Tôi Đã Trở Thành Thiên Tài Tốc Biến Tại Học Viện Phép Thuật
-
Chapter 22: Bài tập nhóm (1)
Chương 22: Bài tập nhóm (1)
Đối với học sinh trung học của Học viện Stella, hoàn thành vài giờ phục vụ tình nguyện là bắt buộc.
Có một số cách điển hình để lấp đầy thời gian tình nguyện này, chẳng hạn như giúp việc hàng ngày tại bưu điện ma thuật hay dọn dẹp đường phố, nhưng nhiều học sinh không thích chúng.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Đó có lẽ là vì việc tham gia một ‘câu lạc bộ’ như một hoạt động tình nguyện sẽ thoải mái và hữu ích hơn nhiều cho sự nghiệp của họ.
Đối với giới quý tộc, mục đích chính của các câu lạc bộ là ‘các cuộc tụ họp xã hội’, còn đối với những thường dân, ‘giờ phục vụ này’ trở thành mục đích chính.
‘Câu lạc bộ Skalben’, nơi tập hợp các quý tộc của Đế chế Skalben, có thể được coi là một nơi tập trung các cuộc tụ họp xã hội.
Câu lạc bộ này, một trong những câu lạc bộ ưu tú nhất của Stella, do học sinh có thứ hạng cao nhất bất kể tuổi tác đứng đầu, vì vậy không có gì lạ khi quyền lãnh đạo câu lạc bộ được giao cho Hoàng tử Jeremy Skalben, mặc dù cậu chỉ mới là sinh viên năm nhất.
Verazane Eisel, cô gái năm hai từng giữ chức chủ tịch câu lạc bộ, lịch sự chờ đợi và cúi chào Thái tử Jeremy.
Phía sau cô là năm mươi học sinh cũng ở vị trí tương tự.
Một chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế sofa đắt tiền trị giá hàng chục triệu giữa không gian khoảng 100 pyeong, khiến người ta thắc mắc liệu đây có phải chỉ là phòng câu lạc bộ dành cho sinh viên hay không.
Jeremy Skalben.
Gã ngơ ngác nhìn chiếc đèn chùm ngũ sắc treo trên trần nhà.
Chỉ cần nhìn vào nụ cười ở góc nghiêng của Jeremy cũng khiến trái tim cô ta ấm áp và bình yên.
“Nó trông rẻ tiền quá.”
Nhưng những lời thốt ra từ miệng gã ta không khiến trái tim cô ta ấm áp nổi.
“Tôi xin lỗi hội trưởng. Chúng tôi sẽ sớm đối sang một chiếc đèn khác đẹp hơn.”
“Nên như thế, cảm ơn cô.”
Nụ cười của Jeremy khiến má các cô gái đỏ bừng, nhưng Verazane đang đổ mồ hôi đầm đìa.
‘…Không tốt.’
Verazane quỳ xuống trước mặt Jeremy, nhìn chằm chằm vào cậu bé đang run rẩy trước hoàng tử.
Cậu bé đó, Morso Dorden, là người thừa kế của gia tộc Dorden nổi tiếng, nhưng ở nơi này cậu ta chẳng là ai cả.
Nếu phải so sánh cậu với bất cứ thứ gì thì đó sẽ là hạt bụi trong xó.
“Ngẩng đầu lên. Ta không hiểu. Tại sao cậu lại sợ hãi như vậy hả?”
Morso từ từ ngẩng đầu lên đáp lại lời nói của Thái tử.
Jeremy vẫn giữ thái độ vui vẻ.
“Được, được ạ…”
“Ừ. Ta muốn nghe lời biện minh của cậu, vậy cậu có thể giải thích cho ta nghe được không?”
Đáp lại, Verazane vội vã bước ra ngoài.
“Thực ra thì đó là…”
“Verazane?”
"…Vâng?"
“Tôi không nhớ là có yêu cầu cô giải thích. Sao cô lại cố giải thích với tôi làm gì?”
“Tôi xin lỗi, xin lỗi!” Cô mím môi và lùi lại.
Sau đó cô ấy nói một lời cầu nguyện với chính mình.
‘Cầu trời tên Morso ngu ngốc đó nói những điều vô nghĩa!’
Cho dù hắn ta có cảm nhận được cảm xúc bên trong của Verazane hay không thì những gì phát ra từ miệng Morso đều là những thứ vô nghĩa.
Câu chuyện rất ngắn gọn. Đó còn chẳng phải là một câu chuyện.
Tuy nhiên, nó cũng đủ để làm lạnh cả hội trường.
Thực tế là hắn ta không có phong độ tốt.
Nếu làm lại lần nữa, hắn ta có thể đã giành chiến thắng.
Hắn ta bị phân tâm.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, vạn lần xin lỗi.”
Jeremy, đang ôm cằm mỉm cười, nói.
“Vậy, tóm lại, cậu đã bị đánh bại trong một trận đấu tập bởi một nửa pháp sư thậm chí còn không thể sử dụng các kỹ năng phòng thủ ư? Và tệ hơn nữa, cậu ta là một học sinh sử dụng vũ khí thô tục gọi là ‘kiếm’.”
“Đó không phải là một trận đấu. Đó là một bài đấu luyện…”
Rất tiếc.
Khoảnh khắc Morso đưa ra lời biện minh, Verazane nhắm chặt mắt lại.
Rắc!!
Ngay sau đó, một âm thanh giống như thứ gì đó vỡ vụn vang lên ở giữa phòng câu lạc bộ.
‘Ư...?’
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Morso có cảm giác thế giới đã biến mất.
Hắn ta không thể hiểu được tình hình hiện tại trong một thời gian khá lâu.
Sau đó, bằng cách nào đó, hắn ta xác nhận được rằng tất cả học sinh khác, ngoại trừ hắn, đều bị đính trên tường.
‘Mình té à? Nhưng mà lúc nào?’
Khi anh đảo mắt, Jeremy, người ở gần anh, đè đầu anh xuống sàn.
“Tại sao?” Jeremy hỏi.
Morso không thể hiểu được ý nghĩa của những từ đó.
Drrrrrrrrr!!
Âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn khiến tai hắn nhột nhột.
Thực sự là tai đã ngứa ngáy. Không, nó đau.
Thật khủng khiếp.
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Muộn màng, Morso nhận ra má mình đang bị bức tường xé toạc.
“Tại sao?”
Tuwoong!!
Jeremy túm tóc Morso và đập hắn ta vào một chiếc tủ sắt.
“Tại sao?”
Một lần. Hai lần. Ba, năm, mười lần, máu từ đầu chảy ra nhưng Morso không thể bất tỉnh.
“Tại sao ngươi lại thua?” Anh muốn trả lời.
Hắn sai rồi, hắn xin lỗi, nhưng hắn không thể.
Jeremy mở cửa tủ, đập đầu hắn vào đó rồi đóng sầm cửa lại.
“Tại sao ngươi lại làm vậy? Tại sao ngươi dám làm ta xấu hổ khi sử dụng cái tên Skalben? Ngươi thù ghét ta hay sao hả?”
Bang! Bang! Bang!
Máu bắn tung tóe và mắt hắn sưng tấy, nhưng hắn không chết vì hắn ta là một ma pháp sư.
“Ta đã rất tốt với ngươi. Ngươi là tên lính trung thành của ta. Phải chứ?”
“Vâng…Vâng…”
“Hả? Cái gì?”
Khi Morso cố gắng mở miệng, Jeremy đưa tai lại gần.
“Xin lỗi... Xin lỗi…”
“Đúng thế. Tiếp tục nói đi.”
“M… mẹ ơi, cứu mạng con… cứu…”
“KHÔNG. Không phải vậy.”
Jeremy nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
“Ngươi là tên lính trung thành của ta. Nếu đã là một tên lính trung thành thực sự, ngươi có nên sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình trước khi mạo hiểm phạm tội làm nhục chủ nhân của mình mới đúng chứ? Đó là cách ta đã học được. Vậy tại sao ngươi lại không hả?”
Sau đó, gã dừng lại.
Jeremy dừng hành động thô bạo đó lại.
Rồi gã bất ngờ quỳ xuống ôm lấy Morso.
“Thật đáng thương. Ta đã quá khắc nghiệt. Đó là lỗi của ta.”
“À…vâng…”
“Ta xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu. Điều đó lẽ ra không nên xảy ra. Ta xin lỗi. Ta thực sự xin lỗi.”
Nước mắt, nước mũi và máu của Morso thấm đẫm quần áo hắn nhưng Jeremy thậm chí không quan tâm mà vỗ nhẹ vào lưng hắn.
“Cậu không phải là một người lính trung thành. Cậu là ‘bạn của ta'. Lẽ ra ta không nên làm điều đó…”
Nghe những lời đó, Morso mở mắt ra giữa cơn đau khủng khiếp.
Bạn.
Đó là một từ không bao giờ nên thốt ra từ miệng Hoàng tử Jeremy.
Sự thật đó tất cả những người có mặt đều biết nên hắn ta không còn cách nào khác ngoài cúi đầu xuống với vẻ mặt phức tạp.
Không phải là một người lính trung thành, mà là một người bạn.
Điều đó có nghĩa là gia tộc Dorden đã bị trục xuất khỏi chính trị Skalben vĩnh viễn.
‘Chỉ vậy thôi sao?’
Câu hỏi có thể phát sinh.
Nhưng một câu hỏi như vậy là vô nghĩa.
Hoàng gia Skalben thường bắt gia đình đầu bếp làm nô lệ rồi trục xuất họ vì thực đơn bữa sáng không ngon.
“À, à, à… à…!”
“Chắc là đau lắm. Còn… Verazane thì sao? Chị thậttốt bụng, hãy chăm sóc tốt cho bạn của ta. Nếu có chuyện gì xảy ra, trái tim ta sẽ rất đau”.
" …Vâng. Để tôi ạ.”
“Cảm ơn.”
Jeremy cẩn thận đặt Morso xuống sàn.
Một số người kinh ngạc khi thấy hoàng tử chạm vào Morso một cách tinh tế như thể gã đang cầm trên tay một viên ngọc quý, nhưng họ không thể hiện điều đó ra ngoài.
Verazane đỡ Morso và giúp hắn ta đứng thẳng lên.
Nếu được sử dụng phép thuật của một pháp sư trị liệu, hắn ta sẽ hồi phục nhanh chóng, nhưng…
‘...gia tộc Dorden tiêu rồi.’
Điều đó khiến cô bối rối.
Verazane liếc nhìn Hoàng tử Jeremy.
Bây giờ cậu ấy đang nghĩ gì nhỉ? Tức giận chống lại Morso? Không, có lẽ cậu ấy đã quên mất điều đó rồi. Đúng hơn là cậu ta chắc đang nghĩ đến một thường dân đặc biệt nổi bật tên là Baek Yu-seol.
Verazane cảm thấy tiếc cho anh chàng đó.
Mặc dù đã nghe tin đồn về tài năng của người thường dân này, nhưng có thể nói rằng cuộc đời của ma pháp sư thu hút sự quan tâm của Jeremy này đã kết thúc.
* * *
Sau màn trình diễn kỹ năng phòng thủ của Baek Yu-seol, hai tin đồn đã lan truyền khắp trường.
Tất nhiên, đầu tiên là tin đồn về chức danh ‘hiệp sĩ' của Baek Yu-seol.
“Cậu ấy đang theo đuổi loại hiệp sĩ nào trong một trường học phép thuật à? Không phải cậu ta chỉ là một người tìm kiếm sự chú ý sao?”
“Dù sao thì cậu ấy cũng thực sự đặc biệt.”
Và thứ hai là tin đồn về thuộc tính ‘thánh’ của Fuleim.
“Cậu nghe gì chưa? Cô ấy có thể sử dụng thuộc tính thánh mà chỉ có các pháp sư của Giáo hội Thánh của Thánh quốc, được các thiên thần chọn, mới có thể sử dụng đó.”
“Có phải cô ấy nói rằng cô ấy sinh ra đã có nó chứ không phải có được nó không?”
“Vậy ý cậu là, cô ấy là thiên thần?”
“Tớ không biết nữa, chắc là không đâu, cô ấy đâu có cánh.”
Fuleim được sinh ra với những thuộc tính mà người bình thường không thể sử dụng và thu hút rất nhiều sự chú ý trong học viện ma thuật.
Khi nhận được sự chú ý, cô ấy không thích cũng không ghét nó.
Nhưng tin đồn về Baek Yu-seol lúc này mới là thứ khiến cô bận tâm.
‘Hừ, cậu ta là cái quái gì vậy?’
Việc đó khiến cô thực sự bồn chồn.
Tuy nhiên, không có cách nào để tìm ra danh tính của anh.
‘Dù sao thì mình chắc chắn anh ấy là người biết bản gốc.’
Nếu vậy thì mục đích của anh ta là gì?
“Nào, tập trung nào!” Fuleim ngẩng đầu lên.
Giáo sư giả kim Maizen Tyren vừa vỗ tay để thu hút sự chú ý của học sinh.
“Giả kim thuật là một ngành khoa học được phát triển sau khi kết hợp nhiều nguyên tố khác nhau để tạo ra vàng. Tất nhiên, việc sản xuất vàng tổng hợp thực sự phức tạp nên hiện tại chúng ta chưa thử được.”
Fuleim chỉ đăng ký những môn học mà hầu hết các nhân vật chính đều theo học.
Vì thuật giả kim là môn chỉ có Eisel theo học nên cô không mấy hứng thú với nó.
Tuy nhiên, giáo sư Maizen Tyren đã được định sẵn số phận sau này sẽ trở thành ‘hắc quỷ’.
Vì vậy, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tham gia lớp Giả kim thuật để ngăn hoặc chặn anh.
“Những phát minh vĩ đại của thuật giả kim là ‘Aishranium’, thứ nhẹ nhất và cứng nhất trên thế giới, và ‘Kính Dược Tiên’, chất có thể chữa lành mọi vết thương. Từ hôm nay, các em phải chế tạo một lọ thuốc trong lớp thực hành. Bằng cách đó, trong tương lai, các em sẽ có thể tạo ra thứ gì đó giống như Kính Dược Tiên, phải không nào?”
Thực hành giả kim thuật nổi tiếng vì sự phức tạp của nó.
Nó yêu cầu phép đo chính xác không thể sai dù chỉ 1 cm khối, độ chính xác về thời gian cũng cần độ chuẩn tuyệt đối, không cho phép sai sót dù chỉ một giây và kiểm soát nhiệt độ không thể sai lệch dù chỉ một độ.
Sẽ không khó đến thế trong năm đầu tiên, nhưng vì những thí nghiệm gian khổ như vậy, thuật giả kim không được ưa chuộng đã trở nên khét tiếng.
“Chà, hôm nay, hãy dành thời gian để làm ‘Thuốc giảm mệt mỏi Tyren’ mà tôi đã phát triển. Đầu tiên, thêm một thìa mật ong thần tiên Airel vào bột lá trà xanh…”
Việc thực hành đã được chờ đợi từ lâu.
Thành thật mà nói, điều đó không quá khó khăn với Fuleim.
Bởi vì nếu chỉ làm theo những gì được chỉ bảo, cô sẽ ổn trong lớp học giả kim.
‘Ư... cái này thật khó chịu.’
Fuleim cau mày và tháo kính bảo hộ ra.
Pug poo poo poo poo poo poo.
Cô rất khéo léo và tập trung nên đã nhanh chóng chế tạo thành công ‘Thuốc giảm mệt mỏi’ theo hướng dẫn của Maizen Tyren.
“Ồ, thật tuyệt. Làm tốt.”
“Cảm ơn ạ.”
Trước lời khen ngợi của Maizen, Fuleim cố nở một nụ cười trên môi.
Alterisha, một trợ lý đi theo sau lưng Maizen, tò mò đưa mặt lại gần lọ thuốc của Fuleim.
Khi cô ta đang cố lén nhìn lọ thuốc, Maizen đã hét vào mặt cô.
“Alterisha! Việc cô đang làm thật nguy hiểm! Cô vẫn có thể gọi mình là nhà giả kim sao?”
“Tôi xin lỗi, xin lỗi!”
Những học sinh khác giật mình, trợn tròn mắt.
Một học sinh đang tập trung vô tình làm đổ lọ thuốc và hơi nước bốc lên từ bàn.
‘Thầy mới là nhân tố nguy hiểm đó thầy ạ.’
Vì không thể nói to nên Fuleim nuốt nó và nhìn xung quanh.
‘Nhân tiện, còn Baek Yu-seol thì sao nhỉ?’
Baek Yoo-seol là một chàng trai đặc biệt.
Nhân vật chính duy nhất trong lớp này là Eisel, vì vậy Fuleim đã theo dõi chặt chẽ xem cô ta có cố gắng tiếp cận cô với ý định không trong sạch hay không, nhưng thực tế không phải vậy.
“Ugh-huh.”
Như thể anh đã quên mất sự hiện diện của Eisel, anh hoàn toàn say mê với thuật giả kim…Thành thật mà nói, Fuleim nghĩ rằng anh là một kẻ biến thái khi thấy anh thích thú với nó đến mức nào.
“Heh heh heh.”
‘Ôi chao, cậu ta chắc chắn là một kẻ điên…’
Mỗi lần anh thêm một dược liệu vào và khuấy, anh sẽ cười nham hiểm, và mỗi lần anh làm điều đó, nỗi sợ hãi của cô lại nổi lên.
‘Nhìn cậu ta có khác gì biến thái không chứ...?’
Fuleim rời mắt khỏi anh và nhìn Eisel.
Cô ta vẫn ổn và tất cả đều trông bình thường.
Sau đó, một câu hỏi đột nhiên nảy sinh.
‘……Bình thường?’
Loại thuốc mà Eisel tạo ra là ‘Thuốc giảm mệt mỏi của Tyren’, tương tự như của Fuleim.
‘Không phải vậy…’
Eisel, trong tác phẩm gốc, đã vô tình lấy được ‘Bản viết tay Kỹ thuật Ma thuật của Maela’ tại một tiệm sách cũ.
Ở đó, điều kỳ lạ là công thức giả kim được viết chi tiết, và tình cờ, Eisel, người làm theo ghi chú, đã tạo ra một loại chống mệt mỏi vượt trội hơn ‘Thuốc giảm mệt mỏi Tyren’ của Giáo sư Maizen Tyren.
Tuy nhiên, phản ứng của giáo sư không tốt lắm.
Maizen Tyren ghen tị với khả năng của Eisel và nhớ rằng gia tộc cô ta đã bị phá hủy, đã hành hạ cô ta, hạ điểm và tổn thương cô ta trong suốt năm học.
Do đó mà Eisel phải chịu rất nhiều cơn đau đầu.
May mắn thay, cô ta có một mục tiêu năm chăm sóc, nếu không cô ta sẽ không thể sống sót.
‘Tại sao? Tại sao cô ta lại làm loại thuốc bình thường chứ…?’
Tất nhiên, đó là điều may mắn.
Vì Eisel không còn phải bị bắt nạt nữa.
Nhưng phải có lý do cho sự thay đổi đó.
Đột nhiên.
Khi một ý nghĩ nào đó lướt qua đầu cô, Fuleim kiểm tra thuốc thử nghiệm của Baek Yu-seol và không khỏi ngạc nhiên.
‘Cái gì……?’
Chất giảm mệt mỏi cao cấp mà theo nguyên tác, Eisel lẽ ra phải phát triển lại nằm trong phòng thí nghiệm của ông.
…Và sau đó, tình huống chính xác mà cô đã đọc trong cuốn tiểu thuyết được hé lộ. “Baek Yu-seol, có vẻ như khi trò vào Lớp S, trò rất kiêu ngạo thì phải. Ai nói trò có thể thay đổi vật liệu trò muốn thử nghiệm?”
“Sao thưa giáo sư? Tốt hơn nên làm theo cách này.”
“Nó có liên quan gì đến kết quả tốt chứ? Điều gì sẽ xảy ra nếu có sự cố xảy ra do trò sử dụng sai vật liệu? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có một vụ nổ và các học sinh khác bị ảnh hưởng hả!!”
“Không có chất nổ ở đây. Thưa Giáo sư, Ngài có biết cách chế tạo chất nổ bằng lá trà xanh không? Điều đó thật tuyệt vời.”
“Trò còn dám trả lời cộc lốc như vậy! Thật quá đáng, Baek Yu-seol! Đó là lý do vì sao chỉ là thường dân, chậc chậc…”
Như Fuleim nhớ, dòng cuối cùng ban đầu là, ‘Đó là lý do tại sao gia tộc này tuyệt diệt…’
Trong tiểu thuyết, trái tim của Eisel bắt đầu đập mạnh sau khi nghe những lời lẽ thô lỗ đó…
Vì chúng, vết thương lòng của Eisel bị kích thích, ảnh hưởng đến cô ta trong một thời gian dài.
Toàn bộ sự việc đó, trong chốc lát, đã hoàn toàn biến mất khỏi lịch sử.
‘Không thể nào…’
Baek Yu-seol đã biết trước điều này, và để bảo vệ tổn thương của Eisel...
Có phải cậu ta đã cố tình để bị Giáo sư Maizen Tyren bắt được không?
‘Vô lý. Làm vậy thì cuộc sống sinh viên trong tương lai của cậu ấy sẽ vô cùng khó khăn.’
Cô không thể tưởng tượng được sẽ đau đớn và khó khăn đến mức nào.
Giáo sư Maizen Tyren có rất nhiều mối quan hệ ở Stella nên chắc chắn điều đó cũng sẽ ảnh hưởng đến các đối tượng khác.
Chắc chắn cậu ta biết nhưng không quan tâm.
‘...Tên đó là cái quái gì vậy?’
Fuleim cúi đầu với vẻ mặt thất vọng.
Đột nhiên, trong quá trình luyện tập trong ngục tối, Baek Yu-seol chợt nhớ đến, cô hỏi anh về danh tính của anh và anh nói đùa, ‘Tôi muốn giúp cô’.
Nghĩ rằng điều đó có thể là sự thật, Fuleim đứng đó, choáng váng.
Trong khi đó, ‘Ồ, em quên mất ạ.’
Baek Yu-seol đang thở dài trong lòng.
“Tại sao? Trả lời tôi!”
“Ồ, em đang làm đây.”
“Cách nói chuyện của trò là thế nào vậy? Tôi sẽ gọi cho bố mẹ trò ngay bây giờ!”
“Em không có bố mẹ.”
Thuật giả kim thú vị đến mức Baek Yu-seol quá mải mê và hoàn toàn quên mất diễn biến rắc rối này.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Trong khi thừa nhận sự ngu ngốc của mình, lời cằn nhằn đó lọt vào tai này và ra tai kia, anh tiếp tục đọc những tờ giấy viết tay trên bàn.
“Trò, trò… nếu cứ giữ thái độ đó…”
‘Ồ, chúng ta sẽ làm cho Cola Kimchi vào ngày mai nhé?’
Trên thực tế, dù Maizen có làm gì thì cũng không liên quan gì đến Baek Yu-seol.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook