“Cô bé ơi, đến ga rồi.”
Chú tài xế nhiệt tình nhắc nhở Lục Lê.
Lục Lê khoác cặp xách ngoảnh đầu lại, ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn chú ạ!”
Sau đó xuống xe chạy ra ngoài.
Lúc nãy Lục Lê mải nghĩ ngợi, suýt chút nữa quên béng xuống xe.
Tài xế nhìn cô bé con nhảy chân sáo chạy về phía xa, lòng buồn bực nghĩ: Mùa đông lạnh giá thế này mà sao lại để bé con mới năm, sáu tuổi ra ngoài một mình vậy? Người nhà có biết không nhỉ?
Nhưng tài xế chưa nghĩ ra câu trả lời thì bóng dáng cô bé đã khuất dạng.
Xe bus lại lăn bánh khởi hành.
…
Sau khi xuống xe, Lục Lê nhìn cơ thể nhỏ bé của mình mà thở dài.
Cô chẳng hiểu sao mình lại bị ném thẳng vào thế giới trong game, còn biến thành một đứa bé như này.
Thậm chí cô còn chẳng nhớ hồi nhỏ mình trông thế nào nữa.
Thở dài xong, Lục Lê ngẩng đầu xem xét xung quanh.
Đường phố xa lạ người đến người đi, tiếng còi xe đạp kiểu cũ kêu reng reng hoà vào sự hối hả của thành phố nghe rõ mồn một.
Tuy giờ đang là mùa đông nhưng thành phố cổ kính vẫn nhộn nhịp vô cùng, chẳng ai quan tâm tới một đứa trẻ như Lục Lê.
Lục Lê nhìn xung quanh, sau đó lén mở giao diện trò chơi ra xem bản đồ.
Khu phía tây… Khu phía tây, rẽ trái nào!
Lúc mặt trời lên cao, tình trạng khu phía đông và khu phía tây trái ngược hoàn toàn.
Khu phía tây như đã thức tỉnh, tiếng bước chân đan xen; khu phía đông như chìm vào giấc ngủ, đèn đuốc im lìm.
Lục Lê tận dụng dáng người nhỏ nhắn, lách mình chen vào chợ thức ăn hơi đông đúc, con đường này gần khu phía tây nhất.
Trong đầu cô giờ chỉ có Giang Vọng, tìm thấy Giang Vọng là cô có thể trở về rồi.
Dù hôm qua Lục Lê có nhắn cho bộ phận hỗ trợ khách hàng trong game nhiều tin nhắn tới đâu thì bên đó chỉ trả lời một câu duy nhất: [Chưa hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện của thẻ game này.]
Với Lục Lê thì chuyện này cực kỳ dễ hiểu…
Hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện tức là phải chinh phục Giang Vọng, sau khi chinh phục thành công, cô sẽ nhận được phần thưởng nhiệm vụ.
Tới giờ cô vẫn nhớ rõ phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ Giang Vọng: Biến điều ước thành sự thật.
Trực giác mách bảo Lục Lê có thể làm vậy để quay về.
Nghĩ vậy, cô chạy càng nhanh hơn, gió lạnh thổi tung mái tóc cô, đôi mắt long lanh nhanh chóng quét qua khung cảnh phía trước, cục bông trên mũ lắc lư, nom hệt như cái đuôi nhỏ.
Sau khi vào khu phía tây, chỗ nào cũng thấy bóng dáng mấy đứa trẻ con đang chơi tuyết bên đường.
Tuyết rơi chẳng ngừng vài ngày liền, mãi tới hôm nay mặt trời mới chịu ló mặt ra.
Lục Lê chẳng có tâm trạng xem mấy thứ đó, chỉ không ngừng nói thầm trong lòng: toà số 32, toà số 32… Đến rồi!
Lục Lê vội vàng phanh lại, suýt chút nữa là chạy quá rồi.
Cửa chống trộm của toà nhà số 32 đã hỏng từ rất lâu nhưng chẳng ai tới sửa.
Lục Lê đi vào cầu thang, leo lên trên, cầu thang tối tăm cũ kĩ trông còn cũ hơn cả nhà cô nữa, trên đường dán đủ loại quảng cáo linh tinh.
Một trong số đó là tờ quảng cáo cho thuê nhà ở tầng bốn, sau tết sẽ cho thuê.
Một suy nghĩ lạ lùng chợt xẹt qua trong đầu Lục Lê.
Nhưng bấy giờ cô không nghĩ nhiều.
Lát sau.
Lục Lê thở hổn hển leo lên tầng bốn, nhìn trái ngó phải, không biết nhà Giang Vọng ở bên nào.
Bối cảnh game không chi tiết tới mức đó, cô chỉ đành đoán mò.
Sau khi do dự giây lát, Lục Lê gõ cửa nhà bên trái.
Sức cô yếu, phải gõ rất mạnh mới có người để ý tới.
Im lìm không phản ứng.
Lục Lê lén dán tai lên cửa, cô còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa bên phải đã mở ra.
Cô vội vàng quay lại nhìn.
Có người phụ nữ trung niên ngó ra, đôi mắt loé lên vẻ tinh ranh đánh giá Lục Lê một lượt, hỏi: “Cháu tìm ai?”
Lục Lê mím môi, ôm chặt cặp sách: “Cô ơi, cháu tìm Giang Vọng ạ.”
Người phụ nữ hất cằm về phía Lục Lê đang đứng: “Giang Vọng sống ở đây đó, mấy ngày rồi chưa ra khỏi nhà.
Mẹ thằng bé mới chết tuần trước, cháu là họ hàng nhà thằng bé hả? Vậy cháu phải…”
Bà ta còn chưa nói xong ba chữ “cẩn thận đấy” thì sắc mặt thoắt cái thay đổi hẳn, bà ta nhìn cánh cửa bỗng bật mở phía bên trái, khẽ nói: “Đen đủi hết biết!”
Nói đoạn đóng cửa cái “rầm”.
Lục Lê ngẩn ra vì những lời người phụ nữ nói.
Mẹ Giang Vọng qua đời rồi? Nhưng đó chẳng phải là tình tiết cốt truyện hồi nhỏ của Giang Vọng ư?
Nhưng sự thắc mắc của Lục Lê chỉ kéo dài vài giây, tới khi cô xoay người nhìn thấy Giang Vọng bấy giờ.
“Cậu là người bên đó?”
Dáng người nhỏ gầy của cậu bé chẳng khác gì trong tình tiết cốt truyện.
Chỉ có ánh mắt là khác, ánh mắt lạnh lùng đầy đề phòng khiến Lục Lê không biết phải làm sao, gương mặt cậu cũng không có cảm xúc gì.
Lục Lê trợn mắt: “...”
Nhân vật cô cần chinh phục lúc này vẫn còn là thằng nhóc con, còn là thằng nhóc vừa mất mẹ nữa chứ!
Tất cả những gì cô chuẩn bị khi tới đây đều vô dụng, cho hỏi, nam thần vị thành niên thì chinh phục kiểu gì?
Lục Lê nhăn mặt, khẽ giải thích: “Không phải, tôi…”
Nhưng Giang Vọng chẳng thèm nghe cô nói, toan đóng sập cửa, nhưng ánh mắt lại bị chiếc áo phao cực quen mắt của cô thu hút.
Lục Lê thấy ánh mắt cậu khựng lại, sau đó lại mở cửa ra, sửa lời: “Vào đi.”
Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đi ngang qua Giang Vọng vào nhà.
Cô đứng ở cửa, lẳng lặng quan sát nơi Giang Vọng sống… Còn nhỏ hơn cả nhà cô, tuy tường nhà bong tróc và đồ đạc cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Mọi đồ đạc đều được sắp xếp một cách gọn gàng.
Lục Lê quay sang nhìn Giang Vọng.
Trời rét căm căm, nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo len tăm, cổ tay áo còn bị tuột chỉ.
Khi Lục Lê nhìn Giang Vọng, Giang Vọng cũng đang quan sát cô.
Cậu chưa từng thấy cô xuất hiện ở khu phía tây, bởi cô nhóc như này chỉ cần gặp một lần sẽ không sao quên được.
Cảm giác cô giống hệt tuyết, cơn tuyết đầu mùa.
“Uống nước không?”
Giang Vọng bình thản nhìn cô, đôi mắt đen láy ảm đạm u ám, giọng nói lạnh lùng chẳng giống có ý mời cô uống nước gì hết.
Lục Lê khẽ lắc đầu: “Không cần đâu.”
Giang Vọng nói: “Ngồi đi.”
Sau khi họ nói chuyện một lát, phòng khách chật hẹp chìm vào im lặng.
Phòng khách chỉ có một chiếc sofa cá nhân, Lục Lê ngồi xuống xong thấy hơi ngại, suy cho cùng do cô bỗng dưng tới tận nhà tìm Giang Vọng.
Cậu nhóc trước mặt hoàn toàn khác với nhận thức của Lục Lê.
Mặc dù cô cũng có hiểu về tính cách Giang Vọng khi cày cốt truyện, nhưng khi Giang Vọng bằng da bằng thịt đứng trước mặt, cô vẫn thấy rất xa lạ.
Cậu quá bình thản, quá quyết đoán.
Lục Lê nghĩ một chốc, hỏi với vẻ thăm dò: “Có ai đang tìm cậu hả?”
Giang Vọng “ừ” một tiếng: “Người phía ba tôi đang tìm tôi.”
Cậu vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lục Lê, như đang đoán xem cô rốt cuộc có quan hệ gì với nhà họ Giang không.
Giang Bắc Tâm?
Lục Lê hơi bất ngờ, lúc cô cày cốt truyện làm nhiệm vụ có biết qua về gia cảnh của Giang Vọng, cũng biết sau này anh sẽ trở thành người nắm quyền nhà họ Giang.
Nhưng họ Giang này là Giang nào? Mẹ Giang Vọng cũng họ Giang, ba cũng họ Giang nốt.
Mấy năm nay, Giang Vọng luôn sống cùng Giang Liên.
Trong game không giới thiệu chi tiết về gia cảnh của Giang Liên, cô ấy chỉ thỉnh thoảng xuất hiện qua lời nói của Giang Vọng và từng mảnh cốt truyện.
Nhưng dù là vậy, Lục Lê cũng có thể nhận ra cuộc sống của họ không dư dả chút nào.
Giang Vọng nhìn chằm chằm đôi mắt màu nâu đậm của Lục Lê, hỏi: “Cậu tên là gì?”
Năm đó, Giang Vọng có một bí mật, ngay cả Giang Liên cũng không biết: cậu có một người bạn không nhìn thấy!
LiLi lúc nào cũng xuất hiện khi cậu bị bắt nạt, hoặc sẽ xuất hiện vào buổi tối, LiLi vừa bảo vệ, vừa bầu bạn bên cậu.
Món quà năm mới mà LiLi chuẩn bị cho cậu là một chiếc áo phao, y hệt như chiếc áo trên người Lục Lê!
Lục Lê chớp mắt: “Lục Lê, tôi tên Lục Lê.
Lê trong hoa lê.”
Tuy giờ nam thần vẫn còn là một cậu nhóc, nhưng Lục Lê cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, so với việc ở cùng phiên bản trưởng thành của Giang Vọng, cô thích ở cùng phiên bản nhóc con hơn.
Lục Lê.
Giang Vọng thầm đọc cái tên này.
Hồi lâu sau, Giang Vọng hấp háy mắt, không nhắc tới LiLi, mà hỏi cô: “Cậu quen tôi hả?”
Lục Lê nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của cậu thiếu niên nhỏ, phút chốc chẳng đáp nên lời, cô không muốn lừa cậu.
Đây cũng là nguyện vọng hồi nhỏ của cô.
Lục Lê mím môi: “Tôi quen cậu, Giang Vọng ạ.”
Bất ngờ là Giang Vọng không hỏi tại sao, mà chỉ nói: “Tìm tôi làm gì?”
“Tôi…”
Cốc cốc cốc.
Giọng Lục Lê và tiếng gõ cửa bất chợt chồng lên nhau.
Sau đó một giọng nam hiền hoà vang lên ngoài cửa: “Giang Vọng, là chú đây.
Chú Giang Nam Uý, một tuần trước chúng ta từng gặp nhau ở đám tang, chú còn nói chuyện với cháu nữa.”
Cánh cửa gỗ chẳng có chút tác dụng cách âm nào, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
Lục Lê lén nhìn trộm Giang Vọng.
Vừa rồi rõ ràng cậu đã nghe thấy người phụ nữ kia nói gì nên mới mở cửa cho cô vào.
Rõ là bây giờ Giang Vọng không có ý mở cửa, Lục Lê định giữ im lặng.
Hai người cùng im lặng, lặng lẽ chờ người ngoài cửa rời đi.
Người đàn ông ngoài cửa cứ như đã lường trước được chuyện này.
Sau khi đợi một lát, lại nói: “Bác ơi, cháu tôi im hơi lặng tiếng trong nhà mấy ngày liền rồi.
Tôi lo cho cháu quá nên mới mời bác tới mở khoá, đây là căn cước công dân của tôi.”
Lục Lê: “...”
Cô vô thức nhìn Giang Vọng.
Gương mặt không chút cảm xúc của Giang Vọng cuối cùng cũng hơi thay đổi.
Cậu nhíu mày, rảo bước về phía cô, kéo cổ tay cô, khẽ nói: “Đi vào phòng với tôi, trốn đi trước đã.”
Căn phòng rất nhỏ, chưa tới một phút là có thể đi hết một lượt.
Nhưng Giang Vọng cứ như biết chắc người như Giang Nam Uý sẽ không tự ý lục lọi đồ đạc của người khác.
Giang Vọng đưa Lục Lê vào phòng ngủ.
Lục Lê còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Giang Vọng bế lên nhét vào tủ quần áo, sau đó cậu cũng nhảy vào trong, đoạn vươn tay đóng cửa tủ, nói thầm: “Đừng lên tiếng.”
Sức Giang Vọng lớn phết đấy chứ, Lục Lê nghĩ tới vấn đề không liên quan lắm.
Ánh sáng bị cửa tủ chặn lại.
Giang Vọng và Lục Lê chen chúc trong chiếc tủ chật hẹp tối tăm.
Giang Vọng như sợ đè vào cô nên cả người cậu đều dán sát vào bên phải.
Nhưng cho dù như vậy thì hai người cũng dính sát lấy nhau.
Lục Lê bối rối nghiêng người về phía trước, nửa người cô dán chặt lấy Giang Vọng, tiếng vải vóc ma sát vang lên sột soạt trong bóng tối.
Giang Vọng nhíu mày, mùi hương nhàn nhạt của con gái tràn ngập trong không gian tối tăm.
Móng tay cô sượt qua mu bàn tay cậu, cậu vô thức nắm chặt tay, giấu tay vào trong áo len.
Tiếng phá khóa càng ngày càng lớn.
Lục Lê không hỏi sáp tới gần, hỏi thầm bên tai Giang Vọng: “Giang Vọng, đồ đạc trong nhà không sao chứ?”
Hơi thở nhẹ nhàng như sợi lông vũ quét qua vành tai Giang Vọng khiến bên tai lạnh tới sắp đông cứng dần nóng lên.
Trong bóng tối, Giang Vọng bịt chặt miệng Lục Lê một cách chính xác: “Suỵt.”
Lục Lê ngẩn ra, tay Giang Vọng lạnh quá, hệt như vừa ôm quả cầu tuyết trong tay vậy, muốn nắm chặt tuyết nhưng lại sợ nó sẽ tan hết.
Cô vô thức nín thở, nghĩ tới chiếc áo phao cô muốn tặng anh vẫn bị vứt trong kho đồ trong game.
Giang Vọng không để ý tới Lục Lê, cậu dán sát tai lên cánh cửa tủ, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bọn họ đã vào nhà, tiếng bước chân cũng chốc gần chốc xa, một nặng một nhẹ.
Tiếng người nói chuyện loáng thoáng vang lên…
“Ba, con đã nói chắc chắn cậu ta không ở đây mà, sao ba cứ nhất quyết tới vậy!”
“Giang Nghiêu, Giang Vọng là em trai con.”
“Ba này, bác hai bỏ trốn thật rồi ạ? Ông nội đích thân tới đi bắt bác về kìa.
Sao bác hai vô sinh mà còn vui thế ạ? Ba ơi, vô sinh là yếu sinh lý ạ?”
“...!Giang Nghiêu, bình thường mẹ con nói mấy chuyện này với con hả?”
“Không hẳn ạ, chuyện khác cũng nói!”
“...”
Giang Vọng nắm chặt tay.
Ba tháng trước, chuyện nhà họ Giang huỷ hôn đã được báo đài đưa tin, công ty lớn tới vậy, ai nấy cũng như đang nghe truyện cười, ngay cả người trong khu cậu ở cũng bàn tán chuyện này mấy ngày liền.
Hoá ra là vì Giang Bắc Tâm không thể có con nữa, cho nên bọn họ mới vội vàng muốn đón Giang Vọng về! Lục Lê lén nhìn Giang Vọng, nghĩ bụng: đúng là chuyện gì cũng xảy ra được!
Vậy nên, Giang Vọng là đứa con trai duy nhất của Giang Bắc Tâm.
Giang Nam Úy đứng trong phòng khách nhìn căn nhà nhỏ gần như chỉ có bốn bức tường, không tự ý vào phòng lục tìm đồ đạc.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, anh ấy viết số điện thoại lên tờ giấy để lại cho Giang Vọng.
Viết xong còn xoa đầu Giang Nghiêu: “Giang Nghiêu, viết phiên âm cho em con đi.”
Giang Nghiêu lẩm bẩm: “Ba không biết viết chắc?”
Giang Nam Uý không để ý tới thằng con, đợi cậu ấy viết xong rồi mới đặt tờ giấy ở nơi rất dễ thấy, sau đó dắt con trai về, còn không quên để lại lời nhắn cho căn phòng không người: “Sau tết lại đưa con tới thăm em nhé.”
Im lặng hồi lâu, tiếng bước chân mới xa dần, tiếng đóng cửa cũng vang lên.
Giang Vọng chậm rãi buông Lục Lê ra, chầm chậm mở cửa tủ quần áo, tiếng chân chạm đất rất khẽ khàng, như đang thử thăm dò xem người ở phía ngoài rốt cuộc đã rời đi hay chưa.
Vị trí bên cạnh Lục Lê trống rỗng, cô không khỏi thở dài: Nhóc con này sống còn khổ hơn cô nghĩ nhiều.
Cô cũng không dám mong Giang Vọng quay về bế cô ra, bèn dùng cả chân lẫn tay bò ra ngoài.
Đợi Lục Lê đi ra, Giang Vọng đã cất mảnh giấy đi.
Hiện giờ Giang Vọng có trưởng thành sớm hơn tuổi đến mấy thì cũng chỉ là một đứa trẻ, Lục Lê có thể nhận ra cậu đang đấu tranh tâm lý chứ không phải đã hoàn toàn thất vọng với Giang Bắc Tâm.
Dáng vẻ Giang Vọng chỉ cúi gằm xuống, chẳng nói chẳng rằng khiến người ta xót xa quá đỗi.
Đặc biệt là khi gương mặt cậu lại trắng trẻo ngoan ngoãn như này nữa chứ!
Lục Lê suy nghĩ một lát, khẽ hỏi: “Giang Vọng, cậu không muốn về nhà hả?”
Lúc này cô mới hối hận, tại sao không tìm hiểu kỹ càng các mốc thời gian trong cốt truyện của Giang Vọng chứ? Thành thử ra giờ cô chẳng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, thậm chí trên giao diện game, độ thiện cảm và tiến độ chinh phục Giang Vọng đều biến thành màu xám trắng luôn rồi, chỉ đành thử mò mẫm tiến về trước thôi.
Phía trước dường như là một cuộc sống và cuộc đời hoàn toàn mới.
Giang Vọng nhướng mắt: “Đây là việc của tôi, lúc trước cậu định nói gì?”
Nói về chủ đề này, Lục Lê lại bắt đầu đau đầu.
Cô suy nghĩ hồi lâu, chợt nhớ tới tờ quảng cáo cho thuê nhà phía dưới tầng, bỗng phụt ra một câu: “Tôi muốn thuê nhà ở.”
Giang Vọng nhìn Lục Lê với vẻ cạn lời, có phải con nhóc này tưởng cậu dễ lừa lắm không hả?
“Bây giờ cậu không muốn về nhà, nhưng vẫn cần chỗ ở mà, tôi sẽ trả tiền thuê nhà.” Lục Lê cố gắng thuyết phục Giang Vọng tin mình: “Vả lại cũng sắp tết rồi, tôi không muốn ở một mình.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Vọng hơi thay đổi, nhíu mày hỏi: “Ba mẹ cậu đâu?”
Lục Lê ngẩn ra khi nghe thấy câu hỏi này, ba mẹ?
Ba chết rồi, mẹ đã giết chết ba.
Cô nhớ tới ngày chia li và gương mặt bình thản của Tống Minh Nguyệt, dáng vẻ ấy cực kỳ xa lạ với cô, cũng vạch rõ ranh giới với người mẹ trong ký ức mười bảy năm qua của cô.
Tống Minh Nguyệt trước kia đã chết rồi, có lẽ điều ấy cũng có nghĩa là mẹ cô cũng đã chẳng còn nữa.
Lục Lê nghe giọng mình nói: “Bọn họ đều qua đời cả rồi, tôi không có chỗ nào để đi cả.”
Cô chăm chú nhìn Giang Vọng, biết cậu sẽ không từ chối mình vào lúc này.
Bởi giờ phút ấy, họ đều là những kẻ chẳng có nhà về.
Giang Vọng cuộn chặt ngón tay thành nắm đấm.
Cậu mấp máy môi, cuối cùng vẫn không từ chối: “...!Được.”
Lục Lê chớp mắt, bỗng mím môi nở nụ cười.
Giang Vọng quay mặt đi, không nhìn lúm đồng điếu bên má Lục Lê nữa.
Cậu ấy cười lên trông giống đứa ngốc quá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook