*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vị tổng tài quen thói không bán phá giá công ty tạm thời vẫn chưa ý thức được mình đã chọc giận một người đang có mặt trên đời.

Hắn chỉ lo gõ phím cành cạch: Acc đạo tu level 30 chỉ như bình nước bán ven đường thôi, tuy rằng có thể mua lại, nhưng giá chỉ có năm đồng không hơn một xu, cho dù thiếu đi một cái cũng chẳng sao.

Vân Phi Dương: Nếu như cậu muốn thì tôi sẽ giúp cậu cày một tài khoản Ma tộc, Ma tộc mới là vương giả của Ma vực.

Khi đọc đến đây, Tô Tinh Thần đã tức tới mức không buồn nói chuyện với người này nữa.

“Anh mới là bình nước ấy…” Đồ độc mồm đáng ghét, dựa vào đâu mà dám bảo người ta chỉ đáng giá năm đồng?

Tô Tinh Thần trong hiện thực cắn môi, ngón tay nhấn chuột trái, nặng nề đè vào lệnh hủy kết bạn, mãi tới khi móng tay trắng bệch mới ý thức được mình đang bị mất khống chế.

Rốt cuộc Tô Tinh Thần cũng biết vì sao khi cậu đối mặt với chủ nhà lại mất đi tâm tư bình thường, thậm chí còn khó có thể tiếp thu thái độ ác liệt mà hắn đối với mình.

Vì cậu muốn làm bạn với hắn.

Đáng tiếc có vẻ như đối phương lại không nghĩ như vậy…

Đây là lý do làm Tô Tinh Thần mất hứng.

“Thôi.” Bạn bè chỉ gặp không cầu, đạo lý này Tô Tinh Thần đương nhiên biết, cho nên cậu tự thuyết phục mình dùng tâm tư bình thường để đối xử với chủ nhà.

Vì vậy Tô Tinh Thần thu hồi ý nghĩ hủy kết bạn, gõ ra một hàng chữ: Cảm ơn anh, nhưng tôi không cần anh cày tài khoản khác cho tôi, tôi phải đi làm nhiệm vụ rồi, tạm biệt.

Du Phong Hành trơ mắt nhìn tiểu đạo tu rời đi trước mặt mình, bàn tay gõ phím hơi dừng lại, có chút kinh ngạc.

Nhưng cứ thả cho tiểu đạo tu chạy mất cũng không phải tác phong của Du Phong Hành.

Chỉ một lát sau, chàng rác rưởi nhận được lời mời giao dịch từ thanh niên ma tộc, cậu mở ra xem, là 500 kim tệ, còn có một ít đồ quý báu.

Tô Tinh Thần cạn lời, chủ nhà cho mình mấy thứ quan trọng như vậy làm gì?

Vì vậy cậu từ chối giao dịch.

Sếp Du lại bị từ chối lạnh mặt nhìn thông báo của hệ thống, hắn không làm gì nữa, chỉ bỏ tay khỏi phím, ngồi dựa trên ghế yên tĩnh một lúc.

Cứ vậy mà ngồi gần mười phút đồng hồ.

Vân Phi Dương: Nếu tôi là cậu, tôi sẽ chờ scandal hết hot rồi mới chơi lại.

Tiểu đạo tu phản cảm với mình, cho dù Du Phong Hành có là người chết đi chăng nữa, thì hắn cũng cảm nhận được điều này.

Cho nên sau khi nói xong câu này, hắn liền điều khiển nhân vật của mình chạy về hướng khác.

Củ sen chua ngọt: Cảm ơn đã nhắc nhở, Vân Phi Dương.

Tin nhắn này nằm trong danh sách chờ của Vân Phi Dương, không được mở ra.

Tô Tinh Thần trên đường đi làm nhiệm vụ quả nhiên bị quấy rầy không ít, vậy nên cậu quyết định nghe lời chủ nhà, tạm thời nghỉ game, chờ một thời gian nữa Củ sen chua ngọt hết hot thì lên lại.

Mà đúng lúc này, tổng giám đốc Du mở thông tin nhân vật của tiểu đạo tu ra, tận mắt nhìn thấy hình đại diện của tài khoản này từ màu xanh dần chuyển thành xám xịt.

Du Phong Hành đột nhiên cảm thấy thật phiền não, không khỏi mắng một câu: “Nghe lời thật đấy.”

“Hắt xì!” Tô Tinh Thần bị nhắc tới, một ngày hắt xì hai lần, lo rằng mình bị cảm mạo, vì vậy lén lút lục lọi trong nhà tìm hộp thuốc.

Kết quả là đến cả một bao bản lam căn(1) cũng tìm không ra.

“…”

Tô Tinh Thần chỉ có thể vào nhà bếp, cắt cho mình hai lát gừng, ngâm vào nước nóng rồi bỏ thêm hai muỗng đường đỏ.

Uống xong cả người ấm hẳn lên, hai má cũng hơi nong nóng.

Sau đó Tô Tinh Thần đi ngủ luôn.

Mà phía bên kia thành phố S, Du Phong Hành lại pha cho mình một bình trà đen đặc, uống hết chén này qua chén khác, dùng nó để chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến.

Du Phong Hành chưa muốn ngủ.

Không phải là vì hắn không ngủ được.

Du Phong Hành chỉ đang ghê tởm cơn ác mộng bám dai dẳng hắn mà thôi, trước đây không hiểu sao chúng biến mất được một thời gian, vậy mà tối hôm qua lại quay về ám lấy hắn.

Nhưng dù cho Du Phong Hành có nghĩ cách mấy đi chăng nữa, thì hắn vẫn không giải thích được.

Hắn hút tận mấy điếu thuốc liên tục, khuôn mặt tuấn mỹ lại âm trầm, dụi tắt điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa trong tay, về phòng đi ngủ.

Nửa đêm.

Tô Tinh Thần vốn đi ngủ sớm lại nghe thấy tiếng nói mớ đau khổ của chủ nhà vọng ra từ trong phòng.

“Lại gặp ác mộng à?” Thanh niên còn ngáp ngủ ngồi trên ghế salon dụi mắt, sau đó xỏ đôi dép lê, chân thấp chân cao đi vào trong phòng tắm, thấm nước nóng vào một chiếc khăn lông rồi tới bên cạnh chủ nhà đắp nó lên mắt, động tác rất thuần thục.

À, đúng rồi, còn phải nắm tay nữa.

“Đừng sợ đừng sợ.” Tô Tinh Thần mệt mỏi ngồi ở mép giường đánh ngáp một cái, vì vậy tiếng nói chuyện mơ hồ không rõ, nghe có vẻ khá qua loa.

Điều thần kỳ chính là, mỗi lần chủ nhà nghe thấy tiếng động viên của Tô Tinh Thần, dù nó có sa sút biếng nhác đến chừng nào đi chăng nữa, thì lập tức sẽ trở nên tốt hơn.

“Ưm…” Khuôn mặt đẹp trai của chủ nhà dần dãn ra, từ đau đớn thống khổ chuyển qua thư hoãn, sau đó hô hấp cũng đều lại, suốt quá trình này, hắn vẫn luôn nắm chặt tay Tô Tinh Thần.

Tô Tinh Thần thấy chủ nhà khó chịu như vậy, cậu cũng không muốn so đo việc chủ nhà độc miệng với mình nữa.

Nói… nói không chừng là do chủ nhà không muốn người ta biết mình đã từng trải qua những chuyện đau khổ, nên khi chơi game mới biến thành bộ dạng khó coi kia.

Thôi, mình bao dung chút là được rồi, hiểu cho người khác cũng chính là giải thoát cho cảm xúc của chính mình.

Tô Tinh Thần như được khai thông mà nói: “Ngủ ngon, Vân Phi Dương.” Đến cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Dường như loại tâm tình này cũng ảnh hưởng đến Du Phong Hành, khiến hắn ngủ một giấc không mộng mị, hô hấp đều đặn, ngủ thẳng tới hừng đông.

Sau khi tỉnh.

Du Phong Hành trầm mặc nhìn trần nhà, tỉ mỉ nhớ lại, hình như đêm qua hắn mơ một giấc mơ, không phải là ác mộng, mà là một giấc mơ rất dễ chịu.

Loại ấm áp kia như đám mây phiêu lãng, khiến người ta không nhịn được mà lần theo.

Sau khi hưởng thụ xong trở lại hiện thực, trái tim không khỏi cảm thấy mất mát.

Vì trong hiện thực chẳng có gì cả, chỉ có áp lực cuộc sống làm người ta không thể lơi lỏng mà thôi.

“….” Du Phong Hành than nhẹ một tiếng, tâm tình không tốt cũng không xấu rời giường, chuẩn bị đi làm.

Bữa sáng mà Tô Tinh Thần nấu là xôi gà sò điệp khô đã được chuẩn bị sẵn từ hôm qua, nguyên liệu ngoại trừ sò khô ra thì còn có hạt bắp, cà rốt thái lựu, chay mặn kết hợp, lấy lá sen bọc ngoài, mùi vị thanh thuần thơm ngát, tươi ngon lại mọng nước.

Trong đó sò điệp khô là nguyên liệu nấu ăn Tô Tinh Thần mang đến từ Bắc Kinh, vì giá khá mắc nên chỉ có một ít, chỉ đưa đến để thay cho đồ tươi.

Mà thành phẩm nấu ra ăn rất ngon.

Du Phong Hành ăn liên tục hai miếng vẫn không thấy ngán.

Sếp Du gia tài bạc triệu đột nhiên để ý rằng trong bọc xôi gà lá sen này chỉ có hai viên sò khô, chiếm diện tích chẳng bõ bèn gì với cái bọc to bự chảng, số lượng sò khô quả là ít đến đáng thương.

Lại nói người thần bí này trước nay đều dùng nguyên liệu phổ thông để nấu ăn, chưa bao giờ xuất hiện các loại hải sản hay dê bò đắt tiền, Du Phong Hành suy đoán, có lẽ người này cũng không phải kẻ giàu có gì.

Mà người bí ẩn không giàu có này, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại đưa cơm ngày ba bữa liên tục cho mình.

Nghĩ tới đây, tổng giám đốc Du buồn bực nói: “…Hai hôm nay em không làm đồ ăn khuya rồi.”

Tô Tinh Thần đang thu dọn gia cụ ở nhà chú Ngưu thì đột nhiên bị ngứa mũi, cậu nói với chú Ngưu: “Thế cháu chuyển bàn về trước, mai quay lại chuyển giường, sau đó sẽ đưa chú đến nhà lắp giúp cháu.”

“Ừm, quyết định vậy đi.” Chú Ngưu cười cười, mấy hôm nay đặc biệt quý Tô Tinh Thần, ông giữ Tô Tinh Thần lại nói: “Cháu đừng về vội, giờ chú đi nấu cơm đây.”

Nói xong vỗ vỗ tay, xoay người đi vo gạo.

“Không không, chú Ngưu ơi…” Tô Tinh Thần thấy thế thì vội nói: “Chờ mai chú quay lại đây thì chúng ta ăn cơm chung với nhau cũng được.”

“Cháu về giờ sao?” Chú Ngưu bám riết không tha: “Không bằng chờ chút đi, cơm chín nhanh lắm.”

“Không được thật mà chú.” Tô Tinh Thần cười từ chối, cuối cùng kiểm tra dây thừng đã cột chắc hay chưa, lái xe ba bánh quay về nhà.

“Gâu gâu!”

Đám chó thấy chủ nhân trở về liền ngoắc ngoắc chiếc đuôi nhỏ, hưng phấn chạy theo xe ba bánh vào sân.

Tô Tinh Thần nhảy xuống xe, cẩn thận tháo dây thừng, gỡ từng thanh đóng ghế dựa ra.

Nhưng cậu chưa vội đưa vào đại sảnh tầng một mà trải chúng ra giữa sân phơi nắng.

Gia cụ làm bằng trúc tổng cộng có ba chiếc ghế dựa, một chiếc bàn ăn trúc dài, một chiếc chạn trúc đa năng, chỉ cần mở ra là có thể để đồ ăn và vật dụng, bên trên còn để được thứ khác.

Chú Ngưu làm rất khéo, nhưng cũng chỉ trong một giới hạn nhất định.

Tô Tinh Thần chuyển xong đống gia cụ này, trên người lại tỏa ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tô Tinh Thần thừa dịp chủ nhà đang đi làm chưa về liền chạy lên lầu tắm một trận, sau đó đi nấu cơm.

Những ngày gần đây, Tô Tinh Thần đã thăm dò rõ ràng, chủ nhà là loại người chín giờ rời nhà năm giờ vào cửa.

Còn những hôm như cuối tuần thì nằm mốc trong nhà, rất ít khi ra cửa, cũng không nói chuyện hay giao tiếp với bạn bè, hoặc là… căn bản hắn không có bạn.

Sở dĩ Tô Tinh Thần đoán như vậy, vì điện thoại di động của chủ nhà rất ít khi reo lên, cho dù có thì cũng là bàn chuyện làm ăn với người khác.

Cũng có thể xác định rằng, chủ nhà là một tên cẩu độc thân chuyên làm bạn với tay trái.

Ồ không, Tô Tinh Thần nghĩ thầm, nói sai rồi, chủ nhà không phải cẩu độc thân, mình mới là cẩu độc thân, còn hắn là người đàn ông thành đạt còn độc thân.

Là cái loại siêu đẹp siêu ngầu.

Ngay cả rác rưởi như Tô Tinh Thần cũng muốn làm bạn với đối phương, có thể thấy, chủ nhà trong thực tại chắc là được không ít phụ nữ theo đuổi.

Tô Tinh Thần gật gật đầu, tự tán thưởng suy nghĩ của mình.

Sau đó cậu mở chiếc tủ lạnh “cô đơn” của chủ nhà ra, dung lượng của tủ không nhỏ, ngoại trừ mấy bình rượu ra thì còn lại đều là nguyên liệu nấu ăn hết.

Trưa hôm nay Tô Tinh Thần dùng chỗ nếp còn thừa lại, định làm một đĩa thịt viên trân châu và một đĩa đậu hà lan xào trứng.

Thịt viên trân châu phải có gạo nếp, thịt heo làm nhân và củ năng.

Vì không có củ năng trong tay nên Tô Tinh Thần lấy hạt ngô và cà rốt giã nát, dùng nó để trộn với thịt heo thay củ năng, thêm vào chút gia vị, nặn thành từng viên tròn vừa phải, sau đó bọc một lớp gạo nếp đã chín lên, thành công tạo ra một viên thịt trân châu.

Một chiếc đĩa sứ tám tấc có thể chứa khoảng hai mươi viên trân châu trắng tinh.

Sau khi bỏ vào nồi hấp xong thì rắc thêm chút hành thái, vừa đẹp vừa giàu ngụ ý, mùi vị lại thơm ngon, đúng chuẩn đồ ăn chuẩn bị cho ngày lễ tết.

Bản thân Tô Tinh Thần cũng rất thích ăn món này.

Cậu làm xong rồi cũng nhịn không được mà nếm thử trước một viên, gạo nếp mềm dẻo khiến thanh niên thích ăn nếp nhắm mắt lại thoải mái hừ nhẹ: “Ngon quá.”

Tô Tinh Thần đẩy nhanh động tác, làm cho xong đậu hà lan xào trứng, sau đó chia cho chủ nhà tham ăn kia mười hai viên trân châu thịt.

Tô Tinh Thần mở hộp đựng ra, chuẩn bị bỏ đồ ăn vào, lại phát hiện bên trong có một xấp ông nội Mao chói mù con mắt…

Ừm, là một đống tiền trị giá một trăm tệ đỏ au.

Tô Tinh Thần nhìn đến líu lưỡi, sao chủ nhà này lại cứ thích đi tặng tiền lung tung cho người ta vậy?

Tuy rằng chủ nhà quả thực rất nhiều tiền, thế nhưng tiền này không thể nhận, Tô Tinh Thần nghĩ như vậy, lúc duỗi tay lấy đống tiền ra thì phát hiện bên trong còn một tờ giấy nữa.

Tô Tinh Thần mở tờ giấy ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là mấy dòng chữ rồng bay phượng múa của chủ nhà, chữ viết rất cứng cáp, cũng rất đẹp.

Tờ giấy viết: Xin cứ nấu bữa khuya tiếp đi, cảm ơn.

Tô Tinh Thần: “…”

Tô Tinh Thần mặt không đổi nghĩ, đến cả việc hối lộ chủ nhà cũng làm được, như vậy khoảng cách gửi giấy còn xa được sao?

Tác giả có lời muốn nói: Tô Tinh Thần: Không thể cổ vũ bầu không khí này được.

********

Chú thích:

(1) Bản lam căn: là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, thuộc loài thực vật. Lá gọi là lá đại thanh, cũng có thể làm thuốc.

Xôi gà sò điệp khô:

e841-hzuhxyp5642185

Thịt viên trân châu:

c640_20141222151921145054491

Đậu hà lan xào trứng:

10-phut-lam-mon-trung-chien-dau-ha-lan-mon-an-cuc-pham-cho-ngay-ban-ron-ae8-4824511

Lảm nhảm: Tui 14/7 thi môn đầu tiên rồi các cô ạ, tui lo quá, không biết có được điểm như ý không nữa:<

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương