Sáng sớm chín giờ, đồng hồ báo thức rung một chút, mới vừa vang lên một tiếng, liền bị chủ nhân nhấn tắt. Vinh Thành từ trên giường ngồi lên, tinh thần nâng cao, tươi cười rạng rỡ, không nhìn ra nửa điểm mỏi mệt ba giờ sáng mới ngủ.

Biến thành cao thủ võ lâm thật tốt a, cận thị không còn, ngồi lâu trước máy vi tính vai cùng xương cổ đau nhức cũng không thấy, hiện tại anh mỗi ngày dùng “Khinh công” đi làm, khỏi nói sảng khoái thôi rồi! Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, phạm vi cao thủ võ lâm anh gặp được, hình như hơi nhiều.

Ngày đó Vinh Thành tỉnh lại, sau khi phát hiện thân thể biến hóa, cũng không lâu lắm thì có người tự xưng là Đồng minh thức tỉnh giả tìm tới anh, bất quá cân nhắc rất nhiều, cuối cùng Vinh Thành vẫn không có gia nhập Đồng minh, biến thành cao thủ võ lâm là giấc mộng lúc đó, nhưng bây giờ lý tưởng của anh là trở thành một người đại diện kim bài, đối với chuyện gia nhập Đồng minh, săn giết yêu ma các loại nửa điểm hứng thú cũng không có.

Nhớ ra hôm nay còn muốn đích thân mang nghệ nhân dưới tay đi tham gia diễn thử một vị đạo điễn đại bài, Vinh Thành nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng mà cửa lớn vừa mở ra, anh đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị dọa sợ hết hồn.

Nữ nhân từ khi anh bị tai nạn xe cộ sau cũng không xuất hiện qua, ặc, không, ma nữ, đang đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn anh.

Tóc quăn rối như tơ vò đem khuôn mặt che đậy hơn nửa, còn dính không ít bùn bẩn, quần dài màu đỏ trên người bị người xé rách, chỉ còn mấy khối bước lộn xộn liên tiếp miễn cưỡng treo móc ở trên người, không khó tưởng tượng đến nữ nhân này trước khi chết từng gặp chuyện gì.

Vinh Thành không đành lòng tiếp tục nhìn, anh dời tầm mắt, nhìn vào đôi mắt nữ nhân, cặp mắt trong suốt sạch sẽ, giống như thiếu nữ thuần khiết mới vừa từ trong sơn cốc đi ra.

Vinh Thành hiện tại đã không phải là dạng sợ quỷ, bởi vì anh đã từng tự tay đem một ác quỷ tập kích anh đánh bay, mà người một khi có sức mạnh chống lại sợ hãi, liền có cái gì để sợ hãi đây? Huống chi ma nữ trước mắt này từng theo mình thật lâu ma nữ cũng chưa từng có thương tổn quá anh.

“Côvào đi!” Vinh Thành chếch nghiêng người qua một bên.

Nữ quỷ kia nhìn thấy Vinh Thành không chỉ không lại sợ cô, trái lại chủ động cho cô vào nhà, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Nhìn thấy nụ cười này, Vinh Thành sửng sốt một chút, tâm bỗng nhiên bốc lên một ý nghĩ, ma nữ này, sẽ không phải tuổi rất nhỏ đi!

Trên thực tế, ma nữ này tuổi đích xác rất nhỏ.

Vinh Thành vẫn nhớ lúc trước khi còn chưa xuất viện, Mục Trường Sinh đã nói với mình, hắn nói chờ khi ma nữ lại tới tìm mình, hỏi rõ nguyên nhân, có thể giải quyết thì giúp một tay giải quyết, giúp nàng đi đầu thai.

Chỉ là sau khi để ma nữ đi vào, Vinh Thành trái lại không biết nên làm sao lên tiếng.

“Ngài có phải là vẫn luôn rất kỳ quái, tôi tại sao cứ đi theo ngài?” Vượt ra ngoài Vinh Thành dự liệu, mở miệng trước ngược lại là đối phương.

Ma nữ vén lên tóc vẫn luôn che phủ nửa mặt, nhìn Vinh Thành nói: “Con là La Phù a, người không nhớ con sao? Vinh lão sư”.

Tóc che khuất hơn nửa khuôn mặt bị vén lên, khuôn mặt đích thực của La Phù rốt cục bại lộ trước mặt Vinh Thành, đây là một gương mặt cực đẹp mà cungc cực thanh thuần, da dẻ trắng mịn, mi mục như họa, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, phù hợp với ảo tưởng tiểu muội hang xóm của bất kỳ nam nhân nào, nhưng cô cũng không thuần túy là nhu nhược, bởi vì từ lâu chết đi đã biến thành quỷ vật, bên trong khí chất thanh thuần sạch sẽ như tiểu tiên tử của bản thân cô cũng nhiễm một chút khí tức mê hoặc, khiến cho nữ hài vốn là vô cùng xinh đẹp thoáng chốc có mị lực càng lớn.

Đúng, nữ hài, cho dù ma nữ trước mắt này ma nữ nhìn qua cỡ nào đẹp đẽ mê người, đều không thể quên nét trẻ con trên mặt cô, ngũ quan thậm chí còn chưa hoàn toàn nở ra, cô bé trước mắt này, nhiều lắm mười chín tuổi!

Nhưng mà để Vinh Thành sững sờ tại chỗ không phải là khuôn mặt thanh thuần lại mê hoặc này, mà là cô gọi một tiếng “Vinh lão sư”, làm cho anh hồi tưởng lại chuyện thật nhiều năm trước.

Vinh Thành cũng không có làm giáo viên qua, thế nhưng anh năm đó lên đại học, đã từng tham gia một hoạt động dạy học ở vùng núi, lúc đó điều kiện chẳng hề tính là khổ cực, ít nhất bên trong vùng núi nghèo nàn cùng lạc hậu có đầy đủ nước cho bọn họ sử dụng.

Mà La Phù, chính là một trong những học sinh vùng núi kia. Lúc đó bất quá mới mười ba mười bốn tuổi cô đã trổ mã đến vô cùng đẹp, bởi vì cái này, Vinh Thành cùng mấy đồng học cùng anh đi dạy học đối với cô ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Mà mấy năm trôi qua, ấn tượng sâu sắc cũng phai nhạt, nếu như không phải La Phù gọi anh một tiếng “Vinh lão sư”, chỉ sợ Vinh Thành đến bây giờ cũng không nhớ ra được.

Không biết La Phù là ai là một chuyện, hiện tại biết La Phù đã từng là học sinh của anh, nhìn lại một chút tao ngộ cô gặp phải, là nam nhân đều không nhịn được!

Vinh Thành từ trên ghế sa lông đứng lên, nổi giận đùng đùng nói: “La Phù, con mách lão sư, rốt cuộc là thằng cháu rùa nào làm hại con! Thầy đi làm thịt nó!”

====

Nhậm Thiên Lý bởi vì bị Mục Trường Sinh dùng Ngôn Linh, vẫn luôn ngủ say đến khi tàu hỏa sắp đến mới bị đánh thức. Nhìn hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, cậu bối rối đã lâu mới tỉnh hồn lại, lại còn không quên dò hỏi Mục Trường Sinh tin tức liên quan với ma nữ gọi La Phù kia.

Mục Trường Sinh nói: “Cô ấy đại khái đi tìm Vinh Thành rồi, chờ trở lại G thị tự nhiên có thể tìm gặp.”

Nhậm Thiên Lý nghe lời này, gật gật đầu, trên mặt có chút khổ sở, “Tôi trước đây có sống ở quê La Phù tỷ một đoạn thời gian, vào lúc ấy chị ấy chăm sóc tôi nhiều nhất, sau đó chị nói muốn đến G thị phát triển, làm minh tinh, tôi không có thể giúp đỡ chị ấy, không nghĩ tới lại bị người hại chết, biến thành quỷ bị người bắt đi, tôi cũng không có thể cứu chị, thật là vô dụng!”

Mục Trường Sinh vốn có ấn tượng bình thường với Nhậm Thiên Lý, thế nhưng từ khi nhìn thấy Nhậm Thiên Lý biến thân giống như đúc cự xà khi còn bé cứu hắn, thái độ hắn đối với cậu bất tri bất giác ôn hòa hơn nhiều. Thấy cậu đắm chìm trong tâm tình tiêu cực, liền hỏi: “Năng lực của cậu là biến thân thành cự xà, tôi trước đây chưa từng nghe cậu nhắc tới.”

Nghe đến Mục Trường Sinh nhắc đến năng lực mình, lực chú ý của Nhậm Thiên Lý lập tức liền dời đi, cậu hơi cúi đầu, có chút ngại ngùng nói: “Kỳ thực năng lực của tôi là theo phụ thân, tôi còn nhớ khi còn bé ông ấy ở trước mặt tôi biến thân, hình thể sau khi biến thân so với tôi gấp mười mấy lần, đặc biệt chấn động mạnh mẽ.” Trong mắt Nhậm Thiên Lý tràn đầy ánh sáng sùng bái, nhưng mà rất nhanh, tia sáng này liền yếu đi, “Nhưng mà sau đó, có một lần ông ấy mất tích rất lâu, đến khi xuất hiện lần nữa, trên thân thể tất cả đều là vết tích bị bỏng, dưỡng rất lâu cũng không thể khôi phục, cuối cùng vẫn là qua đời, có thể là chịu ảnh hưởng từ phụ thân, tôi sau khi biến thân, trên người cũng xuất hiện một phần vết bỏng phụ thân từng chịu.”

Mục Trường Sinh khẽ thở dài một cái, “Hóa ra là như vậy a!” Hắn nhìn Nhậm Thiên Lý nói: “Vậy phụ thân cậu, trước khi qua đời có nói gì hay không?”

Nhậm Thiên Lý có chút mê man mà lắc lắc đầu, “Không có.”

Ánh mắt Mục Trường Sinh tối sầm.

Ứng Thiên ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ đã lâu, nhìn thấy Mục Trường Sinh cùng Nhậm Thiên Lý nói một ít chuyện rõ, tâm tình của y khó chịu không giải thích được, lạnh lùng hừ một tiếng.

Nhậm Thiên Lý sợ hết hồn, cậu đến bây giờ còn vô cùng sợ hãi Ứng Thiên, lập tức liền lặng lẽ dịch xa một chút.

Mục Trường Sinh nghiêng đầu nhìn về phía Ứng Thiên, “Cổ họng không thoải mái?”

Ứng Thiên vội vàng nói: “Đúng vậy, rất không thoải mái, anh giúp tôi xem một chút có phải là bên trong có thứ gì?” Y há to mồm ra hiệu Mục Trường Sinh giúp y nhìn cuống họng.

Mục Trường Sinh không nghi ngờ y, áp sát tới. Lại bị Ứng Thiên đè đầu mạnh mẽ hôn một cái.

Một tiếng bẹp vang lên giòn giã, một bên tai Mục Trường Sinh đỏ ửng, trách cứ: “Hồ đồ, trong xe nhiều người như vậy. Trước mặt mọi người…”

Lại bị Ứng Thiên ngắt lời nói: “Ngược lại bọn họ không nhìn thấy.”

Nghe vậy, ánh mắt Mục Trường Sinh sâu sắc thêm, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ngược lại bọn họ không nhìn thấy.” Trong nháy mắt đó, cũng không biết là từ đâu tới kích động, hắn giơ tay che khuất Ứng Thiên đôi mắt, cúi người xuống…

Ngôn Linh bắt đầu tạo tác dụng.

Nhậm Thiên Lý ngồi ở một bên: Ồ? Sao lại không thấy hai người bọn họ?

Mấy nữ thức tỉnh giả lén lút quan sát bên này: Người đâu? Suất ca mau xuất hiện lại, chúng tôi muốn tiếp tục xem a!

Một giờ chiều đồng hồ, tàu hỏa dừng ở ga cuối G thị, người trên toa kia vừa xuống xe liền bị mời đi ghi chép. Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên tự nhiên cũng giống vậy.

Chỉ là những người khác làm xong ghi chép đều rời đi, chỉ có Ứng Thiên bị lưu lại. Khi ghi chép mỗi người đều bị tách ra, Mục Trường Sinh cũng không biết Ứng Thiên vì sao lại bị lưu lại, dùng sự cẩn thận của Ứng Thiên, y hẳn là sẽ không bị những người kia bắt được chuôi mới đúng.

Bất quá nếu là Mục Trường Sinh muốn xem, ai có thể ngăn cản? Hắn ngồi ở dãy ghế trên hành lang, cụp mắt nhìn về phía màn hình điện thoại di động.

Chỗ thức tỉnh giả giám hộ ở cách trạm xe lửa không xa, dường như ở thị trường giao dịch Hài hòa đồng minh, qua một cánh cửa, liền là thế giới hoàn toàn bất đồng.

Ứng Thiên lúc này ngồi ở một căn phòng vách tường bốn phía trắng như tuyết, bên trong chỉ có một bàn hai ghế tựa để ghi chép, ngồi đối diện hắn, rõ ràng là nhân viên ở toa tàu đó, thân phận thực sự là dòng chính Triệu gia Triệu Thành An.

Triệu Thành An ngồi ở đối diện Ứng Thiên, đem chuyện y mới vừa nói ghi lại trên sách chuyên dụng, sau đó nói với Ứng Thiên: “Những điều cậu nói cũng không khác với mọi người lắm, trên căn bản không có chênh lệch quá lớn, bất quá tôi nghe những người khác nói, cậu và đồng bạn của cậu ngày hôm qua cùng người bị hại đã xảy ra xung đột.”

Ứng Thiên không hề che giấu chút nào chán ghét của y đối với Lưu Mang, “Đúng thế, ngày hôm qua tên kia nói chúng tôi là đồng tính luyến ái buồn nôn, đồng tính luyến ái thì sao? Lừa tình hắn ta? Lần này không phải gặp báo ứng rồi sao? Chết thật tốt!”

Triệu Thành An nhíu nhíu mày, cho dù là lời này của Ứng Thiên làm cho anh bỏ đi hơn nửa nghi ngờ, thế nhưng loại cảm giác quái dị trên người y vẫn khiến Triệu Thành An vô cùng bất an. Cùng thức tỉnh giả khác bất đồng, năm đó khi Triệu Thành An thức tỉnh, anh nắm giữ hai loại dị năng, một loại là “Thời gian hồi tưởng” mọi người đều biết, một loại khác, thì lại là một loại cảm ứng mười phân rõ ràng, trong cảm nhận của anh, trên thế giới tất cả mọi người chia làm ba loại, loại thứ nhất là người bình thường sắc thái nhạt nhẽo, hai loại khác, theo thứ tự là người làm cho anh cảm giác được hết sức thoải mái người, và người làm anh cảm thấy được vô cùng quỷ dị bất an.

Người trước cho dù không phải người tốt, cũng là đối tượng đáng giá kết giao, tỷ như đồng bạn người trước mắt này —— Mục Trường Sinh; người sau, cho dù không phải đại gian đại ác, cũng tuyệt đối không tính là người tốt.

Cảm giác này của Triệu Thành An phi thường chuẩn, thức tỉnh nhiều năm như vậy, năng lực của anh chưa từng có lúc phán đoán sai, cho nên cho dù Ứng Thiên nhìn qua rất bình thường, anh cũng không chút nào dám đối với y thả lỏng cảnh giác.

“Ghi chép xong, tôi có thể đi được chưa?” Ứng Thiên đã hơi không kiên nhẫn.

“Còn có một việc.” Triệu Thành An nói: “Tôi có thể hỏi cậu một chút tình huống trong nhà? Cha mẹ cậu, hộ tịch.”

Ứng Thiên nói: “Tôi là cô nhi, không cha không mẹ, hội trưởng hiệp hội đạo giáo Túc Thanh Nguyên là dưỡng phụ tôi, anh có việc có thể đi tìm ông ấy.”

Nguyên lai là Túc Thanh Nguyên. Triệu Thành An thầm nghĩ, anh gặp qua Túc Thanh Nguyên, mang đến cho anh một cảm giác như một làn gió mát, là một người chính khí trước sau như một, mà Mục Trường Sinh, mang đến cho anh một cảm giác đồng dạng hết sức tốt, cùng hai người như vậy, Ứng Thiên coi như có hỏng, cũng hỏng không đến nỗi nào. Bởi vậy, Triệu Thành An tạm thời thả xuống tâm lý nghi ngờ, gật gật đầu nói: “Xin lỗi, làm trễ nãi cậu nhiều thời gian như vậy, cậu bây giờ có thể rời đi.”

Ứng Thiên nghe vậy đứng dậy quay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi.

Khi y đi ra khỏi phòng lấy lời khai, Mục Trường Sinh vừa vặn từ trên màn hình điện thoại di động ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt giao nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Lại vào lúc này, điện thoại di động Mục Trường Sinh vang lên, hắn liếc mắt nhìn Ứng Thiên một cái, ấn mở loa ngoài, âm thanh Lục lão liền từ bên trong truyền ra, “Trường Sinh a, con về G thị rồi sao? Lần trước con hỏi cái Vọng Hư kính kia, có tin tức.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương