"Em lại lạc đường nữa à Lê Lê?"

Người cảnh sát đang nói chuyện chỉ mới ngoài hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ bất lực.

Anh ấy đang ngồi xổm kiên nhẫn nói chuyện với cô bé trước mặt.

Lục Lê chớp chớp đôi mắt hạnh nhân trong suốt: "Anh Mộc Tử, em quên đường về nhà rồi."

Trong tay cô còn cầm một con búp bê thỏ mũm mĩm, trông cũng trắng trẻo dễ thương như cô bé.

Hai cảnh sát đi ngang qua liếc nhìn, nói thầm với nhau: “Lần thứ mấy trong tuần này rồi?”

"Hình như là lần thứ ba? Anh xem đứa bé này cũng rất kỳ lạ, ngoại trừ Mộc Tử ra thì không tìm ai cả."

"Mộc Tử nhiệt tình quá, anh cho rằng đều giống chúng ta sao?"

"Được rồi được rồi, chuẩn bị tan làm."

Đồng chí cảnh sát tên Mộc Tử này đã được Lục Lê lựa chọn cẩn thận.

Tên đầy đủ của anh ấy là Triệu Mộc, vừa mới chuyển đến khu vực này, ở nhà còn một em gái có ảnh chụp chung để trên bàn làm việc.

Triệu Mộc nhìn đôi mắt ngây thơ của cô bé, trong lúc nhất thời không biết cô bé thực sự quên hay là cố ý trêu chọc mình.

Nhưng đứa trẻ này có hoàn cảnh đáng thương nên anh ấy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Triệu Mộc thở dài, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi đi ra ngoài: “Có muốn anh ôm em không?”

Lục Lê vui vẻ đáp lại: "Em tự mình đi."

Triệu Mộc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô bé đều cong lên, không khỏi mỉm cười: “Cái cô nhóc này, đường về nhà không nhớ nhưng lại nhớ rõ đường đến đồn cảnh sát."

Lục Lê mím môi cười: “Cửa nơi này lớn như vậy, còn có kẹo hồ lô nữa.”

Chưa kể lối vào đồn cảnh sát của họ rất đông đúc, bán đủ thứ.

Triệu Mộc dẫn Lục Lê đi đến, mua hai que kẹo hồ lô rồi nói: “Một que cho Giang Vọng.”

Triệu Mộc có nghe qua chuyện của nhà Giang Vọng, cũng biết hai đứa nhỏ gặp khó khăn, nên lần nào cũng mua một ít đồ ăn cho Lục Lê mang theo.

Anh ấy dẫn Lục Lê đi về phía con hẻm nhỏ.

Bàn tay nhỏ bé trong bàn tay anh ấy rất mềm mại, vừa non nớt vừa yếu đuối.

Khi đến gần tòa nhà 32 thì dừng lại.

Triệu Mộc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không thấy yên tâm.

Anh ấy ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào mặt Lục Lê, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao ngày nào em cũng đến gặp anh vào giờ này vậy Lê Lê?"

Một hai lần có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nhưng hôm nay cũng vậy, cô bé đến khi anh ấy sắp tan làm.

Nói xong Triệu Mộc cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình động đậy, hình như đang muốn thoát ra.


Lục Lê quay đầu, mím môi ra vẻ muốn nói lại thôi.

Triệu Mộc cười kiên nhẫn nói: "Lê Lê à, anh có em gái lớn hơn em một chút, ở trường học con bé rất ương bướng, bất kể cãi nhau với ai nó đều nói sẽ bảo anh trai nó đến đánh.

Em có chuyện muốn nói với anh Mộc Tử đúng không Lê Lê?"

Lục Lê rũ mắt xuống.

Người cảnh sát này quả thực nhiệt tình và tốt bụng giống như cô nghĩ.

Cô đang kìm nén cảm xúc, chẳng mấy chốc mắt cô đã đỏ hoe: "Anh Mộc Tử, em sợ quá."

Triệu Mộc sờ đầu cô an ủi, nhỏ giọng nói: "Lê Lê đừng sợ, nói cho anh Mộc Tử biết."

Lục Lê nhẹ nhàng nức nở, đứt quãng kể lại chuyện xảy ra vào đêm giao thừa: “...!Ông ta luôn đến, em sợ quá.

Ba mẹ người khác tan làm sẽ về nhà, còn em và anh trai em không có ba mẹ...."

Nghe lời nói của Lục Lê, Triệu Mộc càng nhíu mày sâu hơn.

Cho dù cô nhóc không nói ra thì anh ấy cũng hiểu, những người khác sẽ bàn tán về việc anh ấy luôn đưa Lục Lê về nhà, họ sẽ cho rằng đứa trẻ này có quan hệ tốt với anh ấy.

Theo thời gian dài, mọi người ở đây đều sẽ biết.

Triệu Mộc hỏi: "Lê Lê có nhận ra ông ta không?"

Lục Lê lắc đầu.

Triệu Mộc suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh đưa em lên lầu."

Triệu Mộc dẫn Lục Lê quay người lại, lập tức nhìn thấy Giang Vọng đang đứng ở ngã tư.

Cậu bé thoạt nhìn cao hơn trước một chút, đang lặng lẽ đứng ở nơi đó, dùng đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào Lục Lê.

Triệu Mộc gọi: "Em gái lại đi lạc này Giang Vọng!"

Giang Vọng không trả lời, nhưng khi bọn họ đến gần cậu giơ tay chạm vào khóe mắt Lục Lê: “Sao lại khóc?”

Giọng nói nhẹ nhàng lại có vẻ không vui.

Triệu Mộc buông tay Lục Lê, đưa cô bé cho rồi Giang Vọng, nói: "Giang Vọng, anh đã đưa em gái về nhà ba lần rồi, có phải nên mời anh đến nhà em làm khách không?"

Giang Vọng đưa tay đón lấy Lục Lê, siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Sau đó cậu ngước mắt liếc nhìn Triệu Mộc: "Theo em lên lầu."

Triệu Mộc hơi giật mình.

Thằng nhóc này trưởng thành sớm quá.

Đây là lần đầu tiên Triệu Mộc bước vào tòa nhà 32.

Ba người lên lầu gây ồn ào không nhỏ, đúng lúc gặp một bà cụ đang đi xuống.

Tiếng của bà cụ rất lớn, nhìn thấy người trẻ tuổi thì vui vẻ, câu nào cũng Tiểu Triệu vang khắp hành lang.

Lục Lê nhìn bà cụ tầng dưới đang vui mừng hớn hở, nhỏ giọng nói với Giang Vọng: “Anh Mộc Tử được mọi người yêu quý lắm, ai cũng muốn giới thiệu người yêu cho anh ấy.”


Giang Vọng nhìn cô: "Lục Lê, cậu bao nhiêu tuổi?"

Lục Lê: “...”

Sau khi lên lầu, Triệu Mộc nhìn xem nơi ở của hai đứa trẻ, tiện thể hỏi Giang Vọng vài câu.

Khi họ đang nói chuyện, Lục Lê ở bên cạnh đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ăn kẹo hồ lô.

Miệng cô nhỏ nên phải mất rất nhiều thời gian để ăn hết một viên kẹo hồ lô.

Thỉnh thoảng Giang Vọng phải đưa tay lau miệng cho Lục Lê, cô nhóc còn xấu hổ quay đầu đi lén cắn một miếng để không cho anh trai nhìn thấy.

Triệu Mộc muốn cười nhưng phải nhịn lại.

Anh ấy nghĩ thầm, thằng nhóc này rất thương em gái đấy chứ.

Triệu Mộc hỏi xong rồi đi vào phòng bếp, anh ấy cũng không có ý định để hai đứa nhỏ nấu ăn.

Nhà bếp sạch sẽ và ngăn nắp, trên sàn nhà có nhiều chai sữa rỗng.

Anh ấy thuận miệng nhắc: “Những cái chai này không cần dùng nữa có thể bán đi đấy Giang vọng.”

Giang Vọng ngồi ở một bên giúp nhặt đậu: “Có tác dụng.”

Nhà bếp là nơi tràn ngập hơi thở sinh hoạt, Triệu Mộc vừa nói chuyện vừa làm việc nhà nhưng Giang Vọng lại không nói nhiều nên cũng không có chuyện gì để nói.

Triệu Mộc không để ý: “Sau này nếu có chuyện gì thì đến đồn cảnh sát tìm anh.

Anh tên là Triệu Mộc, lát nữa anh sẽ để lại số điện thoại cho em.

Nhà em có điện thoại không? "

Giang Vọng trả lời: “Không có.”

Triệu Mộc nghĩ cũng đúng, anh ấy tính toán tiền lương của mình rồi hỏi: "Chiều mai bọn em có nhà chứ?"

Giang Vọng ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Có.”

Thấy đã gần xong, Triệu Mộc bảo Giang Vọng ra ngoài chơi: "Buổi chiều ngày mai anh sẽ sắp xếp thời gian ghé qua đây một chuyến.

Em ra chơi với Lê Lê một lúc là được ăn cơm rồi."

Giang Vọng biết phải nghe lời, không nói thêm gì chỉ rửa tay sạch sẽ rồi đi tìm Lục Lê.

Nghĩ đến cô em gái ngây thơ hoạt bát ở nhà, Triệu Mộc không khỏi thở dài.

Hai đứa trẻ này đều trưởng thành sớm, vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn, lại còn thông minh biết phải làm gì để bảo vệ mình nữa.

Nhưng biết làm sao được, tất cả đều là do dòng đời xô đẩy.

Trong phòng khách nhỏ.

Lục Lê đưa kẹo hồ lô cho Giang Vọng, đôi mắt hạnh nhân sáng lấp lánh: "Cậu ăn không Giang Vọng?"

Giang Vọng quay đầu nhìn Lục Lê ăn đến đỏ cả môi: "Tôi không ăn, lát nữa là ăn cơm rồi, cậu chỉ được ăn một miếng cuối cùng thôi."


Cô nhóc này chỉ có một cái bụng nhỏ, còn ăn thêm mấy viên kẹo nữa thì không ăn nổi cơm.

Thực ra cô bé đã ngồi đây gặm rất lâu cũng chỉ ăn được một viên, chỉ nhìn cô ăn thôi cậu cũng cảm thấy mệt.

Giang Vọng hỏi: “Thích à?”

Lục Lê cảm giác được hương vị trong miệng: “Đã lâu không ăn nên hơi thèm chút thôi.”

Không lâu sau, Triệu Mộc gọi bọn họ đi ăn cơm, ăn rồi rửa bát xong anh ấy cũng không ở lại lâu.

Sau khi nói mấy câu thì chuẩn bị rời đi.

Lục Lê tiễn anh ấy đi tới cửa, ngoan ngoãn vẫy tay: "Hẹn gặp lại anh Mộc Tử."

Cửa vừa đóng lại Lục Lê lập tức áp tai vào cửa, cố gắng nghe lén động tĩnh bên ngoài.

Quả nhiên Triệu Mộc đi tới gõ cửa nhà đối diện, cẩn thận hỏi xem đêm giao thừa đã xảy ra chuyện gì.

Nghe hồi lâu, cô dần dần thả lỏng, biết mình đã chọn đúng người.

“Lục Lê.”

“Hả?”

Lục Lê vừa quay đầu lại đã thấy Giang Vọng đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt thẳng thắn khiến tim cô đập loạn xạ.

Cô nhỏ giọng thì thầm: "Sao cậu nhìn tôi hung dữ thế? Tôi có làm gì sai đâu."

Trong thời gian này, cô thực sự sinh ra chút ảo giác rằng Giang Vọng là anh trai mình.

Giang Vọng trông có vẻ trầm tính nhưng thực chất lại rất trẻ con, đặc biệt là khi nghe cậu nói về chuyện này.

Giang Vọng hỏi: “Lúc ở dưới lầu cậu khóc gì thế?”

Lục Lê bị câu hỏi này làm cho ngơ người: "Hả?"

Giang Vọng quay mặt đi: “Thôi bỏ qua, tự mình đi chơi đi.”

Lục Lê: “...!Ừm.”

Buổi chiều ngày hôm sau, Triệu Mộc đến nhà theo lời hôm trước nói, còn dẫn theo một người đàn ông.

Anh ấy thấy Lục Lê mở to mắt tò mò, không khỏi giải thích: “Anh lắp cho nhà em một cái điện thoại, Lê Lê có biết điện thoại là gì không? Lê Lê có thể nói chuyện với anh Mộc Tử bằng điện thoại đấy."

Lục Lê chớp chớp mắt: “Em ở nhà là có thể nói chuyện với anh Mộc Tử được à?”

Triệu Mộc cười: “Ừ, sau này nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, đừng chạy lung tung nữa.”

Cho dù Triệu Mộc đã nói với Lục Lê đã những lời này rồi, mấu chốt vẫn phải dặn dò Giang Vọng, dù sao Lục Lê là em gái.

Triệu Mộc thấp giọng nói với Giang Vọng: “Không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, sau này có khó khăn gì thì cứ nói với anh.

Lê Lê ra ngoài một mình không an toàn, nhớ để mắt tới con bé và mua nhiều đồ ăn ngon cho nó."

Giang Vọng vẫn yên lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

Chờ Triệu Mộc nói xong mới nói: “Sau này em sẽ trả lại tiền cho anh.”

Chuyện có tiền không được khoe khoang kẻ ngốc cũng biết.

Giang Vọng chưa bao giờ nói cho ai biết Giang Liên để lại tiền cho cậu.

Cậu cũng không bao giờ mặc bộ quần áo mới do Lục Lê tặng đi ra ngoài nên sẽ không có ai nghi ngờ gì.

Nhưng cách đây không lâu, người nhà họ Giang đến đây, trên đường mọi người cũng xì xào vài câu.


Triệu Mộc nhìn Giang Vọng: “Thằng nhóc này, đừng lúc nào cũng nghĩ đến tiền như thế, chuyện nhỏ thôi mà.

Em đừng tự tạo áp lực cho mình, trước tiên hãy chăm sóc tốt cho em gái, anh sẽ thường xuyên đến thăm hai đứa.

Lắp xong rồi anh đi thử xem được chưa."

Sau khi Triệu Mộc kiểm tra xong vẫn còn lo lắng, nên dạy từng đứa một cách sử dụng điện thoại: “Số điện thoại ghi ở đây, số ngắn là số của đồn công an, lúc nào cũng có người trả lời.

Số dài là số của anh..."

Triệu Mộc lầm bầm xong cuối cùng cũng đi rồi, trước khi rời đi còn lén xoa đầu Lục Lê.

Lục Lê trốn không thoát chỉ có thể câm nín vuốt bím tóc của mình.

Giang Vọng đã tết bím tóc này cho cô, giờ bị xoa rối mất rồi.

Giang Vọng kiểm tra điện thoại xong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Lê đang vuốt bím tóc với vẻ mặt không vui.

Cậu đưa tay chạm vào phần tóc mái mềm mại của cô: “Tóc dài quá rồi, dẫn cậu đi cắt nhé.”

Ở khu phía tây, bộ dạng quá xinh đẹp không phải là chuyện tốt.

Đôi mắt của Lục Lê trong veo, luôn khiến người khác vừa nhìn đã chú ý đến cô, tóc mái có thể che bớt đi một chút.

Lục Lê tiếc tiền, lắc đầu: "Không muốn cắt, để dài đi."

Giang Vọng nhìn đôi mắt sáng ngời của cô: “Tôi cắt cho cậu nhé.”

Lục Lê theo bản năng che trán của mình lại, nghi hoặc nói: "Cậu biết cắt à?"

Giang Vọng rất bình tĩnh: “Cắt thêm mấy lần nữa là biết.”

Lục Lê: “...”

Trời tối dần, Lục Lê rửa chân rồi đi ngủ, toàn thân cảm thấy ấm áp nhưng trong chăn vẫn hơi lạnh.

Không biết Giang Vọng đang làm gì ở bên ngoài mà mãi chưa vào phòng.

Chờ một lúc, cô không nhịn được bò đến cuối giường, gọi lớn ra bên ngoài: “Giang Vọng!”

Một lúc sau, Giang Vọng mặc đồ ngủ đi tới, mím môi đứng ở cửa nhìn cô: “Cậu gọi gì thế?”

Lục Lê trừng mắt: "Đi ngủ!"

Giang Vọng: "Trở về nằm đi, tôi vào luôn bây giờ."

Giang Vọng nói luôn là luôn.

Lục Lê yên tâm nằm xuống, nghĩ thầm thằng nhóc này dễ nuôi quá, không cần phải lo lắng gì nhiều, còn biết chăm sóc người khác còn tốt hơn cô nữa.

Cô ngáp một cái nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng Giang Vọng nhấc chăn lên.

Lục Lê mơ hồ nói: "Giang Vọng, nhớ khóa cửa lại."

Giang Vọng tắt đèn: “Khóa rồi, cửa sổ cũng đóng rồi, đi ngủ đi.”

Mấy ngày nay cô nhóc cực kỳ nhạy cảm.

Trước khi ra ngoài luôn dán một loại băng dính trong suốt gì đó lên cửa, luôn ngó nghiêng trên đường về nhà.

Buổi tối trước khi đi ngủ dùng ghế chặn cửa vẫn không yên tâm, thậm chí còn đặt mấy bình sữa lên đó.

Sau khi Lục Lê ngủ say, Giang Vọng mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này không ai ngờ rằng chiếc điện thoại lắp đặt ngày hôm nay sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương