Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn
-
Chương 43: Tổ Sư Gia Thiên Tôn Đạo Nhân
Nhớ lại những ký ức này cộng thêm lời tự thuật lại của Thiên Tôn đạo nhân trong sơn động.
Phương Lãng không khỏi nhíu mày rơi vào trầm tư.
Dựa vào số thông tin này, phái Thiên Sơn đã từng là thế lực mạnh nhất Thánh Vực Đông Phúc.
Thiên Tôn đạo nhân cũng chỉ thiếu một bước nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Thực lực của tổ sư gia sâu không lường được, bên dưới lại có mấy trăm đệ tử thiên phú đứng đầu, sao tất cả lại chết chỉ trong mười ngày ngắn ngủi được?
Đây là điểm Phương Lãng cảm thấy thắc mắc nhất.
Mười ngày mười đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sư phụ và sư thúc bá không có ai biết, mà trong lời kể lại của Thiên Tôn đạo nhân cũng không nói rõ, hắn chỉ để lại mấy câu.
Thiên đạo có thiếu, đại đạo vô hình.
Vạn năm luân hồi, dám tranh với thiên.
Không nói ra, bất kham phá.
Không thể nói, không thể nói.
…
Ý gì? Phương Lãng tỏ vẻ không hiểu.
Hắn không rõ vì sao Thiên Tôn đạo nhân lại không kể rõ chuyện xảy ra trong mười ngày đó trong lời tự thuật, mà cứ phải viết gì mà bất kham phá, không thể nói.
Rốt cuộc nơi này có bí mật không thể cho ai biết gì?
Chả hiểu gì cả.
Bây giờ, ký ức của hắn cũng coi như gần đầy đủ, nhớ tới những chuyện lúc trước, một năm đó, Tu Tiên giới cũng không xảy ra sự kiện lớn gì cả.
Cho dù là “Ghi chép Tu Tiên giới trong vạn năm” của Tu Tiên giới cũng không ghi lại sự kiện lịch sử tương ứng.
Lúc ấy các nơi đều bình tĩnh không có hành động gì lớn, các môn các phái tiểu đánh tiểu nháo, rất là bình thường, cũng không xảy ra trận chiến lớn gì, hoặc là sự kiện các môn phái lớn chém giết nhau gì cả.
“Có điểm mờ ám.”
Suy nghỉ cả ngày, Phương Lãng cũng chỉ nghẹn ra được mấy chữ này.
Tuy là thế, nhưng trực giác nói cho anh biết có lẽ chuyện này có liên quan đến mình, bởi vì anh cũng là người sở hữu hệ thống Thiên Đạo.
Đến lúc đó không chừng cũng giống như Thiên Tôn đạo nhân, chỉ kém một bước là thất bại trong gang tấc.
Vậy nên Phương Lãng cảm thấy mình cần phải tiếp tục điều tra thêm về chuyện này.
Nhưng bây giờ anh không có chút manh mối nào, cũng không biết bắt đầu điều tra từ đâu.
Nếu bắt buộc phải tra, vậy thì chắc anh sẽ phải đi vơ vét tìm đọc bảo điển sách cỏ, hoặc là đi tìm tu sĩ sống hơn năm trăm năm trở nên hỏi, xem xem năm đó có chuyện gì không được ghi chép lại không.
Nếu có thể sống năm trăm năm thì chắc cũng là tu vi từ Kiếp Thần cảnh trở lên.
Sau khi có ý tưởng bước đầu, Phương Lãng cũng không nghĩ nữa, anh quyết định điều tra theo ý tưởng này của mình trước.
Bây giờ Thọ Nguyên Tiên Đan đã nằm trong tay, đồng nghĩa với anh nắm bảo vật quý giá nhất Tu Tiên giới trong tay, cuối cùng cũng giải trừ được tai hoạ ngầm.
Anh cũng không cần lo lắng Thiên Nguyên Tông lộ ra tin tức nữa.
Sau khi Phương Lãng rời khỏi sơn động, tia sáng xanh cuối cùng cũng tan bến, tất cả lại trở lại bình thường.
Phương Lãng ra khỏi động lại rơi vào trầm tư, bây giờ anh còn một thắc mắc.
Đó chính là Thọ Nguyên Tiên Đan này ở trong Thiên Sơn, chỉ có chưởng môn mới biết được bí mật này, vậy thì sao Thiên Nguyên Tông lại biết về sự tồn tại của nó?
Chỉ có vài loại khả năng.
Một là trong số các chưởng môn có nội gian, tiết lộ việc này cho Thiên Nguyên Tông.
Trong số?
Cũng chỉ có hai đời là sư phụ của anh và anh.
Tuy sư phụ của anh chỉ là tu sĩ Đạo Thần cảnh nhưng nhân phẩm cần có vẫn phải có, hẳn là không thể nào.
Nếu chuyện này không có khả năng, vậy thì chắc là chính miệng Thiên Tôn đạo nhân nói cho Thiên Hư biết.
Chẳng lẽ tổ sư gia còn có quan hệ với Thiên Hư lão cẩu này à?
Không thể nào.
Khi đó, Thiên Nguyên Tông cũng là một môn phái lớn, hẳn là có quan hệ cạnh tranh với phái Thiên Sơn.
Tổ sư gia mang theo nhiệm vụ sao có thể nói cho Thiên Hư chuyện về Tiên Đan được.
Nếu chuyện này cũng không phải, vậy Phương Lãng thật sự không nghĩ ra được còn có nguyên nhân gì.
Nếu anh thật sự muốn biết, vậy thì chỉ sợ anh phải đích thân tới Tiên Nguyên Sơn một chuyến, bước lên Thiên Nguyên Tông, tìm Thiên Hư lão câu hỏi.
Nhưng… Anh dám chắc?
Đừng nói, anh dám đấy.
Đã mười ngày sau trận chiến ngày hôm đó, Thẩm Lương gian trá đã chạy thoát.
Môn phái khác có thể không biết thực lực của mình.
Nhưng chắc chắn Thiên Nguyên Tông đã rất rõ ràng.
Lúc này, nếu anh tới thẳng Thiên Nguyên Tông, ai dám ra tay.
Dù sao trong mắt bọn họ, một cường giả Kiếp Thần cảnh đại viên mãn chỉ có chưởng môn Thiên Hư đang dần dần già đi mới có thể chống cự.
Hơn nữa nếu anh muốn biết ẩn tình trong đó cũng cần phải mạo hiểm một lần, nếu không có thể cả đời này cũng không biết chuyện xảy ra năm đó.
Vậy nên Phương Lãng quyết định, ngày mai sẽ tới Thiên Nguyên Tông gặp Thiên Hư lão cẩu.
Phương Lãng không khỏi nhíu mày rơi vào trầm tư.
Dựa vào số thông tin này, phái Thiên Sơn đã từng là thế lực mạnh nhất Thánh Vực Đông Phúc.
Thiên Tôn đạo nhân cũng chỉ thiếu một bước nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Thực lực của tổ sư gia sâu không lường được, bên dưới lại có mấy trăm đệ tử thiên phú đứng đầu, sao tất cả lại chết chỉ trong mười ngày ngắn ngủi được?
Đây là điểm Phương Lãng cảm thấy thắc mắc nhất.
Mười ngày mười đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sư phụ và sư thúc bá không có ai biết, mà trong lời kể lại của Thiên Tôn đạo nhân cũng không nói rõ, hắn chỉ để lại mấy câu.
Thiên đạo có thiếu, đại đạo vô hình.
Vạn năm luân hồi, dám tranh với thiên.
Không nói ra, bất kham phá.
Không thể nói, không thể nói.
…
Ý gì? Phương Lãng tỏ vẻ không hiểu.
Hắn không rõ vì sao Thiên Tôn đạo nhân lại không kể rõ chuyện xảy ra trong mười ngày đó trong lời tự thuật, mà cứ phải viết gì mà bất kham phá, không thể nói.
Rốt cuộc nơi này có bí mật không thể cho ai biết gì?
Chả hiểu gì cả.
Bây giờ, ký ức của hắn cũng coi như gần đầy đủ, nhớ tới những chuyện lúc trước, một năm đó, Tu Tiên giới cũng không xảy ra sự kiện lớn gì cả.
Cho dù là “Ghi chép Tu Tiên giới trong vạn năm” của Tu Tiên giới cũng không ghi lại sự kiện lịch sử tương ứng.
Lúc ấy các nơi đều bình tĩnh không có hành động gì lớn, các môn các phái tiểu đánh tiểu nháo, rất là bình thường, cũng không xảy ra trận chiến lớn gì, hoặc là sự kiện các môn phái lớn chém giết nhau gì cả.
“Có điểm mờ ám.”
Suy nghỉ cả ngày, Phương Lãng cũng chỉ nghẹn ra được mấy chữ này.
Tuy là thế, nhưng trực giác nói cho anh biết có lẽ chuyện này có liên quan đến mình, bởi vì anh cũng là người sở hữu hệ thống Thiên Đạo.
Đến lúc đó không chừng cũng giống như Thiên Tôn đạo nhân, chỉ kém một bước là thất bại trong gang tấc.
Vậy nên Phương Lãng cảm thấy mình cần phải tiếp tục điều tra thêm về chuyện này.
Nhưng bây giờ anh không có chút manh mối nào, cũng không biết bắt đầu điều tra từ đâu.
Nếu bắt buộc phải tra, vậy thì chắc anh sẽ phải đi vơ vét tìm đọc bảo điển sách cỏ, hoặc là đi tìm tu sĩ sống hơn năm trăm năm trở nên hỏi, xem xem năm đó có chuyện gì không được ghi chép lại không.
Nếu có thể sống năm trăm năm thì chắc cũng là tu vi từ Kiếp Thần cảnh trở lên.
Sau khi có ý tưởng bước đầu, Phương Lãng cũng không nghĩ nữa, anh quyết định điều tra theo ý tưởng này của mình trước.
Bây giờ Thọ Nguyên Tiên Đan đã nằm trong tay, đồng nghĩa với anh nắm bảo vật quý giá nhất Tu Tiên giới trong tay, cuối cùng cũng giải trừ được tai hoạ ngầm.
Anh cũng không cần lo lắng Thiên Nguyên Tông lộ ra tin tức nữa.
Sau khi Phương Lãng rời khỏi sơn động, tia sáng xanh cuối cùng cũng tan bến, tất cả lại trở lại bình thường.
Phương Lãng ra khỏi động lại rơi vào trầm tư, bây giờ anh còn một thắc mắc.
Đó chính là Thọ Nguyên Tiên Đan này ở trong Thiên Sơn, chỉ có chưởng môn mới biết được bí mật này, vậy thì sao Thiên Nguyên Tông lại biết về sự tồn tại của nó?
Chỉ có vài loại khả năng.
Một là trong số các chưởng môn có nội gian, tiết lộ việc này cho Thiên Nguyên Tông.
Trong số?
Cũng chỉ có hai đời là sư phụ của anh và anh.
Tuy sư phụ của anh chỉ là tu sĩ Đạo Thần cảnh nhưng nhân phẩm cần có vẫn phải có, hẳn là không thể nào.
Nếu chuyện này không có khả năng, vậy thì chắc là chính miệng Thiên Tôn đạo nhân nói cho Thiên Hư biết.
Chẳng lẽ tổ sư gia còn có quan hệ với Thiên Hư lão cẩu này à?
Không thể nào.
Khi đó, Thiên Nguyên Tông cũng là một môn phái lớn, hẳn là có quan hệ cạnh tranh với phái Thiên Sơn.
Tổ sư gia mang theo nhiệm vụ sao có thể nói cho Thiên Hư chuyện về Tiên Đan được.
Nếu chuyện này cũng không phải, vậy Phương Lãng thật sự không nghĩ ra được còn có nguyên nhân gì.
Nếu anh thật sự muốn biết, vậy thì chỉ sợ anh phải đích thân tới Tiên Nguyên Sơn một chuyến, bước lên Thiên Nguyên Tông, tìm Thiên Hư lão câu hỏi.
Nhưng… Anh dám chắc?
Đừng nói, anh dám đấy.
Đã mười ngày sau trận chiến ngày hôm đó, Thẩm Lương gian trá đã chạy thoát.
Môn phái khác có thể không biết thực lực của mình.
Nhưng chắc chắn Thiên Nguyên Tông đã rất rõ ràng.
Lúc này, nếu anh tới thẳng Thiên Nguyên Tông, ai dám ra tay.
Dù sao trong mắt bọn họ, một cường giả Kiếp Thần cảnh đại viên mãn chỉ có chưởng môn Thiên Hư đang dần dần già đi mới có thể chống cự.
Hơn nữa nếu anh muốn biết ẩn tình trong đó cũng cần phải mạo hiểm một lần, nếu không có thể cả đời này cũng không biết chuyện xảy ra năm đó.
Vậy nên Phương Lãng quyết định, ngày mai sẽ tới Thiên Nguyên Tông gặp Thiên Hư lão cẩu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook