Chương 28.1: Hồi quy giả (3)

Học sinh lớp S được quyền ở ký túc xá một mình. 

Tuy nhiên, không phải ai cũng vậy. 

Fuleim là như vậy. 

Cô ở chung ký túc xá với bốn người vì cô muốn dành thời gian cho các bạn đồng trang lứa. 

Cô thích đi chơi với mọi người và thân thiện với tất cả mọi người từ lớp F đến lớp A nên luôn có học sinh từ các lớp khác chạy qua ký túc xá của cô ấy. 

Bảy đứa trẻ rúc vào nhau, ăn tráng miệng, uống cà phê và trò chuyện vui vẻ trong không gian chật hẹp 60m2 đó. 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“Fuleim, cậu ổn chứ?”

Trong lúc đó, có người đến gần khi Fuleim đang run rẩy, vùi đầu vào gối. 

Đó là Jecky. 

“... Ừ.”

“Cậu sao thế? Có chuyện gì cậu có thể nói với bọn tớ.”

“Đúng thế.”

“Cậu đang lo lắng chuyện gì à?” 

“Chỉ là đau bụng kinh thôi, đừng quá lo lắng.” 

“Thật à?”

Sau đó, các cô gái khác nhanh chóng ngừng chú ý đến Fuleim và lại bắt đầu nói chuyện với nhau. 

‘Làm thế nào mình có thể nói bất cứ điều gì được chứ? Mình không được nói với ai cả, mình phải chịu đựng một mình’. 

‘Baek Yu-Seol...cậu ta nói rằng cậu ta đã quên mất mục đích của mình…’

Không nghi ngờ gì nữa. 

Một tác dụng phụ của hồi quy là đánh mất những ký ức và mục đích quý giá nhất của một người. 

Cậu ta thực sự đang tiến về phía trước với ý thức về sứ mệnh, đồng thời bỏ lại mọi thứ trong quá trình này. 

Ngoài ra, cậu ta còn nói rằng bản thân muốn sống. 

Những lời đó thật đau lòng, giống như đóng một chiếc đinh xuyên qua trái tim Fuleim. 

‘Cậu ấy muốn sống.’

Nếu người khác nói điều đó, có lẽ cô sẽ bác bỏ, nhưng Baek Yu-Seol thì khác. 

Nếu đúng là cậu ta trở lại với sức mạnh của Nguyệt Ngân…thì cậu ta sẽ biến mất ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, và sự tồn tại của cậu ta sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi thế giới này. 

Không để lại bất kỳ hồ sơ, ký ức hay thậm chí là dấu vết nào. 

Có lẽ cô sẽ không nhớ cuộc trò chuyện ngày hôm nay của cả hai. 

Mọi thứ. 

Hoặc ít nhất là cô nghĩ vậy. 

Nếu cậu ta là một hồi quy giả, cậu ta phải có một mục tiêu có thể khiến cậu ta không sợ hãi ngay cả khi có nguy cơ bị xóa sổ. 

Nhưng không. 

Với ý thức sứ mệnh, cậu ta quay trở lại để cứu thế giới, nhưng...cậu ta vẫn muốn sống. 

Cậu ta biết rằng cuối cùng mình sẽ chết, và cậu ta sợ hãi, nhưng vẫn tiếp tục đi theo con đường đó. 

Không phải cậu ta đã nói ‘chúng ta hãy nói cho nhau một nửa sự thật sao?’ 

Cô quá dễ dàng đưa ra một lời hứa mà không bao giờ được thất hứa. 

Từ giờ trở đi, cậu ta… Cô sẽ không bao giờ tìm hiểu bất kỳ bí mật nào của cậu ta nữa. Và... nếu cậu ta có cùng mục đích với cô, cô sẽ cố gắng hỗ trợ cậu ta nhiều nhất có thể. T-Dick! 

Ma thuật báo động vang lên trên ổ khóa của ký túc xá. 

[Haewon-ryang: Gọi cho Fuleim]

Một trong những học sinh khác đứng đó kinh ngạc khi cô kiểm tra các chữ cái được khắc tự động. 

“Pooh, Fuleim? Cái đó... Haewon-ryang đến thăm cậu à?”

“...... Nhấn nút vắng đi.” 

“Nhưng.......”

“Haewon-ryang ở đây…”

Tuy nhiên, Fuleim kéo chăn che hết đầu, lười biếng nhìn cô nàng một lúc, Jecky nhìn vẻ mặt của mọi người. 

“Vậy thì, có thể, nếu tớ... ra ngoài, liệu có ổn không nhỉ?’

Tim cô đập nhanh hơn. 

Cô ta biết điều đó là vô nghĩa, nhưng cô ta không thể chịu đựng được ý nghĩ không nhìn thấy mặt anh. 

Cô ta phải chật vật lắm mới liếc nhìn Fuleim, nhưng dường như cô ta không còn đủ sức để bước ra ngoài. 

Nếu vậy thì làm sao cô có thể chuyển sự chú ý của mình sang người khác được chứ? 

“Tớ ra ngoài một lát nhé.” 

Jecky lẻn ra khỏi ký túc xá mà những người khác không hề hay biết và đi xuống tầng một. 

Ở phía xa, Haewon-ryang ngơ ngác nhìn bầu trời đêm.

Cô ta nhìn thấy anh dưới ánh trăng mờ ảo. 

Ngay cả đôi mắt thờ ơ và lạnh lùng đó cũng đẹp với cô. 

“Này....”

“.......”

Khi Jecky ngượng ngùng gọi, Haewon-ryang quay lại. 

‘Hãy nghĩ tích cực lên. Fuleim không có ở đây, mình chỉ đến nói cho cậu ấy biết thôi. Trong lúc đó, sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể trò chuyện dù chỉ một lời thôi…’

Tuy nhiên, thực tế lại khắc nghiệt hơn cô ta nghĩ nhiều. 

“Cậu là ai?”

“Ừmmm?”

Jecky lắp bắp xấu hổ. 

Cho đến nay, nếu không nói là thường xuyên, cô ta vẫn đi cùng Fuleim và xuất hiện trước mặt anh vài lần. 

Ngay cả khi anh không thể nhớ được cô, ít nhất anh cũng phải nhìn vào bảng tên của cô vài lần chứ. 

“Tôi, tôi là bạn của Fuleim…” 

“… Cô ấy đâu rồi?” 

Ngay cả lúc này, Haewon-ryang, chỉ để mắt đến Fuleim, vẫn rất hối hận, nhưng anh đã cố gắng lấy những suy nghĩ ra khỏi đầu. 

“Bây giờ cô ấy đang ngủ vì thấy hơi mệt nên không đến gặp cậu được…” 

Nghe lời của cô ta, Haewon-ryang ngây người nhìn lên không trung.

‘Có phải cậu ấy còn đang buồn chỉ vì tỏ tình với một kẻ rác rưởi và sau đó bị bỏ rơi…’ 

Một cảm giác thất bại sâu sắc xuyên qua trái tim anh. 

‘Cậu thích cái quái gì ở một người đàn ông kém cỏi như thế chứ?’

Hắn ta chỉ là một học sinh kém cỏi, không thể đánh bại cả Maeyu Seong chỉ học phép thuật như sở thích và là một tên ngốc thậm chí không thể bày tỏ cảm xúc của mình với một người phụ nữ.

Ngay cả khi hắn ta đùa giỡn, Mayu Seong sẽ lên tới thiên đường ngay lập tức bằng tài năng của mình, còn Baek Yu-Seol chỉ có thể lay động trái tim của Fuleim bằng cái lưỡi lém lỉnh của mình. 

Trong lúc đó, tất cả những gì anh có thể làm là... 

Ghen tị và đố kỵ. 

Dù cố gắng thế nào, anh ta cũng không đủ tự tin để tài năng như Mayu Seong và Baek Yu-Seol. 

Khoảnh khắc đó. 

Đầu Haewon-ryang tràn ngập sự hỗn loạn. 

Anh ta cảm nhận được nỗi đau xuyên thấu tâm hồn mình. 

‘Lòng ghen tị? Mặc cảm? Tại sao mình lại cảm thấy như vậy chứ…’

Thật kỳ lạ. 

‘Nếu là mình, mình sẽ không bao giờ nghĩ đến điều đó.’

‘Tại sao những suy nghĩ tiêu cực, bẩn thỉu và xấu xí đó cứ chạy qua đầu mình chứ?’ 

‘Mình choáng váng vì nó. Nó không nên làm mình choáng ngợp.’

*

‘Chắc là do dạo gần đây căng thẳng quá.’

*

Haewon-ryang nghĩ vậy và nói với Jecky. 

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ quay lại sau. Chăm sóc cô ấy thay tôi.” 

“Được....”

Sau khi nói với giọng lo lắng, Haewon-ryang biến mất về hướng ký túc xá nam.

 Jecky đang nhìn chằm chằm vào anh, nghiến răng và nắm chặt tay đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. 

‘Phiền phức thật’

Cô ta đang thấy tồi tệ. 

“Khó chịu, thật khó chịu.” 

Luôn như vậy. 

‘Tại sao? Tại sao? Chỉ có Fuleim thôi à? Tại sao chứ?’

Mọi lúc, mọi nơi, với bất cứ ai. 

Mọi người chỉ nhìn Fuleim. 

Người luôn nhận được sự chú ý chính là cô ấy, và người nhận được tình cảm cũng chính là Fuleim. 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Cô có vẻ ngoài xinh đẹp khiến mọi người có cảm giác như hạ phàm, tính cách thân thiện thu hút mọi người và tài năng đặc biệt trong việc xử lý phép thuật của các chủng tộc khác nhau. 

Cô ấy có mọi thứ. 

Ngay cả mối tình đầu của Jecky cũng có tình cảm với cô ấy. 

Jecky cứ thế ngơ ngác nhìn lên bầu trời đêm.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương