Tôi Đi Bắt Ma Với Ông Nội
-
Quyển 1 - Chương 3: Em bé đã sinh ra
Gà trống mới gáy lần đầu tiên, cùng lắm là 4-5 giờ sáng, đồ tể Mã lại gõ cửa nhà của ông ngoại.
Ông ngoại vẫn còn đang ngáy khò khò. Tôi mở cửa với đôi mắt còn nhòm nhèm, không đợi tôi kịp nhìn rõ là ai, đồ tể Mã đã thở dốc hỏi: “Ông ngoại con đâu? Ông ngoại con đã dậy chưa?"
Tôi thấy đồ tể Mã đúng là hồ đồ, dù tối hôm qua không bị làm phiền, thì cũng không ai lại dậy sớm như vậy nha.
Tôi nói: “Ông ngoại còn chưa thức dậy đâu." Đồ tể Mã vừa vào cửa đã mang theo cơn lạnh của buổi sớm mai, khiến tôi rét đến mức ôm chặt cánh tay không dám tới gần. Đồ tể Mã chỉ mới 30 tuổi, bởi vì công việc nên dinh dưỡng phong phú, mái tóc ngắn trên đầu đen bóng, như được vuốt bằng mỡ heo. Lúc đó đang vào cuối thu, ngoài trời sương mù rất dày, đầu của đồ tể Mã dính một tầng sương mù rất dày tiến vào phòng, thoạt nhìn có vẻ như chỉ qua một đêm tóc đen đã biến thành tóc bạc, khiến tôi sửng sốt.
Đồ tể Mã xin lỗi cười cười, lại nôn nóng hỏi: “Ông ngoại con đâu? Nhanh gọi ông dậy, chú có việc gấp muốn tìm ông."
Ông ngoại ở trong nhà nghe được tiếng của đồ tể Mã, cao giọng nói: “Làm sao vậy, đồ tể Mã?"
"Xảy ra chuyện lớn. Anh Nhạc Vân, xảy ra chuyện lớn." Đồ tể Mã có vẻ rất lạnh, hàm răng đập vào nhau liên tục.
"Chuyện gì?" Ông ngoại vẫn rất bình tĩnh. Hai người bọn họ nói chuyện cách một khối ván cửa, cứ như đại quan triệu kiến bình dân bách tính ở thời cổ đại.
"Thật sự rất kỳ lạ!" Đồ tể Mã khạc một bãi đàm trên mặt đất, rồi dùng đế giày chà khô, nói: "Vợ em sinh rồi!"
"Sinh là chuyện tốt nha."
"Nhưng anh không cảm thấy kỳ quái sao? Sớm không sinh muộn không sinh, hết lần này tới lần khác lại sinh lúc này. Khẳng định lại là Quỷ Giỏ Tre đang làm trò quỷ. Anh Nhạc Vân, anh thấy đúng không?" Đồ tể Mã dậm chân nói.
Buồng trong im lặng như tờ.
"Anh Nhạc Vân, anh nói đi." Đồ tể Mã cuống cuồng nói.
Cửa phòng mở ra, ông ngoại khoác áo bước ra, nghi ngờ hỏi: “Vợ của em lúc này sinh?"
"Anh Nhạc Vân, chuyện này sao em có thể lừa anh?" Đồ tể Mã nắm tay của ông ngoại. Khi đó tay của ông ngoại còn chưa khô héo như vỏ cây tùng, nhưng có rất nhiều vết chai, có thể khiến bạn đau thì cầm tay. Vốn là một đôi tay rắn chắc điển hình của nông dân lao động, nhưng lại biết bấm độn, còn lợi hại hơn so với đạo sĩ coi bói bình thường. Chỉ cần báo đúng thời gian em bé sinh ra, đôi tay kia có thể tính ra kiếp sau kiếp này của em bé, thậm chí là đầu ra trước hay chân ra trước, là ngửa hay sấp cũng tính ra được.
Ngày tôi ra đời, ba đã đến nhà ông ngoại đốt pháo để báo hỉ. Ông ngoại hỏi ngày giờ ra đời của tôi, bấm ngón tay tính toán, nói với ba: con mau trở về em bé vừa sinh ra, có phải tay trái nghiêng về phía cạnh sườn hay không. Ba tôi bảo vui quá nên chưa kịp xem. Ông ngoại đẩy ba ra cửa, bảo: Con mau về xem tay của em bé có được sinh ra thuận lợi hay không, nếu có, ba sẽ chi nó 1 lá bùa để bảo vệ bé. Ba ba về nhà vừa nhìn, tay của tôi quả nhiên nghiêng về phía cạnh sườn, lòng bàn tay không thể chạm vào ngực. Sau đó ông ngoại đã dùng phương pháp rất cổ quái trị cho tay của tôi, chuyện này tương lai có cơ hội sẽ kể.
Đồ tể Mã nói: “Tối hôm qua từ nhà của anh trở về, vẫn chưa đi tới cổng, Lan Lan đã từ trong nhà đi ra. Vừa thấy em liền trách cứ tôi, bảo vợ của anh đã sinh vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu cả, bảo em nhanh đi tìm hai miếng vải mềm để bọc em bé. Em còn tưởng Lan Lan chọc em, chạy vào nhà nhìn, nhưng quả thật đã sinh. Mấy bà trong thôn đang vội vã giúp đỡ, loạn lắm. Em nhìn mà choáng váng, nào có chuyện trùng hợp như thế!"
"Không thể!" Ông ngoại nói.
"Anh Nhạc Vân, anh cho em chủ ý đi. Em sắp gấp chết rồi, nếu như không giải quyết được trong vòng 7 ngày, chỉ sợ đứa con trai này vẫn không giữ được." Đồ tể Mã hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Ông ngoại vội vã đỡ hắn dậy, khàn giọng nói: “Xem ra nó rất thù em. Nó muốn ép em vào đường cùng, em cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn ác độc nhất để đáp lại nó."
Đồ tể Mã vừa khóc vừa vội hỏi: “Đừng xem bình thường trâu rất hiền lành, nếu như hổ dám động vào con của nó, nó cũng dám dùng sừng trâu cùng lão hổ đấu đâu. Nếu như nó muốn lấy mạng của em, chuyện gì em cũng làm được."
Ông ngoại gật đầu, dặn dò hắn như vậy như vậy. Đồ tể Mã đều cố sức ghi nhớ.
Đúng lúc mấy ngày nay bà ngoại không ở nhà, bà đã đến nhà bà cô chơi. Mà hai cậu đều đang ở trường nội trú, bình thường trong nhà chỉ có tôi và ông ngoại. Tôi nghe ông ngoại nói buổi tối muốn đi ra ngoài bắt quỷ, liền nhõng nhẽo nói muốn đi cùng. Ông ngoại không đồng ý. Tôi mè nheo bảo một mình ở nhà càng thêm sợ hãi, nếu như gặp quỷ không có ai bảo vệ tôi. Còn không bằng theo ông ngoại, cho dù quỷ muốn hại tôi, còn có ông ngoại bảo về, có ông ngoại ở bên tôi sẽ không sợ hãi. Ông ngoại bật cười trước sự nịnh nọt của tôi, đành gật đầu đồng ý. Ông ngoại ngược lại còn an ủi tôi: “Lát nữa còn còn có mấy người đàn ông mạnh khoẻ đi cùng, không cần sợ."
Vào buổi tối, đồ tể Mã mang theo 7-8 người đàn ông to gan trong thôn, người nào cũng buộc một miếng vải dày màu đỏ như máu trên tay. Ông ngoại cũng buộc một miếng, cũng buộc cho tôi một miếng. Mọi người cùng chuẩn bị cơm chiều, trên bàn có rượu có thịt, đều là đồ tể Mã mang tới. Tôi cũng lăng xăng ở bên cạnh, đang thèm ăn, nhưng ở trên bàn lại không có đũa, vì vậy chủ động xin đi lấy: “Con đi mang đũa tới."
Ông ngoại nói: “Không được cầm đũa, mọi người rửa sạch tay rồi bốc ăn."
Tôi khó hiểu hỏi: “Tại sao không dùng đũa?"
Đồ tể Mã giải thích: “Ông ngoại con nói đúng. Chúng ta không thể sử dụng đồ mà các linh hồn đã từng dùng, nếu không... sẽ gặp rắc rối khi đối phó với Quỷ Giỏ Tre."
Tôi vừa nghĩ, thì thấy quả thật hồn ma đã dùng đũa. Bởi tập tục của chỗ chúng tôi, mỗi năm ăn Tết Nguyên Đán bao giờ cũng phải bày thêm vài đôi đũa trên bàn ăn, mạ nói đó là để dành ông bà, tổ tiên đã mất. Cũng giống như trong miếu, hòa thượng cúng Bồ Tát một chén thịt heo hầm hoặc một chén gạo trắng. Điều này khiến tôi không thể tập trung ăn trong bữa tối Tết Nguyên Đán, thường liếc nơi đặt những chiếc đũa, luôn cảm thấy nơi đó có ai đó không thể nhìn thấy cũng đang gắp thức ăn. Đôi lúc tôi vươn đũa gắp thức ăn cũng phải cẩn thận, rất sợ đoạt thứ chúng nó muốn ăn.
Mấy người đàn ông khoẻ mạnh kia không hề khách sáo, vén tay áo bốc thịt ở trong bát bỏ vào trong miệng nhai, bộ dáng xem nhẹ cái chết. Tôi nhất thời ảnh hưởng, cảm thấy đi bắt quỷ là chuyện rất oanh liệt, giống như một liệt sĩ cách mạng thà chết chứ không chịu đầu hàng trước máy chém của kẻ thù. Tôi tự hào mình tuy nhỏ tuổi nhưng cũng rất dũng cảm, nhiệt huyết sôi trào, hăm he muốn theo chân bọn họ cùng nhau bắt lũ quỷ hại người về quy án. Tôi hưng phấn vén tay áo lên, đưa tay vào trong tô thịt, cảm thấy đáng tiếc mình không biết uống rượu, nếu không uống chút lấy can đảm cũng tốt.
Ăn xong thức ăn, đồ tể Mã phát cho mỗi người một cái cuốc mới tinh, trên cái cuốc cũng buộc miếng vải đỏ như máu, giống như trên tay, thế nhưng tôi không có.
“Con ở bên cạnh nhìn là được rồi." đồ tể Mã nói, "Còn nhỏ đã rèn luyện lòng can đảm cũng tốt, đường đường nam tử hán không sợ trời không sợ đất, về sau nhất định sẽ tiền đồ vô lượng." Tôi biết ông đang nịnh ông ngoại, nhưng tôi không ngại.
Ông ngoại lôi ra một tờ giấy vuông màu vàng, dùng bút lông vẽ mấy ký hiệu xiên xiên xẹo xẹo xoay xoay trên đó, giống như cái lò xo bị biến dạng. Tôi nhìn không hiểu. Ông ngoại lấy tay vẩy chút rượu uống còn dư lên trên tờ giấy vàng, sau đó nói: “Tất cả chuẩn bị xong chưa, cùng đi nào."
Phía ngoài ánh trăng vẫn yên ắng, lạnh giá, thỉnh thoảng nghe tiếng cú mèo kêu trên những cành cây cao.
Ông ngoại vẫn còn đang ngáy khò khò. Tôi mở cửa với đôi mắt còn nhòm nhèm, không đợi tôi kịp nhìn rõ là ai, đồ tể Mã đã thở dốc hỏi: “Ông ngoại con đâu? Ông ngoại con đã dậy chưa?"
Tôi thấy đồ tể Mã đúng là hồ đồ, dù tối hôm qua không bị làm phiền, thì cũng không ai lại dậy sớm như vậy nha.
Tôi nói: “Ông ngoại còn chưa thức dậy đâu." Đồ tể Mã vừa vào cửa đã mang theo cơn lạnh của buổi sớm mai, khiến tôi rét đến mức ôm chặt cánh tay không dám tới gần. Đồ tể Mã chỉ mới 30 tuổi, bởi vì công việc nên dinh dưỡng phong phú, mái tóc ngắn trên đầu đen bóng, như được vuốt bằng mỡ heo. Lúc đó đang vào cuối thu, ngoài trời sương mù rất dày, đầu của đồ tể Mã dính một tầng sương mù rất dày tiến vào phòng, thoạt nhìn có vẻ như chỉ qua một đêm tóc đen đã biến thành tóc bạc, khiến tôi sửng sốt.
Đồ tể Mã xin lỗi cười cười, lại nôn nóng hỏi: “Ông ngoại con đâu? Nhanh gọi ông dậy, chú có việc gấp muốn tìm ông."
Ông ngoại ở trong nhà nghe được tiếng của đồ tể Mã, cao giọng nói: “Làm sao vậy, đồ tể Mã?"
"Xảy ra chuyện lớn. Anh Nhạc Vân, xảy ra chuyện lớn." Đồ tể Mã có vẻ rất lạnh, hàm răng đập vào nhau liên tục.
"Chuyện gì?" Ông ngoại vẫn rất bình tĩnh. Hai người bọn họ nói chuyện cách một khối ván cửa, cứ như đại quan triệu kiến bình dân bách tính ở thời cổ đại.
"Thật sự rất kỳ lạ!" Đồ tể Mã khạc một bãi đàm trên mặt đất, rồi dùng đế giày chà khô, nói: "Vợ em sinh rồi!"
"Sinh là chuyện tốt nha."
"Nhưng anh không cảm thấy kỳ quái sao? Sớm không sinh muộn không sinh, hết lần này tới lần khác lại sinh lúc này. Khẳng định lại là Quỷ Giỏ Tre đang làm trò quỷ. Anh Nhạc Vân, anh thấy đúng không?" Đồ tể Mã dậm chân nói.
Buồng trong im lặng như tờ.
"Anh Nhạc Vân, anh nói đi." Đồ tể Mã cuống cuồng nói.
Cửa phòng mở ra, ông ngoại khoác áo bước ra, nghi ngờ hỏi: “Vợ của em lúc này sinh?"
"Anh Nhạc Vân, chuyện này sao em có thể lừa anh?" Đồ tể Mã nắm tay của ông ngoại. Khi đó tay của ông ngoại còn chưa khô héo như vỏ cây tùng, nhưng có rất nhiều vết chai, có thể khiến bạn đau thì cầm tay. Vốn là một đôi tay rắn chắc điển hình của nông dân lao động, nhưng lại biết bấm độn, còn lợi hại hơn so với đạo sĩ coi bói bình thường. Chỉ cần báo đúng thời gian em bé sinh ra, đôi tay kia có thể tính ra kiếp sau kiếp này của em bé, thậm chí là đầu ra trước hay chân ra trước, là ngửa hay sấp cũng tính ra được.
Ngày tôi ra đời, ba đã đến nhà ông ngoại đốt pháo để báo hỉ. Ông ngoại hỏi ngày giờ ra đời của tôi, bấm ngón tay tính toán, nói với ba: con mau trở về em bé vừa sinh ra, có phải tay trái nghiêng về phía cạnh sườn hay không. Ba tôi bảo vui quá nên chưa kịp xem. Ông ngoại đẩy ba ra cửa, bảo: Con mau về xem tay của em bé có được sinh ra thuận lợi hay không, nếu có, ba sẽ chi nó 1 lá bùa để bảo vệ bé. Ba ba về nhà vừa nhìn, tay của tôi quả nhiên nghiêng về phía cạnh sườn, lòng bàn tay không thể chạm vào ngực. Sau đó ông ngoại đã dùng phương pháp rất cổ quái trị cho tay của tôi, chuyện này tương lai có cơ hội sẽ kể.
Đồ tể Mã nói: “Tối hôm qua từ nhà của anh trở về, vẫn chưa đi tới cổng, Lan Lan đã từ trong nhà đi ra. Vừa thấy em liền trách cứ tôi, bảo vợ của anh đã sinh vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu cả, bảo em nhanh đi tìm hai miếng vải mềm để bọc em bé. Em còn tưởng Lan Lan chọc em, chạy vào nhà nhìn, nhưng quả thật đã sinh. Mấy bà trong thôn đang vội vã giúp đỡ, loạn lắm. Em nhìn mà choáng váng, nào có chuyện trùng hợp như thế!"
"Không thể!" Ông ngoại nói.
"Anh Nhạc Vân, anh cho em chủ ý đi. Em sắp gấp chết rồi, nếu như không giải quyết được trong vòng 7 ngày, chỉ sợ đứa con trai này vẫn không giữ được." Đồ tể Mã hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Ông ngoại vội vã đỡ hắn dậy, khàn giọng nói: “Xem ra nó rất thù em. Nó muốn ép em vào đường cùng, em cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn ác độc nhất để đáp lại nó."
Đồ tể Mã vừa khóc vừa vội hỏi: “Đừng xem bình thường trâu rất hiền lành, nếu như hổ dám động vào con của nó, nó cũng dám dùng sừng trâu cùng lão hổ đấu đâu. Nếu như nó muốn lấy mạng của em, chuyện gì em cũng làm được."
Ông ngoại gật đầu, dặn dò hắn như vậy như vậy. Đồ tể Mã đều cố sức ghi nhớ.
Đúng lúc mấy ngày nay bà ngoại không ở nhà, bà đã đến nhà bà cô chơi. Mà hai cậu đều đang ở trường nội trú, bình thường trong nhà chỉ có tôi và ông ngoại. Tôi nghe ông ngoại nói buổi tối muốn đi ra ngoài bắt quỷ, liền nhõng nhẽo nói muốn đi cùng. Ông ngoại không đồng ý. Tôi mè nheo bảo một mình ở nhà càng thêm sợ hãi, nếu như gặp quỷ không có ai bảo vệ tôi. Còn không bằng theo ông ngoại, cho dù quỷ muốn hại tôi, còn có ông ngoại bảo về, có ông ngoại ở bên tôi sẽ không sợ hãi. Ông ngoại bật cười trước sự nịnh nọt của tôi, đành gật đầu đồng ý. Ông ngoại ngược lại còn an ủi tôi: “Lát nữa còn còn có mấy người đàn ông mạnh khoẻ đi cùng, không cần sợ."
Vào buổi tối, đồ tể Mã mang theo 7-8 người đàn ông to gan trong thôn, người nào cũng buộc một miếng vải dày màu đỏ như máu trên tay. Ông ngoại cũng buộc một miếng, cũng buộc cho tôi một miếng. Mọi người cùng chuẩn bị cơm chiều, trên bàn có rượu có thịt, đều là đồ tể Mã mang tới. Tôi cũng lăng xăng ở bên cạnh, đang thèm ăn, nhưng ở trên bàn lại không có đũa, vì vậy chủ động xin đi lấy: “Con đi mang đũa tới."
Ông ngoại nói: “Không được cầm đũa, mọi người rửa sạch tay rồi bốc ăn."
Tôi khó hiểu hỏi: “Tại sao không dùng đũa?"
Đồ tể Mã giải thích: “Ông ngoại con nói đúng. Chúng ta không thể sử dụng đồ mà các linh hồn đã từng dùng, nếu không... sẽ gặp rắc rối khi đối phó với Quỷ Giỏ Tre."
Tôi vừa nghĩ, thì thấy quả thật hồn ma đã dùng đũa. Bởi tập tục của chỗ chúng tôi, mỗi năm ăn Tết Nguyên Đán bao giờ cũng phải bày thêm vài đôi đũa trên bàn ăn, mạ nói đó là để dành ông bà, tổ tiên đã mất. Cũng giống như trong miếu, hòa thượng cúng Bồ Tát một chén thịt heo hầm hoặc một chén gạo trắng. Điều này khiến tôi không thể tập trung ăn trong bữa tối Tết Nguyên Đán, thường liếc nơi đặt những chiếc đũa, luôn cảm thấy nơi đó có ai đó không thể nhìn thấy cũng đang gắp thức ăn. Đôi lúc tôi vươn đũa gắp thức ăn cũng phải cẩn thận, rất sợ đoạt thứ chúng nó muốn ăn.
Mấy người đàn ông khoẻ mạnh kia không hề khách sáo, vén tay áo bốc thịt ở trong bát bỏ vào trong miệng nhai, bộ dáng xem nhẹ cái chết. Tôi nhất thời ảnh hưởng, cảm thấy đi bắt quỷ là chuyện rất oanh liệt, giống như một liệt sĩ cách mạng thà chết chứ không chịu đầu hàng trước máy chém của kẻ thù. Tôi tự hào mình tuy nhỏ tuổi nhưng cũng rất dũng cảm, nhiệt huyết sôi trào, hăm he muốn theo chân bọn họ cùng nhau bắt lũ quỷ hại người về quy án. Tôi hưng phấn vén tay áo lên, đưa tay vào trong tô thịt, cảm thấy đáng tiếc mình không biết uống rượu, nếu không uống chút lấy can đảm cũng tốt.
Ăn xong thức ăn, đồ tể Mã phát cho mỗi người một cái cuốc mới tinh, trên cái cuốc cũng buộc miếng vải đỏ như máu, giống như trên tay, thế nhưng tôi không có.
“Con ở bên cạnh nhìn là được rồi." đồ tể Mã nói, "Còn nhỏ đã rèn luyện lòng can đảm cũng tốt, đường đường nam tử hán không sợ trời không sợ đất, về sau nhất định sẽ tiền đồ vô lượng." Tôi biết ông đang nịnh ông ngoại, nhưng tôi không ngại.
Ông ngoại lôi ra một tờ giấy vuông màu vàng, dùng bút lông vẽ mấy ký hiệu xiên xiên xẹo xẹo xoay xoay trên đó, giống như cái lò xo bị biến dạng. Tôi nhìn không hiểu. Ông ngoại lấy tay vẩy chút rượu uống còn dư lên trên tờ giấy vàng, sau đó nói: “Tất cả chuẩn bị xong chưa, cùng đi nào."
Phía ngoài ánh trăng vẫn yên ắng, lạnh giá, thỉnh thoảng nghe tiếng cú mèo kêu trên những cành cây cao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook