Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái
-
Chương 2: Bạn trai thứ nhất 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh được giữ lại.
Người phụ nữ đã dẫn cô vào nhà trước đó lại xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt trở nên nhiệt tình dịu dàng hơn ban đầu nhiều: “Bùi tiểu thư, để tôi đưa cô tới phòng của cô, cô có thể gọi tôi là dì Tuệ.”
Bùi Oanh Oanh liếc nhìn những cô gái khác, mím môi, đi theo sau dì Tuệ.
Phía sau nhà chính còn có một toà nhà, giữa hai toà nhà là một cái hồ bơi, hai bên là hành lang dài, trên hành lang treo đèn lồng đỏ rực.
Bùi Oanh Oanh cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện trên đèn lồng đều viết chữ —— “Quý.”
Bùi Oanh Oanh không biết Quý Đường làm gì, cũng không có ai nói với cô.
“Dì Tuệ, ở đây có bao nhiêu người?” Bùi Oanh Oanh hỏi nhỏ.
Dì Tuệ đi ở trước mặt cô nghe được câu hỏi này thì hơi nghiêng đầu: “Chủ nhân của nơi này chỉ có hai người là Đại tiểu thư cùng Bùi tiểu thư, còn lại mười lăm người làm, mười vệ sỹ. Chúng tôi đều ở tại một toà nhà khác cách đây không xa, toà nhà này chỉ có Bùi tiểu thư và Đại tiểu thư ở.”
“Ừm.”
Ý muốn nói rằng cô bắt buộc phải ở chung một chỗ với Quý Đường.
“Đại tiểu thư không thích ồn ào, cho nên nhất định Bùi tiểu thư phải chú ý. Còn cả sau mười hai giờ đêm, tuyệt đối không thể ra khỏi phòng.” Nói tới đây, dì Tuệ dừng bước, bà quay đầu nhìn Bùi Oanh Oanh: “Đây là một tử lệnh, Bùi tiểu thư phải nhớ cho thật kỹ. Những việc khác thì không sao, duy chỉ có một điều này là không thể vi phạm.”
Sau mười hai giờ đêm không được ra khỏi phòng?
Đây là cái quy định kỳ quái gì vậy?
Nhưng dù sao thì Bùi Oanh Oanh cũng luôn đi ngủ sớm.
Cô bèn gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới toà nhà phía sau.
Có một cái bệ ở lối vào của toà nhà phía sau, dì Tuệ dẫn Bùi Oanh Oanh thay giày rồi mới bước vào.
Toà nhà phía sau này trang hoàng còn hoa mỹ tinh xảo hơn nhiều so với nhà chính đằng trước, sàn gỗ lim đỏ trải thảm trắng tinh khiết, trên trần phòng khách là chùm đèn mười tám góc.
Bùi Oanh Oanh thử nhìn kỹ, phát hiện trên trụ đèn còn có hoa văn, hình như là vẽ một con rắn.
Bùi Oanh Oanh rất ghét rắn, nên chỉ vừa liếc qua đã nhanh chóng rời mắt đi.
Bùi Oanh Oanh đi theo dì Tuệ lên cầu thang xoắn ốc tới tầng hai.
Trên tường hành lang tầng hai có treo mấy bức hoạ, đều là tranh sơn thuỷ cổ xưa.
Bùi Oanh Oanh đi ngang qua, nhìn thấy con dấu cùng tên đề bên trên thì lập tức kinh sợ.
Những bức hoạ này không có bức nào là không được vẽ bởi các danh gia nổi tiếng, nếu như là bút tích thật, chỉ cần tuỳ tiện bán một bức là có thể bán được hơn mấy chục triệu.
Nhưng những bức hoạ này lại cứ bị treo trên tường như vậy, không được khung kính bảo vệ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Oanh Oanh đè xuống kinh ngạc trong lòng, âm thầm nghĩ, có lẽ chỉ là bản sao mà thôi.
“Đây chính là phòng của Bùi tiểu thư.” Dì Tuệ dừng lại trước một căn phòng: “Đó là phòng của Đại tiểu thư.”
Bà chỉ về căn phòng sâu nhất phía cuối hành lang.
Bùi Oanh Oanh nhìn theo hướng tay dì Tuệ, cuối hành lang ngay cả đèn cũng không có, cô nhìn đến mơ hồ.
Ánh sáng của toà nhà phía sau này không so được với toà phía trước, vừa bước vào Bùi Oanh Oanh đã nhận ra.
Hơn nữa sau khi vào nhà, cô luôn cảm thấy lạnh lẽo, tựa hồ như có gió từ đâu thổi đến.
Cửa phòng của Bùi Oanh Oanh là cửa kéo, không có cách nào khoá lại.
Vào phòng xong, cô nhận thấy tuy bên ngoài mang phong cách cổ xưa, nhưng bên trong phòng hoàn toàn là lối kiến trúc hiện đại.
Phòng của cô rất rộng, là một gian phòng suite (*), một mặt tường được làm thành tủ sách, bên trong đựng đầy sách.
(*) Bê: Phòng suite là loại phòng khép kín có ít nhất hai gian trở lên, bao gồm tổ hợp phòng ngủ, phòng vệ sinh và phòng khách riêng biệt. Diện tích tối thiểu từ 60m2 đến 120m2.
Gian ngoài còn đặt một chiếc dương cầm, hình như vẫn còn mới.
Phía bên trái dương cầm treo đầy các loại nhạc cụ, có loại Bùi Oanh Oanh từng học qua, cũng có loại chưa được học, thậm chí còn có loại ngay cả tên cô cũng không gọi nổi.
Dì Tuệ đưa Bùi Oanh Oanh đi vào phòng trong.
Phòng trong là phòng ngủ của Bùi Oanh Oanh, chính giữa phòng là một cái giường lớn.
Góc tường bày rất nhiều búp bê lớn nhỏ các loại.
Rèm cửa sổ màu hồng, khắp nơi toát ra hơi thở thiếu nữ.
“Bùi tiểu thư hãy tắm rồi đi ngủ một giấc, đi suốt một ngày đường cũng mệt mỏi rồi.” Dì Tuệ nói với Bùi Oanh Oanh, bà đi tới một vách tường, xoay khẽ một chỗ ở bên cạnh đèn treo tường, vách tường này liền biến thành cánh cửa, có thể đẩy ra.
“Trong này là phòng đựng đồ của Bùi tiểu thư, tất cả quần áo và đồ trang sức đều đã được phối sẵn, Bùi tiểu thư không cần tự mình phối. Còn về chuyện mang giày, nên nhớ là khi nào xuống đến cửa tầng một mới được đi giày, Đại tiểu thư không thích ai đi giày ở ngoài vào trong nhà. Bình thường chúng tôi đều không tới đây, khi đến bữa cơm sẽ gọi điện thoại cho Bùi tiểu thư, trong phòng có điện thoại. Đến lúc đó Bùi tiểu thư đến nhà chính dùng bữa là được rồi.”
Bùi Oanh Oanh nghe đến đây liền vội vàng nói: “Dì Tuệ, hôm nay cháu không ăn cơm có được không? Cháu không đói bụng.”
Lúc cô nói, ánh mắt mang theo vẻ dè dặt.
Dì Tuệ gật đầu: “Nếu Bùi tiểu thư không muốn dùng bữa thì cũng có thể gọi điện thoại đến nhà chính, bấm số 1 là được. Nếu như có chuyện gì khác, có thể bấm số 2 để tìm tôi.”
Dì Tuệ nói xong lời này thì rời đi.
Bấy giờ Bùi Oanh Oanh mới thả lỏng tinh thần.
Cô phải ngồi xe suốt một ngày trời, vì nhà họ Quý không ở thành phố Bồ Châu mà ở thành phố A.
Bùi Oanh Oanh đi vào phòng đựng đồ mới phát hiện phòng đựng đồ này chẳng khác nào túi Càn Khôn, hơn nữa còn rất lớn, ước chừng phải rộng gấp đôi phòng ngủ trước đây của cô.
Vất vả lắm cô mới tìm được ngăn tủ để đồ ngủ, lại thấy đồ ngủ của cô đều là váy ren dài đến bắp chân.
Bùi Oanh Oanh cắn môi, yên lặng lấy một chiếc.
Áo lót và quần lót của cô cũng giống hệt với đồ ngủ, tất cả đều là đồ ren, hơn nữa toàn bộ đều là màu hồng.
***
Bùi Oanh Oanh tắm xong liền ngã xuống giường ngủ.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ ngủ không yên giấc, nhưng trái lại ngủ rất thoải mái, không hề bị thức dậy giữa chừng, ngay cả một tiếng động khe khẽ cũng không nghe thấy.
Toà nhà này giống như một thế giới tách biệt với bên ngoài.
Chờ khi Bùi Oanh Oanh tỉnh lại thì trời đã tối.
Cô dụi dụi mắt, vừa mới chuẩn bị ngồi dậy thì bị doạ đến rúm cả người.
Tại sao Quý Đường lại ngồi trên giường cô?
Dường như cô ấy tới đã lâu, đang chống cằm nhìn Bùi Oanh Oanh, mái tóc dài xoã xuống như dòng suối.
Cô ấy đã thay áo ngủ, lần này cô ấy mặc một chiếc áo ngủ màu đen, để lộ ra một khoảng lớn da thịt trắng lạnh, cứ như có thể phát sáng.
Bùi Oanh Oanh liếc mắt nhìn rồi quay mặt đi.
Cô cảm thấy Quý Đường giống như yêu quái vậy, cả người cô ấy toả ra hơi thở không giống như người bình thường. Có lẽ do chỉ có hai người các cô, không gian lại bị bịt kín.
Mùi hương hoa hồng trên người Quý Đường tựa hồ nồng hơn một chút.
“Em ngủ thật say.” Quý Đường nói.
Giọng cô ấy rất trầm, so với ban ngày càng thêm trầm hơn.
Bùi Oanh Oanh không dám nhìn thẳng vào cô ấy, chỉ có thể im lặng nắm chăn.
Nhưng một giây kế tiếp, cả người Bùi Oanh Oanh cứng đờ, bởi Quý Đường đã chui vào chăn.
Cô ấy ôm lấy Bùi Oanh Oanh từ phía sau, cơ thể cô ấy thật lạnh, khiến Bùi Oanh Oanh không kìm được mà run lên.
Bùi Oanh Oanh không tự chủ cắn chặt môi, cô quay lưng về phía đối phương, quên cả hô hấp.
Tay Quý Đường chui vào từ phía dưới váy ngủ, giống như một con rắn.
Bùi Oanh Oanh đến động cũng không dám động, chỉ đành để mặc cho con rắn kia dạo chơi.
“Sau này em sống cùng với tôi, vậy thì tôi chính là chị em rồi, tôi hy vọng rằng em sẽ sớm quen thuộc với tôi.” Môi Quý Đường đè sát bên tai Bùi Oanh Oanh, thấp giọng nói.
Mái tóc dài của cô ấy vương vào cổ Bùi Oanh Oanh: “Không phải em nên đáp lại tôi sao? Em gái.”
Rốt cuộc Bùi Oanh Oanh không nhịn được nữa mà giữ tay Quý Đường lại, người cô run rẩy càng thêm dữ dội, hàm răng cũng bắt đầu va vào nhau: “Chị.”
Một tiếng chị này gọi hết sức nhỏ.
Chợt có tiếng cười khẽ rơi vào trong lỗ tai Bùi Oanh Oanh.
Quý Đường rút tay ra, sờ lên mặt Bùi Oanh Oanh: “Đừng sợ, tôi sẽ không ăn thịt em.”
Hết chương 2.
Tác giả có lời muốn nói:
Có lẽ là chương sau, bạn trai đầu tiên của chị gái nên xuất hiện rồi.
Lời của Bê Ba: Bộ này phát triển tương đối chậm, tình tiết cũng không thiên về đôi chính lắm mà chủ yếu thiên về chuyện của đôi chính và đám bạn trai của nam chính =))))) Nên trong khoảng 40 chương đầu mọi người đọc sẽ cảm thấy hơi mơ hồ, nhưng yên tâm là khi vén màn bí mật lên thì sẽ… đỡ mơ hồ hơn =)))))) Bê thấy đọc xong chương 1 ai cũng kêu mơ hồ quá, nên Bê phải nói trước thế để mọi người chuẩn bị tâm lý… mơ hồ thêm mấy chục chương nữa:)))))))))
Bê: Phòng suite điển hình nè, bao giờ mới có tiền ở phòng kiểu này
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh được giữ lại.
Người phụ nữ đã dẫn cô vào nhà trước đó lại xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt trở nên nhiệt tình dịu dàng hơn ban đầu nhiều: “Bùi tiểu thư, để tôi đưa cô tới phòng của cô, cô có thể gọi tôi là dì Tuệ.”
Bùi Oanh Oanh liếc nhìn những cô gái khác, mím môi, đi theo sau dì Tuệ.
Phía sau nhà chính còn có một toà nhà, giữa hai toà nhà là một cái hồ bơi, hai bên là hành lang dài, trên hành lang treo đèn lồng đỏ rực.
Bùi Oanh Oanh cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện trên đèn lồng đều viết chữ —— “Quý.”
Bùi Oanh Oanh không biết Quý Đường làm gì, cũng không có ai nói với cô.
“Dì Tuệ, ở đây có bao nhiêu người?” Bùi Oanh Oanh hỏi nhỏ.
Dì Tuệ đi ở trước mặt cô nghe được câu hỏi này thì hơi nghiêng đầu: “Chủ nhân của nơi này chỉ có hai người là Đại tiểu thư cùng Bùi tiểu thư, còn lại mười lăm người làm, mười vệ sỹ. Chúng tôi đều ở tại một toà nhà khác cách đây không xa, toà nhà này chỉ có Bùi tiểu thư và Đại tiểu thư ở.”
“Ừm.”
Ý muốn nói rằng cô bắt buộc phải ở chung một chỗ với Quý Đường.
“Đại tiểu thư không thích ồn ào, cho nên nhất định Bùi tiểu thư phải chú ý. Còn cả sau mười hai giờ đêm, tuyệt đối không thể ra khỏi phòng.” Nói tới đây, dì Tuệ dừng bước, bà quay đầu nhìn Bùi Oanh Oanh: “Đây là một tử lệnh, Bùi tiểu thư phải nhớ cho thật kỹ. Những việc khác thì không sao, duy chỉ có một điều này là không thể vi phạm.”
Sau mười hai giờ đêm không được ra khỏi phòng?
Đây là cái quy định kỳ quái gì vậy?
Nhưng dù sao thì Bùi Oanh Oanh cũng luôn đi ngủ sớm.
Cô bèn gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới toà nhà phía sau.
Có một cái bệ ở lối vào của toà nhà phía sau, dì Tuệ dẫn Bùi Oanh Oanh thay giày rồi mới bước vào.
Toà nhà phía sau này trang hoàng còn hoa mỹ tinh xảo hơn nhiều so với nhà chính đằng trước, sàn gỗ lim đỏ trải thảm trắng tinh khiết, trên trần phòng khách là chùm đèn mười tám góc.
Bùi Oanh Oanh thử nhìn kỹ, phát hiện trên trụ đèn còn có hoa văn, hình như là vẽ một con rắn.
Bùi Oanh Oanh rất ghét rắn, nên chỉ vừa liếc qua đã nhanh chóng rời mắt đi.
Bùi Oanh Oanh đi theo dì Tuệ lên cầu thang xoắn ốc tới tầng hai.
Trên tường hành lang tầng hai có treo mấy bức hoạ, đều là tranh sơn thuỷ cổ xưa.
Bùi Oanh Oanh đi ngang qua, nhìn thấy con dấu cùng tên đề bên trên thì lập tức kinh sợ.
Những bức hoạ này không có bức nào là không được vẽ bởi các danh gia nổi tiếng, nếu như là bút tích thật, chỉ cần tuỳ tiện bán một bức là có thể bán được hơn mấy chục triệu.
Nhưng những bức hoạ này lại cứ bị treo trên tường như vậy, không được khung kính bảo vệ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Oanh Oanh đè xuống kinh ngạc trong lòng, âm thầm nghĩ, có lẽ chỉ là bản sao mà thôi.
“Đây chính là phòng của Bùi tiểu thư.” Dì Tuệ dừng lại trước một căn phòng: “Đó là phòng của Đại tiểu thư.”
Bà chỉ về căn phòng sâu nhất phía cuối hành lang.
Bùi Oanh Oanh nhìn theo hướng tay dì Tuệ, cuối hành lang ngay cả đèn cũng không có, cô nhìn đến mơ hồ.
Ánh sáng của toà nhà phía sau này không so được với toà phía trước, vừa bước vào Bùi Oanh Oanh đã nhận ra.
Hơn nữa sau khi vào nhà, cô luôn cảm thấy lạnh lẽo, tựa hồ như có gió từ đâu thổi đến.
Cửa phòng của Bùi Oanh Oanh là cửa kéo, không có cách nào khoá lại.
Vào phòng xong, cô nhận thấy tuy bên ngoài mang phong cách cổ xưa, nhưng bên trong phòng hoàn toàn là lối kiến trúc hiện đại.
Phòng của cô rất rộng, là một gian phòng suite (*), một mặt tường được làm thành tủ sách, bên trong đựng đầy sách.
(*) Bê: Phòng suite là loại phòng khép kín có ít nhất hai gian trở lên, bao gồm tổ hợp phòng ngủ, phòng vệ sinh và phòng khách riêng biệt. Diện tích tối thiểu từ 60m2 đến 120m2.
Gian ngoài còn đặt một chiếc dương cầm, hình như vẫn còn mới.
Phía bên trái dương cầm treo đầy các loại nhạc cụ, có loại Bùi Oanh Oanh từng học qua, cũng có loại chưa được học, thậm chí còn có loại ngay cả tên cô cũng không gọi nổi.
Dì Tuệ đưa Bùi Oanh Oanh đi vào phòng trong.
Phòng trong là phòng ngủ của Bùi Oanh Oanh, chính giữa phòng là một cái giường lớn.
Góc tường bày rất nhiều búp bê lớn nhỏ các loại.
Rèm cửa sổ màu hồng, khắp nơi toát ra hơi thở thiếu nữ.
“Bùi tiểu thư hãy tắm rồi đi ngủ một giấc, đi suốt một ngày đường cũng mệt mỏi rồi.” Dì Tuệ nói với Bùi Oanh Oanh, bà đi tới một vách tường, xoay khẽ một chỗ ở bên cạnh đèn treo tường, vách tường này liền biến thành cánh cửa, có thể đẩy ra.
“Trong này là phòng đựng đồ của Bùi tiểu thư, tất cả quần áo và đồ trang sức đều đã được phối sẵn, Bùi tiểu thư không cần tự mình phối. Còn về chuyện mang giày, nên nhớ là khi nào xuống đến cửa tầng một mới được đi giày, Đại tiểu thư không thích ai đi giày ở ngoài vào trong nhà. Bình thường chúng tôi đều không tới đây, khi đến bữa cơm sẽ gọi điện thoại cho Bùi tiểu thư, trong phòng có điện thoại. Đến lúc đó Bùi tiểu thư đến nhà chính dùng bữa là được rồi.”
Bùi Oanh Oanh nghe đến đây liền vội vàng nói: “Dì Tuệ, hôm nay cháu không ăn cơm có được không? Cháu không đói bụng.”
Lúc cô nói, ánh mắt mang theo vẻ dè dặt.
Dì Tuệ gật đầu: “Nếu Bùi tiểu thư không muốn dùng bữa thì cũng có thể gọi điện thoại đến nhà chính, bấm số 1 là được. Nếu như có chuyện gì khác, có thể bấm số 2 để tìm tôi.”
Dì Tuệ nói xong lời này thì rời đi.
Bấy giờ Bùi Oanh Oanh mới thả lỏng tinh thần.
Cô phải ngồi xe suốt một ngày trời, vì nhà họ Quý không ở thành phố Bồ Châu mà ở thành phố A.
Bùi Oanh Oanh đi vào phòng đựng đồ mới phát hiện phòng đựng đồ này chẳng khác nào túi Càn Khôn, hơn nữa còn rất lớn, ước chừng phải rộng gấp đôi phòng ngủ trước đây của cô.
Vất vả lắm cô mới tìm được ngăn tủ để đồ ngủ, lại thấy đồ ngủ của cô đều là váy ren dài đến bắp chân.
Bùi Oanh Oanh cắn môi, yên lặng lấy một chiếc.
Áo lót và quần lót của cô cũng giống hệt với đồ ngủ, tất cả đều là đồ ren, hơn nữa toàn bộ đều là màu hồng.
***
Bùi Oanh Oanh tắm xong liền ngã xuống giường ngủ.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ ngủ không yên giấc, nhưng trái lại ngủ rất thoải mái, không hề bị thức dậy giữa chừng, ngay cả một tiếng động khe khẽ cũng không nghe thấy.
Toà nhà này giống như một thế giới tách biệt với bên ngoài.
Chờ khi Bùi Oanh Oanh tỉnh lại thì trời đã tối.
Cô dụi dụi mắt, vừa mới chuẩn bị ngồi dậy thì bị doạ đến rúm cả người.
Tại sao Quý Đường lại ngồi trên giường cô?
Dường như cô ấy tới đã lâu, đang chống cằm nhìn Bùi Oanh Oanh, mái tóc dài xoã xuống như dòng suối.
Cô ấy đã thay áo ngủ, lần này cô ấy mặc một chiếc áo ngủ màu đen, để lộ ra một khoảng lớn da thịt trắng lạnh, cứ như có thể phát sáng.
Bùi Oanh Oanh liếc mắt nhìn rồi quay mặt đi.
Cô cảm thấy Quý Đường giống như yêu quái vậy, cả người cô ấy toả ra hơi thở không giống như người bình thường. Có lẽ do chỉ có hai người các cô, không gian lại bị bịt kín.
Mùi hương hoa hồng trên người Quý Đường tựa hồ nồng hơn một chút.
“Em ngủ thật say.” Quý Đường nói.
Giọng cô ấy rất trầm, so với ban ngày càng thêm trầm hơn.
Bùi Oanh Oanh không dám nhìn thẳng vào cô ấy, chỉ có thể im lặng nắm chăn.
Nhưng một giây kế tiếp, cả người Bùi Oanh Oanh cứng đờ, bởi Quý Đường đã chui vào chăn.
Cô ấy ôm lấy Bùi Oanh Oanh từ phía sau, cơ thể cô ấy thật lạnh, khiến Bùi Oanh Oanh không kìm được mà run lên.
Bùi Oanh Oanh không tự chủ cắn chặt môi, cô quay lưng về phía đối phương, quên cả hô hấp.
Tay Quý Đường chui vào từ phía dưới váy ngủ, giống như một con rắn.
Bùi Oanh Oanh đến động cũng không dám động, chỉ đành để mặc cho con rắn kia dạo chơi.
“Sau này em sống cùng với tôi, vậy thì tôi chính là chị em rồi, tôi hy vọng rằng em sẽ sớm quen thuộc với tôi.” Môi Quý Đường đè sát bên tai Bùi Oanh Oanh, thấp giọng nói.
Mái tóc dài của cô ấy vương vào cổ Bùi Oanh Oanh: “Không phải em nên đáp lại tôi sao? Em gái.”
Rốt cuộc Bùi Oanh Oanh không nhịn được nữa mà giữ tay Quý Đường lại, người cô run rẩy càng thêm dữ dội, hàm răng cũng bắt đầu va vào nhau: “Chị.”
Một tiếng chị này gọi hết sức nhỏ.
Chợt có tiếng cười khẽ rơi vào trong lỗ tai Bùi Oanh Oanh.
Quý Đường rút tay ra, sờ lên mặt Bùi Oanh Oanh: “Đừng sợ, tôi sẽ không ăn thịt em.”
Hết chương 2.
Tác giả có lời muốn nói:
Có lẽ là chương sau, bạn trai đầu tiên của chị gái nên xuất hiện rồi.
Lời của Bê Ba: Bộ này phát triển tương đối chậm, tình tiết cũng không thiên về đôi chính lắm mà chủ yếu thiên về chuyện của đôi chính và đám bạn trai của nam chính =))))) Nên trong khoảng 40 chương đầu mọi người đọc sẽ cảm thấy hơi mơ hồ, nhưng yên tâm là khi vén màn bí mật lên thì sẽ… đỡ mơ hồ hơn =)))))) Bê thấy đọc xong chương 1 ai cũng kêu mơ hồ quá, nên Bê phải nói trước thế để mọi người chuẩn bị tâm lý… mơ hồ thêm mấy chục chương nữa:)))))))))
Bê: Phòng suite điển hình nè, bao giờ mới có tiền ở phòng kiểu này
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook