Tối Cường Ngôn Linh Sư
-
Chương 68
“Quý Trạch ca, anh đến bây giờ còn giận em sao?”
Đêm khuya trong rừng cây nhỏ vắng vẻ, tia sáng yếu ớt, thế nhưng thị lực thức tỉnh giả không phải người bình thường có thể so sánh, cho dù có tối hơn, Mục Trường Sinh cũng có thể thấy rõ Lý gia Đại tiểu thư đứng ở cách đó không xa, đưa lưng về phía hắn, cùng với Quý Trạch dựa vào một cây khô, nhìn qua có chút lười biếng.
Nghe lời Lý Nhan Mạt nói, Quý Trạch thuận miệng nói: “Cô hiểu lầm, tôi cũng không có giận cô.” Anh lúc nói lời này, dáng dấp nhìn qua có chút hờ hững.
Lý Nhan Mạt vẫn là mù quáng, dung mạo trong bóng đêm mơ hồ cũng có một loại mị lực diễm lệ, “Em biết mà, anh còn để ý chuyện kia, nhưng mà anh phải tin tưởng, những người kia tuyệt đối không phải em phái đi.”
Quý Trạch chợt nhẹ nhàng nở nụ cười, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lý Nhan Mạt lmột cái, trong ánh mắt không hề che giấu lãnh ý một chút nào, “Có thể đừng tiếp tục đóng kịch không? Loại lời kịch này, cô nói không buồn nôn, tôi nghe cũng ghê tởm chết đi được.”
“Quý Trạch!” Nước mắt Lý Nhan Mạt biến mất trên mặt, cất cao giọng, “Tôi có điểm nào có lỗi với anh? Lúc trước trong nghi thức đính hôn, anh bỏ lại hai nhà chúng ta, lôi kéo nam nhân chạy đi, khiến Lý gia tôi mất hết mặt mũi, hại ba ba tôi phát bệnh nhập viện! Bây giờ còn tìm người chèn ép Lý gia tôi! Được, coi như tôi phải tội anh, anh nói thẳng ra, Lý gia chúng ta chỗ nào có lỗi với anh?”
Quý Trạch ngáp một cái, thần sắc có chút không kiên nhẫn, “Con kiến cũng không không có lỗi với giày cô? Về phần hôn ước, đó là kết quả ba ba cô cùng Quý Hùng tự chủ trương, tôi chưa từng đồng ý.” Quý Hùng chính là tên Quý gia chủ bản.
Anh nói tiếp: “Cô muốn cứ như vậy gả vào Lý gia, vừa hay gả cho Quý Hùng, vừa vào cửa chính là chủ mẫu, thật tốt.”
Lý Nhan Mạt bị lời nói này của anh làm tức giận đến cả người phát run, “Quý Trạch, anh thực sự quá độc ác!”
Quý Trạch rất không quan tâm nói: “Cô cũng không phải ngày đầu biết tôi, nói những câu nói này không cảm thấy quái dị?” Anh nhếch lên đôi môi lương bạt phun ra từng chữ, “Nếu như tin tức tôi thăm dò không sai, con rối thế thân của cô đã bị hủy một cái đi!”
Nghe anh nhắc đến con rối thế thân, đồng tử Lý Nhan Mạt cơ hồ co lại thành một dây nhỏ, “Là anh!”
Quý Trạch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, “Không sai, tư vị tử vong thế nào? Cô sẽ không phải khờ dại cho là, tôi sau khi biết đến cô phái người ám sát Trường Phong, mà có thể không hề làm gì sao? Bất quá rất đáng tiếc, có người so với tôi trước một bước phá một cái. Vốn dĩ tôi còn muốn cẩn thận vui đùa một chút, phát hiện cô thê thảm chỉ còn lại một cái búp bê, chỉ có thể tiếc nuối thu tay lại.”
Anh trong ánh mắt sợ hại của Lý Nhan Mạt làm một thủ thế, còn tự lồng tiếng, “Bằng! Cảm giác đem con rối phá nát thực sự là khá tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy cô trốn ở Lý gia sợ hãi đến run lẩy bẩy, cảm giác kia tốt hơn nhiều.”
Lý Nhan Mạt hai mắt thẳng tắp nhìn anh, “Mộ Trường Phong nếu là nhìn đến bộ dáng này của anh, tuyệt đối sẽ không lại yêu anh!”
Quý Trạch cười đến tự tin vô cùng, “Sai! Tiểu Trường Phong của tôi nếu thấy được, nhất định sẽ càng thêm yêu tôi. Còn cô…” Anh chỉ chỉ sau lưng Lý Nhan Mạt, “Vẫn là lo lắng nhiều hơn cho chính mình đi!”
Lý Nhan Mạt vừa quay đầu lại, liền gặp được Mục Trường Sinh đứng ở cách đó không xa nhìn cô chằm chằm…
===
Sau khi trở lại nhà, Ứng Thiên phát hiện Mục Trường Sinh bắt đầu cùng mình chiến tranh lạnh. Biểu hiện cụ thể là, vô luận y làm cái gì, Mục Trường Sinh đều là một thái độ, trầm mặc, trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Loại trầm mặc này khiến Ứng Thiên bắt đầu cảm thấy sự tồn tại của chính mình là cỡ nào dư thừa mà lúng túng. Song cho dù là tình huống như vậy, Ứng Thiên cũng trước sau không chịu nói cho Mục Trường Sinh nguyên nhân.
Ứng Thiên đang phiền não, Mục Trường Sinh sao lại không vậy, mỗi lần thấy Ứng Thiên chủ động nói chuyện cùng mình, hắn đều muốn quay lại hòa hảo như trước, song đối phương trước sau không chịu nói rõ nguyên nhân, vì vậy Mục Trường Sinh chỉ có thể cắt đứt liên hệ của y và ngoại giới, làm cho y cũng không có cơ hội chỉ thị yêu ma hại người.
Ngoại trừ Ứng Thiên, Mục Trường Sinh chưa từng cùng người khác ở chung, cũng không biết mình hiện tại làm đúng hay không đúng, đối tượng duy nhất hắn có thể tham khảo, chỉ có cha mẹ. Nhưng mà tình huống cha mẹ cùng tình huống của hắn khác nhau, bọn họ là ở hội hoa đăng thượng nhất kiến chung tình, khi ở chung với nhau cũng không có từng trải qua khúc chiết gì.
Mà hắn và Ứng Thiên…
Trán Mục Trường Sinh nhăn lại, vào lúc này tinh tế suy tư, hắn mới phát hiện, tình cảm Ứng Thiên đối với hắn, tựa hồ là đến có chút không hiểu ra sao, không nghi ngờ chút nào, y đối với mình rất tốt, nhưng loại tốt này, cứ như là vì bồi thường cái gì. Hắn và Ứng Thiên, từ trước có phải là gặp qua?
“Ứng Thiên trong quá khứ, đến tột cùng là bộ dạng gì?” Dứt tiếng, màn hình điện thoại một mảnh đen nhánh bắt đầu nổi lên từng vòng gợn sóng, nhưng cũng chấm dứt ở đây, trên màn ảnh vẫn là đen kịt một màu, xem không thấy bất kỳ thứ gì.
Sẽ xuất hiện tình huống như vậy nguyên nhân chỉ có một, một là đối phương có bảo vật che lấp cho y vượt qua năng lực Mục Trường Sinh, hai là… trong quá khứ Ứng Thiên cùng hắn có liên quan.
Nhưng mà trong trí nhớ của hắn, căn bản không có Ứng Thiên, hay là nói, là chính hắn quên mất?
Trong khi Mục Trường Sinh đối diện điện thoại di động tỉ mỉ hồi ức, Túc Thanh Nguyên nhấn chuông cửa nhà trọ.
Ứng Thiên ngẩn người nhìn Mục Trường Sinh ngốc ở phòng khách phục hồi tinh thần lại, đi mở cửa. Nhìn thấy tới là Túc Thanh Nguyên, Ứng Thiên quay đầu lại liếc mắt nhìn hướng phòng Mục Trường Sinh, sau đó thấp giọng nói: “Ông tới làm gì?”
Túc Thanh Nguyên không hiểu ra sao, “Ta là cha nuôi con, tới thăm con có cái gì không đúng sao?”
Ứng Thiên tiến lên một bước, đem cửa nhà trọ khép lại sau lưng mình, hiển nhiên không muốn mời Túc Thanh Nguyên đi vào.
Túc Thanh Nguyên cũng không tức giận, hắn đã sớm đối với nhi tử cùi chỏ hướng bên ngoài tuyệt vọng, thấy thế liền đứng ở cửa nói: “Có một việc ta nhất định phải hỏi rõ. Con bé Y Thủy Mi này mặc dù có lúc không hiểu chuyện, nhưng thật ra không có ý đồ xấu, con bé tại sao muốn hãm hại con?”
Đôi mắt Ứng Thiên tối sầm, “Cô ta không có hãm hại con.”
“Cái gì?” Túc Thanh Nguyên giật mình nói: “Chuyện gì xảy ra? Con làm sao có khả năng sẽ đi giết những thức tỉnh giả đó?”
“Vì Trường Sinh.” Ứng Thiên ở trước mặt Túc Thanh Nguyên ngược lại không hề che giấu.
Túc Thanh Nguyên cũng không cần biết cụ thể sự việc, hắn vừa nghe đến là vì Mục Trường Sinh, nội tâm như bị người giội chậu nước lạnh, sau nửa ngày lặng im, hắn mới nói: “Mục Trường Sinh biết không?”
Ứng Thiên lắc đầu, “Không biết.”
Túc Thanh Nguyên nhìn y, tâm lý vừa là phẫn nộ thất vọng còn là chỉ tiếc mài sắt không nên kim, hắn giận dữ cười, “Ta nuôi con lớn như vậy, còn thật xưa nay không nghĩ tới con còn là một hạt giống si tình, chẳng những là hạt giống si tình, còn là một thánh mẫu yên lặng trả giá không cầu hồi báo! Đầu tiên là tràng đại hỏa mười lăm năm trước kia, triệt để tổn thương căn cơ, dẫn đến lớn như vậy còn không có cách nào hoá hình thành công; tiếp là cắt tâm đầu huyết, dẫn đến thực lực lần nữa giảm xuống; bây giờ còn muốn đi giết thức tỉnh giả! Thật không biết Mục Trường Sinh là đổ cho con mê dược gì! Đem con thành bộ dáng như bây giờ.”
Nói tới mê dược, Túc Thanh Nguyên dừng lại, bỗng nhiên lại bay lên một chút hy vọng, hỏi: “Con nói cho ta, có phải là Mục Trường Sinh đối với con dùng Ngôn Linh. Bằng không con giống cha con như vậy, làm sao có khả năng sẽ…”
“Tôi nghĩ rất lâu, cảm thấy có chuyện không thể lừa gạt ông nữa.” Ứng Thiên đánh gãy lời Túc Thanh Nguyên nói, trong ánh mắt có một loại lạnh lùng xa cách khiến Túc Thanh Nguyên cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lông mày Túc Thanh Nguyên nhíu lại, có chút không rõ vì sao nhìn Ứng Thiên.
Khi Ứng Thiên mới vừa đóng cửa liền bày ra kết giới, nếu như Mục Trường Sinh không lợi dụng Ngôn Linh, căn bản sẽ không nghe thấy bọn họ nói chuyện, mà Ứng Thiên biết rõ Mục Trường Sinh, đối phương nhất định sẽ không làm như vậy.
Ứng Thiên nhìn Túc Thanh Nguyên, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực, tôi căn bản không phải con ruột của cha tôi.”
Túc Thanh Nguyên thất thanh nói: “Con nói cái gì?”
“Tôi nói, tôi căn bản không phải con ruột cha tôi, năm đó, ông ấy vì giận ông, ở ven đường lượm tôi trở lại, lừa ông nói tôi là con của ổng.”
Trong con ngươi Túc Thanh Nguyên nổi lên một tầng ám sắc, vẻ mặt của hắn có chút trống không, khiến người căn bản không thấy rõ hắn đang suy nghĩ gì.
Ứng Thiên nói: “Ai biết ông đần như vậy, ổng nói là ông cảm thấy đúng, vậy mà còn tự đáy lòng cảm dung mạo của tôi và ông ta giống nhau. Rõ ràng chúng tôi cả chủng tộc đều không giống nhau lắm.”
Túc Thanh Nguyên lẩm bẩm nói: “Ta nghĩ con là theo mẹ con.” Dừng một chút, hắn lại hỏi, “Nhưng lmà hắn tại sao muốn gạt ta? Tại sao lại phải đem con giao cho ta?”
Ứng Thiên hồi ức nói: “Vừa bắt đầu là muốn cho ông tuyệt vọng, sau đó, là vì cho ông có cái tưởng niệm.”
Năm đó, chính là bởi vì có tiểu hài tử Ứng Thiên này cần chăm sóc, Túc Thanh Nguyên mới chậm rãi từ trong bóng tối khi người kia chết đi mà đi ra, cũng toàn tâm toàn ý đem hài tử nuôi lớn.
Túc Thanh Nguyên lắc đầu nói: “Không thể, con lúc đó mới nhỏ như vậy, không thể biết đến chuyện đó?”
Ứng Thiên nói: “Vậy nếu như tôi cũng không phải tiểu hài tử thì sao? Nếu như tôi là mang theo trí nhớ của kiếp trước tái thế mà đến thì sao?”
Túc Thanh Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.
Ứng Thiên mặt không hề cảm xúc, y chậm rãi nói: “Tôi hiện tại, liền đem chuyện giữa tôi và Trường Sinh, nói cho ông.”
…
===
Mục Trường Sinh cũng không biết chuyện Ứng Thiên cùng Túc Thanh Nguyên phát sinh ở bên ngoài, chuyện Ứng Thiên hắn cũng không có xoắn xuýt bao lâu liền để xuống, giờ khắc này hắn đang dùng máy vi tính tìm tòi quê hương La Phù nhắc tới, đem vùng núi cô nói tới khuếch đại vô số lần, lại phát hiện trên bản đồ căn bản không có mảnh rừng cây mà cô nói, không chỉ như vậy, ngay cả cái gọi là Tấn Giang, cũng không có. Mảnh vùng núi chỉ có một hồ lớn trữ lượng nước dồi dào.
Xem ra, quả nhiên vẫn phải là mau chóng đi qua một chuyến.
Ngón trỏ điểm điểm con chuột, Mục Trường Sinh đang định lui ra. Dư quang khóe mắt lại liếc về một cái bóng đen chợt lóe lên.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện cửa sổ không biết được mở ra khi nào, tiếng gió vù vù từ bên ngoài tiến vào, đem rèm cửa sổ màu lam nhạt thổi đến mức bay lên cao cao.
Một cái yêu ma cả người quấn trong hắc vụ, đang giẫm trên giường hắn, dùng một đôi mắt phát ra hồng quang băng lãnh mà tham lam theo dõi hắn.
Nếu như là người bình thường nhìn thấy yêu ma, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một đoàn hắc vụ, mà nếu như là thức tỉnh giả, có thể xuyên thấu qua hắc vụ, xem thấy thân thể dữ tợn xấu xí của chúng nó, cùng với răng nanh và lợi trảo lộ ra ngoài. Cặp mắt hiện ra hồng quang kia, mỗi giờ mỗi khắc không ngừng biểu lộ chúng nó tham lam và khát vọng thân thể thức tỉnh giả.
Mục Trường Sinh nhìn tứ chi con yêu ma kia đạp trên giường hắn, lạnh lùng nói: “Hắc ưng, ăn nó!”
Đêm khuya trong rừng cây nhỏ vắng vẻ, tia sáng yếu ớt, thế nhưng thị lực thức tỉnh giả không phải người bình thường có thể so sánh, cho dù có tối hơn, Mục Trường Sinh cũng có thể thấy rõ Lý gia Đại tiểu thư đứng ở cách đó không xa, đưa lưng về phía hắn, cùng với Quý Trạch dựa vào một cây khô, nhìn qua có chút lười biếng.
Nghe lời Lý Nhan Mạt nói, Quý Trạch thuận miệng nói: “Cô hiểu lầm, tôi cũng không có giận cô.” Anh lúc nói lời này, dáng dấp nhìn qua có chút hờ hững.
Lý Nhan Mạt vẫn là mù quáng, dung mạo trong bóng đêm mơ hồ cũng có một loại mị lực diễm lệ, “Em biết mà, anh còn để ý chuyện kia, nhưng mà anh phải tin tưởng, những người kia tuyệt đối không phải em phái đi.”
Quý Trạch chợt nhẹ nhàng nở nụ cười, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lý Nhan Mạt lmột cái, trong ánh mắt không hề che giấu lãnh ý một chút nào, “Có thể đừng tiếp tục đóng kịch không? Loại lời kịch này, cô nói không buồn nôn, tôi nghe cũng ghê tởm chết đi được.”
“Quý Trạch!” Nước mắt Lý Nhan Mạt biến mất trên mặt, cất cao giọng, “Tôi có điểm nào có lỗi với anh? Lúc trước trong nghi thức đính hôn, anh bỏ lại hai nhà chúng ta, lôi kéo nam nhân chạy đi, khiến Lý gia tôi mất hết mặt mũi, hại ba ba tôi phát bệnh nhập viện! Bây giờ còn tìm người chèn ép Lý gia tôi! Được, coi như tôi phải tội anh, anh nói thẳng ra, Lý gia chúng ta chỗ nào có lỗi với anh?”
Quý Trạch ngáp một cái, thần sắc có chút không kiên nhẫn, “Con kiến cũng không không có lỗi với giày cô? Về phần hôn ước, đó là kết quả ba ba cô cùng Quý Hùng tự chủ trương, tôi chưa từng đồng ý.” Quý Hùng chính là tên Quý gia chủ bản.
Anh nói tiếp: “Cô muốn cứ như vậy gả vào Lý gia, vừa hay gả cho Quý Hùng, vừa vào cửa chính là chủ mẫu, thật tốt.”
Lý Nhan Mạt bị lời nói này của anh làm tức giận đến cả người phát run, “Quý Trạch, anh thực sự quá độc ác!”
Quý Trạch rất không quan tâm nói: “Cô cũng không phải ngày đầu biết tôi, nói những câu nói này không cảm thấy quái dị?” Anh nhếch lên đôi môi lương bạt phun ra từng chữ, “Nếu như tin tức tôi thăm dò không sai, con rối thế thân của cô đã bị hủy một cái đi!”
Nghe anh nhắc đến con rối thế thân, đồng tử Lý Nhan Mạt cơ hồ co lại thành một dây nhỏ, “Là anh!”
Quý Trạch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, “Không sai, tư vị tử vong thế nào? Cô sẽ không phải khờ dại cho là, tôi sau khi biết đến cô phái người ám sát Trường Phong, mà có thể không hề làm gì sao? Bất quá rất đáng tiếc, có người so với tôi trước một bước phá một cái. Vốn dĩ tôi còn muốn cẩn thận vui đùa một chút, phát hiện cô thê thảm chỉ còn lại một cái búp bê, chỉ có thể tiếc nuối thu tay lại.”
Anh trong ánh mắt sợ hại của Lý Nhan Mạt làm một thủ thế, còn tự lồng tiếng, “Bằng! Cảm giác đem con rối phá nát thực sự là khá tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy cô trốn ở Lý gia sợ hãi đến run lẩy bẩy, cảm giác kia tốt hơn nhiều.”
Lý Nhan Mạt hai mắt thẳng tắp nhìn anh, “Mộ Trường Phong nếu là nhìn đến bộ dáng này của anh, tuyệt đối sẽ không lại yêu anh!”
Quý Trạch cười đến tự tin vô cùng, “Sai! Tiểu Trường Phong của tôi nếu thấy được, nhất định sẽ càng thêm yêu tôi. Còn cô…” Anh chỉ chỉ sau lưng Lý Nhan Mạt, “Vẫn là lo lắng nhiều hơn cho chính mình đi!”
Lý Nhan Mạt vừa quay đầu lại, liền gặp được Mục Trường Sinh đứng ở cách đó không xa nhìn cô chằm chằm…
===
Sau khi trở lại nhà, Ứng Thiên phát hiện Mục Trường Sinh bắt đầu cùng mình chiến tranh lạnh. Biểu hiện cụ thể là, vô luận y làm cái gì, Mục Trường Sinh đều là một thái độ, trầm mặc, trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Loại trầm mặc này khiến Ứng Thiên bắt đầu cảm thấy sự tồn tại của chính mình là cỡ nào dư thừa mà lúng túng. Song cho dù là tình huống như vậy, Ứng Thiên cũng trước sau không chịu nói cho Mục Trường Sinh nguyên nhân.
Ứng Thiên đang phiền não, Mục Trường Sinh sao lại không vậy, mỗi lần thấy Ứng Thiên chủ động nói chuyện cùng mình, hắn đều muốn quay lại hòa hảo như trước, song đối phương trước sau không chịu nói rõ nguyên nhân, vì vậy Mục Trường Sinh chỉ có thể cắt đứt liên hệ của y và ngoại giới, làm cho y cũng không có cơ hội chỉ thị yêu ma hại người.
Ngoại trừ Ứng Thiên, Mục Trường Sinh chưa từng cùng người khác ở chung, cũng không biết mình hiện tại làm đúng hay không đúng, đối tượng duy nhất hắn có thể tham khảo, chỉ có cha mẹ. Nhưng mà tình huống cha mẹ cùng tình huống của hắn khác nhau, bọn họ là ở hội hoa đăng thượng nhất kiến chung tình, khi ở chung với nhau cũng không có từng trải qua khúc chiết gì.
Mà hắn và Ứng Thiên…
Trán Mục Trường Sinh nhăn lại, vào lúc này tinh tế suy tư, hắn mới phát hiện, tình cảm Ứng Thiên đối với hắn, tựa hồ là đến có chút không hiểu ra sao, không nghi ngờ chút nào, y đối với mình rất tốt, nhưng loại tốt này, cứ như là vì bồi thường cái gì. Hắn và Ứng Thiên, từ trước có phải là gặp qua?
“Ứng Thiên trong quá khứ, đến tột cùng là bộ dạng gì?” Dứt tiếng, màn hình điện thoại một mảnh đen nhánh bắt đầu nổi lên từng vòng gợn sóng, nhưng cũng chấm dứt ở đây, trên màn ảnh vẫn là đen kịt một màu, xem không thấy bất kỳ thứ gì.
Sẽ xuất hiện tình huống như vậy nguyên nhân chỉ có một, một là đối phương có bảo vật che lấp cho y vượt qua năng lực Mục Trường Sinh, hai là… trong quá khứ Ứng Thiên cùng hắn có liên quan.
Nhưng mà trong trí nhớ của hắn, căn bản không có Ứng Thiên, hay là nói, là chính hắn quên mất?
Trong khi Mục Trường Sinh đối diện điện thoại di động tỉ mỉ hồi ức, Túc Thanh Nguyên nhấn chuông cửa nhà trọ.
Ứng Thiên ngẩn người nhìn Mục Trường Sinh ngốc ở phòng khách phục hồi tinh thần lại, đi mở cửa. Nhìn thấy tới là Túc Thanh Nguyên, Ứng Thiên quay đầu lại liếc mắt nhìn hướng phòng Mục Trường Sinh, sau đó thấp giọng nói: “Ông tới làm gì?”
Túc Thanh Nguyên không hiểu ra sao, “Ta là cha nuôi con, tới thăm con có cái gì không đúng sao?”
Ứng Thiên tiến lên một bước, đem cửa nhà trọ khép lại sau lưng mình, hiển nhiên không muốn mời Túc Thanh Nguyên đi vào.
Túc Thanh Nguyên cũng không tức giận, hắn đã sớm đối với nhi tử cùi chỏ hướng bên ngoài tuyệt vọng, thấy thế liền đứng ở cửa nói: “Có một việc ta nhất định phải hỏi rõ. Con bé Y Thủy Mi này mặc dù có lúc không hiểu chuyện, nhưng thật ra không có ý đồ xấu, con bé tại sao muốn hãm hại con?”
Đôi mắt Ứng Thiên tối sầm, “Cô ta không có hãm hại con.”
“Cái gì?” Túc Thanh Nguyên giật mình nói: “Chuyện gì xảy ra? Con làm sao có khả năng sẽ đi giết những thức tỉnh giả đó?”
“Vì Trường Sinh.” Ứng Thiên ở trước mặt Túc Thanh Nguyên ngược lại không hề che giấu.
Túc Thanh Nguyên cũng không cần biết cụ thể sự việc, hắn vừa nghe đến là vì Mục Trường Sinh, nội tâm như bị người giội chậu nước lạnh, sau nửa ngày lặng im, hắn mới nói: “Mục Trường Sinh biết không?”
Ứng Thiên lắc đầu, “Không biết.”
Túc Thanh Nguyên nhìn y, tâm lý vừa là phẫn nộ thất vọng còn là chỉ tiếc mài sắt không nên kim, hắn giận dữ cười, “Ta nuôi con lớn như vậy, còn thật xưa nay không nghĩ tới con còn là một hạt giống si tình, chẳng những là hạt giống si tình, còn là một thánh mẫu yên lặng trả giá không cầu hồi báo! Đầu tiên là tràng đại hỏa mười lăm năm trước kia, triệt để tổn thương căn cơ, dẫn đến lớn như vậy còn không có cách nào hoá hình thành công; tiếp là cắt tâm đầu huyết, dẫn đến thực lực lần nữa giảm xuống; bây giờ còn muốn đi giết thức tỉnh giả! Thật không biết Mục Trường Sinh là đổ cho con mê dược gì! Đem con thành bộ dáng như bây giờ.”
Nói tới mê dược, Túc Thanh Nguyên dừng lại, bỗng nhiên lại bay lên một chút hy vọng, hỏi: “Con nói cho ta, có phải là Mục Trường Sinh đối với con dùng Ngôn Linh. Bằng không con giống cha con như vậy, làm sao có khả năng sẽ…”
“Tôi nghĩ rất lâu, cảm thấy có chuyện không thể lừa gạt ông nữa.” Ứng Thiên đánh gãy lời Túc Thanh Nguyên nói, trong ánh mắt có một loại lạnh lùng xa cách khiến Túc Thanh Nguyên cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lông mày Túc Thanh Nguyên nhíu lại, có chút không rõ vì sao nhìn Ứng Thiên.
Khi Ứng Thiên mới vừa đóng cửa liền bày ra kết giới, nếu như Mục Trường Sinh không lợi dụng Ngôn Linh, căn bản sẽ không nghe thấy bọn họ nói chuyện, mà Ứng Thiên biết rõ Mục Trường Sinh, đối phương nhất định sẽ không làm như vậy.
Ứng Thiên nhìn Túc Thanh Nguyên, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực, tôi căn bản không phải con ruột của cha tôi.”
Túc Thanh Nguyên thất thanh nói: “Con nói cái gì?”
“Tôi nói, tôi căn bản không phải con ruột cha tôi, năm đó, ông ấy vì giận ông, ở ven đường lượm tôi trở lại, lừa ông nói tôi là con của ổng.”
Trong con ngươi Túc Thanh Nguyên nổi lên một tầng ám sắc, vẻ mặt của hắn có chút trống không, khiến người căn bản không thấy rõ hắn đang suy nghĩ gì.
Ứng Thiên nói: “Ai biết ông đần như vậy, ổng nói là ông cảm thấy đúng, vậy mà còn tự đáy lòng cảm dung mạo của tôi và ông ta giống nhau. Rõ ràng chúng tôi cả chủng tộc đều không giống nhau lắm.”
Túc Thanh Nguyên lẩm bẩm nói: “Ta nghĩ con là theo mẹ con.” Dừng một chút, hắn lại hỏi, “Nhưng lmà hắn tại sao muốn gạt ta? Tại sao lại phải đem con giao cho ta?”
Ứng Thiên hồi ức nói: “Vừa bắt đầu là muốn cho ông tuyệt vọng, sau đó, là vì cho ông có cái tưởng niệm.”
Năm đó, chính là bởi vì có tiểu hài tử Ứng Thiên này cần chăm sóc, Túc Thanh Nguyên mới chậm rãi từ trong bóng tối khi người kia chết đi mà đi ra, cũng toàn tâm toàn ý đem hài tử nuôi lớn.
Túc Thanh Nguyên lắc đầu nói: “Không thể, con lúc đó mới nhỏ như vậy, không thể biết đến chuyện đó?”
Ứng Thiên nói: “Vậy nếu như tôi cũng không phải tiểu hài tử thì sao? Nếu như tôi là mang theo trí nhớ của kiếp trước tái thế mà đến thì sao?”
Túc Thanh Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.
Ứng Thiên mặt không hề cảm xúc, y chậm rãi nói: “Tôi hiện tại, liền đem chuyện giữa tôi và Trường Sinh, nói cho ông.”
…
===
Mục Trường Sinh cũng không biết chuyện Ứng Thiên cùng Túc Thanh Nguyên phát sinh ở bên ngoài, chuyện Ứng Thiên hắn cũng không có xoắn xuýt bao lâu liền để xuống, giờ khắc này hắn đang dùng máy vi tính tìm tòi quê hương La Phù nhắc tới, đem vùng núi cô nói tới khuếch đại vô số lần, lại phát hiện trên bản đồ căn bản không có mảnh rừng cây mà cô nói, không chỉ như vậy, ngay cả cái gọi là Tấn Giang, cũng không có. Mảnh vùng núi chỉ có một hồ lớn trữ lượng nước dồi dào.
Xem ra, quả nhiên vẫn phải là mau chóng đi qua một chuyến.
Ngón trỏ điểm điểm con chuột, Mục Trường Sinh đang định lui ra. Dư quang khóe mắt lại liếc về một cái bóng đen chợt lóe lên.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện cửa sổ không biết được mở ra khi nào, tiếng gió vù vù từ bên ngoài tiến vào, đem rèm cửa sổ màu lam nhạt thổi đến mức bay lên cao cao.
Một cái yêu ma cả người quấn trong hắc vụ, đang giẫm trên giường hắn, dùng một đôi mắt phát ra hồng quang băng lãnh mà tham lam theo dõi hắn.
Nếu như là người bình thường nhìn thấy yêu ma, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một đoàn hắc vụ, mà nếu như là thức tỉnh giả, có thể xuyên thấu qua hắc vụ, xem thấy thân thể dữ tợn xấu xí của chúng nó, cùng với răng nanh và lợi trảo lộ ra ngoài. Cặp mắt hiện ra hồng quang kia, mỗi giờ mỗi khắc không ngừng biểu lộ chúng nó tham lam và khát vọng thân thể thức tỉnh giả.
Mục Trường Sinh nhìn tứ chi con yêu ma kia đạp trên giường hắn, lạnh lùng nói: “Hắc ưng, ăn nó!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook