Tôi Đã Trở Thành Quái Vật Ngoài Không Gian
-
Chapter 11
Chương 11
[Dịch giả: Khôi]
[Hiệu đính: Haphuong]
“Hắn đi vào một cái container sao?”
Tên Tổ trưởng lưỡng lự vài phút trước cái container. Sau khi xác nhận rằng không có ai ở xung quanh, hắn ta bắt đầu nhập mật khẩu. Khi cửa mở, hắn ta bước nhanh vào, như thể không muốn ai nhìn thấy mình.
Tuy có người quản lý container nhưng việc Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư biết mật khẩu không có điều gì bất thường do hắn ta có một địa vị khá cao trong con tàu này.
‘Nhưng tại sao lại phải giấu diếm khi đi vào chỗ này nhỉ?’
Sẽ tự nhiên hơn nếu bước vào một cách tự tin hơn là quá thận trọng. Hắn ta đã không bước ra khỏi container trong hơn 30 phút.
Khi tôi theo dõi chuyển động của các cảnh vệ bằng các Siêu Giác Quan, tôi nhận thấy hắn ta liên tục đi loanh quanh trong container. Sau một giờ làm những hành động tưởng chừng như vô nghĩa, hắn ta cuối cùng cũng đã rời khỏi container hàng hóa.
Tôi quyết định đi vào cái container rỗng đó. Bụi và mùi kim loại trộn lẫn trong không khí. Sàn nhà kiểu lưới thô dưới chân tôi thay thế những tấm hợp kim nhẵn mà tôi đã bước đi trước đó.
Có lẽ do kích thước cơ thể tôi tăng lên nên mỗi bước tôi đi đều phát ra âm thanh khá gây chú ý. Có vẻ như việc săn gián sẽ không thể thực hiện được nữa.
‘Chà, bây giờ mình có thể phải nghĩ đến việc ăn thịt người hoặc gia súc rồi.’
Kích thước tăng lên của tôi mang lại sức mạnh lớn hơn, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc tăng mức tiêu thụ năng lượng.
Tôi bắt đầu lần theo dấu vết còn sót lại của tên Tổ trưởng – mồ hôi của hắn ta, chất lạ dính vào chân hắn ta và những dấu vết họ để lại đóng vai trò là kim chỉ nam cho tôi. Nơi mà hắn ta đã ở lâu nhất là phía trước một chiếc container.
‘Mình sẽ cần chứng minh thư và nhận dạng dấu vân tay cho việc này.’
Các container dường như được kết nối với những thành viên có mức độ bảo mật cao hơn so với các container khác khi chỉ yêu cầu thẻ ID của người trông coi.
‘Siêu Giác Quan của mình thậm chí cũng không phát hiện được.’
Các bức tường có vẻ dày đáng kể và ngay cả với Siêu Giác Quan, tôi cũng không thể xác định được bên trong có gì. Một điều rõ ràng rằng là: Tên Tổ trưởng đang che giấu điều gì đó quan trọng. Sự tò mò của tôi lớn dần theo từng khoảnh khắc.
‘Mình có nên chọn Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư làm mục tiêu tiếp theo không?’
Ban đầu, tôi đã định nhắm vào Tổ trưởng tổ Y tế. Tuy nhiên, xét đến tình hình hiện tại, điều đó có vẻ không hề dễ dàng. Họ chắc chắn sẽ cực kỳ thận trọng, biết nhiều về cái chết đáng ngờ của cấp dưới hơn bất kỳ ai khác. Trong trường hợp đó, việc tập trung vào một mục tiêu dễ dàng hơn có thể sẽ dễ dàng hơn.
“Người quản lý container hàng hóa và Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư dường như đang có những hành động kỳ lạ.”
Nếu như vậy thì cho dù Tổ trưởng có biến mất cũng không ai nghi ngờ gì. Chính điều đó đã khiến tôi chọn hắn ta làm mục tiêu tiếp theo.
***
“Tổ trưởng, ngừng uống rượu được rồi.”
“Chỉ một ly nữa thôi, một ly nữa thôi.”
“Sao hôm nay anh hành động khác thế?”
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Gần đây, Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư dường như không còn sống cuộc sống thường ngày nữa. Ngoài nhiệm vụ quản lý vật tư, hắn còn có một nghề tay trái đó là: thu mua các sinh vật bị cấm từ chợ đen và bán chúng cho người đặt.
Trước khi lên tàu, hắn ta đã mua được một thứ từ chợ đen - một quả trứng kỳ lạ chưa được đăng ký trong cơ sở dữ liệu của Siêu Tập Đoàn. Hắn ta đã từng đối mặt với đủ loại động vật quý hiếm nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một quả trứng như thế này. Theo thương gia của Giáo phái đã bán nó, nó là một quả trứng thu được từ một tàn tích cổ xưa bị lãng quên.
“Những sinh vật cổ xưa, đúng là chủng loài chết tiệt…”
Bất kể nguồn gốc của nó là gì, hắn ta cũng ngửi thấy mùi tiền từ quả trứng này. Sau khi mua quả trứng, hắn ta liên hệ với đối tác thương mại của mình và đối tác này cũng tỏ ra quan tâm ngay lập tức. Họ đồng ý thực hiện giao dịch trên một hành tinh nơi tàu nghiên cứu sẽ cập bến giữa chừng. Hắn ta bí mật chất quả trứng lên tàu.
Cho đến lúc đó, hắn ta vẫn tin rằng mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp.
Cho đến khi xảy ra vụ cháy nhà xác. Khi nghe thấy lời nói của một sĩ quan nào đó như thể đi ngang qua, hắn ta không khỏi thắc mắc. Những lời nói ám chỉ tất cả những việc xảy ra là do một sinh vật đến từ ngoài Trái Đất.
Hắn ta lập tức đi tới container chở hàng để kiểm tra. Cửa container hơi hé mở, bên trong, một trong những quả trứng lẽ ra đang ngủ yên lại trống rỗng.
‘Chết tiệt, lẽ ra mình nên kiểm tra nó sớm hơn!’
Sau khi lên tàu, hắn ta chỉ kiểm tra trứng một lần để xem chúng có ổn không. Giá như ngày hôm đó hắn ta đóng cửa container đàng hoàng thì dù trứng có nở cũng không có chuyện gì xảy ra.
Không, đáng lẽ, hôm đó hắn ta không uống rượu thì hắn đã không mắc phải sai lầm như vậy.
“…Rượu là kẻ thù. Rượu."
“Tổ trưởng, đến giờ chúng ta phải đi rồi ạ.”
Vì một sai lầm của hắn ta mà đã có ba người bị thiệt mạng. Hơn nữa, trong số những người đã chết có một Quý Tộc Thủ Đô.
Dù con quái vật đã thức tỉnh từ trong trứng và giết người có lẽ vẫn còn lang thang trên tàu nhưng Tổ trưởng không thể đi đâu để phàn nàn và tố cáo. Trước sự trả thù của Quý Tộc Thủ Đô, hắn ta rất sợ rằng cơ trưởng có thể mất đi sự tỉnh táo và cố gắng giết hắn ta vì sai lầm của hắn. Đó là lý do vì sao Tổ trưởng đêm nào cũng vùi đầu vào rượu để nhấn chìm nỗi sợ hãi của mình.
"Haizzz."
Các thành viên trong nhóm của anh lắc đầu và rời khỏi quán bar. Người phục vụ bên cạnh liếm môi.
“Xin lỗi anh, nhưng đã đến giờ chúng tôi đóng cửa rồi.”
“Chỉ một ly nữa thôi. Chỉ một ly nữa thôi rồi tôi sẽ đi.”
Với mỗi ngụm rượu tổng hợp, nỗi đau khổ của hắn ta dường như được xoa dịu. Dù cho rằng rượu là kẻ thù của mình nhưng cơ thể hắn ta vẫn tiếp nhận nó như thường.
Cuối cùng, Tổ trưởng một lần nữa rời quán bar trong tình trạng say khướt.
“Chết tiệt… Điều gì đang làm mình khó chịu thế này…?”
Tên Tổ trưởng lẩm bẩm một lời nguyền xen lẫn sự run rẩy. Hành lang nơi hắn ta đứng một mình chìm trong im lặng. Ngoại trừ những rung động yếu ớt do lò phản ứng nguyên tử đóng vai trò là trái tim của con tàu tạo ra, hầu như không có âm thanh nào khác.
Đó là vì màn đêm đã đến trên con tàu.
Trong không gian, khái niệm ngày và đêm không tồn tại, nhưng các con tàu của con người đã tạo ra màn đêm một cách nhân tạo vào những thời điểm nhất định để phi hành đoàn nghỉ ngơi.
Con tàu nghiên cứu do thuyền trưởng Samuel chỉ huy cũng không ngoại lệ nên một màn đêm nhân tạo đã ập xuống con tàu.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Vượt qua sự im lặng, Tổ trưởng bước đi. Đó là hành lang hắn ta vẫn thường đi, nhưng hôm nay nó lại có cảm giác xa lạ lạ lùng. Có phải là do rượu không? Trong một không gian quen thuộc, hắn ta cảm thấy một cảm giác ớn lạnh lạ thường.
Bên ngoài ánh đèn hành lang rực rỡ, một mối nguy hiểm khủng khiếp dường như đang rình rập, dồn ép hắn ta với một linh cảm chẳng lành.
“Haizz, chết tiệt…”
Tổ trưởng phủ nhận linh cảm của chính mình. Và với một lời nguyền rủa nghẹn ngào, hắn ta đi về phía khu nhà của mình.
Trong hành lang được làm bằng những tấm vật liệu tổ hợp cường độ cao không có một kẽ hở nào, tiếng giày của hắn ta vang lên.
“Hửm?”
Tai hắn ta nghe thấy một âm thanh xa lạ. Lúc đầu, hắn ta tưởng đó là tiếng bước chân của chính mình, nhưng thực ra lại khác.
Nó quá mờ nhạt đối với một con người. Nó giống như một âm thanh trầm thấp, nhẹ nhàng, như thể một con dã thú đang nhón chân để che giấu bước chân của mình.
Một cảm giác kỳ quái bao trùm lấy Tổ trưởng, và hắn ta dừng bước. Khi hắn ta làm vậy, tiếng bước chân theo sau hắn ta đột ngột dừng lại.
Hành lang lại bao trùm trong sự im lặng.
Tổ trưởng toàn thân run rẩy. Một cái gì đó không xác định đang theo sau hắn ta.
"Ai đó?!"
Hắn ta hét lên, nhưng không có câu trả lời.
Cảm giác như có ai đó vừa dội một gáo nước lạnh lên người hắn. Hắn ta lập tức tỉnh táo và tăng tốc độ.
Giày của hắn ta tạo ra một âm thanh chói tai khi chúng chạm vào sàn kim loại cứng.
Từng bước một, tiếng bước chân quái dị theo sau hắn ta dường như ngày càng nhanh hơn.
Thịch! thịch! thịch! thịch!
"Cái quái gì đây?!"
Hắn ta không biết liệu đó có phải là một trò đùa của một thành viên trong nhóm của mình hay không. Ngay cả khi đó không phải là thành viên trong nhóm, vẫn có thể có cách để đối đầu trực diện với kẻ đang chơi trò đùa kinh tởm này. Nhưng hắn ta đã không làm thế.
Từ một góc tâm trí đang bị rượu che phủ của hắn, một cảm giác kinh sợ tột độ đang tràn vào tâm trí hắn ta.
‘Mình không thể đối đầu với nó.’ Hắn ta thầm nghĩ
Sau khi rẽ vào góc hành lang, Tổ trưởng liếc nhìn lại một lúc.
Tổ trưởng nhìn thấy rõ ràng.
Một cái bóng có cái đuôi dài giống như một con rắn lướt qua ngay lập tức.
“Cái thứ chết tiệt này!”
Chính là “nó”.
Một sinh vật ngoài hành tinh giết người. Kẻ giết người không gian đã nuốt chửng Tổ trưởng tổ Nghiên cứu và nhân viên bảo vệ, giờ đây đã nhắm vào hắn ta.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Động tác của Tổ trưởng trở nên điên cuồng. Do có cồn trong cơ thể, chân hắn ta cảm thấy uể oải. Ngoại hình của hắn ta giống như một con nai bị bắn bởi một mũi tên, đang chạy trốn.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
Khuôn mặt hắn ta đầy mồ hôi, nước mắt và chất nhầy. Quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lâu.
Một âm thanh nhẹ nhàng, vang lên.
Tiếng bước chân của “nó” phía sau hắn ta càng ngày càng trở nên rõ ràng. Âm thanh yếu ớt ngày xưa đã trở nên lớn đến mức hòa lẫn với hơi thở của chính hắn.
Sự hiện diện đang đến gần của “nó” từ phía sau trở nên rõ ràng hơn. Một tiếng gầm gừ không phải của con người liếm vào sống lưng hắn ta.
Mặc dù trong trạng thái say xỉn, cảm giác ớn lạnh vẫn không thể nhầm lẫn được, như thể nó đã khắc sâu vào não của hắn.
Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư muốn hét lên nhưng không thể.
Khoảnh khắc hắn ta tạo ra một tiếng động nhỏ nhất, “nó” dường như đã sẵn sàng lao tới.
Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng, hắn vội vàng nhập mã truy cập. Hắn ta chưa bao giờ gõ bàn phím nhanh như vậy kể từ khi lên tàu.
"Chết tiệt! Mở ra!"
Cuối cùng, cánh cửa mở ra và hắn ta lao vào phòng. Khi hắn ta đóng cửa lại, cánh cửa rung lên như thể bị vật gì đó đập vào. Cú va chạm khiến Tổ trưởng ngã xuống sàn.
Cơ thể hắn ta như đông cứng lại.
Phía sau cánh cửa không có một âm thanh nào, như thể cú sốc trước đó chỉ là lời nói dối.
Tổ trưởng có thể cảm nhận được điều đó.
“Nó” vẫn còn ở bên ngoài.
‘Đ-điện thoại! Mình cần gọi điện thoại cho…!’
Phải nỗ lực rất nhiều, hắn ta mới lấy lại được bình tĩnh và nghĩ đến chiếc điện thoại khẩn cấp được lắp trong phòng ngủ. Do quá căng thẳng, đôi chân của hắn ta không phản ứng như bình thường, khiến hắn ta phải bò như một kẻ què.
Sau đó chuyện gì đến cũng đã xảy ra.
Một âm thanh lẽ ra không bao giờ lọt vào tai hắn ta.
Tiếng kêu bíp.
Đầu hắn ta quay về phía cửa như một con rối trên dây.
“Nó” đang nhập mã truy cập.
Bíp, bíp, bíp, bíp, bíp.
Một tiếng cảnh báo vui vẻ vang lên không đúng chỗ khi ổ khóa được mở ra và cánh cửa từ từ mở ra.
——————
***
Cuộc đi săn thật dễ dàng.
Chà, liệu nó có thể được gọi là một cuộc đi săn không? Hắn ta chỉ đơn thuần dồn một người quá say để có thể suy nghĩ chín chắn mà thôi.
'Thói quen của hắn ta rất đơn giản, quá dễ dàng để săn hắn.'
Sau khi quan sát hắn ta được hai ngày, cuộc sống hàng ngày của Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư giống hệt nhau đến từng chi tiết. Hắn ta dành cả ngày rảnh rỗi trong phòng quản lý vật tư và thức suốt đêm uống rượu tại quán bar trên tàu.
Với một cấp trên thảm hại như thế này, các thành viên trong nhóm không quan tâm đến việc hắn ta đang ở đâu hay đang làm gì.
Tôi tự hỏi liệu Đại úy Samuel có biết cấp dưới của mình đang biển thủ tiền lương của mình hay không.
Ông ta nên biết ơn tôi. Vì tôi đang giảm số người lãng phí tiền lương giùm ông ta.
‘Có vẻ như mình đang đi đúng hướng.’
Ban đầu, tôi định đợi khoảng ba hoặc bốn ngày, nhưng không cần thiết như vậy. Tôi quyết định tấn công hắn ta trong lúc hắn ta vẫn còn say.
Hôm nay, cũng như bao ngày khác, hắn ta đã lãng phí thời gian ở quán bar. Tôi đã xác nhận rằng không có camera giám sát từ quán bar đến phòng Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư.
Tất cả những gì còn lại là tận hưởng cuộc đi săn nhàn nhã.
Tôi cố tình không phục kích hắn ta. Chỉ thỉnh thoảng xuất hiện thoáng qua cũng đủ khiến hắn ta đi theo sự dẫn dắt của tôi. Thật nhàm chán khi chứng kiến cảnh hắn ta lết đi chạy trốn một cách chậm chạp vì rượu, nhưng ngoài điều đó ra, mọi thứ đều khiến tôi thỏa mãn.
Sau khi chạy trốn trong tuyệt vọng, hắn ta trốn vào phòng. Một cánh cửa hợp kim siêu bền làm từ titan mà ngay cả vũ khí laser cũng không thể xuyên qua đã ngăn cách hắn ta và tôi.
Chắc hẳn hắn ta đang cảm thấy an toàn vì nghĩ rằng cánh cửa làm bằng titan sẽ bảo vệ mình.
Điều đó không sai. Nhưng tôi có thể biết mật khẩu dựa vào việc quan sát dấu vân tay mà hắn ta để lại.
Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư chưa bao giờ muốn rơi vào tình trạng như thế này, nhưng giờ đây hắn đang như một món ăn đang được bày trên đĩa chờ thực khách đến thưởng thức.
Cánh cửa mở ra rất dễ dàng, bên trong là một khuôn mặt sợ hãi.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Một thường dân không có vũ khí không có cơ hội chống lại một quái vật không gian.
‘Mình sẽ tận hưởng điều này.’
Thịt Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư thật sự rất tầm thường, nó không gây ra sự kích thích cho vị giác của tôi. Thịt hắn ta chứa rất nhiều chất béo, nhưng mùi rượu nồng nặc khiến tôi khó có thể nếm được thứ gì khác.
Tất nhiên, tôi không phải là người kén ăn nên tôi ăn mọi thứ trừ ngón tay cái mà tôi cần để nhận dạng dấu vân tay khi mở cửa chiếc container bí ẩn kia.
‘Chứng minh thư của hắn ta ở đâu nhỉ, ở đâu?’
Tôi tự hỏi, nhìn quanh căn phòng. Một chiếc giường thép không gỉ với một tấm nệm có vẻ thoải mái nằm sát tường. Gần đó có tủ và bàn làm việc.
'Ồ?'
Một tấm áp phích nữ bị rách một phần trang trí trên tường. Nó có thể rất gợi cảm, nhưng trạng thái hiện tại của tôi không hề để lại bất kỳ cảm xúc nào.
Tôi mất hứng thú với tấm áp phích và tiến lại gần bàn làm việc. Một đống chai lọ rỗng và những chồng tài liệu chất đầy trên chiếc bàn cũ kỹ.
‘Mình nên dọn dẹp trước khi ra ngoài.’
Trong lúc đang phân loại tài liệu, một chiếc chứng minh thư bị rơi ra ngoài.
Tôi đã có mọi thứ tôi cần. Một tay cầm chứng minh thư, tay kia giữ chặt ngón tay cái của hắn ta. Tôi rời khỏi phòng.
‘Mình có nên đi thẳng tới đó không?’
Bây giờ tôi đã có mọi thứ mình cần, tôi bắt đầu đi đến chiếc container.
Tôi đến gần chiếc container trong khoang chứa hàng và giơ chứng minh thư của hắn ta lên bảng nhận dạng. Đèn đỏ trên thiết bị đầu cuối phía trên bảng nhận dạng chuyển sang màu xanh lục và xuất hiện thông báo hướng dẫn tôi tiếp tục. Tôi ấn mạnh vào bảng nhận dạng bằng ngón tay cái của Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư và cánh cửa mở ra với một tiếng cạch.
‘Không biết bên trong có thứ gì ngon không.’
Khi tôi bước vào container, một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể tôi. Bên trong có một số ống đông lạnh chứa nhiều loại sinh vật.
‘Hóa ra tên khốn này là một kẻ buôn lậu.’
Theo lẽ thường, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra bên trong con tàu, hắn ta có thể đã báo cáo chúng với ai đó. Nhưng hắn ta cứ lẩm bẩm một mình và không hề chia sẻ bất kì một điều gì với ai, thật không ngờ hắn ta lại ẩn giấu một chuyện như vậy.
Tôi nhìn quanh các ống đông lạnh, và trong số đó, tôi thấy thứ gì đó mà tôi nhận ra.
‘Trứng của Amorph à?’
Có hai quả trứng Amorph trong ống đông lạnh. Một cái được gói chặt và đầy đặn, trong khi cái kia trống rỗng.
Một quả trứng trống rỗng.
Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư đang tìm kiếm thứ gì đó với vẻ mặt bối rối.
‘Có phải mình đã thoát ra từ quả trứng này không nhỉ?’
Chuyện này thật kỳ lạ. Trong game, xuất phát điểm của Amorph không phải là một con tàu thép như thế này mà là một đống đổ nát không xác định được.
‘Hắn ta đang cố buôn lậu mình.’
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Đánh giá từ những gì được đặt trong buồng đông lạnh, có vẻ như Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư đã có ý định bán trứng của Amorph ở đâu đó. Ở đâu đó trên đường đi, có điều gì đó đã xảy ra và một trong những quả trứng nở ra và thoát ra khỏi thùng chứa.
Có lẽ không lâu sau khi trốn thoát, chủ nhân trước đây của cơ thể tôi đã chết.
‘Và đó là lúc ý thức của mình chiếm ưu thế.’
Tôi có thể dễ dàng đoán được tại sao người chủ cũ của thân thể này lại chết. Vì nó mới sinh ra nên chắc nó thiếu chất dinh dưỡng.
‘Có vẻ như thật đúng đắn khi mình ăn mấy con gián.’
Dù tôi có thích Amorph đến đâu đi nữa thì cũng không dễ để nhìn thấy một con gián và ăn nó ngay lập tức bằng sự nhạy cảm của con người. Có lẽ, nó được thực hiện theo bản năng của giống loài, bản năng tồn tại.
‘…’
Nhìn thấy dấu vết mà người chủ trước của cơ thể này để lại khiến tôi cảm thấy khó xử. Mặc dù không phải cố ý nhưng nhờ sự đấu tranh sinh tồn của nó, tôi có thể bắt đầu trong một tình huống tương đối thuận lợi.
Tôi cúi đầu trước quả trứng nơi Amorph được sinh ra. Mặc dù sinh vật đó đã chết và nó sẽ không hiểu được cử chỉ của con người, nhưng tôi vẫn muốn làm điều đó.
‘Hãy yên nghỉ nhé.’
Hành động của con người đã kết thúc và giờ là lúc dành cho những hành động của giống loài Amorph.
Tôi mở các ống đông lạnh và bắt đầu tiêu thụ một quả trứng còn nguyên vẹn khác. Tôi không tiếc bất kỳ con Amorph con nào ở bên trong.
Amorph thù địch với tất cả các loài, kể cả đồng loại của nó.
‘Con nào nở trước sẽ ăn những quả trứng khác.’
Có lẽ bản thân Amorph đã là hiện thân của sự cạnh tranh sinh tồn khắc nghiệt.
Khi mới sinh ra, việc tiêu thụ những con non hoặc trứng khác có hai lợi ích. Một là nó có thể cung cấp những chất dinh dưỡng cần thiết ở trạng thái Mới Chào Đời, hai là nó có thể nhanh chóng thu được đặc tính di truyền chủng tộc của Amorph.
Việc tăng cường những đặc tính như Siêu Giác Quan thông qua đặc tính di truyền chủng tộc giống hệt nhau là cực kỳ hữu ích trong giai đoạn đầu.
Tôi đã hy vọng có được đặc tính di truyền chủng tộc, nhưng thật không may, không có thông báo nào về việc bị săn mồi.
Thất vọng, tôi nhìn quanh và một ống đông lạnh khác lọt vào tầm mắt tôi.
‘Nhìn kỹ thì, ở đây có khá nhiều con mồi.’
Chủ nhân của những ống đông lạnh bên trong thùng chứa nằm trong bụng tôi. Vì kẻ buôn lậu là kẻ buôn lậu nên sẽ không có ai khác trên con tàu này biết về sự tồn tại của container này. Điều đó có nghĩa là sẽ không có ai phản đối ngay cả khi tôi tiêu thụ hết mọi thứ.
Tôi mở các ống đông lạnh và tiêu thụ từng sinh vật bên trong. Trái ngược với vẻ ngoài, Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư dường như đã làm khá tốt vai trò buôn lậu và có rất nhiều sinh vật quý hiếm. Nhờ đó, tôi đã có thể thu được một số đặc tính di truyền chủng tộc quý hiếm.
[Chủng tộc: Hình thái không gian hung hãn không xác định Trạng thái: Ấu Trùng Mục tiêu: Sống sót (Tiến hóa lần 1 thành công) Đặc tính đặc biệt: Giác quan săn mồi (Hợp nhất), Cánh, Bộ xương ngoài chitin, Sức sống mạnh mẽ, Tuyến độc tố thần kinh (Hợp nhất), Bộ xương ngoài tăng cường, Máu có tính axit, Tinh thần lực, Cơ bắp tăng cường, Bắt chước Loại: Chưa xác định] [Hiện tại, có hai Loại cường hóa.] [Loại tăng cường thể chất (8/10), Loại tăng cường tâm linh (2/3)] |
'Tuyệt vời. Chỉ cần thêm hai đặc tính nữa là đến lúc cường hóa thể chất rồi.”
Để có được Loại tăng cường thể chất, tôi chỉ cần thêm hai điểm đặc tính nữa. Khi tôi sử dụng Keisaragi, thực sự tôi hơi thất vọng vì tôi đã hy vọng có được Tinh thần lực, nhưng cuối cùng tôi lại có một Tinh thần lực thuộc loại vô dụng.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Nhưng bây giờ, Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư đã tặng tôi một món quà quý giá như vậy. Đặc biệt là trong tình huống này, trong một trò chơi việc sớm có được những đặc tính mạnh mẽ mà thường chỉ có ở giữa đến cuối trận là một lợi thế đáng kể.
Trong số tất cả những đặc tính mà tôi sở hữu, và tôi đã có những đặc tính hiệu quả nhất để giết các thành viên phi hành đoàn. Với khả năng này, tôi có thể chủ động hơn. Mặc dù có một chiến lược để ẩn nấp và từ từ bóp cổ các thành viên phi hành đoàn trong một thời gian dài, nhưng cuộc chạm trán của tôi với Chó Không gian sắp đến gần. Tôi không biết chúng sẽ nguy hiểm đến mức nào nên tôi cần phải mạnh mẽ hơn trước khi điều đó xảy ra.
‘Đặc tính di truyền chủng tộc, đợi ta.’
Dù tôi có hét lên trong không gian cũng sẽ không có ai nghe thấy. Con tàu nghiên cứu này cũng không khác. Tiếng kêu thảm thiết của các thành viên phi hành đoàn sẽ bị chôn sâu trong vực thẳm đen ngòm đó, không bao giờ còn được nghe thấy nữa.
——————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook