Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
-
Chương 51: Đại hoạ ập đến mỗi người tự bay
Việc giết Mạnh Xung tuy sẽ gây ra ảnh hưởng cho sự phát triển sau này, nhưng Tô Tín lại không hối hận.
Mạnh Xung hùng hổ hăm dọa, nếu Tô Tín không phản kích, với tính cách của hắn, sau này bản thân sẽ không có ngày nào được yên.
Huống hồ Tô Tín bây giờ đã không còn là Tô Tín của ngày xưa sau khi giết chết Trần Đáo phải cúi mình cầu toàn nhận Hổ Tam Gia làm nghĩa phụ để vượt qua một kiếp nạn nữa.
Ngoài thực lực hậu thiên trung kỳ cậu còn có thế lực mà mình gây dựng nên, đủ để đối phó với hết thảy mọi chuyện, dù đối phương có là Tam Anh hội mạnh nhất Thường Ninh phủ thì cậu cũng không chút lo sợ.
Lau đi vết máu trên kiếm xong, Tô Tín nhẹ nhàng nói:
- Mang theo thiếu hội chủ của các ngươi cút ra khỏi Vĩnh Lạc phường.
Ba tên bang chúng im lặng không nói gì, khiêng thi thể Mạnh Xung và cả hai thi thể bang chúng còn lại vội vã rời đi, đến một câu chửi bới cũng không dám thốt ra.
Đến Mạnh Xung mà Tô Tín còn dám giết thì bọn họ là gì chứ? Nếu còn chọc giận kẻ điên này, e là không ai có thể bước ra khỏi Vĩnh Lạc phường này nữa.
Đợi đến khi người của Tam Anh hội đi hết, Hoàng Bính Thành liền quỳ xuống trước Tô Tín:
- Lão đại, cái mạng này của lão Hoàng, đời này giao cả cho người!
Nam nhi dưới đầu gối là vàng, đều là người trong giang hồ, dù địa vị đối phương có cao hơn bản thân rất nhiều thì cũng rất ít người quỳ xuống hành lễ, quỳ xuống sẽ là lễ tiết cao nhất, bình thường đều chỉ khom người hành lễ hoặc chắp tay.
Hoàng Bính Thành quỳ trước Tô Tín, con người vốn lọc lõi này đã hoàn toàn bị Tô Tín khuất phục.
Thật ra vừa rồi Tô Tín có bảo Hoàng Bính Thành quỳ xuống tự vả vào mồm thì tuy nhục nhưng dường như hắn cũng sẽ làm.
Dù sao đối phương cũng là Tam Anh hội, đệ nhất Thường Ninh phủ.
Nhưng Tô Tín thà giết Mạnh Xung cũng không đồng ý, dù Hoàng Bính Thành biết nguyên nhân không hoàn toàn là vì bản thân hắn nhưng hắn khó mà nén được sự cảm kích trong lòng.
Những bang chúng khác ở đó cũng nhìn Tô Tín với ánh mắt sùng kính, đều là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, những chuyện mà Tô Tín làm đều khiến lòng bọn họ sục sôi nhiệt huyết, cảm giác rằng không theo nhầm lão đại.
Đặc biệt là những người mới gia nhập vào làm thuộc hạ của Tô Tín, tuy trước kia bọn họ nghe nói Tô Tín vì bang chúng thuộc hạ mà đi thích sát đại đầu mục Đới Xung, nghĩa khí vô song.
Nhưng dù sao cũng chỉ là nghe nói, còn giờ đây bọn họ đã chính mắt nhìn thấy, hơn nữa thân phận của đối phương còn cao hơn nhiều lần so với Đới Xung.
- Đứng lên! Đầu gối phải cứng rắn lên, đừng có hễ một chút là quỳ.
Tô Tín đá nhẹ Hoàng Bính Thành một cái bảo hắn đứng lên.
- Lão đại, không được nữa thì chúng ta rút đi, không ở được Thường Ninh phủ thì chúng ta vào mật lâm Tương Nam dựng sơn trại, sẽ có nhiều huynh đệ thuộc hạ bằng lòng theo cùng người!
Hoàng Bính Thành đứng dậy liền đưa ra đề xuất.
Đắc tội với Tam Anh hội sẽ không cách nào ở lại được Thường Ninh phủ nữa, những châu phủ khác ở đây cũng có thế lực, chắc chắn không dung nạp được bọn họ, lối thoát tốt nhất là giống như Lão Lang đường Hắc Thủy vậy, vào mật lâm Tương Nam dựng sơn trại làm kẻ cướp.
Nơi giao giữa Tương Nam và trung nguyên nhiều rừng núi, đường vô cùng khó đi, ở trong đó có vô số cường đạo, cướp đường, ít thì có mười mấy người, nhiều thì đến trên ngàn vạn người, xảy ra chuyện vào mật lâm trốn thì không dễ gì tìm được bọn họ.
Lý Hoại bên cạnh lạnh lùng nói:
- Ở đó đến khi đủ thực lực, cùng lắm quay về lại Thường Ninh phủ diệt hết Tam Anh hội bọn họ!
Dù Lý Hoại cuồng ngạo đến mức nào cũng không điên đến bước liều sống chết với Tam Anh hội.
Thật ra vừa rồi hắn muốn ra tay, nhưng cũng chuẩn bị sẵn suy nghĩ giết Mạnh Xung xong liền rời khỏi Thường Ninh phủ, không để liên lụy đến Tô Tín bọn họ.
- Vì sao chúng ta phải chạy trốn như chó nhà chết chủ?
Tô Tín hỏi ngược lại.
Hoàng Bính Thành nói:
- Nhưng mà Tam Anh hội…
Tô Tín cắt ngang lời Hoàng Bính Thành:
- Tam Anh hội không phải là trời, ở Thường Ninh phủ này không phải chỉ do Tam Anh hội bọn họ quyết định, ta sẽ không rời khỏi Thường Ninh phủ đâu, Tam Anh hội cũng không làm gì được chúng ta.
Hoàng Bính Thành muốn khuyên gì đó nhưng không nói ra được.
Vị lão đại này vẫn luôn là người giỏi tạo ra kỳ tích, không biết lần này có thể vượt qua được không.
- Đi gọi hết các huynh đệ đến đây, nói chuyện này cho bọn họ biết.
Hoàng Bính Thành không hỏi vì sao, chỉ nhanh chóng đi gọi hết thuộc hạ của Tô Tín đến đường viện Vĩnh Lạc phường.
Giờ thuộc hạ Tô Tín có hơn một nghìn một trăm người, đông nghịt một mảng.
Chuyện Tô Tín giết Mạnh Xung bọn họ đã được nghe, điều này khiến phần lớn bang chúng ở đây đều tỏ vẻ sùng kính.
Đúng là bọn họ đã không theo nhầm lão đại, không giống như những lão đại khác, một khi xảy ra chuyện liền đổ lên đầu bang chúng thuộc hạ cả.
Nhưng cũng có người tỏ vẻ thấp thỏm lo âu.
Tam Anh hội lớn mạnh như vậy, chuyện trả thù sau này có liên lụy đến bọn họ không?
- Mọi người, chuyện xảy ra vừa rồi ta nghĩ mọi người đều đã nghe nói, ta giết thiếu hội chủ Mạnh Xung của Tam Anh hội, nguyên nhân ta cũng không nói nữa, dù sao người ta cũng giết rồi, nói thêm cũng không ích gì.
Tô Tín nhìn các bang chúng bên dưới rồi trầm giọng nói:
- Tiếp theo sau Tam Anh hội chắc chắn sẽ muốn giết ta thật nhanh chóng, thậm chí đến các ngươi cũng sẽ bị tai ương.
- Giờ ta cho các ngươi một cơ hội, mọi người hợp rồi tan, người muốn ra đi đến lấy mười lượng liền đi được, Tô Tín ta tuyệt không ngăn cản.
Bang chúng bên dưới đều im lặng.
Tuy trong lòng bọn họ Tô Tín là một lão đại tốt, nhưng bọn họ lại không muốn chết, tiếp tục theo Tô Tín thì lúc nào cũng có thể bị kéo vào chuyện Tam Anh hội, không cẩn thận liền mất mạng ngay.
Tô Tín sai Hoàng Bính Thành bày ra hai cái rương, bên trong toàn là những đỉnh bạc mười lượng trắng lấp lánh vô cùng chói mắt.
Thời gian trôi qua, cuối cùng có người không kìm được, cúi người hành lễ với Tô Tín rồi quay người rời đi.
Có người xung phong nên những người sau cũng dễ dàng hơn, càng nhiều người đứng ra, sau khi hành lễ với Tô Tín thì rời đi.
Giữa nghĩa khí và tính mạng, bọn họ vẫn lựa chọn tính mạng bản thân.
Nhưng những người này lại không đến lấy bạc.
Giờ phút quan trọng mà bỏ đi đã đủ mất mặt lắm rồi, còn lấy bạc nữa thì mặt mũi để vào đâu nữa?
Nhưng không phải ai cũng có thể kiềm chế được sự mê hoặc của mười lượng bạc, trong số đó có một bang chúng đã do dự, rồi hắn cầm một đĩnh bạc mới rời đi.
“Hừ! Ngươi còn mặt mũi sao? Bỏ đi lúc nguy nan, còn mặt mũi cầm bạc? Tô lão đại nhân nghĩa với các ngươi nhưng lão tử thì không nhịn được!
Một bang chúng trong số đó nóng giận lên liền đạp một đạp khiến hắn ngã xuống đất, còn một vài bang chúng khác cũng theo lên, trong chốc lát đã đánh cho bang chúng cầm bạc đó không ngừng kêu lên thảm thiết.
- Dừng tay!
Tô Tín hét lên một tiếng:
- Để hắn cầm bạc đi đi.
Nghe thấy Tô Tín lên tiếng, những bang chúng này mới căm giận dừng tay, nhưng lúc ra đi còn quay về phía hắn nhổ mấy ngụm nước bọt, mặt tỏ vẻ khinh khi.
Bang chúng đó lồm ngồm bò dậy, dùng ánh mắt oán hận nhìn lại bọn họ, đến một câu chửi lại cũng không dám, chỉ chán nản ra đi.
Có vết xe đổ này, những bang chúng khác khi đi đều không dám lấy bạc.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng cũng không còn ai rời đi nữa, nhưng sắc mặt Hoàng Bính Thành lại suy sụp.
Nửa canh giờ, một nghìn một trăm bang chúng đã đi hết chỉ còn lại chưa đến năm trăm, cả thảy đi hết hơn một nửa số người.
Duy chỉ có điều khiến hắn vui mừng đó là hơn một trăm huynh đệ đã theo Tô Tín từ lúc đầu ở Khoái Hoạt Lâm không có một ai ra đi cả.
Nhìn xuống dưới, Tô Tín nói to rõ:
- Mọi người đã bằng lòng cùng chung hoạn nạn với Tô Tín, vậy thì bắt đầu từ hôm nay, tất cả sẽ là huynh đệ của Tô Tín ta!
- Đối với huynh đệ mình, Tô Tín ta chưa từng khiến ai thất vọng!
Còn lại gần năm trăm người, đây đã là niềm vui ngoài dự tính, Tô Tín vốn chỉ ước tính sẽ còn lại chừng ba trăm người.
Vợ chồng như chim cùng rừng, đại hoạ ập đến mỗi người tự bay.
Vợ chồng sớm tối cạnh nhau còn như vậy, sao có thể cưỡng cầu những bang chúng này cùng mình lao vào chỗ chết?
Những người ở lại hoặc là thực sự vì nghĩa khí muốn giúp sức cho Tô Tín, nhưng phần nhiều lại là người đang cược, hoặc cũng có thể là họ tin rằng Tô Tín sẽ vượt qua được kiếp nạn này, địa vị cậu cũng từ đó là bay cao.
Tô Tín cũng là có ý này.
Mỗi tập thể đều có thành viên chủ chốt, những người này tin vào cậu lúc quan trọng, đợi khi cậu vượt được ải này thì bọn họ sẽ trở thành thành viên chủ chốt của bản thân.
Những bang chúng tầm thường đó đi thì đi, Thường Ninh phủ lớn như vậy làm sao không chiêu mộ được người?
Còn những người ở lại, mới là thành viên nòng cốt thật sự của Tô Tín, mới là những người Tô Tín tin tưởng thật sự.
Cùng lúc này, trong tổng đường Tam Anh hội ở Xương Đức phường, Mạnh Trường Hà nhìn thi thể Mạnh Xung, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được.
- Xung Nhi chết rồi, sao mà nó chết rồi!?
Hai mắt Mạnh Trường Hà đỏ ngầu lên, một bang chúng bên cạnh vừa muốn nói mọi chuyện cho Mạnh Trường Hà nhưng đã bị ông ta đánh một chưởng vào ngực hắn, in hằn chưởng ấn rõ ràng trên ngực khiến lục phủ ngũ tạng hoàn toàn vỡ nát!
- Xung Nhi chết rồi vì sao ngươi còn sống?
Giọng nói của Mạnh Trường Hà u ám lạnh lẽo như từ địa ngục.
Mạnh Xung đã chết thì quá trình xảy ra còn có ý nghĩa gì sao? Ông ta chỉ cần biết Mạnh Xung bị Tô Tín giết, như vậy là đủ!
Hai bang chúng may mắn sống sót nhìn thấy cảnh này liền quay người bỏ chạy, Mạnh Trường Hà đã điên rồi, ông ta muốn giết bọn họ chôn cùng con trai ông ta!
Hai bang chúng này vô cùng hối hận, sớm biết bọn họ không về được nữa thì đã phải rời khỏi Thường Ninh phủ ngay, đi càng xa càng tốt!
Nhìn thấy hai bang chúng này bỏ chạy, Mạnh Trường Hà không ra tay, một bóng người màu trắng đã xuất hiện bên cạnh bọn họ, ánh sáng lóe lên, hai tên này ôm cổ họng ngã xuống đất, trong mắt còn lại vẻ kinh hãi.
Bên cạnh bọn họ dường như xuất hiện quý công tử thế gia Ninh Lạc Quân, trong tay cầm hai binh khí như kiếm có móc, chính là binh khí kỳ môn giúp ông ta thành danh, Ly Hồn Câu!
- Đại ca, xin nén đau thương.
Ninh Lạc Quân thở dài một tiếng không nói gì thêm.
Đoàn Kiêu cũng đến bên cạnh Mạnh Trường Hà nói một lời nén đau thương rồi im lặng.
Tuy bọn họ đoán được Mạnh Xung đến chỗ Tô Tín có thể sẽ bị cậu ta khuất phục, nhưng không ngờ Tô Tín lại giết Mạnh Xung, người này chẳng lẽ điên thật rồi sao?
Tuy bọn họ ghét việc Mạnh Trường Hà phân chia quyền lợi trong tay bọn họ cho Mạnh Xung, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn lấy mạng Mạnh Xung, dù sao bọn họ cũng nhìn hắn lớn lên từ bé.
Giờ Mạnh Xung chết, trong lòng bọn họ cũng không dễ chịu gì.
Mạnh Trường Hà ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, giọng nói lạnh lẽo:
- Ta muốn Tô Tín chết! Ta muốn cả Phi Ưng bang chôn cùng Xung nhi!
Ninh Lạc Quân và Đoàn Kiêu đều gật đầu, Mạnh Trường Hà lên cơn thịnh nộ, giờ nói chuyện hủy diệt Phi Ưng bang là trái với lợi ích của bang hội gì đó cũng đã không có tác dụng nữa.
Tô Tín cần phải chết! Phi Ưng bang phải bị diệt! Đây là điều bọn họ cần nói với Mạnh Trường Hà, nó hữu dụng hơn bất cứ lời khuyên giải nào.
Mạnh Xung hùng hổ hăm dọa, nếu Tô Tín không phản kích, với tính cách của hắn, sau này bản thân sẽ không có ngày nào được yên.
Huống hồ Tô Tín bây giờ đã không còn là Tô Tín của ngày xưa sau khi giết chết Trần Đáo phải cúi mình cầu toàn nhận Hổ Tam Gia làm nghĩa phụ để vượt qua một kiếp nạn nữa.
Ngoài thực lực hậu thiên trung kỳ cậu còn có thế lực mà mình gây dựng nên, đủ để đối phó với hết thảy mọi chuyện, dù đối phương có là Tam Anh hội mạnh nhất Thường Ninh phủ thì cậu cũng không chút lo sợ.
Lau đi vết máu trên kiếm xong, Tô Tín nhẹ nhàng nói:
- Mang theo thiếu hội chủ của các ngươi cút ra khỏi Vĩnh Lạc phường.
Ba tên bang chúng im lặng không nói gì, khiêng thi thể Mạnh Xung và cả hai thi thể bang chúng còn lại vội vã rời đi, đến một câu chửi bới cũng không dám thốt ra.
Đến Mạnh Xung mà Tô Tín còn dám giết thì bọn họ là gì chứ? Nếu còn chọc giận kẻ điên này, e là không ai có thể bước ra khỏi Vĩnh Lạc phường này nữa.
Đợi đến khi người của Tam Anh hội đi hết, Hoàng Bính Thành liền quỳ xuống trước Tô Tín:
- Lão đại, cái mạng này của lão Hoàng, đời này giao cả cho người!
Nam nhi dưới đầu gối là vàng, đều là người trong giang hồ, dù địa vị đối phương có cao hơn bản thân rất nhiều thì cũng rất ít người quỳ xuống hành lễ, quỳ xuống sẽ là lễ tiết cao nhất, bình thường đều chỉ khom người hành lễ hoặc chắp tay.
Hoàng Bính Thành quỳ trước Tô Tín, con người vốn lọc lõi này đã hoàn toàn bị Tô Tín khuất phục.
Thật ra vừa rồi Tô Tín có bảo Hoàng Bính Thành quỳ xuống tự vả vào mồm thì tuy nhục nhưng dường như hắn cũng sẽ làm.
Dù sao đối phương cũng là Tam Anh hội, đệ nhất Thường Ninh phủ.
Nhưng Tô Tín thà giết Mạnh Xung cũng không đồng ý, dù Hoàng Bính Thành biết nguyên nhân không hoàn toàn là vì bản thân hắn nhưng hắn khó mà nén được sự cảm kích trong lòng.
Những bang chúng khác ở đó cũng nhìn Tô Tín với ánh mắt sùng kính, đều là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, những chuyện mà Tô Tín làm đều khiến lòng bọn họ sục sôi nhiệt huyết, cảm giác rằng không theo nhầm lão đại.
Đặc biệt là những người mới gia nhập vào làm thuộc hạ của Tô Tín, tuy trước kia bọn họ nghe nói Tô Tín vì bang chúng thuộc hạ mà đi thích sát đại đầu mục Đới Xung, nghĩa khí vô song.
Nhưng dù sao cũng chỉ là nghe nói, còn giờ đây bọn họ đã chính mắt nhìn thấy, hơn nữa thân phận của đối phương còn cao hơn nhiều lần so với Đới Xung.
- Đứng lên! Đầu gối phải cứng rắn lên, đừng có hễ một chút là quỳ.
Tô Tín đá nhẹ Hoàng Bính Thành một cái bảo hắn đứng lên.
- Lão đại, không được nữa thì chúng ta rút đi, không ở được Thường Ninh phủ thì chúng ta vào mật lâm Tương Nam dựng sơn trại, sẽ có nhiều huynh đệ thuộc hạ bằng lòng theo cùng người!
Hoàng Bính Thành đứng dậy liền đưa ra đề xuất.
Đắc tội với Tam Anh hội sẽ không cách nào ở lại được Thường Ninh phủ nữa, những châu phủ khác ở đây cũng có thế lực, chắc chắn không dung nạp được bọn họ, lối thoát tốt nhất là giống như Lão Lang đường Hắc Thủy vậy, vào mật lâm Tương Nam dựng sơn trại làm kẻ cướp.
Nơi giao giữa Tương Nam và trung nguyên nhiều rừng núi, đường vô cùng khó đi, ở trong đó có vô số cường đạo, cướp đường, ít thì có mười mấy người, nhiều thì đến trên ngàn vạn người, xảy ra chuyện vào mật lâm trốn thì không dễ gì tìm được bọn họ.
Lý Hoại bên cạnh lạnh lùng nói:
- Ở đó đến khi đủ thực lực, cùng lắm quay về lại Thường Ninh phủ diệt hết Tam Anh hội bọn họ!
Dù Lý Hoại cuồng ngạo đến mức nào cũng không điên đến bước liều sống chết với Tam Anh hội.
Thật ra vừa rồi hắn muốn ra tay, nhưng cũng chuẩn bị sẵn suy nghĩ giết Mạnh Xung xong liền rời khỏi Thường Ninh phủ, không để liên lụy đến Tô Tín bọn họ.
- Vì sao chúng ta phải chạy trốn như chó nhà chết chủ?
Tô Tín hỏi ngược lại.
Hoàng Bính Thành nói:
- Nhưng mà Tam Anh hội…
Tô Tín cắt ngang lời Hoàng Bính Thành:
- Tam Anh hội không phải là trời, ở Thường Ninh phủ này không phải chỉ do Tam Anh hội bọn họ quyết định, ta sẽ không rời khỏi Thường Ninh phủ đâu, Tam Anh hội cũng không làm gì được chúng ta.
Hoàng Bính Thành muốn khuyên gì đó nhưng không nói ra được.
Vị lão đại này vẫn luôn là người giỏi tạo ra kỳ tích, không biết lần này có thể vượt qua được không.
- Đi gọi hết các huynh đệ đến đây, nói chuyện này cho bọn họ biết.
Hoàng Bính Thành không hỏi vì sao, chỉ nhanh chóng đi gọi hết thuộc hạ của Tô Tín đến đường viện Vĩnh Lạc phường.
Giờ thuộc hạ Tô Tín có hơn một nghìn một trăm người, đông nghịt một mảng.
Chuyện Tô Tín giết Mạnh Xung bọn họ đã được nghe, điều này khiến phần lớn bang chúng ở đây đều tỏ vẻ sùng kính.
Đúng là bọn họ đã không theo nhầm lão đại, không giống như những lão đại khác, một khi xảy ra chuyện liền đổ lên đầu bang chúng thuộc hạ cả.
Nhưng cũng có người tỏ vẻ thấp thỏm lo âu.
Tam Anh hội lớn mạnh như vậy, chuyện trả thù sau này có liên lụy đến bọn họ không?
- Mọi người, chuyện xảy ra vừa rồi ta nghĩ mọi người đều đã nghe nói, ta giết thiếu hội chủ Mạnh Xung của Tam Anh hội, nguyên nhân ta cũng không nói nữa, dù sao người ta cũng giết rồi, nói thêm cũng không ích gì.
Tô Tín nhìn các bang chúng bên dưới rồi trầm giọng nói:
- Tiếp theo sau Tam Anh hội chắc chắn sẽ muốn giết ta thật nhanh chóng, thậm chí đến các ngươi cũng sẽ bị tai ương.
- Giờ ta cho các ngươi một cơ hội, mọi người hợp rồi tan, người muốn ra đi đến lấy mười lượng liền đi được, Tô Tín ta tuyệt không ngăn cản.
Bang chúng bên dưới đều im lặng.
Tuy trong lòng bọn họ Tô Tín là một lão đại tốt, nhưng bọn họ lại không muốn chết, tiếp tục theo Tô Tín thì lúc nào cũng có thể bị kéo vào chuyện Tam Anh hội, không cẩn thận liền mất mạng ngay.
Tô Tín sai Hoàng Bính Thành bày ra hai cái rương, bên trong toàn là những đỉnh bạc mười lượng trắng lấp lánh vô cùng chói mắt.
Thời gian trôi qua, cuối cùng có người không kìm được, cúi người hành lễ với Tô Tín rồi quay người rời đi.
Có người xung phong nên những người sau cũng dễ dàng hơn, càng nhiều người đứng ra, sau khi hành lễ với Tô Tín thì rời đi.
Giữa nghĩa khí và tính mạng, bọn họ vẫn lựa chọn tính mạng bản thân.
Nhưng những người này lại không đến lấy bạc.
Giờ phút quan trọng mà bỏ đi đã đủ mất mặt lắm rồi, còn lấy bạc nữa thì mặt mũi để vào đâu nữa?
Nhưng không phải ai cũng có thể kiềm chế được sự mê hoặc của mười lượng bạc, trong số đó có một bang chúng đã do dự, rồi hắn cầm một đĩnh bạc mới rời đi.
“Hừ! Ngươi còn mặt mũi sao? Bỏ đi lúc nguy nan, còn mặt mũi cầm bạc? Tô lão đại nhân nghĩa với các ngươi nhưng lão tử thì không nhịn được!
Một bang chúng trong số đó nóng giận lên liền đạp một đạp khiến hắn ngã xuống đất, còn một vài bang chúng khác cũng theo lên, trong chốc lát đã đánh cho bang chúng cầm bạc đó không ngừng kêu lên thảm thiết.
- Dừng tay!
Tô Tín hét lên một tiếng:
- Để hắn cầm bạc đi đi.
Nghe thấy Tô Tín lên tiếng, những bang chúng này mới căm giận dừng tay, nhưng lúc ra đi còn quay về phía hắn nhổ mấy ngụm nước bọt, mặt tỏ vẻ khinh khi.
Bang chúng đó lồm ngồm bò dậy, dùng ánh mắt oán hận nhìn lại bọn họ, đến một câu chửi lại cũng không dám, chỉ chán nản ra đi.
Có vết xe đổ này, những bang chúng khác khi đi đều không dám lấy bạc.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng cũng không còn ai rời đi nữa, nhưng sắc mặt Hoàng Bính Thành lại suy sụp.
Nửa canh giờ, một nghìn một trăm bang chúng đã đi hết chỉ còn lại chưa đến năm trăm, cả thảy đi hết hơn một nửa số người.
Duy chỉ có điều khiến hắn vui mừng đó là hơn một trăm huynh đệ đã theo Tô Tín từ lúc đầu ở Khoái Hoạt Lâm không có một ai ra đi cả.
Nhìn xuống dưới, Tô Tín nói to rõ:
- Mọi người đã bằng lòng cùng chung hoạn nạn với Tô Tín, vậy thì bắt đầu từ hôm nay, tất cả sẽ là huynh đệ của Tô Tín ta!
- Đối với huynh đệ mình, Tô Tín ta chưa từng khiến ai thất vọng!
Còn lại gần năm trăm người, đây đã là niềm vui ngoài dự tính, Tô Tín vốn chỉ ước tính sẽ còn lại chừng ba trăm người.
Vợ chồng như chim cùng rừng, đại hoạ ập đến mỗi người tự bay.
Vợ chồng sớm tối cạnh nhau còn như vậy, sao có thể cưỡng cầu những bang chúng này cùng mình lao vào chỗ chết?
Những người ở lại hoặc là thực sự vì nghĩa khí muốn giúp sức cho Tô Tín, nhưng phần nhiều lại là người đang cược, hoặc cũng có thể là họ tin rằng Tô Tín sẽ vượt qua được kiếp nạn này, địa vị cậu cũng từ đó là bay cao.
Tô Tín cũng là có ý này.
Mỗi tập thể đều có thành viên chủ chốt, những người này tin vào cậu lúc quan trọng, đợi khi cậu vượt được ải này thì bọn họ sẽ trở thành thành viên chủ chốt của bản thân.
Những bang chúng tầm thường đó đi thì đi, Thường Ninh phủ lớn như vậy làm sao không chiêu mộ được người?
Còn những người ở lại, mới là thành viên nòng cốt thật sự của Tô Tín, mới là những người Tô Tín tin tưởng thật sự.
Cùng lúc này, trong tổng đường Tam Anh hội ở Xương Đức phường, Mạnh Trường Hà nhìn thi thể Mạnh Xung, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được.
- Xung Nhi chết rồi, sao mà nó chết rồi!?
Hai mắt Mạnh Trường Hà đỏ ngầu lên, một bang chúng bên cạnh vừa muốn nói mọi chuyện cho Mạnh Trường Hà nhưng đã bị ông ta đánh một chưởng vào ngực hắn, in hằn chưởng ấn rõ ràng trên ngực khiến lục phủ ngũ tạng hoàn toàn vỡ nát!
- Xung Nhi chết rồi vì sao ngươi còn sống?
Giọng nói của Mạnh Trường Hà u ám lạnh lẽo như từ địa ngục.
Mạnh Xung đã chết thì quá trình xảy ra còn có ý nghĩa gì sao? Ông ta chỉ cần biết Mạnh Xung bị Tô Tín giết, như vậy là đủ!
Hai bang chúng may mắn sống sót nhìn thấy cảnh này liền quay người bỏ chạy, Mạnh Trường Hà đã điên rồi, ông ta muốn giết bọn họ chôn cùng con trai ông ta!
Hai bang chúng này vô cùng hối hận, sớm biết bọn họ không về được nữa thì đã phải rời khỏi Thường Ninh phủ ngay, đi càng xa càng tốt!
Nhìn thấy hai bang chúng này bỏ chạy, Mạnh Trường Hà không ra tay, một bóng người màu trắng đã xuất hiện bên cạnh bọn họ, ánh sáng lóe lên, hai tên này ôm cổ họng ngã xuống đất, trong mắt còn lại vẻ kinh hãi.
Bên cạnh bọn họ dường như xuất hiện quý công tử thế gia Ninh Lạc Quân, trong tay cầm hai binh khí như kiếm có móc, chính là binh khí kỳ môn giúp ông ta thành danh, Ly Hồn Câu!
- Đại ca, xin nén đau thương.
Ninh Lạc Quân thở dài một tiếng không nói gì thêm.
Đoàn Kiêu cũng đến bên cạnh Mạnh Trường Hà nói một lời nén đau thương rồi im lặng.
Tuy bọn họ đoán được Mạnh Xung đến chỗ Tô Tín có thể sẽ bị cậu ta khuất phục, nhưng không ngờ Tô Tín lại giết Mạnh Xung, người này chẳng lẽ điên thật rồi sao?
Tuy bọn họ ghét việc Mạnh Trường Hà phân chia quyền lợi trong tay bọn họ cho Mạnh Xung, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn lấy mạng Mạnh Xung, dù sao bọn họ cũng nhìn hắn lớn lên từ bé.
Giờ Mạnh Xung chết, trong lòng bọn họ cũng không dễ chịu gì.
Mạnh Trường Hà ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, giọng nói lạnh lẽo:
- Ta muốn Tô Tín chết! Ta muốn cả Phi Ưng bang chôn cùng Xung nhi!
Ninh Lạc Quân và Đoàn Kiêu đều gật đầu, Mạnh Trường Hà lên cơn thịnh nộ, giờ nói chuyện hủy diệt Phi Ưng bang là trái với lợi ích của bang hội gì đó cũng đã không có tác dụng nữa.
Tô Tín cần phải chết! Phi Ưng bang phải bị diệt! Đây là điều bọn họ cần nói với Mạnh Trường Hà, nó hữu dụng hơn bất cứ lời khuyên giải nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook