Tôi Đã Phải Lòng Một Kẻ Vô Dụng
-
1: Chó Con Của Ta Trưởng Thành Rồi
"Trương Phàm, tới, vào đi."
Chú Khoan mở cửa, nghiêng người để Trương Phàm đi vào, ôn hòa nói.
Trương Phàm đứng trước cửa vội vàng nói cảm ơn, mỉm cười dè dặt lại cẩn trọng.
Cậu mang theo hai cái túi da rắn cũ, ba lô trên vai đã giặt đến bạc màu, dẫn một tiểu cô nương còn rụt rè sợ sệt vào biệt thự rộng lớn sáng sủa.
Gạch lát dưới chân trắng sáng, khuôn mặt trắng nõn của Trương Phàm hơi ửng đỏ.
Cậu có chút ngượng ngùng hỏi nhỏ: "Có cần tháo giày không ạ? Ở đây sạch sẽ như vậy, cháu sợ giẫm lên sẽ bẩn..."
Chú Khoan xua xua tay: "Không cần, vào đi."
Y một bên dẫn Trương Phàm vào trong, một bên thoải mái nói: "Cháu kêu ta chú Khoan là được rồi, ta là quản gia ở đây.
Lão gia tử nói hôm nay cháu buổi chiều sẽ tới, đúng là rất chuẩn, đi đường có phải mệt muốn chết rồi không? Vừa vặn hôm nay tiểu thiếu gia có nhà, ta mang cháu nhìn trước."
Trương Phàm theo chú Khoan vào phòng khách.
Trong phòng khách thoáng đãng, thiếu niên một thân đồng phục bóng rổ đang ngồi chơi game.
Hắn cao khoảng mét tám mấy, chân đi một đôi giày thể thao mới tinh, hai chân thon dài dưới ống quần tùy ý gác chéo, cả người toát ra khí tức lạnh lùng xa cách.
Tóc hắn rất ngắn, mày kiếm mắt sáng, dung mạo phá lệ anh tuấn.
Có lẽ là thường tập thể dục, dáng người như ẩn như hiện dưới lớp y phục lộ ra thanh mảnh, tuy mới hai mươi mấy tuổi đầu, lại có nội tâm hoang dã cùng (*).
(*)Câu gốc: 强烈的性张力 - Là gì cầu các nàng tự hiểu >< lão tử mới 13 tuồi xin tha mạng > tự đoán:)
Cúp điện thoại, Trình Viễn Hàng vội vàng đứng dậy, hoàn toàn không để ý tới Trương Phàm còn đang lúng túng, hướng mũi chân về phía cửa.
Chú Khoan đuổi theo mấy bước, Trình Viễn Hàng lại không quên dặn dò: "Chú Khoan, một tuần nữa Trần Dương sẽ bay sang Ý du học, mấy ngày nay cậu ấy sẽ ở đây.
Chú chút nữa lên tầng hai chọn một phòng tốt nhất, dọn sạch sẽ để Trần Dương thoải mái hơn chút.
Cậu ấy đi đường mệt rồi, chú nhờ ai đó nấu một bát súp."
Chú Khoan ngập ngừng, "Chỗ ở của Trương Phàm..."
Trình Viễn Hàng hơi khựng lại.
Hắn liếc nhìn Trương Phàm ăn mặc lỗi thời, quần tây giặt đến trắng bệch đang đứng trôn chân trong phòng khách.
Cho dù Trương Phàm có đẹp trai đến đâu dịu dàng đến đâu, Trình Viễn Hàng cũng không nghĩ muốn cậu xuất hiện lúc này.
Hắn thậm chí không muốn thừa nhận mình đã từng bị cậu ôm và gọi cậu một tiếng anh*.
*Là Ca 哥 đó các nàng (¬‿¬) Mà đọc đoạn này liền biết vả mặt hơi đau (¬‿¬).
Ngược lại, Trần Dương, dù điều kiện gia đình không tốt nhưng cả người rạng rỡ, cử chỉ lời nói đều lộ ra khí chất nghệ sĩ, chẳng khác thiên nga rụt cổ giữa đầm.
Trình Viễn Hàng nhếch môi cười khẩy, hắn vậy mà lại so sánh Trần Dương với một kẻ vô dụng chưa trải sự đời.
Hắn là điên rồi đi.
Trình Viễn Hàng hít sâu một hơi, liếc nhìn Trương Phàm, trong mắt xẹt qua chán ghét cùng thiếu kiên nhẫn: "...!Tùy tiện dọn cho cậu ta một phòng dưới tầng hầm đi."
Nguồn: https://.wattpad.com/user/ysvhltiebdtuttstmdes.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook