhưng bởi vì gương mặt tái nhợt cùng một bụng tâm sự nên nụ cười của cô vô cùng gượng gạo.
Mạc Linh Chi nhìn cô ta, tai run run, ưu sầu trong mắt lại càng nhiều thêm.
Vì vậy, cuối cùng cô phải làm sao thì mới có thể “cứu” mấy con chó này đây?
Bạch Ngọc: “Em dắt mấy chú chó này đi ăn, hôm nay làm phiền Hạ tổng và Chi Chi rồi.”
Vẻ mặt cô ta áy náy, giơ tay muốn cầm lấy dây dắt chó.
Lúc này cô đã bỏ hết ý định dùng mấy con chó này để đối phó với Mạc Linh Chi rồi, cô còn chưa kịp làm gì, Hạ Vân Trù đã bày ra khí thế như vậy, nếu cô thật sự làm gì đó, khó có thể đảm bảo Hạ Vân Trù sẽ không liều mạng với cô!
Nhưng mà lúc Bạch Ngọc chuẩn bị dắt chó đi, thì năm con chó lại tạo phản.
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
…
Bọn chúng đột nhiên trở nên hung dữ với Bạch Ngọc, bộ dạng bài xích.
Đây chính là nhân loại khốn nạn muốn ngược đãi chó đó!
Sau khi kêu xong, năm con chó lại nhanh chóng ngậm lấy dây, nhanh như chớp trốn ra phía sau lưng Mạc Linh Chi, ngồi thành một hàng, nhìn Bạch Ngọc đề phòng.
Bạch Ngọc: “...” Khí huyết lại trào dâng.
Đám súc sinh này!!
Những người khác cũng ngớ người.
Đây…
Chưa từng thấy loài chó mà lại không muốn gần gũi với chủ nhân của mình như vậy.
Mấy con chó này lại còn ghét bỏ Bạch Ngọc nha.
Tôn Mai Ngọc nói nhỏ: “Ài, trước đây Chi Chi vô cùng bài xích Bạch Ngọc, bây giờ mấy con chó này cũng…mấy người nói xem, có phải là Bạch Ngọc thực sự có vấn đề gì không hả?”
Phương Hải: “... Chưa chắc.”
Tôn Mai Ngọc: “Em cảm thấy có khả năng lắm, không nói năm con chó này, thì với tính cách của Chi Chi chúng ta còn không biết sao? Đó chắc chắn không phải là đứa nhóc tùy tiện ghét con người, nó thông minh như vậy, lại vô cùng ghét bỏ Bạch Ngọc, hẳn là phải có vấn đề rồi.”
Phương Hải gật đầu đồng ý.
Không chỉ có bọn họ nghĩ như vậy, từ rất lâu trước đây Hạ Vân Trù đã nghĩ tới rồi, anh rất hiểu Chi Chi, anh cũng biết rõ Chi Chi ghét Bạch Ngọc, nhưng bên cạnh đó còn có chút sợ hãi.
Tuy chỉ một chút, nhưng anh vẫn cảm nhận được.
Sự khó chịu và sợ hãi của Chi Chi lại càng nhiều thêm khi Bạch Ngọc mang năm con Teddy đến, thế nên Hạ Vân Trù mới dùng cách hy sinh một phần lợi ích của bản thân để đối phó với cô ta.
Ánh mắt kỳ lạ của mọi người khiến Bạch Ngọc đỏ mặt, cô nhìn năm con chó, tay nắm chặt, trong mắt đều là chán ghét.
Quả nhiên, súc sinh chính là súc sinh.
“Ăn cơm thôi.” Hạ Vân Trù ôm chó, lạnh nhạt nói.
Bạch Ngọc nuốt xuống mùi vị gỉ sét trong miệng, hơi mỉm cười: “Ừm, để em đi lấy thức ăn của tụi nó tới.”
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ hiu quạnh, lập tức nhập vai "em tổn thương nhưng em không nói", cho dù mấy chú chó này "xa lánh" cô ta, cô ta vẫn lấy thức ăn nhập khẩu thượng hạng cho chúng, đổ đầy năm chén nhỏ.
"Nhanh đến ăn đi nào." Bạch Ngọc nhẹ nhàng gọi.
Mấy chú chó không nhúc nhích, con này nhìn con kia, con kia nhìn con nọ.
Hẳn là đói rồi, nhưng lại hơi do dự.
Lúc này Mạc Linh Chi vừa mới ngồi vào vị trí thuộc về mình, cả một bàn đầy thức ăn, thậm chí còn có một dĩa hải sản tươi ngon!
Mắt cô sáng lên, nhưng cũng không vội vàng dùng bữa, mà nhìn về mấy chú chó, kêu lên một tiếng…
“Áu!” Ăn đi.
Nhiều người như vậy, xem ra Bạch Ngọc sẽ không dám làm gì đâu, yên tâm ăn đi!
Giống như được hạ lệnh, năm chú chó nhào về phía năm cái chén, ăn một cách hùng hổ.
Chỉ là vừa ăn vừa hâm mộ mà nhìn phía trước mặt Mạc Linh Chi.
[Không hổ là đại ca!]
[Hu hu hu, đãi ngộ của gấu trúc quốc bảo tốt quá đi mà.]
[Kiếp sau nhất định phải làm gấu trúc!]
[Oh my god, đồ ăn trước mặt cô ấy nhìn ngon quá à…]
…
Mấy chú chó vừa ăn vừa ngưỡng mộ nhìn Mạc Linh Chi.
Mà trong mắt những người khác, lại là… nhìn cục bông đen trắng một cách cung kính.
Lại nghĩ đến vừa rồi bọn chúng chỉ tiến lên khi nghe thấy tiếng Mạc Linh Chi hạ lệnh, mấy vị khách mời liền nói nhỏ với nhau.
Cam Vũ Quyên: “Chi Chi lợi hại vậy sao?”
Trương Dương Triết: “Đây là lần đầu tiên anh thấy trường hợp như vậy, trước đây để so sánh sự chênh lệch đẳng cấp trong loài chó, hình như là được quyết định bởi ngoại hình và sức mạnh, hơn nữa nếu có mặt của con người và chủ nhân thì đa số loài chó sẽ rất hung hăng, thậm chí còn khiêu chiến với những con to lớn hơn mình. Còn nghe theo một con chó nhỏ như vậy…thực sự chưa từng thấy.”
Cam Vũ Quyên: “Thật là mở mang tầm mắt, không ngờ rằng tuy Chi Chi nhỏ con, nhưng uy lực lại vô cùng lớn, chớp mắt đã thu được năm đàn em, ha ha ha.”
Tô Ức: “Chi Chi, thật là trâu bò nha.”
Trương Tụng Hạo gật đầu: “Chi Chi là lợi hại nhất.”
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ, trước đây anh còn lo lắng mấy con chó khác sẽ ăn hiếp Chi Chi, bây giờ xem ra…cô không ăn hiếp người ta là may rồi.
Tất cả khách mời đều giống như đang xem một vở kịch, cả buổi ăn cơm đều nhìn mấy chú chó một cách tò mò.
Mà thân là chủ nhân của “năm đàn em”, Bạch Ngọc lại im như thóc, im lặng ăn cơm, chỉ là ăn cơm xong, đồ ăn trước mặt cô không vơi đi bao nhiêu.
Hiển nhiên là bây giờ cô không thể nuốt trôi cái gì nữa.
…
Mạc Linh Chi ăn rất ngon miệng, cho dù "tâm sự trùng trùng" thì cô cũng sẽ không ngược đãi bản thân.
Chỉ là ăn xong cô cũng không hoạt động, cứ nằm trên sô pha, lông trên mặt xoắn lại, hệt như đang nhíu mày, bộ dạng chính là…
[Tôi đang suy nghĩ, đừng làm phiền tôi.]
Ai đi ngang qua sô pha đều phải nhìn cô thêm mấy lần, cameraman cũng đứng im không rời đi.
Trương Tụng hạo ngồi dưới đất, dựa vào trước mặt cô, tay cầm sữa chua: "Chi Chi, em uống sữa chua không?"
Đứa bé loài người trịnh trọng cắm ống hút rồi đút vào miệng cô.
Năm chú chó đang chơi đùa thấy vậy, liếc nhau một cái, tất cả đều chạy qua.
Đứa bé loài người này đang lấy lòng đại ca!
Không được, bọn chúng không thể cứ vậy mà ngồi chờ chết!
Thế nên, hai con Teddy trắng và đen mỗi con một bên đến ngồi cạnh Trương Tụng Hạo, giơ móng vuốt lên, đấm chân cho Mạc Linh Chi.
Tròng mắt Nhĩ Nhĩ xoay tròn, kéo món đồ chơi Tôn Ngộ Không mà Mạc Linh Chi thích nhất đến cho cô.
San San thì mang đến con gà cục tác.
Teddy hoa Y Y hoảng loạn, bối rối nhìn xung quanh, hỏi: [Đại ca, em làm gì bây giờ?!]
Tròng mắt Mạc Linh Chi xoay tròn, nhìn về phía một căn phòng, nói nhỏ: “Áu”
Đó là phòng làm việc tạm thời của nhân viên, bên trong dấu rất nhiều đồ ăn vặt.
Y Y ngầm hiểu ý, lập tức chạy như bay vào phòng.
Mạc Linh Chi lại nhìn Nhĩ Nhĩ và San San: “Áu!” Tiểu nhị, tiểu tam, các cậu cũng đi theo đi.
Nhận được “mệnh lệnh”, hai chú chó cũng lao như bay vào phòng.
Vì thế, những người đang làm việc theo sự sắp xếp của đạo diễn Chương ở trong phòng, nhanh chóng phát hiện ra ba con chó lần lượt xông vào phòng.
“Hả? Mấy nhóc muốn làm gì?”
“Sao đột nhiên bọn chúng lại chạy vào đây thế? Muốn làm gì vậy?
“Mau ra ngoài, chỗ này không thể vào được!”
“Đúng vậy, ra ngoài mau.”
…
Nhưng mà, ba con Teddy cũng rất thông minh, vừa vươn cổ ra ngửi, vừa tránh thoát khỏi tay của những loài người này, lao đến chỗ để đồ ăn vặt.
Y Y nhanh chóng tìm thấy một gói khoai tây chiên, lập tức phấn khích ngậm ra ngoài.
Nhĩ Nhi tìm thấy một túi bánh mì, không nói hai lời liền tha đi.
San San không có bản lĩnh, nhìn thấy một nhân viên để gói mì giòn ở bên cạnh liền ngậm lên.
Vừa hay nhân viên bắt được nó: “Mau nhả ra, nhóc không ăn được!”
Nhưng mà San San cắn rất chặt, điên cuồng dãy dụa thoát ra, nhưng bởi vì gói mì giòn đã bị mở ra, nên nó vừa chạy vừa rớt mì.
Các nhân viên…
“Bọn chúng tới tìm đồ ăn vặt sao?”
“Mấy con chó này cũng ăn vặt hả!”
“Cũng thông minh ghê, biết chỗ chúng ta có đồ ăn vặt…”
…
Mấy nhân viên không nhịn được mà cùng bước ra cửa nhìn, bên ngoài, mấy người đạo diễn Chương cũng hết sức tò mò.
Mấy con chó này đang tìm đồ ăn sao?
Đạo diễn Chương đang định đến ngăn cản, mấy con chó này cũng không phải Chi Chi, sao ăn được mấy thứ này chứ!
Khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ tự mình đạp đổ nhận thức của bản thân.
Chỉ nhìn thấy mấy con chó ngậm đồ ăn vặt đi thẳng tới sô pha, trịnh trọng đặt đồ ăn vặt ngay bên cạnh cục bông đen trắng, rồi điên cuồng vẫy đuôi.
Rõ ràng là không có chút biểu cảm nào, nhưng vẫn có thể nhận ra là… lấy lòng.
Đó không phải là biểu hiện sự yêu thích đối với loài khác giới, mà là “cung kính lấy lòng” lão đại.
Nhìn thấy khoai tây chiên, cả người Mạc Linh Chi hơi nhổm dậy, tâm trạng vốn đang ủ rủ cũng trở nên hào hứng.
Khoai tây chiên!
Cũng không biết là mùi vị thế nào nữa!
Nhĩ Nhĩ để bánh mì ở bên cạnh, Mạc Linh Chi có hơi do dự, không chạm đến, nhưng cũng không làm gì khác.
Nhưng mà lúc San San đặt túi mì giòn trống không xuống, Mạc Linh Chi liền đập chân xuống, gầm gừ với nó.
San San cúi đầu ủ rũ, ngồi ở bên cạnh, ngay lập tức nản lòng.
Hai chân sau của Mạc Linh Chi còn đang được Tư Tư và Ô Ô đấm bóp, cô dùng một chân trước ghì lấy khoai tây chiên, một chân nữa vỗ vỗ Trương Tụng Hạo, ý nói… mở túi.
Còn không quên đưa miệng về phía trước, uống một ngụm sữa chua mà Trương Tụng Hạo đang cầm.
Đạo diễn Chương: “...”
Mọi người: “...”
Con chó này…biết hưởng thụ quá rồi nha.
Bọn họ cũng chưa có hưởng thụ như vậy đâu!!
Tôn Mai Ngọc lại cảm thán: “Lại thêm một ngày làm người không bằng chó!”
Sau lưng, Tô Ức nằm bò trên sô pha, cười nói: “Vật nhỏ, nhóc cũng rất biết hưởng thụ nha?”
Anh ta đưa tay vỗ vỗ đầu Mạc Linh Chi.
Mạc Linh Chi: “Áu” Đừng vỗ tôi!
Bây giờ cô đã là gấu trúc quốc bảo có đàn em rồi, phải chú ý hình tượng, càng không thể bị gõ tới gõ lui.
Phải tôn trọng cô!!
Cô hét vào mặt anh ta.
Tô Ức: “Phụt…”
Anh ta tiếp tục giơ tay: “Thế nào, còn không được đụng hả?”
“Gâu!!”
“Gâu gâu gâu!!”
“Gâu…”
Mấy con chó đột nhiên trở nên dữ tợn, năm con chó đồng loạt nhe răng trợn mắt với Tô Ức.
Tô Ức: “…?”
Anh ta lùi một bước, trợn mắt.
Đậu, con chó này bây giờ cũng oai quá đi!
Ở cầu thang, Hạ Vân Trù chầm chậm bước xuống.
Anh trực tiếp đi đến phía sau Mạc Linh Chi, nhấc cục bông đen trắng đang là “trung tâm của vũ trụ” với dáng vẻ “đắc ý” kia lên.
Mạc Linh Chi: “Áu”
Móng vuốt cô quơ quơ, đang định tính sổ với người nhấc mình lên…
Ánh mắt va phải gương mặt quen thuộc, cô lập tức rụt cổ lại, chân trở nên cứng nhắc, bất động.
Không phải người nhận nuôi lên lầu làm việc rồi sao?!
Sao đột nhiên lại xuống đây vậy!!
Hạ Vân Trù cốc đầu cô một cái.
“Sao hả? Kiêu ngạo như vậy, là muốn làm nữ hoàng của giới thú cưng sao?”
Rốt cuộc thì con chó này có ma lực gì?
Nhiều lần lên hotsearch thì thôi đi, Hạ Vân Trù còn bằng lòng xả giận cho cô, làm ra cái sự việc “hại người hại mình” như vậy?!
Cướp mất tài nguyên của cô, ngăn cản quan hệ hợp tác của cô, Hoa Minh chắc chắn cũng phải trả giá cho những việc này!
Đây chỉ là một con chó, cũng không phải là “hồng nhan họa thủy” gì, Hạ Vân Trù điên mới làm ra những việc như vậy không phải sao?!
Bạch Ngọc khí huyết dâng trào.
Cô hối hận rồi, vô cùng hối hận, nếu biết sớm hơn thua với một con chó sẽ có kết cục như vậy, cô tuyệt đối sẽ không làm khó dễ một con chó.
Chỉ là một súc vật mà thôi, sao cô có thể hồ đồ đến mức đi hơn thua với nó chứ.
Đã gây ra một đống rắc rối, mà lại không vớt vát được chút lợi ích nào.
“Mệt rồi phải không, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Bạch Ngọc hơi nhếch miệng, cười nói với đám người vừa quay về.
Nhưng bởi vì gương mặt tái nhợt cùng một bụng tâm sự nên nụ cười của cô vô cùng gượng gạo.
Mạc Linh Chi nhìn cô ta, tai run run, ưu sầu trong mắt lại càng nhiều thêm.
Vì vậy, cuối cùng cô phải làm sao thì mới có thể “cứu” mấy con chó này đây?
Bạch Ngọc: “Em dắt mấy chú chó này đi ăn, hôm nay làm phiền Hạ tổng và Chi Chi rồi.”
Vẻ mặt cô ta áy náy, giơ tay muốn cầm lấy dây dắt chó.
Lúc này cô đã bỏ hết ý định dùng mấy con chó này để đối phó với Mạc Linh Chi rồi, cô còn chưa kịp làm gì, Hạ Vân Trù đã bày ra khí thế như vậy, nếu cô thật sự làm gì đó, khó có thể đảm bảo Hạ Vân Trù sẽ không liều mạng với cô!
Nhưng mà lúc Bạch Ngọc chuẩn bị dắt chó đi, thì năm con chó lại tạo phản.
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
…
Bọn chúng đột nhiên trở nên hung dữ với Bạch Ngọc, bộ dạng bài xích.
Đây chính là nhân loại khốn nạn muốn ngược đãi chó đó!
Sau khi kêu xong, năm con chó lại nhanh chóng ngậm lấy dây, nhanh như chớp trốn ra phía sau lưng Mạc Linh Chi, ngồi thành một hàng, nhìn Bạch Ngọc đề phòng.
Bạch Ngọc: “...” Khí huyết lại trào dâng.
Đám súc sinh này!!
Những người khác cũng ngớ người.
Đây…
Chưa từng thấy loài chó mà lại không muốn gần gũi với chủ nhân của mình như vậy.
Mấy con chó này lại còn ghét bỏ Bạch Ngọc nha.
Tôn Mai Ngọc nói nhỏ: “Ài, trước đây Chi Chi vô cùng bài xích Bạch Ngọc, bây giờ mấy con chó này cũng…mấy người nói xem, có phải là Bạch Ngọc thực sự có vấn đề gì không hả?”
Phương Hải: “... Chưa chắc.”
Tôn Mai Ngọc: “Em cảm thấy có khả năng lắm, không nói năm con chó này, thì với tính cách của Chi Chi chúng ta còn không biết sao? Đó chắc chắn không phải là đứa nhóc tùy tiện ghét con người, nó thông minh như vậy, lại vô cùng ghét bỏ Bạch Ngọc, hẳn là phải có vấn đề rồi.”
Phương Hải gật đầu đồng ý.
Không chỉ có bọn họ nghĩ như vậy, từ rất lâu trước đây Hạ Vân Trù đã nghĩ tới rồi, anh rất hiểu Chi Chi, anh cũng biết rõ Chi Chi ghét Bạch Ngọc, nhưng bên cạnh đó còn có chút sợ hãi.
Tuy chỉ một chút, nhưng anh vẫn cảm nhận được.
Sự khó chịu và sợ hãi của Chi Chi lại càng nhiều thêm khi Bạch Ngọc mang năm con Teddy đến, thế nên Hạ Vân Trù mới dùng cách hy sinh một phần lợi ích của bản thân để đối phó với cô ta.
Ánh mắt kỳ lạ của mọi người khiến Bạch Ngọc đỏ mặt, cô nhìn năm con chó, tay nắm chặt, trong mắt đều là chán ghét.
Quả nhiên, súc sinh chính là súc sinh.
“Ăn cơm thôi.” Hạ Vân Trù ôm chó, lạnh nhạt nói.
Bạch Ngọc nuốt xuống mùi vị gỉ sét trong miệng, hơi mỉm cười: “Ừm, để em đi lấy thức ăn của tụi nó tới.”
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ hiu quạnh, lập tức nhập vai "em tổn thương nhưng em không nói", cho dù mấy chú chó này "xa lánh" cô ta, cô ta vẫn lấy thức ăn nhập khẩu thượng hạng cho chúng, đổ đầy năm chén nhỏ.
"Nhanh đến ăn đi nào." Bạch Ngọc nhẹ nhàng gọi.
Mấy chú chó không nhúc nhích, con này nhìn con kia, con kia nhìn con nọ.
Hẳn là đói rồi, nhưng lại hơi do dự.
Lúc này Mạc Linh Chi vừa mới ngồi vào vị trí thuộc về mình, cả một bàn đầy thức ăn, thậm chí còn có một dĩa hải sản tươi ngon!
Mắt cô sáng lên, nhưng cũng không vội vàng dùng bữa, mà nhìn về mấy chú chó, kêu lên một tiếng…
“Áu!” Ăn đi.
Nhiều người như vậy, xem ra Bạch Ngọc sẽ không dám làm gì đâu, yên tâm ăn đi!
Giống như được hạ lệnh, năm chú chó nhào về phía năm cái chén, ăn một cách hùng hổ.
Chỉ là vừa ăn vừa hâm mộ mà nhìn phía trước mặt Mạc Linh Chi.
[Không hổ là đại ca!]
[Hu hu hu, đãi ngộ của gấu trúc quốc bảo tốt quá đi mà.]
[Kiếp sau nhất định phải làm gấu trúc!]
[Oh my god, đồ ăn trước mặt cô ấy nhìn ngon quá à…]
…
Mấy chú chó vừa ăn vừa ngưỡng mộ nhìn Mạc Linh Chi.
Mà trong mắt những người khác, lại là… nhìn cục bông đen trắng một cách cung kính.
Lại nghĩ đến vừa rồi bọn chúng chỉ tiến lên khi nghe thấy tiếng Mạc Linh Chi hạ lệnh, mấy vị khách mời liền nói nhỏ với nhau.
Cam Vũ Quyên: “Chi Chi lợi hại vậy sao?”
Trương Dương Triết: “Đây là lần đầu tiên anh thấy trường hợp như vậy, trước đây để so sánh sự chênh lệch đẳng cấp trong loài chó, hình như là được quyết định bởi ngoại hình và sức mạnh, hơn nữa nếu có mặt của con người và chủ nhân thì đa số loài chó sẽ rất hung hăng, thậm chí còn khiêu chiến với những con to lớn hơn mình. Còn nghe theo một con chó nhỏ như vậy…thực sự chưa từng thấy.”
Cam Vũ Quyên: “Thật là mở mang tầm mắt, không ngờ rằng tuy Chi Chi nhỏ con, nhưng uy lực lại vô cùng lớn, chớp mắt đã thu được năm đàn em, ha ha ha.”
Tô Ức: “Chi Chi, thật là trâu bò nha.”
Trương Tụng Hạo gật đầu: “Chi Chi là lợi hại nhất.”
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ, trước đây anh còn lo lắng mấy con chó khác sẽ ăn hiếp Chi Chi, bây giờ xem ra…cô không ăn hiếp người ta là may rồi.
Tất cả khách mời đều giống như đang xem một vở kịch, cả buổi ăn cơm đều nhìn mấy chú chó một cách tò mò.
Mà thân là chủ nhân của “năm đàn em”, Bạch Ngọc lại im như thóc, im lặng ăn cơm, chỉ là ăn cơm xong, đồ ăn trước mặt cô không vơi đi bao nhiêu.
Hiển nhiên là bây giờ cô không thể nuốt trôi cái gì nữa.
…
Mạc Linh Chi ăn rất ngon miệng, cho dù "tâm sự trùng trùng" thì cô cũng sẽ không ngược đãi bản thân.
Chỉ là ăn xong cô cũng không hoạt động, cứ nằm trên sô pha, lông trên mặt xoắn lại, hệt như đang nhíu mày, bộ dạng chính là…
[Tôi đang suy nghĩ, đừng làm phiền tôi.]
Ai đi ngang qua sô pha đều phải nhìn cô thêm mấy lần, cameraman cũng đứng im không rời đi.
Trương Tụng hạo ngồi dưới đất, dựa vào trước mặt cô, tay cầm sữa chua: "Chi Chi, em uống sữa chua không?"
Đứa bé loài người trịnh trọng cắm ống hút rồi đút vào miệng cô.
Năm chú chó đang chơi đùa thấy vậy, liếc nhau một cái, tất cả đều chạy qua.
Đứa bé loài người này đang lấy lòng đại ca!
Không được, bọn chúng không thể cứ vậy mà ngồi chờ chết!
Thế nên, hai con Teddy trắng và đen mỗi con một bên đến ngồi cạnh Trương Tụng Hạo, giơ móng vuốt lên, đấm chân cho Mạc Linh Chi.
Tròng mắt Nhĩ Nhĩ xoay tròn, kéo món đồ chơi Tôn Ngộ Không mà Mạc Linh Chi thích nhất đến cho cô.
San San thì mang đến con gà cục tác.
Teddy hoa Y Y hoảng loạn, bối rối nhìn xung quanh, hỏi: [Đại ca, em làm gì bây giờ?!]
Tròng mắt Mạc Linh Chi xoay tròn, nhìn về phía một căn phòng, nói nhỏ: “Áu”
Đó là phòng làm việc tạm thời của nhân viên, bên trong dấu rất nhiều đồ ăn vặt.
Y Y ngầm hiểu ý, lập tức chạy như bay vào phòng.
Mạc Linh Chi lại nhìn Nhĩ Nhĩ và San San: “Áu!” Tiểu nhị, tiểu tam, các cậu cũng đi theo đi.
Nhận được “mệnh lệnh”, hai chú chó cũng lao như bay vào phòng.
Vì thế, những người đang làm việc theo sự sắp xếp của đạo diễn Chương ở trong phòng, nhanh chóng phát hiện ra ba con chó lần lượt xông vào phòng.
“Hả? Mấy nhóc muốn làm gì?”
“Sao đột nhiên bọn chúng lại chạy vào đây thế? Muốn làm gì vậy?
“Mau ra ngoài, chỗ này không thể vào được!”
“Đúng vậy, ra ngoài mau.”
…
Nhưng mà, ba con Teddy cũng rất thông minh, vừa vươn cổ ra ngửi, vừa tránh thoát khỏi tay của những loài người này, lao đến chỗ để đồ ăn vặt.
Y Y nhanh chóng tìm thấy một gói khoai tây chiên, lập tức phấn khích ngậm ra ngoài.
Nhĩ Nhi tìm thấy một túi bánh mì, không nói hai lời liền tha đi.
San San không có bản lĩnh, nhìn thấy một nhân viên để gói mì giòn ở bên cạnh liền ngậm lên.
Vừa hay nhân viên bắt được nó: “Mau nhả ra, nhóc không ăn được!”
Nhưng mà San San cắn rất chặt, điên cuồng dãy dụa thoát ra, nhưng bởi vì gói mì giòn đã bị mở ra, nên nó vừa chạy vừa rớt mì.
Các nhân viên…
“Bọn chúng tới tìm đồ ăn vặt sao?”
“Mấy con chó này cũng ăn vặt hả!”
“Cũng thông minh ghê, biết chỗ chúng ta có đồ ăn vặt…”
…
Mấy nhân viên không nhịn được mà cùng bước ra cửa nhìn, bên ngoài, mấy người đạo diễn Chương cũng hết sức tò mò.
Mấy con chó này đang tìm đồ ăn sao?
Đạo diễn Chương đang định đến ngăn cản, mấy con chó này cũng không phải Chi Chi, sao ăn được mấy thứ này chứ!
Khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ tự mình đạp đổ nhận thức của bản thân.
Chỉ nhìn thấy mấy con chó ngậm đồ ăn vặt đi thẳng tới sô pha, trịnh trọng đặt đồ ăn vặt ngay bên cạnh cục bông đen trắng, rồi điên cuồng vẫy đuôi.
Rõ ràng là không có chút biểu cảm nào, nhưng vẫn có thể nhận ra là… lấy lòng.
Đó không phải là biểu hiện sự yêu thích đối với loài khác giới, mà là “cung kính lấy lòng” lão đại.
Nhìn thấy khoai tây chiên, cả người Mạc Linh Chi hơi nhổm dậy, tâm trạng vốn đang ủ rủ cũng trở nên hào hứng.
Khoai tây chiên!
Cũng không biết là mùi vị thế nào nữa!
Nhĩ Nhĩ để bánh mì ở bên cạnh, Mạc Linh Chi có hơi do dự, không chạm đến, nhưng cũng không làm gì khác.
Nhưng mà lúc San San đặt túi mì giòn trống không xuống, Mạc Linh Chi liền đập chân xuống, gầm gừ với nó.
San San cúi đầu ủ rũ, ngồi ở bên cạnh, ngay lập tức nản lòng.
Hai chân sau của Mạc Linh Chi còn đang được Tư Tư và Ô Ô đấm bóp, cô dùng một chân trước ghì lấy khoai tây chiên, một chân nữa vỗ vỗ Trương Tụng Hạo, ý nói… mở túi.
Còn không quên đưa miệng về phía trước, uống một ngụm sữa chua mà Trương Tụng Hạo đang cầm.
Đạo diễn Chương: “...”
Mọi người: “...”
Con chó này…biết hưởng thụ quá rồi nha.
Bọn họ cũng chưa có hưởng thụ như vậy đâu!!
Tôn Mai Ngọc lại cảm thán: “Lại thêm một ngày làm người không bằng chó!”
Sau lưng, Tô Ức nằm bò trên sô pha, cười nói: “Vật nhỏ, nhóc cũng rất biết hưởng thụ nha?”
Anh ta đưa tay vỗ vỗ đầu Mạc Linh Chi.
Mạc Linh Chi: “Áu” Đừng vỗ tôi!
Bây giờ cô đã là gấu trúc quốc bảo có đàn em rồi, phải chú ý hình tượng, càng không thể bị gõ tới gõ lui.
Phải tôn trọng cô!!
Cô hét vào mặt anh ta.
Tô Ức: “Phụt…”
Anh ta tiếp tục giơ tay: “Thế nào, còn không được đụng hả?”
“Gâu!!”
“Gâu gâu gâu!!”
“Gâu…”
Mấy con chó đột nhiên trở nên dữ tợn, năm con chó đồng loạt nhe răng trợn mắt với Tô Ức.
Tô Ức: “…?”
Anh ta lùi một bước, trợn mắt.
Đậu, con chó này bây giờ cũng oai quá đi!
Ở cầu thang, Hạ Vân Trù chầm chậm bước xuống.
Anh trực tiếp đi đến phía sau Mạc Linh Chi, nhấc cục bông đen trắng đang là “trung tâm của vũ trụ” với dáng vẻ “đắc ý” kia lên.
Mạc Linh Chi: “Áu”
Móng vuốt cô quơ quơ, đang định tính sổ với người nhấc mình lên…
Ánh mắt va phải gương mặt quen thuộc, cô lập tức rụt cổ lại, chân trở nên cứng nhắc, bất động.
Không phải người nhận nuôi lên lầu làm việc rồi sao?!
Sao đột nhiên lại xuống đây vậy!!
Hạ Vân Trù cốc đầu cô một cái.
“Sao hả? Kiêu ngạo như vậy, là muốn làm nữ hoàng của giới thú cưng sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook