Editor: Mít
Bởi vì bị bệnh, Hạ Vân Trù cảm giác giấc ngủ này không yên ổn chút nào, giống như bị rơi vào một cái động tối tăm, có gì đó không ngừng lôi kéo anh chìm xuống, cảm giác không trọng lượng làm cho cả người anh mê man.
Thậm chí anh lại mơ thấy ác mộng đã từng trải qua, trong gian phòng ồn ào tiếng cãi vã, người phụ nữ điên cuồng, ông ngoại che ngực ngã xuống, bà ngoại và mẹ Trình An vì che chở cho anh mà máu chảy đầy đất...
Sau đó là Chi Chi, cuối cùng anh vẫn không thể sống với cô đời đời kiếp kiếp, sau khi anh từ từ già đi, cô vẫn là dáng vẻ hiện tại.
Sự tuyệt vọng vô cùng vô tận cùng với đau khổ lôi kéo anh rơi xuống đáy vực sâu, dường như anh bị nuốt chửng bởi một cái hố tăm tối sâu không thấy đáy.
Sau đó, có một bàn tay ấm áp, đôi tay mang hơi ấm truyền tới trái tim anh, dường như có gì đó che chở anh, kéo anh lại từ vực sâu thăm thẳm trở lại giấc ngủ yên bình.
Giống như mỗi buổi tối anh và Chi Chi dựa vào nhau cùng đi ngủ.
Ngủ một giấc bình yên đến tận buổi trưa, Hạ Vân Trù mở mắt ra.
Đập vào mắt anh chính là trần nhà trắng xóa, anh đang ở trong bệnh viện.
Tầm mắt của anh di chuyển, đã nhìn thấy một cục đen trắng ngồi bên cạnh mình với đôi mắt ửng đỏ.
Hai chân của cô đặt lên mu bàn tay anh, đây chính là khởi nguồn ấm áp mà anh tìm thấy trong giấc mơ.
Là Chi Chi, là cô bảo vệ anh.
Chắc là nhìn thấy anh mở mắt ra, Mạc Linh Chi mở mắt lớn, vui mừng nhìn anh.
Một lát sau cô mới ph4t tiết ra âm thanh uất ức và khổ sở: “Áu.”
Cô cứ duy trì tư thế ngồi như vậy, mặt đầy uất ức, thậm chí sau khi phát ra âm thành, nước mắt bắt đầu “lạch cạch” rơi xuống, thân thể tròn vo hơi rung lên, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Vân Trù nhìn thấy bộ dạng này của cô, chật vật, uất ức, đáng thương… tất cả những dáng vẻ mà anh đã cố gắng cẩn thận che chở để không bao giờ bộc lộ ra, bây giờ tất cả đều xuất hiện.
Anh chậm rãi giơ tay phải lên, giúp cô lau hết nước mắt, xúc cảm ướt át làm anh có chút khó chịu, giọng nói của anh khàn khàn: "Chi Chi... đừng khóc, anh không có chuyện gì."
Mạc Linh Chi: "Áu” Anh thật sự dọa chết tôi rồi!!
Hạ Vân Trù lộ ra nụ cười: “Anh sai rồi, sau này sẽ không bao giờ như thế nữa.”
Mạc Linh Chi: “Ăng ăng.” Nhất định không được như vậy nữa! Người nhận nuôi, anh phải luôn luôn ở bên cạnh tôi!
Nụ cười trên khóe miệng của Hạ Vân Trù cứng đờ, đưa tay vuốt lại bộ lông bù xù cho cô, lại xoa đầu có chút chật vật của cô, nhưng không đáp ứng.
Anh không đáp ứng được.
Bởi vì anh là con người, cuối cùng rồi cũng phải ra đi.
Trong phòng bệnh, một người một thú cưng, trong mắt họ chỉ có đối phương, đều quên đi sự tồn tại của trợ lý Cao.
Trợ lý Cao: “...” Tại sao luôn có cảm giác mình là kỳ đà cản mũi?
Không!
Không thể nghĩ như vậy!
Tỉnh táo một chút!!
Anh ta đột nhiên đứng lên, họ nhẹ một tiếng, dè dặt nói: “Hạ tổng... rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi.”
Hạ Vân Trù vẫn không nhìn anh ta, tầm mắt anh liên tục nhìn chằm chằm vào Chi Chi.
Trợ lý Cao: “Sáng sớm hôm nay, Chi Chi gọi điện thoại đến cho tôi, Hạ tổng anh không biết đâu, chắc hẳn là Chi Chi lo lắng cho anh, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nâng tay của anh, đồ ăn sáng vẫn còn chưa ăn đâu...”
Rốt cuộc anh ta cũng được san sẻ một cái ánh mắt của sếp, nhưng lại là ánh mắt khiển trách.
Đây chính là chỉ trích anh ta không chăm sóc tốt Chi Chi.
Trợ lý Cao ngậm miệng.
Hạ Vân Trù: “Đi mua chút đồ ăn tốt cho dạ dày về đây.”
“Vâng.” Trợ lý Cao đáp lại rồi nhanh chóng bước ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại nữa.
Hạ Vân Trù dùng tay phải chống người ngồi dậy, cả người anh động đậy nên tay trái cũng di chuyển theo, Mạc Linh Chi lo âu giờ chân lên, cẩn thận chăm chú nhìn tay trái của anh.
Anh đã ngồi dậy xong, thấy thế thì khẽ cười: “Không có việc gì, không cần phải lo lắng như vậy.”
Anh vỗ vỗ đùi của mình, giọng nói dịu dàng: “Chi Chi, lại đây tôi ôm em.”
Mạc Linh Chi lắc đầu lùi về sau.
“Không có chuyện gì đâu, lại đây, tôi muốn ôm em.” Anh vẫn nói.
Mạc Linh Chi nhìn sắc mặt của anh một chút, lại nhìn chân và tay, cuối cùng vẫn cẩn thận nhấc chân lên, nhẹ nhàng đi lên trên đùi của anh, ngồi trong ngực anh.
Hạ Vân Trù đưa tay ôm co: “Sao lại không chăm sóc tốt cho mình như vậy? Đồ ăn sáng cũng không ăn.”
Mạc Linh Chi lắc đầu một cái, ngửa đầu lên nhìn anh: “Chít.”
Tôi rất lo lắng cho anh, lo lắng đến mức không muốn ăn gì cả.
Trong lòng Hạ Vân Trù đau xót, tay anh nắm thật chặt, không hề ghét bỏ việc bây giờ cô rất bẩn, dịu dàng chải chuốt bộ lông cho cô, lau đi vệt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Chi Chi.”
Dường như lúc này anh không thể nói ra được điều gì, chỉ có thể ghi nhớ tên của cô.
Hạ Vân Trù nhìn dáng vẻ đau lòng của cô, từ sâu tận đáy lòng bỗng nhiên nảy ra một loại cảm xúc kỳ lạ, loại cảm xúc này làm anh rất vui vẻ, nhưng rồi lại rất bi thương.
Cảm giác trái ngược đến cực hạn làm trái tim anh rất khó chịu.
Khi anh tỉnh lại, Mạc Linh Chi đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, đầu nhỏ dán vào l0ng nguc anh, cảm nhận từng nhịp tim của anh, lại có chút mê luyến.
Hạ Vân Trù vẫn duy trì xoa đầu cho cô, một lát mới hỏi một câu: “Dù là bất cứ lúc nào, hoàn cảnh ra sao, Chi Chi đều phải tự đối xử tốt với bản thân mình, phải chăm sóc tốt cho mình.”
Mạc Linh Chi vẫn dán mặt vào người anh, không lên tiếng.
Hạ Vân Trù xoa đầu của cô, viền mắt trở nên ửng đỏ.
Trên mu bàn tay, dường như vẫn còn nhiệt độ của cô để lại, điều đó làm cho anh có thể yên giấc, cô lại canh giữ bên cạnh anh, khiến cho người ta phải nhớ nhung, làm người ta không nỡ buông tay.
Đây chính là Chi Chi tốt nhất trên cõi đời này, đây chính là nhóc con làm lòng người ấm áp, anh thật sự muốn ở cùng cô mãi mãi.
Nhưng anh chỉ là một con người bình thường, trăm tuổi cũng đã được gọi trường thọ rồi.
Hơn nữa, khi anh còn trẻ đã chịu không ít cực khổ, những năm qua cũng trải qua rất qua hời hợt, dù cho anh có rèn luyện quanh năm, cũng chỉ e không thể có dáng vẻ trường thọ.
Đến sau khi anh rời đi, Chi Chi phải làm sao đây?
Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, nắm thật chặt chân của Chi Chi, viền mắt càng đỏ hơn.
Lần này bị bệnh làm cho anh thật sự ý thức được, có lẽ từ trước tới giờ anh không nên ngăn cản Tô Ức đến gần Chi Chi, Tô Ức nói đúng, anh không thể ở bên cạnh cô cả đời được.
Anh chỉ có thể cố gắng sống lâu thêm một chút, nhưng cho dù có cố gắng thế nào chung quy cũng phải đi tới điểm cuối, anh nên cân nhắc cho tương lai sau này của Chi Chi.
Hạ Vân Trù cảm giác có gì đó lăn ra khỏi viền mắt, anh tùy ý lau đi, không để giọt nước mắt này rơi lên trên người Chi Chi, tiếng nói của anh khàn khàn, mang theo sự suy yếu kiệt sức khi mắc bệnh.
“Chi Chi, sau khi xuất viện, tôi muốn chính thức cho em đi học, cho em học tập.”
Học cách để thích ứng với con người trong xã hội này, học cách sinh tồn trong xã hội loài người. Như vậy, đến một ngày kia anh thật sự ra đi, bản thân cô cũng có thể tiếp tục sống tốt được.
-
Trên bàn ăn nhỏ của giường bệnh có xếp đầy đủ các loại cháo, đồ ăn sáng và các loại bánh bao.
Hạ Vân Trù đặt một bát cháo trước mặt cô: “Sau này không cho phép không ăn sáng nữa, em phải biết tự yêu quý bản thân mình.”
Tay anh đã rút kim truyền nước, lúc này vừa đúng lúc có thể ăn cơm được.
Mạc Linh Chi gật đầu, dùng chân đẩy cái bánh bao về phía Hạ Vân Trù một cái.
Anh cũng mau ăn đi!
Bác sĩ nói, người bị bệnh phải ăn uống thật nhiều, như vậy mới có thể mau chóng khỏe lại.
Cô quan tâm làm trong lòng Hạ Vân Trù trở nên ấm áp, khóe miệng anh nở nụ cười: “Chi Chi nhà chúng ta thật tốt.”
Ánh mắt và sự khen ngợi của anh làm cho Chi Chi cảm thấy thật ngại ngùng mà cúi thấp đầu xuống, có chút thẹn thùng.
Ôi chao, làm gì mà khen cô như thế, cô đương nhiên là rất tốt rồi!
Hai bữa liền chưa ăn gì, lúc này Chi Chi cực kỳ đói bụng, tình trạng của Hạ Vân Trù cuối cùng cũng chuyển biến tốt lên, rốt cuộc cô cũng có thể yên lòng mà ăn cơm, cho dù là không quá thích loại cháo tốt cho dạ dày này, cô vẫn ăn được ngon lành.
Hạ Vân Trù nhìn cô, khóe miệng treo lên nụ cười, cũng cúi đầu chậm rãi ăn cháo.
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi sẽ làm thủ tục xuất viện, sau khi về nhà, anh muốn bắt đầu cho cô đi học.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài tươi sáng, chiếu vào căn phòng trắng khiến nó trở nên cực kỳ sáng sủa.
Trong phòng bệnh chỉ còn vang lên tiếng ăn cơm, một người một thú cưng rất hài hòa, ấm áp.
Một người một thú cưng lặng lẽ ăn cơm, đều không quan tâm những sôi nổi trên mạng.
Hạ Vân Trù bị cảm một hồi như vậy đúng là càng làm cho “Cún siêu sao” lại lên hot search, cho dù là ảnh chụp hay CCTV, Chi Chi trong đó đều làm cho người ta phải cảm động.
Đương nhiên, Chi Chi càng khiến người khác xúc động thì người mắng Bạch Ngọc lại càng nhiều.
Tài khoản Weibo của Bạch Ngọc thậm chí còn bị khóa.
Đây đã từng là một ngôi sao, cũng sẽ không bao giờ có lại thời khắc huy hoàng nữa.
Những siêu thoại đã từng náo nhiệt, giờ đây chỉ còn lại vô số những lời mắng chửi của những người căm ghét cô ta. Những fan cứng không lí trí khi nhìn tới video ép uống thuốc, thời điểm nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn kia cũng đều lần lượt thoát fan.
Bọn họ có thể hâm mộ một người có khuyết điểm, nhưng không thể hâm mộ một người băng hoại đạo đức.
Tô Ức cũng đang lướt xem tin tức trên mạng.
Anh ấy xem đoạn video Chi Chi đứng ngoài phòng cấp cứu, và cảm ơn bác sĩ, anh ấy đã xem đoạn video này vô số lần, từ đầu tới cuối mặt anh ấy vẫn không hề có cảm xúc, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Trợ lý đứng bên cạnh anh ấy nhìn thấy anh vẫn đang xem video, không nhịn được ló đầu vào liếc nhìn, hâm mộ nói: “Có thể nuôi được một chú chó như Chi Chi đúng là tốt, vừa thông minh lại còn chu đáo, bạn gái tôi mà được như Chi Chi tôi cũng cam tâm tình nguyện cố gắng làm việc để nuôi cô ấy!”
Tô Ức không trả lời.
Trợ lý cảm thán: “Vận may của Hạ tổng thật sự quá tốt, chú chó như Chi Chi, gần như không hề tồn tại trên đời. Anh biết hiện giờ cộng đồng mạng đều nói thế nào không? Nói Chi Chi chính là cún con mà toàn thế giới đều muốn nuôi, ‘giết Hạ tổng, cướp Chi Chi’ thậm chí đã trở thành một câu chuyện cười, mỗi lần có tin tức liên quan tới Chi Chi, bên dưới bình luận đề có câu nói này!”
Trợ lý ngửa đầu cười to, cười xong lại nói: “Hahaha, đoán chừng, Hạ tổng dù đau cũng cảm thấy vui sướng nhỉ? Nhưng mà chúng ta có ước ao cũng chẳng được, Chi Chi đã thuộc về Hạ tổng, từ lúc Chi Chi còn nhỏ Hạ tổng đã nuôi nhóc ấy rồi, sau này một đời của Chi Chi đều thuộc về Hạ tổng, tình cảm của bọn họ quả thực rất sâu.”
Lúc này cộng đồng mạng thán phục Chi Chi bảo vệ Hạ tổng, họ cũng đã quên mất.
Hạ tổng nuông chiều và bao dung Chi Chi như thế nào.
Mọi người tự hỏi lòng mình, có bao nhiêu người có thể đối tốt với Chi Chi bằng một nửa Hạ tổng?
Chi Chi đáng giá, Hạ tổng cũng đáng giá.
Lại như anh ta cũng thở dài vì bạn gái không bằng Chi Chi, bạn gái anh ta cũng cảm thán… nếu anh ta được như Hạ tổng, chắc chắn cô ấy sẽ săn sóc anh ta gấp một vạn lần!
Trợ lý vừa cảm thán xong như thế, đã nghe thấy tiếng Tô Ức vừa rồi vẫn im lặng bỗng nhiên nói: “Cũng không hẳn là vậy.”
Trợ lý sững sờ: “Hả?”
Tô Ức cầm điện thoại đóng lại rồi đứng lên, anh ta nói mà không có biểu cảm gì: “Trên đời này có vài người trời sinh đã có duyên không phận, cố gắng cưỡng cầu cũng chỉ làm đôi bên đau khổ.”
Nói xong, anh ta xỏ tay vào túi, lắc lư đi ra ngoài.
Trợ lý mờ mịt gãi đầu một cái: “Có ý gì vậy? Tô Ức sao vậy? Sao lại nói chuyện kỳ quái như thế?”
Sau khi anh ta sửng sốt một lát mới vội vàng đuổi theo: “Haiz! Tô Ức, mau chóng chuẩn bị một chút, chúng ta cần phải tham gia một cuộc phòng vấn! Gần đây sắp xếp lịch trình công việc quá dày rồi, qua một thời gian ngắn nữa lại phải ghi hình lại “Ngôi sao nổi tiếng”...”
Âm thanh tiêu tan ở trong phòng.
Hạ Vân Trù và Chi Chi không nghĩ tới bọn họ bị vây lại.
Rất nhiều phóng viên chặn lại con đường phía trước của bọn họ, vô số người chen chúc xô đẩy, rất nhiều micro nhắm về phía bọn họ.
“Hạ tổng, sức khỏe anh không sao chứ? Sẽ không tạo nên ảnh hưởng gì tới Hoa Minh có đúng không?”
“Chi Chi quan tâm tới Hạ tổng như thế, đối với điều này Hạ tổng có ý kiến gì không?”
“Hạ tổng, xin hỏi chuyện Bạch Ngọc làm hại Chi Chi như thế anh có ý kiến gì không? Bạch Ngọc vẫn chưa chịu hình phạt gì, sau đó anh sẽ làm gì sao?”
“Hạ tổng, sức khỏe của Chi Chi có ổn không? Sau khi kết thúc ghi hình “Ngôi sao nổi tiếng” anh có thể sắp xếp cho nhóc ấy công việc khác không?”
...
Từng vấn đề lần lượt được đưa ra, hết phóng viên này đến nhà báo khác, cho dù có rất nhiều bảo vệ cố gắng ngăn cản cũng thực sự khó có thể ngăn được nhiều người như vậy, miễn cưỡng chỉ có thể chừa ra một con đường cho Hạ Vân Trù, chuẩn bị dẫn anh đi theo con đường này.
Nhưng mà, Hạ Vân Trù ôm Chi Chi dừng bước lại.
Anh bắt đầu trả lời từng vấn đề.
“Không có việc gì, đương nhiên là không có ảnh hưởng gì, chỉ là bị cảm một chút thôi.”
“Chi Chi vẫn luôn quan tâm tới tôi.”
“Về phán quyết của Bạch Ngọc, tôi tin tưởng pháp luật...”
Anh trả lời từng vấn đề, các phóng viên cũng vô thức yên tĩnh lại, không chen lấn xô đẩy nữa, họ đều giơ cao máy quay lên, muốn nghe rõ anh đang nói cái gì.
Đây chính là tin tức trực tiếp.
Nhưng mà khi bọn họ vừa yên tĩnh lại, không chen chúc về phía trước nữa, Hạ Vân Trù đột nhiên ôm theo Chi Chi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Động tác quá nhanh, tốc độ cũng cực nhanh, lúc bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần, anh đã như một làn khói chạy xa khỏi đoàn người, chạy tới chiếc Maybach dừng bên đường, kéo cửa xe ngồi lên.
Chiếc xe chạy như bay, chỉ để lại cho đoàn phòng viên cái bóng dáng đuôi xe.
Phản ứng này làm cho tất cả bọn họ đều không bắt kịp được.
Nhiều người trở nên bối rỗi, có phóng viên lại quay qua nhìn nhau.
“Hạ Vân Trù đây là chuồn mất rồi à?”
“Không phải anh ấy vừa đổ bệnh sao? Sao vẫn có thể… nhanh nhẹn như thế?”
“Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên thấy Hạ Vân Trù như vậy?”
“Ờm, chủ đề của ngày hôm nay đã có rồi… sếp lớn của Hoa Minh, Hạ Vân Trù, chạy trối chết.”
...
Các phóng viên vẫn còn đang nhạo báng, trên xe, Hạ Vân Trù nhìn Chi Chi vẫn còn đang ngơ ngác, anh thở hổn hển rồi nở một nụ cười sáng lạn: “Sao vậy? Vừa rồi chơi có vui không?”
Mạc Linh Chi chớp chớp mắt, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười.
Chơi rất vui.
Chạy trốn ngay trước mặt bọn họ thật sự rất thú vị!
Hạ Vân Trù giơ tay nựng mấy cái lên đầu của cô, nụ cười trên khóe miệng cũng rõ ràng hơn.
Từ khi bắt đầu vào bệnh viện, tâm trạng của Chi Chi vẫn không hề tốt đẹp gì, cho dù làm cái gì, anh đều muốn trêu chọc cô.
Cô vui vẻ, thì anh làm cái gì cũng đáng giá.
Nhưng trước đây, cho dù thế nào anh cũng sẽ không làm việc giống như vừa rồi.
Anh cũng trở nên tùy hứng hơn rất nhiều so với trước đây, chính Chi Chi đang mang lại cho anh tất cả những thay đổi tích cực.
Cho nên, điều duy nhất anh có thể làm vì cô chính là làm cho cô thật vui vẻ.
Dù cho sau khi anh già đi, sau khi anh chết, cô cũng vẫn phải thật hạnh phúc.
-
Trở lại tứ hợp viện, sau khi những người khác đã rời đi, Mạc Linh Chi biến thành người, lại mặc lại quần áo của mình một lần nữa.
Hạ Vân Trù liếc nhìn phòng khách vẫn còn có chút ngổn ngang, anh biết đây là khi Chi Chi nhìn thấy anh ngất xỉu thì sốt ruột, không hề nghĩ ngợi được việc khác, thức ăn trên bàn tất cả vẫn còn nguyên dấu vết chưa ai động tới.
Rõ ràng là anh sai, anh đã chạy ra ngoài hứng gió cả đêm, nhưng lại bị cảm làm Chi Chi lo lắng.
Hạ Vân Trù có chút hổ thẹn.
Mạc Linh Chi đã đi xuống, bước chân vội vã: “Hạ Vân Trù! Bác sĩ nói anh cần phải uống thuốc đúng giờ, bây giờ đến giờ chưa?!”
“Vẫn còn sớm, là sau khi ăn tối xong.” Anh thu dọn đồ trên bàn.
Mạc Linh Chi tiến lên: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói, người bị bệnh phải nghỉ ngơi thật nhiều, những thứ đồ này để tôi thu dọn được rồi!”
Hạ Vân Trù giữ tay cô lại.
Nhưng lại cảm thấy có chút phỏng tay nên mau chóng buông ra, không tự nhiên hắng giọng một cái: “Em không cần phải dọn đâu, trước mắt cứ để đây đi, chúng ta đi tới thư phòng, phải học tập.”
Mạc Linh Chi: “...”
Học tập cái gì cơ, trải qua ngày hôm qua, cảm thấy không có gì thú vị!
Không những không hay mà còn giống như cực hình vậy.
Mạc Linh Chi: “Vẫn nên thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng nhau dọn dẹp?”
Hạ Vâm Trù mỉm cười: “Trốn tránh cũng không trốn được đâu, thu dọn xong cũng phải học tập.”
Mạc Linh Chi: "......"
Nửa giờ sau, Mạc Linh Chi vừa cầm bút viết chữ Hán, vừa ủ rũ héo úa, giống như không hề có tinh thần, giọng nói cũng trở nên uể oải: “Tôi, chữ này là tôi, tôi trong chúng ta.”
Hạ Vân Trù đeo một cái kính mắt, nhìn càng trở nên nhã nhặn, anh đứng một bên vừa nhìn cô viết, vừa lật xem sách trên tay.
Thấy điều này, anh không nhịn được quay đầu nhìn cô, buồn cười nói: “Khổ sở như vậy sao? Học tập thêm kiến thúc không tốt à?”
Mạc Linh Chi cúi đầu: “Không được, không có gì thú vị, tôi muốn chơi.”
“Học xong thì đi chơi.” Anh nói xong cúi người vừa nhìn xuống, Mạc Linh Chi đã viết sai chữ “Chúng ta” “Bọn họ” rồi, hơn nữa… chữ có chút xấu.
Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô, dạy cô viết từng nét một: “Cái chữ này phải viết như vậy, hơn nữa phải viết chữ này như thế này mới hợp quy tắc, mới đẹp.”
Mạc Linh Chi cứng đờ.
Người nhận nuôi thường xuyên ôm cô, nhưng lúc này cô lại cảm thấy có gì đó rất không giống nhau.
Đầu của anh ở ngay phía trên cô, anh nhẹ nhàng nói chuyện, tiếng hít thở lướt lên trên mặt cô, cả người anh vây lấy cô, hương vị nhàn nhạt quen thuộc của Hạ Vân Trù quẩn quanh xung quanh.
Mũi của cô giật giật, mùi hương càng thêm rõ ràng, đồng thời, tiếng tim đập cũng trở nên rõ ràng hơn.
Hình như… tim đập nhanh hơn?
Đây là có chuyện gì vậy?
Cô lại nhận được một đòn quen thuộc lên đầu, Hạ Vân Trù bất đắc dĩ: “Không được phân tâm, khi học phải tập trung học tập.”
Mạc Linh chi ôm đầu: “Hu hu, tôi không muốn học tập, hay là tôi lại...” Biến thành chó con đi.
Hạ Vân Trù mỉm cười: “Không được, khi ở nhà phải biến thành người, cố gắng học tập.”
Mạc Linh Chi: "..." Thống khổ.
Hạ Vân Trù suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể cứ để cô học tập mà không hề cho cô cái lợi ích gì, sau đó anh nói: “Nếu em cố gắng học tập, buổi tối muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, mỗi ngày học tập em sẽ viết năm mươi chữ, nhận biết hai mươi từ ngữ, năm thành ngữ, kiên trì một tháng, tôi có thể dẫn em đi dạo phố.”
Mạc Linh Chi chớp chớp mắt.
Hạ Vân Trù: “Dùng hình người để đi dạo phố, em có thể thử quần áo đẹp, giày dép đẹp.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của Mạc Linh Chi sáng lên.
Một lát sau, cô lại có chút lưỡng lự: “Có được không?”
Chẳng may bị loài người phát hiện?
Hạ Vân Trù xoa đầu cô: “Không có gì là không được.”
Một tháng sau, có thể dùng được giấy tờ chứng minh thân phận của cô, cô cũng có thể đi ra ngoài một cách quang minh chính đại.
Dù sao...
Tô Ức cũng có thể sống ung dung trong xã hội loài người được, lại còn là người nổi tiếng đang rất hot, Chi Chi của anh cũng không thể giấu mãi được.
Anh sẽ che chở cho cô.
-
Một tuần sau.
Việc dùng hình người để ra ngoài chơi không đủ để thôi thúc động lực học tập của Chi Chi, trên thế giới này sao lại có chuyện học tập khổ sở như vậy!!
Cô dùng bút đâm quyển vở.
Hạ Vân Trù: “Đừng nghịch, nhanh chóng học tập, lát nữa còn phải thu dọn đồ đạc chuyển tới biệt thự nữa, ngày mai phải quay lại bốn tập cuối của “Ngôi sao nổi tiếng”
Bốn tập cuối cùng của “Ngôi sao nổi tiếng” sẽ được quay lại cùng nhau, thời gian ghi hình là bốn ngày.
Ánh mắt Mạc Linh Chi sáng lên, hưng phấn nói: “Có thật không? Quá tốt rồi! Mau mau đi quay chương trình thôi!”
Cô vui vẻ nhảy lên.
Cô thực sự muốn tham gia chương trình sao?
Không, cô muốn trở thành một chú chó!!
Trước đây, Chi Chi mong ước “làm người”, nhưng dưới sự tàn phá ác liệt của học tập, bây giờ trở thành Chi Chi muốn “làm chó con”...
Dường như Hạ Vân Trù biết cô vui vẻ vì điều gì, anh khẽ cười: “Chi chi, biến thành chó con cũng phải lên lớp, việc học tập không thể bỏ dở.”
Mạc Linh Chi: "???"
Anh nói cái gì? Chó mà cũng cần học tập sao?!
Sét đánh giữa trời quang!!
- -------------------
Bởi vì bị bệnh, Hạ Vân Trù cảm giác giấc ngủ này không yên ổn chút nào, giống như bị rơi vào một cái động tối tăm, có gì đó không ngừng lôi kéo anh chìm xuống, cảm giác không trọng lượng làm cho cả người anh mê man.
Thậm chí anh lại mơ thấy ác mộng đã từng trải qua, trong gian phòng ồn ào tiếng cãi vã, người phụ nữ điên cuồng, ông ngoại che ngực ngã xuống, bà ngoại và mẹ Trình An vì che chở cho anh mà máu chảy đầy đất...
Sau đó là Chi Chi, cuối cùng anh vẫn không thể sống với cô đời đời kiếp kiếp, sau khi anh từ từ già đi, cô vẫn là dáng vẻ hiện tại.
Sự tuyệt vọng vô cùng vô tận cùng với đau khổ lôi kéo anh rơi xuống đáy vực sâu, dường như anh bị nuốt chửng bởi một cái hố tăm tối sâu không thấy đáy.
Sau đó, có một bàn tay ấm áp, đôi tay mang hơi ấm truyền tới trái tim anh, dường như có gì đó che chở anh, kéo anh lại từ vực sâu thăm thẳm trở lại giấc ngủ yên bình.
Giống như mỗi buổi tối anh và Chi Chi dựa vào nhau cùng đi ngủ.
Ngủ một giấc bình yên đến tận buổi trưa, Hạ Vân Trù mở mắt ra.
Đập vào mắt anh chính là trần nhà trắng xóa, anh đang ở trong bệnh viện.
Tầm mắt của anh di chuyển, đã nhìn thấy một cục đen trắng ngồi bên cạnh mình với đôi mắt ửng đỏ.
Hai chân của cô đặt lên mu bàn tay anh, đây chính là khởi nguồn ấm áp mà anh tìm thấy trong giấc mơ.
Là Chi Chi, là cô bảo vệ anh.
Chắc là nhìn thấy anh mở mắt ra, Mạc Linh Chi mở mắt lớn, vui mừng nhìn anh.
Một lát sau cô mới ph4t tiết ra âm thanh uất ức và khổ sở: “Áu.”
Cô cứ duy trì tư thế ngồi như vậy, mặt đầy uất ức, thậm chí sau khi phát ra âm thành, nước mắt bắt đầu “lạch cạch” rơi xuống, thân thể tròn vo hơi rung lên, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Vân Trù nhìn thấy bộ dạng này của cô, chật vật, uất ức, đáng thương… tất cả những dáng vẻ mà anh đã cố gắng cẩn thận che chở để không bao giờ bộc lộ ra, bây giờ tất cả đều xuất hiện.
Anh chậm rãi giơ tay phải lên, giúp cô lau hết nước mắt, xúc cảm ướt át làm anh có chút khó chịu, giọng nói của anh khàn khàn: "Chi Chi... đừng khóc, anh không có chuyện gì."
Mạc Linh Chi: "Áu” Anh thật sự dọa chết tôi rồi!!
Hạ Vân Trù lộ ra nụ cười: “Anh sai rồi, sau này sẽ không bao giờ như thế nữa.”
Mạc Linh Chi: “Ăng ăng.” Nhất định không được như vậy nữa! Người nhận nuôi, anh phải luôn luôn ở bên cạnh tôi!
Nụ cười trên khóe miệng của Hạ Vân Trù cứng đờ, đưa tay vuốt lại bộ lông bù xù cho cô, lại xoa đầu có chút chật vật của cô, nhưng không đáp ứng.
Anh không đáp ứng được.
Bởi vì anh là con người, cuối cùng rồi cũng phải ra đi.
Trong phòng bệnh, một người một thú cưng, trong mắt họ chỉ có đối phương, đều quên đi sự tồn tại của trợ lý Cao.
Trợ lý Cao: “...” Tại sao luôn có cảm giác mình là kỳ đà cản mũi?
Không!
Không thể nghĩ như vậy!
Tỉnh táo một chút!!
Anh ta đột nhiên đứng lên, họ nhẹ một tiếng, dè dặt nói: “Hạ tổng... rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi.”
Hạ Vân Trù vẫn không nhìn anh ta, tầm mắt anh liên tục nhìn chằm chằm vào Chi Chi.
Trợ lý Cao: “Sáng sớm hôm nay, Chi Chi gọi điện thoại đến cho tôi, Hạ tổng anh không biết đâu, chắc hẳn là Chi Chi lo lắng cho anh, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nâng tay của anh, đồ ăn sáng vẫn còn chưa ăn đâu...”
Rốt cuộc anh ta cũng được san sẻ một cái ánh mắt của sếp, nhưng lại là ánh mắt khiển trách.
Đây chính là chỉ trích anh ta không chăm sóc tốt Chi Chi.
Trợ lý Cao ngậm miệng.
Hạ Vân Trù: “Đi mua chút đồ ăn tốt cho dạ dày về đây.”
“Vâng.” Trợ lý Cao đáp lại rồi nhanh chóng bước ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại nữa.
Hạ Vân Trù dùng tay phải chống người ngồi dậy, cả người anh động đậy nên tay trái cũng di chuyển theo, Mạc Linh Chi lo âu giờ chân lên, cẩn thận chăm chú nhìn tay trái của anh.
Anh đã ngồi dậy xong, thấy thế thì khẽ cười: “Không có việc gì, không cần phải lo lắng như vậy.”
Anh vỗ vỗ đùi của mình, giọng nói dịu dàng: “Chi Chi, lại đây tôi ôm em.”
Mạc Linh Chi lắc đầu lùi về sau.
“Không có chuyện gì đâu, lại đây, tôi muốn ôm em.” Anh vẫn nói.
Mạc Linh Chi nhìn sắc mặt của anh một chút, lại nhìn chân và tay, cuối cùng vẫn cẩn thận nhấc chân lên, nhẹ nhàng đi lên trên đùi của anh, ngồi trong ngực anh.
Hạ Vân Trù đưa tay ôm co: “Sao lại không chăm sóc tốt cho mình như vậy? Đồ ăn sáng cũng không ăn.”
Mạc Linh Chi lắc đầu một cái, ngửa đầu lên nhìn anh: “Chít.”
Tôi rất lo lắng cho anh, lo lắng đến mức không muốn ăn gì cả.
Trong lòng Hạ Vân Trù đau xót, tay anh nắm thật chặt, không hề ghét bỏ việc bây giờ cô rất bẩn, dịu dàng chải chuốt bộ lông cho cô, lau đi vệt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Chi Chi.”
Dường như lúc này anh không thể nói ra được điều gì, chỉ có thể ghi nhớ tên của cô.
Hạ Vân Trù nhìn dáng vẻ đau lòng của cô, từ sâu tận đáy lòng bỗng nhiên nảy ra một loại cảm xúc kỳ lạ, loại cảm xúc này làm anh rất vui vẻ, nhưng rồi lại rất bi thương.
Cảm giác trái ngược đến cực hạn làm trái tim anh rất khó chịu.
Khi anh tỉnh lại, Mạc Linh Chi đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, đầu nhỏ dán vào l0ng nguc anh, cảm nhận từng nhịp tim của anh, lại có chút mê luyến.
Hạ Vân Trù vẫn duy trì xoa đầu cho cô, một lát mới hỏi một câu: “Dù là bất cứ lúc nào, hoàn cảnh ra sao, Chi Chi đều phải tự đối xử tốt với bản thân mình, phải chăm sóc tốt cho mình.”
Mạc Linh Chi vẫn dán mặt vào người anh, không lên tiếng.
Hạ Vân Trù xoa đầu của cô, viền mắt trở nên ửng đỏ.
Trên mu bàn tay, dường như vẫn còn nhiệt độ của cô để lại, điều đó làm cho anh có thể yên giấc, cô lại canh giữ bên cạnh anh, khiến cho người ta phải nhớ nhung, làm người ta không nỡ buông tay.
Đây chính là Chi Chi tốt nhất trên cõi đời này, đây chính là nhóc con làm lòng người ấm áp, anh thật sự muốn ở cùng cô mãi mãi.
Nhưng anh chỉ là một con người bình thường, trăm tuổi cũng đã được gọi trường thọ rồi.
Hơn nữa, khi anh còn trẻ đã chịu không ít cực khổ, những năm qua cũng trải qua rất qua hời hợt, dù cho anh có rèn luyện quanh năm, cũng chỉ e không thể có dáng vẻ trường thọ.
Đến sau khi anh rời đi, Chi Chi phải làm sao đây?
Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, nắm thật chặt chân của Chi Chi, viền mắt càng đỏ hơn.
Lần này bị bệnh làm cho anh thật sự ý thức được, có lẽ từ trước tới giờ anh không nên ngăn cản Tô Ức đến gần Chi Chi, Tô Ức nói đúng, anh không thể ở bên cạnh cô cả đời được.
Anh chỉ có thể cố gắng sống lâu thêm một chút, nhưng cho dù có cố gắng thế nào chung quy cũng phải đi tới điểm cuối, anh nên cân nhắc cho tương lai sau này của Chi Chi.
Hạ Vân Trù cảm giác có gì đó lăn ra khỏi viền mắt, anh tùy ý lau đi, không để giọt nước mắt này rơi lên trên người Chi Chi, tiếng nói của anh khàn khàn, mang theo sự suy yếu kiệt sức khi mắc bệnh.
“Chi Chi, sau khi xuất viện, tôi muốn chính thức cho em đi học, cho em học tập.”
Học cách để thích ứng với con người trong xã hội này, học cách sinh tồn trong xã hội loài người. Như vậy, đến một ngày kia anh thật sự ra đi, bản thân cô cũng có thể tiếp tục sống tốt được.
-
Trên bàn ăn nhỏ của giường bệnh có xếp đầy đủ các loại cháo, đồ ăn sáng và các loại bánh bao.
Hạ Vân Trù đặt một bát cháo trước mặt cô: “Sau này không cho phép không ăn sáng nữa, em phải biết tự yêu quý bản thân mình.”
Tay anh đã rút kim truyền nước, lúc này vừa đúng lúc có thể ăn cơm được.
Mạc Linh Chi gật đầu, dùng chân đẩy cái bánh bao về phía Hạ Vân Trù một cái.
Anh cũng mau ăn đi!
Bác sĩ nói, người bị bệnh phải ăn uống thật nhiều, như vậy mới có thể mau chóng khỏe lại.
Cô quan tâm làm trong lòng Hạ Vân Trù trở nên ấm áp, khóe miệng anh nở nụ cười: “Chi Chi nhà chúng ta thật tốt.”
Ánh mắt và sự khen ngợi của anh làm cho Chi Chi cảm thấy thật ngại ngùng mà cúi thấp đầu xuống, có chút thẹn thùng.
Ôi chao, làm gì mà khen cô như thế, cô đương nhiên là rất tốt rồi!
Hai bữa liền chưa ăn gì, lúc này Chi Chi cực kỳ đói bụng, tình trạng của Hạ Vân Trù cuối cùng cũng chuyển biến tốt lên, rốt cuộc cô cũng có thể yên lòng mà ăn cơm, cho dù là không quá thích loại cháo tốt cho dạ dày này, cô vẫn ăn được ngon lành.
Hạ Vân Trù nhìn cô, khóe miệng treo lên nụ cười, cũng cúi đầu chậm rãi ăn cháo.
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi sẽ làm thủ tục xuất viện, sau khi về nhà, anh muốn bắt đầu cho cô đi học.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài tươi sáng, chiếu vào căn phòng trắng khiến nó trở nên cực kỳ sáng sủa.
Trong phòng bệnh chỉ còn vang lên tiếng ăn cơm, một người một thú cưng rất hài hòa, ấm áp.
Một người một thú cưng lặng lẽ ăn cơm, đều không quan tâm những sôi nổi trên mạng.
Hạ Vân Trù bị cảm một hồi như vậy đúng là càng làm cho “Cún siêu sao” lại lên hot search, cho dù là ảnh chụp hay CCTV, Chi Chi trong đó đều làm cho người ta phải cảm động.
Đương nhiên, Chi Chi càng khiến người khác xúc động thì người mắng Bạch Ngọc lại càng nhiều.
Tài khoản Weibo của Bạch Ngọc thậm chí còn bị khóa.
Đây đã từng là một ngôi sao, cũng sẽ không bao giờ có lại thời khắc huy hoàng nữa.
Những siêu thoại đã từng náo nhiệt, giờ đây chỉ còn lại vô số những lời mắng chửi của những người căm ghét cô ta. Những fan cứng không lí trí khi nhìn tới video ép uống thuốc, thời điểm nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn kia cũng đều lần lượt thoát fan.
Bọn họ có thể hâm mộ một người có khuyết điểm, nhưng không thể hâm mộ một người băng hoại đạo đức.
Tô Ức cũng đang lướt xem tin tức trên mạng.
Anh ấy xem đoạn video Chi Chi đứng ngoài phòng cấp cứu, và cảm ơn bác sĩ, anh ấy đã xem đoạn video này vô số lần, từ đầu tới cuối mặt anh ấy vẫn không hề có cảm xúc, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Trợ lý đứng bên cạnh anh ấy nhìn thấy anh vẫn đang xem video, không nhịn được ló đầu vào liếc nhìn, hâm mộ nói: “Có thể nuôi được một chú chó như Chi Chi đúng là tốt, vừa thông minh lại còn chu đáo, bạn gái tôi mà được như Chi Chi tôi cũng cam tâm tình nguyện cố gắng làm việc để nuôi cô ấy!”
Tô Ức không trả lời.
Trợ lý cảm thán: “Vận may của Hạ tổng thật sự quá tốt, chú chó như Chi Chi, gần như không hề tồn tại trên đời. Anh biết hiện giờ cộng đồng mạng đều nói thế nào không? Nói Chi Chi chính là cún con mà toàn thế giới đều muốn nuôi, ‘giết Hạ tổng, cướp Chi Chi’ thậm chí đã trở thành một câu chuyện cười, mỗi lần có tin tức liên quan tới Chi Chi, bên dưới bình luận đề có câu nói này!”
Trợ lý ngửa đầu cười to, cười xong lại nói: “Hahaha, đoán chừng, Hạ tổng dù đau cũng cảm thấy vui sướng nhỉ? Nhưng mà chúng ta có ước ao cũng chẳng được, Chi Chi đã thuộc về Hạ tổng, từ lúc Chi Chi còn nhỏ Hạ tổng đã nuôi nhóc ấy rồi, sau này một đời của Chi Chi đều thuộc về Hạ tổng, tình cảm của bọn họ quả thực rất sâu.”
Lúc này cộng đồng mạng thán phục Chi Chi bảo vệ Hạ tổng, họ cũng đã quên mất.
Hạ tổng nuông chiều và bao dung Chi Chi như thế nào.
Mọi người tự hỏi lòng mình, có bao nhiêu người có thể đối tốt với Chi Chi bằng một nửa Hạ tổng?
Chi Chi đáng giá, Hạ tổng cũng đáng giá.
Lại như anh ta cũng thở dài vì bạn gái không bằng Chi Chi, bạn gái anh ta cũng cảm thán… nếu anh ta được như Hạ tổng, chắc chắn cô ấy sẽ săn sóc anh ta gấp một vạn lần!
Trợ lý vừa cảm thán xong như thế, đã nghe thấy tiếng Tô Ức vừa rồi vẫn im lặng bỗng nhiên nói: “Cũng không hẳn là vậy.”
Trợ lý sững sờ: “Hả?”
Tô Ức cầm điện thoại đóng lại rồi đứng lên, anh ta nói mà không có biểu cảm gì: “Trên đời này có vài người trời sinh đã có duyên không phận, cố gắng cưỡng cầu cũng chỉ làm đôi bên đau khổ.”
Nói xong, anh ta xỏ tay vào túi, lắc lư đi ra ngoài.
Trợ lý mờ mịt gãi đầu một cái: “Có ý gì vậy? Tô Ức sao vậy? Sao lại nói chuyện kỳ quái như thế?”
Sau khi anh ta sửng sốt một lát mới vội vàng đuổi theo: “Haiz! Tô Ức, mau chóng chuẩn bị một chút, chúng ta cần phải tham gia một cuộc phòng vấn! Gần đây sắp xếp lịch trình công việc quá dày rồi, qua một thời gian ngắn nữa lại phải ghi hình lại “Ngôi sao nổi tiếng”...”
Âm thanh tiêu tan ở trong phòng.
Hạ Vân Trù và Chi Chi không nghĩ tới bọn họ bị vây lại.
Rất nhiều phóng viên chặn lại con đường phía trước của bọn họ, vô số người chen chúc xô đẩy, rất nhiều micro nhắm về phía bọn họ.
“Hạ tổng, sức khỏe anh không sao chứ? Sẽ không tạo nên ảnh hưởng gì tới Hoa Minh có đúng không?”
“Chi Chi quan tâm tới Hạ tổng như thế, đối với điều này Hạ tổng có ý kiến gì không?”
“Hạ tổng, xin hỏi chuyện Bạch Ngọc làm hại Chi Chi như thế anh có ý kiến gì không? Bạch Ngọc vẫn chưa chịu hình phạt gì, sau đó anh sẽ làm gì sao?”
“Hạ tổng, sức khỏe của Chi Chi có ổn không? Sau khi kết thúc ghi hình “Ngôi sao nổi tiếng” anh có thể sắp xếp cho nhóc ấy công việc khác không?”
...
Từng vấn đề lần lượt được đưa ra, hết phóng viên này đến nhà báo khác, cho dù có rất nhiều bảo vệ cố gắng ngăn cản cũng thực sự khó có thể ngăn được nhiều người như vậy, miễn cưỡng chỉ có thể chừa ra một con đường cho Hạ Vân Trù, chuẩn bị dẫn anh đi theo con đường này.
Nhưng mà, Hạ Vân Trù ôm Chi Chi dừng bước lại.
Anh bắt đầu trả lời từng vấn đề.
“Không có việc gì, đương nhiên là không có ảnh hưởng gì, chỉ là bị cảm một chút thôi.”
“Chi Chi vẫn luôn quan tâm tới tôi.”
“Về phán quyết của Bạch Ngọc, tôi tin tưởng pháp luật...”
Anh trả lời từng vấn đề, các phóng viên cũng vô thức yên tĩnh lại, không chen lấn xô đẩy nữa, họ đều giơ cao máy quay lên, muốn nghe rõ anh đang nói cái gì.
Đây chính là tin tức trực tiếp.
Nhưng mà khi bọn họ vừa yên tĩnh lại, không chen chúc về phía trước nữa, Hạ Vân Trù đột nhiên ôm theo Chi Chi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Động tác quá nhanh, tốc độ cũng cực nhanh, lúc bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần, anh đã như một làn khói chạy xa khỏi đoàn người, chạy tới chiếc Maybach dừng bên đường, kéo cửa xe ngồi lên.
Chiếc xe chạy như bay, chỉ để lại cho đoàn phòng viên cái bóng dáng đuôi xe.
Phản ứng này làm cho tất cả bọn họ đều không bắt kịp được.
Nhiều người trở nên bối rỗi, có phóng viên lại quay qua nhìn nhau.
“Hạ Vân Trù đây là chuồn mất rồi à?”
“Không phải anh ấy vừa đổ bệnh sao? Sao vẫn có thể… nhanh nhẹn như thế?”
“Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên thấy Hạ Vân Trù như vậy?”
“Ờm, chủ đề của ngày hôm nay đã có rồi… sếp lớn của Hoa Minh, Hạ Vân Trù, chạy trối chết.”
...
Các phóng viên vẫn còn đang nhạo báng, trên xe, Hạ Vân Trù nhìn Chi Chi vẫn còn đang ngơ ngác, anh thở hổn hển rồi nở một nụ cười sáng lạn: “Sao vậy? Vừa rồi chơi có vui không?”
Mạc Linh Chi chớp chớp mắt, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười.
Chơi rất vui.
Chạy trốn ngay trước mặt bọn họ thật sự rất thú vị!
Hạ Vân Trù giơ tay nựng mấy cái lên đầu của cô, nụ cười trên khóe miệng cũng rõ ràng hơn.
Từ khi bắt đầu vào bệnh viện, tâm trạng của Chi Chi vẫn không hề tốt đẹp gì, cho dù làm cái gì, anh đều muốn trêu chọc cô.
Cô vui vẻ, thì anh làm cái gì cũng đáng giá.
Nhưng trước đây, cho dù thế nào anh cũng sẽ không làm việc giống như vừa rồi.
Anh cũng trở nên tùy hứng hơn rất nhiều so với trước đây, chính Chi Chi đang mang lại cho anh tất cả những thay đổi tích cực.
Cho nên, điều duy nhất anh có thể làm vì cô chính là làm cho cô thật vui vẻ.
Dù cho sau khi anh già đi, sau khi anh chết, cô cũng vẫn phải thật hạnh phúc.
-
Trở lại tứ hợp viện, sau khi những người khác đã rời đi, Mạc Linh Chi biến thành người, lại mặc lại quần áo của mình một lần nữa.
Hạ Vân Trù liếc nhìn phòng khách vẫn còn có chút ngổn ngang, anh biết đây là khi Chi Chi nhìn thấy anh ngất xỉu thì sốt ruột, không hề nghĩ ngợi được việc khác, thức ăn trên bàn tất cả vẫn còn nguyên dấu vết chưa ai động tới.
Rõ ràng là anh sai, anh đã chạy ra ngoài hứng gió cả đêm, nhưng lại bị cảm làm Chi Chi lo lắng.
Hạ Vân Trù có chút hổ thẹn.
Mạc Linh Chi đã đi xuống, bước chân vội vã: “Hạ Vân Trù! Bác sĩ nói anh cần phải uống thuốc đúng giờ, bây giờ đến giờ chưa?!”
“Vẫn còn sớm, là sau khi ăn tối xong.” Anh thu dọn đồ trên bàn.
Mạc Linh Chi tiến lên: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói, người bị bệnh phải nghỉ ngơi thật nhiều, những thứ đồ này để tôi thu dọn được rồi!”
Hạ Vân Trù giữ tay cô lại.
Nhưng lại cảm thấy có chút phỏng tay nên mau chóng buông ra, không tự nhiên hắng giọng một cái: “Em không cần phải dọn đâu, trước mắt cứ để đây đi, chúng ta đi tới thư phòng, phải học tập.”
Mạc Linh Chi: “...”
Học tập cái gì cơ, trải qua ngày hôm qua, cảm thấy không có gì thú vị!
Không những không hay mà còn giống như cực hình vậy.
Mạc Linh Chi: “Vẫn nên thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng nhau dọn dẹp?”
Hạ Vâm Trù mỉm cười: “Trốn tránh cũng không trốn được đâu, thu dọn xong cũng phải học tập.”
Mạc Linh Chi: "......"
Nửa giờ sau, Mạc Linh Chi vừa cầm bút viết chữ Hán, vừa ủ rũ héo úa, giống như không hề có tinh thần, giọng nói cũng trở nên uể oải: “Tôi, chữ này là tôi, tôi trong chúng ta.”
Hạ Vân Trù đeo một cái kính mắt, nhìn càng trở nên nhã nhặn, anh đứng một bên vừa nhìn cô viết, vừa lật xem sách trên tay.
Thấy điều này, anh không nhịn được quay đầu nhìn cô, buồn cười nói: “Khổ sở như vậy sao? Học tập thêm kiến thúc không tốt à?”
Mạc Linh Chi cúi đầu: “Không được, không có gì thú vị, tôi muốn chơi.”
“Học xong thì đi chơi.” Anh nói xong cúi người vừa nhìn xuống, Mạc Linh Chi đã viết sai chữ “Chúng ta” “Bọn họ” rồi, hơn nữa… chữ có chút xấu.
Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô, dạy cô viết từng nét một: “Cái chữ này phải viết như vậy, hơn nữa phải viết chữ này như thế này mới hợp quy tắc, mới đẹp.”
Mạc Linh Chi cứng đờ.
Người nhận nuôi thường xuyên ôm cô, nhưng lúc này cô lại cảm thấy có gì đó rất không giống nhau.
Đầu của anh ở ngay phía trên cô, anh nhẹ nhàng nói chuyện, tiếng hít thở lướt lên trên mặt cô, cả người anh vây lấy cô, hương vị nhàn nhạt quen thuộc của Hạ Vân Trù quẩn quanh xung quanh.
Mũi của cô giật giật, mùi hương càng thêm rõ ràng, đồng thời, tiếng tim đập cũng trở nên rõ ràng hơn.
Hình như… tim đập nhanh hơn?
Đây là có chuyện gì vậy?
Cô lại nhận được một đòn quen thuộc lên đầu, Hạ Vân Trù bất đắc dĩ: “Không được phân tâm, khi học phải tập trung học tập.”
Mạc Linh chi ôm đầu: “Hu hu, tôi không muốn học tập, hay là tôi lại...” Biến thành chó con đi.
Hạ Vân Trù mỉm cười: “Không được, khi ở nhà phải biến thành người, cố gắng học tập.”
Mạc Linh Chi: "..." Thống khổ.
Hạ Vân Trù suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể cứ để cô học tập mà không hề cho cô cái lợi ích gì, sau đó anh nói: “Nếu em cố gắng học tập, buổi tối muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, mỗi ngày học tập em sẽ viết năm mươi chữ, nhận biết hai mươi từ ngữ, năm thành ngữ, kiên trì một tháng, tôi có thể dẫn em đi dạo phố.”
Mạc Linh Chi chớp chớp mắt.
Hạ Vân Trù: “Dùng hình người để đi dạo phố, em có thể thử quần áo đẹp, giày dép đẹp.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của Mạc Linh Chi sáng lên.
Một lát sau, cô lại có chút lưỡng lự: “Có được không?”
Chẳng may bị loài người phát hiện?
Hạ Vân Trù xoa đầu cô: “Không có gì là không được.”
Một tháng sau, có thể dùng được giấy tờ chứng minh thân phận của cô, cô cũng có thể đi ra ngoài một cách quang minh chính đại.
Dù sao...
Tô Ức cũng có thể sống ung dung trong xã hội loài người được, lại còn là người nổi tiếng đang rất hot, Chi Chi của anh cũng không thể giấu mãi được.
Anh sẽ che chở cho cô.
-
Một tuần sau.
Việc dùng hình người để ra ngoài chơi không đủ để thôi thúc động lực học tập của Chi Chi, trên thế giới này sao lại có chuyện học tập khổ sở như vậy!!
Cô dùng bút đâm quyển vở.
Hạ Vân Trù: “Đừng nghịch, nhanh chóng học tập, lát nữa còn phải thu dọn đồ đạc chuyển tới biệt thự nữa, ngày mai phải quay lại bốn tập cuối của “Ngôi sao nổi tiếng”
Bốn tập cuối cùng của “Ngôi sao nổi tiếng” sẽ được quay lại cùng nhau, thời gian ghi hình là bốn ngày.
Ánh mắt Mạc Linh Chi sáng lên, hưng phấn nói: “Có thật không? Quá tốt rồi! Mau mau đi quay chương trình thôi!”
Cô vui vẻ nhảy lên.
Cô thực sự muốn tham gia chương trình sao?
Không, cô muốn trở thành một chú chó!!
Trước đây, Chi Chi mong ước “làm người”, nhưng dưới sự tàn phá ác liệt của học tập, bây giờ trở thành Chi Chi muốn “làm chó con”...
Dường như Hạ Vân Trù biết cô vui vẻ vì điều gì, anh khẽ cười: “Chi chi, biến thành chó con cũng phải lên lớp, việc học tập không thể bỏ dở.”
Mạc Linh Chi: "???"
Anh nói cái gì? Chó mà cũng cần học tập sao?!
Sét đánh giữa trời quang!!
- -------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook