Editor: Mít

“Áu!” Mạc Linh Chi phi vào nhà bếp, chạy tới dưới chân Hạ Vân Trù.

Hạ Vân Trù đang định buộc tạp dề, cầm nồi để nấu cơm nhưng khi thấy điều này, anh thấp giọng nói: “Sao em lại đi vào? Không phải tôi đã để em ở ngoài… chơi cùng với Tô Ức sao?”

Mạc Linh Chi: “Áu!” Không muốn, tôi muốn chơi với anh.

Cô ngồi xổm xuống đất, ngước đầu lên, cô tha thiết mong chờ nhìn anh, một đôi mắt đen láy trong veo kia dường như chỉ chứa được một mình anh, làm anh sa vào bên trong đó.

Giọng nói của Hạ Vân Trù khàn khàn: “Em không nên vào đây.”

Anh gần như chỉ nói được mỗi câu này.

Mạc Linh Chi ngước đầu, không đáp, nhưng rõ ràng là không ủng hộ.

Đồ ăn trong nồi tỏa ra mùi khét, Hạ Vân Trù lập tức hoàn hồn, anh tắt lửa, rồi lại nhìn những thứ bị cháy trong nồi rồi tiếp tục thất thần.

Một lát sau, anh mở lò nướng bên cạnh ra, lấy đồ ăn được nướng ở trong đó ra bỏ lên đĩa cho Chi Chi.

Ánh mắt Mạc Linh Chi sáng lên.

Hạ Vân Trù quay mặt sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: “Ăn một chút gì đi, buổi trưa nay em còn chưa ăn gì đâu.”

Lúc cô quay lại đã là buổi chiều, tuy đã ăn cùng Tô Ức chút đồ ăn, nhưng lúc đó, cô cũng không ăn được bao nhiêu, Hạ Vân Trù vừa vào bếp đã làm bánh gato đầu tiên.

Bỏ vào trong lò nướng mới bắt đầu đi làm cái khác.

Mạc Linh Chi ngồi bên cạnh vui vẻ ăn đồ ăn, cả người mũm mĩm, đáng yêu vô cùng.

Hạ Vân Trù lại đi thái rau, xào rau, khuôn mặt vốn dĩ rất đờ đẫn bây giờ bỗng nhiên được thả lỏng, đặc biệt là lúc nhìn cục trắng đen bên cạnh, khuôn mặt anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Người quay phim: “...” Nhìn tất cả những điều này thật sự quá khó khăn!

Lẽ nào đây chính là miệng từ chối nhưng hành động lại rất thành thật trong truyền thuyết sao?

Rõ ràng miệng nói rằng không cho cô đi vào, nhưng vừa đi vào bếp đã lập tức làm đồ ăn vặt, ngay cả thời gian cũng tính toán vừa vặn, đúng lúc Chi Chi vừa vào không bao lâu thì lò nướng đã tới tầm.

Chắc là cũng đoán được từ trước rằng cô muốn vào, đồng thời cũng chuẩn bị tinh thần không cản được cô!

Huống hồ, anh làm như vậy cũng không tính là ngăn cản, chỉ là… nhắc nhở không có tác dụng.

Hạ tổng ơi Hạ tổng, thật sự không biết anh đang nghĩ cái gì.

Nếu như Chi Chi là một cô gái thì không nói làm gì, nhưng Chi Chi chỉ là thú cưng thôi!

Ở trong phòng bếp, cameraman không nói gì, Hạ Vân Trù cũng đang nấu ăn, còn Chi Chi thì vui vẻ ăn đồ ăn, còn bên ngoài, vốn dĩ những khách mời khác chuẩn bị vào bếp hỗ trợ thì nhận được một tin tức.

Hạ Chấn Đình, ông Hạ của Hạ Thị đã qua đời rồi.

Đúng là điện thoại của các khách mời đều bị tịch thu, nhưng nhân viên vẫn còn ở đây, hơn nữa, làm gì có chuyện để khách mời mấy ngày mấy đêm không liên hệ gì ra bên ngoài được?

Cho nên, sau khi xuất hiện tin tức này, cả nhóm đều biết.

Trên thực tế, ông Hạ của Hạ Thị đã mất đêm qua rồi, nhưng sở dĩ ngày hôm nay mới công bố tin tức là vì di chúc còn chưa được xác nhận, đến sau khi xác nhận xem Hạ Vân Trù có muốn Hạ Thị hay không thì mới tung tin tức này ra.

Cho nên mới kéo dài tới bây giờ.

“Vậy chuyện này...” Cam Vũ Quyên có chút do dự.

Bọn họ không hề quen biết ông chủ của Hạ Thị, nhưng Hạ Vân Trù lại là con trai của Hạ Chấn Đình!

Trước đây Cam Vũ Quyên và Trương Dương Triết cũng không có quen biết gì với Hạ Vân Trù, hai người nhìn nhau, và đều nhìn ra sự kinh ngạc từ trong mắt của đối phương.

Phải biết rằng, từ tối hôm qua Hạ Chấn Đình đã xảy ra chuyện rồi, nhưng Hạ Vân Trù vẫn luôn ở lại chương trình.

Anh vì công việc sao?

Chắc chắn không phải, bởi vì trước đó Chi Chi xảy ra chuyện, Hạ Vân Trù đã không do dự ngừng quay chương trình, mang theo Chi Chi rời đi luôn, cho nên không hề có chuyện Hạ Vân Trù vì công việc mà không thể trở về.

Vậy cũng chỉ còn một đáp án là anh không muốn trở về.

Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đầu óc hai người đều trở nên mơ hồ.

Trương Diệu Vi biết sơ sơ một chút, quan hệ của Hạ Vân Trù và ông Hạ dường như không tốt lắm, thậm chí là rất có vấn đề.

Lần trước lão Hạ tổng đã đi tới Hoa Minh, Hạ Vân Trù nhìn thấy cũng coi như không, hơn nữa, Hoa Minh trở nên hùng mạnh như bây giờ đều dựa vào một mình Hạ Vân Trù, anh chưa bao giờ xin sự giúp đỡ của lão Hạ tổng.

Có điều, đây là việc riêng của ông chủ, cho nên cô ấy cũng không nói ra.

Trương Dương Triết thăm dò hỏi: “Hôm qua Hạ tổng có phản ứng khác thường, lẽ nào là vị lão Hạ tổng?”

Cam Vũ Quyên gật đầu: “Có lẽ thế, vậy lát nữa chúng ta có cần an ủi Hạ tổng không?”

Đạo diễn Chương suy nghĩ một chút, né màn hình máy quay mà nói với họ: “Tùy cơ ứng biến vậy, nếu như lát nữa Hạ tổng cần an ủi thì mọi người hãy an ủi, còn nếu như Hạ tổng không có gì khác thường, vậy thì chúng ta cứ giả bộ không có chuyện gì xảy ra, có điều mọi người cũng thu liễm một chút.”

Cho dù Hạ Vân Trù không trở về, nhưng họ cũng không thể tiếp tục giả bộ vui mừng khi cha của Hạ Vân Trù vừa mất được.

Mọi người đều gật đầu.

Còn Tô Ức lại cười lạnh một tiếng, từ đầu tới cuối đều không nói gì.

-

Nhưng mà, buổi tối hôm đó, cho dù là lúc làm việc hay khi ăn cơm tối, Hạ Vân Trù đều không khác gì lúc bình thường, vẫn trầm mặc ít lời như mọi khi.

Rất khó để bọn họ nhân ra bất cứ tâm trạng gì trên khuôn mặt khuôn mặt lạnh lùng không hề có cảm xúc của anh, không có bi thương, cũng chẳng có đau khổ.

Mấy người đều cẩn thận đánh giá anh.

Hạ Vân Trù buông đũa xuống, bình tĩnh nói: “Tôi biết mọi người đang nghĩ gì, tôi và Hạ Chấn Đình không có quan hệ gì, mọi người không cần phải để ý như vậy.”

Suy nghĩ bị chọc thủng ra như vậy, mọi người đều có chút lúng túng.

Trương Diệu Vi gãi đầu một cái: “Hạ tổng, không phải như thế… chúng tôi chỉ là… chỉ là...”

Thấy cô ấy lắp ba lắp bắp không nói ra lời, Trương Dương Triết bèn mở miệng: “Xin nén bi thương.”

Cam Vũ Quyên: “Xin nén bi thương.”

Sau khi nói xong, mọi người lại im lặng không biết nói gì nữa.

Mạc Linh Chi kéo tay áo của Hạ Vân Trù, muốn anh quay trở về nhà, đương nhiên là có lời muốn nói.

Sau đó, Hạ Vân Trù ôm lấy Chi Chi, lạnh nhạt nói: “Hôm nay muộn rồi, đều đi ngủ hết đi, ngay mai lại tiếp tục quay.”

Người ngoài không biết ân oán của bọn họ, đều nghĩ cho dù thế nào, Hạ Chấn Đình mất thì anh sẽ đau buồn.

Nhưng thật ra không có, anh bi thương không phải vì Hạ Chấn Đình.

Các khách mời lại quay mặt nhìn nhau.

Nhưng dù sao hôm nay cũng quay xong chương trình rồi, ngay sau đó, mỗi người đều trở về phòng.

Sau khi bọn họ trở về phòng, cuối cùng cũng nhìn thấy tình huống cụ thể trên tin tức.

“Hạ Chấn Đình tạ thế, Hạ Vân Trù vẫn chưa xuất hiện, nghi ngờ quan hệ cha con có vấn đề!”

“Cha con nhà giàu chưa bao giờ chung đường!”

“Cha con nhà giàu không hòa thuận!”

...

Trong nháy mắt, đủ các loại chủ đề và tin tức bay đầy trời.

Lúc mọi người đang chìm đắm trong việc hóng tin tức, lại một tin mới truyền ra.

“Hạ Vân Trù từ chối tiếp nhận quyền thừa kế của Hạ Chấn Đình, Hạ Thị sẽ được giao cho ngân sách và hội đồng quản trị.”

Tin tức này làm tất cả mọi người kinh ngạc, cộng đồng mạng lại sôi sục.

“Mẹ kiếp, không hổ danh là Hạ tổng của tôi, anh ấy cũng quá quyết đoán, một trong mười công ty mạnh nhất cả nước, nói một câu không cần là không cần!”

“... Thực lực của Hoa Minh bây giờ cũng rất hùng mạnh.”

"Vậy cũng không sánh được với Hạ Thị, Hạ Vân Trù nói không cần là không cần, má ơi, tôi nghĩ đến đã thấy đau lòng rồi! Hạ Chấn Đình chỉ có một đứa con trai này thôi!”

“Chỉ có mình tôi cảm thấy Hạ Vân Trù bất hiếu sao?”

“Ân oán của nhà giàu chúng ta đừng nên thảo luận, dù sao Hạ thị lớn như vậy mà Hạ Vân Trù cũng không muốn, điều này nói lên quan hệ hai người rất không tốt.”

“Đồng ý, nhà giàu rất phức tạp.”

“A a a a a a, tôi mặc kệ ân oán gì đó, nhiều tiền như vậy!!”

“Không phải, coi như là Hạ Vân Trù không cần thì cũng nên suy nghĩ cho Chi Chi một chút chứ, Chi Chi cần nuông chiều, nhiều tiền hơn không phải càng tốt sao?”

“Đồng ý!! Không cần thì phí! Đó là ba của anh ấy, vốn dĩ thuộc về anh ấy mà!”

“Cảm ơn Hạ Chấn Đình, cảm ơn Hạ Vân Trù đã quyên góp nhiều tiền như vậy, quyên nhiều tiền như vậy, không biết là sẽ trợ giúp được bao nhiêu người.”

“Cũng là một chuyện tốt.”

...

Trong phòng của Cam Vũ Quyên, trợ lý vẫn còn ở đây, cô ta ngồi phắt từ trên giường dậy, khuôn mặt đầy kinh ngạc hỏi trợ lý: “Rốt cuộc Hạ Chấn Đình có bao nhiêu tiền vậy?”

Trợ lý suy nghĩ một chút rồi báo ra một con số, sau đó lại nói.

“Đây chỉ là giá trị của Hạ Thị, bản thân Hạ Chấn Đình còn có rất nhiều tài sản nữa, nhà họ Hạ là gia tộc giàu có bao năm nay, gia sản nhiều vô cùng. Đương nhiên, đây chỉ là những thứ trên mạng, có vài thứ không chuẩn lắm.”

Cam Vũ Quyên vẫn mắt chữ A miệng chữ O đến một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, kinh hãi nói: “Nhiều tiền như vậy mà anh ta không muốn?! Ôi trời ơi, thật sự… làm người khác phải ghen tị!!”

Trợ lý gật đầu, ghen tị, cả cộng đồng mạng cũng ghen tị.

Nhiều di sản như vậy, thế mà lại không lấy!

Trương Diệu Vi ở phòng kế bên cũng cảm thán, thậm chí cô ấy còn nói với người đại diện: “Chẳng cần toàn bộ tài sản của Hạ Chấn Đình, cho dù chỉ cho em một nửa, cả đời này em không làm gì, mỗi ngày chỉ hưởng thụ thôi cũng được!”

Người đại diện lườm một cái: “Dựa vào cái gì mà cho em một nửa? Cho nên em vẫn nên cố gắng làm việc đi, ngày mai hoàn thành công việc rồi, tối mai vẫn còn một hoạt động nữa, chúng ta phải chạy về sớm...”

Người đại diện nói liên miên về những hành trình sắp tới, còn Trương Diệu Vi cũng hờ hững mở Weibo lên.

Một lát sau, cô ấy không thể nào tin được đứng phắt dậy, kinh ngạc tới mức nói bậy.

“Mẹ kiếp?!”

Người đại diện cau mày: “Sao vậy?!”

Trương Diệu Vi nuốt nước miếng: “Em không lấy được một nửa di sản, nhưng có người, à không… có chó con lấy được.”

Cô đưa màn hình điện thoại tới trước mặt người đại diện.

Trên đó, vậy mà lại là di chúc của ông chủ Hạ Thị Hạ Chấn Đình.

Vô số sản nghiệp kia của Hạ Chấn Đình, một nửa, cho… chó con Chi Chi.

Người đại diện: “???”

Một lát sau, cô ấy cũng phải phun ra hai chữ: “Mẹ kiếp...”

Toàn thế giới đều đang khiếp sợ, rất nhiều phóng viên chen chúc đi lên khu nghỉ dưỡng ở lưng chừng núi, ngày mai sẽ kết thúc ghi hình, vốn dĩ có không ít phóng viên muốn tới rồi.

Tin tức này vừa được tung ra, ngay sau đó, phóng viên chạy đến đây đếm không xuể.

Bọn họ không thể chờ được nữa muốn phỏng vấn Chi Chi, không đúng, là phỏng vấn Hạ Vân Trù, cho dù là ở bất cứ nơi đâu, một con chó có nhiều tài sản như vậy, cũng là điều khiến người ta phải khiếp sợ.

-

Vào lúc này, Hạ Vân Trù đã tắt điện thoại đi.

Từ khi Hạ Chấn Đình tạ thế, sau khi có tin tức tung ra rằng anh không chịu tiếp quản Hạ Thị, đã có không ít những người có liên quan đến lợi ích của Hạ Thị, và một vài cổ đông của Hạ Thị, tất cả đều muốn gọi điện thoại cho Hạ Vân Trù.

Đặc biệt là những cổ đông kia, ban đầu bọn họ cho rằng người tiếp quản Hạ Thị chính là Hạ Vân Trù, anh đã khảo sát nhiều năm như vậy, trên phương diện kinh doanh, Hạ Vân Trù là người rất có đầu óc.

Để anh tiếp quản Hạ Thị, không chừng còn có thể làm cho Hạ Thị nâng lên một tầm cao mới.

Nhưng Hạ Vân Trù không muốn.

Sau đó, có rất nhiều người cuống lên, muốn gọi điện khuyên anh.

Còn có rất nhiều người hi vọng được anh ủng hộ, trở thành người phụ trách mới của Hạ Thị, nói tóm lại, Hạ Vân Trù có rất nhiều cuộc gọi.

Vừa nhìn thấy tin tức truyền đi rằng Chi Chi có một nửa di sản, anh trực tiếp tắt điện thoại di động luôn.

Mạc Linh Chi đã biến thành người, mặc áo ngủ vào.

Hạ Vân Trù nhìn cô, nói ra chuyện di sản.

Khuôn mặt Mạc Linh Chi mờ mịt.

Cô và Hạ Chấn Đình chỉ gặp nhau một lần, còn cào ông ta nữa, sao lại cho mình nhiều tiền như vậy?

Mặc dù nhìn mấy con số kia Chi Chi cũng có chút không hiểu, nhưng cô biết rõ, dựa vào tiền lương của cô, cả đời, không đúng, mười đời, một trăm đời đều không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Sau khi cô mờ mịt xong, cô lắc đầu một cái: “Không muốn.”

Hạ Vân Trù hơi kinh ngạc: "Tại sao?"

Mạc Linh Chi hơi nghi ngờ một chút hỏi ngược lại: “Đó không phải là của em, tại sao phải nhận?”

Hạ Vân Trù hơi run, anh nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Vậy số tiền này cứ mang đi quyên góp đi, em muốn dùng vào đâu.”

Chi Chi muốn tiền, anh có.

Đến khi anh… sau khi anh chết đi, anh cũng sẽ thu vén chu toàn cho Chi Chi, để cô có thể sống mãi ở xã hội loài người này không cần lo nghĩ về cái ăn cái mặc.

Không cần tiền của người khác.

Anh và Hạ Chấn Đình thật sự không thể nào hòa giải được, dù cho ông ta có chết đi rồi.

Những đồ cổ, bảo vật của nhà họ Hạ, tất cả đều được quyên góp cho viện bảo tàng, tài sản cố định cái nào bán được thì bán, không thể bán được thì tặng, những thứ được gọi là của nhà họ Hạ, cả đời này anh đều không muốn dính líu.

Tuy rằng anh mang họ Hạ, nhưng anh chính Hạ Vân Trù của nhà họ Trình.

Mạc Linh Chi: “Vậy thì dùng để hỗ trợ động vật đi, hàng năm có rất nhiều động vật chết ở trong rừng, hơn nữa, rất nhiều động vật trong vườn thú đều không vui vẻ, chúng ta mang tiền hỗ trợ chúng nó được không?”

Cô chớp chớp mắt.

Lúc này cô nhìn lại, những thứ này đều không phải chuyện gì quan trọng.

“Được, đều nghe theo em.”

Hạ Vân Trù xoa đầu Chi Chi, trong lòng anh tràn đầy sự mềm mại.

Đây chính là Chi Chi của anh, có nhiều tiền như vậy vẫn có thể ung dung xử lý, không hề có một chút dục v0ng tham lam nào.

Chỉ là dường như nghĩ đến điều gì đó, anh đột nhiên thu tay về, sau đó nói: “Chi Chi, em nên...”

“Hạ Vân Trù.” Mạc Linh Chi nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc: “Anh vẫn muốn đẩy em ra sao?”

Cô ít khi nghiêm túc như thế, giống như lúc này, người không hiểu chuyện lại là anh.

Hạ Vân Trù cứng đờ.

Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn Mạc Linh Chi.

Đối mặt với đôi mắt kia, bao nhiêu tường rào của anh đều tan rã, không thể nào cam tâm tàn nhẫn được.

Nhưng mà tình yêu như vậy, Hạ Chấn Đình và Trình An đều dùng hiện thực để nói cho anh… thứ đó cũng không phải là cái gì tốt đẹp.

Tình ý đâm quá sâu, dù cho anh có quan hệ không tốt với Hạ Chấn Đình, nhưng anh cũng biết những năm qua Hạ Chấn Đình sống rất đau khổ, chết chính là hết, nhưng người sống vẫn còn nhận lại nhiều đau khổ.

Đối với người trường sinh bất tử như Chi Chi, thứ gọi là tình yêu, cô không nên có.

Như vậy, cô có thể thản nhiên đối mặt với cái chết của anh.

Cuộc đời của cô còn rất rất dài..

Mạc Linh Chi lại nói: "Hạ Vân Trù, em muốn ở cùng với anh, cho dù là ở cùng bao lâu cũng được.”

Cô đưa tay ra kéo anh, đôi mắt ửng đỏ, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Chẳng nhẽ anh lại vì mấy chục năm sau mà bây giờ để em đau thương khổ sở sao? Em không biết mấy chục năm sau có thể đau khổ hay không, nhưng bây giờ em cảm thấy rất đau.”

Hạ Vân Trù luôn luôn làm những hành động đẩy cô ra, làm cho lòng cô rất đau.

Hạ Vân Trù càng thêm cứng ngắc.

Mạc Linh Chi che ngực, cùng với theo tiếng khóc nức nở: "Hạ Vân Trù, em thật sự rất khó chịu."

Giọng nói của Hạ Vân khàn khàn giãy dụa: "Mạc Linh Chi, em đừng để anh ích kỷ..."

"Nhưng mà bây giờ em muốn ở cùng với anh, em không muốn ở cùng với Tô Ức, cũng không muốn anh đẩy em ra, em không vui, mỗi ngày em đều cảm thấy thật khó chịu.” Cô mở to hai mắt, khuôn mặt đầy uất ức.

Cô chưa từng có cảm giác uất ức khó chịu như thế, nhưng sự đau khổ uất ức này lại là Hạ Vân Trù mang lại cho cô.

Hạ Vân Trù cắn chặt răng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Khuôn mặt Mạc Linh Chi đầy nước mắt, giọng nói nghiêm túc: “Anh có thể sống được bao lâu thì chúng ta sẽ ở cùng nhau bấy lâu có được không? Trước đây em thật sự rất vui vẻ, cho dù là Chi Chi hay là Mạc Linh Chi. Nhưng bây giờ em cảm thấy rất khó chịu, cũng cho dù là Chi Chi hay là Mạc Linh Chi...”

“Đừng nói nữa.” Đột nhiên, Hạ Vân Trù xoay người ôm lấy cô, anh ôm rất chặt, giọng nói khàn khàn: “Mạc Linh Chi, đây là chính em lựa chọn, không cho hối hận!”

Mạc Linh Chi lập tức nói: "Không hối hận!"

Giọng nói của Hạ Vân Trù run rẩy: "Em phải nghĩ thật kỹ, anh sẽ chết, còn em nhất định phải đồng ý với anh, dù cho anh chết rồi, em cũng không thể chìm đắm trong sự đau thương, em phải cố gắng sống tốt, mãi mãi vui vẻ.”

Mạc Linh Chi: "Được!"

Hạ Vân Trù đỏ cả mắt, dùng cằm cọ l3n đỉnh đầu cô, mái tóc đen của cô mềm mại, giọng nói của anh khàn khàn: “Anh sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe, cố gắng ở cùng với em...”

Có thể ở cùng với cô thêm một năm thì sẽ ở thêm một năm.

Cô quan trọng với anh như vậy, anh quan tâm cô như vậy, lúc anh đẩy cô ra, trong lòng anh càng đau.

Nhưng bây giờ đưa ra lựa chọn này, anh có thể ôm cô thật chặt, nhưng mà… trong lòng vẫn có sự chua xót mơ hồ.

Vừa nghĩ tới việc sau khi anh chết đi chỉ còn lại Chi Chi, trong lòng anh lại quặn đau.

Anh hận không thể thật sự làm một vong hồn trên thế giới này, cho dù vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh anh cũng vẫn phải ở cùng Chi Chi, bảo vệ Chi Chi.

Nhưng mà không thể.

Khi cô che ngực nói mình khó chịu, nói mình đau khổ, anh cũng không đẩy cô ra được.

Anh không thể chịu được nhìn cô đau khổ.

Hạ Vân Trù nghĩ...

Anh thật sự rất ích kỷ lại mâu thuẫn.

Mạc Linh Chi ôm chặt anh, rất vui vẻ, sau lưng anh mặt cô vẫn còn nước mắt nhưng lại mỉm cười, đáy mắt xuất hiện một tia giảo hoạt.

Cô đã nói sẽ ở cùng anh mãi mãi, nghĩa là mãi mãi!

Cô mới không chấp nhận việc anh chết đi, để lại một mình cô sống sót!

Ha ha, cô vừa lừa được người nhận nuôi, hơn nữa còn lừa gạt thành công nữa!

Hai người ôm nhau một lát, Hạ Vân Trù đưa tay lau nước mắt cho cô, cô vẫn nằm trong ngực anh, anh cúi đầu lau nước mắt cho cô, tầm mắt giao nhau.

Đôi mắt đen láy của cô nhìn anh, giọt nước mắt long lanh mang theo sự vui mừng, cô lôi kéo ống tay áo của anh.

Tim anh đập thình thịch, bên tai cũng hơi ửng hồng.

Trong nháy mắt, không khí trở nên ám muội.

Ngay sau đó, anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay mặt sang hướng khác, nói sang chuyện khác: “Hôm nay em lên núi, Tô Ức cùng em đi gặp ông Tùng sao?”

Mạc Linh Chi lắc đầu một cái: “Không, em xuống núi mới gặp anh ta.”

Hạ Vân Trù nhướng mày, lúc Chi Chi vừa đi Tô Ức đã lập tức đi theo, sao anh ta lại ở dưới chân núi, anh ta không lên núi sao?

Hạ Vân Trù lại nói: “Chi Chi, em có thể kể chuyện ngày hôm nay đi gặp ông Tùng cho anh được không?”

Mạc Linh chi gật đầu, nói hết mọi chuyện ra.

Chuyện này không có gì là không thể nói, chuyện không thể nói cô cũng sẽ lược bỏ đi.

Giống như lúc trước Hạ Vân Trù đã cho cô xem chương trình đã biên tập lại, đều cắt bỏ bớt đi.

Đáng tiếc lúc đó cô không hiểu những thứ này.

Chân mày của Hạ Vân Trù càng nhíu chặt hơn, một lát sau anh mới lẩm bẩm: “Xem ra đã từng có người không phải là con người hỏi ông Tùng vấn đề này, hơn nữa, ông Tùng nói bây giờ… em đặc biệt yếu, nói lên rằng có thể ông ấy đã gặp ‘Linh’ khác.”

Trong đầu của anh nhanh chóng phân tích lại, có một ý nghĩ khác được sinh ra, từ nhiều góc độ phân tích lại vấn đề này.

Ông Tùng đã gặp “Linh”? Là Tô Ức sao? Hay là “Linh” khác?

Hơn nữa, ông ấy đặc biệt kiêng kỵ con người, nói con người rất đáng sợ, ông ấy chắc chắn có chứng cứ chứng minh điều này, nếu không, ông ấy không thể nào không hề có một chút ý nghĩ tốt đẹp nào về con người.

Dừng một chút, Hạ Vân Trù lại hỏi: “Ông Tùng của em bao nhiêu tuổi rồi? Đã từng xuống núi chưa?”

Mạc Linh Chi lắc đầu một cái: "Ông Tùng có tuổi thọ một ngàn năm rồi, hình như chưa bao giờ xuống núi, ông ấy rất kiêng kỵ con người...”

Cô nhìn về phía Hạ Vân Trù: “Sau này, anh phải đối xử lễ phép với ông Tùng một chút!”

Ông Tùng vốn đã không thích con người, nếu như Hạ Vân Trù không khách sáo với ông ấy, liệu ông ấy có lấy lá tùng ném anh không?

Trong đầu Hạ Vân Trù có trăm mối tơ vò, nghe vậy tất cả đều buông xuống, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, gật đầu.

Chỉ là...

Trong lòng vẫn có sự nghi ngờ.

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương