Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
-
Chương 14: Tai bay vạ gió, đâm lao theo lao
Trong tam bang tứ hội ở Thường Ninh phủ, Thanh Trúc bang và Phi Ưng bang là hai bang nhỏ yếu nhất, hai bang này có thế lực tương đương nhau.
Trận đấu ở Khoái Hoạt Lâm tuy là Thanh Trúc bang thua, nhưng thực ra nhân thủ của bọn họ không tổn thất là bao, có thể nói thực ra là bọn họ chủ động nhường lại Khoái Hoạt Lâm.
Dù sao Khoái Hoạt Lâm trước kia cũng chẳng có gì để vơ vét, một tháng nhiều nhất thu được bốn năm trăm lượng là đã khá lắm rồi, hà tất vì một nơi như thế mà liều sống chết với Phi Ưng bang chứ?
Vì vậy hai bang chỉ đánh một trận, Thanh Trúc bang liền nhường lại Khoái Hoạt Lâm, rút ngay về Vĩnh Lạc phường của Trường Lạc phường.
Nhưng giờ nhìn thấy Khoái Hoạt Lâm ngày càng đi lên dưới tay Tô Tín, bọn họ nghe ngóng được một tháng tiền hoa hồng ở Khoái Hoạt Lâm hơn cả mười vạn lượng, càng làm Thanh Trúc Bang đỏ mặt tía tai.
Đặc biệt là tiểu đầu mục Trương Hồng chịu trách nhiệm quản lý Khoái Hoạt Lâm trước kia, suýt chút nữa thì giận hộc máu.
Lúc hắn còn ở Khoái Hoạt Lâm sống qua ngày cũng khá vất vả, mỗi tháng tiền kiếm được ngoài mang đi hiếu kính bên trên, phát cho thuộc hạ bên dưới, bản thân chẳng còn dư giả là bao.
Nhưng giờ tên này của Phi Ưng bang đến, Khoái Hoạt Lâm liền biến thành mỏ vàng, chuyện này khiến không ít người trong Thanh Trúc bang cười chê Trương Hồng, nói rằng hắn ôm bát vàng đi ăn xin.
Hơn nữa sau khi rời khỏi Khoái Hoạt Lâm, đại đầu mục Đới Xung chỉ chia cho hắn quản lý một con đường ngắn cạnh Khoái Hoạt Lâm, chỉ có khoảng mấy mươi cửa hiệu, thậm chí còn không bằng được Khoái Hoạt Lâm.
Đêm đó, Trương Hồng ăn uống no say xong dẫn một vài tiểu đệ đi tuần tra, ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh đèn vàng sáng rực rỡ của Khoái Hoạt Lâm ở đối diện, làm lòng hắn chẳng thể nhẫn nhịn được nữa.
- Bà nó chứ! Sao lúc lão tử ta còn quản lý Khoái Hoạt Lâm đám thương nhân kia không chia hoa hồng cho ta chứ? Khinh khi Thanh Trúc bang ta không có người sao?
Tiểu đệ sau lưng Trương Hồng nói thêm vào:
- Hồng ca đừng nóng giận, đám thương nhân đó là tiện nhân cả! Nghe nói tiểu tử ở Phi Ưng bang đó lên chức liền phế đi lão Hoàng của sòng bạc, thế là đám người đó liền ngoan ngoãn giao nộp hoa hồng.
Trương Hồng khịt mũi, hừ lạnh nói:
- Bà nó chứ, sớm biết như vậy lão tử cũng ra tay tàn độc một chút rồi, để trước lúc đi còn vơ vét được một khoản, đỡ phải thê thảm như bây giờ.
- Ối? Hồng ca huynh xem, đó chẳng phải là tiểu tử của Phi Ưng bang sao? - Một bang chúng trong số đó chỉ về góc rẽ tửu lâu nói.
Tửu lâu đó đang nằm giữa Vĩnh Lạc phường và Khoái Hoạt Lâm, bọn họ chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, lúc này một nam tử mang y phục của Phi Ưng bang đang say rượu đứng tiểu tiện.
Hôm nay là ngày bọn họ nhận tiền lương, hơn nữa còn được những mười lượng, chuyện này làm những bang chúng đó vô cùng vui vẻ.
Chắc chắn vào bang phái lăn lộn, sẽ chẳng có ai nề nếp sống qua ngày, phần lớn đều là làm bao nhiêu xài bấy nhiêu, nhận được lương tháng, đương nhiên sẽ đi tìm vui ngay.
Vì vậy mấy bang chúng bình thường hay có mối quan hệ tốt với nhau, hay đến tửu lâu ăn uống một bữa no say, nhưng lần này bọn họ không còn dám ăn quỵt nữa mà là thành thật trả tiền.
Dù sao chuyện ban ngày vẫn như đang xảy ra trước mặt, Tô lão đại này chẳng phải là người dễ xin xỏ gì.
Bang chúng này lắc lắc rồi kéo quần lên, một đĩnh bạc rơi từ người ra.
Nhìn thấy mười văn tiền trong tay, bang chúng sau lưng Trương Hồng đỏ mặt tía tai.
Họ có tháng tiền lương chưa đến được mười lượng, giờ bang chúng Phi Ưng bang ở đây, lúc nào cũng có thể lấy ra mười lượng bạc.
Bang chúng đó tiểu tiện xong quay đầu lại liền thấy bọn Trương Hồng.
Phi Ưng bang và Thanh Trúc bang đánh đấm nhau mấy lần, đương nhiên hắn biết người của Thanh Trúc bang, nhưng rồi hắn cười khinh thường, thảy thảy bạc trong tay, rồi quay người bước đi.
Tiểu đầu mục thì sao chứ? Còn không phải đã bị Phi Ưng bang chúng ta đánh cho bỏ chạy sao, hơn nữa chúng ta theo Tô lão đại kiếm ăn, còn sướng hơn là đi cùng với tiểu đầu mục ngươi!
Nhìn thấy nụ cười khinh thường đó, Trương Hồng nhất thời nổi giận.
- Một thằng ôn con cũng dám cười lão tử sao? Kéo hắn qua đây đánh!
Bang chúng đó thấy có điều bất ổn định bỏ chạy, nhưng do uống hơi nhiều, nên đi loạng choạng, chưa chạy được hai bước, đã bị bọn người Trương Hồng đè xuống đất, bắt đầu đấm đá.
- Ta là người Phi Ưng bang! Đây là địa giới của Phi Ưng bang, các người dám làm bậy, lão đại ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!
Trương Hồng cười nhạt:
- Lão đại của ngươi? Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đó sao? Hôm nay ta đánh chết ngươi, xem hắn làm gì được ta!
Nắm đấm như vũ bão tung ra, bang chúng đó lúc đầu còn gào lên đau đớn, nhưng sau cùng không còn tiếng gì nữa.
- Dừng lại!
Trương Hồng hét lớn một tiếng, một tên tiểu đệ qua đó xem thử, nuốt nước bọt nói:
- Hồng ca, hắn bị đánh chết rồi!
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy sắp có chuyện lớn.
Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn giáo huấn một trận, nhưng do có uống chút ít rồi mới đi đến đây, thế là không cảm giác được mức độ nặng nhẹ, đã đánh chết bang chúng kia.
Đấu đá giữa các bang phái không có gì nghiêm trọng, thậm chí giết người khi bang phái đại chiến cũng rất bình thường.
Nhưng đó là người bên trên bang phái quyết định, họ sẽ lo toan hậu sự mai táng cho người chết.
Nhưng giờ bọn họ tùy tiện đánh chết người, chuyện này lại không hề đơn giản, thậm chí nhất cử nhất động của bọn họ, sẽ dẫn đến trận đại chiến giữa hai bang phái.
- Hồng ca, giờ phải làm sao? - Một vài bang chúng hỏi ý.
Trương Hồng nhìn xung quanh, không có người của Phi Ưng bang, những người đi cùng đến đây có lẽ đã say mèm trong tửu lâu.
- Không có ai nhìn thấy, chúng ta rút lui trước, dù sao đây cũng là địa giới của Phi Ưng bang, chúng ta đi bẩm báo cho đại đầu mục một tiếng.
Trương Hồng trách mắng thuộc hạ mình không biết nặng nhẹ, trong chốc lát đã đánh chết người của Phi Ưng bang, bản thân chắc chắn không thể giải quyết được.
Còn đi bẩm báo cho đại đầu mục Đới Xung, với bản tính tham lam của hắn, có lẽ bản thân sẽ tránh được sóng gió.
Đại đầu mục Đới Xung của Thanh Trúc bang ham mê cờ bạc, hắn yêu tiền tài vì hắn đổ hết vào cờ bạc.
Trương Hồng trực tiếp đến sòng bạc Kim Thịnh lớn nhất của Vĩnh Lạc phường, rất nhanh đã tìm thấy được Đới Xung.
Đới Xung khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người to cao, bên người dắt thêm hai cái chùy vàng cao bằng nửa người.
Chính vì binh khí kỳ môn này, hắn mới có một biệt hiệu nghe rất kiêu trong Thường Ninh phủ là Oanh Thiên Chùy.
Trương Hồng dè dặt bẩm báo:
- Lão đại, ta đã gây ra chút chuyện phiền phức.
Đới Xung hình như thắng bạc, nên tâm tình rất tốt, lười biếng hỏi:
- Tiểu tử ngươi lại gây ra chuyện gì nữa?
- Ta đã lỡ tay đánh chết một bang chúng Phi Ưng bang.
- Ôi dào, chuyện nhỏ thôi, lát ta đi nói một tiếng với Phi Ưng bang, bồi thường cho bọn họ mười lượng mai táng là xong chuyện.
Đới Xung nói với ngữ khí chẳng có gì to tát.
Trương Hồng kinh ngạc, vậy là giải quyết được rồi sao? Sao hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn?
- Lão đại, chẳng lẽ Phi Ưng bang không vì chuyện này mà gây sự với chúng ta sao? - Trương Hồng không kìm được bèn hỏi.
Đới Xung xua tay:
- Yên tâm đi, không đánh được đâu, dù chúng ta muốn đánh, Phi Ưng bang cũng không chấp nhận, chuyện bên trên ngươi không hiểu đâu. Phải rồi, đang ba thiếu một, vừa hay ngươi đến rồi, chơi cùng ta vài ván đi.
Trương Hồng bị kéo ngồi vào bàn mạt chược nên gãi đầu, hắn chỉ biết một chuyện, bản thân sẽ không cần chịu trách nhiệm gì.
Sáng sớm hôm sau, trong đường viện của Khoái Hoạt Lâm, sắc mặt Tô Tín ảm đạm, nhìn thi thể dưới đất không nói lời nào, những bang chúng khác cũng trầm mặc đứng bên dưới.
- Chuyện này rốt cuộc là sao? - Tô Tín chậm rãi nói.
Hoàng Bính Thành bi phẫn nói:
- Là người Thanh Trúc bang làm, tối hôm qua mấy huynh đệ đi uống rượu với nhau, khi đi ra thì nhìn thấy người này bị đánh chết, ném ở trên đường.
Sắc mặt những bang chúng bên dưới cũng đầy phẫn nộ, những người đi uống rượu cùng người bị đánh chết đêm đó cũng đỏ mặt tía tai, chính là vì bọn họ không cẩn thận, nên mới để cho huynh đệ bị người Thanh Trúc bang đánh chết.
- Thông báo đến trong bang chưa? - Tô Tín hỏi
- Thậm chí trong bang còn biết trước chúng ta, hôm nay Hổ tam gia cho người mang đến mười lượng, nói là đại đầu mục Thanh Trúc bang Đới Xung mang đến để lo mai táng.
Hoàng Bính Thành uất ức nói.
Xoảng!
Tô Tín ném ngay tách trà trong tay xuống đất.
Bang chúng bên dưới cũng vô cùng phẫn nộ.
Một tháng bọn họ nhận mười lượng tiền lương, giờ đánh chết người rồi, liền mang đến mười lượng để mai táng, đây đúng là sỉ nhục!
- Ý của bang là sao? Nhẫn nhịn sao?
Tô Tín có chút không hiểu, Thanh Trúc bang và Phi Ưng bang có ân oán đã lâu, Thanh Trúc bang đánh chết người của Phi Ưng bang, bên trên lại nhẫn nhịn, chuyện này có gì đó không đúng.
Hoàng Bính Thành không biết làm sao:
- Họ không trực tiếp nói ra, nhưng đích thị là có ý đó.
Các bang chúng bên dưới mang vẻ mặt trông chờ vào Tô Tín, không biết Tô lão đại muốn giải quyết thế nào.
Thuộc hạ Tô Tín trừ mười mấy người cũ của Phi Ưng bang ra, số còn lại là người trẻ mới vào.
Những người trẻ tuổi này trong lòng luôn sục sôi khí huyết.
Dù biết quyết đấu với Thanh Trúc bang họ có thể sẽ chết, nhưng cũng không cam tâm chịu uất ức, nhìn Thanh Trúc bang đánh chết huynh đệ của mình xong còn ném mười lượng rồi phủi mông quay đi.
Ngược lại những người cũ lại bình tĩnh hơn nhiều.
Chuyện hai bang phái đấu đá nhau chẳng hề đơn giản như vậy, dù có đánh, cũng cần bên trên đồng ý mới được.
Giờ bên trên có ý rõ ràng không muốn động thủ, dựa vào mấy người thuộc hạ của Tô Tín, đi cũng chỉ như đi nộp mạng.
- Lão đại, chúng ta giờ phải làm sao? - Hoàng Bính Thành hỏi nhỏ.
Tô Tín sờ cằm, giờ cậu có cảm giác đâm lao phải theo lao.
Trong tình huống hiện tại, nếu không đánh, có lẽ sẽ mất hết uy danh đã dày công xây dựng bao lâu nay.
Còn nếu đánh, bên trên Phi Ưng bang sẽ không cho người hỗ trợ, chỉ dựa vào bản thân mà đánh sao? Dựa vào những người trẻ mới chiêu mộ này sao?
Suy nghĩ một hồi, Tô Tín quyết định:
- Tô Tín ta sẽ không để cho huynh đệ chết oan ức! Ta đi nhờ nghĩa phụ cho người hỗ trợ, đến Thanh Trúc bang đòi lại công đạo!
Các bang chúng ở đây liền phấn chấn lại, Tô lão đại quả nhiên không làm họ thất vọng!
Cho người mai táng bang chúng kia xong, Tô Tín gọi Hoàng Bính Thành mang theo năm vạn lượng bạc cùng cậu đến gặp Hổ tam gia.
Trận đấu ở Khoái Hoạt Lâm tuy là Thanh Trúc bang thua, nhưng thực ra nhân thủ của bọn họ không tổn thất là bao, có thể nói thực ra là bọn họ chủ động nhường lại Khoái Hoạt Lâm.
Dù sao Khoái Hoạt Lâm trước kia cũng chẳng có gì để vơ vét, một tháng nhiều nhất thu được bốn năm trăm lượng là đã khá lắm rồi, hà tất vì một nơi như thế mà liều sống chết với Phi Ưng bang chứ?
Vì vậy hai bang chỉ đánh một trận, Thanh Trúc bang liền nhường lại Khoái Hoạt Lâm, rút ngay về Vĩnh Lạc phường của Trường Lạc phường.
Nhưng giờ nhìn thấy Khoái Hoạt Lâm ngày càng đi lên dưới tay Tô Tín, bọn họ nghe ngóng được một tháng tiền hoa hồng ở Khoái Hoạt Lâm hơn cả mười vạn lượng, càng làm Thanh Trúc Bang đỏ mặt tía tai.
Đặc biệt là tiểu đầu mục Trương Hồng chịu trách nhiệm quản lý Khoái Hoạt Lâm trước kia, suýt chút nữa thì giận hộc máu.
Lúc hắn còn ở Khoái Hoạt Lâm sống qua ngày cũng khá vất vả, mỗi tháng tiền kiếm được ngoài mang đi hiếu kính bên trên, phát cho thuộc hạ bên dưới, bản thân chẳng còn dư giả là bao.
Nhưng giờ tên này của Phi Ưng bang đến, Khoái Hoạt Lâm liền biến thành mỏ vàng, chuyện này khiến không ít người trong Thanh Trúc bang cười chê Trương Hồng, nói rằng hắn ôm bát vàng đi ăn xin.
Hơn nữa sau khi rời khỏi Khoái Hoạt Lâm, đại đầu mục Đới Xung chỉ chia cho hắn quản lý một con đường ngắn cạnh Khoái Hoạt Lâm, chỉ có khoảng mấy mươi cửa hiệu, thậm chí còn không bằng được Khoái Hoạt Lâm.
Đêm đó, Trương Hồng ăn uống no say xong dẫn một vài tiểu đệ đi tuần tra, ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh đèn vàng sáng rực rỡ của Khoái Hoạt Lâm ở đối diện, làm lòng hắn chẳng thể nhẫn nhịn được nữa.
- Bà nó chứ! Sao lúc lão tử ta còn quản lý Khoái Hoạt Lâm đám thương nhân kia không chia hoa hồng cho ta chứ? Khinh khi Thanh Trúc bang ta không có người sao?
Tiểu đệ sau lưng Trương Hồng nói thêm vào:
- Hồng ca đừng nóng giận, đám thương nhân đó là tiện nhân cả! Nghe nói tiểu tử ở Phi Ưng bang đó lên chức liền phế đi lão Hoàng của sòng bạc, thế là đám người đó liền ngoan ngoãn giao nộp hoa hồng.
Trương Hồng khịt mũi, hừ lạnh nói:
- Bà nó chứ, sớm biết như vậy lão tử cũng ra tay tàn độc một chút rồi, để trước lúc đi còn vơ vét được một khoản, đỡ phải thê thảm như bây giờ.
- Ối? Hồng ca huynh xem, đó chẳng phải là tiểu tử của Phi Ưng bang sao? - Một bang chúng trong số đó chỉ về góc rẽ tửu lâu nói.
Tửu lâu đó đang nằm giữa Vĩnh Lạc phường và Khoái Hoạt Lâm, bọn họ chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, lúc này một nam tử mang y phục của Phi Ưng bang đang say rượu đứng tiểu tiện.
Hôm nay là ngày bọn họ nhận tiền lương, hơn nữa còn được những mười lượng, chuyện này làm những bang chúng đó vô cùng vui vẻ.
Chắc chắn vào bang phái lăn lộn, sẽ chẳng có ai nề nếp sống qua ngày, phần lớn đều là làm bao nhiêu xài bấy nhiêu, nhận được lương tháng, đương nhiên sẽ đi tìm vui ngay.
Vì vậy mấy bang chúng bình thường hay có mối quan hệ tốt với nhau, hay đến tửu lâu ăn uống một bữa no say, nhưng lần này bọn họ không còn dám ăn quỵt nữa mà là thành thật trả tiền.
Dù sao chuyện ban ngày vẫn như đang xảy ra trước mặt, Tô lão đại này chẳng phải là người dễ xin xỏ gì.
Bang chúng này lắc lắc rồi kéo quần lên, một đĩnh bạc rơi từ người ra.
Nhìn thấy mười văn tiền trong tay, bang chúng sau lưng Trương Hồng đỏ mặt tía tai.
Họ có tháng tiền lương chưa đến được mười lượng, giờ bang chúng Phi Ưng bang ở đây, lúc nào cũng có thể lấy ra mười lượng bạc.
Bang chúng đó tiểu tiện xong quay đầu lại liền thấy bọn Trương Hồng.
Phi Ưng bang và Thanh Trúc bang đánh đấm nhau mấy lần, đương nhiên hắn biết người của Thanh Trúc bang, nhưng rồi hắn cười khinh thường, thảy thảy bạc trong tay, rồi quay người bước đi.
Tiểu đầu mục thì sao chứ? Còn không phải đã bị Phi Ưng bang chúng ta đánh cho bỏ chạy sao, hơn nữa chúng ta theo Tô lão đại kiếm ăn, còn sướng hơn là đi cùng với tiểu đầu mục ngươi!
Nhìn thấy nụ cười khinh thường đó, Trương Hồng nhất thời nổi giận.
- Một thằng ôn con cũng dám cười lão tử sao? Kéo hắn qua đây đánh!
Bang chúng đó thấy có điều bất ổn định bỏ chạy, nhưng do uống hơi nhiều, nên đi loạng choạng, chưa chạy được hai bước, đã bị bọn người Trương Hồng đè xuống đất, bắt đầu đấm đá.
- Ta là người Phi Ưng bang! Đây là địa giới của Phi Ưng bang, các người dám làm bậy, lão đại ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!
Trương Hồng cười nhạt:
- Lão đại của ngươi? Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đó sao? Hôm nay ta đánh chết ngươi, xem hắn làm gì được ta!
Nắm đấm như vũ bão tung ra, bang chúng đó lúc đầu còn gào lên đau đớn, nhưng sau cùng không còn tiếng gì nữa.
- Dừng lại!
Trương Hồng hét lớn một tiếng, một tên tiểu đệ qua đó xem thử, nuốt nước bọt nói:
- Hồng ca, hắn bị đánh chết rồi!
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy sắp có chuyện lớn.
Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn giáo huấn một trận, nhưng do có uống chút ít rồi mới đi đến đây, thế là không cảm giác được mức độ nặng nhẹ, đã đánh chết bang chúng kia.
Đấu đá giữa các bang phái không có gì nghiêm trọng, thậm chí giết người khi bang phái đại chiến cũng rất bình thường.
Nhưng đó là người bên trên bang phái quyết định, họ sẽ lo toan hậu sự mai táng cho người chết.
Nhưng giờ bọn họ tùy tiện đánh chết người, chuyện này lại không hề đơn giản, thậm chí nhất cử nhất động của bọn họ, sẽ dẫn đến trận đại chiến giữa hai bang phái.
- Hồng ca, giờ phải làm sao? - Một vài bang chúng hỏi ý.
Trương Hồng nhìn xung quanh, không có người của Phi Ưng bang, những người đi cùng đến đây có lẽ đã say mèm trong tửu lâu.
- Không có ai nhìn thấy, chúng ta rút lui trước, dù sao đây cũng là địa giới của Phi Ưng bang, chúng ta đi bẩm báo cho đại đầu mục một tiếng.
Trương Hồng trách mắng thuộc hạ mình không biết nặng nhẹ, trong chốc lát đã đánh chết người của Phi Ưng bang, bản thân chắc chắn không thể giải quyết được.
Còn đi bẩm báo cho đại đầu mục Đới Xung, với bản tính tham lam của hắn, có lẽ bản thân sẽ tránh được sóng gió.
Đại đầu mục Đới Xung của Thanh Trúc bang ham mê cờ bạc, hắn yêu tiền tài vì hắn đổ hết vào cờ bạc.
Trương Hồng trực tiếp đến sòng bạc Kim Thịnh lớn nhất của Vĩnh Lạc phường, rất nhanh đã tìm thấy được Đới Xung.
Đới Xung khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người to cao, bên người dắt thêm hai cái chùy vàng cao bằng nửa người.
Chính vì binh khí kỳ môn này, hắn mới có một biệt hiệu nghe rất kiêu trong Thường Ninh phủ là Oanh Thiên Chùy.
Trương Hồng dè dặt bẩm báo:
- Lão đại, ta đã gây ra chút chuyện phiền phức.
Đới Xung hình như thắng bạc, nên tâm tình rất tốt, lười biếng hỏi:
- Tiểu tử ngươi lại gây ra chuyện gì nữa?
- Ta đã lỡ tay đánh chết một bang chúng Phi Ưng bang.
- Ôi dào, chuyện nhỏ thôi, lát ta đi nói một tiếng với Phi Ưng bang, bồi thường cho bọn họ mười lượng mai táng là xong chuyện.
Đới Xung nói với ngữ khí chẳng có gì to tát.
Trương Hồng kinh ngạc, vậy là giải quyết được rồi sao? Sao hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn?
- Lão đại, chẳng lẽ Phi Ưng bang không vì chuyện này mà gây sự với chúng ta sao? - Trương Hồng không kìm được bèn hỏi.
Đới Xung xua tay:
- Yên tâm đi, không đánh được đâu, dù chúng ta muốn đánh, Phi Ưng bang cũng không chấp nhận, chuyện bên trên ngươi không hiểu đâu. Phải rồi, đang ba thiếu một, vừa hay ngươi đến rồi, chơi cùng ta vài ván đi.
Trương Hồng bị kéo ngồi vào bàn mạt chược nên gãi đầu, hắn chỉ biết một chuyện, bản thân sẽ không cần chịu trách nhiệm gì.
Sáng sớm hôm sau, trong đường viện của Khoái Hoạt Lâm, sắc mặt Tô Tín ảm đạm, nhìn thi thể dưới đất không nói lời nào, những bang chúng khác cũng trầm mặc đứng bên dưới.
- Chuyện này rốt cuộc là sao? - Tô Tín chậm rãi nói.
Hoàng Bính Thành bi phẫn nói:
- Là người Thanh Trúc bang làm, tối hôm qua mấy huynh đệ đi uống rượu với nhau, khi đi ra thì nhìn thấy người này bị đánh chết, ném ở trên đường.
Sắc mặt những bang chúng bên dưới cũng đầy phẫn nộ, những người đi uống rượu cùng người bị đánh chết đêm đó cũng đỏ mặt tía tai, chính là vì bọn họ không cẩn thận, nên mới để cho huynh đệ bị người Thanh Trúc bang đánh chết.
- Thông báo đến trong bang chưa? - Tô Tín hỏi
- Thậm chí trong bang còn biết trước chúng ta, hôm nay Hổ tam gia cho người mang đến mười lượng, nói là đại đầu mục Thanh Trúc bang Đới Xung mang đến để lo mai táng.
Hoàng Bính Thành uất ức nói.
Xoảng!
Tô Tín ném ngay tách trà trong tay xuống đất.
Bang chúng bên dưới cũng vô cùng phẫn nộ.
Một tháng bọn họ nhận mười lượng tiền lương, giờ đánh chết người rồi, liền mang đến mười lượng để mai táng, đây đúng là sỉ nhục!
- Ý của bang là sao? Nhẫn nhịn sao?
Tô Tín có chút không hiểu, Thanh Trúc bang và Phi Ưng bang có ân oán đã lâu, Thanh Trúc bang đánh chết người của Phi Ưng bang, bên trên lại nhẫn nhịn, chuyện này có gì đó không đúng.
Hoàng Bính Thành không biết làm sao:
- Họ không trực tiếp nói ra, nhưng đích thị là có ý đó.
Các bang chúng bên dưới mang vẻ mặt trông chờ vào Tô Tín, không biết Tô lão đại muốn giải quyết thế nào.
Thuộc hạ Tô Tín trừ mười mấy người cũ của Phi Ưng bang ra, số còn lại là người trẻ mới vào.
Những người trẻ tuổi này trong lòng luôn sục sôi khí huyết.
Dù biết quyết đấu với Thanh Trúc bang họ có thể sẽ chết, nhưng cũng không cam tâm chịu uất ức, nhìn Thanh Trúc bang đánh chết huynh đệ của mình xong còn ném mười lượng rồi phủi mông quay đi.
Ngược lại những người cũ lại bình tĩnh hơn nhiều.
Chuyện hai bang phái đấu đá nhau chẳng hề đơn giản như vậy, dù có đánh, cũng cần bên trên đồng ý mới được.
Giờ bên trên có ý rõ ràng không muốn động thủ, dựa vào mấy người thuộc hạ của Tô Tín, đi cũng chỉ như đi nộp mạng.
- Lão đại, chúng ta giờ phải làm sao? - Hoàng Bính Thành hỏi nhỏ.
Tô Tín sờ cằm, giờ cậu có cảm giác đâm lao phải theo lao.
Trong tình huống hiện tại, nếu không đánh, có lẽ sẽ mất hết uy danh đã dày công xây dựng bao lâu nay.
Còn nếu đánh, bên trên Phi Ưng bang sẽ không cho người hỗ trợ, chỉ dựa vào bản thân mà đánh sao? Dựa vào những người trẻ mới chiêu mộ này sao?
Suy nghĩ một hồi, Tô Tín quyết định:
- Tô Tín ta sẽ không để cho huynh đệ chết oan ức! Ta đi nhờ nghĩa phụ cho người hỗ trợ, đến Thanh Trúc bang đòi lại công đạo!
Các bang chúng ở đây liền phấn chấn lại, Tô lão đại quả nhiên không làm họ thất vọng!
Cho người mai táng bang chúng kia xong, Tô Tín gọi Hoàng Bính Thành mang theo năm vạn lượng bạc cùng cậu đến gặp Hổ tam gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook