Mới vào đầu tháng bảy, nhiệt độ ở G thị vẫn tăng lên.

Ánh mặt trời sáng loáng chiếu rọi xuống, phố đồ cổ ngày thường ồn ào nhộn nhịp lúc này liếc mắt như không thấy một bóng người. Chỉ vài cửa hàng đồ cổ đang mở máy điều hòa không khí hết công suất là có mấy người bên trong.

Trong cửa hàng pháp khí Lục thị không có gắn máy điều hòa, thế nhưng vừa vào cửa, liền có một luồng gió mát mang theo cảm giác mát mẻ phả lên mặt, khiến cho Mục Trường Sinh chịu đựng nhiệt độ cao ở bên ngoài đến tận trưa thoáng thở phào một cái.

Ứng Thiên cẩn thận cất dù, nhanh chân đi vào cửa hàng, đem một cái bao tải căng phồng ném xuống đất, phát ra một tiếng bịch vang lớn, khiến Lục lão ngồi ở phía sau quầy ngủ gật tỉnh lại.

Ông dụi mắt một cái, sau khi nhìn rõ ràng là Ứng Thiên lông mày liền dựng đứng, râu mép run lên, ông cụ rất không cao hứng, “Lại là thằng nhóc này, con không thể mỗi lần tới đều không làm ra động tĩnh lớn như vậy?”

Mặt Ứng Thiên cười cực gợi đòn, y dựa vào bên quầy, vỗ vỗ mặt bàn, nói: “Tôi nếu không khiến lão gia ngài tỉnh lại, chỉ sợ ngài ngủ thẳng cả buổi chiều đến lúc mặt trời xuống núi cũng không tỉnh.”

Lục lão nghe vậy bất mãn mà vỗ vỗ quầy hàng, “Cho dù phải gọi ông tỉnh, con chẳng lẽ không thể dùng biện pháp ôn nhu một chút sao?”

Ứng Thiên thầm nghĩ tất cả ôn nhu của y chỉ có tí tẹo như thế, cho một người rồi thì chính mình cũng không đủ dùng, đâu còn có phần phân cho Lục lão? Lại nghe Lục lão nói với Mục Trường Sinh từ khi vào cửa hàng đến giờ vẫn luôn hơi khép mắt, ngồi ở bên cạnh trận pháp làm lạnh: “Trường Sinh, con nhanh qua quản Ứng Thiên nhà con, cứ tiếp tục như thế, thằng nhóc này sớm muộn cũng chọc thủng trời.”

Nghe vậy, Mục Trường Sinh mở mắt ra, hắn liếc mắt nhìn Ứng Thiên một cái, lúc hai mắt nhìn thấy đối phương đang mỉm cười thì dừng một chút, mới nói với Lục lão: “Xin lỗi, con sẽ nhắc nhở y.”

“Chỉ như vậy? Không gì khác?” tâm Lục lão co rút, không mắng Ứng Thiên một câu? Làm dáng một chút cũng được a, cũng chỉ Mục Trường Sinh có thể quản Ứng Thiên.

Mục Trường Sinh không lắc đầu cũng không gật đầu, ý đồ tương đối rõ ràng.

Lục lão:…

Ông cuối cùng biết thế nào là nồi nào úp vung nấy. Ai, ông già rồi, không quản được những người trẻ tuổi này!

Thấy Lục lão vẻ mặt phiền muộn, Ứng Thiên cười cam đoan nói: “Được rồi, vừa nãy gây ồn đến lão nhân gia ngài là tôi không đúng, lần sau đến tôi nhất định nhẹ nhàng, bảo đảm liền một cọng lông của lão nhân ngài cũng sẽ không kinh động.”

“Khụ khụ, này còn tạm được.” Hiếm thấy Ứng Thiên chủ động chịu thua, Lục lão vừa cao hứng lại đắc ý, đang muốn nói tiếp, lại nghe Ứng Thiên nói: “Đây là vật phẩm nhiệm vụ lần này tôi cùng Mộc ca thu được, ngài kiểm lại một chút, ghi lại cho chúng tôi.”

“Ồ? Nhanh như vậy?” Lục lão đẩy một cái kính mắt, ông từ phía sau quầy đi ra, mở ra bao tải to trên đất, sau khi nhìn thấy bên trong lộ ra một đống lớn đồ vật thì giật mình há to miệng, bên trong cái bao tải to kia cũng không phải vật bình thường, mà là các loại da lông yêu ma, răng, móng cùng sừng lớn các loại, đều là tài liệu tốt chuẩn bị luyện khí, hơn nữa đây không phải là một cái hai cái, mà là tràn đầy một túi lớn a! Cái này cần giết bao nhiêu yêu ma a!

Thân là một luyện khí sư, nhìn thấy nhiều tài liệu như vậy Lục lão vui đến hỏng mất, ông một hồi cầm cái này nhìn, một hồi cầm cái kia sờ sờ, khen không dứt miệng nói: “Không tồi không tồi, mới một ngày các con đã góp nhặt nhiều như vậy, thực sự là hậu sinh khả úy hậu sinh khả úy!”

“Lão già ông vẫn thích phí lời như vậy, nhanh chóng ghi lại cho chúng tôi. Xét thấy chúng tôi lần này mang về nhiều đồ như vậy, lão gia ngài đến lúc đó làm pháp khí cho chúng tôi nhớ làm tốt một chút a!”

“Biết rồi biết rồi.” Lục lão không tập trung trả lời, tràn đầy trong đầu đều là tài liệu tốt trước mắt. Ông đem tất cả đồ vật chuyển tới trong rương lớn sau quầy, liền lưu luyến nhìn vài lần, mới xoay người lại, lấy ra một notebook nhìn qua không bắt mắt chút nào, đánh dấu nhiệm vụ của hai người.

Ứng Thiên lần đầu tiên nhìn thấy notebook này đã phun tào thật lâu, bất quá bây giờ y cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, nhìn thấy Lục lão đánh dấu nhiệm vụ thu thập tài liệu họ đưa tới, Ứng Thiên quét mắt một cái nhìn trong cửa hàng, nhíu mày một chút, y liếc nhìn Lục một cái, như lơ đãng hỏi: “Gần đây mỗi lần tới vì sao đều không thấy Y Thủy Mi và Nhậm Thiên Lý?”

“Hai người bọn họ a…” Lục lão cúi đầu, vừa viết viết vẽ vẽ trên notebook, vừa đáp: “Bọn họ tổ thành tiểu đội, gần đây luôn luôn làm nhiệm vụ ở tiền tuyến, đã rất lâu không có tới cửa hàng pháp khí của ông.”

“Ồ.” Ứng Thiên đáp một tiếng, nhìn qua có chút không tập trung.

“Được.” Lục lão khép lại notebook, dùng di động chụp một tấm hình, đem mấy thứ mới vừa ghi trên notebook chuyển lên diễn đàn, nhân tiện nói: “Mấy đứa có thể đi nhận thêm nhiệm vụ đi.”

Mục Trường Sinh: “Đây là cái thứ mười.” Không sai, từ sau ngày âm khí nhập thể ấy, hắn nghỉ ngơi hai ngày, liền bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ, từ ngày đó đến bây giờ, hắn và Ứng Thiên hoàn thành chín cái nhiệm vụ, kế tiếp là thứ mười cái.

Lục lão biết ý Mục Trường Sinh, ông chỉ chỉ cái hộp còn đặt trên kệ hàng, “Yên tâm, đồ vẫn luôn giữ lại cho con đây, chờ con hoàn thành nhiệm vụ thứ mười, bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy.”

“Đa tạ.” Mục Trường Sinh gật đầu nói tạ ơn.

Nghe vậy Lục lão vung vung tay.

Lúc này Ứng Thiên đã dùng điện thoại di động nhận được nhiệm vụ mới trên diễn đàn, “Được rồi, địa điểm nhiệm vụ tiếp theo là.. Ồ? S thị? Xa như vậy?”

Lục lão: “Rất bình thường, G thị dù sao cũng là thủ đô, nào có nhiều mấy thứ phi nhân loại hại người như vậy cho các ngươi bắt, S thị bên kia gần tiền tuyến, yêu vật tương đối nhiều, hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi đều chạy tới bên kia.”

“Lục lão, ông vẫn luôn nói tiền tuyến tiền tuyến, tiền tuyến rốt cuộc là chỗ nào?”

Lục lão sắc mặt trầm ngưng, hết sức nghiêm túc nói: “Cái gọi là tiền tuyến, chính là —— nơi nào yêu ma nhiều, nơi đó chính là tiền tuyến.”

Mục Trường Sinh:…

Ứng Thiên:…

Nói với chưa nói cũng giống nhau.

Trước khi rời khỏi cửa hàng pháp khí, Mục Trường Sinh chợt nhớ tới một chuyện, hắn quay đầu lại hỏi Lục lão nói: “Ngài biết Vọng Hư Kính không?”

“Vọng Hư Kính?” Lục lão hơi sững sờ, ông suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là một bảo vật trong truyền thuyết, bất quá bảo vật trong truyền thuyết thần thoại Hoa quốc nhiều lắm, cũng không biết có phải thật hay không. Ông hai ngày tới đi thăm dò tư liệu, nếu là có thấy tin tức Vọng Hư Kính, trước hết nói cho con.”

Mục Trường Sinh: “Đa tạ.”

Lục lão cười híp mắt xua tay, da mặt đều thành hoa cúc, “Không cần khách khí, ngày nào đó lão đầu ta có chuyện gì cần con, con thay lão gia ta nói vài câu là được.”

“Ân.” Mục Trường Sinh đang muốn gật đầu, đã bị Ứng Thiên kéo tay, hắn hơi sững sờ, tùy ý để y lôi mình ra ngoài.

Khí trời rất nóng, thế nhưng trên người Ứng Thiên lại lan ra từng tia cảm giác mát mẻ, tay nắm hắn cũng vừa đúng là mát. Khi hắn lạnh, y là nóng; khi hắn nóng, y là lạnh ; cho tới nay, đều là như vậy, vô luận lần nào, đều là vừa đúng, chăm sóc cẩn thận đến cực điểm.

Tâm Mục Trường Sinh ấm áp, trong mắt lộ ra một tia cười.

Cho đến này hành vi lớn mất của Ứng Thiên, là bây giờ dắt tay Mục Trường Sinh, hơn nữa còn không bị cự tuyệt! Trong lòng t hồi hộp, mặt ngoài lại bình tĩnh như trước, chỉ là nụ cười trên khóe miệng làm sao cũng không ngừng được, “Mộc ca, Vọng Hư Kính là cái gì?”

Mục Trường Sinh: “Trong truyền thuyết Đại Khánh là chí bảo có thể câu thông dị giới, qua lại thời không. Tôi vốn cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết, nhưng mà hai ngày trước, tôi thấy được trong sách.” Trước khi đi đến thế giới này, hắn xác thực vẫn cho là Vọng Hư kính chỉ là một truyền thuyết, bởi vì ở trước đó, hắn chưa từng có nghĩ tới còn có thế giới bên ngoài Khánh Quốc, mà sau khi đi vào thế giới này, hắn luôn luôn tại tìm kiếm nguyên nhân hắn và Trường Phong trao đổi vị trí và phương pháp trở về. Lại không nghĩ rằng, thấy được tư liệu ghi chép Vọng Hư Kính. Tên giống nhau, truyền thuyết giống nhau, lại liên hệ đến thức tỉnh giả ở thế giới này và quý tộc, Mục Trường Sinh mơ hồ có một loại dự cảm, e rằng, rất nhanh, hắn có thể trở về, có thể nhìn thấy Trường Phong, đến lúc đó…

Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Ứng Thiên ở bên cạnh, hỏi: “Nếu có một ngày, tôi muốn rời đi nơi này, đi một nơi xa xôi vô cùng, xa xôi đến e rằng cũng không bao giờ có thể tiếp tục trở về, cậu, có nguyện ý hay không… Theo tôi đi?”

Mục Trường Sinh không thấy thần sắc thận trọng trên mặt mình, nhưng Ứng Thiên nhìn thấy. Y cười đến mặt mày cong cong, khóe miệng đều phải ngoác đến mang tai, “Tôi đương nhiên là muốn đi theo anh a, anh xem tôi mỗi ngày nấu cơm làm việc nhà cho anh, lao tâm lao lực hầu hạ anh lâu như vậy, dù thế nào cũng phải thu chút lợi tức a!”

Mục Trường Sinh nghe vậy cong cong khóe mắt, nói: “Vậy cậu muốn cái gì? Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, đều cho cậu.”

Ứng Thiên liếc nhìn hắn một cái, thử dò xét nói: “Thật sự cái gì đều cho.”

Mục Trường Sinh nghiêm túc nói: “Đều cho.”

Ứng Thiên: “Vậy tôi muốn anh, anh có cho hay không?”

Mục Trường Sinh sững sờ, hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt rơi lên đường cái đầy ánh mắt trời, không nhìn lại mặt Ứng Thiên, “Không được.”

Ứng Thiên hận không thể đem lời mình vừa nói ra quạt chết, quả nhiên là mới vừa nếm trải một chút ngon ngọt liền bắt đầu đắc ý vênh váo? Y che lại đáy mắt thất lạc, cười ha ha nói: “Mộc ca anh đừng để ý a, tôi mới rồi là đùa giỡn ha ha…”

“Hiện tại tạm thời không được… Mà sau này…” Mục Trường Sinh nhẹ giọng nói: “Sau này, đợi đến sau khi tìm được Trường Phong, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời chính thức.”

“Cái gì?” Ứng Thiên mãnh liệt nhìn Mục Trường Sinh, khi ánh mắt chạm đến gò má hơi ửng hồng của hắn thì kinh ngạc đến hít vào một hơi. Mục Trường Sinh vốn là lớn lên tuấn mỹ loá mắt, đường nét gò má đặc biệt là đẹp đẽ, đặc biệt vì quanh năm sống trong nhung lụa, da dẻ trắng trẻo, mặt như ngọc, giờ khắc này hơi ửng hồng, giống như là chân trời nhiễm mây đỏ, bạch ngọc nổi lên hào quang, nhìn đẹp chói mắt đến làm nguời nghẹt thở…

E rằng tại trong mắt người khác cũng không có khuếch đại như vậy, thế nhưng giờ khắc này trong mắt Ứng Thiên, chính là như vậy.

Y cảm giác xoang mũi là lạ, liền vội vàng che mũi, rầu rĩ nói: “Tốt lắm, tôi sẽ luôn chờ.”

Mục Trường Sinh nghe vậy tự nhiên hết sức cao hứng, nghe giọng Ứng Thiên buồn buồn, hắn nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Ứng Thiên tuy rằng bịt mũi, thế nhưng máu đỏ tươi vẫn như cũ vô cùng không nể mặt mũi mà từ trong khe hở chảy ra, triệt để đem y bán đứng.

Mục Trường Sinh kỳ quái, “Cậu tại sao lại thượng hỏa?”

Ứng Thiên vô cùng buồn phiền nói: “Tôi cũng rất muốn biết a.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương