Tối Cường Ngôn Linh Sư
-
Chương 77
“Trường Sinh!”
Một tiếng la lên thê thảm này đem Mục Trường Sinh từ trong giấc ngủ nặng nề thức tỉnh, hắn vừa mở mắt, liền đối mặt hai mắt cực kỳ bi thương của Ứng Thiên.
Mục Trường Sinh:??
Ứng Thiên:…
Ứng Thiên sững sờ nhìn Mục Trường Sinh mở mắt ra nhìn y, đột nhiên cảm giác thấy chính mình lại làm một chuyện ngu xuẩn.
Chú ý tới sắc mặt Ứng Thiên chuyển thành lúng túng, Mục Trường Sinh thoáng vừa nghĩ liền hiểu, hắn động viên mà cười cười, nói với Ứng Thiên: “Xin lỗi, lúc trước quên mất nói cho cậu, tôi một khi ngủ sâu hô hấp sẽ trở nên nhẹ vô cùng cũng rất chậm, làm cậu lo lắng rồi.”
Ứng Thiên lắc đầu một cái, bỗng nhiên nói không ra lời, chỉ là dùng sức ôm chặt lấy Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh nói: “Mới vừa hao tổn quá lớn, tôi thực sự quá mệt mỏi, bất quá ngủ một hồi, cuối cùng đầu cũng hết đau.” Hắn gỡ cánh tay Ứng Thiên, đứng lên từ trong lồng ngực y, tiếp đó từ trong lòng lấy ra một cái hộp sứ, mặt ngoài lọ sứ tỏa ra một tầng ánh sáng êm dịu xanh trắng, nắp lọ mở ra, một viên thuốc xinh đẹp màu xanh nhạt lẳng lặng nằm bên trong.
“Đây là…” Ứng Thiên cảm ứng được bên trong viên thuốc nầy ẩn chứa linh khí dâng trào, có chút vui mừng nở nụ cười.
Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Đây là đan dược dùng Thiên Sơn ngọc tủy luyện chế ra, có thể giảm bớt phản phệ Ngôn linh tạo thành với tôi.” Dứt lời, hắn đem viên đan dược màu xanh nhạt nuốt vào.
Viên thuốc vào bụng, nhiệt khí nhàn nhạt chậm rãi trong bụng dâng lên, dần dần lan đến toàn thân, thân thể Mục Trường Sinh đang phát lạnh cũng đỡ hơn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy cũng dần dần hồng nhuận, thân thể suy yếu không còn chút sức lực nào cũng dần dần đỡ hơn.
Cảm thụ được thân thể biến hóa, Mục Trường Sinh khép lại hộp sứ, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, tôi có thể lấy được Thiên Sơn ngọc tủy có hạn, hiệu quả viên thuốc cũng duy trì không được bao lâu.”
“Không sao.” Ứng Thiên vội vàng nói: “Chờ sau khi hết thảy đều kết thúc, tôi cùng anh đi tìm, linh sơn nhiều như vậy, luôn có thể có ngọc tủy còn chưa có bị phát hiện.”
Mục Trường Sinh nhìn ánh sáng ôn nhu kiên định nơi đáy mắt y, chậm rãi gật đầu.
===
Thời gian đổ về một canh giờ trước.
Khi Mục Trường Sinh chìm vào hôn mê trong lồng ngực Ứng Thiên.
Trong nháy mắt khi hắn ngủ thiếp đi, Ngôn linh hắn nói lúc trước có vết tích tạm thời buông lỏng. Nắm lấy cơ hội hiếm có này, Nhậm Thiên Lý tránh ra trói buộc vô hình trên thân thể, xa xa liếc nhìn Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên một cái, quay người lập tức bỏ chạy.
Cùng lúc đó, nhóm người Quý Trạch đang muốn tiếp tục tiến lên, đất dưới chân bỗng nhiên hiện lên từng tia lam quang nhợt nhạt, một trận pháp phức tạp khổng lồ dần hình thành từ dưới chân tất cả mọi người, trói buộc vô hình từ trong trận pháp lộ ra, giống như lao tù chụp lên mỗi người, làm bọn họ cả nhúc nhích đều vô cùng gian nan.
Quý Trạch sắc mặt khó coi mà giơ chân lên, động tác thoạt nhìn đơn giản cùng cực, lại như bị đè lên trọng lực nghìn cân, không chỉ có thực lực bị áp chế đến gần như không, ngay cả nhúc nhích đều gian nan vạn phần. Vào lúc này, anh sao còn không hiểu, bọn họ đã bất tri bất giác trúng kế.
Anh nhìn thiếu nữ tóc bạc đứng xa xa ngoài trận pháp, đối mắt hẹp dài âm lãnh như rắn độc, “Chúng ta cũng đã mang bộ dáng này, so với kế hoạch của các người cũng không có ảnh hưởng gì, nói đi, mục đích của các ngươi.”
Nam nhân trung niên đứng bên người Bạch Y vô cùng lạnh nhạt nói: “Đến khi đó các ngươi liền biết.”
Bạch Y không nói một lời, chỉ từ trong túi tiền móc ra một con rối gỗ thả trên đất. Con rối gỗ kia vừa rơi xuống đất, liền xoạt xoạt xoạt xoạt đi về hướng Lạc Âm.
Lạc Âm bị Mục Trường Sinh để lại chỗ này, trói cùng mấy ngươi Lưu Bình nghe đến âm thanh xoạt xoạt xoạt xoạt của khôi lỗi, vui vẻ cười nói: “Mau mau, giúp tỷ tỷ đem dây thừng mở ra.”
Con rối gỗ kia xoạt xoạt xoạt xoạt mà chạy đến bên người Lạc Âm, ngón tay đầy đủ đốt khớp linh hoạt như người bình thường, nó từ trong túi nhỏ trên quần áo móc ra một cái kéo nho nhỏ, xoạt xoạt một tiếng cắt bỏ dây thừng bằng linh lực trên người Lạc Âm.
Lạc Âm cao hứng nâng lên con rối gỗ chỉ lớn chừng bàn tay, hôn lên mặt nó một cái “moa”. Khóe miệng con rối gỗ dùng bút đen vẽ ra vĩnh viễn vui vẻ nở nụ cười.
Nâng con rối gỗ, Lạc Âm ba chân bốn cẳng chạy đến bên người thiếu nữ tóc trắng cùng nam nhân trung niên.
Mà vào lúc này, trận pháp hoàn toàn phát động, hào quang màu xanh lam yếu ớt sáng lên, từng sợi từng sợi ngấm vào trong thân thể thức tỉnh giả không cách nào nhúc nhích.
Bị ánh sáng màu lam như vật sống xâm nhập, thức tỉnh giả bị vây trong trận pháp đều lộ ra một chút bất an cùng khủng hoảng.
Quý Trạch nhìn một tia lam quang như sâu bọ chui vào trong da của mình, không nhịn được buồn nôn mà nhăn lại lông mày, trong chốc lát, sợi lam quang lại từ trong da chui ra ngoài, nhưng từ trong thân thể của anh kéo ra một đạo linh quang vô sắc, quay đầu đi vào trong trận pháp.
Quý Trạch đối với sợi linh quang này hết sức quen thuộc, đây rõ ràng chính là linh lực trong cơ thể anh!
Mắt thấy mỗi thức tỉnh giả chung quanh đều bị rút linh lực đánh vào trận pháp, Quý Trạch híp mắt một cái, mơ hồ đoán được cái gì.
Có linh lực của hơn một trăm thức tỉnh giả bổ sung vào, đại trận màu xanh lam trong nháy mắt sáng rực, hào quang màu u lam đột nhiên phóng lên trời, sóng sức mạnh mênh mông đem vùng trời quanh quẩn đầy sương trắng trong rừng cây vùng trời chấn động đến mức run lên.
Bạch Y bỗng dưng ngửa đầu nhìn lên vùng trời, “Chính là lúc này!” Hai tay cô kết ấn, trong một giây mười ngón liên tục biến ảo mười mấy loại động tác, tốc độ nhanh đến cả tàn ảnh cũng không thấy rõ.
Tốc độ trận pháp lấy ra linh lực càng nhanh hơn, thức tỉnh giả bị vây trong trận pháp trơ mắt mà nhìn trận pháp này đem linh lực chính mình nhiều năm qua nhọc nhằn khổ sở tích lũy rút ra, trong mắt lửa giận hừng hực, nhưng ngay cả mở miệng chửi một câu cũng gian nan.
Quý Trạch thừa dịp những người kia chỉ biết để ý tình hình trận pháp, trông coi đối với bọn họ có sơ hở, liếc nhìn Triệu Thành An một cái, Triệu Thành An khẽ gật đầu…
Cùng lúc đó, Túc Thanh Nguyên rời đi mọi người cũng gặp phải trở ngại, hắn thoáng nhìn phương hướng đám người Triệu Thành An đột nhiên nhiều hơn một cột sáng màu u lam, do dự một chút, liền quyết định trở về nhìn xem. Kết quả vừa mới đi một bước, liền nhìn thấy những mười mấy hắc y nhân từ trong bóng tối của cây cối đi ra. Bọn họ đi lại chầm chậm, thân thể cứng ngắc, lại lặng yên không một tiếng động, giống như diễn tang thi trong phim truyền hình.
Túc Thanh Nguyên: Này cái quỷ gì?
Bất quá rất nhanh, hắn phát hiện người quen trong bầy “Tang thi”.
“Lý tiểu thư, cô tại sao lại ở chỗ này?” Túc Thanh Nguyên hơi kinh ngạc mà nhìn Lý Nhan Mạt dường như là cầm đầu đám tang thi, song ánh mắt đối phương cứng ngắc, tựa như đã hoàn toàn mất đi thần trí.
Nhớ tới đồn đại Lý Nhan Mạt bị yêu vật đập chết rồi sau đó Lý gia nội loạn, thức tỉnh giả bên trong gia tộc trong một đêm biến mất không còn tăm tích, Túc Thanh Nguyên có chút ngưng trọng cau mày, hắn thấy “Tang thi” từ từ tới gần, ngoại trừ Lý Nhan Mạt ở trước, còn có mấy người nhìn quen mắt, tất cả đều là người của Lý gia.
Hắn chậm rãi từ phía sau lưng rút ra thanh kiếm mảnh, nói với đám người trước mắt: “Bần đạo thất lễ.”
Hắn cũng không có sử dụng kiếm chém giết những người trước mắt này, mà là sử dụng mũi kiếm lăng không vẽ mười mấy đạo phù, phù quang màu vàng chợt lóe lên, từng cái từng cái dán lên trán của mọi người.
Phù quang cứ như búa tạ đập vào lên đầu những người đó, ánh mắt vô thần dừng một chút, con ngươi bắt đầu chuyển động. Trên mặt dần dần lộ ra vẻ mê man.
Túc Thanh Nguyên thấy những người này khôi phục thần trí, liền nói với Lý Nhan Mạt thanh tỉnh đầu tiên: “Lý tiểu thư, chuyện gì thế này? Mọi người tại sao lại ở chỗ này?”
Lý Nhan Mạt nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, bỗng nhiên từ bên hông rút ra một cây tiểu đao bổ tới.
Túc Thanh Nguyên nghiêng người né tránh, tay tựa như đao chặt lên, tay phải Lý Nhan Mạt bị đau, đao trong tay không khỏi rớt xuống.
Túc Thanh Nguyên không vui nói: “Bần đạo có lòng tốt cứu cô, cô lại lấy oán trả ân, đây là cái đạo lí gì?”
Ánh mắt Lý Nhan Mạt hung tàn, “Ngươi cùng một nhóm với đám Mục Trường Sinh Ứng Thiên, sẽ tốt bụng như vậy cứu ta?” Ngược lại cô hiện tại cái gì cũng không có, còn sợ gì?
Ánh mắt Túc Thanh Nguyên quét qua, phát hiện mười mấy thức tỉnh giả cho dù tỉnh lại, thân thể như trước suy yếu vô lực, trên người ngay cả sóng linh lực nhỏ bé cũng không có, hắn xẹt qua Lý Nhan Mạt, hỏi: “Các người là xảy ra chuyện gì?”
Có người khóc nói: “Cái gì cũng bị mất, bọn họ đem linh lực chúng ta nhọc nhằn khổ sở tích lũy đều rút khô…”
===
Ánh trăng vẫn sáng mờ như cũ, sương trắng quanh quẩn trong rừng như bị cột sáng màu xanh lam kia kích thích, cùng nhau tuôn đến hướng kia, phảng phất như một người dũng sĩ thủ vệ rừng cây, hung hãn nhào tới kẻ xâm lấn.
Ban đêm không gió, Diêm Tức một mình dựa ngồi trên cây khô, nhìn cột sáng màu xanh lam chói mắt kia, khẽ xoa cằm của mình, hắn tự nhủ: “Mảnh rừng vốn là vì bảo vệ Vọng Hư kính mà tồn tại, sương mù không phải sương mù, cây cỏ không phải cây cỏ. Đáng tiếc những người kia không có cơ hội đi vào bên trong, bằng không sẽ có cơ hội kiến thức năng lực cấm chế tinh diệu tuyệt luân của tổ tiên Diêm gia ta. Bất quá bây giờ thời gian không nhiều lắm, chờ rút khô linh lực những người đó, trực tiếp nổ ra kết giới cuối cùng của đại môn, bọn họ, cũng không có giá trị lợi dụng. Đến khi đó sắp xếp như thế nào cho tốt đây?”
Hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, “Có, không bằng đem bọn họ cùng những người Lý gia kia cùng thả ra, lại tẩy não cho chúng, đem bọn họ biến thành một cái La gia thôn khác, tiếp tục vì Diêm gia bảo vệ nơi này.” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, hỏi: “Ngươi nói tốt hay không tốt?”
La Phù ở trạng thái linh hồn cười duyên dáng nói: “Công tử nói đều đúng.” Dáng dấp của nàng cực kỳ thuận theo, đáy mắt không có nửa phần thần thái.
Dứt lời, một chuỗi tiếng bước chân không hề che giấu mà từ phía sau truyền đến, Diêm Tức quay đầu lại, hai mắt đầy tà khí nhìn người đến, nói: “Thành công?”
Nhậm Thiên Lý lạnh lùng nói: “Thất bại.”
Giữa chân mày Diêm Tức vắt thành hình chữ xuyên, “Làm thế nào lại thất bại?”
“Ta còn muốn hỏi ngươi đây!” Nhậm Thiên Lý ngẩng đầu lạnh lùng nhìn người ngồi trên cây, “Ngươi cấp cho ta tình báo sai lầm, năm đó cứu Mục Trường Sinh căn bản không phải là một hắc xà, chính miệng hắn nói. Ta nhọc nhằn khổ sở biến thành hắc xà ở trước mặt hắn, kết quả trong mắt người ta thì ta căn bản là trò cười. Chưa nói đạt được tín nhiệm từ Mục Trường Sinh, hiện giờ hắn phỏng chừng cùng Ứng Thiên tốt hơn rồi.”
Đáy mắt Diêm Tức một mảnh tối tăm, hắn từ trên cây nhảy xuống, tay áo rộng lớn thoáng vung lên hạ xuống, thuận theo mà buông xuống bên người hắn.”Không ngại. Ta còn nhiều biện pháp kích thích Mục Trường Sinh, Ngôn linh sư thì lại làm sao? Thân thể hư nhược như vậy, chỉ sợ không chịu nổi đả kích ha ha…”
Hắn nhìn về phía Nhậm Thiên Lý, nói: “Ta không sợ Mục Trường Sinh, ngươi sao? Đắc tội một cái Ngôn linh sư nguy hiểm cũng không nhỏ.”
Nhậm Thiên Lý không để ý chút nào, “Chỉ cần có thể có được Vọng Hư kính, rời đi thế giới quỷ quái này, đắc tội một tên Ngôn linh sư thì đáng là gì? Không phải người nào cũng giống như Diêm công tử, có thể dùng thân thể xuyên qua Ma giới lại lông tóc không tổn hại.”
Diêm Tức nghe vậy khá có thâm ý mà nở nụ cười, “Đúng vậy, thế giới này còn dư lại khong bao nhiêu linh khí, nếu còn chờ đợi thêm nữa, sợ là cả đời cũng không có cơ hội đột phá, chỉ có thể chết già ở chỗ này.”
Một tiếng la lên thê thảm này đem Mục Trường Sinh từ trong giấc ngủ nặng nề thức tỉnh, hắn vừa mở mắt, liền đối mặt hai mắt cực kỳ bi thương của Ứng Thiên.
Mục Trường Sinh:??
Ứng Thiên:…
Ứng Thiên sững sờ nhìn Mục Trường Sinh mở mắt ra nhìn y, đột nhiên cảm giác thấy chính mình lại làm một chuyện ngu xuẩn.
Chú ý tới sắc mặt Ứng Thiên chuyển thành lúng túng, Mục Trường Sinh thoáng vừa nghĩ liền hiểu, hắn động viên mà cười cười, nói với Ứng Thiên: “Xin lỗi, lúc trước quên mất nói cho cậu, tôi một khi ngủ sâu hô hấp sẽ trở nên nhẹ vô cùng cũng rất chậm, làm cậu lo lắng rồi.”
Ứng Thiên lắc đầu một cái, bỗng nhiên nói không ra lời, chỉ là dùng sức ôm chặt lấy Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh nói: “Mới vừa hao tổn quá lớn, tôi thực sự quá mệt mỏi, bất quá ngủ một hồi, cuối cùng đầu cũng hết đau.” Hắn gỡ cánh tay Ứng Thiên, đứng lên từ trong lồng ngực y, tiếp đó từ trong lòng lấy ra một cái hộp sứ, mặt ngoài lọ sứ tỏa ra một tầng ánh sáng êm dịu xanh trắng, nắp lọ mở ra, một viên thuốc xinh đẹp màu xanh nhạt lẳng lặng nằm bên trong.
“Đây là…” Ứng Thiên cảm ứng được bên trong viên thuốc nầy ẩn chứa linh khí dâng trào, có chút vui mừng nở nụ cười.
Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Đây là đan dược dùng Thiên Sơn ngọc tủy luyện chế ra, có thể giảm bớt phản phệ Ngôn linh tạo thành với tôi.” Dứt lời, hắn đem viên đan dược màu xanh nhạt nuốt vào.
Viên thuốc vào bụng, nhiệt khí nhàn nhạt chậm rãi trong bụng dâng lên, dần dần lan đến toàn thân, thân thể Mục Trường Sinh đang phát lạnh cũng đỡ hơn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy cũng dần dần hồng nhuận, thân thể suy yếu không còn chút sức lực nào cũng dần dần đỡ hơn.
Cảm thụ được thân thể biến hóa, Mục Trường Sinh khép lại hộp sứ, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, tôi có thể lấy được Thiên Sơn ngọc tủy có hạn, hiệu quả viên thuốc cũng duy trì không được bao lâu.”
“Không sao.” Ứng Thiên vội vàng nói: “Chờ sau khi hết thảy đều kết thúc, tôi cùng anh đi tìm, linh sơn nhiều như vậy, luôn có thể có ngọc tủy còn chưa có bị phát hiện.”
Mục Trường Sinh nhìn ánh sáng ôn nhu kiên định nơi đáy mắt y, chậm rãi gật đầu.
===
Thời gian đổ về một canh giờ trước.
Khi Mục Trường Sinh chìm vào hôn mê trong lồng ngực Ứng Thiên.
Trong nháy mắt khi hắn ngủ thiếp đi, Ngôn linh hắn nói lúc trước có vết tích tạm thời buông lỏng. Nắm lấy cơ hội hiếm có này, Nhậm Thiên Lý tránh ra trói buộc vô hình trên thân thể, xa xa liếc nhìn Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên một cái, quay người lập tức bỏ chạy.
Cùng lúc đó, nhóm người Quý Trạch đang muốn tiếp tục tiến lên, đất dưới chân bỗng nhiên hiện lên từng tia lam quang nhợt nhạt, một trận pháp phức tạp khổng lồ dần hình thành từ dưới chân tất cả mọi người, trói buộc vô hình từ trong trận pháp lộ ra, giống như lao tù chụp lên mỗi người, làm bọn họ cả nhúc nhích đều vô cùng gian nan.
Quý Trạch sắc mặt khó coi mà giơ chân lên, động tác thoạt nhìn đơn giản cùng cực, lại như bị đè lên trọng lực nghìn cân, không chỉ có thực lực bị áp chế đến gần như không, ngay cả nhúc nhích đều gian nan vạn phần. Vào lúc này, anh sao còn không hiểu, bọn họ đã bất tri bất giác trúng kế.
Anh nhìn thiếu nữ tóc bạc đứng xa xa ngoài trận pháp, đối mắt hẹp dài âm lãnh như rắn độc, “Chúng ta cũng đã mang bộ dáng này, so với kế hoạch của các người cũng không có ảnh hưởng gì, nói đi, mục đích của các ngươi.”
Nam nhân trung niên đứng bên người Bạch Y vô cùng lạnh nhạt nói: “Đến khi đó các ngươi liền biết.”
Bạch Y không nói một lời, chỉ từ trong túi tiền móc ra một con rối gỗ thả trên đất. Con rối gỗ kia vừa rơi xuống đất, liền xoạt xoạt xoạt xoạt đi về hướng Lạc Âm.
Lạc Âm bị Mục Trường Sinh để lại chỗ này, trói cùng mấy ngươi Lưu Bình nghe đến âm thanh xoạt xoạt xoạt xoạt của khôi lỗi, vui vẻ cười nói: “Mau mau, giúp tỷ tỷ đem dây thừng mở ra.”
Con rối gỗ kia xoạt xoạt xoạt xoạt mà chạy đến bên người Lạc Âm, ngón tay đầy đủ đốt khớp linh hoạt như người bình thường, nó từ trong túi nhỏ trên quần áo móc ra một cái kéo nho nhỏ, xoạt xoạt một tiếng cắt bỏ dây thừng bằng linh lực trên người Lạc Âm.
Lạc Âm cao hứng nâng lên con rối gỗ chỉ lớn chừng bàn tay, hôn lên mặt nó một cái “moa”. Khóe miệng con rối gỗ dùng bút đen vẽ ra vĩnh viễn vui vẻ nở nụ cười.
Nâng con rối gỗ, Lạc Âm ba chân bốn cẳng chạy đến bên người thiếu nữ tóc trắng cùng nam nhân trung niên.
Mà vào lúc này, trận pháp hoàn toàn phát động, hào quang màu xanh lam yếu ớt sáng lên, từng sợi từng sợi ngấm vào trong thân thể thức tỉnh giả không cách nào nhúc nhích.
Bị ánh sáng màu lam như vật sống xâm nhập, thức tỉnh giả bị vây trong trận pháp đều lộ ra một chút bất an cùng khủng hoảng.
Quý Trạch nhìn một tia lam quang như sâu bọ chui vào trong da của mình, không nhịn được buồn nôn mà nhăn lại lông mày, trong chốc lát, sợi lam quang lại từ trong da chui ra ngoài, nhưng từ trong thân thể của anh kéo ra một đạo linh quang vô sắc, quay đầu đi vào trong trận pháp.
Quý Trạch đối với sợi linh quang này hết sức quen thuộc, đây rõ ràng chính là linh lực trong cơ thể anh!
Mắt thấy mỗi thức tỉnh giả chung quanh đều bị rút linh lực đánh vào trận pháp, Quý Trạch híp mắt một cái, mơ hồ đoán được cái gì.
Có linh lực của hơn một trăm thức tỉnh giả bổ sung vào, đại trận màu xanh lam trong nháy mắt sáng rực, hào quang màu u lam đột nhiên phóng lên trời, sóng sức mạnh mênh mông đem vùng trời quanh quẩn đầy sương trắng trong rừng cây vùng trời chấn động đến mức run lên.
Bạch Y bỗng dưng ngửa đầu nhìn lên vùng trời, “Chính là lúc này!” Hai tay cô kết ấn, trong một giây mười ngón liên tục biến ảo mười mấy loại động tác, tốc độ nhanh đến cả tàn ảnh cũng không thấy rõ.
Tốc độ trận pháp lấy ra linh lực càng nhanh hơn, thức tỉnh giả bị vây trong trận pháp trơ mắt mà nhìn trận pháp này đem linh lực chính mình nhiều năm qua nhọc nhằn khổ sở tích lũy rút ra, trong mắt lửa giận hừng hực, nhưng ngay cả mở miệng chửi một câu cũng gian nan.
Quý Trạch thừa dịp những người kia chỉ biết để ý tình hình trận pháp, trông coi đối với bọn họ có sơ hở, liếc nhìn Triệu Thành An một cái, Triệu Thành An khẽ gật đầu…
Cùng lúc đó, Túc Thanh Nguyên rời đi mọi người cũng gặp phải trở ngại, hắn thoáng nhìn phương hướng đám người Triệu Thành An đột nhiên nhiều hơn một cột sáng màu u lam, do dự một chút, liền quyết định trở về nhìn xem. Kết quả vừa mới đi một bước, liền nhìn thấy những mười mấy hắc y nhân từ trong bóng tối của cây cối đi ra. Bọn họ đi lại chầm chậm, thân thể cứng ngắc, lại lặng yên không một tiếng động, giống như diễn tang thi trong phim truyền hình.
Túc Thanh Nguyên: Này cái quỷ gì?
Bất quá rất nhanh, hắn phát hiện người quen trong bầy “Tang thi”.
“Lý tiểu thư, cô tại sao lại ở chỗ này?” Túc Thanh Nguyên hơi kinh ngạc mà nhìn Lý Nhan Mạt dường như là cầm đầu đám tang thi, song ánh mắt đối phương cứng ngắc, tựa như đã hoàn toàn mất đi thần trí.
Nhớ tới đồn đại Lý Nhan Mạt bị yêu vật đập chết rồi sau đó Lý gia nội loạn, thức tỉnh giả bên trong gia tộc trong một đêm biến mất không còn tăm tích, Túc Thanh Nguyên có chút ngưng trọng cau mày, hắn thấy “Tang thi” từ từ tới gần, ngoại trừ Lý Nhan Mạt ở trước, còn có mấy người nhìn quen mắt, tất cả đều là người của Lý gia.
Hắn chậm rãi từ phía sau lưng rút ra thanh kiếm mảnh, nói với đám người trước mắt: “Bần đạo thất lễ.”
Hắn cũng không có sử dụng kiếm chém giết những người trước mắt này, mà là sử dụng mũi kiếm lăng không vẽ mười mấy đạo phù, phù quang màu vàng chợt lóe lên, từng cái từng cái dán lên trán của mọi người.
Phù quang cứ như búa tạ đập vào lên đầu những người đó, ánh mắt vô thần dừng một chút, con ngươi bắt đầu chuyển động. Trên mặt dần dần lộ ra vẻ mê man.
Túc Thanh Nguyên thấy những người này khôi phục thần trí, liền nói với Lý Nhan Mạt thanh tỉnh đầu tiên: “Lý tiểu thư, chuyện gì thế này? Mọi người tại sao lại ở chỗ này?”
Lý Nhan Mạt nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, bỗng nhiên từ bên hông rút ra một cây tiểu đao bổ tới.
Túc Thanh Nguyên nghiêng người né tránh, tay tựa như đao chặt lên, tay phải Lý Nhan Mạt bị đau, đao trong tay không khỏi rớt xuống.
Túc Thanh Nguyên không vui nói: “Bần đạo có lòng tốt cứu cô, cô lại lấy oán trả ân, đây là cái đạo lí gì?”
Ánh mắt Lý Nhan Mạt hung tàn, “Ngươi cùng một nhóm với đám Mục Trường Sinh Ứng Thiên, sẽ tốt bụng như vậy cứu ta?” Ngược lại cô hiện tại cái gì cũng không có, còn sợ gì?
Ánh mắt Túc Thanh Nguyên quét qua, phát hiện mười mấy thức tỉnh giả cho dù tỉnh lại, thân thể như trước suy yếu vô lực, trên người ngay cả sóng linh lực nhỏ bé cũng không có, hắn xẹt qua Lý Nhan Mạt, hỏi: “Các người là xảy ra chuyện gì?”
Có người khóc nói: “Cái gì cũng bị mất, bọn họ đem linh lực chúng ta nhọc nhằn khổ sở tích lũy đều rút khô…”
===
Ánh trăng vẫn sáng mờ như cũ, sương trắng quanh quẩn trong rừng như bị cột sáng màu xanh lam kia kích thích, cùng nhau tuôn đến hướng kia, phảng phất như một người dũng sĩ thủ vệ rừng cây, hung hãn nhào tới kẻ xâm lấn.
Ban đêm không gió, Diêm Tức một mình dựa ngồi trên cây khô, nhìn cột sáng màu xanh lam chói mắt kia, khẽ xoa cằm của mình, hắn tự nhủ: “Mảnh rừng vốn là vì bảo vệ Vọng Hư kính mà tồn tại, sương mù không phải sương mù, cây cỏ không phải cây cỏ. Đáng tiếc những người kia không có cơ hội đi vào bên trong, bằng không sẽ có cơ hội kiến thức năng lực cấm chế tinh diệu tuyệt luân của tổ tiên Diêm gia ta. Bất quá bây giờ thời gian không nhiều lắm, chờ rút khô linh lực những người đó, trực tiếp nổ ra kết giới cuối cùng của đại môn, bọn họ, cũng không có giá trị lợi dụng. Đến khi đó sắp xếp như thế nào cho tốt đây?”
Hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, “Có, không bằng đem bọn họ cùng những người Lý gia kia cùng thả ra, lại tẩy não cho chúng, đem bọn họ biến thành một cái La gia thôn khác, tiếp tục vì Diêm gia bảo vệ nơi này.” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, hỏi: “Ngươi nói tốt hay không tốt?”
La Phù ở trạng thái linh hồn cười duyên dáng nói: “Công tử nói đều đúng.” Dáng dấp của nàng cực kỳ thuận theo, đáy mắt không có nửa phần thần thái.
Dứt lời, một chuỗi tiếng bước chân không hề che giấu mà từ phía sau truyền đến, Diêm Tức quay đầu lại, hai mắt đầy tà khí nhìn người đến, nói: “Thành công?”
Nhậm Thiên Lý lạnh lùng nói: “Thất bại.”
Giữa chân mày Diêm Tức vắt thành hình chữ xuyên, “Làm thế nào lại thất bại?”
“Ta còn muốn hỏi ngươi đây!” Nhậm Thiên Lý ngẩng đầu lạnh lùng nhìn người ngồi trên cây, “Ngươi cấp cho ta tình báo sai lầm, năm đó cứu Mục Trường Sinh căn bản không phải là một hắc xà, chính miệng hắn nói. Ta nhọc nhằn khổ sở biến thành hắc xà ở trước mặt hắn, kết quả trong mắt người ta thì ta căn bản là trò cười. Chưa nói đạt được tín nhiệm từ Mục Trường Sinh, hiện giờ hắn phỏng chừng cùng Ứng Thiên tốt hơn rồi.”
Đáy mắt Diêm Tức một mảnh tối tăm, hắn từ trên cây nhảy xuống, tay áo rộng lớn thoáng vung lên hạ xuống, thuận theo mà buông xuống bên người hắn.”Không ngại. Ta còn nhiều biện pháp kích thích Mục Trường Sinh, Ngôn linh sư thì lại làm sao? Thân thể hư nhược như vậy, chỉ sợ không chịu nổi đả kích ha ha…”
Hắn nhìn về phía Nhậm Thiên Lý, nói: “Ta không sợ Mục Trường Sinh, ngươi sao? Đắc tội một cái Ngôn linh sư nguy hiểm cũng không nhỏ.”
Nhậm Thiên Lý không để ý chút nào, “Chỉ cần có thể có được Vọng Hư kính, rời đi thế giới quỷ quái này, đắc tội một tên Ngôn linh sư thì đáng là gì? Không phải người nào cũng giống như Diêm công tử, có thể dùng thân thể xuyên qua Ma giới lại lông tóc không tổn hại.”
Diêm Tức nghe vậy khá có thâm ý mà nở nụ cười, “Đúng vậy, thế giới này còn dư lại khong bao nhiêu linh khí, nếu còn chờ đợi thêm nữa, sợ là cả đời cũng không có cơ hội đột phá, chỉ có thể chết già ở chỗ này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook