Tôi Đi Làm Ở Tiệm Nhuộm Da
-
Chương 7
13.
Sắc mặt Sở Vưu Lãng không có gì là tốt đẹp, anh ta bĩu môi hỏi: "Em quen hắn à?"
Tôi lịch sự đáp lại "Liên quan gì đến anh?"
Sở Vưu Lãng cau mày, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.
Anh ta đứng trong góc, sau đó cúi đầu xuống và cởi chiếc áo hoodie màu đen ra.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, mây mù bao phủ bầu trời.
Căn phòng u ám tối om.
Sở Vưu Lãng đứng trước mặt tôi, da thịt anh ta hơi đỏ lên vì khí lạnh.
Trong phòng bốn bề yên lặng, gặp nhau trực tiếp như thế này thì có hơi khó xử.
Tôi mím môi.
Sở Vưu Lãng bỗng nhiên mở miệng.
"Vừa rồi không phải em sờ rất quen tay, sờ rất thành thạo sao? Vừa nhìn thấy anh thì lại do dự? Anh phạm vào điều kiêng kỵ của Phật giáo à?"
Sở Vưu Lãng cười nhạt "Hay là nói, em xuất gia nên không có duyên hồng trần, nhưng với trai đẹp cơ bắp cao 1m9 thì có duyên?"
Tôi cắn răng.
Thằng nhãi này thừa biết lý do chia tay của tôi là giả, nhưng tôi phải giả mù giả điếc làm như không biết gì.
Tôi vừa im lặng vừa từ từ xoa kem.
Sở Vưu Lãng bất ngờ bị tôi chạm vào, cả người cứng đờ ngay lập tức.
Da thịt anh ta lại càng đỏ hơn.
Sở Vưu Lãng nắm chặt tay và nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, trong ánh mắt dường như có một tầng sương mù.
Tôi ngẩn người rồi dừng tay lại.
Sở Vưu Lãng nhìn tôi chằm chằm như muốn đục một cái lỗ trên người tôi, lộ ra một chút “thật lòng” nho nhỏ.
Anh ta nhỏ giọng thì thầm: "Lương Du Du, trời mưa rồi, chúng ta cùng nhau trở về trường học đi."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Sở Vưu Lãng vừa mở miệng thì điện thoại di động lại vang lên.
Anh ta lơ đãng bật loa ngoài, đầu bên kia là giọng một cô gái.
"Đàn anh Sở, giúp em với." Cô ta vừa nói vừa nức nở.
Sở Vưu Lãng ngạc nhiên, vội vàng liếc nhìn tôi một cái rồi trầm giọng:
"Xin lỗi nhé, giờ tôi có việc quan trọng, cô tìm người khác giúp đi."
Cô gái ở bên kia vẫn còn nói tiếp.
Sở Vưu Lãng hơi nhíu mày, đôi mắt chăm chú nhìn tôi, thái độ có hơi khó chịu.
"Tôi đã bảo là không rảnh mà."
Anh ta cúp điện thoại, giống như là đang đợi câu trả lời của tôi.
Tôi thở dài "Sở Vưu Lãng, đi giúp em gái khóa dưới của anh đi."
"Anh không muốn bỏ lại em một mình."
Mi mắt Sở Vưu Lãng hơi run rẩy, như thể anh ta không hiểu chuyện gì xảy ra, lại như vừa bị người ta đúm cho một trận.
Anh ta cương quyết nói với tôi "Anh chưa từng thấy người bạn gái nào như em, luôn đẩy bạn trai mình cho người khác."
Tôi trả lời "Là bạn trai cũ."
Sở Vưu Lãng nghiến răng nghiến lợi rồi nhìn tôi một lúc lâu.
"Lương Du Du, em chắc chắn sẽ hối hận."
Sắc mặt Sở Vưu Lãng không có gì là tốt đẹp, anh ta bĩu môi hỏi: "Em quen hắn à?"
Tôi lịch sự đáp lại "Liên quan gì đến anh?"
Sở Vưu Lãng cau mày, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.
Anh ta đứng trong góc, sau đó cúi đầu xuống và cởi chiếc áo hoodie màu đen ra.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, mây mù bao phủ bầu trời.
Căn phòng u ám tối om.
Sở Vưu Lãng đứng trước mặt tôi, da thịt anh ta hơi đỏ lên vì khí lạnh.
Trong phòng bốn bề yên lặng, gặp nhau trực tiếp như thế này thì có hơi khó xử.
Tôi mím môi.
Sở Vưu Lãng bỗng nhiên mở miệng.
"Vừa rồi không phải em sờ rất quen tay, sờ rất thành thạo sao? Vừa nhìn thấy anh thì lại do dự? Anh phạm vào điều kiêng kỵ của Phật giáo à?"
Sở Vưu Lãng cười nhạt "Hay là nói, em xuất gia nên không có duyên hồng trần, nhưng với trai đẹp cơ bắp cao 1m9 thì có duyên?"
Tôi cắn răng.
Thằng nhãi này thừa biết lý do chia tay của tôi là giả, nhưng tôi phải giả mù giả điếc làm như không biết gì.
Tôi vừa im lặng vừa từ từ xoa kem.
Sở Vưu Lãng bất ngờ bị tôi chạm vào, cả người cứng đờ ngay lập tức.
Da thịt anh ta lại càng đỏ hơn.
Sở Vưu Lãng nắm chặt tay và nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, trong ánh mắt dường như có một tầng sương mù.
Tôi ngẩn người rồi dừng tay lại.
Sở Vưu Lãng nhìn tôi chằm chằm như muốn đục một cái lỗ trên người tôi, lộ ra một chút “thật lòng” nho nhỏ.
Anh ta nhỏ giọng thì thầm: "Lương Du Du, trời mưa rồi, chúng ta cùng nhau trở về trường học đi."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Sở Vưu Lãng vừa mở miệng thì điện thoại di động lại vang lên.
Anh ta lơ đãng bật loa ngoài, đầu bên kia là giọng một cô gái.
"Đàn anh Sở, giúp em với." Cô ta vừa nói vừa nức nở.
Sở Vưu Lãng ngạc nhiên, vội vàng liếc nhìn tôi một cái rồi trầm giọng:
"Xin lỗi nhé, giờ tôi có việc quan trọng, cô tìm người khác giúp đi."
Cô gái ở bên kia vẫn còn nói tiếp.
Sở Vưu Lãng hơi nhíu mày, đôi mắt chăm chú nhìn tôi, thái độ có hơi khó chịu.
"Tôi đã bảo là không rảnh mà."
Anh ta cúp điện thoại, giống như là đang đợi câu trả lời của tôi.
Tôi thở dài "Sở Vưu Lãng, đi giúp em gái khóa dưới của anh đi."
"Anh không muốn bỏ lại em một mình."
Mi mắt Sở Vưu Lãng hơi run rẩy, như thể anh ta không hiểu chuyện gì xảy ra, lại như vừa bị người ta đúm cho một trận.
Anh ta cương quyết nói với tôi "Anh chưa từng thấy người bạn gái nào như em, luôn đẩy bạn trai mình cho người khác."
Tôi trả lời "Là bạn trai cũ."
Sở Vưu Lãng nghiến răng nghiến lợi rồi nhìn tôi một lúc lâu.
"Lương Du Du, em chắc chắn sẽ hối hận."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook