Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái
-
Chương 4: Bạn trai thứ nhất 4
Biên tập: B3
Trong cửa hàng.
Bùi Oanh Oanh hơi khó xử nhìn Doãn Hàm và những người đằng sau anh ta, những người kia đều là nhân viên của Doãn Hàm.
Từ trước tới nay cô chưa từng bị nhiều người vây quanh như thế, mặc dù người mà bọn họ vây quanh thật sự là Doãn Hàm cơ.
Hôm nay trung tâm thương mại đóng cửa, nhưng vì để tiện cho Quý Đường mua sắm nên tất cả nhân viên bán hàng đều đi làm.
Toàn bộ bọn họ đứng ở cửa, nhác thấy bóng dáng Doãn Hàm là cúi người xuống chín mươi độ.
Bùi Oanh Oanh thấy vậy thì cắn môi.
Mấy người có tiền như Quý Đường với Doãn Hàm ra ngoài hẹn hò kiểu này, thật sự không cảm thấy nhức não sao?
Tuy Bùi Oanh Oanh chưa yêu bao giờ, nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đứng bên cạnh Doãn Hàm, cô đã cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông.
Dù không có ai nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô cứ luôn có cảm giác như những ánh mắt kia đều đang dán lên người mình.
Tò mò không hiểu tại sao cô lại đứng ở bên cạnh Doãn Hàm.
***
Doãn Hàm dẫn Bùi Oanh Oanh lên tầng hai, cả tầng hai đều là các cửa hàng quần áo xa xỉ.
Anh ta nhàn nhạt liếc Bùi Oanh Oanh, giọng nói trầm thấp như đàn cello: “Em có yêu thích thương hiệu nào không?”
Bùi Oanh Oanh vội lắc đầu.
“Vậy thì chúng ta cứ dạo từng cửa hàng một.” Doãn Hàm nói xong liền đi thẳng vào một cửa hàng.
Bùi Oanh Oanh theo phía sau, cất tiếng hơi căng thẳng: “Không cần chọn đâu, em chỉ cần lấy đại một chiếc là được rồi.”
Cô không thân quen với Doãn Hàm mà Quý Đường lại để Doãn Hàm dẫn cô đi mua quần áo, quá gượng gạo.
Doãn Hàm quay lại nhìn Bùi Oanh Oanh, vì anh ta rất cao nên khi nhìn Bùi Oanh Oanh, đầu anh ta hơi cúi xuống, tầm mắt hạ thấp: “Tôi muốn làm xong nhiệm vụ mà chị em giao cho.”
Giọng điệu lạnh lùng như đang làm việc của anh ta đã thành công khiến Bùi Oanh Oanh ngậm miệng lại.
Doãn Hàm dẫn Bùi Oanh Oanh đi mua sắm, thật ra chính là anh ta ngồi trên ghế salon, nhìn nhân viên bán hàng lấy quần áo cho Bùi Oanh Oanh thử.
Anh ta yên lặng nhìn Bùi Oanh Oanh ra ra vào vào phòng thử đồ, sau đó quyết định vài món trong số đó, rồi lại đi sang cửa hàng tiếp theo.
Đi được ba, bốn cửa hàng, rốt cuộc mới thấy Quý Đường khoan thai bước tới.
Đúng lúc Bùi Oanh Oanh đang thử một bộ váy đen hở vai có dây buộc sau lưng, dây kia hơi khó buộc, cô do dự một lát mới lên tiếng gọi nhân viên bán hàng ở ngoài cửa: “Xin chào, cô có thể đi vào buộc dây giúp tôi không?”
Bên ngoài liền vang lên hai tiếng gõ cửa, Bùi Oanh Oanh cho là nhân viên bán hàng nên mở hé cửa ra, nhưng cô không ngờ rằng người chui vào không phải là nhân viên bán hàng mà lại là Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh bất ngờ thấy Quý Đường, quần áo che trước ngực suýt nữa đã rơi xuống.
Quý Đường đi vào phòng thử đồ xong thì ngay lập tức quay ra khoá cửa lại, rồi mới mỉm cười nhìn Bùi Oanh Oanh.
Ngày thường quần áo của Bùi Oanh Oanh đều hết sức bảo thủ, mà bộ váy này hoàn toàn không phải là kiểu mà bình thường cô hay mặc.
Bả vai Bùi Oanh Oanh rất nhỏ, xương quai xanh hiện rõ, dù đang ở trong phòng thử đồ thiếu sáng, nhưng cả người cô giống như đang phát sáng.
Quý Đường cười khẽ, đưa tay xoay người Bùi Oanh Oanh: “Tôi tới giúp em.”
Ngón tay cô ấy vô cùng linh hoạt, chỉ là khi buộc dây sẽ không tránh khỏi việc chạm vào da Bùi Oanh Oanh, vì phần buộc dây của bộ lễ phục này được thiết kế hở.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu, cô muốn xem nhẹ cảm giác quái dị trong lòng, nhưng phản ứng của thân thể lại quá mức thành thật, những nơi bị Quý Đường chạm vào đều nổi lên một tầng da gà.
Sau khi buộc xong, ánh mắt Quý Đường sẫm lại, tay cô ấy như rắn, từ phía sau ôm lấy eo Bùi Oanh Oanh.
Quý Đường cao hơn Bùi Oanh Oanh nhiều, theo đánh giá của Bùi Oanh Oanh thì Quý Đường phải cao ít nhất là một mét bảy, hiện giờ cô ấy còn đi một đôi giày cao gót nên cũng phải xấp xỉ một mét tám.
Đối với một người chỉ cao một mét sáu mươi ba như Bùi Oanh Oanh thì, khi bị cô ấy ôm từ phía sau sẽ chẳng khác nào đang bị hoàn toàn ôm vào lòng, không hở ra một chút gì.
“Tôi rất thích bộ váy này, nhưng Oanh Oanh cũng không thể tuỳ tiện mặc cho người khác ngắm được.” Quý Đường cúi đầu, giọng nói bò vào trong lỗ tai Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh kìm nén để cơ thể không run rẩy, cố làm ra vẻ trấn định hỏi: “Tại sao?”
Quý Đường buông tay ra, xoay người Bùi Oanh Oanh lại, cô ấy gỡ quần áo Bùi Oanh Oanh dùng để che ngực ra, vứt xuống đất.
Ngực Bùi Oanh Oanh nhô cao như dãy núi trùng điệp, trắng nõn như bánh bao, dù chỉ để lộ ra một chút xíu nhưng cũng khiến người ta mơ màng, khiến người ta muốn nhìn thấu, muốn sờ thử, nếm thử.
Quý Đường cúi đầu nhìn, nụ cười bên khoé miệng càng thêm sâu hơn, ngón tay trắng nõn của cô ấy nhẹ nhàng quét qua đỉnh núi trắng như tuyết, dịu dàng nói nhỏ: “Bởi vì người ngoài mà nhìn thấy dáng vẻ này của Oanh Oanh, nhất định sẽ ăn Oanh Oanh mất.”
Cô ấy vừa dứt lời, mặt Bùi Oanh Oanh nóng đến đỏ bừng.
Cô không nhịn được nữa, đưa tay đẩy Quý Đường ra.
Cô dùng không nhiều sức nhưng Quý Đường lại bị đập mạnh vào cửa.
Động tĩnh trong phòng thử đồ đã khiến Doãn Hàm ở bên ngoài chú ý đến, anh ta chậm rãi đi tới, lên tiếng hỏi: “Tiểu Đường?”
Quý Đường không để ý đến câu hỏi của Doãn Hàm mà chỉ cau mày, nhìn Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt tủi thân.
Cô ấy cắn môi dưới, tựa như Bùi Oanh Oanh vừa làm ra một hành động hết sức quá đáng với mình.
Gương mặt này của Quý Đường rất đẹp, nam nữ đều mê, ngay cả Bùi Oanh Oanh, rõ ràng đã sống chúng với đối phương được hai ngày, nhưng hiện tại khi bị cô ấy nhìn bằng ánh mắt ấy, trái tim cũng không kìm được mà nhảy dựng.
Bùi Oanh Oanh trầm mặc chốc lát, rồi nhỏ giọng nói.
“Xin lỗi chị, em không nên đẩy chị.”
Quý Đường đứng thẳng người, cô ấy lắc lắc chân, nói giọng oan ức: “Oanh Oanh, chân tôi bị trật rồi.”
Chuyến đi mua sắm liền kết thúc trước thời hạn.
***
Lúc Doãn Hàm đưa Quý Đường lên xe, anh ta vẫn còn không yên tâm: “Tiểu Đường, em thật sự không cần anh đưa đi bệnh viện sao?”
Ánh sáng trong xe rất yếu, Quý Đường mềm nhũn dựa vào người Bùi Oanh Oanh, mái tóc dài của cô ấy rủ xuống, che kín đi hơn nửa bả vai trắng lạnh: “Không cần, Oanh Oanh đưa em đi.”
Doãn Hàm nghe vậy thì liếc nhìn Bùi Oanh Oanh.
Lúc này thiếu nữ luôn trầm mặc đang cẩn thận đỡ Quý Đường, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.
Tuy chỉ là hai chị em gái dựa vào nhau thôi nhưng không hiểu sao trong lòng Doãn Hàm lại nổi lên một cỗ cảm xúc quái dị.
Quý Đường rất xinh đẹp, từ trước tới nay Doãn Hàm vẫn biết điều đó. Nhưng em gái của cô ấy cũng đẹp đến thế, điều này thì anh ta không biết.
Hai người các cô có vẻ đẹp không giống nhau, Quý Đường đẹp như tượng tạc, mà vẻ đẹp của Bùi Oanh Oanh lại là vẻ đẹp trong trắng.
Quý Đường hơi nghiêng người sang, hình như đang nói gì đó với Bùi Oanh Oanh.
Đôi môi đỏ mọng của cô ấy chỉ cần hơi xích lại thêm một chút là sẽ có thể hôn lên cổ người bên cạnh.
Bùi Oanh Oanh thì không hề chú ý tới điều đó, cô chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cá chân đã hơi sưng của Quý Đường.
Doãn Hàm nhíu mày, cố ý cao giọng.
“Vậy phải nhớ tìm bác sỹ giỏi, khám xong thì nói với anh một tiếng, có chuyện cũng nhất định phải gọi cho anh.”
Giọng nói của anh ta khiến cho hai chị em xinh đẹp như hoa cùng đồng thời quay lại.
Hai người cùng nhau nhìn chằm chằm vào anh ta, giống hệt như một cặp song sinh.
Không, trên đời không có cặp song sinh nào mà khác nhau từ vẻ ngoài cho đến khí chất như vậy.
“Ừm, biết rồi.” Quý Đường cười duyên dáng, rồi lại quay đầu nhìn về phía Bùi Oanh Oanh bên kia.
Khi Doãn Hàm giúp hai người đóng cửa xe, anh ta đã nhìn thấy một cảnh khiến anh ta kinh hồn bạt vía.
Anh ta thấy Quý Đường vòng tay ôm lấy cổ Bùi Oanh Oanh, động tác như đang hôn nhau vậy.
…
“Oanh Oanh, eo cũng đau.” Quý Đường ôm cổ Bùi Oanh Oanh, giả vờ đáng thương.
Bùi Oanh Oanh đưa tay ra sờ thử, vừa sờ vào thì Quý Đường liền kêu lên thành tiếng. Cô hoảng sợ vội vàng rút tay về: “Xin lỗi, em…”
Quý Đường lắc đầu, dựa cả người vào Bùi Oanh Oanh: “Không sao.” Cô ấy nói khẽ.
Mặc dù Bùi Oanh Oanh không thoải mái cho lắm, nhưng cũng không dám đẩy đối phương ra.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh bên ngoài liên tục lướt qua tầm mắt.
***
Quý Đường có một vị bác sỹ gia đình.
Hai người vừa trở về biệt thự thì bác sỹ gia đình đã đến.
Khiến Bùi Oanh Oanh kinh ngạc chính là, bác sỹ gia đình này rất trẻ tuổi, cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi.
Anh ta mặc áo blouse trắng, trên gương mặt tuấn tú là một cặp kính gọng vàng, mái tóc ngắn màu đen, cả người toát ra vẻ cấm dục.
Bác sỹ gia đình nhìn thấy Bùi Oanh Oanh thì hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó liền thu lại cảm xúc: “Sao chân lại bị thương?”
Quý Đường để Bùi Oanh Oanh đỡ ngồi xuống ghế salon, đối với câu hỏi của bác sỹ gia đình, cô ấy thờ ơ đáp: “Giày cao gót quá cao, không cẩn thật bị sái.”
Bác sỹ gia đình nhíu mày, anh ta ngồi xổm xuống trước mặt Quý Đường, nhìn mắt cá chân sưng phồng của cô ấy.
Anh ta làm xong rất nhanh: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Bùi Oanh Oanh nhớ vừa nãy Quý Đường nói rằng eo đau.
“Eo của chị ấy cũng bị thương.”
Bác sỹ gia đình nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn Quý Đường. Vừa rồi gương mặt của anh ta vẫn còn trắng nõn, bây giờ lại trở nên hơi hồng hồng.
Quý Đường lạnh lùng nói: “Không sao hết, dì Tuệ, tiễn bác sỹ Thôi về.”
Bác sỹ Thôi nghe vậy thì rũ mắt đứng lên, anh ta cầm hộp thuốc của mình: “Ngày mai tôi tới bôi thuốc giúp em.”
Quý Đường tuỳ ý “Ừ” một tiếng.
Bác sỹ Thôi vừa rời đi, Bùi Oanh Oanh liền nhìn theo đối phương.
“Anh ta tên là Thôi Nghiêm.” Quý Đường bất ngờ nói.
Bùi Oanh Oanh quay đầu lại, thấy Quý Đường đang nhìn mình như cười như không: “Oanh Oanh thích anh ta sao?”
Trong cửa hàng.
Bùi Oanh Oanh hơi khó xử nhìn Doãn Hàm và những người đằng sau anh ta, những người kia đều là nhân viên của Doãn Hàm.
Từ trước tới nay cô chưa từng bị nhiều người vây quanh như thế, mặc dù người mà bọn họ vây quanh thật sự là Doãn Hàm cơ.
Hôm nay trung tâm thương mại đóng cửa, nhưng vì để tiện cho Quý Đường mua sắm nên tất cả nhân viên bán hàng đều đi làm.
Toàn bộ bọn họ đứng ở cửa, nhác thấy bóng dáng Doãn Hàm là cúi người xuống chín mươi độ.
Bùi Oanh Oanh thấy vậy thì cắn môi.
Mấy người có tiền như Quý Đường với Doãn Hàm ra ngoài hẹn hò kiểu này, thật sự không cảm thấy nhức não sao?
Tuy Bùi Oanh Oanh chưa yêu bao giờ, nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đứng bên cạnh Doãn Hàm, cô đã cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông.
Dù không có ai nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô cứ luôn có cảm giác như những ánh mắt kia đều đang dán lên người mình.
Tò mò không hiểu tại sao cô lại đứng ở bên cạnh Doãn Hàm.
***
Doãn Hàm dẫn Bùi Oanh Oanh lên tầng hai, cả tầng hai đều là các cửa hàng quần áo xa xỉ.
Anh ta nhàn nhạt liếc Bùi Oanh Oanh, giọng nói trầm thấp như đàn cello: “Em có yêu thích thương hiệu nào không?”
Bùi Oanh Oanh vội lắc đầu.
“Vậy thì chúng ta cứ dạo từng cửa hàng một.” Doãn Hàm nói xong liền đi thẳng vào một cửa hàng.
Bùi Oanh Oanh theo phía sau, cất tiếng hơi căng thẳng: “Không cần chọn đâu, em chỉ cần lấy đại một chiếc là được rồi.”
Cô không thân quen với Doãn Hàm mà Quý Đường lại để Doãn Hàm dẫn cô đi mua quần áo, quá gượng gạo.
Doãn Hàm quay lại nhìn Bùi Oanh Oanh, vì anh ta rất cao nên khi nhìn Bùi Oanh Oanh, đầu anh ta hơi cúi xuống, tầm mắt hạ thấp: “Tôi muốn làm xong nhiệm vụ mà chị em giao cho.”
Giọng điệu lạnh lùng như đang làm việc của anh ta đã thành công khiến Bùi Oanh Oanh ngậm miệng lại.
Doãn Hàm dẫn Bùi Oanh Oanh đi mua sắm, thật ra chính là anh ta ngồi trên ghế salon, nhìn nhân viên bán hàng lấy quần áo cho Bùi Oanh Oanh thử.
Anh ta yên lặng nhìn Bùi Oanh Oanh ra ra vào vào phòng thử đồ, sau đó quyết định vài món trong số đó, rồi lại đi sang cửa hàng tiếp theo.
Đi được ba, bốn cửa hàng, rốt cuộc mới thấy Quý Đường khoan thai bước tới.
Đúng lúc Bùi Oanh Oanh đang thử một bộ váy đen hở vai có dây buộc sau lưng, dây kia hơi khó buộc, cô do dự một lát mới lên tiếng gọi nhân viên bán hàng ở ngoài cửa: “Xin chào, cô có thể đi vào buộc dây giúp tôi không?”
Bên ngoài liền vang lên hai tiếng gõ cửa, Bùi Oanh Oanh cho là nhân viên bán hàng nên mở hé cửa ra, nhưng cô không ngờ rằng người chui vào không phải là nhân viên bán hàng mà lại là Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh bất ngờ thấy Quý Đường, quần áo che trước ngực suýt nữa đã rơi xuống.
Quý Đường đi vào phòng thử đồ xong thì ngay lập tức quay ra khoá cửa lại, rồi mới mỉm cười nhìn Bùi Oanh Oanh.
Ngày thường quần áo của Bùi Oanh Oanh đều hết sức bảo thủ, mà bộ váy này hoàn toàn không phải là kiểu mà bình thường cô hay mặc.
Bả vai Bùi Oanh Oanh rất nhỏ, xương quai xanh hiện rõ, dù đang ở trong phòng thử đồ thiếu sáng, nhưng cả người cô giống như đang phát sáng.
Quý Đường cười khẽ, đưa tay xoay người Bùi Oanh Oanh: “Tôi tới giúp em.”
Ngón tay cô ấy vô cùng linh hoạt, chỉ là khi buộc dây sẽ không tránh khỏi việc chạm vào da Bùi Oanh Oanh, vì phần buộc dây của bộ lễ phục này được thiết kế hở.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu, cô muốn xem nhẹ cảm giác quái dị trong lòng, nhưng phản ứng của thân thể lại quá mức thành thật, những nơi bị Quý Đường chạm vào đều nổi lên một tầng da gà.
Sau khi buộc xong, ánh mắt Quý Đường sẫm lại, tay cô ấy như rắn, từ phía sau ôm lấy eo Bùi Oanh Oanh.
Quý Đường cao hơn Bùi Oanh Oanh nhiều, theo đánh giá của Bùi Oanh Oanh thì Quý Đường phải cao ít nhất là một mét bảy, hiện giờ cô ấy còn đi một đôi giày cao gót nên cũng phải xấp xỉ một mét tám.
Đối với một người chỉ cao một mét sáu mươi ba như Bùi Oanh Oanh thì, khi bị cô ấy ôm từ phía sau sẽ chẳng khác nào đang bị hoàn toàn ôm vào lòng, không hở ra một chút gì.
“Tôi rất thích bộ váy này, nhưng Oanh Oanh cũng không thể tuỳ tiện mặc cho người khác ngắm được.” Quý Đường cúi đầu, giọng nói bò vào trong lỗ tai Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh kìm nén để cơ thể không run rẩy, cố làm ra vẻ trấn định hỏi: “Tại sao?”
Quý Đường buông tay ra, xoay người Bùi Oanh Oanh lại, cô ấy gỡ quần áo Bùi Oanh Oanh dùng để che ngực ra, vứt xuống đất.
Ngực Bùi Oanh Oanh nhô cao như dãy núi trùng điệp, trắng nõn như bánh bao, dù chỉ để lộ ra một chút xíu nhưng cũng khiến người ta mơ màng, khiến người ta muốn nhìn thấu, muốn sờ thử, nếm thử.
Quý Đường cúi đầu nhìn, nụ cười bên khoé miệng càng thêm sâu hơn, ngón tay trắng nõn của cô ấy nhẹ nhàng quét qua đỉnh núi trắng như tuyết, dịu dàng nói nhỏ: “Bởi vì người ngoài mà nhìn thấy dáng vẻ này của Oanh Oanh, nhất định sẽ ăn Oanh Oanh mất.”
Cô ấy vừa dứt lời, mặt Bùi Oanh Oanh nóng đến đỏ bừng.
Cô không nhịn được nữa, đưa tay đẩy Quý Đường ra.
Cô dùng không nhiều sức nhưng Quý Đường lại bị đập mạnh vào cửa.
Động tĩnh trong phòng thử đồ đã khiến Doãn Hàm ở bên ngoài chú ý đến, anh ta chậm rãi đi tới, lên tiếng hỏi: “Tiểu Đường?”
Quý Đường không để ý đến câu hỏi của Doãn Hàm mà chỉ cau mày, nhìn Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt tủi thân.
Cô ấy cắn môi dưới, tựa như Bùi Oanh Oanh vừa làm ra một hành động hết sức quá đáng với mình.
Gương mặt này của Quý Đường rất đẹp, nam nữ đều mê, ngay cả Bùi Oanh Oanh, rõ ràng đã sống chúng với đối phương được hai ngày, nhưng hiện tại khi bị cô ấy nhìn bằng ánh mắt ấy, trái tim cũng không kìm được mà nhảy dựng.
Bùi Oanh Oanh trầm mặc chốc lát, rồi nhỏ giọng nói.
“Xin lỗi chị, em không nên đẩy chị.”
Quý Đường đứng thẳng người, cô ấy lắc lắc chân, nói giọng oan ức: “Oanh Oanh, chân tôi bị trật rồi.”
Chuyến đi mua sắm liền kết thúc trước thời hạn.
***
Lúc Doãn Hàm đưa Quý Đường lên xe, anh ta vẫn còn không yên tâm: “Tiểu Đường, em thật sự không cần anh đưa đi bệnh viện sao?”
Ánh sáng trong xe rất yếu, Quý Đường mềm nhũn dựa vào người Bùi Oanh Oanh, mái tóc dài của cô ấy rủ xuống, che kín đi hơn nửa bả vai trắng lạnh: “Không cần, Oanh Oanh đưa em đi.”
Doãn Hàm nghe vậy thì liếc nhìn Bùi Oanh Oanh.
Lúc này thiếu nữ luôn trầm mặc đang cẩn thận đỡ Quý Đường, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.
Tuy chỉ là hai chị em gái dựa vào nhau thôi nhưng không hiểu sao trong lòng Doãn Hàm lại nổi lên một cỗ cảm xúc quái dị.
Quý Đường rất xinh đẹp, từ trước tới nay Doãn Hàm vẫn biết điều đó. Nhưng em gái của cô ấy cũng đẹp đến thế, điều này thì anh ta không biết.
Hai người các cô có vẻ đẹp không giống nhau, Quý Đường đẹp như tượng tạc, mà vẻ đẹp của Bùi Oanh Oanh lại là vẻ đẹp trong trắng.
Quý Đường hơi nghiêng người sang, hình như đang nói gì đó với Bùi Oanh Oanh.
Đôi môi đỏ mọng của cô ấy chỉ cần hơi xích lại thêm một chút là sẽ có thể hôn lên cổ người bên cạnh.
Bùi Oanh Oanh thì không hề chú ý tới điều đó, cô chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cá chân đã hơi sưng của Quý Đường.
Doãn Hàm nhíu mày, cố ý cao giọng.
“Vậy phải nhớ tìm bác sỹ giỏi, khám xong thì nói với anh một tiếng, có chuyện cũng nhất định phải gọi cho anh.”
Giọng nói của anh ta khiến cho hai chị em xinh đẹp như hoa cùng đồng thời quay lại.
Hai người cùng nhau nhìn chằm chằm vào anh ta, giống hệt như một cặp song sinh.
Không, trên đời không có cặp song sinh nào mà khác nhau từ vẻ ngoài cho đến khí chất như vậy.
“Ừm, biết rồi.” Quý Đường cười duyên dáng, rồi lại quay đầu nhìn về phía Bùi Oanh Oanh bên kia.
Khi Doãn Hàm giúp hai người đóng cửa xe, anh ta đã nhìn thấy một cảnh khiến anh ta kinh hồn bạt vía.
Anh ta thấy Quý Đường vòng tay ôm lấy cổ Bùi Oanh Oanh, động tác như đang hôn nhau vậy.
…
“Oanh Oanh, eo cũng đau.” Quý Đường ôm cổ Bùi Oanh Oanh, giả vờ đáng thương.
Bùi Oanh Oanh đưa tay ra sờ thử, vừa sờ vào thì Quý Đường liền kêu lên thành tiếng. Cô hoảng sợ vội vàng rút tay về: “Xin lỗi, em…”
Quý Đường lắc đầu, dựa cả người vào Bùi Oanh Oanh: “Không sao.” Cô ấy nói khẽ.
Mặc dù Bùi Oanh Oanh không thoải mái cho lắm, nhưng cũng không dám đẩy đối phương ra.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh bên ngoài liên tục lướt qua tầm mắt.
***
Quý Đường có một vị bác sỹ gia đình.
Hai người vừa trở về biệt thự thì bác sỹ gia đình đã đến.
Khiến Bùi Oanh Oanh kinh ngạc chính là, bác sỹ gia đình này rất trẻ tuổi, cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi.
Anh ta mặc áo blouse trắng, trên gương mặt tuấn tú là một cặp kính gọng vàng, mái tóc ngắn màu đen, cả người toát ra vẻ cấm dục.
Bác sỹ gia đình nhìn thấy Bùi Oanh Oanh thì hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó liền thu lại cảm xúc: “Sao chân lại bị thương?”
Quý Đường để Bùi Oanh Oanh đỡ ngồi xuống ghế salon, đối với câu hỏi của bác sỹ gia đình, cô ấy thờ ơ đáp: “Giày cao gót quá cao, không cẩn thật bị sái.”
Bác sỹ gia đình nhíu mày, anh ta ngồi xổm xuống trước mặt Quý Đường, nhìn mắt cá chân sưng phồng của cô ấy.
Anh ta làm xong rất nhanh: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Bùi Oanh Oanh nhớ vừa nãy Quý Đường nói rằng eo đau.
“Eo của chị ấy cũng bị thương.”
Bác sỹ gia đình nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn Quý Đường. Vừa rồi gương mặt của anh ta vẫn còn trắng nõn, bây giờ lại trở nên hơi hồng hồng.
Quý Đường lạnh lùng nói: “Không sao hết, dì Tuệ, tiễn bác sỹ Thôi về.”
Bác sỹ Thôi nghe vậy thì rũ mắt đứng lên, anh ta cầm hộp thuốc của mình: “Ngày mai tôi tới bôi thuốc giúp em.”
Quý Đường tuỳ ý “Ừ” một tiếng.
Bác sỹ Thôi vừa rời đi, Bùi Oanh Oanh liền nhìn theo đối phương.
“Anh ta tên là Thôi Nghiêm.” Quý Đường bất ngờ nói.
Bùi Oanh Oanh quay đầu lại, thấy Quý Đường đang nhìn mình như cười như không: “Oanh Oanh thích anh ta sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook