Đáp xong Lưu Xuân cấp tốc chạy vào phòng thay đồ cho nhân viên. Vì quán ăn khá nổi tiếng nên chủ quán cũng chú trọng đến cách ăn mặc của nhân viên phục vụ hay giao hàng trong quán. Lưu Xuân đi vào rồi bắt đầu cởi áo, từng cúc áo sở mi mở ra lộ bộ ngực quyến rũ của cậu.

Thay đồ xong Lưu Xuân từ từ bước ra, khiến mọi cô gái đều nhìn cậu không rời. Lưu Xuân bây giờ so với lúc nãy thì có vẻ ngầu hơn. Cậu mặc một chiếc áo thun màu đỏ ở giữa có trang trí bánh pizza và tên của quán nhìn thì đơn giản nhưng đã hút không biết bao nhiêu là ánh mắt của mọi người. Lưu Xuân đội chiếc nón màu đỏ hình mỏ vịt, đi đôi giày màu đen sọc trắng khá bắt mắt. Cậu đến chỗ cô gái ngồi ở góc tường chưa gọi món, Lưu Xuân đưa menu ra cho cô gái nở nụ cười hỏi:

“ Quý khách muốn dùng gì?”

Cô gái không chần chừ mà nhanh cầm trên tay chiếc menu Lưu Xuân đưa cho cô, bắt chéo chân bắt đầu gọi món:

“ À cho tôi một bánh pizza chay bỏ thêm phô mai, nước uống thì cho tôi một ly cam vắt.”

Đưa menu cho Lưu Xuân, Lưu Xuân thì đang ghi ghi chép chép lại tất cả các món mà cô gái đã gọi. Cô gái thấy Lưu Xuân đứng mãi mà chưa đi liền hỏi cậu với giọng điệu khó chịu:

“ Sao còn chưa đi? Cậu định cho tôi chờ đến chết luôn à?”

Lưu Xuân giật mình cầm quyển sổ nhanh chân đi. Nghe cô gái đó chửi Lưu Xuân như thế có nhiều bạn sinh viên nữ còn chửi thầm cô ta:

“ Cô ta nghĩ mình là ai mà có thể chửi anh ấy như vậy chứ?”

“ Đúng rồi đó!”

“ Mới nãy cô ta chửi anh ấy như vậy tớ còn định tới tát cho cô ta và tát ấy chứ.”

“...”

------

Đến gần trưa Khả Vi đến công ty của Tạ Hải để có ý rủ anh đi ăn. Đi trên hành lang ai cũng nhìn Khả Vi bằng ánh ganh tỵ vì chỉ có cô ta là người duy nhất đi được thang máy dành cho tông giám đốc. Một số nhân viên nữ còn chửi thầm, Khả Vi thấy thế liền quát một tiếng vào mặt bọn họ:

“ Nhìn cái gì mà nhìn? Sao không lo đi làm việc đi?”

Rồi lắc lắc cái mông mình bước vào thang máy. Từ nhỏ Khả Vi con nhà có địa thế ba của cô lại là chủ một công ty khá nổi tiếng nên Khả Vi lúc nào cũng được chiều chuộng, ăn sung mặc sướng mặc dù chẳng động vào công việc gì. Đã như vậy tính cách còn rất bướng bỉnh hay coi người khác không ra gì.

Đến gần phòng làm việc của Tạ Hải, Khả Vi lấy chiếc gương nhỏ ra trang điểm lại một chút rồi xua tay đuổi hai người vệ sĩ đi. Hai người vệ sĩ biết chủ ý của cô lập tức rời khỏi đó. Trang điểm xong Khả Vi mở cánh cửa phòng ra, thấy Tạ Hải đang đỡ tay lên trán vẻ như đang ngủ vì là việc quá sức. Khả Vi đi rón rét tới chỗ của Tạ Hải, cô cúi xuống thấy Tạ Hải đang ngủ không hề nhúc nhích dù chỉ một cái. Định hôn để đánh thức đột nhiên Tạ Hải tỉnh dậy nhìn thấy Khải Vi anh không có gì là bất ngờ mấy, quay lại nhìn cô rồi hỏi:

“ Em đến đây khi nào vậy?”

Khải Vi cười cười đi đến bên bàn làm việc sắp xếp lại một số văn kiện Tạ Hải chưa xử lý xong, nhẹ nhàng đặt chúng xuống đáp:

“ Em cũng vừa mới đến thôi.”

Tạ Hải đứng dậy rời khỏi chiếc ghế trên mặt lộ vẻ hơi khó chịu khi nhìn thấy Khả Vi. Tạ Hải không thích ai làm phiền mình khi đang nghỉ ngơi, nhưng may đây là Khả Vi chứ không bất kể là ai Tạ Hải cũng đều mắng thẳng vào mặt người đó.

Thấy cà vạt trên áo Tạ Hải hơi bị lệch Khả Vi định chỉnh lại nó:

“ Em thấy cà vạt của anh hơi bị lệch rồi nè. Để em chỉnh lại cho!”

“ Tùy em.”

Khả Vi thì vui vẻ vừa đứng vừa chỉnh chu lại chiếc cà vạt,Tạ Hải thì vẫn man bộ mặt thờ ơ đó mà nhin cô. Nói thật từ lúc Khả Vi và Tạ Hải quen nhau chưa từng lúc nào mà Khả Vi nhìn thấy Tạ Hai cười cả. Tuy là có vài lần cô tính chọc cho Tạ Hải cười nhưng không bao giờ Tạ Hải nhếch môi dù chỉ một cái.

Chỉnh xong cà vạt Tạ Hải quay sang hỏi Khả Vi:

“ Hôm nay em muốn ăn gì?”

Khả Vi đứng suy nghĩ một lát rồi chắc chắc đáp lại Tạ Hải:

“ Hay chúng ta đi ăn đồ Nhât Bản đi! Mấy hôm trước em được mẹ anh giới thiệu một nhà hàng Nhật khá nổi tiền nên em muốn đi ăn thử.”

Tạ Hải mặt không khá lên một chút nào trầm giọng nói:

“ Được thôi, đợi tôi sắp xếp xong công việc ở đây một chút rôi sẽ dẫn ăn em đi ăn.”

Tạ Hải sắp xếp lại các văn kiện, dọn dẹp sơ bàn làm việc rồi ôm Khả Vi đi ra ngoài. Khả Vi vòng qua tay Tạ Hải cố ý nhích lại gần anh. Tạ Hải thấy vậy vẫn không có động tĩnh gì cứ mặc kệ mà đi về phía trước.

Ra cổng chính Tạ Hải thấy Lưu Xuân đi ngang qua công ty của mình, vừa đi vừa hát nhìn vẻ lá đang có chuyện gì rất vui. Đây là lần thứ hai Tạ Hải thấy Lưu Xuân, lần trước thấy cậu cũng đi ngang qua công ty nhưng trên tay thì đang bế một đứa nhóc tầm ba tuổi.

Lưu Xuân đang đi thì thấy một tên mặt áo khoác màu đen mặt che kín động phải một bà lão đang xách bao đồ rất nặng làm đồ rớt hết ra bên ngoài. Tên thanh niên đã không xin lỗi rồi mà còn đi thẳng một mạch mặt kệ bà lão ra sao.

Còn bà lão thì đang lủi thủi cuối xuống nhặt từng món đồ bỏ vào bao lại, không hề trách mắng hay nói một câu nào khiến Lưu Xuân cảm thấy thương ba lão vô cùng. Cậu tới gần nhặt món đồ bị văng ra xa rồi đến đỡ bà lão dậy lo lắng hỏi:

“ Bà không sao chứ?”

Bà lão vô cùng cảm kích Lưu Xuân tại vì trước đây chưa từng có ai đối tốt với bà như thế, kể cả con bà cũng chưa từng như vậy. Thấy Lưu Xuân hỏi trong vẻ mặt lo lắng bà lão xua tay cảm ơn cậu:

“ Cảm ơn con. Bà không sao đâu, bây giờ xã hội này là thế đấy. Bà có nói hay mắng thế nào đi chăng nữa họ cũng chẳng thèm nghe.”

Thấy bà lão nói những lời vậy Lưu Xuân nghĩ thoáng qua chút rồi cũng dẹp vấn đề này qua một bên. Đến vui vẻ lấy cái túi bà lão đang xách về phía mình:

“ Để con xách cho, đường đường là một nam nhi sao có thể để cho bà xách cái túi nặng vậy chứ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương