Trans: Mướp Đắng

Sáu giờ sáng, tất cả máy quay phim được mở.

Phòng của Hạ Vân Trù, trên chiếc giường hình vòm, đột nhiên nổi lên một khối tròn nhỏ.

Tiếp đó, "khối nhỏ" kia bắt đầu động đậy, di chuyển từ đầu giường tới cuối giường, chăn vểnh lên, một cái đầu lông xù ló ra.

Cô lim dim ngái ngủ, vừa ló đầu ra liền hắt hơi một cái, lại nhanh chóng che miệng.

Có thể thấy rõ ràng cô dụi mắt, sau khi tỉnh hẳn, liền vểnh tai lên, cảnh giác mà nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau khi xác định không có người, mà người nhận nuôi còn đang ngủ ngon lành, mới lặng lẽ xuống giường.

Ở phía sau cô, máy quay di động vừa bắt đầu làm việc vẫn theo sát một cách thành thục như cũ.

Bước chân Mạc Linh Chi rất nhẹ, sau khi vào phòng vệ sinh, cô kẹp theo một cái chai nhỏ và nhảy lên bồn rửa mặt một cách điệu nghệ.

Đầu ghé sát nhìn vào gương.

Quả nhiên, quầng mắt “tự động” biến mất.

Cô đoán không sai mà, chất lượng sản phẩm của nhân loại quá kém, thời gian phát huy quá ngắn, thảo nào mỗi ngày sau khi ngủ dậy “quầng mắt” đều biến mất.

Mà tức cái là hôm qua lại biến mất sớm hơn chứ!!

Mạc Linh Chi vừa âm thầm mắng mỏ, vừa thuần thục vỗ vỗ quầng mắt cho bản thân.

Sau khi làm xong, cô cất hết mọi thứ.

Sau đó lại “lén lén lút lút” quay trở về phòng, nhảy lên giường, ngửa mặt lên, tựa vào gối mà ngủ.

“Hu hu hu”

Buồn ngủ chết đi được.

Hôm qua mệt quá, lại còn bị thương, hôm nay vốn là muốn ngủ nhiều một chút!

7h30 phút.

Hạ Vân Trù thức dậy làm vệ sinh thay đồ xong, chuẩn bị đi tập thể dục.

Mọi khi anh đều đi luôn, nhưng hôm nay anh quay lại cạnh giường, nhìn chú chó trên giường.

Trên mặt chú chó lại nhiều thêm hai cái quầng mắt.

Anh nhìn quầng mắt, khóe miệng không nhịn được mà mỉm cười, kéo tai cô: “Chi Chi, dậy tập thể dục nào.”

Mạc Linh Chi: “Hừ hừ.” Tai run run, rũ khỏi tay anh.

Hạ Vân Trù lại xoa đầu cô: “Nhóc không muốn dậy thật sao? Hôm qua chính nhóc nói phải tập thể dục giảm cân mà.”

Mạc Linh Chi: “Hừ hừ.” Bực bội lật người một cái

Hạ Vân Trù: “...Không giảm cân thật sao? Vậy nhóc đừng ghét bỏ bản thân mập nữa.”

Mạc Linh Chi bực bội: “Áu” Ồn chết đi được, không giảm nữa!

Hạ Vân Trù bật cười, đắp kín chăn cho cô, quay người đi về phía phòng gym.

Tám giờ, đa số mọi người đều thức dậy rồi.

Hạ Vân Trù tập thể dục xong, thay đồ, bữa sáng ở dưới lầu đã chuẩn bị xong, phần của Mạc Linh Chi đầu bếp cũng đã làm xong, đang lần lượt đem đặt lên bàn.

Mùi thơm phảng phất, bay vào phòng.

Mạc Linh Chi từ trên giường bật dậy, xông vào toilet làm vệ sinh, sau đó súc miệng, rồi lao xuống lầu “bịch bịch bịch” như một cơn gió.

Ăn cơm thôi!

Tâm tình cô kích động.

Tô Ức vừa uống nước, vừa cười hỏi: "Chi Chi, sáng nay không tập thể dục giảm cân sao?"

Mạc Linh Chi: "..." Nụ cười trên mặt đông cứng.

Ngay sau đó, cô lặng lẽ quay người, để cho Tô Ức một bóng lưng.

Nhân loại này phiền quá đi!

Tại sao phải nhắc nhở cô?

Cam Vũ Quyên vừa lau mặt vừa đi xuống, cười nói: "Em chọc nó làm gì, nó không khác gì một đứa bé, trẻ con thì phải ăn ngoan ngủ giỏi, dậy sớm tập thể dục khó lắm."

“Áu” Mạc Linh Chi tán đồng.

Can Vũ Quyên cười rộ lên.

Trước đây thực ra cô vẫn không thích chú chó này, chủ yếu là… quá nổi trội.

Hơn nữa bọn họ cũng coi như là đối thủ cạnh tranh, nhưng hết cách rồi, cũng giống như khi cô xem video tới bốn lần, chú chó này giống như có bùa vậy, dễ dàng khiến người khác bị bỏ bùa một cách khó hiểu.

Đặc biệt là hôm qua, chú chó đã bị thương rồi mà vẫn bỏ qua cho Trương Tụng Hạo, không biết từ lúc nào, thái độ của cô đối với chú cho này cũng ngày một tốt hơn.

Từ lúc chú chó này đi xuống lầu, Trương Tụng Hạo đã sáp lại, quấn quýt bên cạnh.

Lúc này chú chó ngồi xuống bàn ăn nhỏ, Trương Tụng Hạo liền ngồi xổm bên cạnh, chăm chú nhìn cô, trong mắt đứa trẻ đều là sự yêu thích không thể che dấu.

Tô Ức giơ tay đầu hàng: “Được, được, được, em không chọc nó nữa, nó như bây giờ vốn rất đáng yêu mà, thật ra nếu mập thêm một chút, có khi lại càng…”

“Gâu!!” Mạc Linh Chi ngắt lời anh ta.

Cô trừng mắt với anh ta, rõ ràng là rất bất mãn.

Nhân loại này thực sự quá đáng ghét mà!!

Tại sao lần nào cũng xát muối vào vết thương lòng của cô vậy?!

Cô cũng đâu muốn mập!

Cúi đầu nhìn thức ăn trước mặt, Mạc Linh Chi lại cảm thấy không còn ngon nữa.

Quan trọng là nếu ăn những món này, sẽ cảm thấy tội lỗi…

Hu hu hu, cô đã mập rồi.

Cô mà ăn nữa sẽ càng mập hơn.

Hạ Vân Trù đang trả lời tin nhắn của giám đốc điều hành công ty, lúc này liền tắt điện thoại, đi qua, nói với Mạc Linh Chi: “Đừng để ý bọn họ, nhóc mau ăn đi, dậy sớm tập thể dục đúng là có hơi khó, chiều nay anh đưa nhóc đi luyện tập.”

Mỗi ngày chú chó này ăn cũng không ít, hoạt động một chút cũng là chuyện tốt.

Mắt Mạc Linh Chi sáng lên: “Áu!” Vẫn là người nhận nuôi tốt nhất!

Vậy nên, bàn đồ ăn trước mắt lại thấy ngon rồi.

Cô bắt đầu “dùng bữa”, Trương Dương Triết gọi Trương Tụng Hạo: “Tụng Hạo, đến ăn cơm nào, con nhìn xem Chi Chi ăn ngon chưa kìa, con cũng mau ăn đi.”

Trương Tụng Hạo đi qua.

Các vị khách mời, chuẩn bị dùng bữa sáng.

Mỗi lần mọi người ăn cơm, nhìn Chi Chi ăn đều cảm thấy khẩu vị tốt hơn.

Tất cả khách mời đều đến rồi, chỉ có Bạch Ngọc vẫn chưa thấy đâu.

“Bạch Ngọc đâu?” Trần Dương đột nhiên hỏi.

Cam Vũ Quyên hơi nhíu mày, cũng lập tức tên tiếng: “Đúng rồi, Bạch Ngọc đâu rồi? Sao còn chưa tới?”

Trương Dương Triết lắc đầu: “Từ sáng đã không nhìn thấy cô ta.”

Thực ra bọn họ đều không quan tâm đến Bạch Ngọc, nhưng mà đang ghi hình, bọn họ lại là người trong giới giải trí, không giống như Hạ Vân Trù và Chi Chi, không cần để ý đến ánh mắt người khác.

Bài xích “Tiểu hoa đang nổi”, cái danh xưng này mà ụp lên đầu bọn họ thì ảnh hưởng khá lớn.

Cũng vì thế, cho dù trong lòng không để ý, thậm chí cảm thấy phiền muốn chết, bọn họ cũng phải “quan tâm”.

Ánh mắt mọi người hướng về phía ê-kip.

Đạo diễn Chương trả lời: “Bạch Ngọc nói có chút việc, buổi sáng không đến ăn cơm, còn nói sẽ mang đến cho Chi Chi một bất ngờ.” Giọng nói tràn đầy mê hoặc.

Hạ Vân Trù nghe thấy thì hơi cau mày.

Động tác ăn cơm của Mạc Linh Chi khựng lại, tai run rẩy.

Người xấu này lại muốn làm gì đây?

Cô vô thức sợ hãi, nhưng sau đó lại thay đổi cách nghĩ.

Bây giờ cô là gấu trúc quốc bảo, cô có người nhận nuôi, nếu người xấu kia lại muốn hại cô, vậy thì không có khả năng đâu!

Nghĩ đến đây, cô lại yên tâm tiếp tục ăn.



Sau bữa cơm, Hạ Vân Trù ôm máy tính làm việc.

Trương Dương Triết muốn tương tác với con trai một chút, nhưng Trương Tụng Hạo vẫn luôn đi theo Mạc Linh Chi, ngay cả khi Mạc Linh Chi xem tivi, bé cũng ngồi bên cạnh, một bước không rời, giống như một đứa em trai.

Hôm nay Cam Vũ Quyên và Trần Dương cũng không ra ngoài “show ân ái”, Trần Dương đề xuất mấy lần liền, Cam Vũ Quyên vẫn không đồng ý ra ngoài.

Vậy nên họ cũng đang ngồi trên sô pha.

Không còn cách nào, Trần Dương chỉ đành vừa gọt trái cây, vừa giúp cô mát xa.

“Vũ Quyên, lại đây, ăn thêm chút nữa đi.” Trần Dương dùng tăm đưa trái cây cho Cam Vũ Quyên, dựa sát vào một cách ám muội.

Cam Vũ Quyên: “Để em tự lấy.”

“Anh đút cho em mà.” Am thanh của Trần Dương dịu dàng sủng nịnh.

Thiết lập nhân vật của cậu ta là hình tượng cún nhỏ, đương nhiên sẽ dịu dàng bám người.

Lúc hai tập trước phát sóng, tuy rằng “gấu trúc Chow Chow” rất thu hút người xem, nhưng vẫn có người chú ý đến cặp đôi show ân ái này, cũng bàn luận về CP này.

Tuy rằng hiệu quả không như mong đợi.

Cam Vũ Quyên bất đắc dĩ mở miệng đón lấy.

Trần Dương mỉm cười lại gần, hai người anh anh em em, vô cùng ám muội.

Thậm chí, sau khi Trần Dương nói câu gì đó, Cam Vũ Quyên liền cười “thẹn thùng”, Trần Dương nghiêng qua, nhân lúc không ai chú ý hôn một cái, Cam Vũ Quyên cười càng “thẹn thùng” hơn.

Những người khác đúng là không chú ý, nhưng chú chó lại nhìn thấy rồi.

Mạc Linh Chi tò mò nhìn.

Hạ Vân Trù lập tức đưa tay che mắt cô lại, sau đó bình tĩnh nói: "Phi lễ chớ nhìn, đừng hóng chuyện nữa, xem tivi đi.”

Bộ dạng cực giống lúc cha mẹ thấy cảnh thân mật trên tivi liền che mắt con mình lại.

Mạc Linh Chi: “...Chít.” Ồ.

Thật ra cô vẫn có chút tò mò, hai người đó đang làm cái gì vậy?

Li3m mặt, có giống với việc cô li3m tay người nhận nuôi không?

Cách đó không xa, mặc dù Trương Dương Triết không nhìn thấy một màn vừa rồi, nhưng vẫn cảm thấy hai người này quá ám muội, hơi cau mày nói: “Tụng Hạo, đi thôi, ba cùng con đi làm bài tập.”

Trương Tụng Hạo mím môi không nhúc nhích.

Trương Dương Triết: “Vậy con muốn ra ngoài chơi không? Ba dẫn con đi chơi một lát rồi về làm bài tập nhé.”

Trương Tụng Hạo nhìn Mạc Linh Chi, cắn môi, âm thanh non nớt vang lên: “Chi Chi, chúng ta ra bãi cát chơi đi, hôm qua anh phát hiện ra một chỗ hay lắm, chúng ta đi nghịch cát nhé.”

Mạc Linh Chi nghe thấy, nhìn bé, nghiêng nghiêng đầu: “Áu?” Chơi vui không?

Trương Tụng Hạo mờ mịt.

Hạ Vân Trù giải thích: “Nhóc hỏi bé chơi có vui không?”

Trương Tụng Hạo kiên định nói: “Vui lắm!”

“Áu!” Mạc Linh Chi lập tức đứng lên, lắc lắc người, nhìn Trương Tụng Hạo, ý muốn bé dẫn đường.

Trương Tụng Hạo cũng vui vẻ đứng dậy, giọng nói cũng trở nên phấn khích: “Đi, anh dẫn em đi!”

Trương Dương Triết chuẩn bị đi theo, Tô Ức đứng lên nói: “Thầy Trương, anh nghỉ một lát đi, sáng nay cứ giao Tụng Hạo cho em, để em dẫn tụi nhỏ đi chơi.”

Nghe vậy, Trương Dương Triết sững sờ.

Nhìn Trương Tụng Hạo vui vẻ chuẩn bị dẫn Mạc Linh Chi ra ngoài, anh ta gật đầu nói: "Vậy cảm ơn Tô Ức nhé.”

Lúc có mặt anh ta, Tụng Hạo luôn chơi không vui vẻ.

Tô Ức trẻ tuổi biết chơi đùa, lại có nhiều nhân viên làm việc đi theo như vậy, anh ta cũng yên tâm để tụi nhỏ đi chơi.

Hơn nữa, tuy là nhìn không quen mắt, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng Tô Ức là đỉnh lưu, bọn họ cùng nhau xuất hiện, đối với Tụng Hạo chỉ có lợi chứ không có hại…

Đứa trẻ loài người dẫn theo chú chó nhỏ, theo sau là Tô Ức, y như chú chó dẫn theo hai tên đàn em, nghênh ngang chuẩn bị bước ra cửa, bên ngoài đột nhiên vang lên…

“Gâu gâu!!”

Là tiếng chó kêu, mà hiển nhiên là không chỉ có một con.

Mạc Linh Chi đứng lại, Tô Ức và Trương Tụng Hạo cũng dừng chân, những người trong biệt thự cũng tò mò đi xem.

Chính lúc này Bạch Ngọc xuất hiện trước mắt mọi người.

Hôm nay cô ta ăn mặc rất đẹp, một chiếc váy hoa dài, tương xứng với mái tóc dài của cô ta, cùng với lớp trang điểm hoàn hảo và tinh tế, khiến ngoại hình cô ta càng thêm nổi bật, thậm chí Trần Dương cũng nhìn đến ngu người.

Mà khiến mọi người kinh ngạc là thứ ở phía sau cô ta, do trợ lý của cô ta dắt đến… năm con chó.

Đúng vậy, năm con chó.

Hơn nữa đều là giống chó Teddy cùng một kích cỡ.

Năm con Teddy, năm màu sắc, nhưng lại có kích thước giống nhau, giống như copy - paste vậy, chỉ đổi lại màu lông, Teddy hoa, Teddy đen, Teddy trắng, Teddy nâu, Teddy vàng.

Năm con chó được dắt vào, đặc biệt làm người khác chú ý.

Bạch Ngọc đứng ở phía trước, nụ cười sáng lạn.

Cam Vũ Quyên nhướng mày: “Bạch Ngọc, sao em lại dắt năm con chó đến đây, không phải em sợ chó sao?”

Đây vốn là lời cô ta tự mình nói hôm qua, hôm nay liền bị vả mặt rồi?

Đương nhiên, Bạch Ngọc sẽ không ngu ngốc như vậy.

Cô ta chỉnh lại chiếc nón xinh đẹp của mình, giải thích.

“Trước đây em rất thích chó, chỉ là lần trước xém chút nữa bị chó cắn, nên có hơi sợ. Vì vậy mới dọa đến Chi Chi, em cảm thấy vô cùng có lỗi, cũng luôn suy nghĩ làm sao để Chi Chi tha thứ cho mình.

Em nghĩ, em phải khắc phục nỗi sợ chó trước, vậy nên mới bảo trợ lý dắt đến năm con chó, sau khi tiếp xúc với tụi nó, cảm thấy thật ra bản thân vẫn rất thích chó, muốn nuôi thú cưng, đem đến đây, cũng là muốn Chi Chi có bạn chơi cùng.”

Mạc Linh Chi tức đến nghiến răng.

Cô là gấu trúc quốc bảo, không thèm chơi với chó!!

Nhân loại này quá đáng ghét mà!

Hiếm lắm Bạch Ngọc mới có thể đoán được ý cô, ngồi xuống trước mặt cô, phía sau là năm con chó vô cùng đáng yêu, tập hợp lại càng đáng yêu hơn, cô ta cười rạng rỡ.

“Tuy là em cũng muốn nuôi gấu trúc quốc bảo giống như Chi Chi vậy, nhưng mà hết cách rồi, hiếm quá mà, vì vậy chỉ đành nuôi chó. Chi Chi, nhóc có thích những người bạn mà chị mang tới cho nhóc không?”

Nụ cười của cô ta đẹp như vậy, mà trong đáy mắt lại không có một tia thiện ý nào, ngược lại đều là hưng phấn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương