Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
-
Chương 90: Miểu sát (2)
Mã Thanh Nguyên bên cạnh hắn lập tức kinh hô, lúc này nhìn Mạnh Trường Hà và hô lớn.
“Mạnh hội chủ cứu ta! Ta đã cho ngươi bạc rồi.”
“Câm miệng!”
Mạnh Trường Hà tức giận quát một tiếng, Đại Suất Bi Thủ đánh vỡ nội tạng của Mã Thanh Nguyên.
“Chậc chậc, Mạnh hội chủ ra tay quá ngoan độc ah, tốt xấu gì người ta cũng giao bạc cho ngươi mà.”
Tô Tín giống như cười mà không phải cười nói một câu.
“Hừ! Chúng ta đi!”
Mạnh Trường Hà hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mang người quay người rời đi.
Đoạn Kiêu và Ninh Lạc Quân lắc đầu, cũng đi theo Mạnh Trường Hà rời khỏi nơi này.
Hôm nay trong Thịnh Long lâu diễn ra trò khôi hài, trừ thành toàn uy danh của Tô Tín ra, quả thật Tam Anh hội của bọn họ mất hết mặt mũi.
Bọn họ âm thầm oán trách Mạnh Trường Hà tự tiện hành động nhưng chuyện đã phát sinh chỉ có thể khắc chế mà thôi.
Những người khác cũng ôm quyền cáo từ, nhưng lần này khi bọn họ nói chuyện với Tô Tín lại không giống lúc Tô Tín đến Thịnh Long lâu, khi đó nói chuyện không mặn không nhạt.
Thực lực đại biểu cho tất cả, hiện tại Tô Tín đáng giá bọn họ coi trọng.
Tô Tín nhìn ra ngoài cửa sổ, Thịnh Long lâu chính là kiến trúc cao nhất của Thường Ninh phủ, đứng ở nơi này nhìn xuống phía dưới có thể thu toàn bộ cảnh vật Thường Ninh phủ vào trong mắt.
Lúc trước hắn từng nói với những thủ hạ bang chúng kia, cuối cùng có một ngày mình sẽ dẫm nát Thường Ninh phủ dưới chân, hiện tại chính mình có tính là hoàn thành lời thề hay không?
Xem một hồi, Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Đi thôi, trò khôi hài chấm dứt, chúng ta cũng có thể rút lui.”
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi còn không phục hồi tinh thần lại, nghe được Tô Tín nói một tiếng bọn họ vội vàng theo Tô Tín rời khỏi Thịnh Long lâu.
“Lão Hoàng, buổi tối hôm nay trực tiếp khởi xướng tổng tiến công Giang Dương Bang.”
Tô Tín phân phó một câu.
Hôm nay bang chủ và phó bang chủ Giang Dương Bang đã bị hắn dọa suýt vỡ gan, vừa vặn nhân cơ hội này thu toàn bộ Giang Dương Bang cũng giảm bớt không ít khí lực.
Phân phó Hoàng Bỉnh Thành xong, Tô Tín tùy ý dò xét bốn phía, Xương Đức phường thân là trung tâm của Thường Ninh phủ, Tô Tín đã tới nhưng chưa từng nhìn kỹ nó thế nào.
Nơi này từng là đô thành trung tâm của Đại Chu, nó còn phồn hoa hơn so với vẻ ngoài nhiều.
Làm cho người ta chú ý nhất chính là Nam Man dị tộc cầm một ít đặc sản bán cho người địa phương hoặc là thương nhân từ Trung Nguyên đến.
Đặc sắc lớn nhất của Thường Ninh phủ chính là nơi này có đại thành gần với núi lớn Nam Man, mùa hè hàng năm có Nam Man dị tộc đi vào trong thành tiến hành giao dịch với thương nhân Đại Chu, rất nhiều thương đội bên ngoài tới nơi này giao dịch thu mua.
Cho nên nói Thường Ninh phủ không có sản vật phong phú, người nghèo khổ quá nhiều, nhưng buôn bán lại thập phần phát đạt, thậm chí còn không kém gì một ít đại thành ở Trung Nguyên.
Tô Tín cẩn thận dò xét một ít Nam Man dị tộc, bọn họ không khác gì người Trung Nguyên, nhưng làn da cũng rất ngăm đen, quần áo và trang sức trên người thập phần quái dị, dùng khẩu âm tối nghĩa và vặn vẹo cò kè mặc cả với thương nhân.
Nhìn thấy Tô Tín cảm thấy hứng thú với thương nhân Nam Man, Hoàng Bỉnh Thành vội vàng nói: “Lão đại ngươi cần thu mua thứ gì trong tay đám Nam Man hay sao?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Không có, ta chỉ nhìn xem mà thôi, trước kia Phi Ưng Bang thu mua những đồ vật trong tay Nam Man dị tộc hay sao?”
Hoàng Bỉnh Thành gật đầu nói: “Đương nhiên thu mua qua, tuy chúng ta không dùng được đại bộ phận đồ của Nam Man dị tộc, thương nhân Trung Nguyên cũng tới thu mua, trong bọn chúng cũng có rất nhiều thứ tốt.”
“Ví dụ như một bộ lạc Nam Man tử có rượu thuốc, nghe nói là vu y trong bộc tộc sản xuất, nó có hiệu quả trị liệu ngoại thương quả thực còn tốt hơn cả Kim Sáng Dược.”
“Nhưng bọn họ sản xuất rượu thuốc không nhiều, chỉ có chờ đến giữa hè hàng năm thì những Nam Man dị tộc mang rất nhiều hàng hóa ra bán, bọn họ cũng có mang tới một ít.”
“Hiện tại thời gian cũng không còn bao lâu, có rất nhiều Nam Man dị tộc mang đồ ra đổi, đoán chừng đợi thêm một tháng nữa sẽ có người tới.”
“Vậy giá cả bọn chúng bán thế nào?”
Tô Tín hỏi.
“Đương nhiên là thập phần tiện nghi, nếu không những thương đội bên ngoài cũng sẽ không vào giữa hè hàng năm thuê tiêu sư vượt qua đạo phỉ Tương Nam đi tới nơi nào giao dịch.”
“Có chút bộ lạc Nam Man lớn yêu cầu dùng vàng bạc hoặc là mỹ ngọc tiến hành giao dịch, một ít bộ lạc Nam Man nhỏ chỉ yêu cầu dùng lương thực hoặc dụng cụ sinh hoạt hàng ngày mà thôi, đây quả thực chẳng khác gì tặng không.”
Hoàng Bỉnh Thành suy nghĩ và nói: “Có chút Nam Man dị tộc không dễ lừa gạt, bọn họ thậm chí cũng đã học được ngôn ngữ của chúng ta, đã có thể tiến hành trả giá nghiêm túc với thương nhân.”
“Đương nhiên những Nam Man dị tộc như thế rất ít, hơn nữa tất cả bộ lạc Nam Man lớn không chung lòng với nhau, cũng rất ít định ra giá cả như nhau, cho nên bao năm qua đặc sản của Nam Man dao động rất lớn, gần như không có giá cố định.”
Tô Tín gật gật đầu, trong lòng của hắn đã suy nghĩ ra một kế hoạch, kế hoạch này cần hắn trải qua chau truốt một phen mới được.
“Mạnh hội chủ cứu ta! Ta đã cho ngươi bạc rồi.”
“Câm miệng!”
Mạnh Trường Hà tức giận quát một tiếng, Đại Suất Bi Thủ đánh vỡ nội tạng của Mã Thanh Nguyên.
“Chậc chậc, Mạnh hội chủ ra tay quá ngoan độc ah, tốt xấu gì người ta cũng giao bạc cho ngươi mà.”
Tô Tín giống như cười mà không phải cười nói một câu.
“Hừ! Chúng ta đi!”
Mạnh Trường Hà hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mang người quay người rời đi.
Đoạn Kiêu và Ninh Lạc Quân lắc đầu, cũng đi theo Mạnh Trường Hà rời khỏi nơi này.
Hôm nay trong Thịnh Long lâu diễn ra trò khôi hài, trừ thành toàn uy danh của Tô Tín ra, quả thật Tam Anh hội của bọn họ mất hết mặt mũi.
Bọn họ âm thầm oán trách Mạnh Trường Hà tự tiện hành động nhưng chuyện đã phát sinh chỉ có thể khắc chế mà thôi.
Những người khác cũng ôm quyền cáo từ, nhưng lần này khi bọn họ nói chuyện với Tô Tín lại không giống lúc Tô Tín đến Thịnh Long lâu, khi đó nói chuyện không mặn không nhạt.
Thực lực đại biểu cho tất cả, hiện tại Tô Tín đáng giá bọn họ coi trọng.
Tô Tín nhìn ra ngoài cửa sổ, Thịnh Long lâu chính là kiến trúc cao nhất của Thường Ninh phủ, đứng ở nơi này nhìn xuống phía dưới có thể thu toàn bộ cảnh vật Thường Ninh phủ vào trong mắt.
Lúc trước hắn từng nói với những thủ hạ bang chúng kia, cuối cùng có một ngày mình sẽ dẫm nát Thường Ninh phủ dưới chân, hiện tại chính mình có tính là hoàn thành lời thề hay không?
Xem một hồi, Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Đi thôi, trò khôi hài chấm dứt, chúng ta cũng có thể rút lui.”
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi còn không phục hồi tinh thần lại, nghe được Tô Tín nói một tiếng bọn họ vội vàng theo Tô Tín rời khỏi Thịnh Long lâu.
“Lão Hoàng, buổi tối hôm nay trực tiếp khởi xướng tổng tiến công Giang Dương Bang.”
Tô Tín phân phó một câu.
Hôm nay bang chủ và phó bang chủ Giang Dương Bang đã bị hắn dọa suýt vỡ gan, vừa vặn nhân cơ hội này thu toàn bộ Giang Dương Bang cũng giảm bớt không ít khí lực.
Phân phó Hoàng Bỉnh Thành xong, Tô Tín tùy ý dò xét bốn phía, Xương Đức phường thân là trung tâm của Thường Ninh phủ, Tô Tín đã tới nhưng chưa từng nhìn kỹ nó thế nào.
Nơi này từng là đô thành trung tâm của Đại Chu, nó còn phồn hoa hơn so với vẻ ngoài nhiều.
Làm cho người ta chú ý nhất chính là Nam Man dị tộc cầm một ít đặc sản bán cho người địa phương hoặc là thương nhân từ Trung Nguyên đến.
Đặc sắc lớn nhất của Thường Ninh phủ chính là nơi này có đại thành gần với núi lớn Nam Man, mùa hè hàng năm có Nam Man dị tộc đi vào trong thành tiến hành giao dịch với thương nhân Đại Chu, rất nhiều thương đội bên ngoài tới nơi này giao dịch thu mua.
Cho nên nói Thường Ninh phủ không có sản vật phong phú, người nghèo khổ quá nhiều, nhưng buôn bán lại thập phần phát đạt, thậm chí còn không kém gì một ít đại thành ở Trung Nguyên.
Tô Tín cẩn thận dò xét một ít Nam Man dị tộc, bọn họ không khác gì người Trung Nguyên, nhưng làn da cũng rất ngăm đen, quần áo và trang sức trên người thập phần quái dị, dùng khẩu âm tối nghĩa và vặn vẹo cò kè mặc cả với thương nhân.
Nhìn thấy Tô Tín cảm thấy hứng thú với thương nhân Nam Man, Hoàng Bỉnh Thành vội vàng nói: “Lão đại ngươi cần thu mua thứ gì trong tay đám Nam Man hay sao?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Không có, ta chỉ nhìn xem mà thôi, trước kia Phi Ưng Bang thu mua những đồ vật trong tay Nam Man dị tộc hay sao?”
Hoàng Bỉnh Thành gật đầu nói: “Đương nhiên thu mua qua, tuy chúng ta không dùng được đại bộ phận đồ của Nam Man dị tộc, thương nhân Trung Nguyên cũng tới thu mua, trong bọn chúng cũng có rất nhiều thứ tốt.”
“Ví dụ như một bộ lạc Nam Man tử có rượu thuốc, nghe nói là vu y trong bộc tộc sản xuất, nó có hiệu quả trị liệu ngoại thương quả thực còn tốt hơn cả Kim Sáng Dược.”
“Nhưng bọn họ sản xuất rượu thuốc không nhiều, chỉ có chờ đến giữa hè hàng năm thì những Nam Man dị tộc mang rất nhiều hàng hóa ra bán, bọn họ cũng có mang tới một ít.”
“Hiện tại thời gian cũng không còn bao lâu, có rất nhiều Nam Man dị tộc mang đồ ra đổi, đoán chừng đợi thêm một tháng nữa sẽ có người tới.”
“Vậy giá cả bọn chúng bán thế nào?”
Tô Tín hỏi.
“Đương nhiên là thập phần tiện nghi, nếu không những thương đội bên ngoài cũng sẽ không vào giữa hè hàng năm thuê tiêu sư vượt qua đạo phỉ Tương Nam đi tới nơi nào giao dịch.”
“Có chút bộ lạc Nam Man lớn yêu cầu dùng vàng bạc hoặc là mỹ ngọc tiến hành giao dịch, một ít bộ lạc Nam Man nhỏ chỉ yêu cầu dùng lương thực hoặc dụng cụ sinh hoạt hàng ngày mà thôi, đây quả thực chẳng khác gì tặng không.”
Hoàng Bỉnh Thành suy nghĩ và nói: “Có chút Nam Man dị tộc không dễ lừa gạt, bọn họ thậm chí cũng đã học được ngôn ngữ của chúng ta, đã có thể tiến hành trả giá nghiêm túc với thương nhân.”
“Đương nhiên những Nam Man dị tộc như thế rất ít, hơn nữa tất cả bộ lạc Nam Man lớn không chung lòng với nhau, cũng rất ít định ra giá cả như nhau, cho nên bao năm qua đặc sản của Nam Man dao động rất lớn, gần như không có giá cố định.”
Tô Tín gật gật đầu, trong lòng của hắn đã suy nghĩ ra một kế hoạch, kế hoạch này cần hắn trải qua chau truốt một phen mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook