Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
-
Chương 36: Lời ta nói chính là quy tắc
Sau khi đã phế Đường Thái Hòa, Tô Tín chẳng hề lo lắng gì.
Thực ra ngay lúc nhìn thấy Lý sư gia thì cậu đã biết, Đường Thái Hòa chắc chắn đã làm theo mưu kế của Hổ tam gia, nếu không hắn tuyệt đối không có gan đến tìm cậu sinh sự.
Chính vì biết Đường Thái Hòa có Hổ tam gia chống lưng nên cậu mới hạ độc thủ phế đi Đường Thái Hòa, làm như vậy là để tỏ rõ thái độ cứng rắn của mình với Hổ tam gia.
Có chuyện gì thì mọi người nói thẳng mặt nhau, muốn âm thầm ra tay dùng thủ đoạn hèn hạ, vậy thì người ra tay nào, ta liền chặt luôn tay ấy!
Trải qua lần bang chiến này, thành tích và danh tiếng của Tô Tín đều đã đạt đến đỉnh cao, đừng nói là Hổ tam gia, dù bang chủ muốn ra tay với cậu, cũng cần suy nghĩ đến cảm nhận của huynh đệ trong bang.
Sau khi đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường, Tô Tín không tiếp tục đánh nữa, mà bảo Hoàng Bính Thành mở đợt chiêu mộ thuộc hạ, dù trước kia có là người của Thanh Trúc bang cũng không cần kiêng dè mà có thể nhận hết.
Nhưng những người mới được chiêu mộ vào tất nhiên sẽ không thể có đãi ngộ giống như những huynh đệ trước kia của Tô Tín.
Mỗi tháng tiền lương của họ chỉ có hai lượng, cũng không được truyền thụ công pháp, chỉ được truyền thụ một số võ kỹ cơ bản đơn giản mà thôi.
Bất kỳ tập thể nào cũng đều cần có cấp bậc mới tiện quản lý, cũng sẽ tiện tạo sức sống.
Người cũ biết được đãi ngộ người mới không được như mình, bọn họ sẽ có cảm giác được ưu ái nên càng trân trọng vị trí hiện tại hơn.
Còn người mới sẽ ghen tỵ với đãi ngộ của người cũ, nên càng cố gắng vươn lên, mong chờ đến một ngày bản thân cũng có được vị trí ngang bằng với những người đó.
Ba ngày sau khi Tô Tín dừng chiến, cuộc bang chiến giữa hai bang cũng hoàn toàn kết thúc.
Kết quả lần này không nói cũng biết, Thanh Trúc bang đại bại, địa bàn trực tiếp mất đi một nửa số phường, đại đầu mục chết ba, hai trong số đó đều là người của Ngụy Phong.
Có thể nói giờ đây vị Ngụy bang chủ đáng thương kia đã trở thành người cô đơn một phương, mệnh lệnh có ra được khỏi tổng đường hay không cũng còn chưa nói được.
Còn trong lần bang chiến này, chói lọi rực rỡ nhất và nhận được nhiều người nhất chắc chắn là Tô Tín.
Một tiểu đầu mục, dẫn dắt trong tay chưa đến hai trăm thuộc hạ đã có thể đánh chiếm được cả Vĩnh Lạc phường, chiến tích này lớn đến nỗi đủ để Tô Tín có thể trực tiếp lên làm được đại đầu mục.
Có điều Tô Tín thực sự còn quá trẻ, để một người trẻ tuổi như vậy làm đại đầu mục, ngồi cùng hàng với mình, người bên trên Phi Ưng bang đều cảm thấy không tương xứng.
Thế là dường như chẳng ai đề cập đến chuyện này, đến bang chủ cũng không đề cập đến, vì vậy Tô Tín hiện giờ vẫn là một tiểu đầu mục, có điều là một tiểu đầu mục quản lý cả một phường, thuộc hạ địa bàn trong tay còn nhiều hơn cả một đại đầu mục.
Tuy thân phận không thay đổi, nhưng phúc lợi ngầm lại không hề nhỏ.
Sau trận chiến này, trong lòng những thanh niên trẻ tuổi của Phi Ưng bang đều coi Tô Tín như mặt trời ban trưa, dường như tất cả bọn họ đều coi cậu là thần tượng.
Vì vậy rất nhiều thuộc hạ trẻ tuổi của một số tiểu đầu mục, đại đầu mục khác đều chạy đến xin làm thuộc hạ cho Tô Tín, cộng thêm việc Tô Tín chiêu mộ người ở Vĩnh Lạc phường, giờ thuộc hạ của cậu đã vượt hơn nghìn người.
Tuy Phi Ưng bang không cấm bang chúng thuộc hạ đổi chủ, nhưng chuyện này rất mất mặt với những lão đại đó, trong lòng bọn họ chắc chắn có chút oán trách.
Có điều giờ đây danh tiếng Tô Tín cao ngất trời, cộng thêm những người đó đều là người mới, cũng không phải hàng cao thủ gì, vốn dĩ có hay không có cũng được, những lão đại đó cũng không muốn gây chuyện rắc rối, chỉ là thầm oán trách một chút, chứ không có ý sinh sự.
Bang chiến chỉ ảnh hưởng đến số ít người.
Người bình thường cũng cần sống cuộc sống hằng ngày, Vĩnh Lạc phường rộng lớn này không đến ba ngày đã khôi phục sự yên bình.
Mà ba ngày cũng là thời gian đủ cho Tô Tín tạm sắp xếp ổn thỏa cho thuộc hạ mới gia nhập, tiếp theo sẽ cần định lại quy tắc.
Lúc Thanh Trúc bang quản lý Vĩnh Lạc phường, hiển nhiên có quy tắc của bọn họ, còn Vĩnh Lạc phường giờ đây đã thuộc Tô Tín quản.
Ở Vĩnh Lạc phường vốn có một đường viện mà Thanh Trúc bang xây lên, Tô Tín sai Hoàng Bính Thành đổi biển hiệu, trực tiếp dùng là được.
Có điều diện tích đường viện này hơi nhỏ, thậm chí không bằng được diện tích đường viện của Khoái Hoạt Lâm kia, Tô Tín thầm oán trách người Thanh Trúc bang khó tránh có chút hẹp hòi.
Tô Tín hỏi:
- Lão Hoàng, các thương nhân của Vĩnh Lạc phường đến đủ cả chưa?
- Người có trong giấy mời đều đến cả rồi, với uy danh của người, bọn họ chán sống rồi mới không dám đến.
Tô Tín muốn đặt lại quy định của Vĩnh Lạc phường, những quy định này áp dụng cho ai? Hiển nhiên là những thương nhân của Vĩnh Lạc phường rồi.
Thu nhập quan trọng nhất của bang phái đều đến từ tiền thuế mà các thương nhân nộp lên hàng tháng, vì vậy sau mỗi lần bang chiến, người mà chủ nhân địa bàn muốn gặp đó chính là những ông chủ các cửa hiệu.
Một Khoái Hoạt Lâm nhỏ bé đã có đến hơn ba trăm cửa hiệu, Vĩnh Lạc phường rộng lớn có diện tích gấp mấy mươi lần Khoái Hoạt Lâm, cửa hiệu cũng hơn hai vạn cái, tất nhiên không thể mời hết chủ những cửa hiệu này đến cả.
Những người chủ các tửu lâu nhỏ hiển nhiên sẽ không có tư cách đến.
Có tư cách được Tô Tín mời đến đều là những thương nhân lớn có trong tay mấy mươi cửa hiệu, mỗi tháng thu vào trên mười vạn, những người như vậy ở Vĩnh Lạc phường miễn cưỡng cũng hơn một trăm mà thôi.
Tô Tín đi vào đường viện, trong này đang ngồi kín hơn trăm người, có vẻ hơi chật chội.
Nhìn thấy Tô Tín đi vào, mọi người vội chắp tay chào:
- Tô lão đại.
Với vị chủ mới quyền cao sức mạnh này của Phi Ưng bang, bọn họ hẳn không dám đắc tội.
Thương nhân hòa khí mới phát tài, chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của bọn họ, thì bọn họ hà cớ gì lại đi đắc tội với những người hung hãn tàn bạo trong bang phái.
Tô Tín ngồi vào vị trí, nói to rõ ràng:
- Các vị, hôm nay mời mọi người đến là vì chuyện gì chắc hẳn các vị cũng đều biết.
- Con người ta không thích vòng vo, trước kia nơi này thuộc Thanh Trúc bang quản lý, nhưng giờ đã thuộc về Tô Tín ta quản, tiền thuế mỗi tháng cũng sẽ phải thay đổi.
Mô hình của Khoái Hoạt Lâm không thể dùng lại, Tô Tín cũng chưa nghĩ ra biện pháp cải cách gì ở Vĩnh Lạc phường.
Nhưng không cải cách thì làm sao tăng thu nhập? Vậy chỉ còn có thể nghĩ cách đối với phần tiền thuế.
Nghe Tô Tín nói đến hai chữ tiền thuế, sắc mặt của ông chủ các cửa hiệu đang ở bên dưới bỗng có chút kém đi.
Dù sao thu tiền thuế cũng giống như cắt xẻo thịt trên người họ vậy, đổi lại là ai thì sẽ cũng vui vẻ được sao?
Đường nhiên trước lúc bọn họ đến đây cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, dù sao chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu.
Mỗi lần xảy ra bang chiến, địa bàn đổi chủ, tiền thuế chắc chắn cũng tăng một chút, bọn họ cũng hơi quen với chuyện này.
- Thanh Trúc bang trước kia quy định mỗi người nộp ba mươi lượng, giờ đổi thành năm mươi lượng.
Lời này vừa được nói xong, sắc mặt những ông chủ bên dưới liền tối sầm lại.
Vị lão đại này nhìn có vẻ trẻ tuổi, có lẽ không hại người, nhưng miệng mồm khó tránh có chút tham lam.
Một ông chủ kích động đứng lên nói lớn:
- Tô lão đại, sư tử mở to miệng cũng không đến mức như vậy, bỗng chốc liền tăng lên gần gấp đôi, chuyện này cũng quá đáng lắm rồi?
Thực ra năm mươi lượng này đối với những ông chủ tửu lâu nhỏ cũng gây ra nỗi lo lắng rất lớn.
Nhưng đối với những thương nhân lớn mỗi tháng chỉ tính riêng lợi nhuận đã hơn mười vạn lượng này lại chẳng nhằm nhò gì.
Bọn họ bài xích nhất chính là quy định dạng này.
Hôm nay ngươi đến, tiền thuế tăng từ ba mươi lên đến năm mươi, ngày mai người khác đến nhất định sẽ tăng đến một trăm lượng.
Sau vài lần như vậy, ai mà biết tiền thuế có tăng đến một nghìn thậm chí một vạn lượng hay không? Kiểu tăng gấp đôi này thực ra đối với những thương nhân lớn như bọn họ cũng không thể chịu đựng nổi.
Tô Tín thản nhiên nhìn ông chủ đang có tâm trạng hơi kích động đó:
- Xem ra tâm trạng ông chủ này có hơi kích động, như vậy không tốt lắm đâu, tùy tiện cắt ngang lời người khác rất không lịch sự đấy. Lý Hoại, qua đó giúp cho ông chủ này tỉnh táo lại đi.
Lý Hoại bên cạnh liền đi xuống đó, túm lấy đầu ông ta, tát qua tát lại cho đến khi ông ta không ngừng kêu lên thảm thiết.
Với sức mạnh hiện tại của Lý Hoại, chỉ một tát giáng xuống, miệng những ông chủ đó đã đầy máu, thở không ra hơi.
Lúc này ngoài tiếng thở hổn hển của ông chủ đó thì không còn chút âm thanh gì khác.
Những thương nhân lớn đó bị Tô Tín dọa cho sợ im như thóc, chẳng dám thở mạnh tiếng nào.
Vị Tô lão đại này cũng hơi tàn nhẫn, ngày đầu gặp mặt đã ra tay nặng như vậy, chỉ vì người ta cắt ngang lời của hắn mà bị đánh đến nông nỗi như vậy.
Tô Tín đứng dậy nhìn về phía dưới, lạnh lùng nói:
- Ta hy vọng các vị có thể hiểu, hôm nay ta gọi mọi người đến, không phải vì chuyện thương lượng cùng các ngươi chuyện tăng tiền thuế, mà là mệnh lệnh!
- Quy định của Thanh Trúc bang thế nào ta không quan tâm, nhưng giờ Vĩnh Lạc phường đã do ta quản lý, cần tuân theo quy tắc của Tô Tín ta.
- Trước kia tiền thuế đều dựa theo đầu người để thu, giờ đổi lại, sẽ dựa theo số lượng cửa hiệu để thu.
Lời này được nói ra xong, sắc mặt một số thương nhân lớn càng tối sầm hơn, đao này đâm không hề nhẹ.
Trong gần trăm thương nhân lớn ở đây, ngoài những thương nhân chỉ có thể mở làm ăn một địa điểm như sòng bạc, thanh lâu, những thương nhân khác đều kinh doanh thêm vải vóc, lương thực…
Những cửa hàng như vậy dường như con đường nào cũng có một cái, trong tay mỗi người bọn họ có đến hơn mười cửa hiệu, có thể nói nếu tuân theo quy định của Tô Tín, mỗi người sẽ phải giao nộp lên mười mấy phần tiền thuế.
Mọi người tuy không hài lòng nhưng lại chẳng dám nói gì.
Tô Tín nhìn xoáy vào bọn họ, người đứng ra đầu tiên đã bị đánh làm gương, giờ còn đang nằm trên đất dở sống dở chết.
Nhìn mọi người bên dưới, Tô Tín nhàn nhạt nói:
- Các ngươi cũng không cần tỏ vẻ đau khổ như vậy, giống như chịu uất ức lớn lắm ấy.
- Tuy Thanh Trúc bang thu tiền thuế ít, nhưng bang chúng bọn họ cũng bòn rút chỗ các người không ít nhỉ?
- Giờ Vĩnh Lạc phường do Tô Tín ta quản, kẻ nào dám quấy rối cửa hiệu, xử theo bang quy!
- Hơn nữa nếu trên đường có kẻ côn đồ nào dám đến gây phiền phức, các ngươi cũng có thể tìm người của ta đến xử lý.
Các thương nhân lớn ở bên dưới hoài nghi nhìn Tô Tín, nếu thực sự hắn có thể bảo đảm, vậy tiền thuế nhiều cũng coi như xứng đáng.
Trước kia những bang chúng của Thanh Trúc bang thích tụm năm tụm bảy đến quấy rối chuyện làm ăn của bọn họ, tuy lấy không nhiều đồ nhưng lại ảnh hưởng đến danh dự của bọn họ, tổn thất nhiều hơn rất nhiều con số năm mươi lượng.
Thực ra ngay lúc nhìn thấy Lý sư gia thì cậu đã biết, Đường Thái Hòa chắc chắn đã làm theo mưu kế của Hổ tam gia, nếu không hắn tuyệt đối không có gan đến tìm cậu sinh sự.
Chính vì biết Đường Thái Hòa có Hổ tam gia chống lưng nên cậu mới hạ độc thủ phế đi Đường Thái Hòa, làm như vậy là để tỏ rõ thái độ cứng rắn của mình với Hổ tam gia.
Có chuyện gì thì mọi người nói thẳng mặt nhau, muốn âm thầm ra tay dùng thủ đoạn hèn hạ, vậy thì người ra tay nào, ta liền chặt luôn tay ấy!
Trải qua lần bang chiến này, thành tích và danh tiếng của Tô Tín đều đã đạt đến đỉnh cao, đừng nói là Hổ tam gia, dù bang chủ muốn ra tay với cậu, cũng cần suy nghĩ đến cảm nhận của huynh đệ trong bang.
Sau khi đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường, Tô Tín không tiếp tục đánh nữa, mà bảo Hoàng Bính Thành mở đợt chiêu mộ thuộc hạ, dù trước kia có là người của Thanh Trúc bang cũng không cần kiêng dè mà có thể nhận hết.
Nhưng những người mới được chiêu mộ vào tất nhiên sẽ không thể có đãi ngộ giống như những huynh đệ trước kia của Tô Tín.
Mỗi tháng tiền lương của họ chỉ có hai lượng, cũng không được truyền thụ công pháp, chỉ được truyền thụ một số võ kỹ cơ bản đơn giản mà thôi.
Bất kỳ tập thể nào cũng đều cần có cấp bậc mới tiện quản lý, cũng sẽ tiện tạo sức sống.
Người cũ biết được đãi ngộ người mới không được như mình, bọn họ sẽ có cảm giác được ưu ái nên càng trân trọng vị trí hiện tại hơn.
Còn người mới sẽ ghen tỵ với đãi ngộ của người cũ, nên càng cố gắng vươn lên, mong chờ đến một ngày bản thân cũng có được vị trí ngang bằng với những người đó.
Ba ngày sau khi Tô Tín dừng chiến, cuộc bang chiến giữa hai bang cũng hoàn toàn kết thúc.
Kết quả lần này không nói cũng biết, Thanh Trúc bang đại bại, địa bàn trực tiếp mất đi một nửa số phường, đại đầu mục chết ba, hai trong số đó đều là người của Ngụy Phong.
Có thể nói giờ đây vị Ngụy bang chủ đáng thương kia đã trở thành người cô đơn một phương, mệnh lệnh có ra được khỏi tổng đường hay không cũng còn chưa nói được.
Còn trong lần bang chiến này, chói lọi rực rỡ nhất và nhận được nhiều người nhất chắc chắn là Tô Tín.
Một tiểu đầu mục, dẫn dắt trong tay chưa đến hai trăm thuộc hạ đã có thể đánh chiếm được cả Vĩnh Lạc phường, chiến tích này lớn đến nỗi đủ để Tô Tín có thể trực tiếp lên làm được đại đầu mục.
Có điều Tô Tín thực sự còn quá trẻ, để một người trẻ tuổi như vậy làm đại đầu mục, ngồi cùng hàng với mình, người bên trên Phi Ưng bang đều cảm thấy không tương xứng.
Thế là dường như chẳng ai đề cập đến chuyện này, đến bang chủ cũng không đề cập đến, vì vậy Tô Tín hiện giờ vẫn là một tiểu đầu mục, có điều là một tiểu đầu mục quản lý cả một phường, thuộc hạ địa bàn trong tay còn nhiều hơn cả một đại đầu mục.
Tuy thân phận không thay đổi, nhưng phúc lợi ngầm lại không hề nhỏ.
Sau trận chiến này, trong lòng những thanh niên trẻ tuổi của Phi Ưng bang đều coi Tô Tín như mặt trời ban trưa, dường như tất cả bọn họ đều coi cậu là thần tượng.
Vì vậy rất nhiều thuộc hạ trẻ tuổi của một số tiểu đầu mục, đại đầu mục khác đều chạy đến xin làm thuộc hạ cho Tô Tín, cộng thêm việc Tô Tín chiêu mộ người ở Vĩnh Lạc phường, giờ thuộc hạ của cậu đã vượt hơn nghìn người.
Tuy Phi Ưng bang không cấm bang chúng thuộc hạ đổi chủ, nhưng chuyện này rất mất mặt với những lão đại đó, trong lòng bọn họ chắc chắn có chút oán trách.
Có điều giờ đây danh tiếng Tô Tín cao ngất trời, cộng thêm những người đó đều là người mới, cũng không phải hàng cao thủ gì, vốn dĩ có hay không có cũng được, những lão đại đó cũng không muốn gây chuyện rắc rối, chỉ là thầm oán trách một chút, chứ không có ý sinh sự.
Bang chiến chỉ ảnh hưởng đến số ít người.
Người bình thường cũng cần sống cuộc sống hằng ngày, Vĩnh Lạc phường rộng lớn này không đến ba ngày đã khôi phục sự yên bình.
Mà ba ngày cũng là thời gian đủ cho Tô Tín tạm sắp xếp ổn thỏa cho thuộc hạ mới gia nhập, tiếp theo sẽ cần định lại quy tắc.
Lúc Thanh Trúc bang quản lý Vĩnh Lạc phường, hiển nhiên có quy tắc của bọn họ, còn Vĩnh Lạc phường giờ đây đã thuộc Tô Tín quản.
Ở Vĩnh Lạc phường vốn có một đường viện mà Thanh Trúc bang xây lên, Tô Tín sai Hoàng Bính Thành đổi biển hiệu, trực tiếp dùng là được.
Có điều diện tích đường viện này hơi nhỏ, thậm chí không bằng được diện tích đường viện của Khoái Hoạt Lâm kia, Tô Tín thầm oán trách người Thanh Trúc bang khó tránh có chút hẹp hòi.
Tô Tín hỏi:
- Lão Hoàng, các thương nhân của Vĩnh Lạc phường đến đủ cả chưa?
- Người có trong giấy mời đều đến cả rồi, với uy danh của người, bọn họ chán sống rồi mới không dám đến.
Tô Tín muốn đặt lại quy định của Vĩnh Lạc phường, những quy định này áp dụng cho ai? Hiển nhiên là những thương nhân của Vĩnh Lạc phường rồi.
Thu nhập quan trọng nhất của bang phái đều đến từ tiền thuế mà các thương nhân nộp lên hàng tháng, vì vậy sau mỗi lần bang chiến, người mà chủ nhân địa bàn muốn gặp đó chính là những ông chủ các cửa hiệu.
Một Khoái Hoạt Lâm nhỏ bé đã có đến hơn ba trăm cửa hiệu, Vĩnh Lạc phường rộng lớn có diện tích gấp mấy mươi lần Khoái Hoạt Lâm, cửa hiệu cũng hơn hai vạn cái, tất nhiên không thể mời hết chủ những cửa hiệu này đến cả.
Những người chủ các tửu lâu nhỏ hiển nhiên sẽ không có tư cách đến.
Có tư cách được Tô Tín mời đến đều là những thương nhân lớn có trong tay mấy mươi cửa hiệu, mỗi tháng thu vào trên mười vạn, những người như vậy ở Vĩnh Lạc phường miễn cưỡng cũng hơn một trăm mà thôi.
Tô Tín đi vào đường viện, trong này đang ngồi kín hơn trăm người, có vẻ hơi chật chội.
Nhìn thấy Tô Tín đi vào, mọi người vội chắp tay chào:
- Tô lão đại.
Với vị chủ mới quyền cao sức mạnh này của Phi Ưng bang, bọn họ hẳn không dám đắc tội.
Thương nhân hòa khí mới phát tài, chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của bọn họ, thì bọn họ hà cớ gì lại đi đắc tội với những người hung hãn tàn bạo trong bang phái.
Tô Tín ngồi vào vị trí, nói to rõ ràng:
- Các vị, hôm nay mời mọi người đến là vì chuyện gì chắc hẳn các vị cũng đều biết.
- Con người ta không thích vòng vo, trước kia nơi này thuộc Thanh Trúc bang quản lý, nhưng giờ đã thuộc về Tô Tín ta quản, tiền thuế mỗi tháng cũng sẽ phải thay đổi.
Mô hình của Khoái Hoạt Lâm không thể dùng lại, Tô Tín cũng chưa nghĩ ra biện pháp cải cách gì ở Vĩnh Lạc phường.
Nhưng không cải cách thì làm sao tăng thu nhập? Vậy chỉ còn có thể nghĩ cách đối với phần tiền thuế.
Nghe Tô Tín nói đến hai chữ tiền thuế, sắc mặt của ông chủ các cửa hiệu đang ở bên dưới bỗng có chút kém đi.
Dù sao thu tiền thuế cũng giống như cắt xẻo thịt trên người họ vậy, đổi lại là ai thì sẽ cũng vui vẻ được sao?
Đường nhiên trước lúc bọn họ đến đây cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, dù sao chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu.
Mỗi lần xảy ra bang chiến, địa bàn đổi chủ, tiền thuế chắc chắn cũng tăng một chút, bọn họ cũng hơi quen với chuyện này.
- Thanh Trúc bang trước kia quy định mỗi người nộp ba mươi lượng, giờ đổi thành năm mươi lượng.
Lời này vừa được nói xong, sắc mặt những ông chủ bên dưới liền tối sầm lại.
Vị lão đại này nhìn có vẻ trẻ tuổi, có lẽ không hại người, nhưng miệng mồm khó tránh có chút tham lam.
Một ông chủ kích động đứng lên nói lớn:
- Tô lão đại, sư tử mở to miệng cũng không đến mức như vậy, bỗng chốc liền tăng lên gần gấp đôi, chuyện này cũng quá đáng lắm rồi?
Thực ra năm mươi lượng này đối với những ông chủ tửu lâu nhỏ cũng gây ra nỗi lo lắng rất lớn.
Nhưng đối với những thương nhân lớn mỗi tháng chỉ tính riêng lợi nhuận đã hơn mười vạn lượng này lại chẳng nhằm nhò gì.
Bọn họ bài xích nhất chính là quy định dạng này.
Hôm nay ngươi đến, tiền thuế tăng từ ba mươi lên đến năm mươi, ngày mai người khác đến nhất định sẽ tăng đến một trăm lượng.
Sau vài lần như vậy, ai mà biết tiền thuế có tăng đến một nghìn thậm chí một vạn lượng hay không? Kiểu tăng gấp đôi này thực ra đối với những thương nhân lớn như bọn họ cũng không thể chịu đựng nổi.
Tô Tín thản nhiên nhìn ông chủ đang có tâm trạng hơi kích động đó:
- Xem ra tâm trạng ông chủ này có hơi kích động, như vậy không tốt lắm đâu, tùy tiện cắt ngang lời người khác rất không lịch sự đấy. Lý Hoại, qua đó giúp cho ông chủ này tỉnh táo lại đi.
Lý Hoại bên cạnh liền đi xuống đó, túm lấy đầu ông ta, tát qua tát lại cho đến khi ông ta không ngừng kêu lên thảm thiết.
Với sức mạnh hiện tại của Lý Hoại, chỉ một tát giáng xuống, miệng những ông chủ đó đã đầy máu, thở không ra hơi.
Lúc này ngoài tiếng thở hổn hển của ông chủ đó thì không còn chút âm thanh gì khác.
Những thương nhân lớn đó bị Tô Tín dọa cho sợ im như thóc, chẳng dám thở mạnh tiếng nào.
Vị Tô lão đại này cũng hơi tàn nhẫn, ngày đầu gặp mặt đã ra tay nặng như vậy, chỉ vì người ta cắt ngang lời của hắn mà bị đánh đến nông nỗi như vậy.
Tô Tín đứng dậy nhìn về phía dưới, lạnh lùng nói:
- Ta hy vọng các vị có thể hiểu, hôm nay ta gọi mọi người đến, không phải vì chuyện thương lượng cùng các ngươi chuyện tăng tiền thuế, mà là mệnh lệnh!
- Quy định của Thanh Trúc bang thế nào ta không quan tâm, nhưng giờ Vĩnh Lạc phường đã do ta quản lý, cần tuân theo quy tắc của Tô Tín ta.
- Trước kia tiền thuế đều dựa theo đầu người để thu, giờ đổi lại, sẽ dựa theo số lượng cửa hiệu để thu.
Lời này được nói ra xong, sắc mặt một số thương nhân lớn càng tối sầm hơn, đao này đâm không hề nhẹ.
Trong gần trăm thương nhân lớn ở đây, ngoài những thương nhân chỉ có thể mở làm ăn một địa điểm như sòng bạc, thanh lâu, những thương nhân khác đều kinh doanh thêm vải vóc, lương thực…
Những cửa hàng như vậy dường như con đường nào cũng có một cái, trong tay mỗi người bọn họ có đến hơn mười cửa hiệu, có thể nói nếu tuân theo quy định của Tô Tín, mỗi người sẽ phải giao nộp lên mười mấy phần tiền thuế.
Mọi người tuy không hài lòng nhưng lại chẳng dám nói gì.
Tô Tín nhìn xoáy vào bọn họ, người đứng ra đầu tiên đã bị đánh làm gương, giờ còn đang nằm trên đất dở sống dở chết.
Nhìn mọi người bên dưới, Tô Tín nhàn nhạt nói:
- Các ngươi cũng không cần tỏ vẻ đau khổ như vậy, giống như chịu uất ức lớn lắm ấy.
- Tuy Thanh Trúc bang thu tiền thuế ít, nhưng bang chúng bọn họ cũng bòn rút chỗ các người không ít nhỉ?
- Giờ Vĩnh Lạc phường do Tô Tín ta quản, kẻ nào dám quấy rối cửa hiệu, xử theo bang quy!
- Hơn nữa nếu trên đường có kẻ côn đồ nào dám đến gây phiền phức, các ngươi cũng có thể tìm người của ta đến xử lý.
Các thương nhân lớn ở bên dưới hoài nghi nhìn Tô Tín, nếu thực sự hắn có thể bảo đảm, vậy tiền thuế nhiều cũng coi như xứng đáng.
Trước kia những bang chúng của Thanh Trúc bang thích tụm năm tụm bảy đến quấy rối chuyện làm ăn của bọn họ, tuy lấy không nhiều đồ nhưng lại ảnh hưởng đến danh dự của bọn họ, tổn thất nhiều hơn rất nhiều con số năm mươi lượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook