Khi Túc Thanh Nguyên cõng Triệu Thành An vọt tới trước toà dinh thự kia, lại phát hiện dinh thự đã sớm bị chấn động sụp đổ thành một đống đá vụn, hai người Nhậm Thiên Lý cùng Diêm Tức ngồi xếp bằng trên một tảng đá, quanh thân linh lực cuồn cuộn, rõ ràng là ngồi trong đất trời ngập tràn băng tuyết, trên trán lại tràn đầy mồ hôi.

Túc Thanh Nguyên cảm thấy kỳ quái, nhìn kỹ lại, mới phát hiện nơi đó nào phải loạn thạch, rõ ràng là một trận pháp cực kỳ phức tạp, mỗi một tảng đá đều nối với nhau bằng một trận tuyến  nhỏ đến không thể nhận ra, kết nối xen kẽ lẫn nhau, mới hình thành một trận pháp phức tạp mà tinh diệu vô cùng.

Nhận ra Túc Thanh Nguyên đến, Diêm Tức mở mắt ra, phân ra tâm thần nói: “Đây là trận pháp duy trì không gian này, hai người chúng ta sức mạnh có hạn, nếu như đạo trưởng không muốn bồi tiếp không gian này cùng diệt, kính xin ra tay giúp đỡ.”

Túc Thanh Nguyên nhíu lông mày suy tư chốc lát, hiểu rằng mặt đất chấn động càng ngày càng lợi hại, bầu trời thậm chí nứt ra vài khe lớn, biết rõ quyết không thể kéo dài nữa.

Hắn thả xuống Triệu Thành An, nhấc chân đi vào trong trận pháp. Đem linh khí cả người ràn vào trong mắt trận.

Có sự giúp đỡ của hắn, áp lực trên người Nhậm Thiên Lý cùng Diêm Tức tạm thời giảm một chút.

Trận pháp dưới chân dường như rơi vào trạng thái Thao Thiết đói bụng, mở ra miệng lớn đem linh lực của bọn họ nuốt trọn, trân pháp khổng lồ một lần nữa vận chuyển, mặt đất chấn động vẫn không ngừng, nhưng cuối cùng cũng coi như không có rạn nứt thêm nữa.

Túc Thanh Nguyên thấy thế thở phào nhẹ nhõm, linh lực càng thêm không chút tiếc rẻ mà chuyển nhập đến trong trận pháp. Ngay tại lúc hắn cho là phương pháp này sẽ giúp không gian dần dần ổn định lại, cực đông chi địa bỗng nhiên phóng đến một trận lốc xoáy, đem đá ngăn chặn trận tuyến cuốn lên giữa trời.

Túc Thanh Nguyên cùng Diêm Tức và Nhậm Thiên Lý dụng hết toàn lực, lại chỉ có thể đoạt lại một phần, tất cả còn lại đều lốc xoáy nuốt vào.

Trong ba người, Nhậm Thiên Lý thực lực mạnh nhất, Túc Thanh Nguyên kém hơn, sau là Diêm Tức, vốn đang toàn lực giữ gìn trận pháp, bỗng nhiên bị lốc xoáy đánh gãy, linh lực của Diêm Tức thất thoát, bị trận pháp phản phệ, đột nhiên nôn ra một ngụm máu. Diêm Tức trong lòng cực hận, vừa ngẩng đầu, lại bị một đồ vật màu đen dán đầy mặt. Anh đầy mặt tức giận đem đồ che ở trên mặt lấy xuống, phát hiện là tóc giả.

Diêm Tức:…

Lúc này Nhậm Thiên Lý cũng rất khó chịu. Trong ba người này, thực lực của cậu mạnh nhất, bằng không lúc trước ở thạch thất cũng không thể thoải mái lấy một địch ba còn có thể đả thương Quý Trạch, đánh ngất Triệu Thành An, nhưng mà đối mặt không gian do cao thủ chân chính chế tạo ra mấy trăm năm trước, cậu tựa như tiểu đồng giơ dao nhỏ, thực sự non cực kì.

Cho nên cậu không thể không lừa Diêm Tức liên thủ cùng mình, khó khăn chống đỡ lấy không gian đã sắp hủy diệt này, bằng không không đợi đi tới cửa ra đã phải cùng chết ở chỗ này, lại không nghĩ rằng khi sắp thành công lại bị một lốc xoáy không biết từ đâu tới làm hỏng rồi!

Bởi vì thực lực mạnh mẽ, cậu từ trước đến giờ tự phụ, bây giờ lại bị một cái lốc xoáy làm hỏng, bảo cậu làm sao có thể nhịn xuống cơn giận này?

Ánh mắt Nhậm Thiên Lý tối tăm, cậu ngẩng đầu đánh lên một quyền, linh lwujc cường hãn xé ra cuồng phong, trực tiếp đi vào trung tâm lốc xoáy. Không ngờ sau một khắc, cỗ linh lực được cậu đánh ra lại bị phản xạ trở về, thẳng tắp đập vào người Nhậm Thiên Lý.

Cho dù thức tỉnh giả đối với sức mạnh của bản thân có một ít lực kháng cự, nhưng Nhậm Thiên Lý vẫn bị đánh cho trước mắt quay cuồng, cả người đau nhức.

Nhưng mà trong mắt cậu không chỉ không có tức giận, trái lại tràn đầy khiếp sợ và vui sướng. Trong nháy mắt linh lực bị phản xạ trở về, cậu thấy rõ đồ vật lộ ra bên trong cuồng phong khi bị linh lực xé ra, đó là… Vọng Hư Kính!

Nhậm Thiên Lý mừng rỡ trong lòng, không để ý hết thảy mà vọt vào trong vòi rồng.

Diêm Tức và Nhậm Thiên Lý một người bị trận pháp phản phệ trọng thương, một người đuổi theo lốc xoáy đi mất, trận pháp vốn dĩ không trọn vẹn mất đi hai người này trấn áp, lập tức như cao ốc bị bào đi đá nền, trong khoảnh khắc đã muốn ầm ầm sụp đổ.

Túc Thanh Nguyên chỉ có thể chặt chẽ bảo vệ tàn dư che chở trận thạch, hao hết toàn bộ linh lực chống đỡ trận pháp một lần nữa vận chuyển.

Vốn là ba người còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, hiện tại cũng chỉ có một mình Túc Thanh Nguyên, trận pháp còn bị lốc xoáy làm hư hại một ít, nếu muốn như vừa nãy ngăn cản không gian đổ nát quả thực khó như lên trời.

Linh lực cả người Túc Thanh Nguyên cơ hồ cũng bị rút khô, nhưng mà phạm vi mặt đất rung chuyển không có giảm bớt nửa phần, mấy khe hở nứt ra giữa bầu trời từ từ mở rộng, vết nứt giống như cái miệng rộng dữ tợn kinh khủng, tựa như sau một khắc sẽ đem không gian này kể cả người ở đây hoàn toàn nuốt vào.

Hắn nỗ lực chống đỡ, một thân đạo bào bị cuồng phong thổi bay phần phật. Sắc mặt bởi vì linh lực tiêu hao mà tái nhợt dị thường.

Diêm Tức dựa vào mặt sau tảng đá, đưa tay lau đi máu tươi bên mép. Anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Túc Thanh Nguyên còn đứng ở đó nỗ lực chống đỡ trận pháp, trong lòng bội phục cỗ nghị lực này của hắn, trên mặt lại cười lạnh nói: “Tốn sức vô ích, một mình ngươi có thể ngăn được bao lâu? Trừ phi…” Trừ phi Mục Trường Sinh dùng Ngôn Linh cưỡng ép đem phiến không gian sắp đổ nát này chữa trị lại, bất quá, dùng thân thể rách nát kia của hắn, hiện tại sợ là sớm đã ngất đi rồi. Như vậy cũng tốt, đều chết hết xong hết mọi chuyện, trên đường hoàng tuyền, anh ngược lại muốn xem xem, Mục Trường Sinh dùng vẻ mặt gì đi gặp đại ca anh.

Túc Thanh Nguyên bây giờ căn bản không có tâm đi nghe Diêm Tức đang nói cái gì, hắn cảm thấy chính mình đã muốn đến cực hạn, nếu tiếp tục, trận pháp này hút sẽ không còn là linh lực của hắn mà là máu thịt của hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn vết nứt giữa bầu trời càng lúc càng lớn, trên mặt dường như có thể cảm giác được khí tức từ hư không bên ngoài.

Hắn bán ngồi trên mặt đất, một tay đè lên trận văn trên đất, một tay khác duỗi ra sau, rút ra chuôi kiếm bản rộng hắn chưa từng dùng qua.

Thân kiếm có màu vàng kim nhàn nhạt, một khắc khi rút ra kia, một tia hắc quang dọc theo mũi kiếm chợt lóe, sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Túc Thanh Nguyên đem thanh kiếm này cắm vào trong tuyết ở trước mặt, hàn khí lạnh lẽo lập tức ngưng tụ ra một tầng băng sương thật mỏng trên thân kiếm.

Hắn một bên lấy ra linh lực chính mình còn dư lại không còn bao nhiêu đưa vào trong trận pháp, một bên giữ chặt chuôi kiếm, nói thầm: “Anh tỉnh một chút đi! Nếu như anh còn nghe lời tôi nói, tỉnh một chút đi, để tôi… lần cuối cùng được nhìn thấy anh…”

Linh lực trôi đi quá độ khiến sắc mặt Túc Thanh Nguyên hiện ra tái nhợt cực cùng, ánh mắt cũng bởi vì cảnh ngộ lúc này lộ ra mấy phần sắc thái tro nguội, hiển nhiên cũng không cảm thấy được chính mình có thể từ nơi này bình an đi ra ngoài.

“Tỉnh lại đi! Tôi sau này, có lẽ rốt cuộc không chờ được anh…” Hắn đã đợi hai mươi năm, coi như ngày hôm nay có thể còn sống đi ra ngoài, cũng không có tự tin chờ đợi thêm nữa.

Trước mắt Túc Thanh Nguyên từng mảng từng mảng biến thành màu đen, không nhịn được nhắm mắt lại. Phía sau chợt truyền tới âm thanh quen thuộc tận trong xương.

“Tiểu đạo sĩ, chỉ thế này đã không kiên trì nổi?”

Âm thanh như thế xuất hiện qua nhiều lần, mặc dù đã theo thói quen cho rằng là ảo giác, nhưng Túc Thanh Nguyên vẫn không nhịn được mở hai mắt ra.

Ngay lúc này, một bàn tay rộng lớn đặt trên tay đang cầm kiếm của hắn.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, tiến vào tầm mắt là một đôi màu hổ phách.

Nam nhân trước mắt khoác thân Triệu Thành An, ánh mắt khí chất lại tuyệt nhiên bất đồng, con ngươi màu hổ phách của y thẳng tắp nhìn chăm chú Túc Thanh Nguyên, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười Túc Thanh Nguyên vô cùng quen thuộc.

“Tiểu đạo sĩ, ta tỉnh lại sau giấc ngủ, ngươi làm sao lại trở nên già như thế rồi?”

Túc Thanh Nguyên:…

Trước đây khi y không có ở đây, hắn nghĩ đến ngủ không yên, hiện tại y đã tỉnh lại, tại sao hắn trái lại muốn đem y đánh ngất đi?

Nhưng mà bọn họ trước mắt cũng không có thời gian ôn chuyện, Túc Thanh Nguyên rõ ràng, linh hồn mới vừa từ trong kiếm thức tỉnh cũng rõ ràng.

===

Tốc độ không gian này đổ nát càng lúc càng nhanh, Quý Trạch mang theo Mục Trường Phong không ngừng lui về sau, mặt tuyết sau lưng bởi vì mặt đất chấn động cùng vết nứt mở rộng mà sụp đổ từng mảng từng mảng, hình thành một luồng gió tuyết không ngừng hướng phía trước phun trào, cơ hồ là cái bóng bám theo hướng hai người di động về trước.

Quý Trạch kéo Mục Trường Phong nhảy qua một vết nứt rộng hai mét, ánh mắt quét thấy sơn động một bên, bước chân anh dừng lại, lôi kéo Mục Trường Phong quẹo vào.

Sóng tuyết cơ hồ theo sát sống lưng hai người tuôn tới, Quý Trạch cùng Mục Trường Phong dựa vào vách sơn động hơi thở dốc, nghe âm thanh cực lớn do tuyết lãng dâng trào ở bên ngoài.

Cửa động bị tuyết lớn ngăn lại, bên trong động đen kịt một màu, bất quá dùng thị lực thức tỉnh giả thì nhìn rõ ràng đối phương cũng không là vấn đề.

Mục Trường Phong điều chỉnh hơi thở xong, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh ầm ầm phát ra bên trên.

Lúc này mặt đất chấn động còn chưa đình chỉ, sơn động vốn có chút nguy hiểm bị chấn động đến mức đất cát rớt đầy xuống, có không ít rơi lên tóc Mục Trường Phong, có chút đau.

Mục Trường Phong vô cùng sốt ruột nói: “Làm sao bây giờ? Chúng ta bây giờ làm sao đi ra ngoài?”

Quý Trạch lúc này khí tức đã sớm bình phục lại, anh nghe động tĩnh bên ngoài, lắc đầu nói: “Không ra được, cho dù đi ra ngoài, cũng không trốn được.” Tuyết lở động đất không tính là cái gì, rõ ràng là không gian này muốn sụp đổ.

“Ai nói không trốn được, em gọi Vọng Hư Kính, bảo nó mang chúng ta đi ra ngoài.” Âm thanh Mục Trường Phong càng ngày càng nhỏ, cậu nhớ tới muốn dùng Vọng Hư kính xuyên qua thì điều kiện tiên quyết là, không gian ở đây nhất định phải ổn định, nhưng mà bây giờ…

Trong lòng cậu có chút ủ rũ, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt Quý Trạch có chút ẩn nhẫn.

Mục Trường Phong chỉ lo Quý Trạch mới vừa bị thương, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Quý Trạch mắt chỉ nhìn chằm chằm hắn, trầm thấp mở miệng: “Ta muốn…”

Muốn cái gì cũng không nói ra, thế nhưng Mục Trường Phong đã hiểu, trên mặt cậu nóng lên, lông mày lại nhíu lại, có chút bất khả tư nghị nói: “Anh cái người này, hiện tại là lúc nào, anh thế mà còn muốn cái này!”

Quý Trạch đưa tay sờ sờ mái tóc nửa dài của Mục Trường Phong, trong ánh mắt của anh bỗng nhiên hiện lên nước mắt, lông mi khẽ run lên, nước mắt liền thuận theo khuôn mặt của anh rơi xuống, trong đôi mắt ẩn nhẫn khát vọng của anh, lại có một loại ý tứ hàm xúc thống khổ vạn phần.

Mục Trường Phong không chịu nổi nhất khi anh dùng chiêu này, xem bộ dáng anh đôi mắt đẫm lệ liền nhẹ dạ chịu không nổi, ngay cả bên ngoài nguy hiểm tầng tầng cũng bất chấp, vội vã dụ dỗ nói: “Được được được, em sai rồi anh không nên như vậy… Một chút, chỉ một chút, sau đó chúng ta cùng lao ra có được hay không?”

Ánh mắt Quý Trạch sáng lên, tay đang vuốt tóc Mục Trường Phong thuận thế trượt đi, nắm cổ cậu, cúi người hôn xuống.

Mục Trường Phong nhắm mắt lại, cho nên không nhìn thấy sau lưng Quý Trạch sinh ra một đôi cánh trong suốt hoàn toàn do linh lực ngưng tụ thành, đem hai người hoàn toàn che ở bên trong, đón nhận tất cả nguy hiểm bên ngoài gây đến.

===

Ngoại giới xảy ra chuyện gì, Mục Trường Sinh hoàn toàn không biết. Hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình rất nóng rất nóng, như là có một ngọn lửa từ bên ngoài cơ thể đi vào trong cơ thể, tan vào mỗi một kinh mạch, mỗi một cốt cách.

Trong người liên tiếp vang lên tiếng nổ tung ba ba ba ba giòn giã, hắn cảm thấy toàn thân cốt cách đều giống như bị đập bể đúc lại, nhưng hắn cũng không cảm thấy thống khổ, loại cảm giác kỳ dị từ toàn thân vẫn luôn hội tụ đến trái tim, đầu óc nặng nề trầm trầm, nhưng bởi vì loại cảm giác cả người đều bị đúc lại nhắc nhở hắn lúc này vẫn phải duy trì một tia thanh minh.

Nhiệt lượng từ bên ngoài cơ thể xông vào dần dần biến mất, trong lòng lại dần dần dâng lên một trận cảm giác mát mẻ, Mục Trường Sinh trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình thoát khỏi thân thể, linh hồn nhìn xuống xác thịt toàn thân, xem thấy thân thể của chính mình biến thành một thể xác màu vàng nhạt nửa trong suốt, chỉ có ở tim có một vệt đỏ tươi đặc biệt chói mắt…

Không biết qua bao lâu, Mục Trường Sinh ý thức chìm nổi trong hỗn độn chìm nổi rốt cục tỉnh lại, vừa mở mắt ra, hắn liền đối mặt hai cự cầu màu vàng.

Không, không phải cầu, mãi đến tận khi bị kéo dài khoảng cách, Mục Trường Sinh mới phát hiện đó là hai mắt Cự Long.

Hắc cự long đem hắn nâng trong móng vuốt chậm rãi thả xuống, ánh mắt Mục Trường Sinh hơi động, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy một đầu ngón tay đối phương.

Hắc Long như gò núi nhỏ kề sát cái đầu lớn vào hắn một chút, hai con ngươi cực lớn màu vàng óng nhìn hắn, dáng vẻ như là vô cùng nghi hoặc.

Mục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn cự đại Hắc Long trước mắt, quả thực không có cách nào dùng lời nói hình dung sinh vật mang cho người ta chấn động này, ở trước mặt của hắn, chính mình quả nhiên là nhỏ bé đến như một con giun dế. Bất quá vậy thì như thế nào?

Hắn ngẩng đầu nhìn Cự Long, tự đáy lòng thở dài nói: “Ứng Thiên, cậu nhìn thực đẹp.” Không có nam nhân sẽ không thích sinh vật uy mãnh rung động như vậy.

Đúng như dự đoán, động tác Hắc Long dừng lại, bên trong hai con ngươi màu vàng óng một mảnh dại ra, như là bị câu nói đột nhiên này đập hôn mê.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương