Thành phố đêm náo nhiệt như trước, đạo sĩ tuổi trẻ tuấn mỹ xuyên qua ánh đèn lấp loé, đường phố âm nhạc rung trời, dần dần rời đi nơi có đoàn người ồn ào, quẹo vào một ngõ hẻm âm u.

Ngõ hẻm thật dài đen sì sì, nhìn không thấy lối ra, như là hung thú mở ra miệng lớn.

Đạo sĩ bước đi không có nửa phần trì trệ, không nhanh không chậm đi vào.

Mới vừa đi vào ngõ hẻm, bước chân liền ngừng lại, gió thổi qua tay áo bào, mang đến tia mùi máu tanh.

Túc Thanh Nguyên cúi đầu, rõ ràng trong hẻm nhỏ một mảnh đen nhánh, ánh mắt của hắn lại hết sức chính xác rơi vào một cái móng vuốt lặng yên không một tiếng động víu lên áo bào.

Móng vuốt kia cùng màu với hắc ám, giống như bàn tay người, mỗi ngón tay lại so với nhân loại nhiều hơn một khớp xương, móng tay dài sắc nhọn, mũi nhọn nhỏ như kim châm. Đem đạo bào Túc Thanh Nguyên xuyên thủng năm cái lỗ nhỏ dễ như ăn cháo.

Túc Thanh Nguyên tốt tính cười cười, “Là ngươi tự mình buông tay, hay là ta khiến ngươi buông tay?” Thanh âm ôn hòa, thật giống như hắn chỉ đang đối mặt một người xa lạ cố tình gây sự, mà không phải ma vật kinh khủng quỷ quyệt.

Ma vật cực độ khát vọng máu tươi tự nhiên không thể nghe hắn, sau một phen thăm dò, phát hiện đạo sĩ này tựa hồ không có lực công kích gì, ma vật trở nên hưng phấn, phát ra sóng âm chỉ có đồng loại mới có thể nghe được.

Trong hẻm nhỏ bỗng dưng ồn ào huyên náo âm thanh của những vật thể không rõ di động, từng đôi mắt hồng quang sáng lên trong bóng tối, giống như từng ngọn đèn nhỏ màu đỏ đang tràn nhanh về hướng Túc Thanh Nguyên.

Đồng thời, ma vật víu tại y phục Túc Thanh Nguyên phát ra một tiếng rít gào cao vút, trảo mở lớn, đánh úp về phía ngực đạo sĩ.

Nhưng mà, hương vị máu tươi như đã đoán trước cũng chưa từng xuất hiện, thay vào đó, là một đạo ánh kiếm băng hàn sáng như tuyết!

Túc Thanh Nguyên tay phải nắm chuôi kiếm, nhẹ nhàng vung lên, kiếm quang cùng hàn khí như một dải lụa bạc xông ra ngoài, cường thế mà đem hồng quan phun trào trước mắt chém thành hai nửa, hàn khí đông lại, băng sương từ dưới chân hắn chậm rãi lan tràn ra, đem tất cả ma vật ẩn núp trong hẻm nhỏ đều đông thành từng khối từng khối băng vặn vẹo.

Không có ma vật tác quái, ánh đèn bên ngoài rốt cục tập trung vào trong ngõ hẻm, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, trên khuôn mặt tuấn tú của Túc Thanh Nguyên vẫn mang ý cười ôn hòa như trước, trong sáng ôn nhuận không một chút lo lắng, nếu có người nhìn thấy cảnh này, nhất định rất khó tin một người ôn nhu như vậy lại nắm giữ kiếm khí băng hàn lạnh lẽo đến thế!

Giải quyết ma vật tác quái, Túc Thanh Nguyên cầm kiếm đi đến giữa hẻm nhỏ, một kiếm phá nát khe nứt không gian thả ra ma vật. Tra kiếm vào vỏ, hắn đi ra một đầu khác con hẻm, khi đi ra khỏi hẻm nhỏ, phía sau truyền đến từng trận âm thanh băng vỡ, từng khối ma vật bị đóng băng đều bị phá nát, không thể hại người được nưaax…

Đêm ồn ào dần dần tản đi, bầu trời bắt đầu sáng dần lên.

Mục Trường Sinh mơ một giấc mơ, một ác mộng phát sinh cực kỳ lâu trước đây.

Lúc bé hắn ngồi trong phòng ngủ đệ đệ, ngẩn người nhìn mấy thứ hắn đã dùng qua, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa.

Hắn sợ hết hồn, lập tức từ trên giường nhảy xuống. Nhũ mẫu mang theo hai thị vệ từ ngoài cửa xông tới, không nói hai lời mang hắn xông ra ngoài.

Hắn bị thị vệ ôm vào trong ngực, nhìn mấy gia tướng mang theo một đống thị vệ vây quanh bọn họ, che chở bọn họ chạy hướng hậu hoa viên, ngây ngốc hỏi hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Là địch nhân tấn công sao? Cha mẹ đâu?”

Gia tướng Mục Trung cười động viên nói: “Thiếu chủ không cần phải lo lắng, gia chủ cùng phu nhân đã mang người nghênh chiến, rất nhanh đã có thể đem kẻ địch đẩy lùi, chúng ta trước đến cung điện dưới lòng đất tránh một chút, hai ngày nữa có thể gặp gia chủ và phu nhân.”

Mục Trường Sinh nhìn tay hắn ta phát run tay nửa ngày, bỗng nhiên giãy giụa tránh khỏi vòng ôm của thị vệ, “Các ngươi gạt ta, ta muốn đi tìm cha mẹ!”

Mọi người sợ hết hồn, nhũ mẫu liều mạng lôi kéo hắn, tầm mắt Mục Trung ngưng lại đưa tay muốn đem hắn đánh ngất mang đi. Bầu trời lại đột nhiên sáng choang!

Mục Trường Sinh ngẩng đầu, nhìn thấy từng đoàn từng đoàn tia lửa trắng xóa từ trên trời giáng xuống, rơi trên phòng ốc, những kiến trúc điêu khắc tinh mỹ đó lập tức hóa thành tro bụi, rơi xuống hồ, hồ lớn rộng trăm mẫu trong khoảnh khắc bốc hơi hết lên, rơi xuống thân thể người…

Gia tướng và thị vệ hét lớn một tiếng, cùng nhau lấy ra pháp khí phòng ngự chắn lên, che chở cho hắn liều mạng chạy hướng hậu hoa viên.

Pháp khí phòng ngự đẳng cấp cao như vậy mà chỉ sau mấy hơi thở đã bị thiên hàng đại hỏa làm nóng chảy, không có pháp khí, bọn họ liền dùng thân thể chặn, một người đè lại đè lên một người che giữa không trung, hình thành một cái ô lớn đem Mục Trường Sinh vững vàng che chở ở phía dưới.

Mục Trường Sinh nho nhỏ bị tình cảnh này triệt để chấn động, hắn ngơ ngác bị nhũ mẫu ôm chạy, trong mắt thấy thảm kịch thân thể bọn thị vệ cùng gia tướng hóa thành tro bụi, trong tai nghe tiếng gầm giận dữ bọn họ phát ra lúc thiêu đốt sinh mệnh.

Ánh lửa trắng lóa chiếu sáng toàn bộ bầu trời, tro tàn từ các chiến sĩ từ phía trên hắn từng tầng từng tầng rớt xuống.

Mục Trường Sinh mở to hai mắt, một câu cũng không nói ra được, hắn ngơ ngác mặc cho nhũ mẫu ôm chạy về phía trước, trong tầm mắt mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy gia tướng Mục Trung hét lớn một tiếng, nhào tới xô bọn họ ra, mà chính mình lại bị một đoàn đại hỏa đốt thành tro bụi.

“Thiếu chủ! Chạy a! Chạy mau!” Nhũ mẫu mệt bở hơi tai dùng hết chút khí lực cuối cùng đẩy hắn ra ngoài.

Hắn cắn chặt hàm răng, không nói tiếng nào chạy về phía trước!

Lòng bàn chân đang chạy trốn nóng lên, thở dốc như trâu, mặt đầy nước mắt. Hắn một đường đều nghĩ, tại sao kiến trúc Mục gia lại lớn như vậy? Tại sao hậu hoa viên cách hắn xa như vậy? Nếu như Mục gia nhỏ hơn một chút là tốt rồi, nếu như hậu hoa viên gần một chút là tốt rồi, có lẽ cả nhà cũng không cần hy sinh, nhũ mẫu, Mục Trung thúc thúc còn có thật nhiều thúc thúc ca ca cũng có thể trốn vào cung điện dưới lòng đất, nơi đó rất lớn rất an toàn, tất cả mọi người không cần chết.

Lảo đảo một cái, hắn ngã xuống đất, đôi tay nhũn ra chống đỡ thân thể ngẩng đầu lên, trong tầm mắt mờ mịt tất cả đều là ngọn lửa cực nóng. Hắn cắn răng đứng lên, mặt đất trước mắt bỗng nhiên nhảy ra một đại hắc xà thật lớn, thân thể tráng kiện quấn từng vòng từng vòng trên người hắn.

Hắn kịch liệt giãy dụa, lại chợt phát hiện cự xà quẩy đuôi, đem một đoàn hỏa diễm đánh úp về phía hắn vỗ bay ra ngoài, đuôi lại bị ngọn lửa thương tổn, toát ra một luồng khói đen.

Hắn lăng lăng quên mất giãy dụa, tùy ý cự xà vòng quanh người hắn, dùng thân thể của chính mình vững vàng che chở hắn, thay hắn chặn lại tất cả bên ngoài…

Chờ lúc hắn tỉnh lại, bên người đã không còn thân ảnh cự xà, Mục gia ngày xưa phồn hoa, chỉ còn dư lại một mảnh tro tàn.

Không còn, cái gì cũng bị mất…

Mục Trường Sinh mở choàng mắt. Đập vào mắt là phòng ngủ quen thuộc, trên vách tường trắng noãn dán vài tấm áp phích quảng cáo minh tinh, bốn cánh cửa sổ chỉ mở ra một cái khe nhỏ để thông gió, màn cửa bán mở, lộ ra bầu trời phía ngoài dần dần sáng lên.

Cả một đêm ác mộng, lúc này đầu óc hắn còn mê man hỗn loạn, phản ứng cũng so với bình thường chậm rất nhiều, tỉnh lại nửa ngày, mới phát hiện một người nằm bên cạnh. Đối phương hai tay vòng qua người mình, ấm áp từ trên người y từng chút tiến vào trong cơ thể hắn.

Chưa bao giờ cùng người khác thân cận như vậy, Mục Trường Sinh cả người cứng ngắc, đồng thời loại cảm giác khác thường làm cho hắn bất an lại một lần nữa xông lên, đầu tựa hồ càng hỗn loạn, hắn nghiêng đầu liếc nhìn đối phương một cái, y nhắm mắt, đầu lệch về hướng hắn, thân thể theo hô hấp nhẹ nhàng mà phập phồng, gương mặt anh tuấn dưới khoảng cách gần như thế vẫn hoàn mỹ đến không có một tia tỳ vết.

Da dẻ Ứng Thiên vì sao còn non mịn hơn da nữ nhân nhiều lần? Cả một cọng lông tơ cũng không thấy.

Trong mơ mơ hồ hồ bốc lên ý nghĩ này, Mục Trường Sinh lại một lần nữa ngủ thiếp đi.

Lần này không có gặp ác mộng, cả người như ngâm trong nước ấm, thoải mái đến nỗi hắn hận không thể vẫn cứ như vậy ngủ luôn. Sau khi tỉnh giấc, trời sáng choang, đồng hồ trên tường chỉ về hai giờ chiều.

Bên ngoài phòng truyền đến âm thanh Ứng Thiên.

Bên người đã không có người, thậm chí giường chiếu còn bị ngụy trang thành bộ dạng chỉ có một mình hắn ngủ, thấy thế, Mục Trường Sinh khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.

Nhưng mà sau một khắc, ý cười nơi khóe miệng hắn ý mất, loại cảm giác kỳ quái lại bất an, lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.

Ánh mắt hắn nhìn xuống, rơi trên đệm giường đã không còn dấu vết, tiếng nói Ứng Thiên đứt quãng từ bên ngoài truyền vào.

Cách một bức tường, Mục Trường Sinh nghe không rõ ràng lắm.

Cũng không lâu lắm, cửa phòng bị người đẩy ra, Ứng Thiên đi tới, khi ánh mắt thấy hắn tỉnh thì sửng sốt một chút, y theo bản năng liếc mắt nhìn đệm chăn bên cạnh Mục Trường Sinh, sau đó lộ ra một nụ cười vui mừng, nói: “Mộc ca anh rốt cục tỉnh rồi, lúc trước làm tôi sợ muốn chết, anh ở bên ngoài gặp cái gì, tại sao lại bị âm khí nhập thể thể?” Lúc nói mấy chữ “Âm khí nhập thể”, trong mắt Ứng Thiênn không tự chủ lộ ra mấy phần phẫn nộ.

Mục Trường Sinh nhíu mày, thầm nghĩ “Nụ cười vui mừng” kia có chút giả, phẫn nộ ngược lại rất thực. Nghĩ đến điểm này, bất giác muốn cười.

Lúc này, Y Thủy Mi gào to nhảy từ cửa vào, nhìn thấy Mục Trường Sinh chỉ mặt áo ngủ ngồi trên giường, ánh mắt sáng lên, không một chút thẹn thùng muốn vồ tới.

Ứng Thiên mí mắt giật lên, không đợi Mục Trường Sinh từ chối đã ngăn cản Y Thủy Mi chạy tới bên cạnh y lại.

“Cô đường đường một nữ hài tử lại nhào lên giường nam nhân, không xấu hổ a!” Ứng Thiên không khách khí chút nào dạy dỗ.

Y Thủy Mi từ trước đến giờ đã quen, nghe vậy không chút nghĩ ngợi trả lời một câu, “Có sao đâu? Trường Sinh ca cũng không phải người xấu.”

Cô nhào lên người ai thì không quan hệ với tôi, nhưng lại không thể nhào lên người Mục Trường Sinh! Ứng Thiên đang muốn há mồm phản bác, lại nghe Mục Trường Sinh nói: “Không hợp lễ nghi.”

Mục Trường Sinh nhìn tiểu cô nương trước mắt bất quá chỉ mười bảy tuổi, ngữ khí và biểu cảm đều nghiêm túc.

Y Thủy Mi há miệng, muốn nói lại thôi, không khỏi bĩu môi, trên mặt cô toàn là vẻ không tình không nguyện, nội tâm lại bốc đầy bong bóng, quả nhiên a, Trường Sinh ca và Ứng Thiên là một đôi đi! Nhất định vậy! Cô là lần đầu tiên nhìn thấy sống sờ sờ: Đam! Mỹ! Hảo kích động!

Trong mắt Y Thủy Mi, một đôi nhan sắc giá trị cao như vậy rất manh a!

Ứng Thiên lần này hài lòng, đang muốn nói cái gì, lại nghe được âm thanh Nhậm Thiên Lý từ ngoài cửa truyền vào.

“Mục ca, Ứng Thiên nói anh bị âm khí nhập thể, hiện tại khá hơn chút nào không?”

Mộc ca là cách tiểu tử ngươi có thể gọi sao? Mặt Ứng Thiên vẫn cười ha hả như trước, tâm lý lại mạnh mẽ ghim Nhậm Thiên Lý một bút.

Mục Trường Sinh nhìn Nhậm Thiên Lý, vuốt cằm nói: “Tôi đã không sao.”

Nhậm Thiên Lý và Y Thủy Mi quả thực là hai thái cực, Y Thủy Mi là một nữ hán tử hồn nhiên tùy tiện, Nhậm Thiên Lý nhìn thấy Mục Trường Sinh mặc áo ngủ ngồi ở trên giường lại đỏ mặt, mắt cũng không dám nhìn hướng đó, cúi thấp đầu như cô dâu nhỏ e lệ.

Ứng Thiên nhìn tình cảnh này, gân xanh trên thái dương nhảy nhảy, càng muốn hung hăng tẩn Nhậm Thiên Lý một trận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương