2
Đây không phải là việc duy nhất ta không tìm ra.

Diệp Thần bắt ta thành tù binh mà lại sắp xếp cho ta ở Khôn Ninh Cung.

Đó chính là cung điện của Hoàng Hậu ở đó!
Tuy rằng ta không biết vì sao hắn lại có ý với ta, nhưng xếp ta ở đây chẳng phải có chút không thích hợp sao!
Không những thế, tới bữa tối, Diệp Thần còn đến chỗ ta dùng bữa.

Một lão công công đi bên cạnh nhỏ giọng nói, “Không có nhiều vị chủ quân tài đức, anh minh coi trọng nhân tài như Thánh Thượng của chúng ta đâu.”
Diệp Thần đứng một bên, hơi ngửa đầu, lộ ra nửa khuôn mặt cao ngạo,
【 Thương vợ giống trẫm cũng không nhiều lắm! 】
【 Thẩm Nam Phong, nàng còn không mau chóng khăn gói gả cho trẫm! 】
Ta nghe thấy tiếng lòng phong phú của Diệp Thần, cảm thấy đây là cơ hội tuyệt vời để nói mấy lời khách sáo.

“Vậy được, cung kính không bằng tuân mệnh.”
【 Tuyệt vời ông mặt trời! Nam phong đồng ý dùng bữa với trẫm! 】
【 Bước tiếp theo là uống rượu giao bôi! 】
Diệp Thần bưng chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, nhìn thế nào thì cũng y hệt một đế vương lạnh lùng, kiêu ngạo.

Nhưng vì có thuật đọc tâm nên ta sẽ quyết định thử một lần!
Ta đứng lên, chọn hai món theo sở thích của Diệp Thần, cẩn thận gắp vào đĩa của hắn.

Tiếng hét chói tai của công công cùng tiếng lòng chân thành của Diệp Thần đồng thời lọt vào tai ta: “Ngươi có tư cách gì mà dám gắp thức ăn cho Hoàng Thượng!”
【 A a a! Nam phong gắp đồ ăn cho ta! 】

【 Nàng biết trẫm thích ăn gì, trong lòng nàng chắc chắn có trẫm! 】
【 Trẫm cũng phải đối xử thật tốt với nàng mới được! 】
“Bệ hạ,” ta giả vờ kinh hãi, quỳ rạp xuống đất, lo sợ mở miệng, “Chỉ là thần hâm mộ ngài, cũng không có ý mạo phạm.”
Đáp lại ta là sự im lặng.

Hơi ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Thần đang cực lực đè nén khóe miệng muốn nhếch lên và đôi tay đang cầm đũa gắp đồ ăn run lẩy bẩy.

Đang lúc ta hoài nghi có phải thuật đọc tâm của mình lúc hiện lúc mất hay không thì một tiếng hò hét che trời lấp đất đập thẳng vào tai ta,
【 Hâm mộ! Thẩm Nam Phong nói hâm mộ trẫm! 】
【 Hâm mộ là cái gì? Tất nhiên là khâm phục và ái mộ! 】
【 Nàng cũng yêu trẫm! Chúng ta tâm đầu ý hợp, bạc đầu không rời, ba năm hai đứa! 】
【 Ăn hết, chỉ cần là vợ gắp cho, c ứ t cũng muốn ăn! 】
“Khụ khụ……”
Diệp Thần giả vờ ho nhẹ một tiếng.

Ta vội vàng cúi đầu giấu đi ý cười.

“Lý Ngọc! Trẫm và Thẩm tướng quân đang dùng bữa cùng nhau, ngươi không cần lo lắng.”
“Thẩm tướng quân, đứng dậy ăn đi!”
Vì thế ta giả vờ như vừa trút được gánh nặng, nơm nớp lo sợ bò từ dưới đứng đất lên.

Lúc tôi ngồi lại, Diệp Thần đã ăn hết sạch sành sanh đống đồ ăn trong đĩa, thậm chí cả nước cũng không để lại.

【 Tay nghề của ngự trù rất được, phải thưởng! 】
【 Sao Nam Phong lại không ăn, trông gầy như vậy! Chút tiền ấy mà Huyền Nguyệt cũng không có sao? 】
【 Dám hại vợ ta, còn không cho nàng cơm để mà ăn, sớm muộn gì cũng phải giết hết bọn đó! 】

Nghe đến đây, đôi đũa trong tay ta run lên, một miếng vịt quay béo ngậy rơi lên bàn.

Khó trách trận này thua nhanh như vậy, thì ra là Huyền Nguyệt có nội gián!
Nghĩ đến người trong cung còn chưa biết gì cả, hoàng huynh Thẩm Nghiên vẫn đang bị địch bao vậy, ta lại không thể giả bộ được nữa.

Ta nhấc đũa chỉ vào cổ hướng Diệp Thần, “Bệ hạ không cảm thấy cơ thể của mình có gì khác thường sao?”
Sắc mặt Lý công công hoảng sợ, gào lớn,
“Ngươi đã làm cái gì!”
“Người đâu! Hộ giá a!”
Diệp Thần đưa tay chắn trước mặt Lý công công, hỏi một cách vô cảm,
“Trẫm đã cho người lục soát cơ thể, không biết Thẩm tướng quân hạ độc thế nào?”
【 Đánh là thương mắng là yêu, không phải chỉ là độc thôi sao? Trẫm không sợ.


【 Ối ối ối, cũng khá là đau.


【 Tim đau quá, độc đó của Nam Phong là Phệ Tâm Cổ hả? 】
【 Thẩm Nam Phong, nàng mau cho trẫm một lời giải thích hợp lý! 】
Độc từ đâu ra, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để thoát thân thôi.

Ta rũ mắt nhìn vũ khí duy nhất của mình—— một đôi đũa gỗ, ta thở dài nhận lệnh, bắt đầu nói bậy,
“Thần độc giấu trong răng, đương nhiên là bỏ vào thức hắn mới gắp cho bệ hạ.”
Mắt Lý công công trừng lớn như cái hoa viên, chạy ra ngoài như được bôi dầu vào chân,
“Truyền thái y! Mau truyền thái y!”

Diệp Thần phất phất tay, ngăn đám thị vệ đang sắp xông vào trong điện.

Gương mặt hắn lạnh lẽo đến nỗi dường như có thể toát ra hàn khí, nhưng nội tâm lại đang lải nhải không ngừng,
【 Trẫm đối xử với Thẩm Nam Phong chưa đủ tốt sao? Sao nàng lại làm vậy với trẫm! 】
【 Tình yêu của trẫm còn chưa đủ rõ ràng sao? 】
【 Hạ độc gì chứ? Gả cho trẫm đi! Trẫm sẽ đem cả tính mạng này cho nàng luôn! 】
Cũng đâu thiết cần phải nhiệt tình đến vậy đâu!
Ta vung đũa, tỏ vẻ hùng hổ,
“Nếu bệ hạ không muốn chết sớm, thì hãy đưa thần về Huyền Nguyệt cho đàng hoàng!”
Diệp Thần nhìn ta thật sâu, đưa tay cho đám thái y đang xếp hàng dài chờ bắt mạch từ lâu.

“Thẩm tướng quân tự mình muốn gia nhập Bắc Minh, bây giờ lại nói không giữ lời, không sợ ta tàn sát toàn bộ bách tính trong thành sao?”
Biên thành bị phá, ta một mình đối đầu với Bắc Minh, đổi lấy sự bình an của bách tính trong thành.

Nếu không có thuật đọc tâm này, có lẽ ta sớm đã thỏa hiệp rồi.

Nhưng bây giờ, ta có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng Diệp Thần, hắn nói:
【 Trẫm thật đáng chết! Trẫm không có cố ý uy hiếp Nam Phong đâu! 】
【 Trẫm cũng không muốn chết đâu! Trẫm còn muốn sống đến bạc đầu giai lão với cùng Nam Phong cơ, hoạn nạn có nhau, sớm nắng chiều mưa……】
【 Hình như có cái gì kỳ quái bị lẫn vào thì phải.


Ta nhìn Diệp Thần đang ra vẻ đạo mạo, lại tiếp tục cường điệu, “Đưa thần về Huyền Nguyệt!”
Trong lòng lại không khỏi suy nghĩ: Cái tên chúa tể lải nhải này, đối đầu với ta ba năm mà sao còn có thể thống trị quốc gia cường thịnh được?
“Bệ hạ, lão thần vô năng, thật sự không khám ra đây là loại độc gì.”
“Thần vô năng.”
Các thái y xôn xao quỳ xuống hết với nhau, nơm nớp lo sợ nằm ở trên đất, run rẩy không dám thở mạnh.

Chỉ có tiếng lòng của Diệp Thần lởn vởn trong điện.


【 Lão tử không muốn chết đâu! Đám phế vật này! 】
【 Cho các ngươi đi cọ nhà xí hết với nhau! Ngày nào cũng đun thuốc không thích bằng cọ nhà xí đâu! 】
【 Trẫm còn chưa được cưói Thẩm Nam Phong! Trẫm vẫn còn muốn sống! 】
【 Sống!!! 】
Thấy Diệp Thần có mong muốn sống mãnh liệt như vậy, ta nhân cơ hội tống tiền,
“Thần lớn lên từ Dược Vương Cốc, đương nhiên người thường không thể nào khám ra loại độc này.”
“Bệ hạ vẫn nên thả thần đi, trả biên thành lại cho Huyền Nguyệt.”
“Bằng không chờ lúc ngài chết, quân kỳ lẫn ta cũng sẽ không lưu tình.”
Diệp Thần chau mày, giống như đang đưa ra một quyết định đau khổ nào đó, nhưng trong lòng lại không có tiếng động nào.

Ta nhìn chằm chằm vào hai mắt Diệp Thần.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên đứng lên,
“Trò trẻ con này mà Thẩm tướng quân còn nghĩ giấu diếm được trẫm?”
“Người đâu, đóng chặt cửa cung, canh giữ Thẩm tướng quân!”
Dứt lời, Diệp Thần ung dung sửa sang lại y phục, mang theo một đống cung nhân rời đi.

【 Thẩm nam phong còn muốn lừa mình? 】
【 Hồi bé đến cả gạch với màn thầu cũng không phân biệt được, còn muốn hạ độc? 】
【 Làm sao bây giờ? Không đánh được cũng không mắng được, nếu nhốt lại thì không thấy được nàng ấy! 】
【 Aish! Phiền chết đi mất! 】
Tiếng Diệp Thần càng ngày càng xa, chờ lúc ta hoàn hồn, chỉ còn lại một góc áo màu vàng sáng.

Lúc nhỏ ta từng bị bệnh nặng, sau khi tỉnh lại thì bị mất hết ký ức.

Là Thẩm Nghiên nhặt ta về phủ, dạy ta đọc sách tập võ, coi ta như muội muội ruột.

Có lẽ có thể tìm được chút tung tích về ký ức tuổi thơ đã mất đó từ Diệp Thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương