Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 43: Chuyển biến lớn

Đổng Thành Vũ là người rất coi trọng quy tắc, trong ba mươi năm mà Phi Ưng bang đã có thể từ tay trắng trở thành một trong tam bang tứ hội của Thường Ninh phủ, ngoài việc dựa vào thực lực Sa Phi Ưng, thì cũng không thể thiếu công lao từ việc Đổng Thành Vũ định ra quy tắc.

Tất cả mọi người trong Phi Ưng bang, thậm chí cả Sa Phi Ưng cũng đều xuất thân từ nơi không chính thống, duy chỉ có Đổng Thành Vũ là xuất thân từ Tương Tây Thần Đao môn, là môn phái võ lâm hàng thật đúng giá.

Chính vì như vậy nên Đổng Thành Vũ còn coi trọng quy tắc hơn cả mấy người Sa Phi Ưng.

Tôn ti trật tự, luật lệ điều lệnh, đây chính là quy tắc!

Mà giờ đây Tô Tín, không chỉ phạm quy tắc của ông ta một lần!

Lần trước Tô Tín vi phạm mệnh lệnh của bang tự ý ra tay thích sát Đới Xung đã khiến Đổng Thành Vũ vô cùng phẫn nộ.

Còn giờ những gì Tô Tín làm lại càng khiêu khích sự uy nghiêm của một đường chủ hình đường như ông ta!

Đại Hoàn Đao sau lưng Đổng Thành Vũ chém mạnh ra, đại đao cao bằng nửa người như gió cuốn mây tan xé nát khoảng không, khí thế vô song, sức mạnh khôn cùng!

Cơ thể Tô Tín vội lùi lại, trọng kiếm không có sẵn trên người, chỉ dựa vào kiếm mảnh thi triển ra Đại Tu Di Kiếm Pháp thì cũng không ngăn cản được một đao mạnh mẽ bá đạo đấy.

Thân hình Lý Hoại như quỷ mị, thi triển ra Tịch Tà Kiếm Pháp, đường kiếm lẫm liệt vung ra, nhưng một đao Đại Hoàn Đao bá đạo của Đổng Thành Vũ chém ngang đã đánh bay Lý Hoại ra!

Lý Hoại chưa đạt đến cấp hậu thiên sơ kỳ, còn Đổng Thành Vũ đã là một võ sĩ hậu thiên trung kỳ đả thông được bảy mươi hai huyệt vị trở lên, sức mạnh một đao này rất lớn, dù Tịch Tà Kiếm Pháp có tàn độc quỷ dị thế nào thì cũng tuyệt không thể chống đỡ nổi sức mạnh trước mặt.

Mà nhân cơ hội này, kiếm tay trái Tô Tín cuối cùng cũng xuất vỏ, một kiếm tàn độc quỷ dị đâm vào sườn của Đổng Thành Vũ, khiến hắn nổi da gà, cảm nhận được một luồng sát khí đang đến.

- Gió cuốn mây tan!

Đại Hoàn Đao của Đổng Thành Vũ vung lên như gió cuốn, bàn ghế xung quanh đều bị chém nát, Tô Tín cũng bị dồn ép lùi về sau.

Đổng Thành Vũ xuất thân trong võ lâm chính tông, lối chiến đấu của ông ta rất giống với La Chấn của Thanh Trúc bang, đều là lối chiến đấu đâu ra đấy, khiến người ta tìm không ra sơ hở.

Nếu cùng cấp bậc thì lối chiến đấu này rất cứng nhắc, còn nếu sức mạnh đạt đến mức có thể áp chế thì lối chiến đấu này lại khiến Tô Tín không thể chen vào vì không tìm được điểm sơ hở nào.

Mà dù Đổng Thành Vũ thỉnh thoảng có để lộ ra điểm sơ hở thì với thực lực hiện giờ của Tô Tín, cũng tuyệt không thể nắm giữ được.

Sau mấy chiêu, Tô Tín đã bị dồn vào góc, còn kiếm của cậu cơ bản chưa thể nào chạm vào được Đổng Thành Vũ.

- Ta thấy Đổng Thành Vũ ngươi càng ngày càng có bản lĩnh đấy, lại đi đánh nhau vui vẻ với một tên tiểu tử, có bản lĩnh thì chúng ta luyện tập một phen đi?

Bên ngoài vang lên giọng nói châm chọc, Đổng Thành Vũ thu về Đại Hoàn Đao quay đầu nhìn, sắc mặt bỗng u ám.

- Lâm Phục Hổ, ngươi đến đây làm gì?

Đổng Thành Vũ mang vẻ mặt u ám hỏi.

- Ngươi có thể đến thì dựa vào đâu mà ta không thể?

Lâm Phục Hổ tranh cãi hỏi ngược lại.

Mâu thuẫn của ông ta và Đổng Thành Vũ đã hơn mười năm, dù sao thấy Đổng Thành Vũ không vui thì ông ta lại vui.

- Tô Tín dám giết lão đại trong bang, đây là chuyện đại nghịch bất đạo, cần phải xử tử theo bang quy! Lâm Phục Hổ, ông muốn gây chuyện cũng phải chọn lúc chứ, đợi ta giết hắn xong ta đấu với ông đến cùng!

- Đúng lúc đấy, hôm nay ta lại không để ngươi giết được tiểu tử này.

Lâm Phục Hổ nhổ nước bọt nói:

- Hầu Thông là kẻ thế nào chứ! Suốt ngày chỉ biết đánh bạc, chỉ biết nằm hưởng thụ trên công lao người khác, mấy năm nay hắn có ra tay trong bang chiến không? Dù Tô Tín không giết, hôm nào đó hắn làm lão tử ta không vui thì ta cũng chém chết hắn!

- Lâm Phục Hổ! Hắn phạm phải tội không nhỏ! Ngang nhiên phạm thượng, đây là đại kỵ trong bang! Cần dùng bang quy để xử phạt!

Đổng Thành Vũ hét lớn.

Lâm Phục Hổ thản nhiên nói:

- Bang quy thì bang quy, ông hét cái gì chứ? Hơn nữa bang quy cũng không phải một mình ông định, nếu đã là chuyện lớn thì phải báo với bang chủ, triệu tập tất cả đại đầu mục lại để định đoạt chứ.

Có Lâm Phục Hổ, Đổng Thành Vũ cũng biết rằng giờ ông ta tuyệt nhiên không thể làm khó được gì với Tô Tín.

Vì vậy ông ta chỉ biết nhìn xoáy vào Tô Tín rồi sai người đưa tên thuộc hạ vừa bị Tô Tín phế đi một tay rời đi.

Đợi khi bọn họ đều đã đi khỏi, Tô Tín chắp tay nói với Lâm Phục Hổ:

- Đa tạ Lâm đường chủ ra tay giúp đỡ.

Lâm Phục Hổ rộng lượng xua tay:

- Không cần cám ơn, là ta nhìn ông ta không vừa mắt, hôm nay vừa hay thấy hắn dẫn người rời khỏi tổng đường nên ta đến theo để xem thử, không ngờ lại có thể nhìn thấy được một vở kịch hay, tiểu tử ngươi yên tâm, đợi đến khi bang chủ đến, ta sẽ nói giúp cho ngươi.

- Đại ân đại đức của Lâm đường chủ, tiểu tử cảm kích vô cùng.

Tô Tín bày ra vẻ mặt cảm kích, điều này lại làm cho Lâm Phục Hổ vui vẻ vô cùng.

Không phải ông ta vui vì Tô Tín nịnh hót, mà là vì nhìn thấy Đổng Thành Vũ phải ngậm quả đắng.

Chuyện hơn mười năm trước, ông ta đắc tội không nhẹ với Lâm Phục Hổ, khiến Lâm Phục Hổ ghi hận mãi đến tận bây giờ.

Con người Lâm Phục Hổ nói thẳng ra là đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, có chút cứng nhắc.

Năm xưa Đổng Thành Vũ không hề nể mặt Lâm Phục Hổ mà xử phạt nặng đệ tử chiến đường, khiến cho ông ta cảm thấy mất mặt rất lâu, thậm chí có một khoảng thời gian ngại không lộ diện trước huynh đệ thuộc hạ.

Chuyện này đúng là vô cùng nhục nhã đối với Lâm Phục Hổ, đủ để ông ta ghi hận cả đời.

Tuy đã đuổi được Đổng Thành Vũ đi, nhưng chuyện vẫn chưa xong, Tô Tín đúng hay sai thì cũng cần do bang chủ định đoạt, chuyện này dù có là Lâm Phục Hổ thì ông ta cũng không dám quyết định bừa.

Vì vậy Lâm Phục Hổ trực tiếp dẫn bọn người Tô Tín và Hổ tam gia đến tổng đường, Đổng Thành Vũ về trước nên sớm đã triệu tập Sa Phi Ưng và những đại đầu mục khác đến đông đủ.

Lúc này nhìn thấy bọn người Tô Tín bước vào tổng đường, những đại đầu mục khác đều để lộ ánh mắt quái lạ.

Tô Tín này đúng là ngọn đèn mãi không tắt, chỉ mới mấy tháng thôi mà giờ đã lại triệu tập tất cả mọi người đến họp vì hắn.

- Tô Tín ngang nhiên phạm thượng, vi phạm bang quy, tội đáng xử tử! Xin bang chủ thu hồi lại tất cả địa bàn trong tay Tô Tín, giết hắn ngay tại chỗ!

Đổng Thành Vũ trực tiếp nói lớn.

Lâm Phục Hổ cười lạnh nói:

- Ngang nhiên phạm thượng thì cũng phải có lý do chứ? Ta lại nghe nói Hầu Thông này là đến gây chuyện với Khoái Hoạt Lâm trước.

- Dù là lý do gì thì ngang nhiên phạm thường vẫn đáng xử tử!

- Ông cho rằng ông là ai, ông nói giết là giết sao?

Nhìn thấy hai người lại cãi vã, Sa Phi Ưng đánh hắng một tiếng, hai người liền im lặng không nói nữa.

- Chuyện này mọi người nghĩ thế nào?

Sa Phi Ưng nhìn các đại đầu mục bên dưới.

Những người này nhìn quanh rồi đều im lặng không nói.

Dù sao cũng nhận của Tô Tín mười vạn lượng rồi, tuy bọn họ sẽ không nói đỡ cho Tô Tín, nhưng im lặng không nói cũng là một cách.

Huống hồ bọn họ cũng chịu đủ Hầu Thông đó rồi, đặc biệt là những đại đầu mục ở gần địa bàn Hầu Thông, cũng bị Hầu Thông làm phiền rất nhiều.

Giờ cuối cùng Tô Tín cũng giải quyết được hắn ta, bọn họ thậm chí còn muốn cám ơn Tô Tín ấy chứ.

Sắc mặt Đổng Thành Vũ tối sầm lại, đám người này sao bỗng nhiên đổi tính đổi nết rồi?

Trước kia khi nói ra loại chuyện này, đám bọn họ thích nhất là châm chọc khiêu khích và giậu đổ bìm leo, sao giờ một câu cũng không nói?

Sắc mặt Tô Tín không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại nhìn về Hổ tam gia.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Tín, Hổ tam gia nghiến răng nói:

- Bang chủ, ta có lời muốn nói.

Những người khác đều nhìn về phía Hổ tam gia, còn có biểu cảm không biết phải làm sao với Tô Tín.

Nghĩa phụ của ngươi muốn hãm hại ngươi thì bọn ta cũng đành chịu, mười vạn lượng bạc chỉ có thể khiến bọn ta không mở lời, còn muốn chúng ta nói đỡ giúp ngươi thì không có cửa đâu

Đổng Thành Vũ cũng thở phào một hơi.

Hổ tam gia thân là nghĩa phụ của Tô Tín, nếu ông ta mở miệng nói xử phạt Tô Tín thì còn có tác dụng hơn cả ba đại đầu mục cùng nói.

- Bang chủ, thực ra chuyện giết Hầu Thông không trách Tô Tín được, thực sự là vì Hầu Thông quá đáng quá!

- Tô Tín dựa vào thực lực để đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường, có người ganh ghét nên mới muốn đến đòi một phần lợi ích.

- Hầu Thông đích thân đến tìm ta mượn một trăm vạn lượng bạc, ta liền từ chối hắn, hắn lại cậy mạnh hiếp yếu chuẩn bị lấy thân phận ra để đến Tô Tín đòi tiền.

- Ta nhất thời nóng giận nên đã bảo với Tô Tín không cần nương tay, giết tên khốn Hầu Thông đó đi!

- Chuyện này là do ta dặn dò, không liên quan gì đến Tô Tín cả.

- Tô Tín đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường, đáng ra nên được lên làm đại đầu mục, chứ không phải như bây giờ bị bang quy xử trí.

Một đám người nhất thời ngây ngốc, ánh mắt nhìn Hổ tam gia như nhìn một kẻ điên vậy.

Ông ta đang làm gì vậy? Đưa Tô Tín lên vị trí đại đầu mục, còn ông ta nhận thay tội danh giết Hầu Thông, đây là Hổ lão tam thủ đoạn tàn độc, mưu mô quỷ quyệt mà bọn họ quen biết hay sao?

Đổng Thành Vũ mang vẻ mặt không thể tin nổi, Sa Phi Ưng lại nhìn xoáy sâu vào Tô Tín.

Ông quen biết bọn người như Hổ tam gia đã mấy mươi năm, đánh chết cũng không tin được Hổ tam gia xả thân vì người khác.

Đổng Thành Vũ đập bàn:

- Hổ lão tam! Ông biết ông đang nói gì không? Dù ông là đại đầu mục thì tội này ông cũng gánh không nổi đâu!

- Huynh đệ tương tàn, theo bang quy sẽ bị thu hồi tất cả địa bàn trong tay, giao về lại cho bang, những thứ trong tay ông cũng sẽ giao hết cho những đại đầu mục khác!

Hổ tam gia thầm để lộ một nụ cười khổ:

- Ta biết chứ, nhưng chuyện này là do ta làm.

Đổng Thành Vũ không hiểu nhìn Hổ tam gia, rốt cuộc ông ta bị Tô Tín nắm được điểm yếu nào mà lại không màng hình phạt mất tất cả địa bàn chấp nhận đứng ra bảo vệ cho Tô Tín chứ?

Những đại đầu mục khác cũng nhìn về Hổ tam gia với ánh mắt kỳ lạ.

Chuyện giữa Hổ tam gia và nghĩa tử Tô Tín sớm đã truyền khắp tai bọn họ sau chuyện Đường Thái Hòa bị phế.

Lúc đó bọn họ còn cười nhạo Hổ tam gia, nói rằng ông nuôi ong tay áo, nuôi hai nghĩa tử nhưng đều tạo ra phiền phức cho mình.

Sau đó Tô Tín bỏ qua Hổ tam gia mang tiền thuế nộp thẳng lên cho bang, chuyện này như đánh vào thẳng mặt Hổ tam gia, mâu thuẫn đã trở thành công khai.

Tình thế giữa hai người đã như nước với lửa, giờ Hổ tam gia lại không cần địa bàn của mình mà gánh tội danh thay cho Tô Tín, nếu ở đây không có chút ẩn tình nào thì đánh chết bọn họ cũng không tin được.

Lúc này Sa Phi Ưng lên tiếng:

- Chuyện giết đại đầu mục, dù thế nào ngươi cũng phải nói rõ lý do với bang, giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi nói đi.

Tô Tín ngẩng đầu lên nhìn Sa Phi Ưng, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Ta vẫn còn trẻ, ta có thực lực, ta có công lao với bang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương