Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn
-
Chương 55: Linh Hi Tiên Tử, Rất Phù Hợp Tiêu Chuẩn Nhận Đệ Tử Của Ta Đó
Linh Hi nói như vậy cũng là muốn thuận nước đẩy thuyền.
Nếu đối phương thật sự có tiền thì lát nữa đi thẳng đến Thiên Các mua đá, chút tiền nay coi như là nhắc nhở hắn.
Phương Lãng nhìn về phía Linh Hi: “Linh Hi tiểu thư, tại hạ nhìn đá từ trước đến nay đều rất chuẩn, trong năm cục đá này đều có bảo bối.”
“Ta sẽ lấy cục đá này, còn bốn cục còn lại tặng cho ngươi, coi như là quà gặp mặt.”
Linh Hi: “…”
Linh Hi thầm nghĩ, người này không phải kẻ ngốc chứ?
Nàng và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, quà gặp mặt này để làm gì?
Hơn nữa, năm cục phế thạch thì có thể có được cái gì.
Linh Hi âm thầm thở dài trong lòng.
Nếu biết là thế thì bổn tiểu thư không nên tốn công sức tiếp đãi hắn rồi.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Linh Hi vẫn bình thường, không chút gợn sóng.
“Tiểu Lý Tử, tìm một sư phụ cắt đá đến đây, phí cắt đá thì thôi.”
“Vâng thưa tiểu thư.” Tiểu Lý Tử rời khỏi đây tìm sư phụ cắt đá.
Lúc này, có không ít người xúm tới, chủ yếu là vì Linh Hi cũng đang ở đây.
Linh Hi tiên tử, đẹp như thiên tiên.
Nàng không chỉ xinh đẹp mà còn là người thông thạo nhìn đá giám bảo.
Trong đó có không ít người là người hâm mộ của nàng, nghe danh mà tới, chỉ vì muốn được gặp mặt một lần.
Tiếc rằng không phải ai cũng có tư cách làm nàng tiếp đãi.
Người có thể làm Linh Hi tiên tử tự tới chào hỏi là ai?
Nếu người này không phải đệ tử trung tâm của môn phái lớn thì hẳn là con cháu của một gia tộc lớn, không sai được.
Nhưng.
Bọn họ đứng trước đống phế thạch này làm gì vậy?
Thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Phương Lãng cũng không quan tâm.
Dù sao cũng là thiên kim đổ thạch phường, còn xinh đẹp động lòng người như vậy, có người vây xem cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc chờ đợi, Phương Lãng cười nói: “Linh Hi tiểu thư, không biết sư phụ của ngươi là ai, tu luyện mấy năm, người trong nhà có bằng lòng cho ngươi ra ngoài bái sư hay không?”
Linh Hi sửng sốt: “…”
Ánh mắt nhìn Phương Lãng cũng trở nên hơi kỳ lạ.
Bây giờ nàng đã chắc chắn trăm phần trăm là đầu óc của người này có vấn đề nghiêm trọng.
Nhưng trước mắt nhiều khách hàng như vậy, nàng cũng không thể nổi giận được.
Chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười với Phương Lãng rồi trả lời: “Ta không môn không phái, tu luyện trong gia tộc, cha ta cũng sẽ không cho phép ta ra ngoài.”
“Ồ, hoá ra là như vậy.” Phương Lãng như suy tư gì đó.
Còn chưa ra ngoài có nghĩa là chưa tìm thấy sư phụ thích hợp đúng không.
Xem ra hôm nay phải đưa cho nàng nhiều bảo bối chút mới được.
Vậy thì mới có thể làm nàng biết khí khái của phái Thiên Sơn ta.
Vậy thì mới có thể làm nàng hiểu rằng ta chính là sư phụ trong định mệnh của nàng.
Phương Lãng nghĩ.
Sư phụ cắt đá nhanh chóng bước đến, chuẩn bị cắt đá.
Nếu đối phương thật sự có tiền thì lát nữa đi thẳng đến Thiên Các mua đá, chút tiền nay coi như là nhắc nhở hắn.
Phương Lãng nhìn về phía Linh Hi: “Linh Hi tiểu thư, tại hạ nhìn đá từ trước đến nay đều rất chuẩn, trong năm cục đá này đều có bảo bối.”
“Ta sẽ lấy cục đá này, còn bốn cục còn lại tặng cho ngươi, coi như là quà gặp mặt.”
Linh Hi: “…”
Linh Hi thầm nghĩ, người này không phải kẻ ngốc chứ?
Nàng và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, quà gặp mặt này để làm gì?
Hơn nữa, năm cục phế thạch thì có thể có được cái gì.
Linh Hi âm thầm thở dài trong lòng.
Nếu biết là thế thì bổn tiểu thư không nên tốn công sức tiếp đãi hắn rồi.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Linh Hi vẫn bình thường, không chút gợn sóng.
“Tiểu Lý Tử, tìm một sư phụ cắt đá đến đây, phí cắt đá thì thôi.”
“Vâng thưa tiểu thư.” Tiểu Lý Tử rời khỏi đây tìm sư phụ cắt đá.
Lúc này, có không ít người xúm tới, chủ yếu là vì Linh Hi cũng đang ở đây.
Linh Hi tiên tử, đẹp như thiên tiên.
Nàng không chỉ xinh đẹp mà còn là người thông thạo nhìn đá giám bảo.
Trong đó có không ít người là người hâm mộ của nàng, nghe danh mà tới, chỉ vì muốn được gặp mặt một lần.
Tiếc rằng không phải ai cũng có tư cách làm nàng tiếp đãi.
Người có thể làm Linh Hi tiên tử tự tới chào hỏi là ai?
Nếu người này không phải đệ tử trung tâm của môn phái lớn thì hẳn là con cháu của một gia tộc lớn, không sai được.
Nhưng.
Bọn họ đứng trước đống phế thạch này làm gì vậy?
Thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Phương Lãng cũng không quan tâm.
Dù sao cũng là thiên kim đổ thạch phường, còn xinh đẹp động lòng người như vậy, có người vây xem cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc chờ đợi, Phương Lãng cười nói: “Linh Hi tiểu thư, không biết sư phụ của ngươi là ai, tu luyện mấy năm, người trong nhà có bằng lòng cho ngươi ra ngoài bái sư hay không?”
Linh Hi sửng sốt: “…”
Ánh mắt nhìn Phương Lãng cũng trở nên hơi kỳ lạ.
Bây giờ nàng đã chắc chắn trăm phần trăm là đầu óc của người này có vấn đề nghiêm trọng.
Nhưng trước mắt nhiều khách hàng như vậy, nàng cũng không thể nổi giận được.
Chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười với Phương Lãng rồi trả lời: “Ta không môn không phái, tu luyện trong gia tộc, cha ta cũng sẽ không cho phép ta ra ngoài.”
“Ồ, hoá ra là như vậy.” Phương Lãng như suy tư gì đó.
Còn chưa ra ngoài có nghĩa là chưa tìm thấy sư phụ thích hợp đúng không.
Xem ra hôm nay phải đưa cho nàng nhiều bảo bối chút mới được.
Vậy thì mới có thể làm nàng biết khí khái của phái Thiên Sơn ta.
Vậy thì mới có thể làm nàng hiểu rằng ta chính là sư phụ trong định mệnh của nàng.
Phương Lãng nghĩ.
Sư phụ cắt đá nhanh chóng bước đến, chuẩn bị cắt đá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook