Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu Rồi
Chương 67: Ngoại truyện

Chương 67: Ngoại truyện Đường Kỳ Sâm (2)
Edit: Banana Wine
Lại thêm một cái tết nữa.
Sau khi Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh kết hôn một năm, Tiểu Ca Nhi và Tiểu Đóa nhi nhà họ cũng vừa qua một tuổi, đã bắt đầu học cách tập tễnh bước đi
Hai bé, một đứa giống ba, một đứa giống mẹ, tuy Đường Kỳ Sâm đã từng nói anh thích Tiểu Ca Nhi bởi nó giống mẹ, nhưng lần nào người ta cũng đều thấy anh đang ôm cô con gái Tiểu Đóa Nhi bé bỏng của mình. Truyện được edit bởi SẮC team: Banana Wine. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành
Phó Tây Bình không e dè mà cười nhạo anh: "Cái thứ đàn ông thúi trong ngoài bất nhất."
Đường Kỳ Sâm ôm con gái, không thèm để bụng đến mấy lời kia mà chỉ nhếch khoé môi lên thành một vòng cung thật nhỏ: "Con trai là của tôi, con gái cũng là của tôi, liên quan gì đến cậu? Im lặng cũng đâu ai nói cậu câm? Ấy, hâm mộ thì cứ nói thẳng, tôi sẽ để cậu bế Tây Triết một lát mà."
Ngực Phó Tây Bình thiếu chút nữa đã bị mấy lời sắc như dao này đâm cho nát nhừ.
Thế là tình huynh đệ bị cắt đứt hết một tuần.
Công việc làm ăn của tập đoàn Á Hối năm nay tương đối thắng lợi, sau khi thắng gói thầu dự án lắp đặt đường sắt cao tốc của tổng cục đường sắt Tây Lộ vào cuối năm ngoái, nó đã được đề xuất là công trình chuẩn mực cho dự án BRI, toàn bộ Thượng Hải chỉ có tập đoàn Á Hối là được hợp tác cùng các thành viên của các nước Trung, Đông u trong dự án này để phát triển kinh tế song phương. Vào cuối năm, thư mời từ các phương tiện truyền thông đáp xuống nhiều như bông tuyết. Kha Lễ dựa theo ý tứ của anh nên chỉ đáp ứng lời mời đến dự lễ trao giải mười nhân vật trẻ xuất sắc nhất của năm.
*BRI (Belt and Road Initiative): dự án Vành đai và Con đường, một dự án lớn do Trung Quốc khởi xướng, xây dựng nên "Con đường tơ lụa hiện đại" bao gồm cả đất liền và đường biển, đi xuyên qua nhiều quốc gia từ Châu Á, Châu Phi, Châu u, Trung Đông và Mỹ.
Đường Kỳ Sâm tham dự với tư cách khách quý, giám đốc đài truyền hình Đông Á là Trình Đông Học đã tự thân xuất mã, thuyết phục anh, vì thịnh tình không thể chối từ nên anh đã đồng ý ngồi ở vị trí nổi bật nhất.
Không ngoài dự kiến, những bức ảnh chụp trực tiếp lúc anh ở hiện trường và các bức ảnh động (Gif) của anh đã rất nóng trên Weibo. Lần này, đơn vị tổ chức sự kiện đã gắn rất nhiều máy quay ở nhiều góc độ khác nhau, suốt cả một đêm chộp được rất nhiều khoảnh khắc anh đang lơ đãng, cúi đầu rũ mắt xem đồng hồ, đó cũng chính là tiêu đề tìm kiếm hot nhất dạo gần đây. Vẻ ngoài Đường Kỳ Sâm rất anh tuấn với áo len cashmere cổ cao màu rượu gọn gàng, bên ngoài khoác âu phục sọc đen đơn giản, bộ dáng nghiêm nghị khiến anh toát ra phong thái của những công tử Thượng Hải phong lưu phóng khoáng ngày xưa.
Bộ ảnh này của Đường Kỳ Sâm quá đẹp. Cư dân mạng liên tục đào ra một thân trang phục cùng một vài thông tin đời tư ít ỏi có thể đếm được trên đầu ngón tay của anh.
"Chiếc đồng hồ mà anh ấy đeo là hàng cao cấp đã không còn được sản xuất ở Thụy Sĩ 14 năm trước rồi, các bạn thân mến, bây giờ chiếc đồng hồ đó không phải có tiền là mua được đâu."
"Cầu được một cái áo khoác giống như vậy, 99 tệ bao ship luôn được không?"
"[mỉm cười] Đây không phải là vị thanh mai trúc mã trong tin đồn của An Lam sao ta [đầu chó]"
"Lầu trên tỉnh ngủ chưa, người ta đã kết hôn rồi, còn sinh được long phượng thai nữa nhá."
Người này còn nhiệt tình đăng thêm một tấm ảnh nữa, là hình chụp đám cưới của Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh nhưng độ phân giải cực kỳ thấp, nhìn không ra vẻ mặt của cô dâu nhưng dáng người trông lại rất dịu dàng thanh nhã.
Không đến một giờ sau thì bức ảnh này đã bị xoá đi mất. Cũng ngay lúc đó, trang web chính thức của tập đoàn Á Hối đúng lúc phát ra một đoạn phim ngắn giới thiệu bao quát hành trình mấy chục năm phát triển của công ty, nội dung đoạn phim đầy mạnh mẽ sôi trào khiến sự chú ý của khán giả tăng cao chưa từng thấy, vô số lời khen ngợi về tập đoàn được cư dân mạng đăng lên, Á Hối cũng đã đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất.
Trần Táp được coi như là một bậc thầy trong mảng quảng bá thương hiệu, cô đã có thể vận dụng những thủ đoạn chiến lược của mình một cách rất tự nhiên không gượng ép.
Đường Kỳ Sâm đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành thứ tám được một năm thì hội đồng quản trị đã nhất trí thông qua bổ nhiệm trong cuộc họp chủ tịch lần này, ông nội Đường thành công nghỉ hưu, còn Đường Kỳ Sâm sẽ chính thức đảm nhiệm chức CEO của tập đoàn Á Hối vào năm sau.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện trong ngoài của năm trước ở tập đoàn thì cũng coi như tất cả đã yên ổn.
Tụ tập ở chỗ của Phó Tây Bình là thói quen mỗi năm, một đêm trước đêm 30 thì những người bạn trong nhóm đều sẽ tập họp lại với nhau. Đàn ông ba mươi lăm tuổi, đã đi qua non nửa cuộc đời, sóng gió bão bùng, ai mà không có cho mình một câu chuyện xưa. Khi còn trẻ thì ngông cuồng tự tại, đến một độ tuổi nhất định nào đó, trái tim đã dần dần an tĩnh lại. Trong cái vòng luẩn quẩn này, người lui tới tới lui không đếm được, giả giả thật thật chẳng rõ tình, những ai chân chính ở bên cạnh mình rốt cuộc cũng chỉ có bấy nhiêu người bạn đây thôi.
Nhóm các anh thì chơi bài trên bàn, mấy chị cùng nhau ca hát hoặc trò chuyện huyên thuyên, ai cũng có trò vui cho mình. Truyện được edit bởi SẮC team: Banana Wine. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành
Phó Tây Bình xuất thân từ học viện nghệ thuật nên tính tình cũng có hơi thanh cao chút đỉnh, đối với vợ của anh em mình thì có khen có chê, chỉ duy nhất Ôn Dĩ Ninh là anh đặc biệt yêu thích. Quen biết bao nhiêu năm, duyên phận đan xen từng ấy ngày khiến anh xem cô như là người một nhà rồi.
Ánh đèn tờ mờ nơi ghế lô, không khí trên bàn bài thì hài hoà, bên tai là một khúc nhạc saxophone du dương hoài cổ.
Tình cảnh như thế này, hình như đã từng trải qua.
Phó Tây Bình buông điếu xì gà xuống, bất ngờ nhướng mày đối với Ôn Dĩ Ninh đang ngồi một bên, hỏi một câu tối nghĩa: "Giống không?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi khiến người khác nghe xong chẳng hiểu gì.
Thế nhưng Ôn Dĩ Ninh lại mỉm cười. Cô cắn môi, ý cười nhẹ nhàng vươn nơi bờ môi, cô không trả lời mà là theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Đường Kỳ Sâm.
Trong tay Đường Kỳ Sâm đang cầm bài, động tác ra bài lưu loát, tuy lực chú ý của anh vẫn ở trên ván bài nhưng rõ ràng vẻ mặt đã hơi thay đổi.
Hai vợ chồng đồng thời đáp trả: "Giống."
Giống như tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Năm đó, Ôn Dĩ Ninh vẫn còn là một sinh viên đại học năm tư ngây ngô non nớt, cô làm thêm trong một câu lạc bộ giống như vầy, tựa như một cái cây nhỏ bé yếu ớt cố gắng sinh tồn qua khe hở nhỏ, tuy khổ nhưng cô lại chưa bao giờ muốn từ bỏ. Cô làm công việc phục vụ viên nhàm chán, đứng chờ ở cửa ghế lô, qua khe cửa dần dần được mở rộng, cô trông thấy Đường Kỳ Sâm đang ngồi dưới ánh đèn. Đường Kỳ Sâm khi đó đương lúc tuổi trẻ lỗi lạc, vận một thân áo sơ mi thuần một màu đen giống như cơn gió lạnh đầu thu. Anh đang vắt chéo chân, chơi bài, ngón tay thon dài xẹt qua từng lá bài, giọng nói trầm thấp tựa như trong đêm thu bỗng nhiên trời nổi gió xuân.
Anh nói: "Qua lượt hay không?"
Từ nay về sau, Ôn Dĩ Ninh đã hiểu được cái gì gọi là tâm tư thiếu nữ.
Tình cảnh hôm nay giống như thời gian bị đảo ngược, điều khác nhau duy nhất chính là cái người vừa nhìn qua đã khiến cô chấn động, bây giờ lại là người chồng bên gối của cô.
Ánh mắt Ôn Dĩ Ninh cùng anh giao nhau, tình nhạt rồi dần đầy, cuối cùng hoá thành mãi không phụ nhau.
Đường Kỳ Sâm biết cô đang nghĩ đến điều gì, anh chỉ yên lặng phủ tay mình lên tay cô, ghé đến bên tai cô nói nhỏ: "Còn dám chối em không phải vừa gặp đã yêu anh?"
Ôn Dĩ Ninh cười thật rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh như sao trời.
Phó Tây Bình gõ gõ bật lửa lên mặt bàn, tỏ vẻ không vừa ý: "Hai vị có thể để ý tới cảm xúc của chàng trai độc thân là tôi đây có được không vậy?"
Đường Kỳ Sâm bỗng ném bài đứng dậy, nắm tay Ôn Dĩ Ninh kéo đi ra ngoài.
Hành động bất ngờ này khiến cả bàn người sửng sốt: "Cậu... cậu muốn làm gì?"
Đường Kỳ Sâm không trả lời bọn họ mà chỉ nhẹ giọng nói với Ôn Dĩ Ninh: "Anh muốn hôn em."
Sự thật chứng minh, lời của đàn ông rất không đáng tin.
Hôn môi một lát rồi lại muốn làm chuyện khác, tối trước đêm giao thừa nên xe cộ qua lại rõ ràng ít hơn nhiều. Đường Kỳ Sâm lái xe lên trên đỉnh núi, chiếc Land Rover màu đen chạy thẳng đến nơi chốn không người. Bên ngoài xe là trời mùa đông lạnh lẽo nhưng không khí bên trong xe lại nóng bỏng đa tình. Hai người hoàn toàn chìm đắm vào nhau, ôm hôn, mút mát rồi xé rách lẫn nhau, ở trên thân thể đối phương chìm nổi lên xuống. Trong một khắc cuối cùng, Ôn Dĩ Ninh gần như muốn đứt hơi, khóc lóc mắng to bảo Đường Kỳ Sâm là tên khốn kiếp.
Đường Kỳ Sâm không những không hổ thẹn mà ngược lại càng thêm kịch liệt, anh cắn lấy vành tai cô, thấp giọng tâm tình: "Tên khốn kiếp này cũng yêu em."
Vào mùa xuân, Ôn Dĩ Ninh đã đưa ra một quyết định.
Cô không muốn làm trong ngành truyền thông quảng cáo nữa mà có ý tưởng thành lập một cơ sở đào tạo tiếng Anh, trở về nghề chính của mình.
Đường Kỳ Sâm tất nhiên là rất ủng hộ. Anh đã từng được chứng kiến tài năng ngôn ngữ của Ôn Dĩ Ninh, đó chính là nét xinh đẹp nhất của cô.
Sau khi Trần Táp biết được, tuy có phần thất vọng nhưng đây cũng là điều đã nằm trong dự kiến của cô ấy. Hôm đó, trong một quán cơm Tây bên Bến Thượng Hải, hai người đều uống một chút rượu vang đỏ và đã cùng nhau tâm sự cởi mở tấm lòng.
Trần Táp nói: "Lúc trước, em tới Á Hối nhận việc, chị đã có cảm giác sớm hay muộn thì em cũng sẽ rời đi."
Ôn Dĩ Ninh cười hỏi: " Vậy tại sao lúc đó chị lại còn muốn làm sư phụ của em?"
Trần Táp nghe vậy thì cười nhẹ: "Đường tổng đã căn dặn, chị làm sao dám cãi lời."
Ôn Dĩ Ninh giả vờ buồn bã: "Xem ra vẫn là đi cửa sau rồi."
Trần Táp cũng không phủ nhận, chạm ly với cô: "Nhưng chị đã không dạy lầm người, mặc kệ sau này muốn làm gì, chị vẫn mong em luôn được vui vẻ."
Ôn Dĩ Ninh một ngụm uống cạn ly rượu, hai má ửng đỏ như hoa đào, cô nói: "Ngày hôm qua Tử Du gửi cho em một đoạn video ngắn, là cảnh thằng bé cùng Cố tiên sinh đang chơi điện tử."
Dứt lời, cô đưa điện thoại qua nhưng Trần Táp liếc mắt qua chỗ khác không thèm nhìn, nói một cách thờ ơ: "Cũng không phải là lần đầu tiên."
Rượu vào khiến con người ta lớn mật hơn, những việc riêng tư như thế này vốn không nên hỏi nhưng Ôn Dĩ Ninh vẫn quan tâm nói: "Sư phụ, chị và ba của Tử Du...."
Trần Táp trông hơi lơ đãng nhưng rõ ràng là đã phân tâm, sau một lúc lâu, cô ấy mới nói: "Tử Du đã lớn rồi, thằng bé có quyền được lựa chọn."
Từ đầu đến cuối, Trần Táp vẫn chưa hề đề cập qua suy nghĩ của chính mình. Có lẽ đã dứt khoát kết thúc không còn vương vấn, cũng có lẽ lòng còn do dự chưa đưa ra quyết định. Ôn Dĩ Ninh không hỏi nữa mà lại rót rượu kính Trần Táp một ly, vẫn là câu nói kia: "Mặc kệ sau này có làm gì, em cũng hy vọng chị luôn được vui vẻ."
Cơ sở đào tạo tiếng Anh của Ôn Dĩ Ninh từ khâu tuyển người, thuê mặt bằng cho đến xin giấy phép và các bằng cấp hợp lệ, kế tiếp là tuyên truyền quảng cáo đều do một tay cô làm lấy. Đường Kỳ Sâm đã từng hỏi qua xem cô có cần anh hỗ trợ hay không nhưng cô nói không cần, anh liền không hề can thiệp.
Đó là sự nghiệp riêng của chính Ôn Dĩ Ninh.
Ngoại trừ hai tháng đầu phải chuẩn bị mọi chuyện nên bận tối mắt tối mũi, sau này thì Ôn Dĩ Ninh đều sắp xếp hợp lý quỹ thời gian của mình, buổi tối nhất định sẽ chơi cùng Tiểu Ca Nhi và Tiểu Đóa Nhi
Hai đứa bé quá ngoan, ngay cả dì vú trong nhà cũng bảo chưa bao giờ thấy qua con nít nhà ai ngoan như vậy.
Chắc có lẽ là tức cảnh sinh tình, chỉ trong nháy mắt, Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên nảy lên một ý niệm rất mãnh liệt. Cô nhìn hai đứa nhỏ, sau đó lại nhìn Đường Kỳ Sâm đang trả lời email trên ghế sô pha. Cô nghĩ, nếu có thêm một bé con nữa, cho dù là con trai hay con gái thì cũng sẽ rất rất tốt.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện không bao lâu đã biến mất, ít nhất là ngay bây giờ thì một nửa tâm tư của cô đều dồn lên công việc rồi.
Đến mùa hè, tất cả mọi chuyện đã dần đi vào quỹ đạo.
Số lượng học viên trong lớp đào tạo cấp một đã đạt chỉ tiêu như mong muốn. Lúc trước, Ôn Dĩ Ninh có liên hệ với giáo sư dạy đại học của mình, nhờ ông giới thiệu vài người học trò tâm đắc nhất cho cô để mở rộng đội ngũ giáo viên. Định hướng của Ôn Dĩ Ninh cũng rất rõ ràng, đó chính là nhằm vào nhu cầu cần học tiếng Anh thương mại cấp tốc hoặc những người xuất ngoại du lịch muốn nâng cao trình độ tiếng Anh giao tiếp của mình trong thời gian ngắn.
Cô không muốn Đường Kỳ Sâm hỗ trợ nhưng Trần Táp và Kha Lễ thì lại rất nhiệt tình, nhiều khi họ sẽ giới thiệu một vài bạn bè đến đây, danh tiếng của cơ sở đào tạo dần dần được truyền xa, thu nhập cũng ổn định hẳn lên. Ôn Dĩ Ninh để dành riêng tất cả số tiền cô đã kiếm được, lại còn rất thản nhiên cho Đường Kỳ Sâm biết. Mỗi khi ra ngoài dạo phố nhìn thấy thứ gì mình thích thì cô cũng có thể thoải mái mua sắm.
Kha Lễ đã từng ghé qua phòng làm việc của cô, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, hai phòng bên cạnh được dùng làm phòng dạy học, nhìn cũng rất khí thế.
Ôn Dĩ Ninh rót cho Kha Lễ một tách cà phê, cậu nhận lấy nhấp một ngụm rồi cười nói: "Dĩ Ninh à, sự nghiệp càng làm càng tốt nha."
Ôn Dĩ Ninh dựa vào cạnh bàn, nhẹ giọng nói: "Đây không phải là sự nghiệp, em không phải là người làm chuyện lớn. Em chỉ hy vọng có thể sống một cuộc sống phong phú hơn, có thể làm được những việc mà mình yêu thích thì càng tốt."
Kha Lễ nói: "Chủ tịch Đường có nói qua với anh, anh ấy không muốn em phải vất vả như vậy, chỉ mong em được thoải mái một tý."
Sau đầu năm nay, Đường Kỳ Sâm đã chính thức nhậm chức chủ tịch tập đoàn, Kha Lễ là một trợ lý xuất sắc không bao giờ phạm sai lầm nên sẽ không gọi Đường Kỳ Sâm là tổng giám đốc Đường nữa.
Ôn Dĩ Ninh mỉm cười, nụ cười thản nhiên sáng ngời tựa như ánh mặt trời đang chiếu ngoài cửa sổ: "Thoải mái hay không, thanh nhàn hay không cũng chẳng có liên quan gì nhiều. Mấy cái khác không nói nhưng em cũng muốn trở thành một tấm gương tốt cho Tây Triết và Tây Đoá. Ba của hai đứa nó quá ưu tú, em làm mẹ thì cũng không thể thua sút được. Kiếm tiền nhiều hay ít không quan trọng, cái quan trọng là cho dù chúng ta đi đến giai đoạn nào của cuộc đời thì đều phải có được giá trị của chính bản thân mình."
Kha Lễ ôn hoà nở nụ cười: "Dĩ Ninh, em làm rất tốt."
Mùa hè qua đi, thu vàng gõ cửa.
Mùa thu này, Ôn Dĩ Ninh gặp phải một sự phiền toái không lớn không nhỏ.
Một anh chàng trong lớp đào tạo đã bắt đầu theo đuổi cô ráo riết.
Nói đến chuyện này cũng nhức đầu, người theo đuổi cô tên là Ngụy Minh, ông chủ một công ty bất động sản nhỏ, trẻ hơn cô những hai tuổi. Một chàng trai vàng như vậy lại cố tình vừa ý cô. Mặc kệ Ôn Dĩ Ninh đã uyển chuyển biểu đạt rằng mình đã có chồng nhưng đối phương vẫn cứ tấn công mãnh liệt. Truyện được edit bởi SẮC team: Banana Wine. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành
Những bó hoa hồng càng lúc càng lớn tặng đến mỗi ngày, khi Ôn Dĩ Ninh tan tầm, anh ta lại phô trương phóng một con Lamborghini chờ cô bên ngoài phòng làm việc.
Đến ngày thứ mười thì hôm đó trời hạ nhiệt độ, đổ mưa, một hồi mưa thu rồi lại một hồi gió lạnh.
Xe Ngụy Minh đi hôm nay là xe mui trần, vốn định tỏ vẻ soái ca nhưng lại không ngờ bị nước mưa khiến cả người chật vật. Mấy cô gái lén đứng bên trong cửa sổ xem trò vui rồi cười như nắc nẻ. Lúc ấy Ôn Dĩ Ninh không nói gì, cô đứng bên cửa sổ nhìn thoáng qua rồi giải tán tất cả mọi người, còn mình thì cầm một cây dù đi xuống đưa cho Ngụy Minh.
Vậy mà lần đưa dù này mới xảy ra chuyện.
Công tỷ bất động sản của Ngụy Minh cũng hơi có chút danh tiếng trong giới doanh nhân, làm ăn qua lại rất rộng. Tên ngốc này ngay hôm đó đã đăng status trên trang cá nhân, đăng cả ảnh chụp lúc đem dù, thực buồn nôn mà nói một câu: "Quả nhiên em vẫn quan tâm đến anh, Ninh Ninh, anh cảm động quá! [trái tim][trái tim]~"
Không biết trong một buổi tiệc nào đó, Phó Tây Bình thuận tay thêm bạn bè với cậu ta, không tương tác nhưng vẫn ở trong danh sách, xui xẻo làm sao mà đã bị Phó Tây Bình nhìn thấy rồi.
Đêm đó, Đường Kỳ Sâm trở về nhà với sắc mặt âm trầm.
Ôn Dĩ Ninh nói với anh vài câu rồi mà một chữ anh cũng không thèm đáp lại. Ôn Dĩ Ninh hơi khó hiểu, tưởng là anh bực bội vì công việc nên càng săn sóc quan tâm hơn: "Sao vậy anh? Tâm tình không vui hả? Đến đây, tâm sự với bà xã nè."
Máu ghen của Đường Kỳ Sâm đang dâng lên nên chỉ nhếch khoé miệng, cười như không cười: "Nói cái gì? Nói trong lòng đang không vui à? Vậy đừng nói nữa, càng nói càng bực thêm."
Ôn Dĩ Ninh nhíu nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng làm chuyện của mình.
Đợi hết một phút đồng hồ, Đường Kỳ Sâm không nhịn được bèn đi đến trước mặt cô, hỏi: "Tại sao em không nói chuyện với anh?"
Ôn Dĩ Ninh sửng sốt: "Hả? Chính anh đã nói mà."
"Anh nói cái gì?"
"Nói chuyện với em thì lát nữa tâm tình anh sẽ càng bực bội."
"......"
Chủ tịch Đường chưa từng uất nghẹn như thế này bao giờ. Một người mà tính tình kín kẽ như anh, một là đã ngồi trên vị trí này nên chuyện gì anh cũng đã chứng kiến qua, còn rất rõ ràng là đằng khác. Hơn nữa, trước nay anh đối với Ôn Dĩ Ninh luôn yêu thương luyến tiếc nhưng không hiểu sao hôm nay đều mất sạch, anh bình luận một câu không nhẹ không nặng về status đó, bây giờ lại còn hờn mát: "Em đưa dù nữa, có phải cảm thấy vẻ ngoài của cái loại học sinh đó rất không tồi, bị mưa xối ướt rất đáng tiếc?"
Nếu còn không nghe ra chủ tịch Đường đang ghen thì Ôn Dĩ Ninh sống cũng uổng phí rồi.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, có phần muốn cười, còn có phần nóng lòng khiêu khích anh nữa. Rốt cuộc thì cũng đã có thể chứng kiến được sự ghen tuông của chủ tịch Đường, đúng là một dịp hiếm thấy.
Ôn Dĩ Ninh chậm rãi nhấm nháp vị chua anh mang đến rồi sau đó nhướng mày, nghiêm túc nói: "Em không cảm thấy đáng tiếc cho cái loại vẻ ngoài học sinh kia khi bị mưa xối ướt."
Sắc mặt Đường Kỳ Sâm thoáng thả lỏng.
Ôn Dĩ Ninh lại nói tiếp: "Chỉ cảm thấy tuổi trẻ như vậy mà bị ướt mưa thì thật đáng tiếc."
Đường Kỳ Sâm trực tiếp ném di động lên sàn nhà, xụ mặt, phủi tay đi vào thư phòng.
Ôn Dĩ Ninh cũng không vui khi bị anh ăn dấm lung tung như thế này, đúng là tính nết thiếu gia khó hiểu, cô mới không thèm để ý.
Một giờ sáng rồi mà Đường Kỳ Sâm vẫn chưa về phòng ngủ.
Đèn trong phòng sách vẫn sáng, Ôn Dĩ Ninh thở dài, cuối cùng cô vẫn chủ động đi dỗ ngọt ông chủ.
Cô vừa mới đi đến cửa phòng sách, tay nâng lên một nửa còn chưa gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong. Đường Kỳ Sâm đứng ở cửa, cũng đang trong trạng thái đi ra. Hai người chạm tráng nhau, mặt đối mặt nên không trốn đi đâu được.
Ôn Dĩ Ninh khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn anh.
Vẻ mặt Đường Kỳ Sâm lạnh lùng cao ngạo không một chút cảm xúc, bộ dáng như đệ tử tu luyện phái cổ mộ vậy.
Hai người cứ nhìn nhau suốt mười giây giống như đang phân cao thấp, ai cũng không chịu mở miệng nói chuyện trước với ai.
Cuối cùng, Ôn Dĩ Ninh thét một tiếng "A!!" chói tai, sau đó nhanh như cắt nhảy lên người anh, ôm lấy cổ anh, cặp đùi trắng nõn cân xứng kẹp lấy eo anh rồi cùng anh tươi cười làm nũng.
Một chiêu bất ngờ này của cô làm Đường Kỳ Sâm theo phản xạ có điều kiện nâng mông cô lên.
Sự bất cẩn này khiến ánh mắt anh trầm xuống.
Đường Kỳ Sâm bị lửa dục thiêu đốt bèn hung hăng xoa nắn hai bờ mông mềm, giọng nói khàn khàn: "Thiếu đòn phải không?"
Lông mi Ôn Dĩ Ninh nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó cô cắn nhẹ lên môi anh một ngụm: "Ông chủ ơi, em muốn tắm trong hũ dấm một cái, được không?"
Đường Kỳ Sâm hết cách với cô, cuối cùng chỉ có thể nở nụ cười.
Ôn Dĩ Ninh vặn vẹo trong vòng tay anh nhưng cũng hợp thời giải thích: "Ngụy Lâm chạy xe thể thao mui trần chờ dưới lầu,hôm nay trời mưa lớn như vậy, không phải em sợ cậu ta xảy ra chuyện mà là em không muốn bị người khác vây xem. Đưa dù cho cậu ấy, em cũng thuận tiện nói cho cậu ấy biết, không những em có chồng rồi mà còn là mẹ của hai đứa nhỏ."
Đường Kỳ Sâm vừa ôm cô đi về phòng ngủ, vừa sửa lại cho cô: "Hắn ta không phải Ngụy Lâm mà là Ngụy Minh."
Quả thật Ôn Dĩ Ninh cũng không rõ lắm, ánh mắt đầy nghi hoặc: "....Á, Phải không?"
Hai người trở về phòng, Đường Kỳ Sâm đè cô lên giường: "Hắn tên gì không quan trọng, quan trọng là ông xã em gọi là gì -- gọi là

1 2 »

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương