Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
-
Chương 55: Chênh lệch sức lực
Trong thời gian ba ngày, chuyện Tô Tín cùng đệ tử của Mạnh Trường Hà tiến hành một trận đấu sinh tử đã truyền đi khắp Thường Ninh phủ.
Nếu là trước đây, các bang phái lớn chắc chắn sẽ không hoài nghi gì khi cho rằng Tô Tín sẽ chết, nhưng giờ lại không như vậy.
Tô Tín đánh bại Đổng Thành Vũ trước mặt mọi người, ông ta đã là võ sĩ hậu thiên trung kỳ lâu năm, tuy nói thực lực không ra sao cả nhưng cũng có thể chứng minh ít ra Tô Tín có tư cách đối chiến với Lý Trung Hòa.
Giờ các bang phái trong Thường Ninh phủ thậm chí còn mở bàn cược, cược xem trận đấu giữa Tô Tín và Lý Trung Hòa ai sẽ thắng.
Lý Trung Hòa sẽ là một đền một, Tô Tín là một đền ba, mọi người đều tin vào Lý Trung Hòa.
Mạnh Trường Hà chịu trách nhiệm truyền dạy võ công cho bang chúng trong Tam Anh hội, chỉ cần phát hiện bang chúng có thiên phú sẽ liền thu nhận làm đệ tử, vì vậy trong Tam Anh hội, đệ tử mà ông ta đích thân truyền dạy có hơn mười người.
Trong những đệ tử này, thực lực mạnh nhất chính là Lý Trung Hòa, nghe nói hắn đã đả thông hơn chín mươi huyệt vị, một thân võ công chân truyền từ chính Mạnh Trường Hà.
Thời hạn ba ngày đã hết, Tô Tín sớm đã xuất quan, dẫn người đi đến Xương Đức phường.
Vì trận đấu sinh tử lần này, Tam Anh hội bao cả một con đường để dựng lôi đài rộng trăm trượng, xung quanh đều để giành chỗ cho những bang phái khác.
Lúc Tô Tín dẫn theo thuộc hạ đến, người của tam bang tứ hội trong Thường Ninh phủ đã đến đông đủ cả.
Người những bang phái khác đều nhìn Tô Tín và Sa Phi Ưng bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ thú vị.
Dù sao Tô Tín hiện giờ cũng là người của Phi Ưng bang, nhưng cậu và Sa Phi Ưng lần lượt đến đây, xem ra giữa họ đã có sự chia rẽ, ít nhiều cũng đã rõ ràng.
Cao đài phía trước của lôi đài đặt hơn mười chiếc ghế, đây là chuẩn bị cho những bang chủ chủ chốt của tam bang tứ hội, chiếc ở chính giữa vẫn còn trống, đây là vị trí được giữ lại cho Thiết Vô Tình.
Lúc thời gian sắp đến chính ngọ, Thiết Vô Tình dẫn theo vài bổ khoái thuộc hạ ung dung đi đến.
- Chà, mọi người đều đến sớm vậy.
Thiết Vô Tình chào hỏi, ngồi vào vị trí của mình.
Những người khác oán thầm, chuyện lớn như vậy, trừ Thiết tổng bổ đầu ông thì ai dám cận giờ mới đến chứ?
Mạnh Trường Hà nóng vội:
- Nếu Thiết đại nhân đã đến, vậy trận đấu sinh tử này có thể bắt đầu rồi nhỉ.
- Sao phải vội vàng thế, có một số chuyện vẫn chưa nói rõ mà.
Thiết Vô Tình xua tay cắt ngang lời Mạnh Trường Hà.
- Chẳng lẽ Thiết đại nhân muốn đổi ý sao?
Sắc mặt Mạnh Trường Hà bỗng trở nên vô cùng khó coi, ông ta sợ Thiết Vô Tình lại nhúng tay vào giờ phút quan trọng.
Thiết Vô Tình cười giễu một tiếng:
- Thiết Vô Tình ta là người thế nào chứ, lời ta đã nói ra còn có thể thay đổi sao? Có điều có một số chuyện vẫn cần nói rõ ràng vẫn tốt hơn.
- Dù sao Tô Tín cũng đã đồng ý đấu trận sinh tử với đệ tử của ông, vậy thì sau trận đấu này, chuyện của ông xem như kết thúc, nếu ông còn tìm Tô Tín gây sự, vậy đừng trách ta nhúng tay vào đấy.
- Không vấn đề gì, nhưng tiền đề là hắn cần sống sót được rồi hẳn nói!
Mạnh Trường Hà cười lạnh một tiếng, sau trận đấu sinh tử này Tô Tín còn có thể sống sót được sao? Ông ta tìm người chết để gây rắc rối thì có nghĩ lý gì chứ?
- Vậy được rồi, trận đấu sinh tử giờ đã có thể bắt đầu.
Lời Thiết Vô Tình vừa dứt, Lý Trung Hòa bên đó liền đi vào giữa lôi đài.
Nhìn bề ngoài Lý Trung Hòa vừa qua tuổi ba mươi, thân hình cao lớn, nhìn vô cùng uy mãnh.
Còn khi Tô Tín bước lên lôi đài, nhìn thân hình cậu lại hơi ốm yếu, so về ngoại hình Tô Tín đã thua một bậc.
Những người bên dưới nhìn cảnh này bỗng lắc đầu, đặc biệt là những người đã cược cửa dưới cho Tô Tín thắng càng hối hận, nhìn như vậy Tô Tín không có hy vọng thắng là bao.
Có người còn dùng Tô Tín làm tấm gương xấu để răn đe đệ tử của mình rằng sau này cần thông minh một chút, nhìn rõ xem người nào gây sự được, người nào không thể gây sự.
Dù sao bên dưới là một loạt những lời truyền miệng xấu xa, căn bản không có mấy ai thấy khả quan với Tô Tín, đến Hoàng Bính Thành bọn họ cũng không đủ lòng tin.
- Lý Hoại này, lần này lão đại có mấy phần thắng vậy?
Hoàng Bính Thành đẩy đẩy một bên Lý Hoại hỏi.
- Không biết, nhưng ta tin lão đại sẽ thắng.
Hoàng Bính Thành im lặng nhìn Lý Hoại, con người này sau khi được Tô Tín truyền dạy công pháp mà khuất phục thì liền hoàn toàn biến thành người ái mộ Tô Tín, tin tưởng mù quáng như vậy đấy.
Lý Hoại nhìn Hoàng Bính Thành, hắn hiểu được ánh mắt của Hoàng Bính Thành, nhàn nhạt nói:
- Ngươi không phải võ sĩ, vì vậy ngươi không hiểu suy nghĩ của lão đại, trận đấu sinh tử này, thà là có một ý tiến còn hơn là một ý dừng. Nếu có suy nghĩ phải thắng, thì người đó đã thua một nửa.
- Giờ thực lực của ta rất yếu, nhưng nếu đổi lại ta đi đánh với đại đầu mục Phi Ưng bang, ta cũng tin ta có thể thắng.
Hoàng Bính Thành lắc đầu, ông ta cũng tu luyện nội công như Tô Tín nói, nhưng chỉ là để cơ thể khỏe mạnh mà thôi, đối với việc đánh đấm giữa các võ sĩ, ông ta chẳng thể hiểu nổi cũng không muốn đi tìm hiểu.
Trên lôi đài, Lý Trung Hòa nhìn Tô Tín liền nhẹ lắc đầu, thật ra hắn không có ác cảm gì với Tô Tín, thậm chí còn cảm kích Tô Tín.
Trước kia khi Mạnh Xung còn sống, người thừa kế cuối cùng của Tam Anh hội chắc chắn là Mạnh Xung, lúc đó vị trí hội chủ chỉ có cậu ta là có thể.
Nhưng giờ Mạnh Xung đã chết, người thuộc thế hệ trẻ tuổi như hắn trong tam Anh hội liền có thêm cơ hội, tương lai rất có thể bọn họ sẽ ngồi được vào vị trí hội chủ, hơn nữa còn là hội chủ duy nhất.
Có điều dù như như vậy nhưng Tô Tín vẫn cần phải chết, giết được Tô Tín thì hắn mới có được sự thừa nhận của Mạnh Trường Hà, đứng vững được trong Tam Anh hội.
- Tô Tín, ngươi chết cũng đừng oán ta, có trách chỉ có thể trách ngươi đã giết sai người!
Lý Trung Hòa nói xong, thân ảnh liền lao về hướng Tô Tín.
Mạnh Trường Hà là đồ đệ của đệ tử tục gia Thiếu Lâm Tự Chu Định Phương, ông ta được truyền thụ không chỉ có một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ tàn chiêu Đại Suất Bi Thủ, mà còn có công pháp và võ kỹ nhập môn của Thiếu Lâm Tự.
Những thứ này đều được Mạnh Trường Hà truyền thụ lại cho Lý Trung Hòa, hắn không dùng binh khí mà trực tiếp dùng La Hán Quyền của Thiếu Lâm Tự, mỗi chiêu thức tuy nhìn rất đơn giản nhưng lại mạnh bạo vô cùng.
La Hán Quyền tuy là võ kỹ nhập môn của Thiếu Lâm Tự, nhưng có thể khiến mọi người trong Thiếu Lâm Tự cần phải tu luyện thì nó hẳn có sức mạnh riêng.
Tô Tín cẩn thận xuất kiếm đâm ra, thế quyền của Lý Trung Hòa lại mạnh mẽ cứng rắn lạ thường, như La Hán Phục Hổ, cưỡi hổ xông lên, một quyền đơn giản mạnh bạo khiến Tô Tín không thể không thu kiếm lùi lại.
“Coong!”
Kiếm mảnh chém lên cánh tay Lý Trung Hòa, nhưng lại phát ra âm thanh kim loại giao nhau, với sức mạnh một kiếm hiện giờ của Tô Tín, thế mà chỉ có thể chém được một vệt trắng trên cánh tay Lý Trung Hòa.
- Thiếu Lâm Kim Chung Tráo!
Người biết võ công bên dưới thâm kêu lên một tiếng.
Kim Chung Tráo tuy là công pháp luyện thể thấp cấp bậc nhất của Thiếu Lâm Tự, nhưng lại lưu truyền rộng rãi nhất trong giang hồ, tuy tốc độ tu luyện rất chậm chạp nhưng lại có nền tảng ổn định.
- Kiếm người nhanh nhưng không đả thương được ta, có nhanh đến mấy cũng vô dụng!
Lý Trung Hòa lao nhanh đến, các loại chiêu thức như La Hán Giáng Long, La Hán Phục Hổ, La Hán Thác Tháp dồn dập được tung ra, thế quyền mạnh mẽ rắn chắc trong chốc láy đã ép Tô Tín lùi về góc lôi đài.
Chiến đấu mãi mãi là cách khám phá thực lực của bản thân tốt nhất, lúc giao đấu với Đổng Thành Vũ Tô Tín cảm thấy rất nhẹ nhàng, nhưng giờ đối mặt với Lý Trung Hòa lại cảm thấy có chút áp lực.
Bản thân cậu kém Lý Trung Hòa ở chỗ nào? Không phải ở chỗ hắn đả thông hơn cậu hơn hai mươi huyệt vị mà ở sức lực.
Nội lực là nền tảng của võ sĩ, cậu tu luyện “nội công sơ cấp Toàn Chân Giáo”, thuộc công pháp cấp nhập môn, đánh giá cấp chỉ được nửa sao.
Tuy không biết được công pháp mà Lý Trung Hòa này tu luyện là gì, nhưng chắc chắn là cao hơn rất nhiều công pháp nửa sao này của cậu.
Đả thông càng nhiều huyệt vị, sự chênh lệch công pháp càng lớn, chính là như câu nói của Lý Trung Hòa vậy, dù kiếm cậu có nhanh đến mấy, sức lực không đủ cũng như không, giờ Tô Tín vô cùng mong muốn có được thưởng “Tử Hà Thần Công” của hệ thống.
- Đi chết đi!
Sắc mặt Lý Trung Hòa lạnh lẽo, quyền tay trái như thác đổ tàn bạo chặn lên kiếm Tô Tín, quyền tay phải như mãnh hổ hạ hơn hướng thẳng về ngực Tô Tín!
Nhưng lúc này Tô Tín lại làm động tác khiến Lý Trung Hòa bất ngờ đó là cậu đột ngột thu kiếm về.
Chính nơi vỏ kiếm ở hông Tô Tín, bình thường lúc võ sĩ giao đấu, trừ khi thắng lợi hoặc chiến bại, nếu không sẽ không thu kiếm bất ngờ, nhưng Tô Tín lại làm như vậy.
Kiếm thu về còn đáng sợ hơn kiếm xuất ra, bởi vì không ai biết được nó sẽ được đâm ra từ đâu, và được tay nào đâm ra!
Lý Trung Hoại cảnh giác nhìn khoái kiếm của Tô Tín, bởi vì khoái kiếm của cậu từng giết Đới Xung, Trần lão đại và rất nhiều người khác, Tô Tín nổi danh ở Thường Ninh phủ cũng nhờ vào khoái kiếm của cậu.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Tô Tín có được thông tin của Lý Trung Hòa từ Thiết Vô Tình, thì Lý Trung Hòa cũng cho người thu thập thông tinh của Tô Tín.
Hắn biết khoái kiếm của Tô Tín rất nhanh, hơn nữa không những tinh thông kiếm tay trái, mà càng giỏi kiếm tay phải, đây là chuyện rất hiếm thấy trên giang hồ.
Nhưng điều hắn không biết đó là, Tô Tín không những giỏi kiếm mà còn giỏi cả quyền!
Một quyền tung ra, hận ý ngút trời, đến chết không thôi! Hận Cực Quyền!
Hai quyền pháp va nhau, Lý Trung Hòa kinh ngạc bị đánh lùi về sau mấy bước, một quyền của Tô Tín vô cùng tà dị, dùng sức mạnh của hận thù để tạo nên sức mạnh của chưởng pháp, hận ý liên miên không dứt, thế quyền cũng mãi không ngừng nghỉ!
Nhìn cảnh trên lôi đài, những người chủ chốt của tam bang tứ hội bị quyền pháp của Tô Tín làm cho kinh ngạc, loại quyền pháp tà dị này bọn họ chưa từng thấy, nhưng với con mắt nhìn của bọn họ, uy lực loại quyền pháp này thật đáng kinh ngạc, rõ ràng là hơn hẳn La Hán Quyền của Lý Trung Hòa.
Thật ra sau khi Tô Tín có được Hận Cực Quyền đã thi triển qua nhiều lần, nhưng đáng tiếc đều bị mọi người bỏ qua.
Khi đối mặt với Lão Lang không có ai nhìn thấy, cậu cũng dùng nó với bọn người Mạnh Xung, đáng tiếc Mạnh Trường Hà không cho thuộc hạ lấy một cơ hội giải thích mà đã trực tiếp giết hết bọn họ.
Cuối cùng lúc Tô Tín giao đấu với Đổng Thành Vũ cũng có dùng đến, nhưng bọn người Sa Phi Ưng còn đang bận kinh nộ thì đâu còn tâm tư đi nghĩ đến quyền pháp chứ?
Thiết Vô Tình lộ ý cười nhàn nhạt, trong lầm thầm nghĩ:
- Tiểu tử này học được từ đâu loại quyền pháp hàm chứa nội dung võ đạo sâu sắc như vậy nhỉ? Mình chưa từng thấy qua.
Nhưng loại quyền pháp này đúng là rất thú vị, dùng hận thù làm ý nghĩa sâu kín trọng tâm cho quyền pháp, người tạo ra loại quyền pháp này rốt cuộc đã có thâm thù đại hận với ai mà lại có thể nghĩ ra loại quyền pháp này nhỉ?
Trên lôi đài, Tô Tín từ bị động chuyển sang chủ động, Hận Cực Quyền tung ra, sự chênh lệch về sức lực đã hoàn toàn có thể dùng võ kỹ để bù đắp!
Nếu là trước đây, các bang phái lớn chắc chắn sẽ không hoài nghi gì khi cho rằng Tô Tín sẽ chết, nhưng giờ lại không như vậy.
Tô Tín đánh bại Đổng Thành Vũ trước mặt mọi người, ông ta đã là võ sĩ hậu thiên trung kỳ lâu năm, tuy nói thực lực không ra sao cả nhưng cũng có thể chứng minh ít ra Tô Tín có tư cách đối chiến với Lý Trung Hòa.
Giờ các bang phái trong Thường Ninh phủ thậm chí còn mở bàn cược, cược xem trận đấu giữa Tô Tín và Lý Trung Hòa ai sẽ thắng.
Lý Trung Hòa sẽ là một đền một, Tô Tín là một đền ba, mọi người đều tin vào Lý Trung Hòa.
Mạnh Trường Hà chịu trách nhiệm truyền dạy võ công cho bang chúng trong Tam Anh hội, chỉ cần phát hiện bang chúng có thiên phú sẽ liền thu nhận làm đệ tử, vì vậy trong Tam Anh hội, đệ tử mà ông ta đích thân truyền dạy có hơn mười người.
Trong những đệ tử này, thực lực mạnh nhất chính là Lý Trung Hòa, nghe nói hắn đã đả thông hơn chín mươi huyệt vị, một thân võ công chân truyền từ chính Mạnh Trường Hà.
Thời hạn ba ngày đã hết, Tô Tín sớm đã xuất quan, dẫn người đi đến Xương Đức phường.
Vì trận đấu sinh tử lần này, Tam Anh hội bao cả một con đường để dựng lôi đài rộng trăm trượng, xung quanh đều để giành chỗ cho những bang phái khác.
Lúc Tô Tín dẫn theo thuộc hạ đến, người của tam bang tứ hội trong Thường Ninh phủ đã đến đông đủ cả.
Người những bang phái khác đều nhìn Tô Tín và Sa Phi Ưng bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ thú vị.
Dù sao Tô Tín hiện giờ cũng là người của Phi Ưng bang, nhưng cậu và Sa Phi Ưng lần lượt đến đây, xem ra giữa họ đã có sự chia rẽ, ít nhiều cũng đã rõ ràng.
Cao đài phía trước của lôi đài đặt hơn mười chiếc ghế, đây là chuẩn bị cho những bang chủ chủ chốt của tam bang tứ hội, chiếc ở chính giữa vẫn còn trống, đây là vị trí được giữ lại cho Thiết Vô Tình.
Lúc thời gian sắp đến chính ngọ, Thiết Vô Tình dẫn theo vài bổ khoái thuộc hạ ung dung đi đến.
- Chà, mọi người đều đến sớm vậy.
Thiết Vô Tình chào hỏi, ngồi vào vị trí của mình.
Những người khác oán thầm, chuyện lớn như vậy, trừ Thiết tổng bổ đầu ông thì ai dám cận giờ mới đến chứ?
Mạnh Trường Hà nóng vội:
- Nếu Thiết đại nhân đã đến, vậy trận đấu sinh tử này có thể bắt đầu rồi nhỉ.
- Sao phải vội vàng thế, có một số chuyện vẫn chưa nói rõ mà.
Thiết Vô Tình xua tay cắt ngang lời Mạnh Trường Hà.
- Chẳng lẽ Thiết đại nhân muốn đổi ý sao?
Sắc mặt Mạnh Trường Hà bỗng trở nên vô cùng khó coi, ông ta sợ Thiết Vô Tình lại nhúng tay vào giờ phút quan trọng.
Thiết Vô Tình cười giễu một tiếng:
- Thiết Vô Tình ta là người thế nào chứ, lời ta đã nói ra còn có thể thay đổi sao? Có điều có một số chuyện vẫn cần nói rõ ràng vẫn tốt hơn.
- Dù sao Tô Tín cũng đã đồng ý đấu trận sinh tử với đệ tử của ông, vậy thì sau trận đấu này, chuyện của ông xem như kết thúc, nếu ông còn tìm Tô Tín gây sự, vậy đừng trách ta nhúng tay vào đấy.
- Không vấn đề gì, nhưng tiền đề là hắn cần sống sót được rồi hẳn nói!
Mạnh Trường Hà cười lạnh một tiếng, sau trận đấu sinh tử này Tô Tín còn có thể sống sót được sao? Ông ta tìm người chết để gây rắc rối thì có nghĩ lý gì chứ?
- Vậy được rồi, trận đấu sinh tử giờ đã có thể bắt đầu.
Lời Thiết Vô Tình vừa dứt, Lý Trung Hòa bên đó liền đi vào giữa lôi đài.
Nhìn bề ngoài Lý Trung Hòa vừa qua tuổi ba mươi, thân hình cao lớn, nhìn vô cùng uy mãnh.
Còn khi Tô Tín bước lên lôi đài, nhìn thân hình cậu lại hơi ốm yếu, so về ngoại hình Tô Tín đã thua một bậc.
Những người bên dưới nhìn cảnh này bỗng lắc đầu, đặc biệt là những người đã cược cửa dưới cho Tô Tín thắng càng hối hận, nhìn như vậy Tô Tín không có hy vọng thắng là bao.
Có người còn dùng Tô Tín làm tấm gương xấu để răn đe đệ tử của mình rằng sau này cần thông minh một chút, nhìn rõ xem người nào gây sự được, người nào không thể gây sự.
Dù sao bên dưới là một loạt những lời truyền miệng xấu xa, căn bản không có mấy ai thấy khả quan với Tô Tín, đến Hoàng Bính Thành bọn họ cũng không đủ lòng tin.
- Lý Hoại này, lần này lão đại có mấy phần thắng vậy?
Hoàng Bính Thành đẩy đẩy một bên Lý Hoại hỏi.
- Không biết, nhưng ta tin lão đại sẽ thắng.
Hoàng Bính Thành im lặng nhìn Lý Hoại, con người này sau khi được Tô Tín truyền dạy công pháp mà khuất phục thì liền hoàn toàn biến thành người ái mộ Tô Tín, tin tưởng mù quáng như vậy đấy.
Lý Hoại nhìn Hoàng Bính Thành, hắn hiểu được ánh mắt của Hoàng Bính Thành, nhàn nhạt nói:
- Ngươi không phải võ sĩ, vì vậy ngươi không hiểu suy nghĩ của lão đại, trận đấu sinh tử này, thà là có một ý tiến còn hơn là một ý dừng. Nếu có suy nghĩ phải thắng, thì người đó đã thua một nửa.
- Giờ thực lực của ta rất yếu, nhưng nếu đổi lại ta đi đánh với đại đầu mục Phi Ưng bang, ta cũng tin ta có thể thắng.
Hoàng Bính Thành lắc đầu, ông ta cũng tu luyện nội công như Tô Tín nói, nhưng chỉ là để cơ thể khỏe mạnh mà thôi, đối với việc đánh đấm giữa các võ sĩ, ông ta chẳng thể hiểu nổi cũng không muốn đi tìm hiểu.
Trên lôi đài, Lý Trung Hòa nhìn Tô Tín liền nhẹ lắc đầu, thật ra hắn không có ác cảm gì với Tô Tín, thậm chí còn cảm kích Tô Tín.
Trước kia khi Mạnh Xung còn sống, người thừa kế cuối cùng của Tam Anh hội chắc chắn là Mạnh Xung, lúc đó vị trí hội chủ chỉ có cậu ta là có thể.
Nhưng giờ Mạnh Xung đã chết, người thuộc thế hệ trẻ tuổi như hắn trong tam Anh hội liền có thêm cơ hội, tương lai rất có thể bọn họ sẽ ngồi được vào vị trí hội chủ, hơn nữa còn là hội chủ duy nhất.
Có điều dù như như vậy nhưng Tô Tín vẫn cần phải chết, giết được Tô Tín thì hắn mới có được sự thừa nhận của Mạnh Trường Hà, đứng vững được trong Tam Anh hội.
- Tô Tín, ngươi chết cũng đừng oán ta, có trách chỉ có thể trách ngươi đã giết sai người!
Lý Trung Hòa nói xong, thân ảnh liền lao về hướng Tô Tín.
Mạnh Trường Hà là đồ đệ của đệ tử tục gia Thiếu Lâm Tự Chu Định Phương, ông ta được truyền thụ không chỉ có một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ tàn chiêu Đại Suất Bi Thủ, mà còn có công pháp và võ kỹ nhập môn của Thiếu Lâm Tự.
Những thứ này đều được Mạnh Trường Hà truyền thụ lại cho Lý Trung Hòa, hắn không dùng binh khí mà trực tiếp dùng La Hán Quyền của Thiếu Lâm Tự, mỗi chiêu thức tuy nhìn rất đơn giản nhưng lại mạnh bạo vô cùng.
La Hán Quyền tuy là võ kỹ nhập môn của Thiếu Lâm Tự, nhưng có thể khiến mọi người trong Thiếu Lâm Tự cần phải tu luyện thì nó hẳn có sức mạnh riêng.
Tô Tín cẩn thận xuất kiếm đâm ra, thế quyền của Lý Trung Hòa lại mạnh mẽ cứng rắn lạ thường, như La Hán Phục Hổ, cưỡi hổ xông lên, một quyền đơn giản mạnh bạo khiến Tô Tín không thể không thu kiếm lùi lại.
“Coong!”
Kiếm mảnh chém lên cánh tay Lý Trung Hòa, nhưng lại phát ra âm thanh kim loại giao nhau, với sức mạnh một kiếm hiện giờ của Tô Tín, thế mà chỉ có thể chém được một vệt trắng trên cánh tay Lý Trung Hòa.
- Thiếu Lâm Kim Chung Tráo!
Người biết võ công bên dưới thâm kêu lên một tiếng.
Kim Chung Tráo tuy là công pháp luyện thể thấp cấp bậc nhất của Thiếu Lâm Tự, nhưng lại lưu truyền rộng rãi nhất trong giang hồ, tuy tốc độ tu luyện rất chậm chạp nhưng lại có nền tảng ổn định.
- Kiếm người nhanh nhưng không đả thương được ta, có nhanh đến mấy cũng vô dụng!
Lý Trung Hòa lao nhanh đến, các loại chiêu thức như La Hán Giáng Long, La Hán Phục Hổ, La Hán Thác Tháp dồn dập được tung ra, thế quyền mạnh mẽ rắn chắc trong chốc láy đã ép Tô Tín lùi về góc lôi đài.
Chiến đấu mãi mãi là cách khám phá thực lực của bản thân tốt nhất, lúc giao đấu với Đổng Thành Vũ Tô Tín cảm thấy rất nhẹ nhàng, nhưng giờ đối mặt với Lý Trung Hòa lại cảm thấy có chút áp lực.
Bản thân cậu kém Lý Trung Hòa ở chỗ nào? Không phải ở chỗ hắn đả thông hơn cậu hơn hai mươi huyệt vị mà ở sức lực.
Nội lực là nền tảng của võ sĩ, cậu tu luyện “nội công sơ cấp Toàn Chân Giáo”, thuộc công pháp cấp nhập môn, đánh giá cấp chỉ được nửa sao.
Tuy không biết được công pháp mà Lý Trung Hòa này tu luyện là gì, nhưng chắc chắn là cao hơn rất nhiều công pháp nửa sao này của cậu.
Đả thông càng nhiều huyệt vị, sự chênh lệch công pháp càng lớn, chính là như câu nói của Lý Trung Hòa vậy, dù kiếm cậu có nhanh đến mấy, sức lực không đủ cũng như không, giờ Tô Tín vô cùng mong muốn có được thưởng “Tử Hà Thần Công” của hệ thống.
- Đi chết đi!
Sắc mặt Lý Trung Hòa lạnh lẽo, quyền tay trái như thác đổ tàn bạo chặn lên kiếm Tô Tín, quyền tay phải như mãnh hổ hạ hơn hướng thẳng về ngực Tô Tín!
Nhưng lúc này Tô Tín lại làm động tác khiến Lý Trung Hòa bất ngờ đó là cậu đột ngột thu kiếm về.
Chính nơi vỏ kiếm ở hông Tô Tín, bình thường lúc võ sĩ giao đấu, trừ khi thắng lợi hoặc chiến bại, nếu không sẽ không thu kiếm bất ngờ, nhưng Tô Tín lại làm như vậy.
Kiếm thu về còn đáng sợ hơn kiếm xuất ra, bởi vì không ai biết được nó sẽ được đâm ra từ đâu, và được tay nào đâm ra!
Lý Trung Hoại cảnh giác nhìn khoái kiếm của Tô Tín, bởi vì khoái kiếm của cậu từng giết Đới Xung, Trần lão đại và rất nhiều người khác, Tô Tín nổi danh ở Thường Ninh phủ cũng nhờ vào khoái kiếm của cậu.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Tô Tín có được thông tin của Lý Trung Hòa từ Thiết Vô Tình, thì Lý Trung Hòa cũng cho người thu thập thông tinh của Tô Tín.
Hắn biết khoái kiếm của Tô Tín rất nhanh, hơn nữa không những tinh thông kiếm tay trái, mà càng giỏi kiếm tay phải, đây là chuyện rất hiếm thấy trên giang hồ.
Nhưng điều hắn không biết đó là, Tô Tín không những giỏi kiếm mà còn giỏi cả quyền!
Một quyền tung ra, hận ý ngút trời, đến chết không thôi! Hận Cực Quyền!
Hai quyền pháp va nhau, Lý Trung Hòa kinh ngạc bị đánh lùi về sau mấy bước, một quyền của Tô Tín vô cùng tà dị, dùng sức mạnh của hận thù để tạo nên sức mạnh của chưởng pháp, hận ý liên miên không dứt, thế quyền cũng mãi không ngừng nghỉ!
Nhìn cảnh trên lôi đài, những người chủ chốt của tam bang tứ hội bị quyền pháp của Tô Tín làm cho kinh ngạc, loại quyền pháp tà dị này bọn họ chưa từng thấy, nhưng với con mắt nhìn của bọn họ, uy lực loại quyền pháp này thật đáng kinh ngạc, rõ ràng là hơn hẳn La Hán Quyền của Lý Trung Hòa.
Thật ra sau khi Tô Tín có được Hận Cực Quyền đã thi triển qua nhiều lần, nhưng đáng tiếc đều bị mọi người bỏ qua.
Khi đối mặt với Lão Lang không có ai nhìn thấy, cậu cũng dùng nó với bọn người Mạnh Xung, đáng tiếc Mạnh Trường Hà không cho thuộc hạ lấy một cơ hội giải thích mà đã trực tiếp giết hết bọn họ.
Cuối cùng lúc Tô Tín giao đấu với Đổng Thành Vũ cũng có dùng đến, nhưng bọn người Sa Phi Ưng còn đang bận kinh nộ thì đâu còn tâm tư đi nghĩ đến quyền pháp chứ?
Thiết Vô Tình lộ ý cười nhàn nhạt, trong lầm thầm nghĩ:
- Tiểu tử này học được từ đâu loại quyền pháp hàm chứa nội dung võ đạo sâu sắc như vậy nhỉ? Mình chưa từng thấy qua.
Nhưng loại quyền pháp này đúng là rất thú vị, dùng hận thù làm ý nghĩa sâu kín trọng tâm cho quyền pháp, người tạo ra loại quyền pháp này rốt cuộc đã có thâm thù đại hận với ai mà lại có thể nghĩ ra loại quyền pháp này nhỉ?
Trên lôi đài, Tô Tín từ bị động chuyển sang chủ động, Hận Cực Quyền tung ra, sự chênh lệch về sức lực đã hoàn toàn có thể dùng võ kỹ để bù đắp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook